Xuyên Qua Trùng Tộc Sủng Thê Vô Độ

Chương 12: Thư phụ

Trước Sau
Ở Trùng tộc không có lễ kết hôn như ở Trái đất, dù sao thì một trùng đực có thể có nhiều trùng cái, kể cả có là thư quân thì cũng không thể làm lễ.

Bởi vậy có thể thấy được ranh giới phân chia địa vị cao thấp ở Trùng tộc rất rõ ràng.

Khi trùng kết hôn đều sẽ có ngày nghỉ, mục đích là để bồi dưỡng tình cảm của hai trùng và đương nhiên tốt nhất vẫn là có thể hoài thai được một quả trứng.

Ở Trùng tộc, khả năng sinh sản cũng tương đối thấp. Trùng nào kết hôn giống với Tu Tư là được làm thư quân thì đều được nghỉ phép 15 ngày.

Tu Tư nghĩ rằng nếu bản thân có thể mang thai Đản Đản trong khoảng thời gian này thì thật tuyệt vời. Nhưng Phong tảo lại không nghĩ vậy, cậu còn muốn cùng Tu Tư sống cuộc sống ngọt ngào của riêng hai vợ chồng thêm vài năm nữa.

Hôm nay Phong Tảo có chút thần thần bí bí, Tu Tư nhìn thấy bộ dạng lén lút của hùng chủ nhà mình chỉ cảm thấy thật đáng yêu, nên cũng không có vạch trần cậu, không nghĩ tới là sau này sẽ có một bất ngờ lớn đang chờ mình.

Ngày hôm qua, hai trùng đã sớm chuẩn bị xong hành lý chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật, địa điểm đã được Phong Tảo chọn từ trước, nơi đó là một thành phố nhỏ yên bình. Quay lại hiện tại, lúc này hai trùng đang ở trên tàu dịch chuyển, nắm tay nhau, cười tủm tỉm nhìn hướng dẫn viên ảo đang giới thiệu về tuần trăng mật của họ, nhưng những hành khách trên tàu thì đang chết đi sống lại, rõ ràng đều là đi chơi vậy tại sao mà hai trùng đó lại ngọt ngào như vậy chứ.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hạnh phúc của Tu Tư, đột nhiên Phong Tảo hôn lên trán Tu Tư một cái thật mạnh.

Sau đó liền rạo rực vui vẻ mở miệng nói: "Tu Tư ơi, anh cười lên trông rất đẹp đấy." Thành công đem Tu Tư mắc cỡ muốn chết, cũng thành công đem những hành khách xung quanh chết lặng.

......

Đinh đong ~

[ Sắp tới trạm tiếp theo, yêu cầu quý hành khách không đi lại lung tung, tàu dịch chuyển chuẩn bị cập bến. ]

"Hùng chủ, sắp đến nơi rồi, tỉnh dậy nào." Tu Tư vỗ vỗ trùng đực đang dựa vào người mình ngủ.

"A ~ cuối cùng cũng tới rồi, lát nữa sẽ cho anh một bất ngờ lớn, hi hi hi." Phong Tảo bất ngờ mở mắt nhìn Tu Tư nói, rõ ràng là giả vờ buồn ngủ rồi cố ý dựa vào vai anh.

Tu Tư biết rõ hùng đực nhà mình không giống với những trùng đực khác, luôn thích làm ra mấy hành động dọa trùng.

Nhưng anh lại rất thích dáng vẻ này của cậu ấy, tràn đầy sức sống, khiến cho mọi trùng không thể rời mắt.



Ngay khi hai trùng vừa kéo hành lý ra khỏi trạm dịch chuyển, bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Bảo bối nhỏ."

Tu Tư ngây ngẩn cả người, nụ cười cũng cứng lại.

Giờ phút này, anh vừa hạnh phúc vừa bất ngờ. Hạnh phúc vì đã rất lâu rồi anh chưa gặp lại thư phụ. Bất ngờ là làm thế nào mà thư phụ lại xuất hiện ở chỗ này. Là do hùng chủ sắp xếp sao? Đây là điều bất ngờ mà hùng chủ nói sao?

Tu Tư nhìn về phía hùng chủ của mình: "Hùng chủ, cái này, đây là do em sắp xếp sao?"

Phong Tảo có chút đau lòng nhìn thư quân nhà mình, nhẹ nhàng ôm Tu Tư vào lòng: "Chúng ta đã đăng ký và chúng ta là người một nhà rồi, bên này chỉ còn lại một mình em, nhưng bên kia anh còn có thư phụ, nên đương nhiên là phải đi gặp mặt thư phụ của anh chứ. Hiện tại chúng ta là một gia đình mà."

Nói xong liền buông Tu Tư ra, đi đến trước mặt thư phụ của Tu Tư, thoải mái chào hỏi với trùng cái: "Thư phụ, con là hùng chủ của Tu Tư, lúc trước từng có liên lạc với người. Xin lỗi người, đáng lẽ con phải tới sớm hơn để gặp người."

Thư phụ của Tu Tư tên là Trân Ly, là một trùng cái hiền lành, "Không sao đâu con, Tu Tư có thể gặp được con là phúc của nó đấy."

"Ha ha, cưới được Tu Tư mới là phúc của con đấy ạ, ha ha." Nhìn thấy thư phụ cùng hùng chủ nhà mình nói chuyện không có chút xíu nào gọi là xấu hổ khi gặp nhau lần đầu tiên, nên Tu Tư liền biết họ đã có liên lạc với nhau từ trước rồi.

Trân Ly thấy bộ dáng bọn họ có chút mệt mỏi thì vội nói: "Chúng ta đi ăn trưa đi, các con từ sáng sớm đã phải khởi hành hẳn là đều đói bụng rồi, ăn no rồi nghỉ ngơi một lát để lấy lại tinh thần nhé."

Tu Tư: "Thư phụ, chúng ta đi tìm nhà hàng nào đó đi."

Nghe thấy mọi người muốn đi tìm nhà hàng, Phong Tảo lập tức nói: "Hay chúng ta về nhà ăn trưa đi, lần đầu gặp thư phụ, con muốn cho người nếm thử tay nghề của con."

Trân Ly có chút sững sờ, vốn dĩ ông chưa từng nghe qua việc trùng đực nấu ăn bao giờ cả, ông hướng ánh mắt về hướng Tu Tư nhờ anh giúp đỡ, Tu Tư nhìn thấy bộ dạng này của thư phụ thì liền nhớ tới bản thân lúc trước, anh nhìn Thu phụ nói: "Nghe theo hùng chủ đi ạ, tay nghề nấu ăn của hùng chủ rất tuyệt, chắc chắn thư phụ sẽ rất thích đấy."

Trân Ly định thần lại rồi nở nụ cười tươi, ha hả nói: "Vậy thì làm phiền con rồi, có vẻ như hôm nay ta có lộc ăn đây."

Sắp về đến nhà thì lại bắt gặp hàng xóm của Trân Ly, những trùng sống trong khu vực này đa phần đều có điều kiện bình thường nhưng mọi người đều rất tốt bụng và hòa thuận.

Nơi đây trông giống với những khu phố cổ ở trái đất.



Hàng xóm là trùng tên Kerry, là một trùng cái vô cùng nhiệt tình.

Kerry nhìn thấy hai trùng trẻ tuổi đang kéo vali hành lý đi theo sau Trân Ly, "Trân Ly, đây là Tu Tư nhà ông với hùng chủ của nó đấy à, toàn nghe ông lải nhải về bọn nó, giờ cũng được nhìn thấy rồi."

Trân Ly cũng vui vẻ trả lời: "Đúng vậy, hai đứa nhỏ này tới thăm tôi, chúng tôi về trước đây."

"Được được, ngồi trên tàu dịch chuyển lâu như vậy cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi về đến nhà, Phong Tảo không kịp nghỉ ngơi liền lập tức chui vào phòng bếp, Tu Tư muốn đi vào giúp nhưng cũng bị Phong Tảo đuổi ra.

Cậu nói là anh đã lâu lắm rồi không gặp thư phụ nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói với thư phụ.

Trân Ly ngồi trên sô pha nhìn cuộc nói chuyện của hai trùng thì liền chắc chắn công việc nấu ăn hàng ngày đều do trùng đực đảm nhiệm hết thảy.

Tu Tư quay trở lại ngồi xuống sô pha cùng Trân Ly, ông thấy bộ dạng hiện tại của Tu Tư vẫn giống như trước kia trầm mặc ít lời, liền mở miệng nói: "Bảo bối nhỏ à, đã lâu lắm rồi ta không gặp con, vậy mà giờ con đã kết hôn rồi, nếu không phải là Phong Tảo liên lạc với ta thì có lẽ đến giờ ta vẫn không biết là con đã kết hôn và còn được làm thư quân nữa, ta, ta đúng là một thư phụ thất bại mà."

Tu Tư thấy cảm xúc của Trân Ly đột nhiên trở nên kích động thì vội trả lời: "Thư phụ, người đừng nói như vậy, trước kia chúng ta bị đuổi ra khỏi cái nhà kia, mà con lại làm quân thư nữa nên lúc đó con đã nghĩ là mình sẽ không bao giờ có thể lập gia đình được, nhưng bây giờ con cảm thấy mình thật may mắn khi đã gặp được hùng chủ."

Trân Ly nghẹn ngào nghĩ về quá khứ của mình, trong mắt có chút buồn nhưng vẫn cười nói: "Tất cả đều là do thư phụ vô dụng, ngày trước bị người ta vu khống hãm hại rồi bị họ đuổi đi, làm hại con lúc đó mới vừa tròn 12 tuổi đã không thể tiếp tục sống cùng với thư phụ của mình. Vẫn là do bản thân con đã chịu khổ, kiên cường trong quân đội nên mới có được chức vị như thế, lúc này con mới có thể trả lại sự trong sạch cho ta, con cũng đã giúp cho chúng ta được gặp lại nhau. Bây giờ, con cũng đã kết hôn rồi, lúc trước hùng chủ của con có liên hệ với ta, ta còn tưởng là lừa đảo chứ, cuối cùng Phong Tảo lấy ra giấy đăng ký ta mới biết được bảo bối nhỏ của mình sau bao vất vả đã gặp được một hùng chủ tốt."

Trân Ly thật sự rất hạnh phúc khi Tu Tư có thể gặp được một trùng đực tốt như vậy, thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc, sau bao nhiêu khó khăn thì cuối cùng bảo bối của ông cũng có được hạnh phúc của mình.

Tu Tư nhớ đến việc trước kia, "Năm đó, rõ ràng là chúng ta bị người khác hãm hại, bây giờ chúng ta đã được trả lại sự trong sạch thì đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, cuộc sống phải luôn hướng về phía trước. Bây giờ hùng chủ đối xử với con rất tốt, mỗi ngày con đều cảm thấy như đang sống trong mơ vậy, nhưng con biết tất cả những điều đó đều là sự thật." Nói xong liền nhìn về phía phòng bếp, nơi đó có trùng đực mà anh yêu nhất.

Trân Ly cũng đã thức tỉnh bởi câu nói "phải luôn nhìn về phía trước", đúng vậy, cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, chính vì luôn nhìn về phía trước nên Tu Tư đã đấu tranh với quá khứ đau khổ để giành lấy tương lai cho mình và anh ấy đã luôn đấu tranh cho đến ngày sự thật kia được sáng tỏ.

Trân Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, khi tất cả sự thật được phơi bày, ông cảm thấy khung cảnh bên ngoài kia mà ông đã nhìn suốt bao nhiêu năm, lúc này đã trở nên đẹp hơn rất nhiều.

Bên ngoài, những chiếc lá cây bị gió bay, tạo ra vài tiếng xào xạc, từng mùi thơm hấp dẫn bay ra từ trong phòng bếp và những trùng quan trọng nhất trong cuộc đời đều đang ở bên cạnh nhau.

Giờ phút này, năm tháng thật êm đềm......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau