Sư Tôn, Hồng Trần Nguyện Cùng Người Trải Qua

Chương 19: Thiết yến

Trước Sau
Qua mấy ngày nắng gắt, trời cuối cùng cũng đổ một trận mưa gột rửa lại không khí âm ỉ.

Quang cảnh cả môn phái trở nên thoáng đạt hẳn.

Những giọt nước mưa long lanh còn đậu trên từng phiến lá trúc trên Bạch Lăng phong, tòa lâu đài cứ vậy mà có một nét đẹp mát mẻ hơn so với những ngày trước.

Đúng vậy, sáu năm trước khi đi lấy linh kiếm trở về, Sở Nguyệt Hiên đã cất công đập đi xây lại Bạch Lăng phong, biến phong đỉnh này từ một ngọn núi tuy giàu linh khí nhưng nghèo nàn vật chất trở thành phong đỉnh xa hoa nhất.

Đối với điều này Tiêu Vân phi thường hài lòng, cảm giác cuối cùng cũng được trở về ngôi nhà của chính mình.

Lúc này hắn đang ngồi trong tư phòng, bên cạnh khung cửa sổ hướng ra hồ cá cảnh, chăm chú vẽ bùa.

Nam thiếu niên ngồi bên bệ cửa, thân vận bạch y, mái tóc đen dài buông thõng, từng sợi uyển chuyển rơi trên vai. Hàng mi thiếu niên nọ vừa cong vừa dài, phủ trên đôi mắt phượng như chưa hạch đào, trong vắt mà an tịnh, tạo thành một bức tranh mĩ nhân phi thường nức lòng người.

Sáu năm này hắn đã có chút thành tựu trong lĩnh vực pháp trận và bùa chú, tất cả một phần là nhờ kiến thức tích lũy đời trước, cùng với sự trợ giúp của Trần đại sư.

Một năm ba lần, Tiêu Vân lại được mời tới căn nhà gỗ trong vành đai hư vô của Trần Lẫm Cát để nghiên cứu, học tập về lĩnh vực này, xem cũng như một nửa đồ đệ của ngài ấy.

Cũng chỉ vì chuyện này mà Sở Nguyệt Hiên không ít lần giận dỗi.

Hừ, nhắc tới Sở Nguyệt Hiên, Tiêu Vân khựng tay nét bút, trong lòng phiền muộn.

Y rời Bạch Lăng phong cũng đã gần một năm rồi, đây là lần rời đi lâu nhất từ khi Tiêu Vân nhập môn.

Mặc dù biết lần này y rời đi để làm một vài nhiệm vụ quan trọng, nhưng một năm cũng không ngắn ngủi, Tiêu Vân hắn có chút nhớ người rồi !!!

Đưa tay miết ấn đường, Tiêu Vân buông bút lông xuống nghiên mực, chán nản đứng dậy.

Rời khỏi tư phong, bạch y thiếu niên tới trước rừng trúc, lẳng lặng ngồi trên ngọc đẩu, ngắm nhìn lá rơi, có chút đìu hiu cô đơn.

Ngồi không được bao lâu đã vang lên tiếng đập cửa.

Tiêu Vân thuấn di tới ngay trước đại môn Bạch Lăng phong, đẩy cánh cửa gỗ, liền thấy Lý Tâm Kiệt đứng sẵn.

- Có chuyện gì sao, Tâm Kiệt?

Sáu năm trôi qua, thời gian khiến Tiêu Vân càng bộc lộ rõ thiên phú của mình, Lý Tâm Kiệt cũng đã công nhận hắn, hai vị đệ tử thân truyền của Bạch Lăng phong và Bạch Ngự phong có mối quan hệ tương đối thân cận.

Dù sao trong mắt Lý đại ngốc, Tiêu Vân cũng từng là hài tử y mang về năm mười hai tuổi, tuy gọi sư huynh nhưng y vẫn một mực xem hắn là đệ đệ mà chiếu cố.

Đối với việc này Tiêu Vân cũng không có ý kiến, sự hài hòa đời này chính là vượt bậc khác biệt, hắn vô cùng thỏa mãn.

- Sư huynh, chưởng môn gọi huynh đấy, đừng có suốt ngày chúi đầu vào đống giấy lộn nó nữa đi, sư bá không trở lại là y như rằng huynh nửa bước cũng không rời Bạch Lăng phong mà.



Tiêu Vân : … Chỉ có điều hơi lắm mồm.

Đời trước hai người gặp nhau hoặc là lướt qua như không tồn tại, hoặc là dừng bước xỉa xói nhau vài câu rồi tức giận đùng đùng bỏ đi thì không còn trường hợp nào khác, đời này Lý Tâm Kiệt hóa thành sư đệ hay lải nhải khiến hắn nhiều lúc cảm thấy không quen.

Tiêu Vân gật đầu, theo chân Lý Tâm Kiệt tới Bạch Đoan phong, đoạn đường còn hỏi:

- Tề sư bá gọi có chuyện gì sao? Môn phái chúng ta sắp có sự kiện gì à?

Lý Tâm Kiệt nghe vậy liền hưng phấn mà nói:

- Ba ngày trước huynh có cảm thấy linh khí dao động khá mạnh không?

Tiêu Vân mơ hồ, hình như là có cảm giác như vậy, nhưng vì hắn đang quá chú tâm vào pháp trận nên hoàn toàn không để ý, lúc này được nhắc tới mới ngờ ngợ:

- Có người đột phá sao? – Sau một tích tắc suy nghĩ, Tiêu Vân sửng sốt: - Mặc Tư Cầm đột phá rồi sao?

Lý Tâm Kiệt ngạc nhiên:

- Sao chưa nói mà huynh đã biết rồi vậy, chấn động lắm đúng không, từ hồi của Bán Nguyệt phong chủ thì cũng đã khá lâu rồi mới có người đột phá Đại Thừa kì. Đệ từ khi sinh ra tới bây giờ là lần đầu tiên cảm nhận được. Mặc gia cách chúng ta xa như vậy, thế mà ta có thể cảm nhận rõ sự nhũng loạn của linh khí. Huynh có biết không, nghe nói nếu đứng ở Mặc Liên thành có thể nhìn thấy lôi kiếp khủng khiếp, cảnh tượng kinh diễm nhân tâm biết nhường nào!

Cứ nhắc tới việc tu tiên hay đột phá, là y như rằng Lý Tâm Kiệt lại trở nên thao thao bất tuyệt như vậy, Tiêu Vân xoa xoa trán vì nhức đầu.

Mặc Tư Cầm là gia chủ của Mặc gia- gia tộc đứng đầu tứ gia.

Nhưng lão già này cũng đã già lắm rồi, cách đây năm mươi năm bế tử quan, không đột phá không ra, cuối cùng cũng đột phá, xem thời điểm không khác đời trước là bao nhiêu.

Vậy thì chắc chắn lần này Tề Minh Vũ gọi hắn tới là muốn hắn cùng Tiêu Thừa đi dự thiết yến của Mặc gia.

Đời trước quan hệ của hắn với ca ca mười phần thì bảy phần không tốt, tất nhiên hắn chẳng có tí nhã hứng nào đi cùng y, nên tuyệt nhiên cự tuyệt.

Sau nửa tháng Tiêu Thừa trở về với thương tích nặng.

Chuyện gì đã xảy ra sao?

Thiết yến Mặc gia vậy mà lại bị tập kích bởi một triều thú ( thủy triều thú) . Yêu thú đều từ cấp năm trở lên, mạnh mẽ hung hãn, cứ vậy ùa vào Mặc Liên thành, những tu sĩ được mời tới phải xông ra chiến tuyến để bảo vệ dân chúng trong thành, thương vong không ít. Tiêu Thừa khi đó có thể toàn mạng trở về đã là một kì tích, bởi xét về tu vi của y, đừng trong một triều thú như vậy quả là quá nguy hiểm.

Cú đánh bất ngờ này chính là đòn phủ đầu đầu tiên của Yêu Vương, sau này sẽ khơi mào chiến tranh Yêu- Nhân- Ma tộc nức tiếng.

Tiêu Vân siết tay, nén căm phẫn đáy lòng.

Chẳng mấy chốc đã bước vào đại điện Bạch Đoan phong.

Tề Minh Vũ vẫn một bộ dáng an tĩnh ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Tiêu Thừa đang … quạt cho sư tôn của y? ( -__-)



Tiêu Vân xem như không thấy cảnh này, quan sát xung quanh liền thấy Mộc Hoài Lạc ngồi trên ghế nhấm nháp trà, cách đây ba năm phong chủ Bạch Dạ phong đóng tử quan, giao toàn bộ nhiệm vụ trên phong đỉnh cho đệ tử thân truyền được tin cậy nhất là Mộc Hoài Lạc, hiển nhiên được y tháo vát tiếp quản đâu vào đấy, mỗi lần có cuộc gặp mặt của các phong chủ thì y luôn thay mặt sư tôn đi.

Mộc Hoài Lạc trông thấy hai người bước vào mỉm cười ôn hòa:

- Tâm Kiệt, Vân sư huynh, mau vào.

Tiêu Vân đảo mắt cúi chào Tề Minh Vũ, Lưu Nhược Uyển ( Phong Uyển chân nhân) , Tĩnh Huyền ( Xá Huyền chân nhân) một cách khuôn phép, rồi rất tự nhiên mà ngồi vào vị trí cao hơn hẳn của Sở Nguyệt Hiên.

Tiêu Thừa dừng động tác, đi tới muốn vươn tay xoa xoa đầu đệ đệ nhưng bị ánh nhìn “ rối tóc của ta” của Tiêu Vân làm ngượng ngùng rút tay, quan tâm nói:

- Lại trốn trên đỉnh Bạch Lăng mấy ngày trời, nếu không phải mấy ngày nay ta bận rộn thì đã lôi đệ ra khỏi đó rồi.

Thiếu niên gầy gộc năm nào giờ đã khôi ngô tuấn tú, từng đường nét trên gương mặt góc cạnh, một nét đẹp hừng hực thanh xuân.

Khác với vẻ đẹp mi mục như trích tiên của Tiêu Vân và Tề Minh Vũ, nét đẹp của Tiêu Thừa chính là dạng các cô nương vô cùng ưa thích.

Còn vì sao Tiêu Vân và Tề Minh Vũ thường không được ưa thích, đơn giản, đẹp quá mức cho phép, khiến phận nữ nhi cũng phải ghen ghét đố kị như vậy…

Tề Minh Vũ dịu dàng nhìn Tiêu Vân:

- Được rồi Thừa Thừa. A Vân, ngươi cứ mãi ôm chặt lấy Bạch Lăng phong cũng dại người ra rồi. Lần này Mặc gia đãi thiết yến, ngươi và Thừa Thừa cùng đi đi. Nãy giờ chúng ta cũng đang bàn chuyện này đấy.

Phong Uyển chân nhân tiếp lời:

- Đúng vậy đi, Tử Vân đang t rong giai đoạn quan trọng của việc đột phá, cũng không tiện. Thiết yến của Mặc gia, các trưởng bối môn phái ta đều không phải bận rộn cũng đang làm vài nhiệm vụ quan trọng, không tiện đi, đành phải cử vài đệ tử thân truyền danh giá. Tiêu sư điệt nên đi.

Tiêu Thừa nhìn thấy gương mặt Tiêu Vân hơi cứng lại, tưởng rằng hắn định từ chối, vội vàng khuyên nhủ:

- Vân nhi, đi cùng huynh đi,huynh đi một mình rất nhàm chán.

Tiêu Vân: … . – Huynh tốt nhất đừng đi thì hơn!

Nghĩ vậy nhưng Tiêu Vân cũng không dám nói ra, hắn không có lí do gì để ngăn cấm Tiêu Thừa cả, mà cho dù không phải Tiêu Thừa cũng sẽ là Mộc Hoài Lạc, hay Lý ngốc đi. Hắn không yên lòng.

- Được, đệ đi với huynh.

Lần này phải hộ tống ca ca thôi, dù sao hắn đã biết trước nguy hiểm, tùy thời cơ có thể kéo người chạy…

Còn về việc cảnh báo trước?

Cho dù hắn có là đệ tử của Bán Nguyệt chân nhân danh danh đỉnh đỉnh cũng chẳng ai tin, việc yêu tộc muốn vực dậy.

Chỉ đành chờ người kia trở lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau