Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy
Chương 28: Đại minh tinh suy nghĩ rộng
Phó Hội vốn dĩ đã ra tay, vừa nghe đến giọng nói của Hạ Thù lại lập tức thu trở về, tùy ý Hạ Thù khóa cổ hành hung.
Nhiếp Thiên Thu trơ mắt nhìn bộ dáng bây giờ của Phó Hội, não cậu ta chấn động như muốn văng ra ngoài những lại không dám đánh trả, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đồng tình, duỗi tay muốn ngăn Hạ Thù lại, “Bình tĩnh một chút.”
Hạ Thù giận dữ: “Không bình tĩnh được.”
Nhiếp Thiên Thu chỉ chỉ hoàn cảnh bốn phía: “Không bình tĩnh được cũng phải nhìn trường hợp chứ!”
Lại chỉ về phía Phó Hội, thong thả ung dung nói: “Nếu như ngài muốn đánh cậu ta thì tìm một ngày hoàng đạo khác đánh cũng được.”
Phó Hội: “……”
Hạ Thù ngẫm lại cảm thấy có đạo lý, quả thực buông Phó Hội ra, nhưng giọng điệu vẫn nổi giận đùng đùng: “Cậu vì tiền mà đến chỗ của tiểu long nhân tôi cũng không quan tâm, không ngờ lại còn tiếp tay cho giặc, tình nghĩa thầy trò giữa chúng ta chấm dứt tại đây, hôm nay nhất định tôi sẽ phế hết võ công của cậu.”
Phó Hội đột nhiên ngẩng đầu, trong bóng tối cũng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng trong mắt dường như có hơi nước, chợt lóe lên, sau đó mới nghe hắn rầu rĩ nói, “Đã biết.”
Hạ Thù nghe vậy càng tức giận hơn, duỗi tay ra bóp chặt lấy kinh mạch chỗ cổ tay của hắn, chỉ cần dùng chút lực liền có thể phế bỏ toàn bộ tu vi của Phó Hội.
Nhưng mà Phó Hội bị hắn nắm chặt kinh mạch, vừa không nói chuyện, cũng không phản kháng, bộ dáng mặc người xử lý.
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được hỏi: “Hiện tại vai phản diện không đi con đường nói nhiều nữa mà chuyển sang tuyến đường bé ngoan sao?”
Hai người khác càng thêm trầm mặc, không có người nào lên tiếng.
Năm phút sau, Hạ Thù vẫn không động thủ, Nhiếp Thiên Thu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Hai người đừng thâm tình nhìn nhau nữa, nếu như chần chừ nữa thì trời sáng mất.”
Tay Hạ Thù nắm lấy cổ tay Phó Hội thoáng dùng sức, mạnh mẽ nói: “Cậu xin lỗi đi!”
Nhiếp Thiên Thu: “……?”
Liền nghe Phó Hội thật sự hạ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Nhiếp Thiên Thu: “……?” Không phải chứ, kịch bản của các người nói sửa liền sửa sao?
Hạ Thù buông lỏng tay của Phó Hội, nói với Nhiếp Thiên Thu: “Chúng ta đi thôi.”
Nhiếp Thiên Thu còn chưa trả lời lại, Phó Hội đột nhiên nói: “Hai người tới điều tra sao?”
Hạ Thù hừ lạnh: “Làm sao, muốn mật báo cho tiểu long nhân sao?”
Nhiếp Thiên Thu vuốt cằm: “Hình như là muốn mật báo cho chúng ta đấy.”
Hạ Thù nghi ngờ nhìn sang Phó Hội, Phó Hội nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù trao đổi một ánh mắt trong bóng tối, liền đẩy Phó Hội một phen, Phó Hội dẫn theo mọi người ra khỏi khoảng trống dưới cầu thang, tránh thiết bị theo dõi đi vào một căn phòng.
Căn phòng kia vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ khác thường nào so với những căn phòng khác ở viện dưỡng lão, nếu như không có người dẫn đi, hai người bọn họ căn bản sẽ không lưu ý những chỗ như vậy.
Phó Hội vươn tay ra hiệu bọn họ nép sát vào tường, lại lấy ra một cái điều khiển từ xa ấn ấn vài cái với trần nhà, hóa ra trên trần nhà cũng ẩn giấu một cái máy theo dõi mini. Sau khi điều chỉnh lại góc độ của máy theo dõi, Phó Hội tiếp tục mang theo bọn họ dựa vào tường mà đi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng đẩy, liền đem cái bàn đẩy ra, rồi sau đó ngồi xổm xuống dưới đất sờ soạng, ấn vài cái, dưới đất chậm rãi dịch chuyển, lộ ra một cửa vào tối om.
Hạ Thù mở to hai mắt: “Cơ quan?”
“Không phải.” Phó Hội quay đầu lại đáp, “Khóa vân tay.”
Nhiếp Thiên Thu khen ngợi: “Thật sự là một bang phái hiện đại hóa.”
Hạ Thù: “……”
Cửa vào kia chỉ khoảng hai mét vuông, giống như một cái mồm mở to đen ngòm, từ phía sâu thẳm lộ ra một tia sáng mỏng manh, lộ ra một tia quỷ dị, dưới cái mồm là một cái cầu thang nhỏ.
Phó Hội làm một ký hiệu, dẫn theo hai người họ xuống dưới tầng hầm.
Lúc xuống đến nơi, cả hai người Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù đều ngây dại.
Tầng hầm trống trải không có bất luận một vách ngăn nào, trước mắt đều là xi măng, tường xi măng, trần xi măng, sàn xi măng, bên trên treo mấy cái bóng đèn dây tóc miễn cưỡng chiếu sáng được căn phòng quan tài rộng lớn trống trải này.
Trên mặt đất khắp nơi đều là mấy cái chiếu cùng đệm được đặt tùy ý, mấy đồ dùng sinh hoạt như ấm nước, chậu cơm, khăn lông, ổng nhổ, trên đệm là một đám người tàn tật, có người không tay, không chân, không có hai mắt, hoặc cả khuôn mặt bị bỏng, cả người thối rữa… Những người bị thương như vậy, thế mà lại tận mấy chục người. Mặc dù lúc này bọn họ đều đang ngủ say, nhưng lại phảng phất có thể nhìn thấy biểu tình của bọn họ, chết lặng, không có bất luận hi vọng gì cả,
Mặc dù trước đây Hạ Thù đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều lần, nhưng đến khi thực sự đến đây vẫn khiến cho hắn trở tay không kịp, cả người phát run, cuối cùng không thể không nhắm mắt, nỗ lực khiến cho bản thân mình trấn định hơn.
Phó Hội hiển nhiên đã nhìn quen những cảnh tượng này nên không có dao động cảm xúc quá lớn, chỉ nói: “Con cũng mới biết được không lâu trước đây, hóa ra Cái Bang Quảng Thành đã bị Thanh Long Bang khống chế.”
Hai mắt Hạ Thù đỏ lên, thanh âm cũng hơi hơi rung động: “Cậu đã biết, còn tiếp tục làm việc cho bọn súc sinh này sao?”
Trong mắt Phó Hội hơi lóe lên: “Chỉ có lưu lại Thanh Long Bang mới có thể tra ra càng nhiều chuyện khác, nắm được càng nhiều chứng cứ.”
Hạ Thù sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Phó Hội lại nhìn thời gian, nói: “Hai người đi trước đi, chuẩn bị đến thời gian những người này làm việc rồi, người Thanh Long Bang sẽ nhanh chóng qua đây.”
Hạ Thù nhìn những người đó, cắn răng nói: “Tôi muốn cứu hết những người này ra ngoài.”
Phó Hội chậm rãi nói: “Sư phụ, hiện tại còn không phải thời điểm.”
Hạ Thù ngẩn ngơ, buột miệng thốt ra: “Tôi đã không phải sư phụ cậu nữa rồi.”
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Nhiếp Thiên Thu đột nhiên hỏi: “Báo nguy có tác dụng gì không?”
Hạ Thù nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Phó Hội, Phó Hội chần chờ một chút, sau đó từ từ lắc đầu: “Nếu như trực tiếp báo nguy thì không có tác dụng.”
Hắn lấy ra một cái USB đưa cho Hạ Thù: “Đây là một ít tài liệu liên quan đến viện dưỡng lão Thanh Long Bang, bên trong có một ít văn kiện bị mã hóa, con không phá được, nhưng có lẽ Hà sư bá sẽ biết.”
Hạ Thù nhận lấy USB, thần sắc phức tạp mà nhìn Phó Hội.
Nhiếp Thiên Thu kéo hắn một phen: “Đi thôi.”
Phó Hội tiến lên: “Tôi dẫn hai người ra ngoài.”
Có Phó Hội dẫn đường, bọn họ đi ra ngoài cũng thuận lợi nhiều, ba người tránh đi tai mắt ra khỏi viện dưỡng lão.
Phó Hội nói: “Tôi về làm việc trước, nếu như sau này hai người có hành động gì thì có thể yêu cầu tôi phối hợp, cứ nói với tôi là được.”
Nhiếp Thiên Thu: “Vậy tôi liền không khách khí nữa, không cần sau này, hiện tại cậu cũng có thể nói cho tôi.”
Phó Hội khó hiểu mà nhìn cậu, Nhiếp Thiên Thu nói: “Vì sao Thanh Long Bang lại muốn cử ăn xin đến ăn vạ tôi?”
“Bởi vì anh đã phá hủy kế hoạch ‘ hướng dương ’ của bọn họ.” Phó Hội nói, thấy bọn họ nghi hoặc, liền giải thích thêm, “Thanh Long Bang tích lũy tài sản dựa vào sản nghiệp đen, nhưng mấy năm gần đây quốc gia kiểm soát nghiêm ngặt, những sản nghiệp đó làm không tốt lắm, bởi vậy bọn họ mới nghĩ ra một kế hoạch gọi là ‘hướng dương’, kỳ thực chính là tẩy trắng, tiến quân vào một số sản nghiệp lợi nhuận càng cao hơn, giống như là internet hoặc giới giải trí.”
“Tập đoàn Thương Long cùng Thanh Long Bang quan hệ mật thiết, mục đích ban đầu của việc tài trợ 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》 chính là vì để Thanh Long Bang lộ mặt trên TV. bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch lăng xê tiếp theo, chuẩn bị sau khi chương trình được phát sóng sẽ mua hot search cho Thanh Long Bang, nhưng mà anh…”
Phó Hội nói tới đây thì dừng một chút, không có nói thêm gì nữa, rốt cuộc, người bại bởi Nhiếp Thiên Thu chính là hắn.
Nhiếp Thiên Thu lập tức nói: “Nhưng mà chuyện này không liên quan đến tôi, là do cậu quá cùi bắp.”
Phó Hội: “……” Hắn không dám nhìn biểu tình của Hạ Thù..
Quả nhiên Hạ Thù lại bắt đầu chửi ầm lên: “Còn may là cậu tự hiểu lấy mà rời khỏi Cái Bang trước, ném cũng là ném mặt của tiểu long nhân!”
Phó Hội: “……”
Nhiếp Thiên Thu thình lình hỏi: “Vì sao cậu lại rời khỏi Cái Bang gia nhập Thanh Long Bang?”
Hạ Thù cướp lời: “Mẹ nó, vì tiền.”
Nhiếp Thiên Thu cười như không cười hỏi Phó Hội: “Cậu thiếu tiền sao?”
Phó Hội gật gật đầu, lúc sau cùng không nói chuyện nữa.
Hạ Thù ẩn ẩn cảm thấy giống như có cái gì không đúng, đang muốn truy vấn, liền nghe Phó Hội nói với Nhiếp Thiên Thu: “Thanh Long Bang sẽ không dễ dàng dừng tay, bọn họ còn đang chuẩn bị tốt kế hoạch marketing tẩy trắng, chỉ có bôi đen anh thì kế hoạch này mới có thể tiếp tục thực hiện.”
Nhiếp Thiên Thu nhàn nhạt nói: “A, cho ngựa lại đây.”
Phó Hội nói xong liền đi, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù vận dụng khinh công, một đường nhẹ nhàng nhanh chóng rời khỏi viện dưỡng lão.
Nhiếp Thiên Thu thấy bộ dáng Hạ Thù thất hồn lạc phách, có lòng an ủi hắn: “Yên tâm đi.”
Hạ Thù vẻ mặt phiền muộn: “Trung niên cô độc, tuổi già không nơi nương tựa, sao có thể giải sầu.”
Nhiếp Thiên Thu nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi cảm thấy ngài không nên tùy tiện một lần nữa định nghĩa tuổi trung niên, tiếp theo, tuổi của Phó Hội cũng không kém ngài bao nhiêu, dù cậu ta có ở Cái Bang thì sau khi hai người già rồi, ai dựa vào ai còn chưa chắc đâu.’
Hạ Thù: “Tôi mặc kệ! Tôi muốn tiêu diệt Thanh Long Bang!”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tôi cũng muốn tìm bọn họ tính sổ.”
Lúc này ánh mặt trời khá rõ, Nhiếp Thiên Thu nhìn đồng hồ một chút: “A, sắp đến thời gian đóng phim rồi.”
Hạ Thù có chút héo héo: “Vậy cậu đi đi.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Còn phải về khách sạn mới có thể lên xe bảo mẫu, thời gian không kịp.”
Cậu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Hạ Tinh Hàng: “Kim chủ, đã đến lúc cậu phát huy tác dụng.”
……
Nửa giờ sau, Nhiếp Thiên Thu nhận được điện thoại của Bùi Thanh, ở đầu dây bên kia, giọng nói của hắn vừa mừng như điên lại có chút ưu sầu, vô cùng phân liệt: “Cây của anh à…”
Nhiếp Thiên Thu: “Từ từ, anh gọi em là gì?”
“Cọi tắt của cây rụng tiền……” Bùi Thanh tiếp tục nói, “Tuy rằng có đùi vàng mạnh mẽ duỗi đến trước mặt muốn cậu ôm là chuyện tốt, nhưng mà làm cao quá lại khiến anh có chút ngượng ngùng…”
Nhiếp Thiên Thu: “Nghe không hiểu.”
Bùi Thanh hàm ý xâu xa nói: “Cậu Hạ của Tinh Trần, a, không đúng, Hạ tổng, vừa mới nói với đoàn làm phim của cậu sẽ tài trợ thêm cho các cậu một khoản, hiện tại đoàn làm phim đã tạm ngừng hai giờ, chờ người chế tác bàn bạc xong với Hạ tổng sẽ tiếp tục làm việc tiếp.”
“Điều kiện kèm theo là phải sửa kịch bản.” Bùi Thanh dừng một chút, “Nghe nói còn muốn mời nhà biên kich nổi tiếng là Tần Cát tới……”
Nhiếp Thiên Thu “A” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thật là người nghèo dựa võ thuật, người giàu dựa tài trợ mà.”
…
Nhiếp Thiên Thu mới vừa quay xong ngoại cảnh ở Quảng Thành liền quay về Dương Xuyên, Hạ Thù mời cậu cùng Hạ Tinh Hàng tới cửa hàng lẩu của hắn lần thứ hai. Hà Phương Ngại đã giải mã được tư liệu mà Phó Hội cung cấp.
Trong USB trừ bỏ giới thiệu nguồn gốc của Cái Bang Quảng Thành, còn có một số chứng cứ liên quan đến việc kinh doanh của Cái Bang Quảng Thành.
Thông qua những tài liệu này, mấy người Hạ Thù mới biết được, Cái Bang Quảng Thành thế mà đã có lịch sử hơn hai mươi năm.
Ban đầu chỉ là một số người dân nghèo khổ kết bạn đến Quảng Thành ăn xin, những người này đến từ cùng một nơi, vì vậy mà tự nhiên sẽ hình thành một ít nhóm nhỏ.
Sau đó, Thanh Long Bang xâm chiếm địa bàn ở bốn phía Quảng Thành, xua đuổi đám người lưu lạc đã “chiếm dụng” địa bàn, những nhóm người ăn xin đó trong quá trình này đã đạt được một hiếp nghị nào đó với Thanh Long Bang, dần dần liền từ Thanh Long Bang tiếp nhận những người ăn xin này.
Sai đó Thanh Long Bang phát hiện những người ăn xin này lại có được năng lực kiếm tiền không tồi, hơn nữa càng tàn tật thì thu vào càng cao, vì vậy mà bắt đàu phát triển “sản nghiệp” này.
Mấy người Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy ở viện dưỡng lão Quảng Thành chỉ là một bộ phận trong đó, bọn họ cũng có một căn cứ ở Dương Xuyên.
Vốn dĩ trực tiếp đem những chứng cứ này giao cho cục cảnh sát Quảng Thành là cách làm đơn giản nhất, nhưng sau khi Phó Hội phát hiện ra sản nghiệp này của Thanh Long Bang đã từng bí mật báo nguy một lần, nhưng sau khi báo nguy lại không thấy cảnh sát đến, ngược lại khiến cho Thanh Long Bang càng thêm tăng cường công tác bảo mật, lại còn tiến hành điều tra nội bộ để tìm nội gián. Lần kia hắn tương đối may mắn, vừa hay trong Thanh Long Bang có người bởi vì đánh bạc mà thiếu một khoản nợ lớn nên đã làm một số hành động nhỏ trong nội bộ, vì vậy bị coi thành nội gián mà xử lý.
“Xem ra Thanh Long Bang có căn cơ rất sâu ở Quảng Thành, hơn nữa vô cùng khó xử lý, thực sự không đơn giản mà.” Sau khi Nhiếp Thiên Thu xem được nội dung USB liền kết luận như vậy, cũng thuận tiện cảm khái một chút, “Tại sao những người thuộc võ lâm chính phái này lại không có một, hai người có quan hệ tốt với bang phái xã hội đen chứ?”
Hạ Thù “Phi” một tiếng: “Chúng tôi là khinh thường, quân tử có việc nên và không nên làm, không giống Thanh Long Bang lòng dạ hiểm ác làm mọi việc để kiếm tiền.”
Hạ Tinh Hàng lại chú ý tới chuyện khác: “Cái Bang Quảng Thành đã bắt đầu từ hai mươi năm trước, thời gian bị Thanh Long Bang khống chế cũng được mười mấy năm, nhưng mà Thanh Long Bang quật khởi cũng chỉ trong vòng mấy năm gần đây thôi đúng không? Em nhớ là các anh thường xuyên phun tào, nói bang phái này trước kia căn bản không phải là bang phái võ lâm chính quy, chỉ là một số nhân sĩ nhàn tản tùy tiện lập thành một tổ chức nhỏ, cũng chưa từng nghe nói là biết võ công gì, vậy thì làm sao mười mấy năm trước đã không chế được Cái Bang Quảng Thành?”
Nhiếp Thiên Thu: “Ừmmmmm, dựa theo kịch bản trên phim truyền hình, những manh mối như vậy thường có nghĩa là, có người đang chơi một bàn cờ rất lớn.”
Hạ Thù trầm mặc một hồi, nói: “Hiện tại không cần biết là ai đang chờ cờ, việc cấp bách là làm thế nào để cứu những người ở Cái Bang Quảng Thành ra.”
Hà Phương Ngại nói: “Xem ra không thể báo nguy được, chỉ sợ Thanh Long Bang đã có người ở cục cảnh sát của Quảng Thành, nói không chừng……”
Mặc dù hắn không nói thẳng câu nói phía sau, nhưng mọi người cũng đều hiểu ý tứ của hắn.
Hạ Thù nói: “Lại hướng lên cấp cao hơn báo nguy?”
Hạ Tinh Hàng lắc lắc đầu: “Chỉ sợ trước khi bên trên có hành động gì, Thanh Long Bang đã dời đi rồi.”
Hắn thấy những người khác khó hiểu, liền giải thích: “Đây là thủ đoạn bình thường trên thương trường, chuẩn bị quan hệ khẳng định không chỉ có một đơn vị, tốt nhất là có thể bắt được đơn vị lãnh đạo của chỗ đó, nếu như bắt không được hoặc là phí tổn quá cao, vậy thì ít nhất cũng phải để tai mắt ở đó. Nếu như Thanh Long Bang đã cấu kết với cục cảnh sát ở Quảng Thành, không có khả năng không để tai mắt ở chỗ đơn vị lãnh đạo.”
Hạ Thù lạnh lùng nói: “Nếu như báo nguy đã không có tác dụng, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất của võ lâm thôi.”
Nhiếp Thiên Thu tò mò hỏi: “Ý của ngài là?”
Đôi mắt Hạ Thù lóe lên ánh sáng lạnh lùng: “Lấy bạo chế bạo.”
Nhiếp Thiên Thu “Oa” một tiếng: “Tỉnh lại đi đại hiệp, bây giờ là xã hội pháp trị, bộ dáng này của ngài sẽ dễ dàng đưa bản thân vào tù đó.”
Hạ Thù cắn răng nói: “Dù cho đối mặt ngàn vạn người, tôi cũng dũng cảm bước tới.”
Nhiếp Thiên Thu lại không cho là đúng: “Tôi lại không thích cách làm lưỡng bại câu thương thế này.”
Hạ Thù nhìn cậu: “Cậu còn có biện pháp khác sao?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Ngài nên tin tưởng hơn vào xã hội chủ nghĩa, tin tưởng Đảng cùng quần chúng nhân dân.”
Hạ Thù: “……”
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Vấn đề hiện tại là sợ trước khi cảnh sát điều tra được bọn họ đã biết được tiếng gió mà hành động trước, vậy chỉ cần làm cho bọn họ trở tay không kịp là được.”
Hà Phương Ngại lại nói: “Còn có, không thể trông cậy vào cảnh sát Quảng Thành được, lại hướng lên trên báo nguy liền chắc chắn có tác dụng sao?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Vậy làm cho bọn họ không muốn quản cũng phải quản, không muốn tra cũng phải tra.”
Hạ Thù nhìn cậu, vẻ mặt hoảng sợ mà suy đoán: “Chẳng lẽ, cậu còn có bối cảnh ở phương diện này sao? Đại lão bí mật?”
Hai người khác cũng không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm.
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ vô cùng thất vọng với năng lực tưởng tượng của bọn họ: “…… Người không có fans quả nhiên sức tưởng tượng cũng vô cùng cằn cỗi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Thù: Tôi, người nghèo, dựa võ thuật.
~ Hết chương 28~
Nhiếp Thiên Thu trơ mắt nhìn bộ dáng bây giờ của Phó Hội, não cậu ta chấn động như muốn văng ra ngoài những lại không dám đánh trả, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đồng tình, duỗi tay muốn ngăn Hạ Thù lại, “Bình tĩnh một chút.”
Hạ Thù giận dữ: “Không bình tĩnh được.”
Nhiếp Thiên Thu chỉ chỉ hoàn cảnh bốn phía: “Không bình tĩnh được cũng phải nhìn trường hợp chứ!”
Lại chỉ về phía Phó Hội, thong thả ung dung nói: “Nếu như ngài muốn đánh cậu ta thì tìm một ngày hoàng đạo khác đánh cũng được.”
Phó Hội: “……”
Hạ Thù ngẫm lại cảm thấy có đạo lý, quả thực buông Phó Hội ra, nhưng giọng điệu vẫn nổi giận đùng đùng: “Cậu vì tiền mà đến chỗ của tiểu long nhân tôi cũng không quan tâm, không ngờ lại còn tiếp tay cho giặc, tình nghĩa thầy trò giữa chúng ta chấm dứt tại đây, hôm nay nhất định tôi sẽ phế hết võ công của cậu.”
Phó Hội đột nhiên ngẩng đầu, trong bóng tối cũng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng trong mắt dường như có hơi nước, chợt lóe lên, sau đó mới nghe hắn rầu rĩ nói, “Đã biết.”
Hạ Thù nghe vậy càng tức giận hơn, duỗi tay ra bóp chặt lấy kinh mạch chỗ cổ tay của hắn, chỉ cần dùng chút lực liền có thể phế bỏ toàn bộ tu vi của Phó Hội.
Nhưng mà Phó Hội bị hắn nắm chặt kinh mạch, vừa không nói chuyện, cũng không phản kháng, bộ dáng mặc người xử lý.
Nhiếp Thiên Thu nhịn không được hỏi: “Hiện tại vai phản diện không đi con đường nói nhiều nữa mà chuyển sang tuyến đường bé ngoan sao?”
Hai người khác càng thêm trầm mặc, không có người nào lên tiếng.
Năm phút sau, Hạ Thù vẫn không động thủ, Nhiếp Thiên Thu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Hai người đừng thâm tình nhìn nhau nữa, nếu như chần chừ nữa thì trời sáng mất.”
Tay Hạ Thù nắm lấy cổ tay Phó Hội thoáng dùng sức, mạnh mẽ nói: “Cậu xin lỗi đi!”
Nhiếp Thiên Thu: “……?”
Liền nghe Phó Hội thật sự hạ giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Nhiếp Thiên Thu: “……?” Không phải chứ, kịch bản của các người nói sửa liền sửa sao?
Hạ Thù buông lỏng tay của Phó Hội, nói với Nhiếp Thiên Thu: “Chúng ta đi thôi.”
Nhiếp Thiên Thu còn chưa trả lời lại, Phó Hội đột nhiên nói: “Hai người tới điều tra sao?”
Hạ Thù hừ lạnh: “Làm sao, muốn mật báo cho tiểu long nhân sao?”
Nhiếp Thiên Thu vuốt cằm: “Hình như là muốn mật báo cho chúng ta đấy.”
Hạ Thù nghi ngờ nhìn sang Phó Hội, Phó Hội nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù trao đổi một ánh mắt trong bóng tối, liền đẩy Phó Hội một phen, Phó Hội dẫn theo mọi người ra khỏi khoảng trống dưới cầu thang, tránh thiết bị theo dõi đi vào một căn phòng.
Căn phòng kia vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ khác thường nào so với những căn phòng khác ở viện dưỡng lão, nếu như không có người dẫn đi, hai người bọn họ căn bản sẽ không lưu ý những chỗ như vậy.
Phó Hội vươn tay ra hiệu bọn họ nép sát vào tường, lại lấy ra một cái điều khiển từ xa ấn ấn vài cái với trần nhà, hóa ra trên trần nhà cũng ẩn giấu một cái máy theo dõi mini. Sau khi điều chỉnh lại góc độ của máy theo dõi, Phó Hội tiếp tục mang theo bọn họ dựa vào tường mà đi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng đẩy, liền đem cái bàn đẩy ra, rồi sau đó ngồi xổm xuống dưới đất sờ soạng, ấn vài cái, dưới đất chậm rãi dịch chuyển, lộ ra một cửa vào tối om.
Hạ Thù mở to hai mắt: “Cơ quan?”
“Không phải.” Phó Hội quay đầu lại đáp, “Khóa vân tay.”
Nhiếp Thiên Thu khen ngợi: “Thật sự là một bang phái hiện đại hóa.”
Hạ Thù: “……”
Cửa vào kia chỉ khoảng hai mét vuông, giống như một cái mồm mở to đen ngòm, từ phía sâu thẳm lộ ra một tia sáng mỏng manh, lộ ra một tia quỷ dị, dưới cái mồm là một cái cầu thang nhỏ.
Phó Hội làm một ký hiệu, dẫn theo hai người họ xuống dưới tầng hầm.
Lúc xuống đến nơi, cả hai người Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù đều ngây dại.
Tầng hầm trống trải không có bất luận một vách ngăn nào, trước mắt đều là xi măng, tường xi măng, trần xi măng, sàn xi măng, bên trên treo mấy cái bóng đèn dây tóc miễn cưỡng chiếu sáng được căn phòng quan tài rộng lớn trống trải này.
Trên mặt đất khắp nơi đều là mấy cái chiếu cùng đệm được đặt tùy ý, mấy đồ dùng sinh hoạt như ấm nước, chậu cơm, khăn lông, ổng nhổ, trên đệm là một đám người tàn tật, có người không tay, không chân, không có hai mắt, hoặc cả khuôn mặt bị bỏng, cả người thối rữa… Những người bị thương như vậy, thế mà lại tận mấy chục người. Mặc dù lúc này bọn họ đều đang ngủ say, nhưng lại phảng phất có thể nhìn thấy biểu tình của bọn họ, chết lặng, không có bất luận hi vọng gì cả,
Mặc dù trước đây Hạ Thù đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều lần, nhưng đến khi thực sự đến đây vẫn khiến cho hắn trở tay không kịp, cả người phát run, cuối cùng không thể không nhắm mắt, nỗ lực khiến cho bản thân mình trấn định hơn.
Phó Hội hiển nhiên đã nhìn quen những cảnh tượng này nên không có dao động cảm xúc quá lớn, chỉ nói: “Con cũng mới biết được không lâu trước đây, hóa ra Cái Bang Quảng Thành đã bị Thanh Long Bang khống chế.”
Hai mắt Hạ Thù đỏ lên, thanh âm cũng hơi hơi rung động: “Cậu đã biết, còn tiếp tục làm việc cho bọn súc sinh này sao?”
Trong mắt Phó Hội hơi lóe lên: “Chỉ có lưu lại Thanh Long Bang mới có thể tra ra càng nhiều chuyện khác, nắm được càng nhiều chứng cứ.”
Hạ Thù sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Phó Hội lại nhìn thời gian, nói: “Hai người đi trước đi, chuẩn bị đến thời gian những người này làm việc rồi, người Thanh Long Bang sẽ nhanh chóng qua đây.”
Hạ Thù nhìn những người đó, cắn răng nói: “Tôi muốn cứu hết những người này ra ngoài.”
Phó Hội chậm rãi nói: “Sư phụ, hiện tại còn không phải thời điểm.”
Hạ Thù ngẩn ngơ, buột miệng thốt ra: “Tôi đã không phải sư phụ cậu nữa rồi.”
Không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Nhiếp Thiên Thu đột nhiên hỏi: “Báo nguy có tác dụng gì không?”
Hạ Thù nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Phó Hội, Phó Hội chần chờ một chút, sau đó từ từ lắc đầu: “Nếu như trực tiếp báo nguy thì không có tác dụng.”
Hắn lấy ra một cái USB đưa cho Hạ Thù: “Đây là một ít tài liệu liên quan đến viện dưỡng lão Thanh Long Bang, bên trong có một ít văn kiện bị mã hóa, con không phá được, nhưng có lẽ Hà sư bá sẽ biết.”
Hạ Thù nhận lấy USB, thần sắc phức tạp mà nhìn Phó Hội.
Nhiếp Thiên Thu kéo hắn một phen: “Đi thôi.”
Phó Hội tiến lên: “Tôi dẫn hai người ra ngoài.”
Có Phó Hội dẫn đường, bọn họ đi ra ngoài cũng thuận lợi nhiều, ba người tránh đi tai mắt ra khỏi viện dưỡng lão.
Phó Hội nói: “Tôi về làm việc trước, nếu như sau này hai người có hành động gì thì có thể yêu cầu tôi phối hợp, cứ nói với tôi là được.”
Nhiếp Thiên Thu: “Vậy tôi liền không khách khí nữa, không cần sau này, hiện tại cậu cũng có thể nói cho tôi.”
Phó Hội khó hiểu mà nhìn cậu, Nhiếp Thiên Thu nói: “Vì sao Thanh Long Bang lại muốn cử ăn xin đến ăn vạ tôi?”
“Bởi vì anh đã phá hủy kế hoạch ‘ hướng dương ’ của bọn họ.” Phó Hội nói, thấy bọn họ nghi hoặc, liền giải thích thêm, “Thanh Long Bang tích lũy tài sản dựa vào sản nghiệp đen, nhưng mấy năm gần đây quốc gia kiểm soát nghiêm ngặt, những sản nghiệp đó làm không tốt lắm, bởi vậy bọn họ mới nghĩ ra một kế hoạch gọi là ‘hướng dương’, kỳ thực chính là tẩy trắng, tiến quân vào một số sản nghiệp lợi nhuận càng cao hơn, giống như là internet hoặc giới giải trí.”
“Tập đoàn Thương Long cùng Thanh Long Bang quan hệ mật thiết, mục đích ban đầu của việc tài trợ 《 Cao thủ võ lâm ở nơi nào 》 chính là vì để Thanh Long Bang lộ mặt trên TV. bọn họ vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch lăng xê tiếp theo, chuẩn bị sau khi chương trình được phát sóng sẽ mua hot search cho Thanh Long Bang, nhưng mà anh…”
Phó Hội nói tới đây thì dừng một chút, không có nói thêm gì nữa, rốt cuộc, người bại bởi Nhiếp Thiên Thu chính là hắn.
Nhiếp Thiên Thu lập tức nói: “Nhưng mà chuyện này không liên quan đến tôi, là do cậu quá cùi bắp.”
Phó Hội: “……” Hắn không dám nhìn biểu tình của Hạ Thù..
Quả nhiên Hạ Thù lại bắt đầu chửi ầm lên: “Còn may là cậu tự hiểu lấy mà rời khỏi Cái Bang trước, ném cũng là ném mặt của tiểu long nhân!”
Phó Hội: “……”
Nhiếp Thiên Thu thình lình hỏi: “Vì sao cậu lại rời khỏi Cái Bang gia nhập Thanh Long Bang?”
Hạ Thù cướp lời: “Mẹ nó, vì tiền.”
Nhiếp Thiên Thu cười như không cười hỏi Phó Hội: “Cậu thiếu tiền sao?”
Phó Hội gật gật đầu, lúc sau cùng không nói chuyện nữa.
Hạ Thù ẩn ẩn cảm thấy giống như có cái gì không đúng, đang muốn truy vấn, liền nghe Phó Hội nói với Nhiếp Thiên Thu: “Thanh Long Bang sẽ không dễ dàng dừng tay, bọn họ còn đang chuẩn bị tốt kế hoạch marketing tẩy trắng, chỉ có bôi đen anh thì kế hoạch này mới có thể tiếp tục thực hiện.”
Nhiếp Thiên Thu nhàn nhạt nói: “A, cho ngựa lại đây.”
Phó Hội nói xong liền đi, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Thù vận dụng khinh công, một đường nhẹ nhàng nhanh chóng rời khỏi viện dưỡng lão.
Nhiếp Thiên Thu thấy bộ dáng Hạ Thù thất hồn lạc phách, có lòng an ủi hắn: “Yên tâm đi.”
Hạ Thù vẻ mặt phiền muộn: “Trung niên cô độc, tuổi già không nơi nương tựa, sao có thể giải sầu.”
Nhiếp Thiên Thu nghiêm túc nói: “Đầu tiên, tôi cảm thấy ngài không nên tùy tiện một lần nữa định nghĩa tuổi trung niên, tiếp theo, tuổi của Phó Hội cũng không kém ngài bao nhiêu, dù cậu ta có ở Cái Bang thì sau khi hai người già rồi, ai dựa vào ai còn chưa chắc đâu.’
Hạ Thù: “Tôi mặc kệ! Tôi muốn tiêu diệt Thanh Long Bang!”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Tôi cũng muốn tìm bọn họ tính sổ.”
Lúc này ánh mặt trời khá rõ, Nhiếp Thiên Thu nhìn đồng hồ một chút: “A, sắp đến thời gian đóng phim rồi.”
Hạ Thù có chút héo héo: “Vậy cậu đi đi.”
Nhiếp Thiên Thu thở dài: “Còn phải về khách sạn mới có thể lên xe bảo mẫu, thời gian không kịp.”
Cậu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Hạ Tinh Hàng: “Kim chủ, đã đến lúc cậu phát huy tác dụng.”
……
Nửa giờ sau, Nhiếp Thiên Thu nhận được điện thoại của Bùi Thanh, ở đầu dây bên kia, giọng nói của hắn vừa mừng như điên lại có chút ưu sầu, vô cùng phân liệt: “Cây của anh à…”
Nhiếp Thiên Thu: “Từ từ, anh gọi em là gì?”
“Cọi tắt của cây rụng tiền……” Bùi Thanh tiếp tục nói, “Tuy rằng có đùi vàng mạnh mẽ duỗi đến trước mặt muốn cậu ôm là chuyện tốt, nhưng mà làm cao quá lại khiến anh có chút ngượng ngùng…”
Nhiếp Thiên Thu: “Nghe không hiểu.”
Bùi Thanh hàm ý xâu xa nói: “Cậu Hạ của Tinh Trần, a, không đúng, Hạ tổng, vừa mới nói với đoàn làm phim của cậu sẽ tài trợ thêm cho các cậu một khoản, hiện tại đoàn làm phim đã tạm ngừng hai giờ, chờ người chế tác bàn bạc xong với Hạ tổng sẽ tiếp tục làm việc tiếp.”
“Điều kiện kèm theo là phải sửa kịch bản.” Bùi Thanh dừng một chút, “Nghe nói còn muốn mời nhà biên kich nổi tiếng là Tần Cát tới……”
Nhiếp Thiên Thu “A” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Thật là người nghèo dựa võ thuật, người giàu dựa tài trợ mà.”
…
Nhiếp Thiên Thu mới vừa quay xong ngoại cảnh ở Quảng Thành liền quay về Dương Xuyên, Hạ Thù mời cậu cùng Hạ Tinh Hàng tới cửa hàng lẩu của hắn lần thứ hai. Hà Phương Ngại đã giải mã được tư liệu mà Phó Hội cung cấp.
Trong USB trừ bỏ giới thiệu nguồn gốc của Cái Bang Quảng Thành, còn có một số chứng cứ liên quan đến việc kinh doanh của Cái Bang Quảng Thành.
Thông qua những tài liệu này, mấy người Hạ Thù mới biết được, Cái Bang Quảng Thành thế mà đã có lịch sử hơn hai mươi năm.
Ban đầu chỉ là một số người dân nghèo khổ kết bạn đến Quảng Thành ăn xin, những người này đến từ cùng một nơi, vì vậy mà tự nhiên sẽ hình thành một ít nhóm nhỏ.
Sau đó, Thanh Long Bang xâm chiếm địa bàn ở bốn phía Quảng Thành, xua đuổi đám người lưu lạc đã “chiếm dụng” địa bàn, những nhóm người ăn xin đó trong quá trình này đã đạt được một hiếp nghị nào đó với Thanh Long Bang, dần dần liền từ Thanh Long Bang tiếp nhận những người ăn xin này.
Sai đó Thanh Long Bang phát hiện những người ăn xin này lại có được năng lực kiếm tiền không tồi, hơn nữa càng tàn tật thì thu vào càng cao, vì vậy mà bắt đàu phát triển “sản nghiệp” này.
Mấy người Nhiếp Thiên Thu nhìn thấy ở viện dưỡng lão Quảng Thành chỉ là một bộ phận trong đó, bọn họ cũng có một căn cứ ở Dương Xuyên.
Vốn dĩ trực tiếp đem những chứng cứ này giao cho cục cảnh sát Quảng Thành là cách làm đơn giản nhất, nhưng sau khi Phó Hội phát hiện ra sản nghiệp này của Thanh Long Bang đã từng bí mật báo nguy một lần, nhưng sau khi báo nguy lại không thấy cảnh sát đến, ngược lại khiến cho Thanh Long Bang càng thêm tăng cường công tác bảo mật, lại còn tiến hành điều tra nội bộ để tìm nội gián. Lần kia hắn tương đối may mắn, vừa hay trong Thanh Long Bang có người bởi vì đánh bạc mà thiếu một khoản nợ lớn nên đã làm một số hành động nhỏ trong nội bộ, vì vậy bị coi thành nội gián mà xử lý.
“Xem ra Thanh Long Bang có căn cơ rất sâu ở Quảng Thành, hơn nữa vô cùng khó xử lý, thực sự không đơn giản mà.” Sau khi Nhiếp Thiên Thu xem được nội dung USB liền kết luận như vậy, cũng thuận tiện cảm khái một chút, “Tại sao những người thuộc võ lâm chính phái này lại không có một, hai người có quan hệ tốt với bang phái xã hội đen chứ?”
Hạ Thù “Phi” một tiếng: “Chúng tôi là khinh thường, quân tử có việc nên và không nên làm, không giống Thanh Long Bang lòng dạ hiểm ác làm mọi việc để kiếm tiền.”
Hạ Tinh Hàng lại chú ý tới chuyện khác: “Cái Bang Quảng Thành đã bắt đầu từ hai mươi năm trước, thời gian bị Thanh Long Bang khống chế cũng được mười mấy năm, nhưng mà Thanh Long Bang quật khởi cũng chỉ trong vòng mấy năm gần đây thôi đúng không? Em nhớ là các anh thường xuyên phun tào, nói bang phái này trước kia căn bản không phải là bang phái võ lâm chính quy, chỉ là một số nhân sĩ nhàn tản tùy tiện lập thành một tổ chức nhỏ, cũng chưa từng nghe nói là biết võ công gì, vậy thì làm sao mười mấy năm trước đã không chế được Cái Bang Quảng Thành?”
Nhiếp Thiên Thu: “Ừmmmmm, dựa theo kịch bản trên phim truyền hình, những manh mối như vậy thường có nghĩa là, có người đang chơi một bàn cờ rất lớn.”
Hạ Thù trầm mặc một hồi, nói: “Hiện tại không cần biết là ai đang chờ cờ, việc cấp bách là làm thế nào để cứu những người ở Cái Bang Quảng Thành ra.”
Hà Phương Ngại nói: “Xem ra không thể báo nguy được, chỉ sợ Thanh Long Bang đã có người ở cục cảnh sát của Quảng Thành, nói không chừng……”
Mặc dù hắn không nói thẳng câu nói phía sau, nhưng mọi người cũng đều hiểu ý tứ của hắn.
Hạ Thù nói: “Lại hướng lên cấp cao hơn báo nguy?”
Hạ Tinh Hàng lắc lắc đầu: “Chỉ sợ trước khi bên trên có hành động gì, Thanh Long Bang đã dời đi rồi.”
Hắn thấy những người khác khó hiểu, liền giải thích: “Đây là thủ đoạn bình thường trên thương trường, chuẩn bị quan hệ khẳng định không chỉ có một đơn vị, tốt nhất là có thể bắt được đơn vị lãnh đạo của chỗ đó, nếu như bắt không được hoặc là phí tổn quá cao, vậy thì ít nhất cũng phải để tai mắt ở đó. Nếu như Thanh Long Bang đã cấu kết với cục cảnh sát ở Quảng Thành, không có khả năng không để tai mắt ở chỗ đơn vị lãnh đạo.”
Hạ Thù lạnh lùng nói: “Nếu như báo nguy đã không có tác dụng, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất của võ lâm thôi.”
Nhiếp Thiên Thu tò mò hỏi: “Ý của ngài là?”
Đôi mắt Hạ Thù lóe lên ánh sáng lạnh lùng: “Lấy bạo chế bạo.”
Nhiếp Thiên Thu “Oa” một tiếng: “Tỉnh lại đi đại hiệp, bây giờ là xã hội pháp trị, bộ dáng này của ngài sẽ dễ dàng đưa bản thân vào tù đó.”
Hạ Thù cắn răng nói: “Dù cho đối mặt ngàn vạn người, tôi cũng dũng cảm bước tới.”
Nhiếp Thiên Thu lại không cho là đúng: “Tôi lại không thích cách làm lưỡng bại câu thương thế này.”
Hạ Thù nhìn cậu: “Cậu còn có biện pháp khác sao?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Ngài nên tin tưởng hơn vào xã hội chủ nghĩa, tin tưởng Đảng cùng quần chúng nhân dân.”
Hạ Thù: “……”
Nhiếp Thiên Thu sờ sờ cằm: “Vấn đề hiện tại là sợ trước khi cảnh sát điều tra được bọn họ đã biết được tiếng gió mà hành động trước, vậy chỉ cần làm cho bọn họ trở tay không kịp là được.”
Hà Phương Ngại lại nói: “Còn có, không thể trông cậy vào cảnh sát Quảng Thành được, lại hướng lên trên báo nguy liền chắc chắn có tác dụng sao?”
Nhiếp Thiên Thu nói: “Vậy làm cho bọn họ không muốn quản cũng phải quản, không muốn tra cũng phải tra.”
Hạ Thù nhìn cậu, vẻ mặt hoảng sợ mà suy đoán: “Chẳng lẽ, cậu còn có bối cảnh ở phương diện này sao? Đại lão bí mật?”
Hai người khác cũng không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm.
Nhiếp Thiên Thu tỏ vẻ vô cùng thất vọng với năng lực tưởng tượng của bọn họ: “…… Người không có fans quả nhiên sức tưởng tượng cũng vô cùng cằn cỗi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Thù: Tôi, người nghèo, dựa võ thuật.
~ Hết chương 28~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất