Chương 2: Phong hàn
Bởi vì hôm qua không để ý, Tử Sắc Dư Phân mặc y phục bị ướt nằm ngủ, lúc trời vừa sáng, dù thân thể hắn có cường tráng thì vẫn bị nhiễm phong hàn. Ở Tử gia có Bình thúc và Phiên di chăm nom cẩn thận,tuy Tử Hoa ốm yếu, hắn lại chưa từng bệnh bao giờ.
Thêm nữa hắn là người tập võ, khái niệm bị phong hàn nhẹ nhẹ đối với hắn mà nói lại càng mơ hồ, trừ việc hơi mệt mỏi và phát sốt ra thì cũng không có vấn đề gì. Cho nên lúc Huyền Đồng phát hiện Tử Sắc Dư Phân có gì đó không đúng thì hắn đã sốt đến ý thức hơi mơ hồ rồi, Huyền Đồng dừng lại hỏi: “Sao ngươi không nói chuyện?”
Y thế mới hiểu, hoá ra nguyên nhân kiếm thị hay ồn ào hôm nay yên tĩnh như vậy là vì bệnh, người Khổ Cảnh thật là yếu đuối quá, y nghĩ. Tử Sắc Dư Phân bước đi hơi nghiêng ngả lảo đảo, Huyền Đồng hiếm khi tốt bụng đi chậm lại, chỉ là hắn cõng hộp kiếm trên lưng, vẫn không thể đuổi kịp bóng lưng đỏ rực kia.
Mắt thấy Tử Sắc Dư Phân đi mà ngã trái ngã phải, trên mặt càng ngày càng đỏ hơn, hơi thở cũng dần dồn dập, Huyền Đồng hơi nhíu mày: “Thôi bỏ đi, đưa hộp Phi Quang Kiếm cho ta trước.”
Tử Sắc Dư Phân nghe xong lập tức hăng hái hơn vài phần: “Không cần, ta muốn tự mình cõng nó.”
Tại sao không muốn trả hộp kiếm lại cho Uyển Hồng Khúc, Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn không rõ, mãi đến tận ngày bị ép phải chọn lựa, hắn mới hiểu ra, hoá ra hắn đã sợ Uyển Hồng Khúc vứt bỏ mình từ sớm đến vậy rồi.
Huyền Đồng không quen ở khách điếm, vì nơi đó rất ồn ào, cũng có đủ mọi loại người, dễ làm y cảm thấy bực dọc, có điều nhìn dáng vẻ Tử Sắc Dư Phân, không trọ trong khách điếm chỉ e là sẽ nghiêm trọng hơn. Thế là, lần đầu tiên y chủ động vào ở trong khách điếm, còn sai hầu phòng đi tìm đại phu.
Tử Sắc Dư Phân cố chấp muốn tự mình cõng hộp kiếm, mãi đến tận lúc vào khách điếm, hắn mới cẩn thận đặt hộp kiếm lên đệm, sau đó yên tâm ngất đi. Cũng may Huyền Đồng cách hắn rất gần, y thuận tay ôm lấy thiếu niên đã bất tỉnh, lần đầu tiên thực sự bất đắc dĩ nói: “Phiền thật.” Mặc dù vô cùng ghét bỏ, y vẫn đặt người lên giường, nhưng động tác không được dịu dàng cho lắm, khiến Tử Sắc Dư Phân vô thức sợ hãi kêu một tiếng.
Đại phu tới rất nhanh, bảo là vì mặc y phục ẩm ướt đi ngủ nên bị nhiễm phong hàn, Huyền Đồng cảm thấy người ở Khổ Cảnh muốn sống tốt đúng là không dễ dàng gì. Đại phu kê đơn thuốc, lúc đưa cho Huyền Đồng, y chẳng hiểu ra làm sao, đại phu lại càng chẳng hiểu gì hơn: “Ngươi không sắc thuốc cho bằng hữu của ngươi sao?”
Ánh mắt Huyền Đồng khẽ nhúc nhích, y lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra: “Ngươi đi sắc.” Không ai là không thích tiền, tất nhiên đại phu cũng vậy.
Sau khi sắc thuốc xong, lúc đại phu cầm chén thuốc đưa cho Huyền Đồng, y vẫn chẳng hiểu ra làm sao, đại phu hơi lúng túng: “Công tử, đừng bảo ngươi muốn ta đút cho bằng hữu của ngươi uống thuốc nhé?”
Huyền Đồng hiển nhiên chẳng hề cảm thấy có gì không ổn: “Vậy thì có sao?”
Đại phu nhìn y cả người ăn mặc sang quý, ra tay hào phóng, đoán y hẳn là thiếu gia nhà giàu có, chưa từng làm những việc thế này.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị đón nhận sự thật là mình phải đi mớm thuốc, Huyền Đồng đánh thức Tử Sắc Dư Phân bằng phương pháp cực kỳ không dịu dàng: “Tử Sắc Dư Phân, uống thuốc.”
Đại phu vội vàng ngăn lại: “Công tử, đây là bệnh nhân, cần được dưỡng bệnh đó!”
Có điều đã muộn rồi, Tử Sắc Dư Phân bị đánh thức, hắn giãy dụa ngồi dậy: “Ta đã bệnh vậy rồi mà ngươi còn không dịu dàng chút nào như thế, ngươi là ma quỷ à?”
Huyền Đồng đưa chén thuốc trong tay đại phu cho hắn: “Uống rồi ngươi có thể ngủ tiếp.”
Thực ra Tử Sắc Dư Phân rất sợ đắng, hắn từng lén uống thử thuốc của Tử Hoa, thuốc đắng đến nỗi làm người ta hoài nghi nhân sinh.
Hắn cau mày vô cùng không tình nguyện uống hai ngụm, giọng Huyền Đồng nghe chẳng có gì khác, càng đừng nói là lo lắng sốt ruột: “Uống hết.”
Huyền Đồng đứng gần, y có thể nhìn thấy rõ ràng mặt Tử Sắc Dư Phân đang run rẩy, có thể cảm nhận được cả thể xác và tinh thần của hắn đều đang cự tuyệt. Chỉ là Tử Sắc Dư Phân không muốn nhận là mình sợ trước mặt Huyền Đồng, hắn cắn răng một cái, uống một hơi cạn sạch, sau đó bị đắng đến nỗi nhăn nhúm cả khuôn mặt. Tử Sắc Dư Phân hiện giờ, chẳng hề ồn ào khoa trương như trước, tận đáy lòng Huyền Đồng cảm thấy, thiếu niên trước mặt đáng yêu thêm vài phần.
Uống thuốc xong, Tử Sắc Dư Phân cảm thấy trong miệng cực kỳ đắng, uống hết một ly trà mà vẫn đắng chát, thế là hắn không ngủ được, mơ mơ màng màng mà nói chuyện: “Sáng nay ta không thấy con cá kia nữa, ngươi ăn rồi phải không?” Huyền Đồng chăm chú lau kiếm: “Ta vứt rồi.”
Tử Sắc Dư Phân kháng nghị chẳng có chút sức lực gì: “Con cá ta khó khăn lắm mới nướng được, là Bình thúc sợ ta chịu đói cố ý dạy ta, ta chỉ học được mỗi món này, ngươi lại vứt cho chó ăn! Ngươi không phải người!”
Bàn tay đang lau kiếm của Huyền Đồng hơi dừng lại: “Ta chỉ nói là vứt rồi, chưa nói là cho chó ăn.”
Huyền Đồng chưa từng là một kẻ khéo hiểu lòng người, thế nên y cũng chẳng thể nào nặn ra được một câu hương vị cũng không tệ để dỗ dành thiếu niên đang mất mát. Có điều, Tử Sắc Dư Phân uống thuốc xong trở nên cực kỳ không thành thật, cứ lải nhải mãi không ngừng, so với lúc hắn ồn ào mà mặt mày hớn hở, giọng nói uể oải ỉu xìu chẳng hiểu sao lại càng làm người ta phiền lòng.
Thế là Huyền Đồng lần đầu tiên duy nhất săn sóc ai đó từ đó đến giờ, y đứng dậy hỏi hầu phòng mua chút mứt hoa quả, cố gắng chặn lại cái miệng lải nhải không ngừng của Tử Sắc Dư Phân. Chỉ là lúc mua được mứt hoa quả, Tử Sắc Dư Phân đã ngủ sâu mất rồi, y chỉ vào cái bàn: “Đặt lên đó đi.”
Cũng may Tử Sắc Dư Phân dù sao cũng là người tập võ, uống thuốc xong qua hôm sau đã sinh long hoạt hổ lại rồi, Huyền Đồng ném mứt hoa quả trên bàn cho hắn: “Còn một bát thuốc nữa.”
Tử Sắc Dư Phân lập tức kháng cự: “Không cần, ta không uống!”
Huyền Đồng híp mắt: “Sợ chứ gì?”
Quả nhiên, Tử Sắc Dư Phân ưỡn ngực khoe sức: “Ngươi mới sợ đó, hừ! Uống thì uống!” Vừa lúc thuốc mà hầu phòng nấu đã lạnh rồi, hắn bưng bát lên bịt mũi một hơi uống sạch. Như đã dự kiến, cực kỳ đắng, Tử Sắc Dư Phân lập tức ngậm một viên mứt hoa quả, khuôn mặt nhăn nhúm lúc này mới giãn ra, “Ngươi mua à?”
Huyền Đồng đứng dậy: “Không phải, đi thôi.”
Tử Sắc Dư Phân bĩu môi: “Ta mới vừa khỏi thôi đó!”
Dù phàn nàn nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gói mứt hoa quả bỏ vào trong ngực, cõng hộp Phi Quang Kiếm lên đi theo.
Huyền Đồng không phải một người thích nói nhiều, trên đường đi có vẻ Tử Sắc Dư Phân càng thêm vô cùng luyên thuyên, nhưng mà so với mấy ngày đầu, y cảm thấy mình đã hơi quen với sự ồn ào bên người, cũng không biết là tốt hay không tốt. Mặc dù Huyền Đồng không thích nói chuyện, tính tình cũng thiên về lạnh lùng, nhưng nhắc tới kiếm thì sẽ nói nhiều ngay, thậm chí còn có thể vui lòng nói mãi.
Trên đường đi Tử Sắc Dư Phân nghe Huyền Đồng kể không ít chuyện xưa về kiếm, hắn tỏ vẻ hoài nghi chuyện này: “Đây là thật sao? Hay là ngươi thuận miệng bịa ra vậy?”
Huyền Đồng khí định thần nhàn: “Muốn nghe, thì câm miệng.” Tử Sắc Dư Phân đứng sau lưng y trợn trắng mắt không cho là đúng.
Một đường đi qua không ít nơi ở Khổ Cảnh, Tử Sắc Dư Phân vẫn vừa đi vừa nghỉ như cũ, cũng gặp qua một ít cao thủ dùng kiếm, Tử Sắc Dư Phân luôn rút kiếm trước khi Huyền Đồng ra tay. Dần dà, Huyền Đồng cũng cho phép hắn đánh, chỉ là định ra quy tắc trong mười chiêu mà không phân thắng bại thì phải thu tay lại.
Có điều hiển nhiên là Tử Sắc Dư Phân sẽ không chủ động thu tay lại cho lắm, Huyền Đồng căn cứ theo tình huống mà lựa chọn có ra tay ngăn cản hay không, nhưng Tử Sắc Dư Phân là thiếu niên vô cùng không thích chịu thua, ăn ngay nói thật nếu trong vòng mười chiêu hắn không đánh bại được đối thủ, hắn có thể oán giận cả một ngày.
Để không phải nhận sự tra tấn phi nhân tính như thế, Huyền Đồng nhanh trí học được cách vuốt lông, mà Tử Sắc Dư Phân cuối cùng tìm được chút cảm giác thỏa mãn, nhưng vẫn sẽ tiếp tục nói chuyện không ngừng nghỉ. Bản thân Huyền Đồng cũng không biết mình làm những thứ quanh co lòng vòng này làm gì, chỉ là cảm thấy dáng vẻ thiếu niên nhướng mày cười to vô cùng sáng ngời, thậm chí, đáng yêu.
Gần đây, hình như y thường xuyên dùng từ này để hình dung Tử Sắc Dư Phân, đây không phải chuyện đáng để vui mừng, dù sao thì nhiều khi Huyền Đồng vẫn thường cho là hắn ồn ào quá, Cũng may rất nhanh, vì đi Luận Kiếm Hải mà y kết bạn với Tố Hoàn Chân, kiếm ý của Tố Hoàn Chân là thứ y chưa từng thấy bao giờ, khiến y ngạc nhiên, cho nên tạm thời gác lại vấn đề tại sao y cảm thấy Tử Sắc Dư Phân đáng yêu.
Vì lúc trước Huyền Đồng từng một kiếm chặt đứt cánh tay người ở Luận Kiếm Hải, có người tìm tới cửa, Tử Sắc Dư Phân ra tay không có chừng mực, lại một kiếm chặt luôn đầu người đến. Sau đó Cát Tiên Xuyên và Tử Sắc Dư Phân so chiêu, quả nhiên hắn lại quên lời hứa mười chiêu, Huyền Đồng bất đắc dĩ lại phải ra tay.
Tử Sắc Dư Phân hiển nhiên hết sức bất mãn: “Sao ngươi lại kêu ngừng chứ?” Huyền Đồng thản nhiên nói: “Đã qua mười chiêu, đến lúc thì nên dừng.”
“Nếu không phải ngươi bảo ngừng thì suýt chút nữa ta đã giải quyết luôn tên kia rồi!”
“Đúng ha, cho ngươi thêm mười chiêu, có khi ngươi đã đánh bại được tên đó rồi.”
Tử Sắc Dư Phân gật đầu thoả mãn, lại chẳng hiểu sao cảm thấy lời thoại này hết sức quen thuộc, nhưng hắn không nghĩ nhiều mà đắc ý lại cõng hộp Phi Quang Kiếm lên. Huyền Đồng cùng hắn tiến bước lên đường hướng về Luận Kiếm Hải, nửa đường, Huyền Đồng đột nhiên lên tiếng: “Sơn Xuyên Kiếm ngươi đang dùng thật chẳng có chút cảm giác độc đáo gì cả.”
Tử Sắc Dư Phân đi sau lưng hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi đang bất mãn kiếm pháp mà ngươi bỗng nhiên hứng lên múa ra bị ta học được ngay thì có, còn giết được một người cơ!” Không thể không thừa nhận, Tử Sắc Dư Phân rất có thiên phú, chỉ cần rèn luyện nhiều hơn thì ngày sau ắt sẽ thành người tài.
Huyền Đồng cũng đã từng nghĩ vậy, hiện giờ dù không còn dự định muốn bồi dưỡng hắn thành đối thủ của mình, nhưng Huyền Đồng không hề nghi ngờ gì đối với việc tán thành thiên phú của Tử Sắc Dư Phân. Chỉ là y không ngờ tới, ngay cả bản thân Tử Sắc Dư Phân cũng chưa từng ngờ được rằng, chẳng hề có “Ngày sau”.
Huyền Đồng có ý muốn nhắc nhở hắn một chút: “Lắng nghe kiếm đi, kiếm có thể nói cho ngươi biết rất nhiều chuyện của kiếm.”
Tử Sắc Dư Phân lại hơi mất kiên nhẫn: “Nghe kiếm này nghe kiếm nọ, làm như kiếm có thể nói ngươi biết hết mọi chuyện vậy.” Về sau Huyền Đồng mới thực sự hiểu được, y nghe rõ mọi kiếm thanh trên thế gian, duy chỉ có kiếm ý của Tử Sắc Dư Phân là nghe không rõ.
Ở bên ngoài Luận Kiếm Hải, Huyền Đồng chỉ nói: “Nếu người ở đây là tác giả của kiếm phổ, vậy cái tên mặc y phục vàng kim kia chắc chắn thuộc hàng đỉnh cấp trong Bình Kiếm Hội này!” Chẳng hiểu tại sao, nghe Huyền Đồng tán thưởng người khác như thế, trong lòng Tử Sắc Dư Phân lại hơi khó chịu: “Vậy thì ta đến đánh bại hắn ta, chứng minh ánh mắt của ngươi sai rồi.”
Huyền Đồng không chỉ không ngăn hắn, ngược lại còn cười nói: “Nếu trong vòng mười chiêu mà ngươi đánh bại được tên áo vàng kia thì ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
Tử Sắc Dư Phân ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha, vậy ta tự do rồi!” Ý cười của Huyền Đồng không giảm, y ung dung đi theo sau Tử Sắc.
Quả nhiên, ánh mắt Huyền Đồng chưa từng sai lầm, Tử Sắc Dư Phân tất nhiên không địch lại Quyện Thu Thiên, bị đánh rớt kiếm mà bại, Quyện Thu Thiên nói thẳng đưa kiếm phổ vào Bình Hội Luận Kiếm Hải không phải vì hư danh, chỉ là vì gặp một tri kỷ, ân nhân mà thôi. Lúc hắn ta nói lời này, nét mặt hơi lạ thường, như thể người hắn ta muốn thấy cũng không dễ gặp như hắn ta nói vậy.
Huyền Đồng vô cùng thưởng thức kiếm giả hào hiệp như vậy, mà Tử Sắc Dư Phân không phục nói: “Suýt nữa là đánh bại được hắn rồi!” Huyền Đồng tâm tình vui sướng thuận miệng nói: “Nếu cho ngươi thêm mười chiêu, có khi ngươi đã đánh bại được tên đó rồi.”
Tử Sắc Dư Phân cũng nghe ra ý trong lời nói của Huyền Đồng, hắn không nói tiếng nào cõng hộp Phi Quang Kiếm lên, yên lặng đi theo.
Có điều Tử Sắc Dư Phân không phải người thích hờn dỗi gì, tâm trạng hắn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Huyền Đồng dạo bước khắp nơi, cuối cùng Tử Sắc Dư Phân bắt đầu phàn nàn: “Ngươi đi khắp võ lâm mà chẳng có mục đích, rốt cuộc đang tìm kiếm gì?”
Huyền Đồng dừng bước: “Kiếm thanh, thanh âm có thể làm ta thấy được kiếm ý càng cao hơn nữa.”
“Trước khi nghe được kiếm thanh, ngươi có nghe thấy tiếng gì khác không?”
Tử Sắc Dư Phân hỏi rất nghiêm túc, Huyền Đồng không khỏi hỏi lại: “Tiếng gì?”
Tử Sắc Dư Phân vỗ bụng mình: “Tiếng đói bụng, người giang hồ không ăn cơm cũng không biến thành tiên nhân được đâu.”
Huyền Đồng bắt đầu hối hận sao mình lại tin hắn một giây, mặc dù hơi ghét bỏ, y vẫn cười nhàn nhạt nói: “Tìm một chỗ dùng bữa trước đi.”
Huyền Đồng không cần ăn cơm, chuyện này thực sự làm Tử Sắc Dư Phân quên mất phải ăn cơm, đến tận bây giờ hắn mới mở miệng, xem ra là đã chịu đựng một thời gian. Y khẽ lắc đầu bật cười, thiếu niên này, rõ ràng vẫn luôn không kiêng nể gì, gần đây chẳng hiểu sao lại có vẻ hơi hiểu chuyện một chút, tất nhiên, cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.
Vì chuyện Huyền Chấn thân vong, khó khăn lắm Huyền Đồng mới trở về Sâm Ngục một chuyến, Tử Sắc Dư Phân ngạc nhiên nhìn ngắm tứ phía: “Sao ngươi lại đi vào cứ địa của Sâm Ngục? Với cả sao người ở đây thấy ngươi cũng cực kỳ cung kính vậy?” Huyền Đồng chẳng nói gì, Tử Sắc Dư Phân liền tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ban nãy, tâm trạng của ngươi trở nên rất trầm trọng, rốt cuộc là sao vậy?”
Huyền Đồng chưa nói gì, có người thong dong đi đến, mắt Tử Sắc Dư Phân đảo qua đảo lại, theo lời nói thì người đến là huynh đệ của Uyển Hồng Khúc. Có điều tình huống giữa hai huynh đệ dường như không hoà hợp cho lắm, lúc nói chuyện ánh lửa văng khắp nơi, không giống người thân cùng huyết thống, càng giống kẻ hơn, Tử Sắc Dư Phân không hiểu lắm. Quan hệ của hắn và Tử Hoa từ nhỏ đã rất tốt, hắn không hiểu lắm tại sao giữa người thân cùng chung dòng máu vậy mà lại có thái độ thù địch lớn đến vậy.
Có thể thấy được, Uyển Hồng Khúc chẳng muốn tranh chấp với huynh đệ của y, nhưng mà dường như huynh đệ của y lại không ngừng chèn ép y, Tử Sắc Dư Phân thầm nhíu mày. Mặc dù Uyển Hồng Khúc luôn có bộ dáng lạnh lùng xa cách, nhưng y rất tốt với người thân quen, ít nhất thì y đối xử với hắn khá tốt.
Trong lời nói, Tử Sắc Dư Phân lờ mờ nghe được người vừa tới gọi Uyển Hồng Khúc là “Tứ hoàng huynh”, hắn kinh ngạc hơi trợn to mắt. Hắn là ai? Đây là đâu? Hắn ở đây làm gì? Hắn có nghe lầm không? Có lẽ là vì quá kinh ngạc, mãi đến tận lúc theo Huyền Đồng cùng ra khỏi cứ địa của Sâm Ngục, Tử Sắc Dư Phân vẫn không nói thêm câu nào, khó được yên tĩnh hồi lâu.
Thêm nữa hắn là người tập võ, khái niệm bị phong hàn nhẹ nhẹ đối với hắn mà nói lại càng mơ hồ, trừ việc hơi mệt mỏi và phát sốt ra thì cũng không có vấn đề gì. Cho nên lúc Huyền Đồng phát hiện Tử Sắc Dư Phân có gì đó không đúng thì hắn đã sốt đến ý thức hơi mơ hồ rồi, Huyền Đồng dừng lại hỏi: “Sao ngươi không nói chuyện?”
Y thế mới hiểu, hoá ra nguyên nhân kiếm thị hay ồn ào hôm nay yên tĩnh như vậy là vì bệnh, người Khổ Cảnh thật là yếu đuối quá, y nghĩ. Tử Sắc Dư Phân bước đi hơi nghiêng ngả lảo đảo, Huyền Đồng hiếm khi tốt bụng đi chậm lại, chỉ là hắn cõng hộp kiếm trên lưng, vẫn không thể đuổi kịp bóng lưng đỏ rực kia.
Mắt thấy Tử Sắc Dư Phân đi mà ngã trái ngã phải, trên mặt càng ngày càng đỏ hơn, hơi thở cũng dần dồn dập, Huyền Đồng hơi nhíu mày: “Thôi bỏ đi, đưa hộp Phi Quang Kiếm cho ta trước.”
Tử Sắc Dư Phân nghe xong lập tức hăng hái hơn vài phần: “Không cần, ta muốn tự mình cõng nó.”
Tại sao không muốn trả hộp kiếm lại cho Uyển Hồng Khúc, Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn không rõ, mãi đến tận ngày bị ép phải chọn lựa, hắn mới hiểu ra, hoá ra hắn đã sợ Uyển Hồng Khúc vứt bỏ mình từ sớm đến vậy rồi.
Huyền Đồng không quen ở khách điếm, vì nơi đó rất ồn ào, cũng có đủ mọi loại người, dễ làm y cảm thấy bực dọc, có điều nhìn dáng vẻ Tử Sắc Dư Phân, không trọ trong khách điếm chỉ e là sẽ nghiêm trọng hơn. Thế là, lần đầu tiên y chủ động vào ở trong khách điếm, còn sai hầu phòng đi tìm đại phu.
Tử Sắc Dư Phân cố chấp muốn tự mình cõng hộp kiếm, mãi đến tận lúc vào khách điếm, hắn mới cẩn thận đặt hộp kiếm lên đệm, sau đó yên tâm ngất đi. Cũng may Huyền Đồng cách hắn rất gần, y thuận tay ôm lấy thiếu niên đã bất tỉnh, lần đầu tiên thực sự bất đắc dĩ nói: “Phiền thật.” Mặc dù vô cùng ghét bỏ, y vẫn đặt người lên giường, nhưng động tác không được dịu dàng cho lắm, khiến Tử Sắc Dư Phân vô thức sợ hãi kêu một tiếng.
Đại phu tới rất nhanh, bảo là vì mặc y phục ẩm ướt đi ngủ nên bị nhiễm phong hàn, Huyền Đồng cảm thấy người ở Khổ Cảnh muốn sống tốt đúng là không dễ dàng gì. Đại phu kê đơn thuốc, lúc đưa cho Huyền Đồng, y chẳng hiểu ra làm sao, đại phu lại càng chẳng hiểu gì hơn: “Ngươi không sắc thuốc cho bằng hữu của ngươi sao?”
Ánh mắt Huyền Đồng khẽ nhúc nhích, y lấy một thỏi bạc từ trong tay áo ra: “Ngươi đi sắc.” Không ai là không thích tiền, tất nhiên đại phu cũng vậy.
Sau khi sắc thuốc xong, lúc đại phu cầm chén thuốc đưa cho Huyền Đồng, y vẫn chẳng hiểu ra làm sao, đại phu hơi lúng túng: “Công tử, đừng bảo ngươi muốn ta đút cho bằng hữu của ngươi uống thuốc nhé?”
Huyền Đồng hiển nhiên chẳng hề cảm thấy có gì không ổn: “Vậy thì có sao?”
Đại phu nhìn y cả người ăn mặc sang quý, ra tay hào phóng, đoán y hẳn là thiếu gia nhà giàu có, chưa từng làm những việc thế này.
Ngay lúc ông ta chuẩn bị đón nhận sự thật là mình phải đi mớm thuốc, Huyền Đồng đánh thức Tử Sắc Dư Phân bằng phương pháp cực kỳ không dịu dàng: “Tử Sắc Dư Phân, uống thuốc.”
Đại phu vội vàng ngăn lại: “Công tử, đây là bệnh nhân, cần được dưỡng bệnh đó!”
Có điều đã muộn rồi, Tử Sắc Dư Phân bị đánh thức, hắn giãy dụa ngồi dậy: “Ta đã bệnh vậy rồi mà ngươi còn không dịu dàng chút nào như thế, ngươi là ma quỷ à?”
Huyền Đồng đưa chén thuốc trong tay đại phu cho hắn: “Uống rồi ngươi có thể ngủ tiếp.”
Thực ra Tử Sắc Dư Phân rất sợ đắng, hắn từng lén uống thử thuốc của Tử Hoa, thuốc đắng đến nỗi làm người ta hoài nghi nhân sinh.
Hắn cau mày vô cùng không tình nguyện uống hai ngụm, giọng Huyền Đồng nghe chẳng có gì khác, càng đừng nói là lo lắng sốt ruột: “Uống hết.”
Huyền Đồng đứng gần, y có thể nhìn thấy rõ ràng mặt Tử Sắc Dư Phân đang run rẩy, có thể cảm nhận được cả thể xác và tinh thần của hắn đều đang cự tuyệt. Chỉ là Tử Sắc Dư Phân không muốn nhận là mình sợ trước mặt Huyền Đồng, hắn cắn răng một cái, uống một hơi cạn sạch, sau đó bị đắng đến nỗi nhăn nhúm cả khuôn mặt. Tử Sắc Dư Phân hiện giờ, chẳng hề ồn ào khoa trương như trước, tận đáy lòng Huyền Đồng cảm thấy, thiếu niên trước mặt đáng yêu thêm vài phần.
Uống thuốc xong, Tử Sắc Dư Phân cảm thấy trong miệng cực kỳ đắng, uống hết một ly trà mà vẫn đắng chát, thế là hắn không ngủ được, mơ mơ màng màng mà nói chuyện: “Sáng nay ta không thấy con cá kia nữa, ngươi ăn rồi phải không?” Huyền Đồng chăm chú lau kiếm: “Ta vứt rồi.”
Tử Sắc Dư Phân kháng nghị chẳng có chút sức lực gì: “Con cá ta khó khăn lắm mới nướng được, là Bình thúc sợ ta chịu đói cố ý dạy ta, ta chỉ học được mỗi món này, ngươi lại vứt cho chó ăn! Ngươi không phải người!”
Bàn tay đang lau kiếm của Huyền Đồng hơi dừng lại: “Ta chỉ nói là vứt rồi, chưa nói là cho chó ăn.”
Huyền Đồng chưa từng là một kẻ khéo hiểu lòng người, thế nên y cũng chẳng thể nào nặn ra được một câu hương vị cũng không tệ để dỗ dành thiếu niên đang mất mát. Có điều, Tử Sắc Dư Phân uống thuốc xong trở nên cực kỳ không thành thật, cứ lải nhải mãi không ngừng, so với lúc hắn ồn ào mà mặt mày hớn hở, giọng nói uể oải ỉu xìu chẳng hiểu sao lại càng làm người ta phiền lòng.
Thế là Huyền Đồng lần đầu tiên duy nhất săn sóc ai đó từ đó đến giờ, y đứng dậy hỏi hầu phòng mua chút mứt hoa quả, cố gắng chặn lại cái miệng lải nhải không ngừng của Tử Sắc Dư Phân. Chỉ là lúc mua được mứt hoa quả, Tử Sắc Dư Phân đã ngủ sâu mất rồi, y chỉ vào cái bàn: “Đặt lên đó đi.”
Cũng may Tử Sắc Dư Phân dù sao cũng là người tập võ, uống thuốc xong qua hôm sau đã sinh long hoạt hổ lại rồi, Huyền Đồng ném mứt hoa quả trên bàn cho hắn: “Còn một bát thuốc nữa.”
Tử Sắc Dư Phân lập tức kháng cự: “Không cần, ta không uống!”
Huyền Đồng híp mắt: “Sợ chứ gì?”
Quả nhiên, Tử Sắc Dư Phân ưỡn ngực khoe sức: “Ngươi mới sợ đó, hừ! Uống thì uống!” Vừa lúc thuốc mà hầu phòng nấu đã lạnh rồi, hắn bưng bát lên bịt mũi một hơi uống sạch. Như đã dự kiến, cực kỳ đắng, Tử Sắc Dư Phân lập tức ngậm một viên mứt hoa quả, khuôn mặt nhăn nhúm lúc này mới giãn ra, “Ngươi mua à?”
Huyền Đồng đứng dậy: “Không phải, đi thôi.”
Tử Sắc Dư Phân bĩu môi: “Ta mới vừa khỏi thôi đó!”
Dù phàn nàn nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gói mứt hoa quả bỏ vào trong ngực, cõng hộp Phi Quang Kiếm lên đi theo.
Huyền Đồng không phải một người thích nói nhiều, trên đường đi có vẻ Tử Sắc Dư Phân càng thêm vô cùng luyên thuyên, nhưng mà so với mấy ngày đầu, y cảm thấy mình đã hơi quen với sự ồn ào bên người, cũng không biết là tốt hay không tốt. Mặc dù Huyền Đồng không thích nói chuyện, tính tình cũng thiên về lạnh lùng, nhưng nhắc tới kiếm thì sẽ nói nhiều ngay, thậm chí còn có thể vui lòng nói mãi.
Trên đường đi Tử Sắc Dư Phân nghe Huyền Đồng kể không ít chuyện xưa về kiếm, hắn tỏ vẻ hoài nghi chuyện này: “Đây là thật sao? Hay là ngươi thuận miệng bịa ra vậy?”
Huyền Đồng khí định thần nhàn: “Muốn nghe, thì câm miệng.” Tử Sắc Dư Phân đứng sau lưng y trợn trắng mắt không cho là đúng.
Một đường đi qua không ít nơi ở Khổ Cảnh, Tử Sắc Dư Phân vẫn vừa đi vừa nghỉ như cũ, cũng gặp qua một ít cao thủ dùng kiếm, Tử Sắc Dư Phân luôn rút kiếm trước khi Huyền Đồng ra tay. Dần dà, Huyền Đồng cũng cho phép hắn đánh, chỉ là định ra quy tắc trong mười chiêu mà không phân thắng bại thì phải thu tay lại.
Có điều hiển nhiên là Tử Sắc Dư Phân sẽ không chủ động thu tay lại cho lắm, Huyền Đồng căn cứ theo tình huống mà lựa chọn có ra tay ngăn cản hay không, nhưng Tử Sắc Dư Phân là thiếu niên vô cùng không thích chịu thua, ăn ngay nói thật nếu trong vòng mười chiêu hắn không đánh bại được đối thủ, hắn có thể oán giận cả một ngày.
Để không phải nhận sự tra tấn phi nhân tính như thế, Huyền Đồng nhanh trí học được cách vuốt lông, mà Tử Sắc Dư Phân cuối cùng tìm được chút cảm giác thỏa mãn, nhưng vẫn sẽ tiếp tục nói chuyện không ngừng nghỉ. Bản thân Huyền Đồng cũng không biết mình làm những thứ quanh co lòng vòng này làm gì, chỉ là cảm thấy dáng vẻ thiếu niên nhướng mày cười to vô cùng sáng ngời, thậm chí, đáng yêu.
Gần đây, hình như y thường xuyên dùng từ này để hình dung Tử Sắc Dư Phân, đây không phải chuyện đáng để vui mừng, dù sao thì nhiều khi Huyền Đồng vẫn thường cho là hắn ồn ào quá, Cũng may rất nhanh, vì đi Luận Kiếm Hải mà y kết bạn với Tố Hoàn Chân, kiếm ý của Tố Hoàn Chân là thứ y chưa từng thấy bao giờ, khiến y ngạc nhiên, cho nên tạm thời gác lại vấn đề tại sao y cảm thấy Tử Sắc Dư Phân đáng yêu.
Vì lúc trước Huyền Đồng từng một kiếm chặt đứt cánh tay người ở Luận Kiếm Hải, có người tìm tới cửa, Tử Sắc Dư Phân ra tay không có chừng mực, lại một kiếm chặt luôn đầu người đến. Sau đó Cát Tiên Xuyên và Tử Sắc Dư Phân so chiêu, quả nhiên hắn lại quên lời hứa mười chiêu, Huyền Đồng bất đắc dĩ lại phải ra tay.
Tử Sắc Dư Phân hiển nhiên hết sức bất mãn: “Sao ngươi lại kêu ngừng chứ?” Huyền Đồng thản nhiên nói: “Đã qua mười chiêu, đến lúc thì nên dừng.”
“Nếu không phải ngươi bảo ngừng thì suýt chút nữa ta đã giải quyết luôn tên kia rồi!”
“Đúng ha, cho ngươi thêm mười chiêu, có khi ngươi đã đánh bại được tên đó rồi.”
Tử Sắc Dư Phân gật đầu thoả mãn, lại chẳng hiểu sao cảm thấy lời thoại này hết sức quen thuộc, nhưng hắn không nghĩ nhiều mà đắc ý lại cõng hộp Phi Quang Kiếm lên. Huyền Đồng cùng hắn tiến bước lên đường hướng về Luận Kiếm Hải, nửa đường, Huyền Đồng đột nhiên lên tiếng: “Sơn Xuyên Kiếm ngươi đang dùng thật chẳng có chút cảm giác độc đáo gì cả.”
Tử Sắc Dư Phân đi sau lưng hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi đang bất mãn kiếm pháp mà ngươi bỗng nhiên hứng lên múa ra bị ta học được ngay thì có, còn giết được một người cơ!” Không thể không thừa nhận, Tử Sắc Dư Phân rất có thiên phú, chỉ cần rèn luyện nhiều hơn thì ngày sau ắt sẽ thành người tài.
Huyền Đồng cũng đã từng nghĩ vậy, hiện giờ dù không còn dự định muốn bồi dưỡng hắn thành đối thủ của mình, nhưng Huyền Đồng không hề nghi ngờ gì đối với việc tán thành thiên phú của Tử Sắc Dư Phân. Chỉ là y không ngờ tới, ngay cả bản thân Tử Sắc Dư Phân cũng chưa từng ngờ được rằng, chẳng hề có “Ngày sau”.
Huyền Đồng có ý muốn nhắc nhở hắn một chút: “Lắng nghe kiếm đi, kiếm có thể nói cho ngươi biết rất nhiều chuyện của kiếm.”
Tử Sắc Dư Phân lại hơi mất kiên nhẫn: “Nghe kiếm này nghe kiếm nọ, làm như kiếm có thể nói ngươi biết hết mọi chuyện vậy.” Về sau Huyền Đồng mới thực sự hiểu được, y nghe rõ mọi kiếm thanh trên thế gian, duy chỉ có kiếm ý của Tử Sắc Dư Phân là nghe không rõ.
Ở bên ngoài Luận Kiếm Hải, Huyền Đồng chỉ nói: “Nếu người ở đây là tác giả của kiếm phổ, vậy cái tên mặc y phục vàng kim kia chắc chắn thuộc hàng đỉnh cấp trong Bình Kiếm Hội này!” Chẳng hiểu tại sao, nghe Huyền Đồng tán thưởng người khác như thế, trong lòng Tử Sắc Dư Phân lại hơi khó chịu: “Vậy thì ta đến đánh bại hắn ta, chứng minh ánh mắt của ngươi sai rồi.”
Huyền Đồng không chỉ không ngăn hắn, ngược lại còn cười nói: “Nếu trong vòng mười chiêu mà ngươi đánh bại được tên áo vàng kia thì ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”
Tử Sắc Dư Phân ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha, vậy ta tự do rồi!” Ý cười của Huyền Đồng không giảm, y ung dung đi theo sau Tử Sắc.
Quả nhiên, ánh mắt Huyền Đồng chưa từng sai lầm, Tử Sắc Dư Phân tất nhiên không địch lại Quyện Thu Thiên, bị đánh rớt kiếm mà bại, Quyện Thu Thiên nói thẳng đưa kiếm phổ vào Bình Hội Luận Kiếm Hải không phải vì hư danh, chỉ là vì gặp một tri kỷ, ân nhân mà thôi. Lúc hắn ta nói lời này, nét mặt hơi lạ thường, như thể người hắn ta muốn thấy cũng không dễ gặp như hắn ta nói vậy.
Huyền Đồng vô cùng thưởng thức kiếm giả hào hiệp như vậy, mà Tử Sắc Dư Phân không phục nói: “Suýt nữa là đánh bại được hắn rồi!” Huyền Đồng tâm tình vui sướng thuận miệng nói: “Nếu cho ngươi thêm mười chiêu, có khi ngươi đã đánh bại được tên đó rồi.”
Tử Sắc Dư Phân cũng nghe ra ý trong lời nói của Huyền Đồng, hắn không nói tiếng nào cõng hộp Phi Quang Kiếm lên, yên lặng đi theo.
Có điều Tử Sắc Dư Phân không phải người thích hờn dỗi gì, tâm trạng hắn tới nhanh mà đi cũng nhanh. Huyền Đồng dạo bước khắp nơi, cuối cùng Tử Sắc Dư Phân bắt đầu phàn nàn: “Ngươi đi khắp võ lâm mà chẳng có mục đích, rốt cuộc đang tìm kiếm gì?”
Huyền Đồng dừng bước: “Kiếm thanh, thanh âm có thể làm ta thấy được kiếm ý càng cao hơn nữa.”
“Trước khi nghe được kiếm thanh, ngươi có nghe thấy tiếng gì khác không?”
Tử Sắc Dư Phân hỏi rất nghiêm túc, Huyền Đồng không khỏi hỏi lại: “Tiếng gì?”
Tử Sắc Dư Phân vỗ bụng mình: “Tiếng đói bụng, người giang hồ không ăn cơm cũng không biến thành tiên nhân được đâu.”
Huyền Đồng bắt đầu hối hận sao mình lại tin hắn một giây, mặc dù hơi ghét bỏ, y vẫn cười nhàn nhạt nói: “Tìm một chỗ dùng bữa trước đi.”
Huyền Đồng không cần ăn cơm, chuyện này thực sự làm Tử Sắc Dư Phân quên mất phải ăn cơm, đến tận bây giờ hắn mới mở miệng, xem ra là đã chịu đựng một thời gian. Y khẽ lắc đầu bật cười, thiếu niên này, rõ ràng vẫn luôn không kiêng nể gì, gần đây chẳng hiểu sao lại có vẻ hơi hiểu chuyện một chút, tất nhiên, cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.
Vì chuyện Huyền Chấn thân vong, khó khăn lắm Huyền Đồng mới trở về Sâm Ngục một chuyến, Tử Sắc Dư Phân ngạc nhiên nhìn ngắm tứ phía: “Sao ngươi lại đi vào cứ địa của Sâm Ngục? Với cả sao người ở đây thấy ngươi cũng cực kỳ cung kính vậy?” Huyền Đồng chẳng nói gì, Tử Sắc Dư Phân liền tiếp tục nói: “Bắt đầu từ ban nãy, tâm trạng của ngươi trở nên rất trầm trọng, rốt cuộc là sao vậy?”
Huyền Đồng chưa nói gì, có người thong dong đi đến, mắt Tử Sắc Dư Phân đảo qua đảo lại, theo lời nói thì người đến là huynh đệ của Uyển Hồng Khúc. Có điều tình huống giữa hai huynh đệ dường như không hoà hợp cho lắm, lúc nói chuyện ánh lửa văng khắp nơi, không giống người thân cùng huyết thống, càng giống kẻ hơn, Tử Sắc Dư Phân không hiểu lắm. Quan hệ của hắn và Tử Hoa từ nhỏ đã rất tốt, hắn không hiểu lắm tại sao giữa người thân cùng chung dòng máu vậy mà lại có thái độ thù địch lớn đến vậy.
Có thể thấy được, Uyển Hồng Khúc chẳng muốn tranh chấp với huynh đệ của y, nhưng mà dường như huynh đệ của y lại không ngừng chèn ép y, Tử Sắc Dư Phân thầm nhíu mày. Mặc dù Uyển Hồng Khúc luôn có bộ dáng lạnh lùng xa cách, nhưng y rất tốt với người thân quen, ít nhất thì y đối xử với hắn khá tốt.
Trong lời nói, Tử Sắc Dư Phân lờ mờ nghe được người vừa tới gọi Uyển Hồng Khúc là “Tứ hoàng huynh”, hắn kinh ngạc hơi trợn to mắt. Hắn là ai? Đây là đâu? Hắn ở đây làm gì? Hắn có nghe lầm không? Có lẽ là vì quá kinh ngạc, mãi đến tận lúc theo Huyền Đồng cùng ra khỏi cứ địa của Sâm Ngục, Tử Sắc Dư Phân vẫn không nói thêm câu nào, khó được yên tĩnh hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất