Chương 39
Hôm đó trở về nhà là tầm tám giờ sáng, nhìn thấy cửa nhà mở toang mà giật mình, nghĩ có trộm viếng thăm. Tôi với Angry bird dè chừng nhìn nhau rồi hai đứa lò dò đi vào trong, hắn đi phía trước, tôi đi sau, đột nhiên hắn cầm lấy bàn tay tôi, cái nắm tay chân chính với một ai đó kể từ lúc chia tay bạn gái làm tôi giật mình ngây như phỗng.
Hắn quay lại cười, thì thầm nói:
- Nếu là trộm thật, tao đập nó ra bã, yên tâm!
Nói rồi hắn quay đi, kéo nhẹ tay tôi, lén lút dòm trước ngó sau xem tên trộm đang trốn nơi nào. Tôi ở đằng sau nhìn tấm lưng sừng sững đó, nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn lỏn trong bàn tay thô sần của hắn, đột nhiên nhớ về giấc mơ trường kì của mình, khi tôi nằm trên một chiếc bè lênh đênh trơ trọi giữa biển khơi rộng lớn, không biết cuộc đời mình đi về đâu, không biết sẽ làm gì? Bất chợt một hôm giấc mơ có thêm tình tiết, xuất hiện một gã đàn ông mặt mày đen thui đứng trên một hòn đảo ra sức kéo chiếc bè của tôi vào, hắn kéo tôi vào vòng tay rồi thủ thỉ trấn an: "Vân Đình, anh ở đây, đừng sợ, anh giúp em thoát khỏi đây!"
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã biết ai người mà mình mơ tới.
Bác sĩ Vinh đi ra từ trong bếp cầm một chai nước đang uống dở, điều đầu tiên hút ánh mắt của ông không phải gương mặt kẻ đang đứng cạnh tôi mà là cái bàn tay đang "trìu mến" nắm chặt bàn tay con trai ông. Tôi nhìn thấy ông, vài giây sững sờ mới vùng tay ra khỏi Angry bird, ngắc ngứ gọi:
- B...bba? Sao...ba ở đây?
Bác sĩ Vinh hắng giọng một tiếng.
- Thì...nay là thứ năm mà, ba qua thăm con, nhưng...gọi mãi mà con đâu có bắt máy.
Tôi nhìn vào điện thoại trong túi quần đã hết pin mà đã tự tắt ngóm sau đó bất đắc dĩ nhìn lên bác sĩ Vinh, thấy ông đang đưa mắt đánh giá cái nhân vật vừa nắm tay con trai ông thắm thiết, hỏi:
- Con là bạn Vân Đình hả?
Angry bird nghe tôi gọi một tiếng "ba" nên đủ hiểu người đứng trước mặt hắn không phải là trộm cắp gì mà cần "đập cho ra bã", hắn chuyển sang thái độ rất khuôn phép của một thằng con trai đối mặt với phụ huynh của...crush, "ngoan ngoãn" gật đầu nói:
- Vâng, lúc trước con với chú có gặp nhau một lần, không biết chú còn nhớ không?
- Vậy sao? Khi nào mà chủ không nhớ nhở?
- Ở quán "Đặc Sản Hội An" ấy!
Bác sĩ Vinh ngẫm nghĩ vài giây rồi chợt "ồ" một tiếng nhận ra.
Angry bird đi rồi, tôi với bác sĩ Vinh ngồi đối diện nhau trước cái bàn tròn. Tôi lấy ly nước uống một ngụm, len lén nhìn lên ba, trông ông hình như không giống bình thường, có lúc tôi thấy ông trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm rồi ông nhìn tôi, câu hỏi kẹt ở họng nửa buổi trời tới một lúc sau mới vọt ra:
- Dạo này con có quen bạn gái không Đình?
- Sao...sao tự nhiên bác sĩ Vinh hỏi vậy? Con đang ôn thi mà, con không định quen ai bây giờ đâu!
Ba nghe tôi trả lời, gật gật đầu có vẻ hài lòng rồi nói:
- Ừ! Ba chỉ hỏi vậy thôi. Con ráng học, kì thi này quan trọng lắm nên đừng để loại tình cảm nào làm vướng bận.
Tôi biết cái nắm tay ban nãy của tôi và Angry bird làm bác sĩ Vinh bất an. Có người cha nào lại không lo lắng khi thấy con trai mình mới sáng sớm được thằng con trai khác đưa về nhà mà lại còn nắm tay tình tứ nữa? Nhưng từ trước tới giờ ông không đủ thấu hiểu con trai mình, cho dù có thấy bất an nhưng tôi tin chắc bác sĩ Vinh cũng không giữ nghi ngờ về xu hướng giới tính của con trai ông quá lâu vì ông thấy con trai ông, nó từng quen bạn gái và nó chưa bao giờ chính miệng thừa nhận mình là gay. Ví như chuyện tôi chưa từng nói với ông rằng mình ghét ăn cao lầu và mì quảng, nên bác sĩ Vinh chắc mẩm rằng ông thích nên con trai ông cũng thích.
Bác sĩ Vinh cũng nhanh bỏ qua cái suy nghĩ mờ ám về cái nắm tay đó, nhìn tôi, cười hỏi:
- Ba đưa tiền con xài đủ không? Có thiếu gì thì cứ nói cho ba biết. Ba chỉ yêu cầu con ráng học để đậu đại học thôi là con muốn gì ba cũng cho!
Tôi đáp:
- Con không thiếu gì hết, tiền bác sĩ Vinh cho con vẫn còn nhiều.
- Nghe dì Phương con nói thấy con đang làm trong một quán ăn hả? Sao đi làm chi vậy? Không lo học hành đi, thi tới nơi rồi?
- Bài vở con chuẩn bị gần xong rồi, với lại cũng phải ra ngoài học giao tiếp với người ta. Bác sĩ Vinh cũng thấy rồi đó? Con không giỏi nói chuyện, không giỏi cư xử với ai, sợ sau này ra đời vác thói khó ưa này thì có mà thất nghiệp dài dài, haha...
- Con đó, con đó, nhiều lúc ngông nghênh y hệt ba hồi còn trẻ!
Bác sĩ Vinh cười rộ làm lộ ra cái núm đồng tiền sâu hút bên má, tôi ngồi ngắm cái núm đồng tiền rất duyên đó của ông thấy ngực mình âm ấm lại. Tôi nghiêm túc nắm lấy bàn tay mập mạp, như đứa trẻ thổ lộ lỗi lầm và cầu mong được sửa sai, tôi tha thiết:
- Ba...Con sẽ cố học, con nhất định đậu được đại học. Con sẽ có cuộc đời riêng của mình, ba không cần lo cho con nhiều. Từ nay con không trẻ con nữa, bớt ngang bướng, con sẽ sống tốt cho mình, quên những chuyện đáng quên, bắt đầu lại hết!
Có lẽ bác sĩ Vinh nghe không hiểu hết những lời tôi vừa nói, nhất là ý tứ cuối câu "quên những chuyện đáng quên, bắt đầu lại hết!", không rõ tôi muốn nói điều đó là để cho bác sĩ Vinh nghe hay là nói cho chính bản thân mình nghe. Hôm qua tôi vừa làm một chuyện khủng khϊếp, tôi bắt anh phải chấp nhận tôi như một "kẻ thứ ba", tôi chống đối lại tạo hóa, chống đối lại luân thường thậm chí chấp nhận gánh chịu tội lỗi với mẹ để cầu xin tình cảm của anh nhưng "cũng may"...anh từ chối rồi. Nếu không, bây giờ tôi chẳng biết phải ngồi trước mặt bác sĩ Vinh nói gì, sau này còn phải nhìn mặt mẹ ra sao. Họ là cha mẹ ruột của tôi, là người cho tôi mạng sống.
Bác sĩ Vinh có gia đình mới nhưng tôi biết ông vẫn thương tôi. Ông sẽ rất đau lòng nếu con trai ông tự hủy hoại chính nó, và còn mẹ...mặc dù bà lạnh nhạt với bản năng của một người mẹ trong suốt mười mấy năm qua, nhưng không thể phủ nhận rằng bà cũng thương tôi, đó chân chính là tình mẫu tử mặc kệ ít hay nhiều.
Tôi yêu anh, có lẽ tới chết sự thật đó cũng không thay đổi, khát vọng muốn có được anh đã che mờ đi cả lý trí. Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, mới thấy mình sai, mình ích kỷ, mình ngang bướng thế nào.
Gương mặt ba thật hiền, gương mặt anh cũng thật hiền, nhưng hai người họ trong lòng tôi không giống nhau, không cùng ở một vị trí. Tưởng tượng nếu tôi nói câu vừa nãy với anh, tôi có thể thấy được vẻ mặt anh trầm ngâm, anh xoa đầu tôi, nói: "Không cần thiết, con đừng từ ép mình thay đổi đột ngột như vậy. Tuổi con vẫn còn nhỏ, cứ từ từ, chú lúc nào cũng đứng phía sau bảo vệ cho con!"
Sự dịu dàng, nuông chiều của anh là thứ khiến tôi ỷ lại, khiến tôi yếu ớt, nhưng còn bác sĩ Vinh thì khác.
Ông hãnh diện nói:
- Một tháng tự lập, trưởng thành không ít rồi ha! Ba tin con, lúc nào cũng đặt lòng tin ở con! Cố lên con trai, thế mới có chí khí đàn ông chứ! Hà hà...
Ông siết lấy bàn tay tôi, lúc vô tình chạm lên vết bỏng mấy ngày trước vẫn chưa kết vảy nên làm tôi hơi đau mà rụt lại. Bác sĩ Vinh bắt thấy nên vội vã buông ra, sốt sắng:
- Con sao vậy?
- Cái này...bị bỏng mấy ngày trước.
- Để ba coi!
Ông vạch bàn tay tôi, nhíu nhíu mày nhìn vào rồi trầm ngâm hỏi:
- Bao nhiêu ngày rồi?
- Bốn, năm ngày gì đó, mới ban đầu thấy cũng không nghiêm trọng lắm...
- Nhiễm trùng rồi, sao con không cẩn thận gì hết!
- Con không biết, con giữ sạch sẽ lắm, thay băng thường nữa mà không hiểu sao...
Giọng bác sĩ Vinh đột ngột nghiêm túc hơn, ông nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Lát nữa ra ngoài mua thuốc kháng sinh uống vào. Thứ bảy tuần sau đến bệnh viện tái khám rồi ba dẫn con qua Khoa xét nghiệm luôn. Chứ vết bỏng này bình thường qua ba ngày nếu được giữ kĩ thì đã kết vảy rồi, nhưng nhìn xem, nó bắt đầu nhiễm trùng nghiêm trọng rồi!
Tôi có cảm giác lạnh gáy khi nghe tới chữ Khoa xét nghiệm, đa phần người ta đi tới đó chẳng thu lại tin gì tốt đẹp. Thỉnh thoảng có đọc tài liệu ở bệnh viện của Bách Tiệp nên tôi biết vài căn bệnh mà khi bị thương rất khó lành, rất dễ bị nhiễm trùng dù vết thương có được xử lí kĩ.
...Đó là những căn bệnh không hề "hiền".
.
.
.
Tôi mang suy nghĩ mình có thể mắc bệnh nan y gì đó hỏi Trang Nhu:
- Nếu tao chết, mày có khóc không?
Cô đang cặm cụi viết bài, nghe thấy tôi hỏi nên hơi giật mình quay qua.
- Ông sao vậy? Tự nhiên hỏi chuyện xui xẻo đó?
Tôi nhún vai, cà lơ phất phơ nói:
- Thì hỏi chơi vậy thôi.
Cô ngậm đầu bút, nhìn tôi một hồi thì đáp cộc lốc:
- Không!
Tôi lườm cô.
- Vì sao?
- Vì ông không chết trước tôi đâu!
Tôi lập lại câu hỏi:
- Vì sao?
Trang Nhu cười nói:
- Vì người ta nói kẻ xấu thường sống dai hơn người tốt!
Tôi: (-_-)!
Hắn quay lại cười, thì thầm nói:
- Nếu là trộm thật, tao đập nó ra bã, yên tâm!
Nói rồi hắn quay đi, kéo nhẹ tay tôi, lén lút dòm trước ngó sau xem tên trộm đang trốn nơi nào. Tôi ở đằng sau nhìn tấm lưng sừng sững đó, nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn lỏn trong bàn tay thô sần của hắn, đột nhiên nhớ về giấc mơ trường kì của mình, khi tôi nằm trên một chiếc bè lênh đênh trơ trọi giữa biển khơi rộng lớn, không biết cuộc đời mình đi về đâu, không biết sẽ làm gì? Bất chợt một hôm giấc mơ có thêm tình tiết, xuất hiện một gã đàn ông mặt mày đen thui đứng trên một hòn đảo ra sức kéo chiếc bè của tôi vào, hắn kéo tôi vào vòng tay rồi thủ thỉ trấn an: "Vân Đình, anh ở đây, đừng sợ, anh giúp em thoát khỏi đây!"
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã biết ai người mà mình mơ tới.
Bác sĩ Vinh đi ra từ trong bếp cầm một chai nước đang uống dở, điều đầu tiên hút ánh mắt của ông không phải gương mặt kẻ đang đứng cạnh tôi mà là cái bàn tay đang "trìu mến" nắm chặt bàn tay con trai ông. Tôi nhìn thấy ông, vài giây sững sờ mới vùng tay ra khỏi Angry bird, ngắc ngứ gọi:
- B...bba? Sao...ba ở đây?
Bác sĩ Vinh hắng giọng một tiếng.
- Thì...nay là thứ năm mà, ba qua thăm con, nhưng...gọi mãi mà con đâu có bắt máy.
Tôi nhìn vào điện thoại trong túi quần đã hết pin mà đã tự tắt ngóm sau đó bất đắc dĩ nhìn lên bác sĩ Vinh, thấy ông đang đưa mắt đánh giá cái nhân vật vừa nắm tay con trai ông thắm thiết, hỏi:
- Con là bạn Vân Đình hả?
Angry bird nghe tôi gọi một tiếng "ba" nên đủ hiểu người đứng trước mặt hắn không phải là trộm cắp gì mà cần "đập cho ra bã", hắn chuyển sang thái độ rất khuôn phép của một thằng con trai đối mặt với phụ huynh của...crush, "ngoan ngoãn" gật đầu nói:
- Vâng, lúc trước con với chú có gặp nhau một lần, không biết chú còn nhớ không?
- Vậy sao? Khi nào mà chủ không nhớ nhở?
- Ở quán "Đặc Sản Hội An" ấy!
Bác sĩ Vinh ngẫm nghĩ vài giây rồi chợt "ồ" một tiếng nhận ra.
Angry bird đi rồi, tôi với bác sĩ Vinh ngồi đối diện nhau trước cái bàn tròn. Tôi lấy ly nước uống một ngụm, len lén nhìn lên ba, trông ông hình như không giống bình thường, có lúc tôi thấy ông trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm rồi ông nhìn tôi, câu hỏi kẹt ở họng nửa buổi trời tới một lúc sau mới vọt ra:
- Dạo này con có quen bạn gái không Đình?
- Sao...sao tự nhiên bác sĩ Vinh hỏi vậy? Con đang ôn thi mà, con không định quen ai bây giờ đâu!
Ba nghe tôi trả lời, gật gật đầu có vẻ hài lòng rồi nói:
- Ừ! Ba chỉ hỏi vậy thôi. Con ráng học, kì thi này quan trọng lắm nên đừng để loại tình cảm nào làm vướng bận.
Tôi biết cái nắm tay ban nãy của tôi và Angry bird làm bác sĩ Vinh bất an. Có người cha nào lại không lo lắng khi thấy con trai mình mới sáng sớm được thằng con trai khác đưa về nhà mà lại còn nắm tay tình tứ nữa? Nhưng từ trước tới giờ ông không đủ thấu hiểu con trai mình, cho dù có thấy bất an nhưng tôi tin chắc bác sĩ Vinh cũng không giữ nghi ngờ về xu hướng giới tính của con trai ông quá lâu vì ông thấy con trai ông, nó từng quen bạn gái và nó chưa bao giờ chính miệng thừa nhận mình là gay. Ví như chuyện tôi chưa từng nói với ông rằng mình ghét ăn cao lầu và mì quảng, nên bác sĩ Vinh chắc mẩm rằng ông thích nên con trai ông cũng thích.
Bác sĩ Vinh cũng nhanh bỏ qua cái suy nghĩ mờ ám về cái nắm tay đó, nhìn tôi, cười hỏi:
- Ba đưa tiền con xài đủ không? Có thiếu gì thì cứ nói cho ba biết. Ba chỉ yêu cầu con ráng học để đậu đại học thôi là con muốn gì ba cũng cho!
Tôi đáp:
- Con không thiếu gì hết, tiền bác sĩ Vinh cho con vẫn còn nhiều.
- Nghe dì Phương con nói thấy con đang làm trong một quán ăn hả? Sao đi làm chi vậy? Không lo học hành đi, thi tới nơi rồi?
- Bài vở con chuẩn bị gần xong rồi, với lại cũng phải ra ngoài học giao tiếp với người ta. Bác sĩ Vinh cũng thấy rồi đó? Con không giỏi nói chuyện, không giỏi cư xử với ai, sợ sau này ra đời vác thói khó ưa này thì có mà thất nghiệp dài dài, haha...
- Con đó, con đó, nhiều lúc ngông nghênh y hệt ba hồi còn trẻ!
Bác sĩ Vinh cười rộ làm lộ ra cái núm đồng tiền sâu hút bên má, tôi ngồi ngắm cái núm đồng tiền rất duyên đó của ông thấy ngực mình âm ấm lại. Tôi nghiêm túc nắm lấy bàn tay mập mạp, như đứa trẻ thổ lộ lỗi lầm và cầu mong được sửa sai, tôi tha thiết:
- Ba...Con sẽ cố học, con nhất định đậu được đại học. Con sẽ có cuộc đời riêng của mình, ba không cần lo cho con nhiều. Từ nay con không trẻ con nữa, bớt ngang bướng, con sẽ sống tốt cho mình, quên những chuyện đáng quên, bắt đầu lại hết!
Có lẽ bác sĩ Vinh nghe không hiểu hết những lời tôi vừa nói, nhất là ý tứ cuối câu "quên những chuyện đáng quên, bắt đầu lại hết!", không rõ tôi muốn nói điều đó là để cho bác sĩ Vinh nghe hay là nói cho chính bản thân mình nghe. Hôm qua tôi vừa làm một chuyện khủng khϊếp, tôi bắt anh phải chấp nhận tôi như một "kẻ thứ ba", tôi chống đối lại tạo hóa, chống đối lại luân thường thậm chí chấp nhận gánh chịu tội lỗi với mẹ để cầu xin tình cảm của anh nhưng "cũng may"...anh từ chối rồi. Nếu không, bây giờ tôi chẳng biết phải ngồi trước mặt bác sĩ Vinh nói gì, sau này còn phải nhìn mặt mẹ ra sao. Họ là cha mẹ ruột của tôi, là người cho tôi mạng sống.
Bác sĩ Vinh có gia đình mới nhưng tôi biết ông vẫn thương tôi. Ông sẽ rất đau lòng nếu con trai ông tự hủy hoại chính nó, và còn mẹ...mặc dù bà lạnh nhạt với bản năng của một người mẹ trong suốt mười mấy năm qua, nhưng không thể phủ nhận rằng bà cũng thương tôi, đó chân chính là tình mẫu tử mặc kệ ít hay nhiều.
Tôi yêu anh, có lẽ tới chết sự thật đó cũng không thay đổi, khát vọng muốn có được anh đã che mờ đi cả lý trí. Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, mới thấy mình sai, mình ích kỷ, mình ngang bướng thế nào.
Gương mặt ba thật hiền, gương mặt anh cũng thật hiền, nhưng hai người họ trong lòng tôi không giống nhau, không cùng ở một vị trí. Tưởng tượng nếu tôi nói câu vừa nãy với anh, tôi có thể thấy được vẻ mặt anh trầm ngâm, anh xoa đầu tôi, nói: "Không cần thiết, con đừng từ ép mình thay đổi đột ngột như vậy. Tuổi con vẫn còn nhỏ, cứ từ từ, chú lúc nào cũng đứng phía sau bảo vệ cho con!"
Sự dịu dàng, nuông chiều của anh là thứ khiến tôi ỷ lại, khiến tôi yếu ớt, nhưng còn bác sĩ Vinh thì khác.
Ông hãnh diện nói:
- Một tháng tự lập, trưởng thành không ít rồi ha! Ba tin con, lúc nào cũng đặt lòng tin ở con! Cố lên con trai, thế mới có chí khí đàn ông chứ! Hà hà...
Ông siết lấy bàn tay tôi, lúc vô tình chạm lên vết bỏng mấy ngày trước vẫn chưa kết vảy nên làm tôi hơi đau mà rụt lại. Bác sĩ Vinh bắt thấy nên vội vã buông ra, sốt sắng:
- Con sao vậy?
- Cái này...bị bỏng mấy ngày trước.
- Để ba coi!
Ông vạch bàn tay tôi, nhíu nhíu mày nhìn vào rồi trầm ngâm hỏi:
- Bao nhiêu ngày rồi?
- Bốn, năm ngày gì đó, mới ban đầu thấy cũng không nghiêm trọng lắm...
- Nhiễm trùng rồi, sao con không cẩn thận gì hết!
- Con không biết, con giữ sạch sẽ lắm, thay băng thường nữa mà không hiểu sao...
Giọng bác sĩ Vinh đột ngột nghiêm túc hơn, ông nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Lát nữa ra ngoài mua thuốc kháng sinh uống vào. Thứ bảy tuần sau đến bệnh viện tái khám rồi ba dẫn con qua Khoa xét nghiệm luôn. Chứ vết bỏng này bình thường qua ba ngày nếu được giữ kĩ thì đã kết vảy rồi, nhưng nhìn xem, nó bắt đầu nhiễm trùng nghiêm trọng rồi!
Tôi có cảm giác lạnh gáy khi nghe tới chữ Khoa xét nghiệm, đa phần người ta đi tới đó chẳng thu lại tin gì tốt đẹp. Thỉnh thoảng có đọc tài liệu ở bệnh viện của Bách Tiệp nên tôi biết vài căn bệnh mà khi bị thương rất khó lành, rất dễ bị nhiễm trùng dù vết thương có được xử lí kĩ.
...Đó là những căn bệnh không hề "hiền".
.
.
.
Tôi mang suy nghĩ mình có thể mắc bệnh nan y gì đó hỏi Trang Nhu:
- Nếu tao chết, mày có khóc không?
Cô đang cặm cụi viết bài, nghe thấy tôi hỏi nên hơi giật mình quay qua.
- Ông sao vậy? Tự nhiên hỏi chuyện xui xẻo đó?
Tôi nhún vai, cà lơ phất phơ nói:
- Thì hỏi chơi vậy thôi.
Cô ngậm đầu bút, nhìn tôi một hồi thì đáp cộc lốc:
- Không!
Tôi lườm cô.
- Vì sao?
- Vì ông không chết trước tôi đâu!
Tôi lập lại câu hỏi:
- Vì sao?
Trang Nhu cười nói:
- Vì người ta nói kẻ xấu thường sống dai hơn người tốt!
Tôi: (-_-)!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất