Chương 17
Từ sau ngày Lăng Tuần đoạn tuyệt cùng Nhạc Kiêu, quan hệ của hai người trực tiếp hạ xuống điểm đóng băng. Bình thường đều ở nhà thì không sao, đến khi bất đắc dĩ đi thăm hỏi, hai người liền vắt hết óc mượn cớ ở nhà hoặc là chạy ra ngoài, nói chung đánh chết cũng không đến nhà đối phương. Dù cho không tránh khỏi, hai người gặp nhau cũng trực tiếp xem đối phương như không khí, nói chung là nhất định coi như không thấy. May mà hai nhà gần đây bận bịu chuyện lễ trưởng thành của Lăng Giác và Nhạc Lan Thư, hoàn toàn không để ý đến quan hệ của hai người đã đến mức so với kẻ thù còn không bằng, cho dù có tỉ mỉ để ý tới khác lạ của hai người, thì cũng không đủ tinh lực mà xen vào, chỉ coi như chuyện ầm ĩ bình thường của tiểu hài tử, qua mấy ngày lại chơi chung một chỗ ngay.
Kỳ thực, Lăng Tuần cảm thấy có chút may mắn, chí ít hai người hiện tại đang được nghỉ, không cần bị Chu Hoài Lễ hỏi đông hỏi tây. Hoài Lễ từ nhỏ đã cùng họ lớn lên, có cái gì khác thường làm sao tránh được ánh mắt hắn?
Đông chí vừa qua, niên quan (ngày cuối năm)lại đến. Nhạc Lan Thư và Lăng Giác đều sinh vào mùa đông, hơn nữa chỉ cách nhau năm ngày, cho nên phụ mẫu hai nhà cùng định lễ thành nhân vào ngày sinh thần của mỗi người.
Ngày hôm đó, Nhạc phu nhân lại mang Nhạc Lan Thư cùng Nhạc Kiêu chưa kịp chạy trốn tới chơi, Lăng Tuần đã sớm nghe tin liền cầm theo dù, mạo hiểm giữa trời gió tuyết len lén chuồn ra từ cửa hông.
Nhạc phu nhân dắt Nhạc Lan Thư, mỉm cười đi vào thiên thính, tỳ nữ hầu hạ một bên nhanh chóng tiến tới giúp nàng cởi áo choàng, đưa lên khăn ấm để lau tay. Nhạc phu nhân cầm thủ lô ấm áp cho vào ngực, ngồi bên cạnh Lăng phu nhân, Nhạc Lan Thư thì lại làm mặt nhu thuận ngồi ở một bên.
“Kiêu Nhi đâu rồi? Không phải đã nói là nó cũng tới sao, giờ đâu rồi? Lâu rồi không gặp, thật nhớ nó.” Lăng phu nhân thân thiết kéo tay Nhạc phu nhân, vừa ngó quanh phía ngoài vừa hỏi.
“Muội muội không cần để ý đến hỗn tiểu tử ấy làm gì, chắc lại chạy đi tìm Lăng Tuần chơi rồi, chờ hắn chơi tới đói bụng thì tự khắc về tìm điểm tâm.”
Lăng phu nhân dịu dàng cười, gọi hạ nhân mang thực hạp tới, tự tay bày vài đĩa điểm tâm tinh tế, nói: “Tiểu hài tử đã chơi thì làm sao biết đói nữa? Mang chút điểm tâm cho bọn nó, để lát nữa không cần bất chấp tuyết to mà chạy tới ăn điểm tâm.” Đưa thực hạp cho tỳ nữ, sai bảo: “Đưa qua cho hai vị thiếu gia, sau đó gọi đại thiếu gia đến.”
“Vâng ạ.” Tỳ nữ hành lễ, cầm thực hạp đi.
“Thế nào, những thứ cần thiết trong lễ đội nón của Giác Nhi đã chuẩn bị xong chưa? Lễ thiếp đã mời hết chưa?” Nhạc phu nhân vừa uống trà nóng vừa hỏi, sinh thần của Lăng Giác sớm hơn Nhạc Lan Thư năm ngày, lại là nam tử, những thứ cần chuẩn bị đương nhiên cũng nhiều hơn một chút.
“Cần chuẩn bị thì đều đã chuẩn bị xong, nhi tử ngốc này nói nó mới mười sáu, vẫn còn nhỏ, không muốn làm lễ đội nón sớm như vậy.” Lăng phu nhân không nhịn được cười, nói: “Hắn nào biết, muội chẳng qua là mong nó sớm ngày làm lễ đội nón để có thể sớm ngày thành gia thất, có thể thú Lan Thư của chúng ta về nhà.”
“Ha ha.” Nhạc phu nhân lấy tay áo che miệng cười khẽ, đùa nói: “Ai, muội vậy mà lại muốn sớm thú Lan Thư vào cửa, tỷ lại đang muốn giữ nó thêm một thời gian nữa. Nếu không, lễ đội nón của Giác Nhi dời lại hai năm đi?”
“Hảo tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy chứ!” Lăng phu nhân dở khóc dở cười, cầm tay Nhạc phu nhân, nói: “Lễ thiếp đã phát ra ngoài còn thay đổi ngày được sao?”
“Ha ha ~”
Hai vị phu nhân trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý tới Nhạc Lan Thư đang ngồi ngay ngắn một bên vẫn giữ nụ cười đúng mực, trong mắt lại tràn đầy bi ai. Nàng không thích Lăng Giác, từ nhỏ đã không thích. Nàng càng không rõ vì sao phụ mẫu luôn miệng nói muốn nàng hạnh phúc lại đem nàng gả cho người mà nàng không thích. Dù cho nàng vẫn rất thích Lăng gia.
Bầu trời âm u, hoa tuyết rỉ rả rơi xuống như mưa, lạnh lùng thổi vào mặt người đến phát đau. Bởi trận gió tuyết này, những người bán hàng rong sôi nổi khắp các đường lớn hẻm nhỏ của kinh thành đã sớm không còn thấy đâu, ngay cả thực tứ tửu gia (quán ăn quán rượu) cũng đều đóng cửa nghỉ ngơi, trên đường cái, khách bộ hành lại càng lác đác. Trong kinh thành rộng lớn, chỉ có gió tuyết khắp trời càn quét, một mảnh trắng xóa mênh mông.
Lăng Tuần giương cao dù, trong gió tuyết khó khăn cất bước, nhiều lần gió tuyết thổi mạnh cơ hồ quật ngã thân thể gầy nhỏ của y. Trong lòng Lăng Tuần hối hận, cho dù Nhạc Kiêu muốn tới, y cũng có thể trốn mình trong phòng không ra ngoài, nếu nương muốn y gặp thì có thể làm bộ khó chịu nằm trên giường. Sao y lại ngu đần lựa chọn giữa lúc gió xé trời thế này chạy tới phủ của Hoài Lễ tị nạn chứ?
Lăng Tuần rét run cầm cập, tay chân đã tê cóng, may mà đã mặc kiện áo khoác dày ra ngoài, nếu không nhất định sẽ chết cóng trên đường cái. Lăng Tuần liền giữ thật chặt nón, chỉ lộ ra hai con mắt to, gian nan tiến bước.
Một mã xa hoa lệ nghiến trên mặt tuyết, Lăng Tuần không để ý lắm, thậm chí đầu cũng không quay lại. Y hi vọng có thể đến Vương phủ nhanh một chút, uống chén canh nóng làm ấm thân thể chẳng hạn.
Chiếc mã xa chạy như bay bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một cẩm y công tử từ mã xa bước xuống.
“Tiểu Tuần!” Thanh âm còn mang cả mừng rỡ và nghi hoặc, cũng không lớn, vừa ra khỏi miệng đã bị gió tuyết thổi tan, Lăng Tuần cái gì cũng không nghe thấy.
Chu Hoài Đức vừa chạy về phía Lăng Tuần, vừa la lớn: “Tiểu Tuần! Tiểu Tuần!”
Lần này Lăng Tuần lại nghe thấy, bất quá nhất thời y không nhớ được là ai, chỉ thấy thanh âm này quen tai. Nghi ngờ quay người nhìn lại, đã thấy một người mạo hiểm gió tuyết chạy về phía y. Nhìn kỹ, đúng là Huệ Vương Chu Hoài Đức!
“Vương gia?” Lăng Tuần chớp mắt một cái, Chu Hoài Đức đã chạy đến trước mặt.
Chu Hoài Đức thở ra khói trắng, vừa thở gấp vừa nói: “Ta còn tưởng mình nhận lầm, thật đúng là ngươi.”
Lăng Tuần cuống quít hành lễ với hắn: “Lăng Tuần kiến quá Vương gia.” Dứt lời, thấy hắn còn đang đứng giữa gió tuyết, liền tiến lên một bước, che cho hắn dưới tán dù của mình.
Lăng Tuần còn nhỏ, người chỉ cao tới vai Chu Hoài Đức, giơ tán dù có chút khó khăn. Chu Hoài Đức lại nở nụ cười từ tận nội tâm, Lăng Tuần quan tâm hắn, hắn đương nhiên vui vẻ.
Do hắn thuận lý thành chương tiếp nhận dù trong tay Lăng Tuần, Chu Hoài Đức rất tự nhiên khoát tay lên vai Lăng Tuần, ôn nhu hỏi: “Tiết trời xấu thế này, ngươi sao lại một mình chạy ra ngoài? Muốn đi đâu?”
Lăng Tuần không tránh né cánh tay Chu Hoài Đức, bởi một cây dù nhỏ như vậy, che hai người tự nhiên sẽ phải chen chúc một chút. Suy nghĩ một lúc, liền trả lời: “Ta muốn đi tìm Hoài Lễ, muốn hỏi hắn chút vấn đề về công khóa.”
Chu Hoài Đức biết Lăng Tuần không nói thật, cũng không vạch trần y, chỉ cười cười: “Tiểu Tuần chắc không biết, hôm nay Hoàng thúc và Hoài Lễ tiến cung diện thánh, bởi vì Cẩm Vương đã về, còn cả Hoài Dương nữa. Tiểu Tuần còn nhớ rõ Hoài Dương chứ? Y từng học chung với ngươi ở Mông Quán.”
Đúng rồi, Lăng Tuần ngẫm nghĩ, trước kì nghỉ Hoài Lễ đã nói với y chuyện Hoài Dương trở về, không ngờ lại là hôm nay.
“Vậy à…” Lăng Tuần có chút đau đầu khổ não, vậy bây giờ làm sao? Hoài Lễ không có nhà, nếu bây giờ mà về, thẩm thẩm còn chưa đi, cái tên Nhạc Kiêu thối kia nhất định cũng còn ở đó, y thật sự không muốn gặp lại Nhạc Kiêu.
Nhìn ra nét thất thần của Lăng Tuần, Chu Hoài Đức trong lòng khẽ động: “Ta mới từ trong cung ra, cách tiếp phong yến (tiệc tẩy trần, đón khách từ phương xa)vẫn còn sớm, không bằng Tiểu Tuần nể chút mặt mũi, theo ta chơi cờ thư giãn có được không?”
“Cái này…” Lăng Tuần có chút do dự, y chưa từng du ngoạn Huệ Vương phủ, hiện tại nếu đi, nếu bị Nhạc Kiêu biết, thật không biết sẽ bị hắn hiểu lầm vu tội bao nhiêu lần. Nhưng nếu không đi, y lại không biết phải đi nơi nào khác.
“Được rồi được rồi, cứ hạ hai ván cờ, giúp ta giết bớt thời gian, bằng không đêm nay trước khi tiến cung ta cũng không biết phải làm gì nữa.” Chu Hoài Đức không để Lăng Tuần có cơ hội cự tuyệt, không nói lời nào đã nắm vai y hướng về mã xa, “Ngươi coi như giúp đỡ một Vương gia cô độc tịch mịch như ta đi!”
Lăng Tuần bị một câu vui đùa sau cuối của hắn chọc cho bật cười, cũng không do dự nữa, theo Chu Hoài Đức lên mã xa.
Ban đầu, Chu Hoài Đức khiến Lăng Tuần chơi cờ cùng hắn, bất quá là muốn mượn cớ được ở một mình với y, thế nhưng sau khi hắn bại liên tiếp hai ba ván dưới tay Lăng Tuần, cuối cùng cũng thu lại tâm tư, nghiêm túc lên.
Hai người trên bàn cờ ngươi tới ta đi suốt mấy hiệp, Chu Hoài Đức cuối cùng bán tử chi soa (chỉ thua kém một ly) bại dưới tay Lăng Tuần.
“Tiểu Tuần, kỳ nghệ của ngươi thật sự…” Chu Hoài Đức nhìn những quân đen thất linh bát lạc (tan tác, rải rác) của mình, vừa kinh ngạc vừa thán phục, hắn tự nhận kỳ nghệ của mình cũng ở hàng cường thủ, vậy mà lại liên tiếp bại bởi một hài tử mới lớn! Chu Hoài Đức thua tâm phục khẩu phục, chắp tay với Lăng Tuần, nói: “Cam bái hạ phong, cam bái hạ phong (tâm phục khẩu phục)!”
“A~~” Lăng Tuần ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Ừm, kỳ thực kỳ nghệ của Vương gia rất tốt, chỉ là kỳ nghệ của ta là kế thừa từ lão sư Công Tôn Mặc. Bất quá, ván cuối cùng nếu không phải đã mệt, ta sẽ không chỉ thắng Vương gia nửa quân.”
Chu Hoài Đức lắc đầu cười khổ, hắn chưa từng thấy người trong sạch thẳng thắn như vậy, ngay cả mặt mũi của Vương gia cũng không chịu cho, thật không thẹn với danh học trò của “Thiên hạ đệ nhất nho sĩ”.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, sắc trời đã tối hẳn. Chu Hoài Đức cả kinh, vội hỏi thị đồng ở một bên hiện tại là lúc nào, nghe nói vừa mới đến canh một mới thở phào nhẹ nhõm. May mà đang là mùa đông, trời rất nhanh tối, nếu không thì nhất định là đã sai giờ.
“Tiểu Tuần, ta đưa ngươi hồi phủ, sau đó tiến cung.” Chu Hoài Đức kéo Lăng Tuần đứng dậy mang giày, Lăng Tuần vừa ngáp vừa đi theo Chu Hoài Đức.
Lúc ở mã xa, Lăng Tuần cũng không chịu nổi nữa, dựa trên vai Chu Hoài Đức mà ngủ. Chu Hoài Đức cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của Lăng Tuần, ôn hòa nở nụ cười, trong mắt đều là thân ảnh của Lăng Tuần. Khi còn bé theo phụ hoàng lên núi dịp Trùng dương, trong số nhiều hài tử như vậy, hắn liếc mắt liền thấy Lăng Tuần, một đứa bé mềm mềm nhỏ nhỏ, lúc thức dậy liền mỉm cười, hai mắt thật to sáng lấp lánh, khiến hắn nhìn không chớp mắt, sau đó liền ghi nhớ đứa nhỏ này. Tám năm sau, tiểu oa nhi trưởng thành, đã không còn vẻ khả ái mũm mĩm trắng trẻo như trước, mà trở thành thiếu niên thanh thoát, vẻ tuấn mỹ vẫn như trước làm người ta không rời mắt được.
Chu Hoài Đức vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má Lăng Tuần, nếu hắn nói, hắn muốn y bầu bạn với hắn cả đời thì sao?
Rất nhanh đã đến Lăng phủ, Chu Hoài Đức không để Lăng Tuần tỉnh giấc, mà tự mình ôm người xuống khỏi mã xa.
Lúc này, nhóm Nhạc phu nhân vẫn còn ở Lăng phủ, Lăng phu nhân giữ họ lại dùng bữa tối. Vừa chuẩn bị xếp thức ăn lên bàn, đã thấy hạ nhân vào thông báo, nói là Huệ Vương tới thăm, còn ôm tiểu thiếu gia Lăng Tuần nữa! Chuyện Lăng Tuần không có trong phủ, bọn họ vậy mà nửa điểm cũng không biết, thấy Huệ Vương cư nhiên ôm Lăng Tuần hồi phủ, đều giật mình, kinh nghi bất định nhìn Huệ Vương và Lăng Tuần đang ngủ say trong lòng hắn.
Nghe hạ nhân báo lại, Nhạc Kiêu nhanh chóng chạy tới, gương mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, trực tiếp tiến lên tiếp nhận Lăng Tuần từ trong tay Huệ Vương, không nói lời nào đã xoay người rời đi, ai quản hắn có phải Vương gia hay không!
Lăng phu nhân tự nhiên sẽ không lo lắng Nhạc Kiêu, nàng biết Nhạc Kiêu đang đưa Lăng Tuần về phòng.
Mọi người ngây người kinh ngạc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, nhất tề hành lễ: “Kiến quá Vương gia.”
“Đều đứng lên đi.” Huệ Vương ôn hòa nói, hôm nay vì Cẩm Vương hồi kinh, đại thần trong triều cũng phải tham gia yến hội, Lăng Bá Thao là Hộ bộ Thượng thư, đương nhiên phải tham gia. Nhạc Tung Hoành đương nhiên cũng thế, vậy nên hiện tại ở đây đều là nữ quyến. Chu Hoài Đức hiển nhiên không tiện ở lâu, chỉ giải thích một chút sự tình hôm nay, liền vội vã rời đi để kịp giờ tiến cung.
Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân hai mặt nhìn nhau, Nhạc Lan Thư lại ngồi một bên uống trà, đùa giỡn miếng bánh bày trong bàn tay. Thì ra hôm nay Lăng Tuần cũng ra ngoài, nàng còn tưởng chỉ có Lăng Giác bỏ chạy chứ. Vừa nghĩ tới Lăng Giác, Nhạc Lan Thư liền tức không có chỗ xả, ngày hôm nay biết rõ nàng và mẫu thân đến đây thương lượng chuyện lễ thành nhân, hắn chạy cái gì mà chạy? Làm hại nàng muốn thương lượng một chút với hắn chuyện hủy hôn thì lại tìm không thấy người đâu, uổng công nàng đợi cả một ngày!
Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần một mạch về phòng ngủ, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương. Tôi tớ trong phủ đều né tránh, chỉ sợ chạm vào Nhạc Kiêu liền gặp xui xẻo.
Nhạc Kiêu một cước đá văng cửa phòng, tới mép giường định bụng quăng luôn người xuống, vừa mới giơ tay lên thì chợt khựng lại, Nhạc Kiêu cuối cùng vẫn ôn nhu đặt Lăng Tuần lên giường. Lăng Tuần bị khó chịu lầm bầm câu gì đó, co ro trở mình chui vào trong chăn.
Nhạc Kiêu bực bội giúp y cởi tất và áo khoác, rồi bỏ vài cái hỏa lô nhỏ vào trong chăn, ghém chăn cẩn thận cho y, sau đó thở dài. Chồm hỗm ngồi trước giường, Nhạc Kiêu có chút đau khổ nhìn gương mặt vô tư say ngủ của Lăng Tuần, lại nghĩ tới việc y bị Chu Hoài Đức ôm về nhà, ngực lập tức khó chịu như bị dao cắt. Hôm nay theo tới Lăng phủ, hắn thật ra muốn trộm nhìn Lăng Tuần một lần, đã qua những nửa tháng không có y, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn. Đến Lăng phủ thì lập tức đến thẳng viện tử nơi Lăng Tuần ở, len lén trốn sau hòn giả sơn trong sân, hi vọng có thể không bị phát hiện mà nhìn mặt Lăng Tuần. Thế nhưng, hắn trốn trốn tránh tránh trong trời gió tuyết suốt một ngày, đến tận khi đông cứng mình đến mất cả tri giác, hắn vẫn không thấy Lăng Tuần. Đến lúc vừa rồi khi Lăng Tuần bị Huệ Vương đưa về, hắn mới biết thì ra Lăng Tuần đã tránh né hắn đến nước này.
Nhạc Kiêu nhịn không được bước tới, áp trán mình vào trán Lăng Tuần, thấp giọng than: “Ta thích ngươi, không muốn ngươi vì bị ta thích mà phải nghe người đời mắng ngươi không biết xấu hổ. Thế nhưng, thế nhưng vì sao, ta vẫn bảo hộ ngươi như vậy, ngươi lại chẳng chịu hiểu gì hết? Đừng thân cận với Huệ Vương nữa, nếu không…” Nhạc Kiêu nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng nói: “Nếu không, ta thà rằng tự tay mình hủy hoại ngươi!”
Lăng Tuần ngủ một giấc đến khi trời sáng bảnh, nếu không phải vì đói bụng, chắc y vẫn còn tiếp tục ngủ được. Lăng Tuần cào cào mớ tóc rối tung, một tay gãi gãi bụng, bỗng nhiên chấn động, ngừng tay, trong mắt kinh nghi bất định (ngạc nhiên, nghi ngờ).
Tối hôm qua, y làm sao về được nhà? Là Huệ Vương đưa y về sao? Lăng Tuần suy nghĩ hồi lâu, nhún nhún vai, hẳn là hắn đưa y về rồi. Lạ thật, vậy tại sao tối qua y lại mơ thấy Nhạc Kiêu đưa y về phòng?
Hừ, Lăng Tuần bĩu môi, sáng sớm đã nhớ đến cái khuôn mặt đáng ghét đó, thiệt làm cho người ta ngán ngẩm. Mặc quần áo rời giường, Lăng Tuần quyết định trước tiên cứ tế ngũ tạng miếu[1]cái đã.
_____Hết chương 17_____
[1] Tế ngũ tạng miếu: Chỉ việc ăn uống. “Ngũ tạng miếu” còn được dùng để chỉ cơ thể của bản thân.
Kỳ thực, Lăng Tuần cảm thấy có chút may mắn, chí ít hai người hiện tại đang được nghỉ, không cần bị Chu Hoài Lễ hỏi đông hỏi tây. Hoài Lễ từ nhỏ đã cùng họ lớn lên, có cái gì khác thường làm sao tránh được ánh mắt hắn?
Đông chí vừa qua, niên quan (ngày cuối năm)lại đến. Nhạc Lan Thư và Lăng Giác đều sinh vào mùa đông, hơn nữa chỉ cách nhau năm ngày, cho nên phụ mẫu hai nhà cùng định lễ thành nhân vào ngày sinh thần của mỗi người.
Ngày hôm đó, Nhạc phu nhân lại mang Nhạc Lan Thư cùng Nhạc Kiêu chưa kịp chạy trốn tới chơi, Lăng Tuần đã sớm nghe tin liền cầm theo dù, mạo hiểm giữa trời gió tuyết len lén chuồn ra từ cửa hông.
Nhạc phu nhân dắt Nhạc Lan Thư, mỉm cười đi vào thiên thính, tỳ nữ hầu hạ một bên nhanh chóng tiến tới giúp nàng cởi áo choàng, đưa lên khăn ấm để lau tay. Nhạc phu nhân cầm thủ lô ấm áp cho vào ngực, ngồi bên cạnh Lăng phu nhân, Nhạc Lan Thư thì lại làm mặt nhu thuận ngồi ở một bên.
“Kiêu Nhi đâu rồi? Không phải đã nói là nó cũng tới sao, giờ đâu rồi? Lâu rồi không gặp, thật nhớ nó.” Lăng phu nhân thân thiết kéo tay Nhạc phu nhân, vừa ngó quanh phía ngoài vừa hỏi.
“Muội muội không cần để ý đến hỗn tiểu tử ấy làm gì, chắc lại chạy đi tìm Lăng Tuần chơi rồi, chờ hắn chơi tới đói bụng thì tự khắc về tìm điểm tâm.”
Lăng phu nhân dịu dàng cười, gọi hạ nhân mang thực hạp tới, tự tay bày vài đĩa điểm tâm tinh tế, nói: “Tiểu hài tử đã chơi thì làm sao biết đói nữa? Mang chút điểm tâm cho bọn nó, để lát nữa không cần bất chấp tuyết to mà chạy tới ăn điểm tâm.” Đưa thực hạp cho tỳ nữ, sai bảo: “Đưa qua cho hai vị thiếu gia, sau đó gọi đại thiếu gia đến.”
“Vâng ạ.” Tỳ nữ hành lễ, cầm thực hạp đi.
“Thế nào, những thứ cần thiết trong lễ đội nón của Giác Nhi đã chuẩn bị xong chưa? Lễ thiếp đã mời hết chưa?” Nhạc phu nhân vừa uống trà nóng vừa hỏi, sinh thần của Lăng Giác sớm hơn Nhạc Lan Thư năm ngày, lại là nam tử, những thứ cần chuẩn bị đương nhiên cũng nhiều hơn một chút.
“Cần chuẩn bị thì đều đã chuẩn bị xong, nhi tử ngốc này nói nó mới mười sáu, vẫn còn nhỏ, không muốn làm lễ đội nón sớm như vậy.” Lăng phu nhân không nhịn được cười, nói: “Hắn nào biết, muội chẳng qua là mong nó sớm ngày làm lễ đội nón để có thể sớm ngày thành gia thất, có thể thú Lan Thư của chúng ta về nhà.”
“Ha ha.” Nhạc phu nhân lấy tay áo che miệng cười khẽ, đùa nói: “Ai, muội vậy mà lại muốn sớm thú Lan Thư vào cửa, tỷ lại đang muốn giữ nó thêm một thời gian nữa. Nếu không, lễ đội nón của Giác Nhi dời lại hai năm đi?”
“Hảo tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy chứ!” Lăng phu nhân dở khóc dở cười, cầm tay Nhạc phu nhân, nói: “Lễ thiếp đã phát ra ngoài còn thay đổi ngày được sao?”
“Ha ha ~”
Hai vị phu nhân trò chuyện vui vẻ, không ai chú ý tới Nhạc Lan Thư đang ngồi ngay ngắn một bên vẫn giữ nụ cười đúng mực, trong mắt lại tràn đầy bi ai. Nàng không thích Lăng Giác, từ nhỏ đã không thích. Nàng càng không rõ vì sao phụ mẫu luôn miệng nói muốn nàng hạnh phúc lại đem nàng gả cho người mà nàng không thích. Dù cho nàng vẫn rất thích Lăng gia.
Bầu trời âm u, hoa tuyết rỉ rả rơi xuống như mưa, lạnh lùng thổi vào mặt người đến phát đau. Bởi trận gió tuyết này, những người bán hàng rong sôi nổi khắp các đường lớn hẻm nhỏ của kinh thành đã sớm không còn thấy đâu, ngay cả thực tứ tửu gia (quán ăn quán rượu) cũng đều đóng cửa nghỉ ngơi, trên đường cái, khách bộ hành lại càng lác đác. Trong kinh thành rộng lớn, chỉ có gió tuyết khắp trời càn quét, một mảnh trắng xóa mênh mông.
Lăng Tuần giương cao dù, trong gió tuyết khó khăn cất bước, nhiều lần gió tuyết thổi mạnh cơ hồ quật ngã thân thể gầy nhỏ của y. Trong lòng Lăng Tuần hối hận, cho dù Nhạc Kiêu muốn tới, y cũng có thể trốn mình trong phòng không ra ngoài, nếu nương muốn y gặp thì có thể làm bộ khó chịu nằm trên giường. Sao y lại ngu đần lựa chọn giữa lúc gió xé trời thế này chạy tới phủ của Hoài Lễ tị nạn chứ?
Lăng Tuần rét run cầm cập, tay chân đã tê cóng, may mà đã mặc kiện áo khoác dày ra ngoài, nếu không nhất định sẽ chết cóng trên đường cái. Lăng Tuần liền giữ thật chặt nón, chỉ lộ ra hai con mắt to, gian nan tiến bước.
Một mã xa hoa lệ nghiến trên mặt tuyết, Lăng Tuần không để ý lắm, thậm chí đầu cũng không quay lại. Y hi vọng có thể đến Vương phủ nhanh một chút, uống chén canh nóng làm ấm thân thể chẳng hạn.
Chiếc mã xa chạy như bay bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó, một cẩm y công tử từ mã xa bước xuống.
“Tiểu Tuần!” Thanh âm còn mang cả mừng rỡ và nghi hoặc, cũng không lớn, vừa ra khỏi miệng đã bị gió tuyết thổi tan, Lăng Tuần cái gì cũng không nghe thấy.
Chu Hoài Đức vừa chạy về phía Lăng Tuần, vừa la lớn: “Tiểu Tuần! Tiểu Tuần!”
Lần này Lăng Tuần lại nghe thấy, bất quá nhất thời y không nhớ được là ai, chỉ thấy thanh âm này quen tai. Nghi ngờ quay người nhìn lại, đã thấy một người mạo hiểm gió tuyết chạy về phía y. Nhìn kỹ, đúng là Huệ Vương Chu Hoài Đức!
“Vương gia?” Lăng Tuần chớp mắt một cái, Chu Hoài Đức đã chạy đến trước mặt.
Chu Hoài Đức thở ra khói trắng, vừa thở gấp vừa nói: “Ta còn tưởng mình nhận lầm, thật đúng là ngươi.”
Lăng Tuần cuống quít hành lễ với hắn: “Lăng Tuần kiến quá Vương gia.” Dứt lời, thấy hắn còn đang đứng giữa gió tuyết, liền tiến lên một bước, che cho hắn dưới tán dù của mình.
Lăng Tuần còn nhỏ, người chỉ cao tới vai Chu Hoài Đức, giơ tán dù có chút khó khăn. Chu Hoài Đức lại nở nụ cười từ tận nội tâm, Lăng Tuần quan tâm hắn, hắn đương nhiên vui vẻ.
Do hắn thuận lý thành chương tiếp nhận dù trong tay Lăng Tuần, Chu Hoài Đức rất tự nhiên khoát tay lên vai Lăng Tuần, ôn nhu hỏi: “Tiết trời xấu thế này, ngươi sao lại một mình chạy ra ngoài? Muốn đi đâu?”
Lăng Tuần không tránh né cánh tay Chu Hoài Đức, bởi một cây dù nhỏ như vậy, che hai người tự nhiên sẽ phải chen chúc một chút. Suy nghĩ một lúc, liền trả lời: “Ta muốn đi tìm Hoài Lễ, muốn hỏi hắn chút vấn đề về công khóa.”
Chu Hoài Đức biết Lăng Tuần không nói thật, cũng không vạch trần y, chỉ cười cười: “Tiểu Tuần chắc không biết, hôm nay Hoàng thúc và Hoài Lễ tiến cung diện thánh, bởi vì Cẩm Vương đã về, còn cả Hoài Dương nữa. Tiểu Tuần còn nhớ rõ Hoài Dương chứ? Y từng học chung với ngươi ở Mông Quán.”
Đúng rồi, Lăng Tuần ngẫm nghĩ, trước kì nghỉ Hoài Lễ đã nói với y chuyện Hoài Dương trở về, không ngờ lại là hôm nay.
“Vậy à…” Lăng Tuần có chút đau đầu khổ não, vậy bây giờ làm sao? Hoài Lễ không có nhà, nếu bây giờ mà về, thẩm thẩm còn chưa đi, cái tên Nhạc Kiêu thối kia nhất định cũng còn ở đó, y thật sự không muốn gặp lại Nhạc Kiêu.
Nhìn ra nét thất thần của Lăng Tuần, Chu Hoài Đức trong lòng khẽ động: “Ta mới từ trong cung ra, cách tiếp phong yến (tiệc tẩy trần, đón khách từ phương xa)vẫn còn sớm, không bằng Tiểu Tuần nể chút mặt mũi, theo ta chơi cờ thư giãn có được không?”
“Cái này…” Lăng Tuần có chút do dự, y chưa từng du ngoạn Huệ Vương phủ, hiện tại nếu đi, nếu bị Nhạc Kiêu biết, thật không biết sẽ bị hắn hiểu lầm vu tội bao nhiêu lần. Nhưng nếu không đi, y lại không biết phải đi nơi nào khác.
“Được rồi được rồi, cứ hạ hai ván cờ, giúp ta giết bớt thời gian, bằng không đêm nay trước khi tiến cung ta cũng không biết phải làm gì nữa.” Chu Hoài Đức không để Lăng Tuần có cơ hội cự tuyệt, không nói lời nào đã nắm vai y hướng về mã xa, “Ngươi coi như giúp đỡ một Vương gia cô độc tịch mịch như ta đi!”
Lăng Tuần bị một câu vui đùa sau cuối của hắn chọc cho bật cười, cũng không do dự nữa, theo Chu Hoài Đức lên mã xa.
Ban đầu, Chu Hoài Đức khiến Lăng Tuần chơi cờ cùng hắn, bất quá là muốn mượn cớ được ở một mình với y, thế nhưng sau khi hắn bại liên tiếp hai ba ván dưới tay Lăng Tuần, cuối cùng cũng thu lại tâm tư, nghiêm túc lên.
Hai người trên bàn cờ ngươi tới ta đi suốt mấy hiệp, Chu Hoài Đức cuối cùng bán tử chi soa (chỉ thua kém một ly) bại dưới tay Lăng Tuần.
“Tiểu Tuần, kỳ nghệ của ngươi thật sự…” Chu Hoài Đức nhìn những quân đen thất linh bát lạc (tan tác, rải rác) của mình, vừa kinh ngạc vừa thán phục, hắn tự nhận kỳ nghệ của mình cũng ở hàng cường thủ, vậy mà lại liên tiếp bại bởi một hài tử mới lớn! Chu Hoài Đức thua tâm phục khẩu phục, chắp tay với Lăng Tuần, nói: “Cam bái hạ phong, cam bái hạ phong (tâm phục khẩu phục)!”
“A~~” Lăng Tuần ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Ừm, kỳ thực kỳ nghệ của Vương gia rất tốt, chỉ là kỳ nghệ của ta là kế thừa từ lão sư Công Tôn Mặc. Bất quá, ván cuối cùng nếu không phải đã mệt, ta sẽ không chỉ thắng Vương gia nửa quân.”
Chu Hoài Đức lắc đầu cười khổ, hắn chưa từng thấy người trong sạch thẳng thắn như vậy, ngay cả mặt mũi của Vương gia cũng không chịu cho, thật không thẹn với danh học trò của “Thiên hạ đệ nhất nho sĩ”.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, sắc trời đã tối hẳn. Chu Hoài Đức cả kinh, vội hỏi thị đồng ở một bên hiện tại là lúc nào, nghe nói vừa mới đến canh một mới thở phào nhẹ nhõm. May mà đang là mùa đông, trời rất nhanh tối, nếu không thì nhất định là đã sai giờ.
“Tiểu Tuần, ta đưa ngươi hồi phủ, sau đó tiến cung.” Chu Hoài Đức kéo Lăng Tuần đứng dậy mang giày, Lăng Tuần vừa ngáp vừa đi theo Chu Hoài Đức.
Lúc ở mã xa, Lăng Tuần cũng không chịu nổi nữa, dựa trên vai Chu Hoài Đức mà ngủ. Chu Hoài Đức cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của Lăng Tuần, ôn hòa nở nụ cười, trong mắt đều là thân ảnh của Lăng Tuần. Khi còn bé theo phụ hoàng lên núi dịp Trùng dương, trong số nhiều hài tử như vậy, hắn liếc mắt liền thấy Lăng Tuần, một đứa bé mềm mềm nhỏ nhỏ, lúc thức dậy liền mỉm cười, hai mắt thật to sáng lấp lánh, khiến hắn nhìn không chớp mắt, sau đó liền ghi nhớ đứa nhỏ này. Tám năm sau, tiểu oa nhi trưởng thành, đã không còn vẻ khả ái mũm mĩm trắng trẻo như trước, mà trở thành thiếu niên thanh thoát, vẻ tuấn mỹ vẫn như trước làm người ta không rời mắt được.
Chu Hoài Đức vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn trên gò má Lăng Tuần, nếu hắn nói, hắn muốn y bầu bạn với hắn cả đời thì sao?
Rất nhanh đã đến Lăng phủ, Chu Hoài Đức không để Lăng Tuần tỉnh giấc, mà tự mình ôm người xuống khỏi mã xa.
Lúc này, nhóm Nhạc phu nhân vẫn còn ở Lăng phủ, Lăng phu nhân giữ họ lại dùng bữa tối. Vừa chuẩn bị xếp thức ăn lên bàn, đã thấy hạ nhân vào thông báo, nói là Huệ Vương tới thăm, còn ôm tiểu thiếu gia Lăng Tuần nữa! Chuyện Lăng Tuần không có trong phủ, bọn họ vậy mà nửa điểm cũng không biết, thấy Huệ Vương cư nhiên ôm Lăng Tuần hồi phủ, đều giật mình, kinh nghi bất định nhìn Huệ Vương và Lăng Tuần đang ngủ say trong lòng hắn.
Nghe hạ nhân báo lại, Nhạc Kiêu nhanh chóng chạy tới, gương mặt tuấn tú càng thêm âm trầm, trực tiếp tiến lên tiếp nhận Lăng Tuần từ trong tay Huệ Vương, không nói lời nào đã xoay người rời đi, ai quản hắn có phải Vương gia hay không!
Lăng phu nhân tự nhiên sẽ không lo lắng Nhạc Kiêu, nàng biết Nhạc Kiêu đang đưa Lăng Tuần về phòng.
Mọi người ngây người kinh ngạc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, nhất tề hành lễ: “Kiến quá Vương gia.”
“Đều đứng lên đi.” Huệ Vương ôn hòa nói, hôm nay vì Cẩm Vương hồi kinh, đại thần trong triều cũng phải tham gia yến hội, Lăng Bá Thao là Hộ bộ Thượng thư, đương nhiên phải tham gia. Nhạc Tung Hoành đương nhiên cũng thế, vậy nên hiện tại ở đây đều là nữ quyến. Chu Hoài Đức hiển nhiên không tiện ở lâu, chỉ giải thích một chút sự tình hôm nay, liền vội vã rời đi để kịp giờ tiến cung.
Lăng phu nhân và Nhạc phu nhân hai mặt nhìn nhau, Nhạc Lan Thư lại ngồi một bên uống trà, đùa giỡn miếng bánh bày trong bàn tay. Thì ra hôm nay Lăng Tuần cũng ra ngoài, nàng còn tưởng chỉ có Lăng Giác bỏ chạy chứ. Vừa nghĩ tới Lăng Giác, Nhạc Lan Thư liền tức không có chỗ xả, ngày hôm nay biết rõ nàng và mẫu thân đến đây thương lượng chuyện lễ thành nhân, hắn chạy cái gì mà chạy? Làm hại nàng muốn thương lượng một chút với hắn chuyện hủy hôn thì lại tìm không thấy người đâu, uổng công nàng đợi cả một ngày!
Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần một mạch về phòng ngủ, sắc mặt còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương. Tôi tớ trong phủ đều né tránh, chỉ sợ chạm vào Nhạc Kiêu liền gặp xui xẻo.
Nhạc Kiêu một cước đá văng cửa phòng, tới mép giường định bụng quăng luôn người xuống, vừa mới giơ tay lên thì chợt khựng lại, Nhạc Kiêu cuối cùng vẫn ôn nhu đặt Lăng Tuần lên giường. Lăng Tuần bị khó chịu lầm bầm câu gì đó, co ro trở mình chui vào trong chăn.
Nhạc Kiêu bực bội giúp y cởi tất và áo khoác, rồi bỏ vài cái hỏa lô nhỏ vào trong chăn, ghém chăn cẩn thận cho y, sau đó thở dài. Chồm hỗm ngồi trước giường, Nhạc Kiêu có chút đau khổ nhìn gương mặt vô tư say ngủ của Lăng Tuần, lại nghĩ tới việc y bị Chu Hoài Đức ôm về nhà, ngực lập tức khó chịu như bị dao cắt. Hôm nay theo tới Lăng phủ, hắn thật ra muốn trộm nhìn Lăng Tuần một lần, đã qua những nửa tháng không có y, nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn. Đến Lăng phủ thì lập tức đến thẳng viện tử nơi Lăng Tuần ở, len lén trốn sau hòn giả sơn trong sân, hi vọng có thể không bị phát hiện mà nhìn mặt Lăng Tuần. Thế nhưng, hắn trốn trốn tránh tránh trong trời gió tuyết suốt một ngày, đến tận khi đông cứng mình đến mất cả tri giác, hắn vẫn không thấy Lăng Tuần. Đến lúc vừa rồi khi Lăng Tuần bị Huệ Vương đưa về, hắn mới biết thì ra Lăng Tuần đã tránh né hắn đến nước này.
Nhạc Kiêu nhịn không được bước tới, áp trán mình vào trán Lăng Tuần, thấp giọng than: “Ta thích ngươi, không muốn ngươi vì bị ta thích mà phải nghe người đời mắng ngươi không biết xấu hổ. Thế nhưng, thế nhưng vì sao, ta vẫn bảo hộ ngươi như vậy, ngươi lại chẳng chịu hiểu gì hết? Đừng thân cận với Huệ Vương nữa, nếu không…” Nhạc Kiêu nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng nói: “Nếu không, ta thà rằng tự tay mình hủy hoại ngươi!”
Lăng Tuần ngủ một giấc đến khi trời sáng bảnh, nếu không phải vì đói bụng, chắc y vẫn còn tiếp tục ngủ được. Lăng Tuần cào cào mớ tóc rối tung, một tay gãi gãi bụng, bỗng nhiên chấn động, ngừng tay, trong mắt kinh nghi bất định (ngạc nhiên, nghi ngờ).
Tối hôm qua, y làm sao về được nhà? Là Huệ Vương đưa y về sao? Lăng Tuần suy nghĩ hồi lâu, nhún nhún vai, hẳn là hắn đưa y về rồi. Lạ thật, vậy tại sao tối qua y lại mơ thấy Nhạc Kiêu đưa y về phòng?
Hừ, Lăng Tuần bĩu môi, sáng sớm đã nhớ đến cái khuôn mặt đáng ghét đó, thiệt làm cho người ta ngán ngẩm. Mặc quần áo rời giường, Lăng Tuần quyết định trước tiên cứ tế ngũ tạng miếu[1]cái đã.
_____Hết chương 17_____
[1] Tế ngũ tạng miếu: Chỉ việc ăn uống. “Ngũ tạng miếu” còn được dùng để chỉ cơ thể của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất