Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 3
Bởi vì trong vòng một ngày tin tức nhận được quá khó tin, đầu óc Trình Hạo kêu loạn, cộng thêm vừa mệt vừa đói, sắc mặt xấu như than, hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ một giấc ba ngày ba đêm.
Vừa mở cửa đã thấy Bảo Kiếm đang ngủ trên sô pha bỗng "vèo" một phát nhảy lên trên tủ, lộ ra nửa đầu âm thầm quan sát.
Trình Hạo mệt đến mức không có tâm trạng, nằm dài trên ghế sô pha, "Bảo Kiếm, mày lại phát điên cái gì..."
Bảo Kiếm tròn xoe mắt nhìn hắn, thậm chí ngay cả "meo" cũng từ chối đáp lại.
Trình Hạo cũng không thèm quan tâm nó, nhu cầu cấp bách bây giờ là cần thời gian, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hắn không biết vào lúc này, lông trên lưng Bảo Kiếm dựng đứng cả lên, như thể nhìn thấy vị khách không mời nào đó.
Vừa cảm giác trời trở tối, khi tỉnh lại thấy ánh mặt trời chiếu trên sô pha, rõ ràng còn chưa tới buổi trưa nhưng Trình Hạo lại cảm giác mình đã ngủ rất lâu. Hắn bặm môi nhớ lại giấc mơ mà mình vừa trải qua, có một người trong giấc mơ, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ là một bóng dáng theo đuổi hắn.
"Chậc, tại sao lúc nào vận đào hoa cũng chỉ xuất hiện trong mơ vậy?" Trình Hạo buồn rầu sờ sờ điện thoại, bấm một hồi lâu mà màn hình cũng không lên, lúc này mới nhớ ra điện thoại đã hết pin, đứng dậy để lấy cục sạc. Khi mở máy lên, hắn thấy cả chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một người liên hệ: quản lý cửa hàng.
Tiêu đời! Lúc về quên nói với chị ta, lần này lại bị mắng nữa! Trình Hạo run rẩy gọi lại quản lý cửa hàng, nhỏ giọng nói: "Quản lý cửa hàng, tôi là Tiểu Trình, thật sự xin lỗi..."
"Tút tút tút..."
Người bên kia đầu dây lập tức cúp điện thoại.
Trình Hạo thở dài gọi lại, chỉ nghe giọng nữ đầu dây bên kia không kiên nhẫn nói: "Trình Hạo, cậu không muốn đi làm nữa phải không? Vô cớ bỏ bê công việc ba ngày ngay cả điện thoại cũng không nhận, được rồi, không muốn đi làm thì đừng đi nữa, hiện tại trong cửa hàng cũng không thiếu cậu đâu! Cậu thích ngốc ở chỗ nào thì cứ đi!"
"Tút tút tút..." lại cúp điện thoại.
Vắng mặt trong ba ngày?
Trình Hạo ngẩn người, nhìn màn hình vẫn chưa tắt hiển thị ngày hôm nay: 06/11/20XX.
"Đệt! Mình ngủ những ba ngày!" Trình Hạo tùy tiện ném cái gối, vô tình trúng Bảo Kiếm nằm trên tủ.
"Méo!" Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên, Bảo Kiếm từ trên tủ quần áo nhảy xuống bàn ăn, từ trên bàn ăn đến tủ TV, tiếng đồ vỡ vang lên không dứt. Bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, dây điện của bộ định tuyến bị đứt, điều khiển từ xa rơi ra từng mảnh, cục pin bên trong tuổi già khó giữ nổi mình lăn xuống dưới gầm tủ.
Kẻ chủ mưu đã tẩu thoát khỏi hiện trường vụ án không thèm nhìn lại, đi thẳng vào phòng ngủ.
"Cuộc sống không thể trôi qua..." Trình Hạo thở dài nhìn những mảnh vụn trên mặt đất.
Cuối cùng sau khi dọn dẹp phòng khách và điều chỉnh tốt tâm lý, Trình Hạo thêm hai muỗng thức ăn cho mèo vào bát cơm của Bảo Kiếm. Nhìn thấy thức ăn cho mèo không còn lại bao nhiêu, hắn quyết định đi nói chuyện với quản lý cửa hàng, định thành khẩn nhận lỗi của mình, hy vọng sẽ cứu được công việc. Rốt cuộc thì... hai cái miệng ở nhà cũng cần ăn cơm!
Sau khi thu dọn đồ đạc, Trình Hạo đã sẵn sàng lên đường, nhưng trước khi hắn đi mà Bảo Kiếm vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ. Trình Hạo nghi ngờ nó bị mất trí nhớ đột ngột do béo phì gây ra, quên mất mình là chủ nhân của nó, cho nên sinh ra mâu thuẫn tâm lý.
Trình Hạo lắc đầu hét vào phòng ngủ: "Bảo Kiếm, tao đi đây!!"
Không nghe thấy phản hồi, Trình Hạo cảm thấy điều quan trọng hơn hết là phải giải quyết vấn đề sinh kế trước, lo tự mình đi ra ngoài.
Khi đến cửa hàng, tình cờ gặp Trương Lão Tam đang ở đây để chiếm của hời.
"Tiểu Trình, tôi nghe cô gái nhỏ trong cửa hàng nói cậu đã nghỉ việc? Sao vậy, cậu muốn đi ăn máng khác hay chuẩn bị gây dựng sự nghiệp thế?" Giọng điệu Trương Lão Tam quái gở hỏi.
Trình Hạo ngoài cười trong không cười đáp lại: "Làm gì có chuyện đó, nếu tôi muốn khởi nghiệp tôi còn phải trông cậy vào ông chủ Trương đây giúp đỡ nữa đấy."
Một tiếng "ông chủ Trương" khiến Trương Lão Tam ngậm miệng, những người xung quanh đều biết Trương Lão Tam rất thích tự gây dựng sự nghiệp, nhưng đáng tiếc trời sinh không có tài khởi nghiệp, làm ông chủ bao nhiêu lần thì phải bồi thường bấy nhiêu lần. Nhưng người này rất kiên trì, đánh trận nào thua trận đấy, càng thua càng đánh, mất mát nửa đời người, đã gần năm mươi tuổi, chẳng những không thành mà còn mắc nợ. Vì vậy, khi ai đó không thích gã, họ sẽ dùng "ông chủ Trương" để chế giễu gã.
Trình Hạo bước đến quầy, quản lý cửa hàng đang cúi đầu làm báo cáo, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới hắn.
"Quản lý..." Trình Hạo ho khan một tiếng.
"Tiểu Lý, đi lấy đồ của Trình Hạo giao cho cậu ta để cậu ta mang về nhà." Quản lý cửa hàng không nhìn lên.
"Quản lý, mấy ngày nay tôi thật sự gặp phải chuyện. Tuy là chị có thể thấy khó tin nhưng tôi vẫn muốn tìm chị nói rõ. Có thể cho tôi nửa tiếng được không?"
"Không cần, nếu cậu đã nói rất khó tin, vậy thì cậu đừng lãng phí thời gian. Tiểu Lý, đưa đồ cho cậu ta." Quản lý cửa hàng lạnh lùng nói.
Rất nhanh Tiểu Lý đã mang đồ ra, còn cố ý cho vào một cái bao ni lông màu đỏ rất xấu xí. "Anh Hạo, đây là đồ của anh. Bên trong có một đôi giày thể thao, một cái khăn và một hộp đồ, anh xem có đúng không nhé."
Trình Hạo nhận lấy, nhưng chưa có ý định bỏ cuộc, cố gắng cứu vãn, "Quản lý, hôm nay tôi nghĩ ra một kịch bản bán hàng đặc biệt tốt, à không, phương thức bán hàng..."
Quản lý cửa hàng rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Trình Hạo còn tưởng hấp dẫn được, đang định dùng hết sức bình sinh thủ đoạn lừa dối, chỉ nghe thấy chị ta nói: "Cửa hàng của chúng tôi đang buôn bán, những nhân viên cũ không liên quan vui lòng rời đi càng sớm càng tốt." Nói xong sắp xếp báo cáo trong tay, đi vào phòng làm việc.
Đứng trước quầy, Trình Hạo đi cũng không được mà đuổi theo cũng không xong, bất lực gãi gãi đầu.
Lúc này, Tiểu Lý nháy mắt ra hiệu với hắn, Trình Hạo và cô đi ra ngoài vài bước.
"Anh Hạo, đừng trách em, chị quản lý kêu em thu dọn đồ đạc cho anh." Mặt mũi Tiểu Lý xinh đẹp lại biết làm việc, thành tích cũng thuộc hàng xuất sắc nhất trong số mọi người nên được quản lý cửa hàng coi trọng.
"Làm sao có thể, chỉ trách anh, khi không lại rảnh rỗi trèo lên núi Tiểu Nam gì đó..." Trình Hạo cười khổ nói.
"Anh Hạo, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh được, ai mà không có việc bận chứ. Thật ra mấy ngày anh vắng mặt hầu như không có khách, bận thì chắc hẳn là không bận, em nghĩ..." Tiểu Lý bắt đầu buôn chuyện với Trình Hạo, "Em nghĩ quản lý chỉ đơn giản là muốn giảm biên chế. Chắc là tháng trước ông chủ đã xem tình hình bán hàng rồi, anh cũng biết đó thu chi vô cùng không cân bằng, nên lần này thái độ của quản lý mới kiên quyết như vậy."
"Vậy sao?" Trình Hạo hoài nghi.
"... Đương nhiên chỉ là suy đoán của em," Tiểu Lý vỗ vỗ cánh tay của Trình Hạo, "Anh Hạo, anh cũng đừng nóng giận, chuyện này cũng không còn cách nào."
"Được rồi," Trình Hạo nhìn quanh cửa hàng, "Chẳng qua là đột nhiên rời đi, quá đột ngột..."
Tiểu Lý cười nói: "Chịu không nổi có thể thường xuyên trở lại gặp chúng em. Muốn mua quần áo theo mùa có thể tìm em, giảm giá cho anh."
Trình Hạo cười vài tiếng xua tay, "Nhất định rồi, tạm biệt..."
"Vậy được rồi, anh Hạo đi thong thả, tạm biệt!"
Trình Hạo xách theo bao ni lông trở về nhà, bắt đầu cuộc sống thất nghiệp ăn không ngồi rồi, ban ngày hắn vỗ béo cho hàng mập, buổi tối chơi game, thỉnh thoảng dùng tay phải để giải trí. Cuộc sống hỗn loạn, gần như quên mất núi vắng chùa hoang đã mang đến một ác quỷ cho hắn.
Bảo Kiếm cũng bỗng nhiên trở lại bình thường, vẫn như cũ đi cướp sô pha và điều khiển từ xa với hắn, chỉ là nó không bao giờ vào phòng ngủ để ngủ nữa. Nếu Trình Hạo mạnh mẽ ôm nó vào sẽ khiến toàn thân nó run lên, đại tiểu tiện không tự chủ được, khiến căn phòng trở nên có mùi thối hoắc.
Trình Hạo không còn cách nào khác là để nó tự do hoạt động, ai mà biết được nhóc mập này đang làm gì.
Trình Hạo dự định sẽ nghỉ ngơi đến cuối tháng rồi mới tính chuyện tìm việc, trong thời gian này hắn chỉ ăn, uống, ngủ nhưng chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm. Mỗi khi thức dậy đều mệt đến nỗi eo đau lưng đau, giống như bị người đánh một trận. Lại còn luôn nằm mơ, đôi khi hắn mơ thấy ai đó thì thầm bên tai hắn, đôi khi hắn mơ thấy mình bị ai đó đuổi theo.
"Tên lừa đảo!"
Một đêm nọ, trong lúc ngủ mơ Trình Hạo đột nhiên nghe thấy có người hét vào tai mình, sợ tới mức nhảy dựng khỏi giường, nhân tiện vỗ nhẹ vào đèn đầu giường.
"Ai!"
Không biết từ góc nào trong phòng, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tiểu nhân đê tiện, rốt cuộc cậu cũng có thể nghe thấy!"
"Ai là tiểu nhân đê tiện? Anh là ai?" Trình Hạo cầm ly thủy tinh cạnh giường lên, nhẹ nhàng đi quanh phòng, cố gắng tìm ra nguồn phát ra âm thanh.
"Là cậu, đồ đê tiện, những gì cậu đã hứa với tôi đều không làm!"
"Anh là ai? Tôi đã hứa gì?" Trình Hạo không hiểu ra sao.
"Cậu đã hứa sẽ giúp tôi, nhưng tại sao cậu lại không đến dốc tuyết?"
Dốc tuyết? Núi Tiểu Nam... đồng hồ quả quýt... ác quỷ trong ngôi chùa đổ nát...
Trình Hạo giật mình một cái hoàn toàn tỉnh táo, run giọng nói: "Anh là... tại sao anh lại ở đây?"
Ác quỷ giận dữ, "Tại sao cậu không làm theo những gì tôi yêu cầu cậu làm? Tôi đã giúp cậu xuống núi, nhưng cậu lại thất hứa!"
"Không phải là tôi không giúp anh. Tôi thật sự không tìm được chỗ đó. Tôi đã hỏi rất nhiều người, ai cũng chưa từng nghe nói dốc tuyết. Tôi thật sự vô lực."
"Nói bậy, dốc tuyết rõ ràng là ngay dưới chân núi, trên sườn dốc có một tòa biệt thự Đạp Tuyết. Ai cũng biết hết, làm sao không tìm được? Cậu còn nói dối tôi!"
(Chữ "Đạp tuyết" trong câu Đạp tuyết tầm mai)
"Biệt thự Đạp Tuyết nào? Chúng ta ở Lệ Thành từ bao đời chưa từng nghe qua nơi đó?" Trình Hạo thực sự khó hiểu.
"Lệ Thành? Đây không phải là Thiên Kinh sao?" Ác quỷ sửng sốt.
"Thiên Kinh? Đó là thủ đô, cách nơi đây ngàn dặm." Trình Hạo rốt cục đoán ra được, hợp lại mọi chuyện là do quỷ này lầm nơi, chẳng trách không tìm được dốc tuyết.
Ác quỷ đó trầm ngâm nói: "Lệ Thành, Lệ Thành ở tỉnh Tây Nam... tại sao tôi lại ở đây..."
Trình Hạo ngập ngừng hỏi: "Xin hỏi hiện tại thân ngài ở nơi nào? Có thể hiện hình cho tôi xem thử..."
"Tôi ở ngay trước mặt cậu."
Trình Hạo tưởng tượng đến cảnh tượng một cái đầu hư thối tái nhợt dán vào mặt mình, vội vàng lui về phía góc tường, "Có chuyện từ từ nói, ngài đừng đột nhiên đi ra dọa người!"
Quỷ kia lại nói: "Bây giờ tôi không thể đùa giỡn với cậu. Hôm nay chỉ có thể giao lưu với cậu nửa giờ."
Trình Hạo thận trọng hỏi: "Không phải anh tự xưng là ác quỷ số một thế giới sao? Chỉ như vậy đã không chịu được?" Trong lòng hắn nghĩ thầm, nếu thật sự như lời hắn nói thì tốt hơn là nên lợi dụng bây giờ y bị thương tìm một cai nhân tới đưa y đi, miễn lại gây hại cho nhân gian!
Trả lời hắn chính là một hồi im lặng, "..."
Trình Hạo vội vàng giải thích: "Thật ra tôi chỉ tò mò hỏi, không có ý xấu!"
Quỷ hừ lạnh nói, "Có một số việc không như cậu nghĩ!"
"Được rồi, được rồi," Trình Hạo xác nhận hiện tại ác quỷ không có ý định hút khô mình, mới từ từ thả lỏng, ngồi xếp bằng ở bên giường, hỏi: "Vậy bây giờ anh định tính toán gì không? Có định thái âm bổ dương, tu bổ, ờ... cơ thể của anh?"
"Cái gì thái âm bổ dương..." Ác quỷ chán ghét nói, "Cậu quá thô tục."
Trình Hạo tiếp tục thử, "Vậy, vậy anh cũng phải làm mấy chuyện quỷ phải làm chứ, ý của tôi là phải làm sao anh mới có thể khôi phục?"
"Trước tiên tôi muốn cậu tìm một vật chứa thích hợp làm thân thể, để có thể hoạt động trong cõi dương, nhân tiện nuôi dưỡng linh thể, sau đó... chuyện sau đó từ từ lại tính."
"Vật chứa? Loại vật chứa nào?"
"Tốt nhất là người."
"Cái gì! Vậy không phải là quỷ mượn xác sao?" Trình Hạo thầm nghĩ không tốt, liếc nhìn nắm cửa phòng ngủ, chuẩn bị rời đi.
"Hoặc là tương tự như con người, chẳng hạn như con rối cỡ người, người giấy..."
Tương tự với người? Trình Hạo suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một vật, "Được! Chỉ cần anh hứa với tôi sẽ không làm mấy chuyện không có tính người, tôi có thể giúp anh tìm một vật chứa."
Trình Hạo thầm nghĩ: Trước tiên phải ổn định anh, để anh không có cơ hội ra tay, sau đó nhanh chóng tìm cao nhân siêu độ anh...
"Thật sao?" Quỷ kia lại do dự, "Không phải cậu muốn tìm đạo sĩ hại tôi chứ?
Trình Hạo bị chọc trúng tâm tư, có chút xấu hổ, "Tôi làm sao có thể là người như vậy!"
"Cậu tên là gì?"
"Trình Hạo..." Trình Hạo nói thật, định lấy lòng tin của y trước.
"Tên tôi là Dư Xuyên." Quỷ nói.
"Dư Xuyên... quỷ cũng có tên?" Trình Hạo lẩm bẩm.
Quỷ kia chậc một tiếng, "Người sau khi chết mới có thể thành quỷ, quỷ trước khi chết cũng là người, làm sao mà không có tên?"
"Vậy anh chết như thế nào? Tại sao anh lại ở núi Tiểu Nam?"
Dư Xuyên im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Có một ngày, tôi tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một ngôi chùa đổ nát, bị mắc kẹt trên đài sen, làm cách gì cũng không thể thoát ra được. Tôi nhìn xuống phát hiện ra thi thể của mình đã thối rữa, lúc đó tôi mới biết tôi đã chết... Còn về việc tại sao tôi lại ở tỉnh Tây Nam thì tôi cũng không biết."
Trình Hạo ngẩn ra, "Chuyện này quá ảo diệu... Chẳng lẽ, lúc còn sống anh đắc tội với nhân vật lớn nào đó ư?"
"Có lẽ."
"Vậy anh đã qua đời được bao lâu rồi?"
"Năm nay là năm nào?" Dư Xuyên hỏi.
"20XX."
"Vậy đã ba mươi năm."
"Ba mươi năm? Anh bao nhiêu tuổi?"
"Trí nhớ của tôi vẫn dừng lại vào đêm sinh nhật thứ mười tám của tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng ngoại hình của tôi vẫn không thay đổi."
"Vậy tôi nên gọi anh là chú, hay anh nên gọi tôi là anh trai đây..." Trình Hạo nghĩ đến dáng vẻ đẫm máu của y, trong lòng thầm nghĩ: Mười tám tuổi trưởng thành như vậy, còn chưa hiểu gì đã chết đi, so với mình còn xui xẻo hơn, lại nghĩ đến tấm ảnh giấu trong chiếc đồng hồ quả quýt, hỏi: "Chiếc đồng hồ mà anh nhờ tôi lấy ra..."
Dư Xuyên nói: "Đó là thứ cuối cùng bên cạnh tôi khi tôi còn sống, sau này trở thành vật để tôi gửi linh thể."
"Vậy anh theo tôi xuống núi thông qua chiếc đồng hồ đó sao? Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở nhà tôi?" Trình Hạo nhìn lại chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng treo trên tường, chẳng trách mấy ngày nay hắn luôn gặp ác mộng, thì ra là y giở trò quỷ.
"Tôi tưởng cậu đã nhận ra tôi trong mơ, nhưng khi thức dậy cậu lại quên hết! Chỉ có con mèo trong nhà của cậu dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi."
"Ý anh là Bảo Kiếm?" Trình Hạo đột nhiên nhận ra, "Tôi nói sao mà nó giống như bị bệnh si ngốc tuổi già, rối loạn thần kinh."
"Tôi thấy người bị bệnh là cậu mới đúng!"
Trình Hạo mỉm cười, vừa muốn hỏi chuyện bức ảnh, không ngờ lại có gió thoảng qua, Dư Xuyên nói: "Thời gian không đủ, ba ngày nữa tôi sẽ xuất hiện, cậu chuẩn bị một vật chứa cho tôi..."
Lời còn chưa dứt, giọng nói đã biến mất theo gió.
"Yên tâm, không phải chỉ là vật chứa thôi sao!" Trình Hạo nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tường, sờ cằm.
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Chương tiếp theo công bảo sẽ chính thức xuất hiện ~
Vừa mở cửa đã thấy Bảo Kiếm đang ngủ trên sô pha bỗng "vèo" một phát nhảy lên trên tủ, lộ ra nửa đầu âm thầm quan sát.
Trình Hạo mệt đến mức không có tâm trạng, nằm dài trên ghế sô pha, "Bảo Kiếm, mày lại phát điên cái gì..."
Bảo Kiếm tròn xoe mắt nhìn hắn, thậm chí ngay cả "meo" cũng từ chối đáp lại.
Trình Hạo cũng không thèm quan tâm nó, nhu cầu cấp bách bây giờ là cần thời gian, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hắn không biết vào lúc này, lông trên lưng Bảo Kiếm dựng đứng cả lên, như thể nhìn thấy vị khách không mời nào đó.
Vừa cảm giác trời trở tối, khi tỉnh lại thấy ánh mặt trời chiếu trên sô pha, rõ ràng còn chưa tới buổi trưa nhưng Trình Hạo lại cảm giác mình đã ngủ rất lâu. Hắn bặm môi nhớ lại giấc mơ mà mình vừa trải qua, có một người trong giấc mơ, không nhìn rõ dáng vẻ, chỉ là một bóng dáng theo đuổi hắn.
"Chậc, tại sao lúc nào vận đào hoa cũng chỉ xuất hiện trong mơ vậy?" Trình Hạo buồn rầu sờ sờ điện thoại, bấm một hồi lâu mà màn hình cũng không lên, lúc này mới nhớ ra điện thoại đã hết pin, đứng dậy để lấy cục sạc. Khi mở máy lên, hắn thấy cả chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một người liên hệ: quản lý cửa hàng.
Tiêu đời! Lúc về quên nói với chị ta, lần này lại bị mắng nữa! Trình Hạo run rẩy gọi lại quản lý cửa hàng, nhỏ giọng nói: "Quản lý cửa hàng, tôi là Tiểu Trình, thật sự xin lỗi..."
"Tút tút tút..."
Người bên kia đầu dây lập tức cúp điện thoại.
Trình Hạo thở dài gọi lại, chỉ nghe giọng nữ đầu dây bên kia không kiên nhẫn nói: "Trình Hạo, cậu không muốn đi làm nữa phải không? Vô cớ bỏ bê công việc ba ngày ngay cả điện thoại cũng không nhận, được rồi, không muốn đi làm thì đừng đi nữa, hiện tại trong cửa hàng cũng không thiếu cậu đâu! Cậu thích ngốc ở chỗ nào thì cứ đi!"
"Tút tút tút..." lại cúp điện thoại.
Vắng mặt trong ba ngày?
Trình Hạo ngẩn người, nhìn màn hình vẫn chưa tắt hiển thị ngày hôm nay: 06/11/20XX.
"Đệt! Mình ngủ những ba ngày!" Trình Hạo tùy tiện ném cái gối, vô tình trúng Bảo Kiếm nằm trên tủ.
"Méo!" Một tiếng mèo kêu thê lương vang lên, Bảo Kiếm từ trên tủ quần áo nhảy xuống bàn ăn, từ trên bàn ăn đến tủ TV, tiếng đồ vỡ vang lên không dứt. Bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành, dây điện của bộ định tuyến bị đứt, điều khiển từ xa rơi ra từng mảnh, cục pin bên trong tuổi già khó giữ nổi mình lăn xuống dưới gầm tủ.
Kẻ chủ mưu đã tẩu thoát khỏi hiện trường vụ án không thèm nhìn lại, đi thẳng vào phòng ngủ.
"Cuộc sống không thể trôi qua..." Trình Hạo thở dài nhìn những mảnh vụn trên mặt đất.
Cuối cùng sau khi dọn dẹp phòng khách và điều chỉnh tốt tâm lý, Trình Hạo thêm hai muỗng thức ăn cho mèo vào bát cơm của Bảo Kiếm. Nhìn thấy thức ăn cho mèo không còn lại bao nhiêu, hắn quyết định đi nói chuyện với quản lý cửa hàng, định thành khẩn nhận lỗi của mình, hy vọng sẽ cứu được công việc. Rốt cuộc thì... hai cái miệng ở nhà cũng cần ăn cơm!
Sau khi thu dọn đồ đạc, Trình Hạo đã sẵn sàng lên đường, nhưng trước khi hắn đi mà Bảo Kiếm vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ. Trình Hạo nghi ngờ nó bị mất trí nhớ đột ngột do béo phì gây ra, quên mất mình là chủ nhân của nó, cho nên sinh ra mâu thuẫn tâm lý.
Trình Hạo lắc đầu hét vào phòng ngủ: "Bảo Kiếm, tao đi đây!!"
Không nghe thấy phản hồi, Trình Hạo cảm thấy điều quan trọng hơn hết là phải giải quyết vấn đề sinh kế trước, lo tự mình đi ra ngoài.
Khi đến cửa hàng, tình cờ gặp Trương Lão Tam đang ở đây để chiếm của hời.
"Tiểu Trình, tôi nghe cô gái nhỏ trong cửa hàng nói cậu đã nghỉ việc? Sao vậy, cậu muốn đi ăn máng khác hay chuẩn bị gây dựng sự nghiệp thế?" Giọng điệu Trương Lão Tam quái gở hỏi.
Trình Hạo ngoài cười trong không cười đáp lại: "Làm gì có chuyện đó, nếu tôi muốn khởi nghiệp tôi còn phải trông cậy vào ông chủ Trương đây giúp đỡ nữa đấy."
Một tiếng "ông chủ Trương" khiến Trương Lão Tam ngậm miệng, những người xung quanh đều biết Trương Lão Tam rất thích tự gây dựng sự nghiệp, nhưng đáng tiếc trời sinh không có tài khởi nghiệp, làm ông chủ bao nhiêu lần thì phải bồi thường bấy nhiêu lần. Nhưng người này rất kiên trì, đánh trận nào thua trận đấy, càng thua càng đánh, mất mát nửa đời người, đã gần năm mươi tuổi, chẳng những không thành mà còn mắc nợ. Vì vậy, khi ai đó không thích gã, họ sẽ dùng "ông chủ Trương" để chế giễu gã.
Trình Hạo bước đến quầy, quản lý cửa hàng đang cúi đầu làm báo cáo, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới hắn.
"Quản lý..." Trình Hạo ho khan một tiếng.
"Tiểu Lý, đi lấy đồ của Trình Hạo giao cho cậu ta để cậu ta mang về nhà." Quản lý cửa hàng không nhìn lên.
"Quản lý, mấy ngày nay tôi thật sự gặp phải chuyện. Tuy là chị có thể thấy khó tin nhưng tôi vẫn muốn tìm chị nói rõ. Có thể cho tôi nửa tiếng được không?"
"Không cần, nếu cậu đã nói rất khó tin, vậy thì cậu đừng lãng phí thời gian. Tiểu Lý, đưa đồ cho cậu ta." Quản lý cửa hàng lạnh lùng nói.
Rất nhanh Tiểu Lý đã mang đồ ra, còn cố ý cho vào một cái bao ni lông màu đỏ rất xấu xí. "Anh Hạo, đây là đồ của anh. Bên trong có một đôi giày thể thao, một cái khăn và một hộp đồ, anh xem có đúng không nhé."
Trình Hạo nhận lấy, nhưng chưa có ý định bỏ cuộc, cố gắng cứu vãn, "Quản lý, hôm nay tôi nghĩ ra một kịch bản bán hàng đặc biệt tốt, à không, phương thức bán hàng..."
Quản lý cửa hàng rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Trình Hạo còn tưởng hấp dẫn được, đang định dùng hết sức bình sinh thủ đoạn lừa dối, chỉ nghe thấy chị ta nói: "Cửa hàng của chúng tôi đang buôn bán, những nhân viên cũ không liên quan vui lòng rời đi càng sớm càng tốt." Nói xong sắp xếp báo cáo trong tay, đi vào phòng làm việc.
Đứng trước quầy, Trình Hạo đi cũng không được mà đuổi theo cũng không xong, bất lực gãi gãi đầu.
Lúc này, Tiểu Lý nháy mắt ra hiệu với hắn, Trình Hạo và cô đi ra ngoài vài bước.
"Anh Hạo, đừng trách em, chị quản lý kêu em thu dọn đồ đạc cho anh." Mặt mũi Tiểu Lý xinh đẹp lại biết làm việc, thành tích cũng thuộc hàng xuất sắc nhất trong số mọi người nên được quản lý cửa hàng coi trọng.
"Làm sao có thể, chỉ trách anh, khi không lại rảnh rỗi trèo lên núi Tiểu Nam gì đó..." Trình Hạo cười khổ nói.
"Anh Hạo, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh được, ai mà không có việc bận chứ. Thật ra mấy ngày anh vắng mặt hầu như không có khách, bận thì chắc hẳn là không bận, em nghĩ..." Tiểu Lý bắt đầu buôn chuyện với Trình Hạo, "Em nghĩ quản lý chỉ đơn giản là muốn giảm biên chế. Chắc là tháng trước ông chủ đã xem tình hình bán hàng rồi, anh cũng biết đó thu chi vô cùng không cân bằng, nên lần này thái độ của quản lý mới kiên quyết như vậy."
"Vậy sao?" Trình Hạo hoài nghi.
"... Đương nhiên chỉ là suy đoán của em," Tiểu Lý vỗ vỗ cánh tay của Trình Hạo, "Anh Hạo, anh cũng đừng nóng giận, chuyện này cũng không còn cách nào."
"Được rồi," Trình Hạo nhìn quanh cửa hàng, "Chẳng qua là đột nhiên rời đi, quá đột ngột..."
Tiểu Lý cười nói: "Chịu không nổi có thể thường xuyên trở lại gặp chúng em. Muốn mua quần áo theo mùa có thể tìm em, giảm giá cho anh."
Trình Hạo cười vài tiếng xua tay, "Nhất định rồi, tạm biệt..."
"Vậy được rồi, anh Hạo đi thong thả, tạm biệt!"
Trình Hạo xách theo bao ni lông trở về nhà, bắt đầu cuộc sống thất nghiệp ăn không ngồi rồi, ban ngày hắn vỗ béo cho hàng mập, buổi tối chơi game, thỉnh thoảng dùng tay phải để giải trí. Cuộc sống hỗn loạn, gần như quên mất núi vắng chùa hoang đã mang đến một ác quỷ cho hắn.
Bảo Kiếm cũng bỗng nhiên trở lại bình thường, vẫn như cũ đi cướp sô pha và điều khiển từ xa với hắn, chỉ là nó không bao giờ vào phòng ngủ để ngủ nữa. Nếu Trình Hạo mạnh mẽ ôm nó vào sẽ khiến toàn thân nó run lên, đại tiểu tiện không tự chủ được, khiến căn phòng trở nên có mùi thối hoắc.
Trình Hạo không còn cách nào khác là để nó tự do hoạt động, ai mà biết được nhóc mập này đang làm gì.
Trình Hạo dự định sẽ nghỉ ngơi đến cuối tháng rồi mới tính chuyện tìm việc, trong thời gian này hắn chỉ ăn, uống, ngủ nhưng chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm. Mỗi khi thức dậy đều mệt đến nỗi eo đau lưng đau, giống như bị người đánh một trận. Lại còn luôn nằm mơ, đôi khi hắn mơ thấy ai đó thì thầm bên tai hắn, đôi khi hắn mơ thấy mình bị ai đó đuổi theo.
"Tên lừa đảo!"
Một đêm nọ, trong lúc ngủ mơ Trình Hạo đột nhiên nghe thấy có người hét vào tai mình, sợ tới mức nhảy dựng khỏi giường, nhân tiện vỗ nhẹ vào đèn đầu giường.
"Ai!"
Không biết từ góc nào trong phòng, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tiểu nhân đê tiện, rốt cuộc cậu cũng có thể nghe thấy!"
"Ai là tiểu nhân đê tiện? Anh là ai?" Trình Hạo cầm ly thủy tinh cạnh giường lên, nhẹ nhàng đi quanh phòng, cố gắng tìm ra nguồn phát ra âm thanh.
"Là cậu, đồ đê tiện, những gì cậu đã hứa với tôi đều không làm!"
"Anh là ai? Tôi đã hứa gì?" Trình Hạo không hiểu ra sao.
"Cậu đã hứa sẽ giúp tôi, nhưng tại sao cậu lại không đến dốc tuyết?"
Dốc tuyết? Núi Tiểu Nam... đồng hồ quả quýt... ác quỷ trong ngôi chùa đổ nát...
Trình Hạo giật mình một cái hoàn toàn tỉnh táo, run giọng nói: "Anh là... tại sao anh lại ở đây?"
Ác quỷ giận dữ, "Tại sao cậu không làm theo những gì tôi yêu cầu cậu làm? Tôi đã giúp cậu xuống núi, nhưng cậu lại thất hứa!"
"Không phải là tôi không giúp anh. Tôi thật sự không tìm được chỗ đó. Tôi đã hỏi rất nhiều người, ai cũng chưa từng nghe nói dốc tuyết. Tôi thật sự vô lực."
"Nói bậy, dốc tuyết rõ ràng là ngay dưới chân núi, trên sườn dốc có một tòa biệt thự Đạp Tuyết. Ai cũng biết hết, làm sao không tìm được? Cậu còn nói dối tôi!"
(Chữ "Đạp tuyết" trong câu Đạp tuyết tầm mai)
"Biệt thự Đạp Tuyết nào? Chúng ta ở Lệ Thành từ bao đời chưa từng nghe qua nơi đó?" Trình Hạo thực sự khó hiểu.
"Lệ Thành? Đây không phải là Thiên Kinh sao?" Ác quỷ sửng sốt.
"Thiên Kinh? Đó là thủ đô, cách nơi đây ngàn dặm." Trình Hạo rốt cục đoán ra được, hợp lại mọi chuyện là do quỷ này lầm nơi, chẳng trách không tìm được dốc tuyết.
Ác quỷ đó trầm ngâm nói: "Lệ Thành, Lệ Thành ở tỉnh Tây Nam... tại sao tôi lại ở đây..."
Trình Hạo ngập ngừng hỏi: "Xin hỏi hiện tại thân ngài ở nơi nào? Có thể hiện hình cho tôi xem thử..."
"Tôi ở ngay trước mặt cậu."
Trình Hạo tưởng tượng đến cảnh tượng một cái đầu hư thối tái nhợt dán vào mặt mình, vội vàng lui về phía góc tường, "Có chuyện từ từ nói, ngài đừng đột nhiên đi ra dọa người!"
Quỷ kia lại nói: "Bây giờ tôi không thể đùa giỡn với cậu. Hôm nay chỉ có thể giao lưu với cậu nửa giờ."
Trình Hạo thận trọng hỏi: "Không phải anh tự xưng là ác quỷ số một thế giới sao? Chỉ như vậy đã không chịu được?" Trong lòng hắn nghĩ thầm, nếu thật sự như lời hắn nói thì tốt hơn là nên lợi dụng bây giờ y bị thương tìm một cai nhân tới đưa y đi, miễn lại gây hại cho nhân gian!
Trả lời hắn chính là một hồi im lặng, "..."
Trình Hạo vội vàng giải thích: "Thật ra tôi chỉ tò mò hỏi, không có ý xấu!"
Quỷ hừ lạnh nói, "Có một số việc không như cậu nghĩ!"
"Được rồi, được rồi," Trình Hạo xác nhận hiện tại ác quỷ không có ý định hút khô mình, mới từ từ thả lỏng, ngồi xếp bằng ở bên giường, hỏi: "Vậy bây giờ anh định tính toán gì không? Có định thái âm bổ dương, tu bổ, ờ... cơ thể của anh?"
"Cái gì thái âm bổ dương..." Ác quỷ chán ghét nói, "Cậu quá thô tục."
Trình Hạo tiếp tục thử, "Vậy, vậy anh cũng phải làm mấy chuyện quỷ phải làm chứ, ý của tôi là phải làm sao anh mới có thể khôi phục?"
"Trước tiên tôi muốn cậu tìm một vật chứa thích hợp làm thân thể, để có thể hoạt động trong cõi dương, nhân tiện nuôi dưỡng linh thể, sau đó... chuyện sau đó từ từ lại tính."
"Vật chứa? Loại vật chứa nào?"
"Tốt nhất là người."
"Cái gì! Vậy không phải là quỷ mượn xác sao?" Trình Hạo thầm nghĩ không tốt, liếc nhìn nắm cửa phòng ngủ, chuẩn bị rời đi.
"Hoặc là tương tự như con người, chẳng hạn như con rối cỡ người, người giấy..."
Tương tự với người? Trình Hạo suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một vật, "Được! Chỉ cần anh hứa với tôi sẽ không làm mấy chuyện không có tính người, tôi có thể giúp anh tìm một vật chứa."
Trình Hạo thầm nghĩ: Trước tiên phải ổn định anh, để anh không có cơ hội ra tay, sau đó nhanh chóng tìm cao nhân siêu độ anh...
"Thật sao?" Quỷ kia lại do dự, "Không phải cậu muốn tìm đạo sĩ hại tôi chứ?
Trình Hạo bị chọc trúng tâm tư, có chút xấu hổ, "Tôi làm sao có thể là người như vậy!"
"Cậu tên là gì?"
"Trình Hạo..." Trình Hạo nói thật, định lấy lòng tin của y trước.
"Tên tôi là Dư Xuyên." Quỷ nói.
"Dư Xuyên... quỷ cũng có tên?" Trình Hạo lẩm bẩm.
Quỷ kia chậc một tiếng, "Người sau khi chết mới có thể thành quỷ, quỷ trước khi chết cũng là người, làm sao mà không có tên?"
"Vậy anh chết như thế nào? Tại sao anh lại ở núi Tiểu Nam?"
Dư Xuyên im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Có một ngày, tôi tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một ngôi chùa đổ nát, bị mắc kẹt trên đài sen, làm cách gì cũng không thể thoát ra được. Tôi nhìn xuống phát hiện ra thi thể của mình đã thối rữa, lúc đó tôi mới biết tôi đã chết... Còn về việc tại sao tôi lại ở tỉnh Tây Nam thì tôi cũng không biết."
Trình Hạo ngẩn ra, "Chuyện này quá ảo diệu... Chẳng lẽ, lúc còn sống anh đắc tội với nhân vật lớn nào đó ư?"
"Có lẽ."
"Vậy anh đã qua đời được bao lâu rồi?"
"Năm nay là năm nào?" Dư Xuyên hỏi.
"20XX."
"Vậy đã ba mươi năm."
"Ba mươi năm? Anh bao nhiêu tuổi?"
"Trí nhớ của tôi vẫn dừng lại vào đêm sinh nhật thứ mười tám của tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng ngoại hình của tôi vẫn không thay đổi."
"Vậy tôi nên gọi anh là chú, hay anh nên gọi tôi là anh trai đây..." Trình Hạo nghĩ đến dáng vẻ đẫm máu của y, trong lòng thầm nghĩ: Mười tám tuổi trưởng thành như vậy, còn chưa hiểu gì đã chết đi, so với mình còn xui xẻo hơn, lại nghĩ đến tấm ảnh giấu trong chiếc đồng hồ quả quýt, hỏi: "Chiếc đồng hồ mà anh nhờ tôi lấy ra..."
Dư Xuyên nói: "Đó là thứ cuối cùng bên cạnh tôi khi tôi còn sống, sau này trở thành vật để tôi gửi linh thể."
"Vậy anh theo tôi xuống núi thông qua chiếc đồng hồ đó sao? Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở nhà tôi?" Trình Hạo nhìn lại chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng treo trên tường, chẳng trách mấy ngày nay hắn luôn gặp ác mộng, thì ra là y giở trò quỷ.
"Tôi tưởng cậu đã nhận ra tôi trong mơ, nhưng khi thức dậy cậu lại quên hết! Chỉ có con mèo trong nhà của cậu dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi."
"Ý anh là Bảo Kiếm?" Trình Hạo đột nhiên nhận ra, "Tôi nói sao mà nó giống như bị bệnh si ngốc tuổi già, rối loạn thần kinh."
"Tôi thấy người bị bệnh là cậu mới đúng!"
Trình Hạo mỉm cười, vừa muốn hỏi chuyện bức ảnh, không ngờ lại có gió thoảng qua, Dư Xuyên nói: "Thời gian không đủ, ba ngày nữa tôi sẽ xuất hiện, cậu chuẩn bị một vật chứa cho tôi..."
Lời còn chưa dứt, giọng nói đã biến mất theo gió.
"Yên tâm, không phải chỉ là vật chứa thôi sao!" Trình Hạo nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trên tường, sờ cằm.
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Chương tiếp theo công bảo sẽ chính thức xuất hiện ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất