Chương 52
Khoảng thời gian sau đó tôi bắt đầu ít nói chuyện với ai, cơn suyễn ít tái lại nhưng tôi bị mất ngủ thường xuyên hơn. Tôi dọn về nhà, mọi thứ như lại trở về quỹ đạo cũ, mẹ chỉ giận tôi vài hôm nhưng rồi thôi vì dù gì thì nói...tội bỏ thi đại học vẫn chưa đủ lớn lắm để bà từ mặt đứa con rứt ruột của mình. Nhưng về sau đó bà bận, bận từ sáng tới tận khuya, phẫu thuật, khám bệnh, sổ sách, công việc gì gì đó với hàng ngàn lí do để từ chối nói chuyện với con trai mình quá ba câu một ngày, tình mẫu tử vốn nhạt nay càng nhạt nhòa.
Tôi lại để ý tần suất gây nhau giữa anh và mẹ nhiều hơn trước kia, có lúc anh phát hoảng vì nghe cô Hà nói tôi dạo gần đây có biểu hiện trầm cảm, anh kêu mẹ dành thời gian nói chuyện với tôi nhiều hơn, nhưng mẹ từ chối vì bà phải chuẩn bị cho công việc sắp tới của mình ở nước ngoài.
Nên...họ lại gây nhau.
Một ngày nọ anh đem dáng vẻ mệt mỏi bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa cái "rầm" sau cuộc cãi vã vô nghĩa với mẹ, anh nhìn tôi đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tự trả lại vẻ điềm đạm của con bọ Hercules trên gương mặt dịu dàng rất đẹp trai, anh nói:
- Mấy ngày nữa đám giỗ ba mẹ chú, chú dẫn con về quê cho khuây khỏa đầu óc một chút.
Tôi nhìn anh, chậm chạp gật gật đầu.
Anh lại nói:
- Đình, con có thấy khó chịu gì trong người không?
Lần này tôi nhoẻn miệng cười trấn an anh.
- Con đâu có sao đâu, tại cô Hà lo lắng quá nên nói thế, con vẫn chưa tới nỗi trầm cảm hay u uất gì đâu mà chú lo.
Anh khụy gối bên cạnh sofa chỗ tôi ngồi, nhìn tôi, lời trấn an hời hợt của tôi không khiến ánh mắt anh vơi bớt sự bất an vì anh vốn là người nhạy cảm như thế, anh thấy rõ vài ngày này... "con trai anh" nó thay đổi, "chuyên gia tâm lý" cảnh báo anh rằng nó có nguy cơ bị trầm cảm, cái căn bệnh thế kỷ có thể khiến người ta dần mất đi hoàn toàn niềm tin sống.
Anh nhìn tôi một hồi rồi có vẻ quyết tâm nói:
- Vậy...chuẩn bị đồ đạc, hai ngày nữa chú với con đi.
*
*
*
Quê của anh thật yên bình.
Cây cối, hoa cỏ, thiên nhiên cùng làn gió sản sinh từ vùng đất thanh sạch cách xa phố thị xô bồ như thổi vào người tôi luồn sinh khí tươi mới, gieo đến cảm giác cả cơ thể mình như được tái sinh.
Tôi đứng nghe tiếng ve kêu râm ran trên những cây dầu rái cao hút hai bên vệ một con đường quê vắng vẻ nhỏ xíu, gió đồng cỏ thổi qua phất vào mặt tôi cái đánh yêu mang theo âm thanh vi vu chào đón. Anh bước ra từ căn nhà ba gian tuy lớn mà hiu quạnh do nhiều năm vắng hơi thở người ở, đôi mắt thâm trầm dấy lên nhiều hoài niệm khi nhìn miên man về mộ phần cô tịch của ba mẹ, dáng vẻ đó của anh khiến tôi không khỏi chạnh lòng, khiến tôi đột nhiên ước...ước gì mình được sinh ra sớm hơn, ước mình mới là người ở cạnh anh sớm hơn thay vì mẹ.
Anh thu lại tầm nhìn, bước tới, tôi cũng bước tới, hai chúng tôi đứng ở một nơi không có hơi thở của người lạ, nhìn nhau bằng thứ ánh mắt chan chứa đậm tình, không có giấu diếm điều gì, thật hiếm hoi mới có khoảnh khắc tôi và anh đứng trước mặt nhau mà trong lòng không ai còn dằn vặt hay day dứt vì chúng tôi đều biết...ở đây, ở quê, ở vùng đất xa lạ đối với tôi không có những ánh mắt khiến chúng tôi phải chột dạ.
Anh đi tới xoa đầu tôi, vén tóc trên trán tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hết mực nói:
- Đi đường xa có mệt không? Vào nhà tắm rửa, đợi chú ra mộ thắp nhang cho ba mẹ rồi vào trong ăn trưa.
Tôi lắc đầu nói:
- Con không mệt, con ở đây hít không khí một chút.
Tôi ngồi dưới một gốc cây to, đưa tay vân vê từng ngọn cỏ non mượt, hít một ngụm không khí thanh sạch nên tự nhiên thấy trong lòng mình cũng thông suốt, thanh thản phần nào. Nghe bên cạnh có tiếng loạt xoạt, anh vừa ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn tôi rồi cười kể:
- Hồi trước ba chú còn sống, ông hay ra vườn cắt cỏ trồng cây, lúc trước ở đây nhiều cây trồng lắm nhưng khi ba mẹ mất rồi, nhà không ai ở nên tự động chết hết.
Tôi nhìn nụ cười như có như không của anh, nhìn ánh mắt mơ màng như đang tưởng niệm lại quãng thời gian hạnh phúc của mình, lòng lại chạnh. Tôi nắm lấy cổ tay, tựa đầu vào vai anh, hỏi nhỏ:
- Bộ chú không còn người thân nào ở đây hả?
Anh im lặng một hồi mới thản nhiên nói:
- Ba chú là người gốc Hoa, ông lấy mẹ chú rồi về đây lập nghiệp, bên nội...hầu như chú không biết gì. Còn bên ngoại, ông bà ngoại không cho mẹ lấy ba vì nói ba chú là dân con buôn không đáng tin, nhưng mẹ bất chấp, nên bên ngoại từ mặt. Hồi nhỏ nhà sống khó khăn, cũng may ba chú là người cầu tiến, ông muốn cho vợ con mình cuộc sống êm ấm nên chịu khó làm lụng nhờ vậy mà cuộc sống sau này rất khấm khá. Ba mẹ chú là người tốt lắm, nhưng bây giờ...đã không còn ai...
Nghe ngữ điệu của anh trầm xuống, tôi biết trong lòng anh đang nghĩ tới những mất mát, tôi nhanh chóng trấn an anh bằng giọng hơi nũng:
- Sao lại không còn ai? Chú còn con mà? Chú Tiệp, nếu có thể...con ước con được ở cạnh chú mãi, không cần ai nữa, và...nếu được, con muốn con cùng chú...ở một nơi nào đó, như chỗ này, chỉ có hai người...
- Đình...
Anh gọi tên tôi bằng chất giọng nặng nề và khó xử, lòng tôi có cảm giác co rút nhưng trên mặt vẫn lấp liếm bằng cái nụ cười ngoác miệng, tôi nhìn anh nói:
- Đùa thôi! Tại tự nhiên con muốn đi đâu đó không ai biết mình, giống như ở ẩn vậy haha. Hay là...chú thuê con thay cho dì Năm, con ở đây trông coi nhà và mộ cho ba mẹ chú luôn? Lâu lâu chú về đây thăm con cũng được.
Anh nghe tôi nói thì cau mày.
- Con đó! Nghĩ gì vậy? Sao chú để con ở đây một mình được, với lại xung quanh đây cũng ít người sống, chưa tới hai ngày con đã chán rồi.
- Con không chán đâu, có lúc con lại nghĩ...muốn bỏ đi đâu đó thật xa, không ai biết để bắt đầu cuộc sống mới...- Tôi bâng quơ tự nói rồi tự cười.
Anh đột nhiên giật mình, ánh mắt tràn ra nỗi bất an mà nghiêm khắc đến lạ, anh nói:
- Đình, chú không cho phép con nói vậy! Con muốn đi đâu?? Là do trong lòng con nghĩ không thông suốt chuyện gì phải không? Bất kể chuyện gì, con phải nói cho chú biết, Đình...con đừng làm chú lo...
Tôi cười trấn an vẻ mặt có một chút hốt hoảng của anh.
- Hahaha! Con lại đùa đấy!
- Con...
Anh ngập ngừng nhưng rồi không nói gì nữa. Phải chi tôi biết những câu nói bâng quơ về chuyện mình muốn bỏ đi nơi nào đó không có người ở làm anh bất an như thế, tôi đã không dại gì nói. Suốt buổi hôm đó anh không nói nhưng tôi thấy rõ trông anh bất an khủng khϊếp, anh sợ, anh sợ tôi đột nhiên rời khỏi anh, bỏ tới nơi nào đó không ai biết được. Ai thì có thể không, chứ như tôi...một thằng nhóc vô tâm vô phế, bốc đồng và ích kỷ thì...biết đâu chừng.
Hôm đó trời chuyển mưa tối sầm, sấm xanh sấm đỏ rạch nát một bầu trời quê hoang vu, anh thấy thế nên cho dì Năm bình thường phụ giúp việc quét tước nhà cửa về sớm. Trong căn nhà ba gian đậm phong vị cổ kính mà sang trọng có mùi trầm hương thoang thoảng như chuốc cho người ta một liều thuốc an thần, tôi mê man nằm trên chiếc ván gỗ cẩm lai, cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của anh đặt trên trán, mở mắt nhìn, thấy gương mặt lo lắng của anh dưới ánh nến hắt hiu.
- Con lại sốt rồi...Chắc ban trưa đi nắng nhiều quá! - Anh nói bằng giọng trầm khẽ.
- Con không sao, hơi nóng chút thôi. Mà...tự dưng lại cúp điện hả chú? - Tôi nhìn ánh nến leo lét trên bàn, không khỏi thắc mắc hỏi anh.
- Họ cúp hết điện ở xung quanh đây, chắc sợ bão tới.
- Hồi trưa thấy trời còn quang...mà hông ngờ...
Tôi dợm người ngồi dậy, đón lấy ly nước ấm từ tay anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. Ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt ngóm thì cơn mưa cũng tới như đã hẹn, ngoài cửa sổ tôi nghe thấy âm thanh rào rào như một khúc nhạc buồn thiu triền miên được gảy lên. Anh vẫn ngồi đó nhìn tôi, thu vào tầm mắt tất cả những tiều tụy trên gương mặt tôi, trầm trầm nói:
- Lát nữa chú chạy xe ra thị trấn mua thuốc cảm cho con.
Tôi lắc đầu.
- Trời mưa trời gió thế này, sao mà đi được? Đường ở đây không như thành phố, chú đi giữa trời mưa như vậy con không yên tâm...
- Đường xá thì không cần lo, chú đi quen bao năm rồi. Con sốt không nhẹ đâu, ráng nằm nghỉ ngơi một chút, chú đi rồi về mau thôi.
- Nhưng mà...
- Được rồi, chú chỉ lo con ở nhà một mình thì sợ ma thôi!
Anh cười trêu, tôi thì nói dỗi:
- Chú đừng coi con là con nít hoài.
Anh cười cười, xoa đầu tôi rồi đi vào trong tìm một cái áo mưa mặc vào.
Lúc nhìn ra bóng lưng anh và chiếc xe mất hút trong làn mưa giông dữ dội, trong lòng tôi có cảm giác bất an không thôi. Mưa lớn lắm, dai dẳng suốt hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng chưa nhẹ hạt, cây cối xung quanh quật nghiên quật ngã, có cây bị sét đánh trúng tét làm đôi. Ở đây lại là vùng nông thôn nên ít người qua lại, tôi đứng trong căn nhà ba gian rộng lớn xung quanh đây chỉ có ánh nến leo lét, đưa mắt ra phía cửa trông ngóng nhưng mãi chẳng thấy anh về, anh lại không mang theo điện thoại nên không liên lạc được. Nửa tiếng trôi qua lại thêm một cái nửa tiếng nữa, nhân lên gấp đôi nỗi sợ trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu phát hoảng, trong đầu tôi toàn là những cảnh tượng kinh dị, tôi thấy chiếc xe của anh chạy qua một đoạn đường thình lình bị cây ngã đè xuống, tôi thấy gương mặt anh đầy máu, tôi thấy anh bị ngã xuống dòng nước đang chảy xiết, nước cuốn anh đi trong khi anh vẫn kiên cường chống lại ngoài đó thiên nhiên thịnh nộ. Những suy nghĩ bi quan dường như dần bóp nghẹt lồng ngực, tôi không thở nổi khi nghĩ tới trường hợp anh có thể xảy ra chuyện gì.
Trước khi biết mình nên làm gì, tôi đã bất giác trùm áo mưa rồi chạy như băng ra ngoài. Xung quanh đây tối mịch, tôi cầm theo cái đèn pin mò mẫm men theo con đường đất bùn, mưa vẫn trút xuống rào rào, nặng như gánh những viên đá đang từng đợt đổ xuống trên lưng vai và cả người tôi cũng lạnh cóng, lạnh từ trong ra ngoài nhưng tôi không ngăn được những bước chân hối hả khi tưởng tượng cảnh anh có thể đang gặp chuyện.
Tôi không biết nên đi đâu để tìm anh, nhưng tôi bắt mình phải làm gì đó thay vì cứ ở nhà không làm gì mà thấp thỏm lo sợ, tôi lại chẳng quen ai ở nơi này nên chỉ còn cách mon theo con đường, theo trí nhớ của mình mà đi tìm anh. Gió mưa, bóng tối, tất cả nỗi sợ đó không làm tôi chùn bước vì trong lòng tôi còn có nỗi sợ khác đáng sợ gấp trăm lần.
"Tôi muốn nhìn thấy anh bình an."
Đột nhiên sực tỉnh...
Phải!
Yêu đâu có đồng nghĩa với chiếm hữu? Đâu có nghĩa là khao khát có được người đó bất kì giá nào? Yêu...nó hình như còn cao cả hơn, trừu tượng hơn so với những gì tôi từ trước giờ nhận định. Đó là được nhìn thấy người mình yêu bình an, chỉ như vậy là đủ rồi.
Thì ra luôn có một cách khác để yêu thay vì ích kỷ muốn chiếm được người đó, nhưng từ trước đến giờ tôi không hề phát hiện. Khóe mắt tôi cay xè, đã không còn phân rõ được là mưa hay nước mắt. Tôi nghẹn ngào trong giây phút mình "ngộ" ra, nếu ông trời cho tôi được một lần nữa đứng trước mặt anh một cách trưởng thành và chín chắn hơn, tôi sẽ không làm anh khó xử nữa, tôi nhất định...buông tay, tôi sẽ làm được như anh, tôi sẽ để cho tình yêu của cả hai ngủ quên nhưng nó sẽ mãi sống vì yêu không phải là có được nhau, mà yêu chỉ đơn giản là trong lòng cả hai có nhau.
Tôi muốn nói với anh...tôi yêu anh thật nhiều, tình yêu đó đã vượt qua được sự ích kỷ rồi, tôi thông suốt rồi, thế nên...
.
.
.
Nhưng tôi vẫn không tìm được anh, suốt buổi tối đó tôi dầm mưa tìm anh ba tiếng đồng hồ, mưa dần nhẹ hạt rồi tạnh hẳn, tôi trở về nhà nhưng vẫn không thấy anh đâu. Tôi lại tuyệt vọng chạy đi như một con chim nhỏ mất phương hướng, đến bờ sông, tôi gào tên anh nhiều lần nhưng chỉ có tiếng côn trùng và ếch nhái ễnh ộp đáp lại, trong lúc tuyệt vọng tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ lạ từ phía sau lưng mình vang lên:
- Em trai đang tìm ai đó?
Đối diện tôi là một người phụ nữ thôn quê áo quần bình dị, gương mặt trông thật phúc hậu với nụ cười khiến người ta rất có cảm tình. Nhưng tôi không còn tâm trạng để đánh giá nhiều, trong lòng đang như lửa đốt tôi quay qua gấp gáp hỏi cô:
- Chị có gặp một người đàn ông cao cao, mặc sơ mi màu trắng đi chiếc xe Piaggio chạy qua đây không?
Người phụ nữ lắc đầu, cô đi tới trước mặt tôi, thành thật nói:
- Chị đứng đây lâu rồi nhưng có thấy ai chạy xe qua đây đâu, với lại trời vừa mưa xong, đường xá như vầy thì chạy cách gì? Xe bị lún bánh là chắc rồi...Mà sao em quần áo ướt mem vậy? Mau về thay đồ đi, kẻo cảm lạnh thì khổ đấy!
Tôi lắc đầu, bất lực nhìn quanh đây, chân đã mỏi nhừ, nhưng không còn biết nên đi hướng nào để tìm được anh. Lúc tôi dợm bước đi, nghe người phụ nữ kia lại hỏi:
- Trông em hình như không giống người ở đây, là con cháu nhà nào vậy?
Tôi đáp:
- Em là người nhà của chú Tiệp. Hôm nay ngày giỗ ba mẹ chú ấy nên em theo về....
Cô kinh ngạc.
- Tiệp? Bách Tiệp á? Con trai chú Điền phải không?
- Chị biết chú Tiệp? – Tôi mừng rỡ hỏi.
- Biết chứ, đều là người trong xóm cả mà! Nhưng sao em lại gọi bằng "chú"? Chị thấy hai đứa cũng trạc tuổi nhau ấy mà?
Tôi nghi hoặc nhìn người phụ nữ kia, nhìn làn da trắng tái của cô ta phản chiếu dưới ánh trăng đêm nhàn nhạt gợi lên sắc xanh gì đó thật quỷ dị. Tôi hít một hơi thở sâu trước khi hỏi:
- Trạc tuổi? Vậy chị nghĩ...chú Tiệp...bao nhiêu tuổi?
Người phụ nữ kia chợt cười.
- Thì mười tám chứ bao nhiêu? Hôm qua chị gặp thằng nhóc ở ngoài ngõ, còn hỏi nó thi trường đại học nào. Thằng nhóc càng lớn càng giống chú Điền, vừa đẹp trai lại lễ phép...
Tôi nhìn cô, không biết nên khóc hay nên cười. Một nửa, tôi muốn nói cho người phụ nữ đáng thương biết rằng, cái "hôm qua" của cô đã trôi gần 20 năm rồi, một nửa...tôi muốn hỏi vì cô có bệnh lú lẫn nên nhớ nhầm hay là vì...cô không còn khả năng nhận biết quá khứ, hiện tại, tương lai nữa? Nhưng xem ra chẳng cần phải hỏi, người phụ nữ kia đứng ở bờ sông nhưng trông dép thì chẳng dính một hạt bùn mặc dù sau trận mưa tơi bời, cả mặt đất đều là bùn, ngay cả đôi chân của tôi cũng đã không còn nhìn ra trong đống bùn nhớp nháp.
Tôi vẫn rất bình tĩnh như thường nhìn lên cô, hỏi:
- Chị đứng đây làm chi?
Cô vui vẻ cười nói:
- Chị đợi bạn trai. Nhưng chờ lâu rồi cũng không thấy ảnh đâu...Mà em đang tìm Bách Tiệp à? Thử qua nhà dì Năm xem xem, có biết đường đi không? Chị chỉ cho?
Tôi lắc đầu, nói:
- Thôi, em tìm nơi khác, chị đứng đây một mình cẩn thận.
- Ừ, tạm biệt em!
Tôi nhìn cô thật lâu trước khi quay đầu đi, phía sau người phụ nữ đứng là dòng nước sông đang chảy xiết, cô vẫn đứng đó, tóc dài buông trong gió đêm nhẹ thổi, dáng người thẳng tắp, kiên cường nhưng đáng thương. So với cô, mãi mãi chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng, tôi đột nhiên cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, vì ít ra tôi còn biết...anh cũng yêu tôi, anh sẽ không bao giờ để tôi phải chờ như người phụ nữ kia chờ người yêu mình mà anh ta thì thất hứa.
- ĐÌNH!!!!!
Tiếng gọi của anh đột nhiên đánh thức tôi giữa dòng tâm trạng mụ mị, tôi dừng bước, nhìn thấy trước mặt là bóng người quen thuộc đang từ xa chạy đến, trong lòng vỡ òa trong suиɠ sướиɠ và nức nở, tôi nhào vào vòng tay ấy, hít lấy mùi hương quen thuộc để chứng minh anh đã trở về bên cạnh tôi bình an vô sự. Ngoài dự tính, cái ôm siết của anh làm tôi suýt chết ngạt, thậm chí tôi còn cảm thấy đôi vòng tay anh run rẩy không ngừng.
- Chú Tiệp...chú...ôm con...mạnh quá... - Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, than nói.
Anh cứ run rẩy ôm tôi, những nhịp thở bất ổn nóng ấm phả bên tai khiến tôi nghĩ anh mới là người chạy đôn chạy đáo tìm tôi thay vì ngược lại. Rồi thình lình, anh buông tôi ra, tôi chưa kịp nói gì thì cảm thấy bờ môi mình được cái gì mềm mềm, âm ấm như có bờ môi khác phủ lên mà thực tế...là vậy.
Anh hôn tôi, tôi trân mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình, anh đang quang minh chính đại mà hôn "con trai anh", anh không nhầm tôi với mẹ, đây cũng không phải là giấc mơ tôi thường hão huyền, đây là sự thật, anh chủ động hôn tôi.
Nụ hôn nồng nàn mang theo biết bao nhiêu là xúc cảm chợt trào không diễn tả thành lời, thoáng chốc, tôi thấy mình hạnh phúc tim như muốn ngừng đập. Anh hôn tôi thật lâu, say đắm như thể xung quanh đây không có ai khác mặc dù tôi thấy người phụ nữ đứng phía xa đó mỉm cười đầy ý nhị mà cô cũng giả vờ như chẳng thấy cái gì không hợp lẽ.
Anh hôn xong, nhìn tôi bằng đôi mắt ướŧ áŧ, dùng hai bàn tay khẽ nâng gương mặt tôi bằng cách thương yêu và trân quý tới mức khiến cả cõi lòng người ta mềm nhũn, anh run rẩy nói:
- Chú tưởng con bỏ đi...
Tôi nắm lấy bàn tay anh, nói:
- Con thì đi đâu? Con lo chú có chuyện nên con chạy đi tìm chú mấy tiếng...chú đi đâu?
Anh lại thả một nụ hôn trên trán tôi. Nhiều cử chỉ thân mật cùng được ban trong một khoảnh khắc khiến tôi chưng hửng một hồi không biết nên phản ứng thế nào. Anh thì vẫn nhìn tôi bằng cái ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng, nói:
- Cây lớn ngã chắn ngay lối đi nên phải đợi người ta dời đi xe mới qua được, chú sợ con lo nên gửi xe rồi đi bộ về nhà.
Anh chỉ nói một đoạn nhưng tôi nghe đủ hiểu. Về nhà rồi...thì anh không nhìn thấy tôi, anh phát hoảng, anh nhớ lại câu nói mà tôi bâng quơ nói hồi chiều rằng...tôi muốn bỏ đi đâu đó mà không ai biết tới. Tôi nhìn anh áo quần từ đầu tới chân ướt mem, trong tim có cảm giác co rút dữ dội, anh thậm chí còn không mắng tôi. Đáng lẽ ra anh phải mắng tôi thật nhiều vì tôi ngốc quá, tôi ngốc y hệt anh, đội mưa đội gió để đi tìm người kia rồi sau khi cơn mưa qua rồi, cả hai gặp mặt nhau trong hình hài như con chuột lột mà hóa ra chẳng có chuyện gì đáng xé to như thế cả!
Đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật tức cười, tôi cười, anh thì không cười. Đến tận lúc này, trên mặt anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi biểu cảm sợ hãi, anh làm tôi thấy yêu anh ghê gớm, yêu đến chết mất thôi. Mà cũng nhờ chuyện như vậy tôi mới "ngộ" ra một điều rằng, tôi yêu anh nhưng từ nay sẽ không ngang bướng muốn có cho bằng được anh, bắt anh phải thú nhận tình cảm đó, tôi sẽ chọn cách yêu lý trí và trách nhiệm hơn. Tôi nắm lấy bàn tay anh, thành thật nói:
- Chú Tiệp...sau ngày hôm nay con chợt nhận ra...suốt đời này, tình cảm con dành cho chú không tài nào vơi đi được, yêu chú như một thói quen, thói quen đó khắc vào máu tủy rồi nên chú đừng bắt con từ bỏ. Nhưng con cũng nhận ra...con yêu chú hơn những gì con tưởng, vượt qua được thói ích kỷ tầm thường của mình...con nghĩ, từ nay con có thể "buông" được, để đoạn tình cảm đẹp đó trong đáy tim mình. Con biết con với chú không thể nào tới được với nhau, con chỉ hi vọng được nhìn thấy chú bình an là được rồi. Chú với mẹ, cả hai đều là người con yêu đến hết đời này...
Tôi nói xong, anh nhìn tôi thật lâu rồi thình lình áp trán mình vào trán tôi, cái chạm nhẹ như vừa kết nối hai linh hồn thành một. Nhưng anh nói:
- Đình...lúc đó con không biết chú sợ như thế nào, con mãi không bao giờ biết được cảm giác đó, cảm giác khi chú nghĩ có thể mất con. Khi nghe con nói những lời vừa rồi...chú không vui, Đình...con "buông" được nhưng chú thì ngược lại, chú bị lung lay rồi. Thế nên con biết không...ba mươi mấy năm chú sống trên đời, đây là giây phút chú đau khổ nhất, đau đến mức muốn chết đi lập tức.
Tôi giật mình, muốn nhìn anh nhưng anh không cho tôi cơ hội đó. Anh dùng bàn tay lạnh ngắt của mình cố định ở gáy tôi, khiến hai vầng trán chạm vào nhau, tôi chỉ có thể nghe được từng nhịp thở nặng nề bên tai. Phải chi lúc anh nói đây là thời khắc mình đau khổ nhất cuộc đời bằng chất giọng đau khổ tượng trưng may ra tôi đã không cũng đau lòng như hiện tại, giọng nói của anh lúc nào cũng trầm mà dịu dàng như vậy, anh luôn tài tình trong việc che giấu xúc cảm của mình, giấu trong tận đáy tim không cho ai thấy cả. Tôi muốn bóc trần tất cả, tôi muốn anh bộc lộ tất cả những "đau khổ" mà anh nói thay vì cứ một mình mà gặm nhấm như thế, như thế không công bằng với anh, như thế...anh thật đáng thương.
Tôi dùng sức muốn đẩy anh ra, muốn nhìn vào mắt anh nhưng anh vẫn khư khư giữ ở gáy không cho tôi cơ hội, tôi khẩn thiết nói:
- Chú Tiệp...con luôn thành thật với chú, ít ra hôm nay...chỉ hôm nay thôi xin chú thành thật với con...Cho con nhìn chú...
Anh nói:
- Đình, chú không còn biết phải nên làm gì nữa...ý chí của chú...đã lung lay rồi...
Không biết có phải do nghe nhầm nhưng
Tôi lại để ý tần suất gây nhau giữa anh và mẹ nhiều hơn trước kia, có lúc anh phát hoảng vì nghe cô Hà nói tôi dạo gần đây có biểu hiện trầm cảm, anh kêu mẹ dành thời gian nói chuyện với tôi nhiều hơn, nhưng mẹ từ chối vì bà phải chuẩn bị cho công việc sắp tới của mình ở nước ngoài.
Nên...họ lại gây nhau.
Một ngày nọ anh đem dáng vẻ mệt mỏi bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa cái "rầm" sau cuộc cãi vã vô nghĩa với mẹ, anh nhìn tôi đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tự trả lại vẻ điềm đạm của con bọ Hercules trên gương mặt dịu dàng rất đẹp trai, anh nói:
- Mấy ngày nữa đám giỗ ba mẹ chú, chú dẫn con về quê cho khuây khỏa đầu óc một chút.
Tôi nhìn anh, chậm chạp gật gật đầu.
Anh lại nói:
- Đình, con có thấy khó chịu gì trong người không?
Lần này tôi nhoẻn miệng cười trấn an anh.
- Con đâu có sao đâu, tại cô Hà lo lắng quá nên nói thế, con vẫn chưa tới nỗi trầm cảm hay u uất gì đâu mà chú lo.
Anh khụy gối bên cạnh sofa chỗ tôi ngồi, nhìn tôi, lời trấn an hời hợt của tôi không khiến ánh mắt anh vơi bớt sự bất an vì anh vốn là người nhạy cảm như thế, anh thấy rõ vài ngày này... "con trai anh" nó thay đổi, "chuyên gia tâm lý" cảnh báo anh rằng nó có nguy cơ bị trầm cảm, cái căn bệnh thế kỷ có thể khiến người ta dần mất đi hoàn toàn niềm tin sống.
Anh nhìn tôi một hồi rồi có vẻ quyết tâm nói:
- Vậy...chuẩn bị đồ đạc, hai ngày nữa chú với con đi.
*
*
*
Quê của anh thật yên bình.
Cây cối, hoa cỏ, thiên nhiên cùng làn gió sản sinh từ vùng đất thanh sạch cách xa phố thị xô bồ như thổi vào người tôi luồn sinh khí tươi mới, gieo đến cảm giác cả cơ thể mình như được tái sinh.
Tôi đứng nghe tiếng ve kêu râm ran trên những cây dầu rái cao hút hai bên vệ một con đường quê vắng vẻ nhỏ xíu, gió đồng cỏ thổi qua phất vào mặt tôi cái đánh yêu mang theo âm thanh vi vu chào đón. Anh bước ra từ căn nhà ba gian tuy lớn mà hiu quạnh do nhiều năm vắng hơi thở người ở, đôi mắt thâm trầm dấy lên nhiều hoài niệm khi nhìn miên man về mộ phần cô tịch của ba mẹ, dáng vẻ đó của anh khiến tôi không khỏi chạnh lòng, khiến tôi đột nhiên ước...ước gì mình được sinh ra sớm hơn, ước mình mới là người ở cạnh anh sớm hơn thay vì mẹ.
Anh thu lại tầm nhìn, bước tới, tôi cũng bước tới, hai chúng tôi đứng ở một nơi không có hơi thở của người lạ, nhìn nhau bằng thứ ánh mắt chan chứa đậm tình, không có giấu diếm điều gì, thật hiếm hoi mới có khoảnh khắc tôi và anh đứng trước mặt nhau mà trong lòng không ai còn dằn vặt hay day dứt vì chúng tôi đều biết...ở đây, ở quê, ở vùng đất xa lạ đối với tôi không có những ánh mắt khiến chúng tôi phải chột dạ.
Anh đi tới xoa đầu tôi, vén tóc trên trán tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng hết mực nói:
- Đi đường xa có mệt không? Vào nhà tắm rửa, đợi chú ra mộ thắp nhang cho ba mẹ rồi vào trong ăn trưa.
Tôi lắc đầu nói:
- Con không mệt, con ở đây hít không khí một chút.
Tôi ngồi dưới một gốc cây to, đưa tay vân vê từng ngọn cỏ non mượt, hít một ngụm không khí thanh sạch nên tự nhiên thấy trong lòng mình cũng thông suốt, thanh thản phần nào. Nghe bên cạnh có tiếng loạt xoạt, anh vừa ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn tôi rồi cười kể:
- Hồi trước ba chú còn sống, ông hay ra vườn cắt cỏ trồng cây, lúc trước ở đây nhiều cây trồng lắm nhưng khi ba mẹ mất rồi, nhà không ai ở nên tự động chết hết.
Tôi nhìn nụ cười như có như không của anh, nhìn ánh mắt mơ màng như đang tưởng niệm lại quãng thời gian hạnh phúc của mình, lòng lại chạnh. Tôi nắm lấy cổ tay, tựa đầu vào vai anh, hỏi nhỏ:
- Bộ chú không còn người thân nào ở đây hả?
Anh im lặng một hồi mới thản nhiên nói:
- Ba chú là người gốc Hoa, ông lấy mẹ chú rồi về đây lập nghiệp, bên nội...hầu như chú không biết gì. Còn bên ngoại, ông bà ngoại không cho mẹ lấy ba vì nói ba chú là dân con buôn không đáng tin, nhưng mẹ bất chấp, nên bên ngoại từ mặt. Hồi nhỏ nhà sống khó khăn, cũng may ba chú là người cầu tiến, ông muốn cho vợ con mình cuộc sống êm ấm nên chịu khó làm lụng nhờ vậy mà cuộc sống sau này rất khấm khá. Ba mẹ chú là người tốt lắm, nhưng bây giờ...đã không còn ai...
Nghe ngữ điệu của anh trầm xuống, tôi biết trong lòng anh đang nghĩ tới những mất mát, tôi nhanh chóng trấn an anh bằng giọng hơi nũng:
- Sao lại không còn ai? Chú còn con mà? Chú Tiệp, nếu có thể...con ước con được ở cạnh chú mãi, không cần ai nữa, và...nếu được, con muốn con cùng chú...ở một nơi nào đó, như chỗ này, chỉ có hai người...
- Đình...
Anh gọi tên tôi bằng chất giọng nặng nề và khó xử, lòng tôi có cảm giác co rút nhưng trên mặt vẫn lấp liếm bằng cái nụ cười ngoác miệng, tôi nhìn anh nói:
- Đùa thôi! Tại tự nhiên con muốn đi đâu đó không ai biết mình, giống như ở ẩn vậy haha. Hay là...chú thuê con thay cho dì Năm, con ở đây trông coi nhà và mộ cho ba mẹ chú luôn? Lâu lâu chú về đây thăm con cũng được.
Anh nghe tôi nói thì cau mày.
- Con đó! Nghĩ gì vậy? Sao chú để con ở đây một mình được, với lại xung quanh đây cũng ít người sống, chưa tới hai ngày con đã chán rồi.
- Con không chán đâu, có lúc con lại nghĩ...muốn bỏ đi đâu đó thật xa, không ai biết để bắt đầu cuộc sống mới...- Tôi bâng quơ tự nói rồi tự cười.
Anh đột nhiên giật mình, ánh mắt tràn ra nỗi bất an mà nghiêm khắc đến lạ, anh nói:
- Đình, chú không cho phép con nói vậy! Con muốn đi đâu?? Là do trong lòng con nghĩ không thông suốt chuyện gì phải không? Bất kể chuyện gì, con phải nói cho chú biết, Đình...con đừng làm chú lo...
Tôi cười trấn an vẻ mặt có một chút hốt hoảng của anh.
- Hahaha! Con lại đùa đấy!
- Con...
Anh ngập ngừng nhưng rồi không nói gì nữa. Phải chi tôi biết những câu nói bâng quơ về chuyện mình muốn bỏ đi nơi nào đó không có người ở làm anh bất an như thế, tôi đã không dại gì nói. Suốt buổi hôm đó anh không nói nhưng tôi thấy rõ trông anh bất an khủng khϊếp, anh sợ, anh sợ tôi đột nhiên rời khỏi anh, bỏ tới nơi nào đó không ai biết được. Ai thì có thể không, chứ như tôi...một thằng nhóc vô tâm vô phế, bốc đồng và ích kỷ thì...biết đâu chừng.
Hôm đó trời chuyển mưa tối sầm, sấm xanh sấm đỏ rạch nát một bầu trời quê hoang vu, anh thấy thế nên cho dì Năm bình thường phụ giúp việc quét tước nhà cửa về sớm. Trong căn nhà ba gian đậm phong vị cổ kính mà sang trọng có mùi trầm hương thoang thoảng như chuốc cho người ta một liều thuốc an thần, tôi mê man nằm trên chiếc ván gỗ cẩm lai, cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của anh đặt trên trán, mở mắt nhìn, thấy gương mặt lo lắng của anh dưới ánh nến hắt hiu.
- Con lại sốt rồi...Chắc ban trưa đi nắng nhiều quá! - Anh nói bằng giọng trầm khẽ.
- Con không sao, hơi nóng chút thôi. Mà...tự dưng lại cúp điện hả chú? - Tôi nhìn ánh nến leo lét trên bàn, không khỏi thắc mắc hỏi anh.
- Họ cúp hết điện ở xung quanh đây, chắc sợ bão tới.
- Hồi trưa thấy trời còn quang...mà hông ngờ...
Tôi dợm người ngồi dậy, đón lấy ly nước ấm từ tay anh đưa lên miệng nhấp một ngụm. Ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tắt ngóm thì cơn mưa cũng tới như đã hẹn, ngoài cửa sổ tôi nghe thấy âm thanh rào rào như một khúc nhạc buồn thiu triền miên được gảy lên. Anh vẫn ngồi đó nhìn tôi, thu vào tầm mắt tất cả những tiều tụy trên gương mặt tôi, trầm trầm nói:
- Lát nữa chú chạy xe ra thị trấn mua thuốc cảm cho con.
Tôi lắc đầu.
- Trời mưa trời gió thế này, sao mà đi được? Đường ở đây không như thành phố, chú đi giữa trời mưa như vậy con không yên tâm...
- Đường xá thì không cần lo, chú đi quen bao năm rồi. Con sốt không nhẹ đâu, ráng nằm nghỉ ngơi một chút, chú đi rồi về mau thôi.
- Nhưng mà...
- Được rồi, chú chỉ lo con ở nhà một mình thì sợ ma thôi!
Anh cười trêu, tôi thì nói dỗi:
- Chú đừng coi con là con nít hoài.
Anh cười cười, xoa đầu tôi rồi đi vào trong tìm một cái áo mưa mặc vào.
Lúc nhìn ra bóng lưng anh và chiếc xe mất hút trong làn mưa giông dữ dội, trong lòng tôi có cảm giác bất an không thôi. Mưa lớn lắm, dai dẳng suốt hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng chưa nhẹ hạt, cây cối xung quanh quật nghiên quật ngã, có cây bị sét đánh trúng tét làm đôi. Ở đây lại là vùng nông thôn nên ít người qua lại, tôi đứng trong căn nhà ba gian rộng lớn xung quanh đây chỉ có ánh nến leo lét, đưa mắt ra phía cửa trông ngóng nhưng mãi chẳng thấy anh về, anh lại không mang theo điện thoại nên không liên lạc được. Nửa tiếng trôi qua lại thêm một cái nửa tiếng nữa, nhân lên gấp đôi nỗi sợ trong lòng tôi.
Tôi bắt đầu phát hoảng, trong đầu tôi toàn là những cảnh tượng kinh dị, tôi thấy chiếc xe của anh chạy qua một đoạn đường thình lình bị cây ngã đè xuống, tôi thấy gương mặt anh đầy máu, tôi thấy anh bị ngã xuống dòng nước đang chảy xiết, nước cuốn anh đi trong khi anh vẫn kiên cường chống lại ngoài đó thiên nhiên thịnh nộ. Những suy nghĩ bi quan dường như dần bóp nghẹt lồng ngực, tôi không thở nổi khi nghĩ tới trường hợp anh có thể xảy ra chuyện gì.
Trước khi biết mình nên làm gì, tôi đã bất giác trùm áo mưa rồi chạy như băng ra ngoài. Xung quanh đây tối mịch, tôi cầm theo cái đèn pin mò mẫm men theo con đường đất bùn, mưa vẫn trút xuống rào rào, nặng như gánh những viên đá đang từng đợt đổ xuống trên lưng vai và cả người tôi cũng lạnh cóng, lạnh từ trong ra ngoài nhưng tôi không ngăn được những bước chân hối hả khi tưởng tượng cảnh anh có thể đang gặp chuyện.
Tôi không biết nên đi đâu để tìm anh, nhưng tôi bắt mình phải làm gì đó thay vì cứ ở nhà không làm gì mà thấp thỏm lo sợ, tôi lại chẳng quen ai ở nơi này nên chỉ còn cách mon theo con đường, theo trí nhớ của mình mà đi tìm anh. Gió mưa, bóng tối, tất cả nỗi sợ đó không làm tôi chùn bước vì trong lòng tôi còn có nỗi sợ khác đáng sợ gấp trăm lần.
"Tôi muốn nhìn thấy anh bình an."
Đột nhiên sực tỉnh...
Phải!
Yêu đâu có đồng nghĩa với chiếm hữu? Đâu có nghĩa là khao khát có được người đó bất kì giá nào? Yêu...nó hình như còn cao cả hơn, trừu tượng hơn so với những gì tôi từ trước giờ nhận định. Đó là được nhìn thấy người mình yêu bình an, chỉ như vậy là đủ rồi.
Thì ra luôn có một cách khác để yêu thay vì ích kỷ muốn chiếm được người đó, nhưng từ trước đến giờ tôi không hề phát hiện. Khóe mắt tôi cay xè, đã không còn phân rõ được là mưa hay nước mắt. Tôi nghẹn ngào trong giây phút mình "ngộ" ra, nếu ông trời cho tôi được một lần nữa đứng trước mặt anh một cách trưởng thành và chín chắn hơn, tôi sẽ không làm anh khó xử nữa, tôi nhất định...buông tay, tôi sẽ làm được như anh, tôi sẽ để cho tình yêu của cả hai ngủ quên nhưng nó sẽ mãi sống vì yêu không phải là có được nhau, mà yêu chỉ đơn giản là trong lòng cả hai có nhau.
Tôi muốn nói với anh...tôi yêu anh thật nhiều, tình yêu đó đã vượt qua được sự ích kỷ rồi, tôi thông suốt rồi, thế nên...
.
.
.
Nhưng tôi vẫn không tìm được anh, suốt buổi tối đó tôi dầm mưa tìm anh ba tiếng đồng hồ, mưa dần nhẹ hạt rồi tạnh hẳn, tôi trở về nhà nhưng vẫn không thấy anh đâu. Tôi lại tuyệt vọng chạy đi như một con chim nhỏ mất phương hướng, đến bờ sông, tôi gào tên anh nhiều lần nhưng chỉ có tiếng côn trùng và ếch nhái ễnh ộp đáp lại, trong lúc tuyệt vọng tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ lạ từ phía sau lưng mình vang lên:
- Em trai đang tìm ai đó?
Đối diện tôi là một người phụ nữ thôn quê áo quần bình dị, gương mặt trông thật phúc hậu với nụ cười khiến người ta rất có cảm tình. Nhưng tôi không còn tâm trạng để đánh giá nhiều, trong lòng đang như lửa đốt tôi quay qua gấp gáp hỏi cô:
- Chị có gặp một người đàn ông cao cao, mặc sơ mi màu trắng đi chiếc xe Piaggio chạy qua đây không?
Người phụ nữ lắc đầu, cô đi tới trước mặt tôi, thành thật nói:
- Chị đứng đây lâu rồi nhưng có thấy ai chạy xe qua đây đâu, với lại trời vừa mưa xong, đường xá như vầy thì chạy cách gì? Xe bị lún bánh là chắc rồi...Mà sao em quần áo ướt mem vậy? Mau về thay đồ đi, kẻo cảm lạnh thì khổ đấy!
Tôi lắc đầu, bất lực nhìn quanh đây, chân đã mỏi nhừ, nhưng không còn biết nên đi hướng nào để tìm được anh. Lúc tôi dợm bước đi, nghe người phụ nữ kia lại hỏi:
- Trông em hình như không giống người ở đây, là con cháu nhà nào vậy?
Tôi đáp:
- Em là người nhà của chú Tiệp. Hôm nay ngày giỗ ba mẹ chú ấy nên em theo về....
Cô kinh ngạc.
- Tiệp? Bách Tiệp á? Con trai chú Điền phải không?
- Chị biết chú Tiệp? – Tôi mừng rỡ hỏi.
- Biết chứ, đều là người trong xóm cả mà! Nhưng sao em lại gọi bằng "chú"? Chị thấy hai đứa cũng trạc tuổi nhau ấy mà?
Tôi nghi hoặc nhìn người phụ nữ kia, nhìn làn da trắng tái của cô ta phản chiếu dưới ánh trăng đêm nhàn nhạt gợi lên sắc xanh gì đó thật quỷ dị. Tôi hít một hơi thở sâu trước khi hỏi:
- Trạc tuổi? Vậy chị nghĩ...chú Tiệp...bao nhiêu tuổi?
Người phụ nữ kia chợt cười.
- Thì mười tám chứ bao nhiêu? Hôm qua chị gặp thằng nhóc ở ngoài ngõ, còn hỏi nó thi trường đại học nào. Thằng nhóc càng lớn càng giống chú Điền, vừa đẹp trai lại lễ phép...
Tôi nhìn cô, không biết nên khóc hay nên cười. Một nửa, tôi muốn nói cho người phụ nữ đáng thương biết rằng, cái "hôm qua" của cô đã trôi gần 20 năm rồi, một nửa...tôi muốn hỏi vì cô có bệnh lú lẫn nên nhớ nhầm hay là vì...cô không còn khả năng nhận biết quá khứ, hiện tại, tương lai nữa? Nhưng xem ra chẳng cần phải hỏi, người phụ nữ kia đứng ở bờ sông nhưng trông dép thì chẳng dính một hạt bùn mặc dù sau trận mưa tơi bời, cả mặt đất đều là bùn, ngay cả đôi chân của tôi cũng đã không còn nhìn ra trong đống bùn nhớp nháp.
Tôi vẫn rất bình tĩnh như thường nhìn lên cô, hỏi:
- Chị đứng đây làm chi?
Cô vui vẻ cười nói:
- Chị đợi bạn trai. Nhưng chờ lâu rồi cũng không thấy ảnh đâu...Mà em đang tìm Bách Tiệp à? Thử qua nhà dì Năm xem xem, có biết đường đi không? Chị chỉ cho?
Tôi lắc đầu, nói:
- Thôi, em tìm nơi khác, chị đứng đây một mình cẩn thận.
- Ừ, tạm biệt em!
Tôi nhìn cô thật lâu trước khi quay đầu đi, phía sau người phụ nữ đứng là dòng nước sông đang chảy xiết, cô vẫn đứng đó, tóc dài buông trong gió đêm nhẹ thổi, dáng người thẳng tắp, kiên cường nhưng đáng thương. So với cô, mãi mãi chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng, tôi đột nhiên cảm thấy mình may mắn hơn nhiều, vì ít ra tôi còn biết...anh cũng yêu tôi, anh sẽ không bao giờ để tôi phải chờ như người phụ nữ kia chờ người yêu mình mà anh ta thì thất hứa.
- ĐÌNH!!!!!
Tiếng gọi của anh đột nhiên đánh thức tôi giữa dòng tâm trạng mụ mị, tôi dừng bước, nhìn thấy trước mặt là bóng người quen thuộc đang từ xa chạy đến, trong lòng vỡ òa trong suиɠ sướиɠ và nức nở, tôi nhào vào vòng tay ấy, hít lấy mùi hương quen thuộc để chứng minh anh đã trở về bên cạnh tôi bình an vô sự. Ngoài dự tính, cái ôm siết của anh làm tôi suýt chết ngạt, thậm chí tôi còn cảm thấy đôi vòng tay anh run rẩy không ngừng.
- Chú Tiệp...chú...ôm con...mạnh quá... - Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, than nói.
Anh cứ run rẩy ôm tôi, những nhịp thở bất ổn nóng ấm phả bên tai khiến tôi nghĩ anh mới là người chạy đôn chạy đáo tìm tôi thay vì ngược lại. Rồi thình lình, anh buông tôi ra, tôi chưa kịp nói gì thì cảm thấy bờ môi mình được cái gì mềm mềm, âm ấm như có bờ môi khác phủ lên mà thực tế...là vậy.
Anh hôn tôi, tôi trân mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình, anh đang quang minh chính đại mà hôn "con trai anh", anh không nhầm tôi với mẹ, đây cũng không phải là giấc mơ tôi thường hão huyền, đây là sự thật, anh chủ động hôn tôi.
Nụ hôn nồng nàn mang theo biết bao nhiêu là xúc cảm chợt trào không diễn tả thành lời, thoáng chốc, tôi thấy mình hạnh phúc tim như muốn ngừng đập. Anh hôn tôi thật lâu, say đắm như thể xung quanh đây không có ai khác mặc dù tôi thấy người phụ nữ đứng phía xa đó mỉm cười đầy ý nhị mà cô cũng giả vờ như chẳng thấy cái gì không hợp lẽ.
Anh hôn xong, nhìn tôi bằng đôi mắt ướŧ áŧ, dùng hai bàn tay khẽ nâng gương mặt tôi bằng cách thương yêu và trân quý tới mức khiến cả cõi lòng người ta mềm nhũn, anh run rẩy nói:
- Chú tưởng con bỏ đi...
Tôi nắm lấy bàn tay anh, nói:
- Con thì đi đâu? Con lo chú có chuyện nên con chạy đi tìm chú mấy tiếng...chú đi đâu?
Anh lại thả một nụ hôn trên trán tôi. Nhiều cử chỉ thân mật cùng được ban trong một khoảnh khắc khiến tôi chưng hửng một hồi không biết nên phản ứng thế nào. Anh thì vẫn nhìn tôi bằng cái ánh mắt vẫn chưa hết bàng hoàng, nói:
- Cây lớn ngã chắn ngay lối đi nên phải đợi người ta dời đi xe mới qua được, chú sợ con lo nên gửi xe rồi đi bộ về nhà.
Anh chỉ nói một đoạn nhưng tôi nghe đủ hiểu. Về nhà rồi...thì anh không nhìn thấy tôi, anh phát hoảng, anh nhớ lại câu nói mà tôi bâng quơ nói hồi chiều rằng...tôi muốn bỏ đi đâu đó mà không ai biết tới. Tôi nhìn anh áo quần từ đầu tới chân ướt mem, trong tim có cảm giác co rút dữ dội, anh thậm chí còn không mắng tôi. Đáng lẽ ra anh phải mắng tôi thật nhiều vì tôi ngốc quá, tôi ngốc y hệt anh, đội mưa đội gió để đi tìm người kia rồi sau khi cơn mưa qua rồi, cả hai gặp mặt nhau trong hình hài như con chuột lột mà hóa ra chẳng có chuyện gì đáng xé to như thế cả!
Đột nhiên cảm thấy chúng tôi thật tức cười, tôi cười, anh thì không cười. Đến tận lúc này, trên mặt anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi biểu cảm sợ hãi, anh làm tôi thấy yêu anh ghê gớm, yêu đến chết mất thôi. Mà cũng nhờ chuyện như vậy tôi mới "ngộ" ra một điều rằng, tôi yêu anh nhưng từ nay sẽ không ngang bướng muốn có cho bằng được anh, bắt anh phải thú nhận tình cảm đó, tôi sẽ chọn cách yêu lý trí và trách nhiệm hơn. Tôi nắm lấy bàn tay anh, thành thật nói:
- Chú Tiệp...sau ngày hôm nay con chợt nhận ra...suốt đời này, tình cảm con dành cho chú không tài nào vơi đi được, yêu chú như một thói quen, thói quen đó khắc vào máu tủy rồi nên chú đừng bắt con từ bỏ. Nhưng con cũng nhận ra...con yêu chú hơn những gì con tưởng, vượt qua được thói ích kỷ tầm thường của mình...con nghĩ, từ nay con có thể "buông" được, để đoạn tình cảm đẹp đó trong đáy tim mình. Con biết con với chú không thể nào tới được với nhau, con chỉ hi vọng được nhìn thấy chú bình an là được rồi. Chú với mẹ, cả hai đều là người con yêu đến hết đời này...
Tôi nói xong, anh nhìn tôi thật lâu rồi thình lình áp trán mình vào trán tôi, cái chạm nhẹ như vừa kết nối hai linh hồn thành một. Nhưng anh nói:
- Đình...lúc đó con không biết chú sợ như thế nào, con mãi không bao giờ biết được cảm giác đó, cảm giác khi chú nghĩ có thể mất con. Khi nghe con nói những lời vừa rồi...chú không vui, Đình...con "buông" được nhưng chú thì ngược lại, chú bị lung lay rồi. Thế nên con biết không...ba mươi mấy năm chú sống trên đời, đây là giây phút chú đau khổ nhất, đau đến mức muốn chết đi lập tức.
Tôi giật mình, muốn nhìn anh nhưng anh không cho tôi cơ hội đó. Anh dùng bàn tay lạnh ngắt của mình cố định ở gáy tôi, khiến hai vầng trán chạm vào nhau, tôi chỉ có thể nghe được từng nhịp thở nặng nề bên tai. Phải chi lúc anh nói đây là thời khắc mình đau khổ nhất cuộc đời bằng chất giọng đau khổ tượng trưng may ra tôi đã không cũng đau lòng như hiện tại, giọng nói của anh lúc nào cũng trầm mà dịu dàng như vậy, anh luôn tài tình trong việc che giấu xúc cảm của mình, giấu trong tận đáy tim không cho ai thấy cả. Tôi muốn bóc trần tất cả, tôi muốn anh bộc lộ tất cả những "đau khổ" mà anh nói thay vì cứ một mình mà gặm nhấm như thế, như thế không công bằng với anh, như thế...anh thật đáng thương.
Tôi dùng sức muốn đẩy anh ra, muốn nhìn vào mắt anh nhưng anh vẫn khư khư giữ ở gáy không cho tôi cơ hội, tôi khẩn thiết nói:
- Chú Tiệp...con luôn thành thật với chú, ít ra hôm nay...chỉ hôm nay thôi xin chú thành thật với con...Cho con nhìn chú...
Anh nói:
- Đình, chú không còn biết phải nên làm gì nữa...ý chí của chú...đã lung lay rồi...
Không biết có phải do nghe nhầm nhưng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất