Toàn Giới Giải Trí Đều Run Rẩy
Chương 57: Tiết văn hóa Dương Xuyên
Từ sau sự kiện Cái Bang Quảng Thành, danh tiếng của Cái Bang chân chính vang dội, được dân mạng gọi vui là “Cái Bang thời kỳ xã hội chủ nghĩa”.
Theo Cái Bang cùng nhau quật khởi còn có phố khởi nghiệp ở Dương Xuyên. Làm một cảnh sắc đã có từ lâu ở Dương Xuyên, phố chợ đêm vốn dĩ đã rất có danh tiếng, nhưng sau khi các loại sự tích của Cái Bang lưu truyền rộng rãi, những người hâm mộ danh tiếng mà đến ngày càng nhiều, trực tiếp kéo theo kinh tế của cả con phố chợ đêm cùng khu phố bên cạnh phát triển.
Hiện giờ nhắc đến phố khởi nghiệp đã không chỉ là phố chợ đêm như trước, mà lấy phố chợ đêm làm trung tâm phát triển thành một khu vực rộng lớn.
Mấy năm nay nhà nước đều khuyến khích xây dựng phát triển sự nghiệp nhưng Dương Xuyên là một thành phố lâu đời, tư tưởng của người dân đã sớm định hình, muốn chuyển mình càng khó khăn, tốc độ tăng trưởng mấy năm nay đã thấp hơn nhiều so với những thành phố cùng cấp khác.
Phố chợ đêm phát triển đã khiến cho chính quyền thành phố Dương Xuyên nhìn thấy một tiềm lực phát triển khác, du lịch chính là ngành công nghiệp nhẹ không ô nhiễm, vừa có thể kiếm tiền lại có thể thu hút lao động lớn, vẫn luôn là một lựa chọn chuyển mình không tồi của các thành phố khác. Chẳng qua tài nguyên du lịch của Dương Xuyên tương đối ít, thị trường du lịch vẫn luôn không quá phát triển.
Nhưng phố chợ đêm quật khởi đã chứng minh muốn phát triển du lịch không nhất thiết phải có non nước hữu tình, chú trọng vào văn hóa mỹ thực cùng lịch sử thành phố cũng được, mà bản thân phố chợ đêm cũng trở thành một điểm bùng nổ thu hút khách du lịch của Dương Xuyên.
Vì thế sau khi thành phố chi ngân sách giúp đỡ phố chợ đêm phát triển, lãnh đạo Dương Xuyên chính thức công bố quy hoạch phát triển, đem phố chợ đêm thành trung tâm tái tạo lại một địa điểm phục cổ, làm trọng điểm phát triển du lịch, cũng đề ra các ưu đãi thuế cùng thu nhập để thu hút đầu tư.
Cả một con phố vốn cũ kĩ lại lần nữa tỏa ra sức sống mãnh liệt, nghiễm nhiên trở thành một trong những nơi phát triển nhất thành phố Dương Xuyên này.
Hai tháng trước, chính quyền Dương Xuyên mới thành lập một tổ chuyên gia, quyết định tổ chức tiết văn hóa Dương Xuyên lần đầu tiên ở trên tuyến phố khởi nghiệp này.
Nhiếp Thiên Thu sinh hoạt ở Dương Xuyên nhiều năm, tuy rằng không tới đường này nhiều lắm nhưng cũng coi như quen thuộc, bây giờ mới mấy tháng không bước chân vào đây, bây giờ đến lại bỗng nhiên có cảm giác như cách cả một thế hệ rồi.
Kỳ thật sau khi con đường cổ được quy hoạch tổng thể lại cũng không có quá nhiều thay đổi. Nếu như muốn phát triển du lịch nhân văn, chính quyền Dương Xuyên đương nhiên sẽ không dỡ bỏ những kiến trúc trước đó. Đối với du khách mà nói, bảo tồn kiến trúc cổ xưa mới càng tốt, càng có thể cảm nhận được hơi thở của tháng năm ở đây.
Nhưng mà vẫn có điểm khác biệt so với trước đó, hiện giờ con phố cũ đã được chuyên gia thiết kế cùng quy hoạch, lại sửa chữa một chút, tuy rằng cảnh quan không có thay đổi gì lớn nhưng mà lại khiến cho người khác bước vào càng thêm thoải mái. Hệ thống giao thông càng thêm thuận tiện, bộ mặt thành phố càng thêm sạch sẽ ngăn nắp, tu bộ lại các cảnh quan cũ kỹ đổ nát nhưng lại không hề phá hư cảm giác lịch sử,…. Những chi tiết này đều khiến cho một góc cổ xưa nhất của thành phố này như tỏa ra sức sống mạnh mẽ.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, đối với người nổi tiếng như Nhiếp Thiên Thu tới nói, nơi này có quá nhiều người. Bởi vì bây giờ là tiết văn hóa, khu vực này đã sắp đến mức xe không thể đi vào nữa, cậu chỉ có thể đi bộ lại đây. Tuy rằng đeo kính râm cùng khẩu trang, nhưng vốn đeo kính cùng khẩu trang như vậy đã rất đáng ngờ rồi, một đường đi tới đã có không ít ánh mắt dò xét hướng về phía cậu đánh giá không ngừng.
Thật vất vả bôn ba mới tới phố chợ đêm, Nhiếp Thiên Thu lập tức bị tình cảnh trước mắt làm kinh sợ.
Lấy phố chợ đêm cũ làm trung tâm, mấy con phố bên cạnh cùng quảng trường nhò đều được thiết kế làm nơi tổ chức tiết văn hóa. Những quán hàng trước kia bị chiếm dụng tùy ý đều đã được cải thiện, mỗi quầy hàng đều có người đứng đó, nơi nơi gọn gàng ngăn nắp, cho dù hàng quán vỉa hè cũng không chiếm cứ phần đường dành cho người đi bộ. Chỗ quảng trường nhỏ còn dựng một sân khấu nhỏ, tiến hành một ít tiết mục biểu diễn văn hóa. Mấy cái ngã tư đường trước kia bị mấy quầy đồ ăn chiếm dụng, lộn xộn, bây giờ cũng đã bị rửa đến sạch sẽ.
Liếc mắt nhìn lại một cái, quang cảnh rộng rãi, người đi đường đi lại tấp nhập, chen chúc nhưng có trật tự, đúng là một cảnh phồn hoa thịnh thế.
Làm cư dân thường trú ở Dương Xuyên, Nhiếp Thiên Thu rất có vài phần cảm giác cộng đồng vinh quang.
Nhưng mà loại tâm tình này sau khi đến cửa tiệm lẩu cay của Hạ Thù đã biến thành không còn lời nào để nói.
Không biết từ bao giờ hai bên cửa hàng đã treo lên mấy tấm biểu ngữ, bên trái viết “Đồ tôn đời thứ hai mươi tám của Hồng Thất Công xuống biển gây dựng sự nghiệp”, bên phải viết “Mỹ thực trứ danh của Dương Xuyên, Nhiếp Thiên Thu ăn cũng phải khen ba lần”.
Trên mặt Hạ Tinh Hàng cũng là một lời khó nói hết: “Em muốn tìm công ty luật sư khởi tố anh ta!”
Nhiếp Thiên Thu: “Tận tình khởi tố, không cần nể mặt tôi.”
Bây giờ trong cửa hàng của Hạ Thù có thêm hai nhân viên, chính bản thân hắn còn nhàn hơn trước kia một chút. Hắn vui sướng tiếp đón Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng, thuận tiện giới thiệu cho hai người về tiết văn hóa cùng tình hình hiện tại của Cái Bang.
Nội thành cũ đã được cải tạo, phố khởi nghiệp quật khởi, người được lợi nhất chính là đại ca khu vực này, Cái Bang. Bây giờ Cái Bang đã thoát ly ấm no, thẳng đến khá giả, trong bang có không ít bang chúng trước kia chỉ bày quán vỉa hè nhưng bây giờ đã có được cửa hàng mặt tiền riêng của mình, đặc biệt là Bành Nhung Nhung trên tay cầm một chồng ảnh được chính tay Nhiếp Thiên Thu ký, hiện tại đã thành đại ca hàng mỹ nghệ của phố chợ đêm, có được hai cửa hàng lưu lượng tốt nhất, xem như là ngôi sao sáng gây dựng sự nghiệp của Cái Bang.
Nhiếp Thiên Thu nghe xong liền đen mặt một chút, sau đó cậu mới nghi hoặc hỏi: “Bành Nhung Nhung còn có hai cái cửa hàng mặt tiền, sao quán nhỏ này của ngài không có chút cải tiến vậy?”
Mất công còn cọ danh khí của Hồng Thất Công cùng chính bản thân mình chứ.
Nói đến cái này, Hạ Thù có chút ưu thương: “Tôi cũng muốn mở rộng kinh doanh, nhưng mà bên phía Đả Câu võng thực sự quá tốn tiền.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngài cùng Hà tổng đúng là…… Sư huynh đệ tình thâm!”
Nghĩ lại cũng thấy Hạ Thù không dễ dàng gì, vừa phải giúp toàn bộ Cái Bang gây dựng sự nghiệp, còn phải kiếm tiền nuôi bản thân, lại phải bón sữa cho công ty của sư huynh, cũng thật coi như cúc cung tận tụy.
Nhiếp Thiên Thu quay đầu nói với Hạ Tinh Hàng: “Được rồi, đừng khởi tố anh ta nữa.”
Hạ Tinh Hàng ăn ý gật đầu: “Vâng.”
Hạ Thù đầu tiên là: “????”
Tiếp theo kinh hãi: “Từ từ? Mấy người muốn khởi tố tôi?”
Nhiếp Thiên Thu cười lạnh một tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Hạ Tinh Hàng vừa nhanh chóng đuổi theo vừa lạnh lùng nói với Hạ Thù: “Anh tự mình suy ngẫm lại chút đi.”
Trong cửa hàng có một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đóng gói cơm hộp. Người nọ vừa nhìn thấy bọn họ liền lộ ra một nụ cười tươi: “Là ngài Nhiếp đúng không, mời lên lầu ngồi. Ngài muốn ăn cái gì cứ nói tôi, tôi đưa lên cho ngài.”
Nhiếp Thiên Thu lấy làm kỳ quái vì sao người này lại nhiệt tình với mình như vậy liền thấy hắn mang theo mấy cái cơm hộp đã được đóng gói xong mang ra phía ngoài, tư thế của người nọ khập khiễng. Lúc này cậu mới phát hiện anh ta có một bên chân là chân giả.
Hạ Thù nói: “Anh ta chính là Chu Thành, là người bị Cái Bang Quảng Thành khống chế hai năm trước tôi cứu được ở phía đông thành phố, hiện tại đã định cư ở chỗ này. Nửa năm trước anh ta vừa kết hôn, đối tượng cũng là người chúng ta cứu ở Quảng Thành.”
Nhiếp Thiên Thu không nghĩ tới sự kiện ở Quảng Thành còn có phần phiên ngại này, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hạ Thù vừa dẫn bọn họ lên lầu vừa cười nói: “Những người tàn tật mà chúng ta cứu ở Quảng Thành cùng Dương Xuyên, có một ít người không hoàn toàn đánh mất khả năng lao động, hiện tại đều làm việc ở phố chợ đêm này. Bây giờ việc làm ăn của huynh đệ Cái Bang chúng tôi không tồi, muốn tuyển thêm nhân viên đều sẽ suy xét đến bọn họ trước tiên. Vợ của Chu Thành cũng đang làm nhân viên thu ngân ở cửa hàng của Bành Nhung Nhung.”
Nhiếp Thiên Thu có chút không nói rõ được cảm thụ trong lòng mình là gì, tựa hồ có chút vui mừng, lại có chút cảm động, cuối cùng chỉ biến thành nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Như vậy khá tốt”
“Đúng là khá tốt.” Hạ Thù nói, nhưng mà biểu tình còn có nhàn nhạt tiếc nuối, “Đáng tiếc có không ít người đã vĩnh viễn đánh mất khả năng lao động, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của người khác để sống.”
Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu hơi ảm đảm, cậu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nói: “Tài chính bên phía viên phúc lợi vẫn đủ chứ? Chăm sóc nhiều người như vậy hẳn tốn không ít, không đủ thì tôi có thể…”
“Đủ mà.” Hạ Thù nói, “Trong đó có một số người liên hệ được người nhà, người nguyện ý về nhà đều đã về, còn lại có không ít người quyên góp nữa.”
Nhiếp Thiên Thu cũng không có kiên trì, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hạ Thù cười nói: “Có một số người còn đang học Phật pháp với Thích đại sư đó.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Quan trọng nhất chính là về sau sẽ không lại phát sinh loại chuyện như này nữa.”
……
Từ tầng ba cửa hàng của Hạ Thù nhìn xuống có thể càng thêm cảm nhận rõ ràng những biến hóa của phố chợ đêm. Nhà cửa san sát nối tiếp nhau, nhân viên thét to mời chào cùng người đi đường ầm ĩ xem vào lẫn nhau giống như một bản nhạc mới của nội thành cũ.
Hạ Thù nói cho bọn họ, toàn bộ phạm vi của tiết văn hóa còn lớn hơn khu vực bọn họ có thể nhìn thấy một chút, kéo dài đến tận bên ngoài đại học Dương Xuyên.
“Phái Côn Luân cũng mở một cửa hàng bán đặc sản địa phương ở con phố kia, làm ăn cũng không tệ lắm.” Hạ Thù nói, “Tiết văn hóa lần này bọn họ cũng tham gia, mấy người có muốn qua xem một chút không?”
Nhiếp Thiên Thu trêu chọc nói: “Không tồi sao, sinh ý của phái Côn Luân đã đến mức liên tỉnh rồi.”
Hạ Thù có chút chua chua: “Đâu chỉ như vậy, bây giờ người ta đã làm doanh nghiệp gương mẫu của tỉnh Hồ Nam rồi, nhà giàu nộp thuế.”
Nhiếp Thiên Thu cân nhắc: “Có phải tôi nên theo chân bọn họ đòi phí tuyên truyền hay không?”
Hạ Tinh Hàng vội nói: “Được rồi, chút tiền trinh này không đáng là bao.”
Nhiếp Thiên Thu không tán thành lắm: “Chân muỗi cũng là thịt mà!”
Hạ Tinh Hàng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ lại nói đại ân đại đức không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy toàn bộ môn phái ra trả nợ, mời anh làm chưởng môn thôi.”
Hạ Thù nghe vậy hai mắt sáng ngời: “A, đây cũng là ý kiến hay.”
Dứt lời liền quay sang xem Nhiếp Thiên Thu: “Đại ân đại đức không có gì báo đáp, nếu không cậu kế thừa Cái Bang đi?”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hạ Tinh Hàng bình tĩnh nói: “Anh ấy là truyền nhân của Đại Hà Kiếm.”
Nháy mắt cả người Hạ Thù liền héo xuống, rất là đau lòng: “Tại sao cậu lại có một sư phụ như vậy chứ……”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy sư phụ tôi cũng không tệ lắm, so với mấy môn phái các ngài còn có tiền đồ hơn.”
Tuy rằng cũng chỉ hơn một chút.
Hạ Thù: “……”. Truyện Việt Nam
Nhiếp Thiên Thu không hề để ý tới hắn, vung tay lên: “Được rồi, đi dạo đi, ngài mời tôi đến tiết văn hóa, chẳng lẽ lại cho tôi ở trên lầu cách cửa sổ ngắm phong cảnh sao?”
Hạ Thù lúc này mới lấy ra một cái hộp nhỏ: “Sao có thể chứ, trang bị đều đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Hắn vừa nói vừa lấy đồ vật trong hộp ra, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng nhìn qua, hóa ra là một cái mặt nạ thủ công tinh tế.
Hạ Thù nói: “Mang theo kính râm cũng khẩu trang quá đáng ngờ, đây là sản phẩm mới trong cửa hàng của Bành Nhung Nhung, có rất nhiều người tham gia tiết văn hóa đều mang, mấy người đeo lên cũng không kỳ quái.”
Nói như vậy thì đây đúng là một ý kiến hay.
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng mỗi người cẩm một cái.
Cái mặt nạ này dường như là loại mặt nạ thường dùng ở vũ hội hóa trang, vừa đa dạng phong phú lại hoa lệ. Nhiếp Thiên Thu tùy tay lấy cái mặt nạ nửa mặt có đính lông chim màu trắng kia lên.
Cậu thử đeo một chút, lông chim màu trắng mềm mại từ hai bên đuôi mắt hơi bay ra ngoài, chỗ lông chim còn có hoa văn tối màu phức tạp, chỗ khóe mắt còn cố một ít viên thủy tinh, giống như nước mắt của thiên sứ. Lông chim bao phủ gần nửa khuôn mặt cậu, chỉ lộ ra cái cằm duyên dáng cùng đôi môi ửng hồng.
Rõ ràng đã nhìn không ra bộ dáng vốn dĩ, nhưng không hiểu sao lại thêm một chút hơi thở thần bí, khiến người mơ màng.
Hạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi hơi đánh trống reo hò, hắn cưỡng chế nội tâm xao động, làm bộ tự nhiên bỏ cái mặt nạ trên tay xuống, lại đổi thành một cái khác cùng kiểu với Nhiếp Thiên Thu nhưng là màu đen rồi mang lên.
Hạ Thù vỗ tay khen ngợi: “Không tồi, Hắc Bạch Song Sát.”
Hạ Tinh Hàng yên lặng trợn trắng mắt.
Sau khi đeo mặt nạu quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều. Tuy rằng cũng đưa tới không ít ánh mắt khác lạ, nhưng mà theo cách nói của Nhiếp Thiên Thu, cái đó thuần túy chỉ là vì cậu không tự giác phát mị lực ra bên ngoài, hoàn toàn khác với lúc trước bị nhìn trộm vì hoài nghi.
Tuy rằng ít người nhìn trộm hơn, nhưng bọn họ lại không thể không đối mặt với phiền não lớn. Chợ đêm có rất đông người đi lại, dòng người nhốn nháo khiến cho bọn họ thiếu chút nữa là đi lạc mấy lần. Sau khi lại bị một đám người xen qua, Hạ Tinh Hàng rốt cuộc đúng lý hợp tình mà vươn tay với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, nắm tay em đi, đừng để đi lạc.”
Hạ Thù khinh bỉ: “Hai người mấy tuổi rồi hả?”
Nhiếp Thiên Thu không để ý tới Hạ Thù, cười cười, thực tự nhiên mà nắm lấy tay Hạ Tinh Hàng: “Tiếp tục đi thôi.”
Toàn thân Hạ Thù nổi da gà: “Hai người cách xa tôi ra chút.”
Hạ Tinh Hàng làm gì còn nghe được âm thanh của Hạ Thù nữa, toàn bộ tâm tư đều đặt ở bàn tay đang nắm chặt nhau kia, lồng ngực khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại lần nữa đánh trống reo hò như muốn phá tan mà xông ra ngoài.
Tới cửa hàng đặc sản của phái Côn Luân, quả nhiên việc làm ăn rất tốt, người ra vào như nước chảy.
Nhiếp Thiên Thu quét một vòng quanh mặt tiền cửa hàng bọn họ, nói với Hạ Thù: “Ngài xem phái Côn Luân người ta tự giác chưa, tôi còn tự mình đề cử bọn họ ở trên weibo, nhưng người ta cũng không đánh thành biểu ngữ mà treo lên cửa.”
Hạ Thù “Phi” một tiếng: “Chính là bởi vì cậu đã quảng cáo nên dù người ta không treo biểu ngữ thì mọi người cũng biểu là cậu đề cử, nếu như cậu cũng quảng cáo cho tôi, tôi cũng có thể kéo biểu ngữ kia xuống!”
Hạ Tinh Hàng nhéo nhéo lòng bàn tay Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, đừng nói về thể diện với Cái Bang, bọn họ không có.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn chỗ hai người đang nắm tay, thình lình hỏi: “Cậu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi hả?”
Hạ Tinh Hàng nhìn lại cậu, một câu cũng không nói, chỉ để lại một ánh mắt quật cường.
Nhiếp Thiên Thu:????
Lúc này Hà Điếu Yên cũng từ trong cửa hàng đi ra, cửa hàng đặc sản ở Dương Xuyên là cửa hàng đầu tiên mà phái Côn Luân ở ở tỉnh khác, tiết văn hóa lại là một lễ hội mở rộng tiêu thụ đặc biệt cho nên Hà Điếu Yên cũng tới đây. Đi cùng với hắn còn có một người đàn ông dáng người cao gầy. Người nọ mặc một bộ quần áo đen, diện mạo vô cùng anh tuấn sắc bén, hai mắt hẹp dài, có loại cảm giác lãnh khốc vô tình.
Hạ Tinh Hàng vừa thấy người kia liền bật thốt lên: “Anh Phi Linh cũng ở?”
Đường Phi Linh nhướn mi: “Nhàn rỗi không có việc gì, lại đây chơi chơi.”
Hạ Tinh Hàng giới thiệu cho Nhiếp Thiên Thu: “Đây là truyền nhân thế hệ này của Đường Môn, Đường Phi Linh, là anh trai của bác sĩ Phi Yên lúc trước chúng ta từng gặp ở bệnh viện.”
Đường Phi Linh nhìn chằm chằm mấy cọng lông chim trên mặt Nhiếp Thiên Thu một hồi, mở miệng nói: “Nhiếp Thiên Thu, kính đã lâu.”
Nhiếp Thiên Thu cười trả lời: “Chào ngài.”
Đường Phi Linh thình lình nói: “Có thời gian có thể luận bàn một chút.”
Nhiếp Thiên Thu nghiên nghiêng đầu, rất tùy ý hỏi: “Sao võ lâm mấy ngài đều hiếu chiến như vậy chứ?”
Đường Phi Linh: “……”
Hạ Thù: “……”
Hà Điếu Yên: “……”
Lúc này trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Năm đó sư phụ của cậu mới gọi là hiếu chiến! Làm đồ đệ của Nhiếp Thải sao cậu lại có thể đúng lý hợp tình mà nói ra loại lời nói này!
Không khí rơi vào im lặng nửa phút.
Hà Điếu Yên mở miệng đánh vỡ sự im lặng: “Hôm nay có chút đông, không bằng mọi người vào trong ngồi chút.”
Nhiếp Thiên Thu xua xua tay: “Không cần, chúng tôi chỉ là nhân tiện đến xem một chút, còn phải đến những nơi khác nữa.”
Hà Điếu Yên suy nghĩ một chút: “Vậy cậu chờ một chút, tôi đi lấy mấy cân đồ bổ tốt nhất cho cậu.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Ngài muốn tôi cầm đồ bổ đi dạo phố?”
Hà Điếu Yên: “……”
Nhiếp Thiên Thu: “Chờ tí nữa tôi gửi địa chỉ cho ngài, ngài trực tiếp gửi cho tôi đi.”
Hà Điếu Yên vui vẻ: “Được.”
Nhiếp Thiên Thu lại đi dạo một vòng trong cửa hàng, xem như hết lễ nghi, nhưng sau đó cậu bỗng hỏi: “Sao người thu ngân kia hình như là người của bàng chi phái Côn Luân đúng không?”
Trí nhớ của Nhiếp Thiên Thu không tồi, nhân viên thu ngân kia rõ ràng cậu đã từng thấy qua ở bàng chi phái Côn Luân, cũng không thuộc một mạch tông môn này mà.
Hà Điếu Yên nói: “Trình Kỳ đã mang theo bàng chi trở về tông môn.”
Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc: “Còn có việc này?”
Lúc cậu ở phái Côn Luân có nghe qua một ít chuyện ở trong phái này. Mạch của Trình Kỳ vốn phụ trách việc làm ăn buôn bán của Côn Luân lại cảm thấy võ học đã không có tiền đồ, muốn Hà Điếu Yên đem trong tâm phát triển của phái Côn Luân đặt vào việc làm ăn. Đáng tiếc, Hà Điếu Yên một lòng lấy truyền thừa tông môn võ học làm nhiệm vụ của mình, cuối cùng tan rã trong không vui, Trình Kỳ dẫn người rời đi, thanh thế không ngừng vượt qua tông môn.
Nhưng mà còn có một chuyện cậu không biết, từ sau khi cậu đề cử cửa hàng trực tuyến của phái Côn Luân, việc làm ăn của tông môn phát triển không ngừng. Sau khi show thực tế phát sóng ra ngoài, danh vọng của tông môn đã vượt qua bàng chi, hơn nữa có Nhiếp Thiên Thu đi đầu, số người học võ cũng tăng nhiều. Trình Kỳ không thể không thừa nhận chính bản thân mình nhìn nhầm, lại có Trình Thức ở giữa hòa giải, bàng chi thuận lý thành chương trở về tông môn.
Mà bên phía tông môn dùng võ học là chủ, người quen thuộc làm ăn buôn bán không nhiều, bàng chi trở về cũng giải quyết được vấn đề phát triển việc làm ăn của bọn họ. Chi nhánh ở Dương Xuyên này, chính là dưới sự chủ trì của bàng chi mà khai trương, đương nhiên, hiện giờ cũng không phân làm bàng chi hay tông môn, tất cả đều do Hà Điếu Yên cầm đầu.
Nhiếp Thiên Thu nghe xong chuyện này, trìu mến mà nói: “Vậy thì tâm lý của Tạ Phượng Đường hẳn có thể giảm bớt một chút, bàng chi trở về, bối phận trong sư môn của cậu ta không còn nhỏ nhất nữa rồi.”
Những người khác: “……”
Không có cậu luôn khi dễ, tâm lý cậu ta không biết khỏe mạnh hơn bao nhiêu đâu!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Phượng Đường: Trên mặt cười hì hì.
~ Hết chương 57~
Theo Cái Bang cùng nhau quật khởi còn có phố khởi nghiệp ở Dương Xuyên. Làm một cảnh sắc đã có từ lâu ở Dương Xuyên, phố chợ đêm vốn dĩ đã rất có danh tiếng, nhưng sau khi các loại sự tích của Cái Bang lưu truyền rộng rãi, những người hâm mộ danh tiếng mà đến ngày càng nhiều, trực tiếp kéo theo kinh tế của cả con phố chợ đêm cùng khu phố bên cạnh phát triển.
Hiện giờ nhắc đến phố khởi nghiệp đã không chỉ là phố chợ đêm như trước, mà lấy phố chợ đêm làm trung tâm phát triển thành một khu vực rộng lớn.
Mấy năm nay nhà nước đều khuyến khích xây dựng phát triển sự nghiệp nhưng Dương Xuyên là một thành phố lâu đời, tư tưởng của người dân đã sớm định hình, muốn chuyển mình càng khó khăn, tốc độ tăng trưởng mấy năm nay đã thấp hơn nhiều so với những thành phố cùng cấp khác.
Phố chợ đêm phát triển đã khiến cho chính quyền thành phố Dương Xuyên nhìn thấy một tiềm lực phát triển khác, du lịch chính là ngành công nghiệp nhẹ không ô nhiễm, vừa có thể kiếm tiền lại có thể thu hút lao động lớn, vẫn luôn là một lựa chọn chuyển mình không tồi của các thành phố khác. Chẳng qua tài nguyên du lịch của Dương Xuyên tương đối ít, thị trường du lịch vẫn luôn không quá phát triển.
Nhưng phố chợ đêm quật khởi đã chứng minh muốn phát triển du lịch không nhất thiết phải có non nước hữu tình, chú trọng vào văn hóa mỹ thực cùng lịch sử thành phố cũng được, mà bản thân phố chợ đêm cũng trở thành một điểm bùng nổ thu hút khách du lịch của Dương Xuyên.
Vì thế sau khi thành phố chi ngân sách giúp đỡ phố chợ đêm phát triển, lãnh đạo Dương Xuyên chính thức công bố quy hoạch phát triển, đem phố chợ đêm thành trung tâm tái tạo lại một địa điểm phục cổ, làm trọng điểm phát triển du lịch, cũng đề ra các ưu đãi thuế cùng thu nhập để thu hút đầu tư.
Cả một con phố vốn cũ kĩ lại lần nữa tỏa ra sức sống mãnh liệt, nghiễm nhiên trở thành một trong những nơi phát triển nhất thành phố Dương Xuyên này.
Hai tháng trước, chính quyền Dương Xuyên mới thành lập một tổ chuyên gia, quyết định tổ chức tiết văn hóa Dương Xuyên lần đầu tiên ở trên tuyến phố khởi nghiệp này.
Nhiếp Thiên Thu sinh hoạt ở Dương Xuyên nhiều năm, tuy rằng không tới đường này nhiều lắm nhưng cũng coi như quen thuộc, bây giờ mới mấy tháng không bước chân vào đây, bây giờ đến lại bỗng nhiên có cảm giác như cách cả một thế hệ rồi.
Kỳ thật sau khi con đường cổ được quy hoạch tổng thể lại cũng không có quá nhiều thay đổi. Nếu như muốn phát triển du lịch nhân văn, chính quyền Dương Xuyên đương nhiên sẽ không dỡ bỏ những kiến trúc trước đó. Đối với du khách mà nói, bảo tồn kiến trúc cổ xưa mới càng tốt, càng có thể cảm nhận được hơi thở của tháng năm ở đây.
Nhưng mà vẫn có điểm khác biệt so với trước đó, hiện giờ con phố cũ đã được chuyên gia thiết kế cùng quy hoạch, lại sửa chữa một chút, tuy rằng cảnh quan không có thay đổi gì lớn nhưng mà lại khiến cho người khác bước vào càng thêm thoải mái. Hệ thống giao thông càng thêm thuận tiện, bộ mặt thành phố càng thêm sạch sẽ ngăn nắp, tu bộ lại các cảnh quan cũ kỹ đổ nát nhưng lại không hề phá hư cảm giác lịch sử,…. Những chi tiết này đều khiến cho một góc cổ xưa nhất của thành phố này như tỏa ra sức sống mạnh mẽ.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, đối với người nổi tiếng như Nhiếp Thiên Thu tới nói, nơi này có quá nhiều người. Bởi vì bây giờ là tiết văn hóa, khu vực này đã sắp đến mức xe không thể đi vào nữa, cậu chỉ có thể đi bộ lại đây. Tuy rằng đeo kính râm cùng khẩu trang, nhưng vốn đeo kính cùng khẩu trang như vậy đã rất đáng ngờ rồi, một đường đi tới đã có không ít ánh mắt dò xét hướng về phía cậu đánh giá không ngừng.
Thật vất vả bôn ba mới tới phố chợ đêm, Nhiếp Thiên Thu lập tức bị tình cảnh trước mắt làm kinh sợ.
Lấy phố chợ đêm cũ làm trung tâm, mấy con phố bên cạnh cùng quảng trường nhò đều được thiết kế làm nơi tổ chức tiết văn hóa. Những quán hàng trước kia bị chiếm dụng tùy ý đều đã được cải thiện, mỗi quầy hàng đều có người đứng đó, nơi nơi gọn gàng ngăn nắp, cho dù hàng quán vỉa hè cũng không chiếm cứ phần đường dành cho người đi bộ. Chỗ quảng trường nhỏ còn dựng một sân khấu nhỏ, tiến hành một ít tiết mục biểu diễn văn hóa. Mấy cái ngã tư đường trước kia bị mấy quầy đồ ăn chiếm dụng, lộn xộn, bây giờ cũng đã bị rửa đến sạch sẽ.
Liếc mắt nhìn lại một cái, quang cảnh rộng rãi, người đi đường đi lại tấp nhập, chen chúc nhưng có trật tự, đúng là một cảnh phồn hoa thịnh thế.
Làm cư dân thường trú ở Dương Xuyên, Nhiếp Thiên Thu rất có vài phần cảm giác cộng đồng vinh quang.
Nhưng mà loại tâm tình này sau khi đến cửa tiệm lẩu cay của Hạ Thù đã biến thành không còn lời nào để nói.
Không biết từ bao giờ hai bên cửa hàng đã treo lên mấy tấm biểu ngữ, bên trái viết “Đồ tôn đời thứ hai mươi tám của Hồng Thất Công xuống biển gây dựng sự nghiệp”, bên phải viết “Mỹ thực trứ danh của Dương Xuyên, Nhiếp Thiên Thu ăn cũng phải khen ba lần”.
Trên mặt Hạ Tinh Hàng cũng là một lời khó nói hết: “Em muốn tìm công ty luật sư khởi tố anh ta!”
Nhiếp Thiên Thu: “Tận tình khởi tố, không cần nể mặt tôi.”
Bây giờ trong cửa hàng của Hạ Thù có thêm hai nhân viên, chính bản thân hắn còn nhàn hơn trước kia một chút. Hắn vui sướng tiếp đón Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng, thuận tiện giới thiệu cho hai người về tiết văn hóa cùng tình hình hiện tại của Cái Bang.
Nội thành cũ đã được cải tạo, phố khởi nghiệp quật khởi, người được lợi nhất chính là đại ca khu vực này, Cái Bang. Bây giờ Cái Bang đã thoát ly ấm no, thẳng đến khá giả, trong bang có không ít bang chúng trước kia chỉ bày quán vỉa hè nhưng bây giờ đã có được cửa hàng mặt tiền riêng của mình, đặc biệt là Bành Nhung Nhung trên tay cầm một chồng ảnh được chính tay Nhiếp Thiên Thu ký, hiện tại đã thành đại ca hàng mỹ nghệ của phố chợ đêm, có được hai cửa hàng lưu lượng tốt nhất, xem như là ngôi sao sáng gây dựng sự nghiệp của Cái Bang.
Nhiếp Thiên Thu nghe xong liền đen mặt một chút, sau đó cậu mới nghi hoặc hỏi: “Bành Nhung Nhung còn có hai cái cửa hàng mặt tiền, sao quán nhỏ này của ngài không có chút cải tiến vậy?”
Mất công còn cọ danh khí của Hồng Thất Công cùng chính bản thân mình chứ.
Nói đến cái này, Hạ Thù có chút ưu thương: “Tôi cũng muốn mở rộng kinh doanh, nhưng mà bên phía Đả Câu võng thực sự quá tốn tiền.”
Nhiếp Thiên Thu vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Ngài cùng Hà tổng đúng là…… Sư huynh đệ tình thâm!”
Nghĩ lại cũng thấy Hạ Thù không dễ dàng gì, vừa phải giúp toàn bộ Cái Bang gây dựng sự nghiệp, còn phải kiếm tiền nuôi bản thân, lại phải bón sữa cho công ty của sư huynh, cũng thật coi như cúc cung tận tụy.
Nhiếp Thiên Thu quay đầu nói với Hạ Tinh Hàng: “Được rồi, đừng khởi tố anh ta nữa.”
Hạ Tinh Hàng ăn ý gật đầu: “Vâng.”
Hạ Thù đầu tiên là: “????”
Tiếp theo kinh hãi: “Từ từ? Mấy người muốn khởi tố tôi?”
Nhiếp Thiên Thu cười lạnh một tiếng, đi thẳng vào trong phòng. Hạ Tinh Hàng vừa nhanh chóng đuổi theo vừa lạnh lùng nói với Hạ Thù: “Anh tự mình suy ngẫm lại chút đi.”
Trong cửa hàng có một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đóng gói cơm hộp. Người nọ vừa nhìn thấy bọn họ liền lộ ra một nụ cười tươi: “Là ngài Nhiếp đúng không, mời lên lầu ngồi. Ngài muốn ăn cái gì cứ nói tôi, tôi đưa lên cho ngài.”
Nhiếp Thiên Thu lấy làm kỳ quái vì sao người này lại nhiệt tình với mình như vậy liền thấy hắn mang theo mấy cái cơm hộp đã được đóng gói xong mang ra phía ngoài, tư thế của người nọ khập khiễng. Lúc này cậu mới phát hiện anh ta có một bên chân là chân giả.
Hạ Thù nói: “Anh ta chính là Chu Thành, là người bị Cái Bang Quảng Thành khống chế hai năm trước tôi cứu được ở phía đông thành phố, hiện tại đã định cư ở chỗ này. Nửa năm trước anh ta vừa kết hôn, đối tượng cũng là người chúng ta cứu ở Quảng Thành.”
Nhiếp Thiên Thu không nghĩ tới sự kiện ở Quảng Thành còn có phần phiên ngại này, nhất thời có chút kinh ngạc.
Hạ Thù vừa dẫn bọn họ lên lầu vừa cười nói: “Những người tàn tật mà chúng ta cứu ở Quảng Thành cùng Dương Xuyên, có một ít người không hoàn toàn đánh mất khả năng lao động, hiện tại đều làm việc ở phố chợ đêm này. Bây giờ việc làm ăn của huynh đệ Cái Bang chúng tôi không tồi, muốn tuyển thêm nhân viên đều sẽ suy xét đến bọn họ trước tiên. Vợ của Chu Thành cũng đang làm nhân viên thu ngân ở cửa hàng của Bành Nhung Nhung.”
Nhiếp Thiên Thu có chút không nói rõ được cảm thụ trong lòng mình là gì, tựa hồ có chút vui mừng, lại có chút cảm động, cuối cùng chỉ biến thành nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Như vậy khá tốt”
“Đúng là khá tốt.” Hạ Thù nói, nhưng mà biểu tình còn có nhàn nhạt tiếc nuối, “Đáng tiếc có không ít người đã vĩnh viễn đánh mất khả năng lao động, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc của người khác để sống.”
Ánh mắt Nhiếp Thiên Thu hơi ảm đảm, cậu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nói: “Tài chính bên phía viên phúc lợi vẫn đủ chứ? Chăm sóc nhiều người như vậy hẳn tốn không ít, không đủ thì tôi có thể…”
“Đủ mà.” Hạ Thù nói, “Trong đó có một số người liên hệ được người nhà, người nguyện ý về nhà đều đã về, còn lại có không ít người quyên góp nữa.”
Nhiếp Thiên Thu cũng không có kiên trì, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Hạ Thù cười nói: “Có một số người còn đang học Phật pháp với Thích đại sư đó.”
Nhiếp Thiên Thu gật đầu: “Quan trọng nhất chính là về sau sẽ không lại phát sinh loại chuyện như này nữa.”
……
Từ tầng ba cửa hàng của Hạ Thù nhìn xuống có thể càng thêm cảm nhận rõ ràng những biến hóa của phố chợ đêm. Nhà cửa san sát nối tiếp nhau, nhân viên thét to mời chào cùng người đi đường ầm ĩ xem vào lẫn nhau giống như một bản nhạc mới của nội thành cũ.
Hạ Thù nói cho bọn họ, toàn bộ phạm vi của tiết văn hóa còn lớn hơn khu vực bọn họ có thể nhìn thấy một chút, kéo dài đến tận bên ngoài đại học Dương Xuyên.
“Phái Côn Luân cũng mở một cửa hàng bán đặc sản địa phương ở con phố kia, làm ăn cũng không tệ lắm.” Hạ Thù nói, “Tiết văn hóa lần này bọn họ cũng tham gia, mấy người có muốn qua xem một chút không?”
Nhiếp Thiên Thu trêu chọc nói: “Không tồi sao, sinh ý của phái Côn Luân đã đến mức liên tỉnh rồi.”
Hạ Thù có chút chua chua: “Đâu chỉ như vậy, bây giờ người ta đã làm doanh nghiệp gương mẫu của tỉnh Hồ Nam rồi, nhà giàu nộp thuế.”
Nhiếp Thiên Thu cân nhắc: “Có phải tôi nên theo chân bọn họ đòi phí tuyên truyền hay không?”
Hạ Tinh Hàng vội nói: “Được rồi, chút tiền trinh này không đáng là bao.”
Nhiếp Thiên Thu không tán thành lắm: “Chân muỗi cũng là thịt mà!”
Hạ Tinh Hàng hừ lạnh một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ lại nói đại ân đại đức không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy toàn bộ môn phái ra trả nợ, mời anh làm chưởng môn thôi.”
Hạ Thù nghe vậy hai mắt sáng ngời: “A, đây cũng là ý kiến hay.”
Dứt lời liền quay sang xem Nhiếp Thiên Thu: “Đại ân đại đức không có gì báo đáp, nếu không cậu kế thừa Cái Bang đi?”
Nhiếp Thiên Thu: “……”
Hạ Tinh Hàng bình tĩnh nói: “Anh ấy là truyền nhân của Đại Hà Kiếm.”
Nháy mắt cả người Hạ Thù liền héo xuống, rất là đau lòng: “Tại sao cậu lại có một sư phụ như vậy chứ……”
Nhiếp Thiên Thu nghĩ nghĩ nói: “Tôi cảm thấy sư phụ tôi cũng không tệ lắm, so với mấy môn phái các ngài còn có tiền đồ hơn.”
Tuy rằng cũng chỉ hơn một chút.
Hạ Thù: “……”. Truyện Việt Nam
Nhiếp Thiên Thu không hề để ý tới hắn, vung tay lên: “Được rồi, đi dạo đi, ngài mời tôi đến tiết văn hóa, chẳng lẽ lại cho tôi ở trên lầu cách cửa sổ ngắm phong cảnh sao?”
Hạ Thù lúc này mới lấy ra một cái hộp nhỏ: “Sao có thể chứ, trang bị đều đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Hắn vừa nói vừa lấy đồ vật trong hộp ra, Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng nhìn qua, hóa ra là một cái mặt nạ thủ công tinh tế.
Hạ Thù nói: “Mang theo kính râm cũng khẩu trang quá đáng ngờ, đây là sản phẩm mới trong cửa hàng của Bành Nhung Nhung, có rất nhiều người tham gia tiết văn hóa đều mang, mấy người đeo lên cũng không kỳ quái.”
Nói như vậy thì đây đúng là một ý kiến hay.
Nhiếp Thiên Thu cùng Hạ Tinh Hàng mỗi người cẩm một cái.
Cái mặt nạ này dường như là loại mặt nạ thường dùng ở vũ hội hóa trang, vừa đa dạng phong phú lại hoa lệ. Nhiếp Thiên Thu tùy tay lấy cái mặt nạ nửa mặt có đính lông chim màu trắng kia lên.
Cậu thử đeo một chút, lông chim màu trắng mềm mại từ hai bên đuôi mắt hơi bay ra ngoài, chỗ lông chim còn có hoa văn tối màu phức tạp, chỗ khóe mắt còn cố một ít viên thủy tinh, giống như nước mắt của thiên sứ. Lông chim bao phủ gần nửa khuôn mặt cậu, chỉ lộ ra cái cằm duyên dáng cùng đôi môi ửng hồng.
Rõ ràng đã nhìn không ra bộ dáng vốn dĩ, nhưng không hiểu sao lại thêm một chút hơi thở thần bí, khiến người mơ màng.
Hạ Tinh Hàng chỉ cảm thấy lồng ngực mình hơi hơi đánh trống reo hò, hắn cưỡng chế nội tâm xao động, làm bộ tự nhiên bỏ cái mặt nạ trên tay xuống, lại đổi thành một cái khác cùng kiểu với Nhiếp Thiên Thu nhưng là màu đen rồi mang lên.
Hạ Thù vỗ tay khen ngợi: “Không tồi, Hắc Bạch Song Sát.”
Hạ Tinh Hàng yên lặng trợn trắng mắt.
Sau khi đeo mặt nạu quả nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều. Tuy rằng cũng đưa tới không ít ánh mắt khác lạ, nhưng mà theo cách nói của Nhiếp Thiên Thu, cái đó thuần túy chỉ là vì cậu không tự giác phát mị lực ra bên ngoài, hoàn toàn khác với lúc trước bị nhìn trộm vì hoài nghi.
Tuy rằng ít người nhìn trộm hơn, nhưng bọn họ lại không thể không đối mặt với phiền não lớn. Chợ đêm có rất đông người đi lại, dòng người nhốn nháo khiến cho bọn họ thiếu chút nữa là đi lạc mấy lần. Sau khi lại bị một đám người xen qua, Hạ Tinh Hàng rốt cuộc đúng lý hợp tình mà vươn tay với Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, nắm tay em đi, đừng để đi lạc.”
Hạ Thù khinh bỉ: “Hai người mấy tuổi rồi hả?”
Nhiếp Thiên Thu không để ý tới Hạ Thù, cười cười, thực tự nhiên mà nắm lấy tay Hạ Tinh Hàng: “Tiếp tục đi thôi.”
Toàn thân Hạ Thù nổi da gà: “Hai người cách xa tôi ra chút.”
Hạ Tinh Hàng làm gì còn nghe được âm thanh của Hạ Thù nữa, toàn bộ tâm tư đều đặt ở bàn tay đang nắm chặt nhau kia, lồng ngực khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại lần nữa đánh trống reo hò như muốn phá tan mà xông ra ngoài.
Tới cửa hàng đặc sản của phái Côn Luân, quả nhiên việc làm ăn rất tốt, người ra vào như nước chảy.
Nhiếp Thiên Thu quét một vòng quanh mặt tiền cửa hàng bọn họ, nói với Hạ Thù: “Ngài xem phái Côn Luân người ta tự giác chưa, tôi còn tự mình đề cử bọn họ ở trên weibo, nhưng người ta cũng không đánh thành biểu ngữ mà treo lên cửa.”
Hạ Thù “Phi” một tiếng: “Chính là bởi vì cậu đã quảng cáo nên dù người ta không treo biểu ngữ thì mọi người cũng biểu là cậu đề cử, nếu như cậu cũng quảng cáo cho tôi, tôi cũng có thể kéo biểu ngữ kia xuống!”
Hạ Tinh Hàng nhéo nhéo lòng bàn tay Nhiếp Thiên Thu: “Thầy ơi, đừng nói về thể diện với Cái Bang, bọn họ không có.”
Nhiếp Thiên Thu nhìn chỗ hai người đang nắm tay, thình lình hỏi: “Cậu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi hả?”
Hạ Tinh Hàng nhìn lại cậu, một câu cũng không nói, chỉ để lại một ánh mắt quật cường.
Nhiếp Thiên Thu:????
Lúc này Hà Điếu Yên cũng từ trong cửa hàng đi ra, cửa hàng đặc sản ở Dương Xuyên là cửa hàng đầu tiên mà phái Côn Luân ở ở tỉnh khác, tiết văn hóa lại là một lễ hội mở rộng tiêu thụ đặc biệt cho nên Hà Điếu Yên cũng tới đây. Đi cùng với hắn còn có một người đàn ông dáng người cao gầy. Người nọ mặc một bộ quần áo đen, diện mạo vô cùng anh tuấn sắc bén, hai mắt hẹp dài, có loại cảm giác lãnh khốc vô tình.
Hạ Tinh Hàng vừa thấy người kia liền bật thốt lên: “Anh Phi Linh cũng ở?”
Đường Phi Linh nhướn mi: “Nhàn rỗi không có việc gì, lại đây chơi chơi.”
Hạ Tinh Hàng giới thiệu cho Nhiếp Thiên Thu: “Đây là truyền nhân thế hệ này của Đường Môn, Đường Phi Linh, là anh trai của bác sĩ Phi Yên lúc trước chúng ta từng gặp ở bệnh viện.”
Đường Phi Linh nhìn chằm chằm mấy cọng lông chim trên mặt Nhiếp Thiên Thu một hồi, mở miệng nói: “Nhiếp Thiên Thu, kính đã lâu.”
Nhiếp Thiên Thu cười trả lời: “Chào ngài.”
Đường Phi Linh thình lình nói: “Có thời gian có thể luận bàn một chút.”
Nhiếp Thiên Thu nghiên nghiêng đầu, rất tùy ý hỏi: “Sao võ lâm mấy ngài đều hiếu chiến như vậy chứ?”
Đường Phi Linh: “……”
Hạ Thù: “……”
Hà Điếu Yên: “……”
Lúc này trong lòng bọn họ đều có chung một suy nghĩ: Năm đó sư phụ của cậu mới gọi là hiếu chiến! Làm đồ đệ của Nhiếp Thải sao cậu lại có thể đúng lý hợp tình mà nói ra loại lời nói này!
Không khí rơi vào im lặng nửa phút.
Hà Điếu Yên mở miệng đánh vỡ sự im lặng: “Hôm nay có chút đông, không bằng mọi người vào trong ngồi chút.”
Nhiếp Thiên Thu xua xua tay: “Không cần, chúng tôi chỉ là nhân tiện đến xem một chút, còn phải đến những nơi khác nữa.”
Hà Điếu Yên suy nghĩ một chút: “Vậy cậu chờ một chút, tôi đi lấy mấy cân đồ bổ tốt nhất cho cậu.”
Nhiếp Thiên Thu: “…… Ngài muốn tôi cầm đồ bổ đi dạo phố?”
Hà Điếu Yên: “……”
Nhiếp Thiên Thu: “Chờ tí nữa tôi gửi địa chỉ cho ngài, ngài trực tiếp gửi cho tôi đi.”
Hà Điếu Yên vui vẻ: “Được.”
Nhiếp Thiên Thu lại đi dạo một vòng trong cửa hàng, xem như hết lễ nghi, nhưng sau đó cậu bỗng hỏi: “Sao người thu ngân kia hình như là người của bàng chi phái Côn Luân đúng không?”
Trí nhớ của Nhiếp Thiên Thu không tồi, nhân viên thu ngân kia rõ ràng cậu đã từng thấy qua ở bàng chi phái Côn Luân, cũng không thuộc một mạch tông môn này mà.
Hà Điếu Yên nói: “Trình Kỳ đã mang theo bàng chi trở về tông môn.”
Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc: “Còn có việc này?”
Lúc cậu ở phái Côn Luân có nghe qua một ít chuyện ở trong phái này. Mạch của Trình Kỳ vốn phụ trách việc làm ăn buôn bán của Côn Luân lại cảm thấy võ học đã không có tiền đồ, muốn Hà Điếu Yên đem trong tâm phát triển của phái Côn Luân đặt vào việc làm ăn. Đáng tiếc, Hà Điếu Yên một lòng lấy truyền thừa tông môn võ học làm nhiệm vụ của mình, cuối cùng tan rã trong không vui, Trình Kỳ dẫn người rời đi, thanh thế không ngừng vượt qua tông môn.
Nhưng mà còn có một chuyện cậu không biết, từ sau khi cậu đề cử cửa hàng trực tuyến của phái Côn Luân, việc làm ăn của tông môn phát triển không ngừng. Sau khi show thực tế phát sóng ra ngoài, danh vọng của tông môn đã vượt qua bàng chi, hơn nữa có Nhiếp Thiên Thu đi đầu, số người học võ cũng tăng nhiều. Trình Kỳ không thể không thừa nhận chính bản thân mình nhìn nhầm, lại có Trình Thức ở giữa hòa giải, bàng chi thuận lý thành chương trở về tông môn.
Mà bên phía tông môn dùng võ học là chủ, người quen thuộc làm ăn buôn bán không nhiều, bàng chi trở về cũng giải quyết được vấn đề phát triển việc làm ăn của bọn họ. Chi nhánh ở Dương Xuyên này, chính là dưới sự chủ trì của bàng chi mà khai trương, đương nhiên, hiện giờ cũng không phân làm bàng chi hay tông môn, tất cả đều do Hà Điếu Yên cầm đầu.
Nhiếp Thiên Thu nghe xong chuyện này, trìu mến mà nói: “Vậy thì tâm lý của Tạ Phượng Đường hẳn có thể giảm bớt một chút, bàng chi trở về, bối phận trong sư môn của cậu ta không còn nhỏ nhất nữa rồi.”
Những người khác: “……”
Không có cậu luôn khi dễ, tâm lý cậu ta không biết khỏe mạnh hơn bao nhiêu đâu!
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Phượng Đường: Trên mặt cười hì hì.
~ Hết chương 57~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất