Chương 23: Một nụ hôn vị nước biển
Vừa cõng Hạ Thiên trên lưng, Hạ Thiên liền khóc, khóc dữ dội hơn bao giờ hết, như là hồng thủy vỡ đê mùa mưa to, thế tới rào rạt.
Hạ Minh thở dài, vỗ mông Hạ Thiên một cái, “Có thể nín khóc không? Con thật đúng là tổ tông nhỏ của ba.”
Nghe xong một tiếng khuyên này của hắn, nước mắt của Hạ Thiên càng trầm trọng hơn, chảy còn mãnh liệt hơn vòi máy mở tối đa. Thẳng đến khi Hạ Minh cài đai an toàn cho cậu, cậu mới run run mở miệng, “Con sợ ba ba không cần con nữa...”
Trái tim Hạ Minh đều nát bởi cậu khóc, vội vàng kéo người vào trong ngực. Nước mắt của Hạ Thiên mà nói chính là trừng phạt lớn nhất của hắn, làm hắn khó chịu hơn bất kỳ thứ gì khác. Đôi mắt của bảo bối hắn đẹp như vậy, không nên dùng để rơi lệ.
“Thật xin lỗi, ba ba sai rồi, ba ba hung quá.” Hắn vuốt ve lưng Hạ Thiên giúp Hạ Thiên thuận khí, “Đừng khóc nữa được không?”
Hạ Thiên được đến trấn an còn chưa đủ, túm lấy áo Hạ Minh, giống như sợ Hạ Minh sẽ trốn đi. Hạ Minh nhạn thấy được động tác nhỏ này của Hạ Thiên, hắn nghĩ mình thật sự dọa đến đứa nhỏ rồi. Hắn buông Hạ Thiên ra, bưng khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt kia, xoa xoa.
Hạ Thiên khụt khịt mũi, nghẹn ngào mở miệng, “Xin lỗi ba ba, con lại gây thêm phiền toái cho ba rồi.”
“Chúng ta không nói chuyện này, không có gì phải xin lỗi.” Hắn dừng một chút, ngón cái gạt vệt nước trên mặt Hạ Thiên ra, “Nhưng con phải kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho ba nghe.” Ai biết lời từ trong miệng Trần Vãn có phải đầu voi đuôi chuột hay không, hắn muốn nghe Hạ Thiên nói. Đây là kinh nghiệm được rút ra từ việc bị gọi tới trường ăn mắng lúc trước, hắn vẫn là tin tưởng Hạ Thiên hơn những người khác.
Hạ Thiên nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, có chút do dự.
“Không được lừa gạt ba!”
Hạ Thiên cởi đai an toàn, dịch về phía hắn, giọng vừa nhỏ vừa run rẩy, mang theo chút khẩn cầu, “Con sợ ba tức giận không để ý tới con.”
“Sao ba sẽ không để ý tới con chứ? Ba có từng không để ý tới con chưa?”
“Vừa rồi…”
Được lắm, còn rất mang thù. Vừa rồi được mấy phút chứ? Hắn còn chưa kiên trì được năm phút nữa. Hạ Thiên chính là tổ tông nhỏ của hắn, định cư ở trên đầu quả tim của hắn. Vật nhỏ này chịu một chút ủy khuất, vậy tương đương với xẻo một miếng thịt ở đầu quả tim hắn.
“Ba vừa rồi…. ba trịnh trọng xin lỗi con được không? Vừa rồi ba thật sự khốn kiếp, không nên ném Hạ Thiên nhỏ của chúng ta ở đằng sau mặc kệ.”
Hạ Thiên lại vội vàng lắc đầu với hắn, “Là con sai.”
Nhận sai còn rất khiêm tốn.
“Vậy con nói xem rốt cuộc là chuyện thế nào? Ba không nghe Trần Vãn, ba nghe con.”
Hạ Thiên lập tức có chút nhụt chí, nhìn Hạ Minh một cách sợ sệt, “…. Chú ta nói, cũng không phải giả.”
Hạ Minh cảm thấy hô hấp khó khăn, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.
“Buổi trưa con ăn cơm ở bên ngoài với bạn, đụng phải chú ta, chú ta đi tới bắt chuyện với con. Hỏi thăm ba với con…” Hạ Thiên nhớ tới khúc này, vẻ mặt khó coi, Hạ Minh thấy còn rất thú vị, rất hiếm khi được thấy loại biểu tình có chút phẫn nộ này ở trên mặt Hạ Thiên. Đều cho rằng Hạ Thiên là cái bánh nếp mềm mụp, trên thực tế cậu là con nhím có gai.
“Sau đó?”
“Con hỏi chú ta, có phải thích ba hay không. Chú ta nói phải. Sau đó hỏi con, có thể giúp chú ta theo đuổi ba hay không.”
Câu chuyện này khá giống với lời của Trần Vãn, chỉ là chi tiết hơn, Hạ Minh hỏi tiếp, “Ừ…. sau đó con liền đồng ý, sau đó con liền chuẩn bị sẵn cái hố cho cậu ta và ba có phải không?”
Hạ Thiên mếu máo, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất bất an, “Con không muốn chú ta dây dưa với ba. Con, con nghĩ đến chú ta, chú ta đã từng ở bên ba một thời gian dài như vậy rồi, con sợ.”
Hạ Minh bắt được bàn tay siết chặt của Hạ Thiên, gỡ từng ngón tay đang xoắn vào nhau ra, nắm vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay của Hạ Thiên đều là mồ hôi, Hạ Minh tin Hạ Thiên là thật sự khẩn trương sợ hãi. Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay được nắm chặt của mình, lại khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hạ Minh.
“Sợ gì chứ?” Hạ Minh xoa xoa đầu Hạ Thiên, nước mắt vừa ngừng của Hạ Thiên lại rớt xuống, có vẻ như cậu muốn nhịn xuống, chính là cảm xúc quá mãnh liệt. Hạ Minh kéo cậu vào trong lồng ngực mình, hôm nay Hạ Thiên khóc quá nhiều, chảy hết lượng nước mắt trong một năm rồi.
Hạ Thiên vùi đầu vào hõm vai Hạ Minh, giọng đều khóc khàn, “Con sợ ba ba thật sự quay lại với chú ta.”
Hạ Minh có chút lo lắng, hắn có loại cảm giác mơ hồ, nhưng hôm nay mới phát hiện rất rõ —— kỳ thật, cho dù hắn bảo vệ cùng che chở thế nào đi nữa, thực chất Hạ Thiên vẫn là thiếu chút cảm giác an toàn đó, khuyết thiếu cảm giác tin tưởng đối với người. Hắn vuốt tóc Hạ Thiên, tựa trán vào trán Hạ Thiên. “Ba không có khả năng quay lại với cậu ta, ba đã nói thích con rồi. Ba ba gạt con lúc nào chưa?”
“Nhưng mà, con cảm thấy, giống như nhìn từ các phương diện, chú ta đều rất thích hợp với ba… tuổi tác xấp xỉ, sự nghiệp ngang nhau, hai người còn có cơ sở tình cảm nhiều năm như vậy… Còn con, con không có gì cả, chỉ biết quấn lấy ba, thậm chí con còn không phải người khỏe mạnh hoàn toàn, con càng nghĩ càng cảm thấy mình không có gì để hy vọng.”
Bọn họ cách nhau rất gần. Hô hấp của Hạ Thiên là mùi vị của nước biển, bị nước mắt nhuộm đến mặn chát lại ẩm ướt. Hạ Minh không nói rõ được cảm giác, dù sao thì, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, đau lòng đến rối tinh rối mù. Hắn nhìn Hạ Thiên, luôn cảm thấy trái tim bị siết chặt.
Hạ Thiên nhìn hắn, thử dán vào bên môi hắn, thấy hắn không trốn, lại dán dán lên trước một cách cẩn thận dè dặt. Khoảng cách càng lúc càng gần, thẳng đến khi hai mờ bôi dán vào nhau, hô hấp giao hòa, Hạ Minh không nói lời từ chối, cũng không trốn.
Mỗi lần hắn lui một bước, Hạ Thiên liền sẽ khổ sở hơn một chút.
Không ai nhắm mắt. Hạ Minh nhìn thấy một bản thân nho nhỏ từ trong con ngươi của Hạ Thiên. Hạ Thiên cứ nhìn hắn như vậy, khổ sở cùng không muốn xa rời thật dày tràn đầy trong mắt.
Thích Hạ Minh, sẽ khiến Hạ Thiên khổ sở. Hạ Minh đưa ra một kết luận thật bi ai.
Hạ Thiên đưa lưỡi liếm liếm môi trên của hắn một cách thật cẩn thận. Tay hắn luồn vào sợi tóc mềm mại của Hạ Thiên, nâng gáy Hạ Thiên, cuốn lấy đầu lưỡi co rúm của Hạ Thiên, cuốn nó vào trong miệng.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, một nụ hôn ướt dầm dề tràn ngập vị nước biển.
Hạ Minh thở dài, vỗ mông Hạ Thiên một cái, “Có thể nín khóc không? Con thật đúng là tổ tông nhỏ của ba.”
Nghe xong một tiếng khuyên này của hắn, nước mắt của Hạ Thiên càng trầm trọng hơn, chảy còn mãnh liệt hơn vòi máy mở tối đa. Thẳng đến khi Hạ Minh cài đai an toàn cho cậu, cậu mới run run mở miệng, “Con sợ ba ba không cần con nữa...”
Trái tim Hạ Minh đều nát bởi cậu khóc, vội vàng kéo người vào trong ngực. Nước mắt của Hạ Thiên mà nói chính là trừng phạt lớn nhất của hắn, làm hắn khó chịu hơn bất kỳ thứ gì khác. Đôi mắt của bảo bối hắn đẹp như vậy, không nên dùng để rơi lệ.
“Thật xin lỗi, ba ba sai rồi, ba ba hung quá.” Hắn vuốt ve lưng Hạ Thiên giúp Hạ Thiên thuận khí, “Đừng khóc nữa được không?”
Hạ Thiên được đến trấn an còn chưa đủ, túm lấy áo Hạ Minh, giống như sợ Hạ Minh sẽ trốn đi. Hạ Minh nhạn thấy được động tác nhỏ này của Hạ Thiên, hắn nghĩ mình thật sự dọa đến đứa nhỏ rồi. Hắn buông Hạ Thiên ra, bưng khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt kia, xoa xoa.
Hạ Thiên khụt khịt mũi, nghẹn ngào mở miệng, “Xin lỗi ba ba, con lại gây thêm phiền toái cho ba rồi.”
“Chúng ta không nói chuyện này, không có gì phải xin lỗi.” Hắn dừng một chút, ngón cái gạt vệt nước trên mặt Hạ Thiên ra, “Nhưng con phải kể lại hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho ba nghe.” Ai biết lời từ trong miệng Trần Vãn có phải đầu voi đuôi chuột hay không, hắn muốn nghe Hạ Thiên nói. Đây là kinh nghiệm được rút ra từ việc bị gọi tới trường ăn mắng lúc trước, hắn vẫn là tin tưởng Hạ Thiên hơn những người khác.
Hạ Thiên nhìn hắn, hai mắt chớp chớp, có chút do dự.
“Không được lừa gạt ba!”
Hạ Thiên cởi đai an toàn, dịch về phía hắn, giọng vừa nhỏ vừa run rẩy, mang theo chút khẩn cầu, “Con sợ ba tức giận không để ý tới con.”
“Sao ba sẽ không để ý tới con chứ? Ba có từng không để ý tới con chưa?”
“Vừa rồi…”
Được lắm, còn rất mang thù. Vừa rồi được mấy phút chứ? Hắn còn chưa kiên trì được năm phút nữa. Hạ Thiên chính là tổ tông nhỏ của hắn, định cư ở trên đầu quả tim của hắn. Vật nhỏ này chịu một chút ủy khuất, vậy tương đương với xẻo một miếng thịt ở đầu quả tim hắn.
“Ba vừa rồi…. ba trịnh trọng xin lỗi con được không? Vừa rồi ba thật sự khốn kiếp, không nên ném Hạ Thiên nhỏ của chúng ta ở đằng sau mặc kệ.”
Hạ Thiên lại vội vàng lắc đầu với hắn, “Là con sai.”
Nhận sai còn rất khiêm tốn.
“Vậy con nói xem rốt cuộc là chuyện thế nào? Ba không nghe Trần Vãn, ba nghe con.”
Hạ Thiên lập tức có chút nhụt chí, nhìn Hạ Minh một cách sợ sệt, “…. Chú ta nói, cũng không phải giả.”
Hạ Minh cảm thấy hô hấp khó khăn, nhất thời cảm xúc vô cùng phức tạp.
“Buổi trưa con ăn cơm ở bên ngoài với bạn, đụng phải chú ta, chú ta đi tới bắt chuyện với con. Hỏi thăm ba với con…” Hạ Thiên nhớ tới khúc này, vẻ mặt khó coi, Hạ Minh thấy còn rất thú vị, rất hiếm khi được thấy loại biểu tình có chút phẫn nộ này ở trên mặt Hạ Thiên. Đều cho rằng Hạ Thiên là cái bánh nếp mềm mụp, trên thực tế cậu là con nhím có gai.
“Sau đó?”
“Con hỏi chú ta, có phải thích ba hay không. Chú ta nói phải. Sau đó hỏi con, có thể giúp chú ta theo đuổi ba hay không.”
Câu chuyện này khá giống với lời của Trần Vãn, chỉ là chi tiết hơn, Hạ Minh hỏi tiếp, “Ừ…. sau đó con liền đồng ý, sau đó con liền chuẩn bị sẵn cái hố cho cậu ta và ba có phải không?”
Hạ Thiên mếu máo, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất bất an, “Con không muốn chú ta dây dưa với ba. Con, con nghĩ đến chú ta, chú ta đã từng ở bên ba một thời gian dài như vậy rồi, con sợ.”
Hạ Minh bắt được bàn tay siết chặt của Hạ Thiên, gỡ từng ngón tay đang xoắn vào nhau ra, nắm vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay của Hạ Thiên đều là mồ hôi, Hạ Minh tin Hạ Thiên là thật sự khẩn trương sợ hãi. Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay được nắm chặt của mình, lại khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hạ Minh.
“Sợ gì chứ?” Hạ Minh xoa xoa đầu Hạ Thiên, nước mắt vừa ngừng của Hạ Thiên lại rớt xuống, có vẻ như cậu muốn nhịn xuống, chính là cảm xúc quá mãnh liệt. Hạ Minh kéo cậu vào trong lồng ngực mình, hôm nay Hạ Thiên khóc quá nhiều, chảy hết lượng nước mắt trong một năm rồi.
Hạ Thiên vùi đầu vào hõm vai Hạ Minh, giọng đều khóc khàn, “Con sợ ba ba thật sự quay lại với chú ta.”
Hạ Minh có chút lo lắng, hắn có loại cảm giác mơ hồ, nhưng hôm nay mới phát hiện rất rõ —— kỳ thật, cho dù hắn bảo vệ cùng che chở thế nào đi nữa, thực chất Hạ Thiên vẫn là thiếu chút cảm giác an toàn đó, khuyết thiếu cảm giác tin tưởng đối với người. Hắn vuốt tóc Hạ Thiên, tựa trán vào trán Hạ Thiên. “Ba không có khả năng quay lại với cậu ta, ba đã nói thích con rồi. Ba ba gạt con lúc nào chưa?”
“Nhưng mà, con cảm thấy, giống như nhìn từ các phương diện, chú ta đều rất thích hợp với ba… tuổi tác xấp xỉ, sự nghiệp ngang nhau, hai người còn có cơ sở tình cảm nhiều năm như vậy… Còn con, con không có gì cả, chỉ biết quấn lấy ba, thậm chí con còn không phải người khỏe mạnh hoàn toàn, con càng nghĩ càng cảm thấy mình không có gì để hy vọng.”
Bọn họ cách nhau rất gần. Hô hấp của Hạ Thiên là mùi vị của nước biển, bị nước mắt nhuộm đến mặn chát lại ẩm ướt. Hạ Minh không nói rõ được cảm giác, dù sao thì, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, đau lòng đến rối tinh rối mù. Hắn nhìn Hạ Thiên, luôn cảm thấy trái tim bị siết chặt.
Hạ Thiên nhìn hắn, thử dán vào bên môi hắn, thấy hắn không trốn, lại dán dán lên trước một cách cẩn thận dè dặt. Khoảng cách càng lúc càng gần, thẳng đến khi hai mờ bôi dán vào nhau, hô hấp giao hòa, Hạ Minh không nói lời từ chối, cũng không trốn.
Mỗi lần hắn lui một bước, Hạ Thiên liền sẽ khổ sở hơn một chút.
Không ai nhắm mắt. Hạ Minh nhìn thấy một bản thân nho nhỏ từ trong con ngươi của Hạ Thiên. Hạ Thiên cứ nhìn hắn như vậy, khổ sở cùng không muốn xa rời thật dày tràn đầy trong mắt.
Thích Hạ Minh, sẽ khiến Hạ Thiên khổ sở. Hạ Minh đưa ra một kết luận thật bi ai.
Hạ Thiên đưa lưỡi liếm liếm môi trên của hắn một cách thật cẩn thận. Tay hắn luồn vào sợi tóc mềm mại của Hạ Thiên, nâng gáy Hạ Thiên, cuốn lấy đầu lưỡi co rúm của Hạ Thiên, cuốn nó vào trong miệng.
Đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, một nụ hôn ướt dầm dề tràn ngập vị nước biển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất