Chương 58
Tối hôm đó sau khi trở lại đầu Tây, A Đại gọi Quạ Đen lại, hắn nói anh không cần nói chuyện này với A Ngôn, chúng ta phải giết đồng bào của bọn họ, cậu ta không biết sẽ dễ chịu hơn.
Quạ Đen nói tôi biết, tôi khẳng định không nói.
A Đại còn nói, A Ngôn sẽ bị những người của sườn Bắc gây khó dễ, không có việc gì cũng đừng thả cậu ta ra. Phải đi cũng phải có anh đi theo, bằng không tôi cũng không biết A tỷ sẽ làm gì cậu ta.
Quạ Đen lại nói đã biết, tối hôm qua đã dặn dò A Ngôn rồi.
A Đại cảm thấy có chút xin lỗi Quạ Đen, là hắn đưa A Ngôn qua, hiện tại lại thành gánh nặng của Quạ Đen. Hắn xua xua tay để Quạ Đen đi, Quạ Đen liền biến mất trong màn đêm.
Quạ Đen bước nhanh chạy chậm, đi thẳng về nhà. Còn lấy một miếng thịt cùng một bầu rượu ở cửa, vội vã mở cửa vào nhà.
A Ngôn không dám bật đèn, bọc chăn ngồi trên giường, giống như một ngọn núi nhỏ. Thấy Quạ Đen đo vào, cậu hoảng sợ, vội vàng cầm chăn che kín đầu.
Này có lẽ là từ khi có chăn, đây là động tác kỳ diệu nhất loài người phát minh ra được. Cho dù là sợ quỷ hay sợ người, chỉ cần có nguy hiểm tới gần, bản năng liền lấy chăn che kín đầu. Giống như chăn là một kết giới, có thể chống đỡ bên ngoài xâm nhập.
Hai mắt Quạ Đen làm quen một hồi, sau khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ chụp đầu trên giường, đặt rượu thịt xuống, nói đừng sợ, là tôi, cậu ăn một chút đi.
Nói xong còn đốt đèn, A Ngôn mới ngừng run, lén lút lộ đầu ra khỏi chăn.
Quạ Đen hỏi buổi sáng có việc gì không, có người tới làm khó dễ cậu không.
A Ngôn gật gật đầu, cậu khịt khịt mũi, miệng vừa méo bỗng nhiên muốn khóc. Cậu nói có một đám người tới, xốc chăn của cậu lên ném xuống đất, “Bị người ta xem sạch trơn, mông cũng bị xem.”
Quạ Đen nhịn cười, anh hỏi còn gì nữa không?
A Ngôn nghĩ một chút, lắc đầu, “Ném tôi xuống đất lại nhặt lên ném xuống giường, sau đó bọn họ đi rồi.”
Quạ Đen nói vậy khá tốt, không đánh cậu, không tra tấn cậu, xem như cậu may mắn.
A Ngôn bọc chăn xuống giường, đến bên bàn ngồi xuống, uống một ngụm rượu cho đỡ sợ, nói sao lại may mắn, trong sạch đều bay hết rồi.
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Quạ Đen, một ít hình ảnh xảy ra tối hôm qua lại tràn vào đầu óc cậu, làm tim cậu đập có chút loạn, vì vậy lại vội vàng dời mắt qua chỗ khác, tiếp tục tu mấy ngụm rượu.
Quạ Đen cũng không tiếp lời, nói cậu không bị đánh là được rồi, lại xoay lưng đi tắm.
Đêm hôm đó A Ngôn không cầu ngủ nệm dưới đất, Quạ Đen cũng không nhào qua đây. Vốn tưởng rằng hai người liền có thể xóa đi mọi việc ngày hôm trước như vậy, ai ngờ Quạ Đen xoay lưng, đột nhiên hỏi A Ngôn —— “Tối hôm qua có đau không?”
A Ngôn giật mình, lại rụt vào trong chăn một chút, nói đau cũng không phải đau, không phải anh còn chưa vào sao, chính là không thoải mái lắm, cảm giác như muốn đi vệ sinh.
“Đó là cậu còn chưa quen.” Quạ Đen nói, “Sau này làm nhiều vài lần thì tốt rồi.”
A Ngôn vừa định nói sau này còn phải nhiều mấy lần sao, nhưng lời vừa đến bên miệng, ra miệng lại là —— “Làm sao anh biết tôi không quen, anh từng làm rất nhiều người hay bị rất nhiều người từng làm? Sao anh hiểu biết như vậy?”
“Không có a,” Quạ Đen không thể hiểu được, “Tôi chỉ làm với cậu, nhưng tôi cũng không nhỏ, tôi từng nghe qua, thấy qua cũng thật bình thường đi.”
A Ngôn lẳng lặng nhìn anh, sau khi nhìn vài giây, xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía Quạ Đen, lẩm bẩm câu “Loại người như anh a” liền không nói tiếp nữa.
Quạ Đen lắc lắc vai cậu, A Ngôn không nói lời nào. Quạ Đen lại vỗ vỗ đầu cậu, A Ngôn rụt vào trong giống như con rùa đen.
Bất đắc dĩ, Quạ Đen chỉ có thể dịch qua ôm lấy A Ngôn.
Anh nói cậu thích tôi a, cậu để ý tôi có từng làm với người khác hay không a, hắc hắc.
A Ngôn thầm nhủ hắc hắc con mẹ anh, thật đáng khinh —— nhưng mấy lời này cũng không thể nói ra miệng.
A Ngôn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất cậu cảm thấy, cảm giác đối với Quạ Đen cùng với lúc mới vừa bị bắt tới, đã có chút xíu khác biệt.
Quạ Đen nói tôi biết, tôi khẳng định không nói.
A Đại còn nói, A Ngôn sẽ bị những người của sườn Bắc gây khó dễ, không có việc gì cũng đừng thả cậu ta ra. Phải đi cũng phải có anh đi theo, bằng không tôi cũng không biết A tỷ sẽ làm gì cậu ta.
Quạ Đen lại nói đã biết, tối hôm qua đã dặn dò A Ngôn rồi.
A Đại cảm thấy có chút xin lỗi Quạ Đen, là hắn đưa A Ngôn qua, hiện tại lại thành gánh nặng của Quạ Đen. Hắn xua xua tay để Quạ Đen đi, Quạ Đen liền biến mất trong màn đêm.
Quạ Đen bước nhanh chạy chậm, đi thẳng về nhà. Còn lấy một miếng thịt cùng một bầu rượu ở cửa, vội vã mở cửa vào nhà.
A Ngôn không dám bật đèn, bọc chăn ngồi trên giường, giống như một ngọn núi nhỏ. Thấy Quạ Đen đo vào, cậu hoảng sợ, vội vàng cầm chăn che kín đầu.
Này có lẽ là từ khi có chăn, đây là động tác kỳ diệu nhất loài người phát minh ra được. Cho dù là sợ quỷ hay sợ người, chỉ cần có nguy hiểm tới gần, bản năng liền lấy chăn che kín đầu. Giống như chăn là một kết giới, có thể chống đỡ bên ngoài xâm nhập.
Hai mắt Quạ Đen làm quen một hồi, sau khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ chụp đầu trên giường, đặt rượu thịt xuống, nói đừng sợ, là tôi, cậu ăn một chút đi.
Nói xong còn đốt đèn, A Ngôn mới ngừng run, lén lút lộ đầu ra khỏi chăn.
Quạ Đen hỏi buổi sáng có việc gì không, có người tới làm khó dễ cậu không.
A Ngôn gật gật đầu, cậu khịt khịt mũi, miệng vừa méo bỗng nhiên muốn khóc. Cậu nói có một đám người tới, xốc chăn của cậu lên ném xuống đất, “Bị người ta xem sạch trơn, mông cũng bị xem.”
Quạ Đen nhịn cười, anh hỏi còn gì nữa không?
A Ngôn nghĩ một chút, lắc đầu, “Ném tôi xuống đất lại nhặt lên ném xuống giường, sau đó bọn họ đi rồi.”
Quạ Đen nói vậy khá tốt, không đánh cậu, không tra tấn cậu, xem như cậu may mắn.
A Ngôn bọc chăn xuống giường, đến bên bàn ngồi xuống, uống một ngụm rượu cho đỡ sợ, nói sao lại may mắn, trong sạch đều bay hết rồi.
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn Quạ Đen, một ít hình ảnh xảy ra tối hôm qua lại tràn vào đầu óc cậu, làm tim cậu đập có chút loạn, vì vậy lại vội vàng dời mắt qua chỗ khác, tiếp tục tu mấy ngụm rượu.
Quạ Đen cũng không tiếp lời, nói cậu không bị đánh là được rồi, lại xoay lưng đi tắm.
Đêm hôm đó A Ngôn không cầu ngủ nệm dưới đất, Quạ Đen cũng không nhào qua đây. Vốn tưởng rằng hai người liền có thể xóa đi mọi việc ngày hôm trước như vậy, ai ngờ Quạ Đen xoay lưng, đột nhiên hỏi A Ngôn —— “Tối hôm qua có đau không?”
A Ngôn giật mình, lại rụt vào trong chăn một chút, nói đau cũng không phải đau, không phải anh còn chưa vào sao, chính là không thoải mái lắm, cảm giác như muốn đi vệ sinh.
“Đó là cậu còn chưa quen.” Quạ Đen nói, “Sau này làm nhiều vài lần thì tốt rồi.”
A Ngôn vừa định nói sau này còn phải nhiều mấy lần sao, nhưng lời vừa đến bên miệng, ra miệng lại là —— “Làm sao anh biết tôi không quen, anh từng làm rất nhiều người hay bị rất nhiều người từng làm? Sao anh hiểu biết như vậy?”
“Không có a,” Quạ Đen không thể hiểu được, “Tôi chỉ làm với cậu, nhưng tôi cũng không nhỏ, tôi từng nghe qua, thấy qua cũng thật bình thường đi.”
A Ngôn lẳng lặng nhìn anh, sau khi nhìn vài giây, xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía Quạ Đen, lẩm bẩm câu “Loại người như anh a” liền không nói tiếp nữa.
Quạ Đen lắc lắc vai cậu, A Ngôn không nói lời nào. Quạ Đen lại vỗ vỗ đầu cậu, A Ngôn rụt vào trong giống như con rùa đen.
Bất đắc dĩ, Quạ Đen chỉ có thể dịch qua ôm lấy A Ngôn.
Anh nói cậu thích tôi a, cậu để ý tôi có từng làm với người khác hay không a, hắc hắc.
A Ngôn thầm nhủ hắc hắc con mẹ anh, thật đáng khinh —— nhưng mấy lời này cũng không thể nói ra miệng.
A Ngôn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, nhưng ít nhất cậu cảm thấy, cảm giác đối với Quạ Đen cùng với lúc mới vừa bị bắt tới, đã có chút xíu khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất