Chương 68: Hữu phu chi phu (*)
Editor: Yang1002
(*) hữu phu chi phu: người đã có chồng.
Công bộ thượng thư tiền nhiệm Đào Văn Khâu ở trong triều có hiền danh, có tiếng là thanh liêm. Trước khi bị người tố giác, ai cũng không nghĩ tới một lão nhân lo quốc thương dân, mặt đầy khổ đại cừu thâm sẽ vơ vét của cải ở Công bộ.
Mấy năm nay Công bộ lấy các loại danh mục dâng lên Thánh Thượng đòi tiền, kì thực thay thế bằng hàng nhái qua loa cho xong. Các loại khoản tiền mà Hộ bộ chia cho Công bộ trải qua tay hắn cùng quan viên phía dưới chia chát từng chút, lúc đến tay các châu huyện đã ít đến đáng thương.
Tháng trước rốt cuộc cũng có người tố giác hành vi phạm tội của hắn, sau mấy ngày Hình bộ và Đại Lý tự thẩm vấn xét xử, đại án kinh thiên cuối cùng cũng trồi lên mặt nước. Quan viên Công bộ cùng các châu huyện tham dự tham ô vơ vét của cải có hơn hai trăm người, tiền bạc tham ô lên đến bốn ngàn năm trăm vạn lượng.
Trong khoảng thời gian này quan viên Hình bộ và Đại Lý tự vội vàng tra ra khoản tiền, bọn họ chỉ tìm về được hai ngàn vạn lượng bạc, hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc còn lại không rõ tung tích. Công bộ thượng thư Đào Văn Khâu cắn chết không nói, án kiện một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Ngay ngày hôm qua, một gã quan viên dưới trướng Đào Văn Khâu không chịu nổi hình phạt mà khai, nói bút bạc này giấu trong Công bộ. Vì thế sáng sớm hôm nay Cơ Tùng sẽ cùng quan viên Hộ bộ Lại bộ còn có Đại Lý tự tới Công bộ, bọn họ đào đất quật tường, sau mới phát hiện ra một bức tường dày bị che kín.
Sau khi phá tường, một đống bạc trắng bóng được xếp ngay ngắn, từng nén bạc chỉnh tề sáng chói mù mắt mọi người. Đặt cùng với bạc còn có các loại thu chi, không biết Đào Văn Khâu suy nghĩ gì, chính mình ở nhà rách, cất giấu tiền ở Công bộ, còn giữ lại chứng cứ phạm tội. Loại tham ô như vậy, khiến cho bọn quan viên mở rộng nhãn giới.
Vì thế Hộ bộ đếm tiền, Hình bộ bắt người, Công bộ phối hợp điều tra, Lại bộ đem hết thảy ghi chép công văn, cứ bận rộn như vậy từ sáng sớm tới ban đêm.
Ban nãy Nhan Tích Ninh nhìn thấy có ba người ngồi cùng Cơ Tùng, chính là chủ sự quan viên mà ba bộ khác phái tới. Trong đó Nhan Tử Việt là Viên ngoại lang mới nhậm chức ở Lại bộ, tuy rằng chức vị không cao, nhưng mới vừa vào Lại bộ đã bị phái tới đại án của chủ sự, tiền đồ tương lai không đếm xuể.
Cha ruột của Nhan Tử Việt là Hộ bộ Thượng thư, nếu hắn nhậm chức Hộ bộ có thể được Nhan Bá Dung che chở hết mức. Nhưng cố tình hắn lại tới Lại bộ có quyền lợi lớn nhất, không biết là năng lực hắn xuất chúng, hay là năng lực của Thái tử quá mạnh.
Cơ Tùng quả thật rất đói bụng, y cắn bánh ú từng miếng từng miếng lớn. Bánh ú hôm nay phá lệ vừa miệng, nhất là nhân thịt mỗi lần ăn một ngụm đều có cảm giác thoả mãn to lớn. Còn có trứng vịt muối mỡ màng, mang theo vị hơi mằn mặn, ăn cùng nhân ngọt thơm ngon đặc biệt.
Nhan Tích Ninh mang đi không nhiều bánh ú lắm, sau khi phân cho các quan viên phá án, mỗi người chỉ có thể lót bụng một chút. Hắn vốn định nhờ Nghiêm Kha hồi phủ đem chỗ bánh ú còn lại lấy qua, nhưng nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, chút bánh ú của hắn không đủ chí. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ủy khuất các thị vệ đại ca, chờ sau khi xử lý sự tình xong hồi phủ lại ăn đi.
Nghe nói bánh ú là tự tay Dung Vương phi gói, quan viên Hình bộ và Hộ bộ khen không dứt miệng: "Vương phi có tay nghề thật tốt!" Vô luận là nhân ngọt hay nhân mặn đều rất ngon miệng, đồng thời còn thoả mãn được cái bụng đói đến kêu vang, thần kinh căng chặt cả ngày của bọn họ cũng được thư giản.
Sau khi quan trên hòa hoãn, người đi theo phía dưới cũng nhẹ nhỏm thở một hơi. Mọi người uống nước trà, tiếng trò chuyện rôm rả không dứt bên tai.
Tâm tư Nhan Tử Việt hiển nhiên không ở trên bánh ú, hắn mỉm cười nói: "Mới vừa rồi đang cùng với Vương gia nhắc tới Vương phi, không nghĩ tới Vương phi liền đến rồi."
Nhan Tích Ninh cười mà không nói, mới vừa rồi nhìn thấy Cơ Tùng và Nhan Tử Việt nói chuyện với nhau, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nhưng cảm giác kia chỉ loé qua trong lòng, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Nhan Tử Việt là bạch nguyệt quang của Cơ Tùng, tuy rằng lần trước ở bãi săn Cơ Tùng trách cứ Nhan Tử Việt trước mặt mọi người khiến cho hắn mất hết mặt mũi, nhưng tiểu tình lữ phân phân hợp hợp không phải là chuyện rất bình thường sao. Hắn chỉ là một tên cá mặn gả thay, ở trước mặt Nhan Tử Việt, luôn có chút cảm giác danh bất chính ngôn bất thuận.
Hơn nữa, Cơ Tùng là Vương gia, sẽ không thiếu việc lui tới với các bộ lui. Hắn không thể bởi vì lòng mình không thoải mái, mà khiến cho Cơ Tùng đoạn tuyệt qua lại với quan viên Lại bộ? Thiên hạ không có đạo lý như vậy.
Huống hồ chút không thoải mái này của hắn đã sớm tiêu thất, hắn thu xếp lại tâm tình, hiện tại hắn là Dung Vương phi độ lượng.
Cơ Tùng nuốt bánh ú rồi uống một hớp trà lớn, ánh mắt lợi hại của y nhìn thẳng vào Nhan Tử Việt: "Nhan Viên ngoại lang, mới nãy bổn vương đang khéo léo từ chối lời mời của ngươi, nhắc tới A Ninh với ngươi khi nào?"
Sắc mặt Nhan Tử Việt cứng đờ mất tự nhiên: "Là hạ quan nói sai rồi."
Ngữ điệu quen thuộc này làm cho một chút cảnh giác của Nhan Tích Ninh trỗi dậy, hắn cảm thấy bầu không khí có điểm không đúng, hắn có phải nên rời đi không? Lần trước đứng xem náo nhiệt, hắn đã bị quấn vào trong.
Nhưng khi hắn vừa định lui thân, đã bị người khác cầm tay. Cúi đầu nhìn xuống, người cầm tay hắn đúng là Cơ Tùng.
Cơ Tùng hơi hơi ngẩng đầu, uy nghiêm nhà đế vương giờ phút này liền triển lộ ra không chút ngờ vực. Cơ Tùng giương giọng nói: "Mới vừa rồi bổn vương nói với ngươi, có thể do thanh âm quá nhỏ ngươi không nghe rõ, hiện giờ bổn vương lặp lại lần nữa: Hội thơ tháng sau bổn vương và A Ninh không rảnh đi."
Từ trước đến nay Cơ Tùng không thích hội thơ của văn nhân, trừ bỏ nịnh nọt ngấm ngầm hại người, y không cảm thụ được gì khác. Càng đừng nói tới sau lưng Nhan Tử Việt chính là Thái tử, gần đây Cơ Tùng có rất nhiều sự tình, thay vì tốn thời gian tham gia hội thơ, y có thể làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, càng mộng bức hơn cả hắn chính là quan viên bên cạnh. Chỉ có đám thị vệ trong phủ cảm thấy hãnh diện, có người đã muốn nhếch môi nở nụ cười.
Sắc mặt Nhan Tử Việt trắng bệch: "Hạ quan đã biết."
Cơ Tùng cũng không tính buông tha Nhan Tử Việt, y hắng giọng nói từng chữ một: "Lần trước ở bãi săn, bổn vương có lời muốn nói với ngươi. Nhưng lo lắng đến lúc ấy có nhiều Hoàng tử, không tiện mở miệng. Hiện giờ vừa lúc ở nơi này gặp ngươi, ta nên nói thẳng đi."
"Lúc trước trong kinh có lời đồn đãi, nói bổn vương tâm duyệt ngươi."
Bọn quan viên đang nói chuyện phiếm trong Công bộ đồng loạt im lặng, bọn họ dựng cả hai lỗ tai lên lắng nghe. Tâm hồn bát quái của Nhan Tích Ninh bốc cháy hừng hực, nhưng hắn không thể biểu hiện rõ ràng ra ngoài, vì thế hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cơ Tùng giả làm một công cụ hình người đủ tư cách.
Trong mắt Nhan Tử Việt có né tránh có áy náy nhưng càng nhiều hơn là xấu hổ phiền muộn, hắn vội vàng mở miệng phủ bỏ quan hệ: "Vương gia thứ tội, hạ quan cũng không hiểu rõ sự tình."
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Ngươi có biết hay không không quan trọng, bổn vương biết loại tin tức này làm sao lưu truyền ra ngoài, cũng biết là ai truyền. Chuyện quá khứ bổn vương không muốn truy cứu, hiện giờ bổn vương đã có Vương phi. A Ninh và bổn vương tâm đầu ý hợp, vì khiến cho A Ninh thoải mái, bổn vương sẽ tránh tị hiềm. Bởi vậy cũng hy vọng Nhan Viên ngoại lang chú ý, bổn vương là hữu phu chi phu, lần sau Viên ngoại lang nhìn thấy bổn vương, thỉnh cách xa bổn vương một trượng."
Mặt Nhan Tử Việt trắng như giấy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Cơ Tùng, trong lòng ngập tràn sợ hãi sau khi bị vạch trần. Trong nhất thời da đầu hắn run lên không biết nên nói gì, giữa lúc hoảng hốt chỉ nhớ rõ mình nói một câu: "Hạ quan đã biết, tạ ơn Vương gia nhắc nhở."
Cơ Tùng nói xong lời này liền tiếp tục ăn bánh ú của y, y còn tri kỷ lột một quả trứng gà cho Nhan Tích Ninh: "Đây."
Nhan Tích Ninh tâm tình phức tạp nhận trứng, hắn không nghĩ tới Cơ Tùng sẽ làm trò trước mặt nhiều người như vậy chủ động rũ bỏ quan hệ với Nhan Tử Việt. Nghe trong ý Cơ Tùng, chuyện y thích Nhan Tử Việt chỉ là lời đồn đãi? Xem ra nước ở chỗ này rất sâu a.
Hắn không chút để ý tách lòng trắng trứng ra nhét vào miệng, kỳ thật lúc Cơ Tùng nắm tay hắn nói phải tránh tị hiềm, trong lòng hắn còn rất thống khoái. Cơ Tùng không hổ là đàn ông, cầm được thì cũng buông được. Nếu đổi thành hắn, hắn không thể nói những lời này ra khỏi miệng được.
Chờ Cơ Tùng ăn bánh ú xong, bọn quan viên tiếp tục khởi công. Nhan Tích Ninh vốn định thu dọn đồ vật trở về Vương phủ, nhưng bọn Nghiêm Kha lại nói chuyện hẳn là sắp xong rồi, bọn họ hy vọng Nhan Tích Ninh có thể ở lại chờ Cơ Tùng cùng nhau về nhà.
Nhìn thấy khẩn cầu trong mắt bọn Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh chỉ có thể xấu hổ thỏa hiệp, vì thế hắn hưng trí bừng bừng đi dạo trong Công bộ.
Nghiêm Kha đi theo phía sau bảo hộ hắn, nói là bảo hộ, kỳ thật Công bộ cũng không có gì nguy hiểm, ít nhất hậu viện mà Nhan Tích Ninh đi dạo rất an toàn.
Trong hậu viện đặt đầy mô hình to nhỏ, có mô hình nông cụ, còn có mô hình công cụ cho các bộ khác dùng. Đống mô hình này mỗi một món đều được chế tác tinh xảo, dựa theo mô hình của chúng mà phóng lớn hoặc thu nhỏ lại, là có thể chế tạo ra công cụ thực dụng. Nhan Tích Ninh một bên xem một bên sợ hãi mà than, thuận tiện đoán chúng nó dùng để làm gì.
Nghiêm Kha cầm theo đèn lồng vừa đi vừa oán giận: "Vương phi ngươi không biết đâu, trước lúc ngươi tới, tròng mắt tên Nhan Tử Việt kia hận không thể dính lên người chủ tử chúng ta. Ngài xem có hèn hạ không."
Nhan Tích Ninh nhắc nhở nói: "Nghiêm thị vệ, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nhan Tử Việt là Viên ngoại lang Lại bộ, tiền đồ hứa hẹn trong tương lai."
Nghiêm Kha phỉ nhổ một tiếng: "Phi, hắn chính là cỏ đầu tường phủng cao đạp thấp, tưởng chúng ta không biết chút tâm tư hẹp hòi này của hắn."
Nhan Tử Việt là con trạ trưởng nhà Hộ bộ thượng thư, từ nhỏ đã được Hoàng đế khen ngợi, có thể cùng đọc sách với các Hoàng tử. Phần vinh dự này so với cả kinh thành, không mấy người có được. Đứa trẻ Hoàng gia nhiều tâm tư, tâm tư của Nhan Tử Việt cũng không nhỏ, lúc hắn còn nhỏ liền lượn quanh giữa mấy Hoàng tử. Trước khi Cơ Tùng vào Sí Linh quân, Nhan Tử Việt đều thân với mỗi vị Hoàng tử.
Cơ Tùng của lúc ấy cũng rất thưởng thức Nhan Tử Việt, Nhan Tử Việt tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng tốt đầu óc cũng thông minh. Nhưng y không ngờ rằng y ù ù cạc cạc liền bị Nhan Tử Việt tính kế.
Một hôm Cơ Tùng ở trong Thượng thư phòng nhặt được một cái khăn của Nhan Tử Việt, y không nghĩ nhiều nên đem khăn cất vào người, thầm nghĩ chờ lúc gặp Nhan Tử Việt thì trả lại cho hắn.
Nào biết rằng chưa gặp được Nhan Tử Việt, lúc yến hội giữa trưa hôm ấy, tấm khăn tay kia lại chẳng biết tại sao rớt ra từ trong tay áo y. Nhan Tử Việt thất kinh, y hết đường chối cãi.
Vì thế tin tức Tam Hoàng tử ái mộ Đại công tử nhà Nhan Thượng thư nhanh chóng lan truyền, thân là người được ái mộ Nhan Tử Việt nhân cơ hội từ Thượng thư phòng tới Quốc Tử Giám, mà Cơ Tùng không sao nói rõ được trở thành đoạn tụ bị Bình Viễn Đế răn dạy một trận.
Việc này khiến cho Cơ Tùng thấy được sự đáng sợ của việc không có hậu thuẫn trong cung, Cơ Nam Cơ Lương có mẫu phi và mẫu tộc sau lưng các nàng tương trợ. Y cô đơn một mình trừ bỏ sự sủng ái của Bình Viễn Đế ra, cái gì cũng không có.
Chuyện người trong hậu cung hủy danh dự bôi xấu danh tiết người khác rất khó lòng phòng bị, thừa dịp còn chưa bị thiệt thòi lớn, Cơ Tùng liền gia nhập Sí Linh quân bắt đầu con đường tích góp từng tí quân công. Cũng không nghĩ rằng quay đi quay lại, vẫn là bị người trong hoàng thành tính kế.
Nghiêm Kha tức giận bất bình: "Ngày đó chủ tử sinh tử chưa rõ, bọn thuộc hạ nghĩ chủ tử có tình cảm với Nhan Tử Việt, vì thế vận dụng hết thảy mọi quan hệ có thể cầu hắn đến xem chủ tử một lần. Nhưng hắn lại khen ngược, tam thỉnh tứ thỉnh không chịu đến liếc mắt một cái."
"Sau này hoàng thượng hạ chỉ, khẩn cầu Nhan Thượng thư đem công tử gả cho Vương gia xung hỉ, chỉ cần Nhan Bá Dung nguyện ý để cho Nhan Tử Việt xung hỉ, cho dù chủ tử không còn, tương lai hắn cũng có thể thăng quan phát tài như cũ. Nhưng Nhan gia lại làm thế nào? Thu tiền, thay người."
Thánh Thượng chỉ nói là vị công tử Nhan gia, người sáng suốt đều biết nói người mà ông nói tới chính là Nhan Tử Việt. Không nghĩ tới Nhan Bá Dung chui qua lỗ hổng của thánh chỉ, dùng tư sinh tử thay thế con trai trưởng gả tới Vương phủ.
"Người Nhan gia đều hết sức xấu xa, chỉ biết làm cỏ đầu tường. Năm đó lúc chủ tử phong quang vô hạn, lão già Nhan Bá Dung kia chạy tới cần mẫn hơn bất cứ ai, khi đó sao không nghĩ tới cần phải tị hiềm? Hiện tại tốt rồi, nhìn thấy chủ tử còn sống, còn được Hoàng Thượng trọng dụng, bọn họ lại muốn lôi kéo làm quen. Thứ thối nát!"
Nghiêm Kha mắng chửi đùng đùng không ngừng, mắng xong hắn mới phản ứng lại: "Vương phi, thuộc hạ không có mắng ngài a. Đương nhiên thuộc hạ phải thừa nhận, lúc ngài vừa tới Vương phủ, thuộc hạ không tốt với ngài, nhưng sau này thuộc hạ phát hiện ngài là người tốt duy nhất trong cả Nhan gia. Chủ tử nhà ta phải may mắn mới gặp được ngài a!"
Nhan Tích Ninh nghe tai trái ra tai phải, căn bản không đem lời Nghiêm Kha nói để trong lòng, hắn đang nâng máy bắn đá thu nhỏ ở bên cạnh cẩn thận nghiên cứu: "Nghiêm Kha ngươi xem, đây là máy bắn đá sao?"
Nghiêm Kha lên tiếng: "Đúng vậy, máy bắn đá trên chiến trường lớn hơn so với cái này, uy lực công thành rất lớn."
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng kêu không xác định: "Là Tức Ninh sao? Nhan Tức Ninh?"
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một thanh niên thân hình gầy yếu đứng đó. Màu da y trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, thân hình cao gầy, trên thân là phục sức của quan viên Công bộ, cả người nhìn có chút cẩn trọng và chất phác. Nhìn thấy mặt Nhan Tích Ninh, người nọ vừa mừng vừa sợ: "Thật là ngươi! Tức Ninh, là ta a, Vương Văn Việt a, ngươi còn nhớ ta không?"
Người trước mắt là Lang trung của Đồn điền ty mới nhậm chức ở Công bộ Vương Văn Việt, y là tộc nhân của Thanh Hà Vương thị, là đường huynh đệ có quan hệ họ hàng cùng cố hương với Cơ Lương. Nhưng mà Vương Văn Việt lại bất đồng với vị đường huynh khéo léo của y, y điệu thấp trầm lặng không biết nói lời hay. Các huynh đệ khác của y đều đi tới các bộ quan trọng hơn, y lại ở Công bộ thành thành thật thật chế tạo nông cụ.
Bất quá y làm việc phi thường xuất sắc, tuy rằng mới vào Công bộ không lâu, Cơ Tùng đã chú ý tới năng lực của y. Vừa lúc Đồn điền Lang trung tiền nhiệm bỏ gánh, Cơ Tùng thuận thế để cho Vương Văn Việt thành người quản lý Đồn điền ty.
Lần này sau khi Công bộ trải qua cuộc thanh tẩy lớn, Vương Văn Việt sẽ trở thành một trong số bốn Lang trung dưới trướng Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh lục trong trí nhớ nguyên chủ một lát, tin tức về Vương Văn Việt rất nhanh liền mạnh mẽ ùa vào não hắn. Sau khi mẫu thân nguyên chủ chết, Nhan Thượng thư nhận hắn về phủ. Tuy không thừa nhận thân phận của hắn, nhưng cũng thay đổi thân phận cho hắn đi Quốc Tử Giám đọc sách một thời gian.
Nhưng mà nguyên chủ ở Quốc Tử Giám cũng không tốt lắm, bởi vì chênh lệch kiến thức, không có thành tựu lại tự ti, đồng học cũng không hoan nghênh hắn lắm. Hơn nữa hắn có một vị huynh trưởng vô cùng chói mắt, so sánh giữa hai người, nguyên chủ thành một vở hài kịch đầy chán chường.
Vương Văn Việt chính là đồng học với nguyên chủ ở Quốc Tử Giám, cũng là hảo hữu duy nhất trong lúc đó. Từ sau khi rời Quốc Tử Giám, nguyên chủ cuối cùng cũng chưa từng gặp lại y.
Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người quen của nguyên chủ, nhất thời Nhan Tích Ninh tâm tình phức tạp.
Ngược lại Vương Văn Việt vì gặp được Nhan Tích Ninh mà cực kỳ kích động, sắc mặt y đỏ bừng nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Sau khi ngươi rời Quốc Tử Giám ta tới phủ Nhan Thượng thư tìm ngươi, nhưng người nhà ngươi nói ngươi đã về quê. Ngươi sao lại ở trong này a? Ta không phải đang nằm mơ đi?"
Nói xong hắn nhéo chính mình một phen, sau đó bị đau đến hít khí. Đau đớn khiến cho Vương Văn Việt thanh tỉnh, cũng làm cho y càng vui sướng hơn.
Vương Văn Việt nhếch môi cười sáng lạn, y gom ba bước thành hai đi về phía Nhan Tích Ninh: "Ta từng hỏi huynh trưởng ngươi quê của ngươi ở nơi nào, cũng đã đi tìm ngươi, nhưng làm sao cũng không tìm được. Không nghĩ tới có thể gặp được ngươi ở nơi này, tại sao ngươi ở trong Công bộ?"
Nghiêm Kha nhanh tay lẹ mắt chắn trước người Vương Văn Việt: "Lang trung Đồn điền thỉnh tự trọng, vị này chính là Dung Vương phi."
Tươi cười trên mặt Vương Văn Việt đọng lại: "Dung Vương phi?"
Y thì thào lặp lại hai lần, quyển sách trên tay rơi ào xuống mặt đất. Vui sướng trong mắt dần dần tản ra, bi thương nồng đậm bao phủ lấy y. Thân hình y lảo đảo vài cái sau đó bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất: "Thì ra là thế...... Nguyên lai là như vậy......"
Thanh âm nghẹn ngào truyền đến: "Ngươi không phải cháu của Nhan Thượng thư, cho nên ta ở trấn Ninh Thanh không tìm được ngươi...... Bọn họ lừa ta!"
Vương Văn Việt nức nở: "Như thế nào sẽ thành Dung Vương phi đâu? Tức Ninh làm sao lại là Dung Vương phi? Nguyên lai người gả thay kia là ngươi, ta phải nghĩ đến sớm hơn chứ, sao ta lại không nghĩ đến?"
Vương Văn Việt vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên gặp Nhan Tức Ninh ở Quốc Tử Giám, hắn kiều diễm như hoa tường vi ngày xuân, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, nói chuyện dịu dàng giống như tiểu cô nương. So sánh với đám đồng học thích ầm ĩ, Vương Văn Việt cảm thấy vị đồng học như hắn rất thuận mắt.
Sau này y càng lúc càng chú ý tới Nhan Tức Ninh, các đệ tử khác ghét bỏ hắn không có kiến thức, y lại cảm thấy Nhan Tích Ninh cực kỳ đáng yêu. Y nhân cơ hội bắt chuyện với Nhan Tích Ninh, không bao lâu sau hai người trở thành bạn tốt.
Nhan Tức Ninh sẽ không giống người khác luôn cười nhạo y sinh ra là hậu duệ quý tộc nhưng đầu óc chỉ đều là nông trang, hắn sẽ thưởng thức nông cụ mà mình làm được, sẽ nuôi tiểu động vật thay mình, cũng sẽ ở lúc bản thân thất bại an ủi mình. Nhan Tức Ninh là người bạn tốt duy nhất của y ở Quốc Tử Giám, từ sau khi hắn xuất hiện, Vương Văn Việt chỉ cần nghĩ đến đến trường liền tràn ngập nhiệt tình.
Càng ở chung Vương Văn Việt lại càng phát giác được ưu điểm của Nhan Tức Ninh, y nghĩ, chờ y thi được công danh xong phải đi Công bộ nhậm chức. Đến lúc đó cũng dùng quan hệ trong nhà đem theo Tức Ninh đến Công bộ, y phải giấu kín Tức Ninh.
Nhưng không đợi y tốt nghiệp, y lại xảy ra chuyện. Khi y tan học gặp phải ngựa đang kinh hoảng, sau khi bị ngựa đánh bay, y bị gãy một chân, phải nằm trên giường ba tháng.
Chờ lúc y trở lại Quốc Tử Giám, Nhan Tức Ninh lại rời Quốc Tử Giám. Sau này y tới Nhan gia vô số lần để hỏi về tung tích Nhan Tức Ninh, nhưng mọi tin tức đều là hắn đã về quê.
Y tìm năm năm, đồng học của y đổi rồi lại đổi, nhưng rốt cuộc không có ai giống Nhan Tức Ninh khiến cho y nhớ mãi không quên. Một năm kia sau khi được thi đậu công danh, đột nhiên Vương Văn Việt hiểu được ý nghĩa của phần nhớ mãi không quên này là gì.
Y nghĩ, đời này nhất định phải tìm được Tức Ninh. Y còn rất nhiều lời chưa nói với hắn, còn có thật nhiều đồ vật chưa làm ra cho hắn xem. Trên đời này người hiểu y nhất chỉ có Tức Ninh, đợi sau khi tìm được hắn, y muốn nói cho hắn, y thích hắn đến bao nhiêu.
Nếu Tức Ninh nguyện ý, có thể cho y một cơ hội hay không, để cho y chiếu cố hắn cả đời? Y đã nghĩ xong mọi thứ, đến lúc đó bọn họ mua một toà nhà nhỏ gần Công bộ, hai người hạnh phúc vui vẻ sống ngày tháng của mình.
Nhưng chỉ một cái nguyện vọng hèn mọn như vậy, vẫn thất bại. Vương Văn Việt khóc đến không thể ngừng lại: "Vì sao là ngươi? Tức Ninh, vì sao là ngươi a."
Nhan Tích Ninh sờ lên ngực, không biết vì sao, hắn cảm giác trên ngực mình như bị một tảng đá lớn đè lên, khó chịu đến không thể hô hấp.
Vương Văn Việt vĩnh viễn sẽ không biết được nguyên chủ đã từng gặp phải những thứ gì, y từng là bằng hữu duy nhất của nguyên chủ, bởi vì y tồn tại, những ngày cuối cùng của nguyên chủ ở Quốc Tử Giám mới không gian nan như vậy.
Vương Văn Việt sinh ra trong thế gia, hắn có thể viết một bức thư pháp tuyệt đẹp, vẽ một bức tranh tinh diệu, còn có thể làm ra đủ loại mô hình tinh xảo. Nguyên chủ vẫn luôn tự hào vì mình có được một bằng hữu như vậy, mà quan trọng nhất là, Vương Văn Việt chưa từng ghét bỏ sự thiếu sót của hắn.
Nhưng Vương Văn Việt đột nhiên bị thương, ngày tháng của nguyên chủ liền trở nên khổ sở. Không có Vương Văn Việt ở bên cạnh phụ đạo việc học cho hắn, thành tích của nguyên chủ giảm xuống thẳng tắp, tới lúc khảo hạch cuối cùng hơn phân nửa công khóa đều không đủ điểm. Đồng học cười nhạo, Nhan Thượng thư nổi trận lôi đình, nguyên chủ ở Quốc Tử Giám khó mà cất bước.
Cuối cùng nguyên chủ mất lòng tin, Nhan Thượng thư cũng nhận định hắn là một khối gỗ mục, vì thế để cho hắn bị đuổi học trở về nhà.
Trải qua việc học ở Quốc Tử Giám khiến cho cuộc sống vốn luôn u ám của nguyên chủ trở nên càng tuyệt vọng thêm, sau đó hắn được nuôi trong thiên viện của Nhan gia vài năm, nào biết rằng bên ngoài còn có một người đang tìm hắn điên cuồng?
Vương Văn Việt khóc đến thảm thương, trong lòng Nhan Tích Ninh cũng chịu không nổi. Nguyên chủ có thể có một vị đồng học có thể nhớ thương hắn như vậy cũng là một chuyện tốt, ít nhất trên đời này ngoại trừ Bạch Đào, còn có một người quan tâm đến hắn.
Vẻ mặt Nghiêm Kha ngơ ngác: "Thuộc hạ...... nói sai cái gì sao?"
Hắn chỉ nói một câu Nhan Tích Ninh là Dung Vương phi, để cho Vương Lang trung chú ý đúng mực, sao y lại khóc thành như vậy? Không biết chuyện còn tưởng rằng Nghiêm Kha giết cả nhà y.
Nhan Tích Ninh thổn thức nói: "Gặp lại cố nhân cảm động đến rơi nước mắt đi." Văn nhân dư thừa tình cảm đều có tật xấu này, động một cái liền rơi lệ ướt áo. Nếu lúc võ tướng giết địch mà khóc đến nước mắt lưng tròng, liền không thể lên chiến trường.
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ bả vai Nghiêm Kha: "Để cho ta nói với y vài câu đi."
Đối mặt với bằng hữu của nguyên chủ, Nhan Tích Ninh cảm thấy hắn cần phải nói theo thực tế. Vì thế hắn ngồi xổm xuống, ôn hoà chậm rãi nói: "Vương Văn Việt, Nhan Tức Ninh mà ngươi nhận thức đã mất. Hiện tại ở trước mặt ngươi chính là một Nhan Tích Ninh hoàn toàn mới, ngươi cần nhìn về phía trước, vui vẻ mà sống chăm chỉ làm việc."
Vương Văn Việt khóc một trận xong liền dịu lại, y đỏ mắt chảy lệ nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ngươi không biết ta tìm ngươi đến khổ biết bao nhiêu, mấy năm nay ngươi vẫn sống tốt chứ?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Rất tốt." Nguyên chủ có vận khí gì đây a, hai người quan tâm hắn vướng bận hắn đều là túi khóc.
Vương Văn Việt lau nước mắt lộ ra nụ cười: "Ngươi sống tốt là được, hiện giờ ta đã biết ngươi ở nơi nào, chúng ta còn có thể giống như trước đây đi đây đó cùng nhau nuôi động vật cùng nhau không?"
Nhan Tích Ninh suy tư một lát nói: "E là không thể, ta không thường hay ra phủ. Bất quá ngươi ở Công bộ có thể thoải mái tay chân muốn làm gì thì làm đó, làm ra nhiều công cụ lợi quốc lợi dân xuất hiện, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể."
Vương Văn Việt từ chối một trận rồi hỏi: "Vậy ngươi không ra ngoài được, ta có thể viết thư hoặc là mang đồ vật gì đó cho ngươi giống như trước đây không?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Chuyện này phải hỏi Vương gia, Vương gia đồng ý là được."
Trong mắt Vương Văn Việt dấy lên ánh sáng, y lau nước mũi đứng lên từ mặt đất. Khóc một trận xong tâm tình của y cũng bình tĩnh trở lại, hơn cả việc không tìm thấy Nhan Tức Ninh, y càng nguyện ý hy vọng rằng Nhan Tức Ninh ở một nơi mà y không biết vui vẻ sinh hoạt.
Vương Văn Việt áp chế suy nghĩ xúc động muốn ôm Nhan Tức Ninh: "Tức Ninh, có thể gặp lại ngươi thật sự rất tốt."
Nhan Tích Ninh chua xót trong lòng, hắn mở miệng muốn nhắc nhở Vương Văn Việt lần thứ hai. Nhưng nghĩ lại, hắn cũng không thường xuyên đến Công bộ, Vương Văn Việt là quan viên Công bộ, về sau bọn họ hẳn sẽ không có nhiều dịp gặp nhau.
Vì thế hắn lên tiếng: "Đúng vậy."
Nếu nguyên chủ biết Vương Văn Việt một mực tìm hắn, lúc tự kết liễu bản thân, có phải sẽ không quyết đoán như vậy hay không?
________________________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Nguyên chủ nếu biết luôn có người nhớ thương hắn, hắn có thể sẽ không phải chết. Bất quá nếu vậy ta cũng sẽ không tới đây, aiz...... Ta cảm thấy bản thân như tu hú chiếm tổ.
Lão miêu: Liệu có một loại khả năng, hai người các ngươi là cùng một người?
Có một câu nói, cuộc sống mà ta muốn có, là cuộc sống mà ta đang trải qua ở một thế giới song song.
______________________________
Editor tiếc nuối:
Vương Văn Việt là nam phụ thâm tình a~~~. Mỗi lần mà phim hay truyện có nam phụ thâm tình là thấy buồn hết sức, cp Vương Văn Việt x Nhan Tức Ninh kết BE thấy thực tế ghê. Bỏ qua là mất, không có cơ hội làm lại.
(*) hữu phu chi phu: người đã có chồng.
Công bộ thượng thư tiền nhiệm Đào Văn Khâu ở trong triều có hiền danh, có tiếng là thanh liêm. Trước khi bị người tố giác, ai cũng không nghĩ tới một lão nhân lo quốc thương dân, mặt đầy khổ đại cừu thâm sẽ vơ vét của cải ở Công bộ.
Mấy năm nay Công bộ lấy các loại danh mục dâng lên Thánh Thượng đòi tiền, kì thực thay thế bằng hàng nhái qua loa cho xong. Các loại khoản tiền mà Hộ bộ chia cho Công bộ trải qua tay hắn cùng quan viên phía dưới chia chát từng chút, lúc đến tay các châu huyện đã ít đến đáng thương.
Tháng trước rốt cuộc cũng có người tố giác hành vi phạm tội của hắn, sau mấy ngày Hình bộ và Đại Lý tự thẩm vấn xét xử, đại án kinh thiên cuối cùng cũng trồi lên mặt nước. Quan viên Công bộ cùng các châu huyện tham dự tham ô vơ vét của cải có hơn hai trăm người, tiền bạc tham ô lên đến bốn ngàn năm trăm vạn lượng.
Trong khoảng thời gian này quan viên Hình bộ và Đại Lý tự vội vàng tra ra khoản tiền, bọn họ chỉ tìm về được hai ngàn vạn lượng bạc, hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc còn lại không rõ tung tích. Công bộ thượng thư Đào Văn Khâu cắn chết không nói, án kiện một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc.
Ngay ngày hôm qua, một gã quan viên dưới trướng Đào Văn Khâu không chịu nổi hình phạt mà khai, nói bút bạc này giấu trong Công bộ. Vì thế sáng sớm hôm nay Cơ Tùng sẽ cùng quan viên Hộ bộ Lại bộ còn có Đại Lý tự tới Công bộ, bọn họ đào đất quật tường, sau mới phát hiện ra một bức tường dày bị che kín.
Sau khi phá tường, một đống bạc trắng bóng được xếp ngay ngắn, từng nén bạc chỉnh tề sáng chói mù mắt mọi người. Đặt cùng với bạc còn có các loại thu chi, không biết Đào Văn Khâu suy nghĩ gì, chính mình ở nhà rách, cất giấu tiền ở Công bộ, còn giữ lại chứng cứ phạm tội. Loại tham ô như vậy, khiến cho bọn quan viên mở rộng nhãn giới.
Vì thế Hộ bộ đếm tiền, Hình bộ bắt người, Công bộ phối hợp điều tra, Lại bộ đem hết thảy ghi chép công văn, cứ bận rộn như vậy từ sáng sớm tới ban đêm.
Ban nãy Nhan Tích Ninh nhìn thấy có ba người ngồi cùng Cơ Tùng, chính là chủ sự quan viên mà ba bộ khác phái tới. Trong đó Nhan Tử Việt là Viên ngoại lang mới nhậm chức ở Lại bộ, tuy rằng chức vị không cao, nhưng mới vừa vào Lại bộ đã bị phái tới đại án của chủ sự, tiền đồ tương lai không đếm xuể.
Cha ruột của Nhan Tử Việt là Hộ bộ Thượng thư, nếu hắn nhậm chức Hộ bộ có thể được Nhan Bá Dung che chở hết mức. Nhưng cố tình hắn lại tới Lại bộ có quyền lợi lớn nhất, không biết là năng lực hắn xuất chúng, hay là năng lực của Thái tử quá mạnh.
Cơ Tùng quả thật rất đói bụng, y cắn bánh ú từng miếng từng miếng lớn. Bánh ú hôm nay phá lệ vừa miệng, nhất là nhân thịt mỗi lần ăn một ngụm đều có cảm giác thoả mãn to lớn. Còn có trứng vịt muối mỡ màng, mang theo vị hơi mằn mặn, ăn cùng nhân ngọt thơm ngon đặc biệt.
Nhan Tích Ninh mang đi không nhiều bánh ú lắm, sau khi phân cho các quan viên phá án, mỗi người chỉ có thể lót bụng một chút. Hắn vốn định nhờ Nghiêm Kha hồi phủ đem chỗ bánh ú còn lại lấy qua, nhưng nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy, chút bánh ú của hắn không đủ chí. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ủy khuất các thị vệ đại ca, chờ sau khi xử lý sự tình xong hồi phủ lại ăn đi.
Nghe nói bánh ú là tự tay Dung Vương phi gói, quan viên Hình bộ và Hộ bộ khen không dứt miệng: "Vương phi có tay nghề thật tốt!" Vô luận là nhân ngọt hay nhân mặn đều rất ngon miệng, đồng thời còn thoả mãn được cái bụng đói đến kêu vang, thần kinh căng chặt cả ngày của bọn họ cũng được thư giản.
Sau khi quan trên hòa hoãn, người đi theo phía dưới cũng nhẹ nhỏm thở một hơi. Mọi người uống nước trà, tiếng trò chuyện rôm rả không dứt bên tai.
Tâm tư Nhan Tử Việt hiển nhiên không ở trên bánh ú, hắn mỉm cười nói: "Mới vừa rồi đang cùng với Vương gia nhắc tới Vương phi, không nghĩ tới Vương phi liền đến rồi."
Nhan Tích Ninh cười mà không nói, mới vừa rồi nhìn thấy Cơ Tùng và Nhan Tử Việt nói chuyện với nhau, trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nhưng cảm giác kia chỉ loé qua trong lòng, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Nhan Tử Việt là bạch nguyệt quang của Cơ Tùng, tuy rằng lần trước ở bãi săn Cơ Tùng trách cứ Nhan Tử Việt trước mặt mọi người khiến cho hắn mất hết mặt mũi, nhưng tiểu tình lữ phân phân hợp hợp không phải là chuyện rất bình thường sao. Hắn chỉ là một tên cá mặn gả thay, ở trước mặt Nhan Tử Việt, luôn có chút cảm giác danh bất chính ngôn bất thuận.
Hơn nữa, Cơ Tùng là Vương gia, sẽ không thiếu việc lui tới với các bộ lui. Hắn không thể bởi vì lòng mình không thoải mái, mà khiến cho Cơ Tùng đoạn tuyệt qua lại với quan viên Lại bộ? Thiên hạ không có đạo lý như vậy.
Huống hồ chút không thoải mái này của hắn đã sớm tiêu thất, hắn thu xếp lại tâm tình, hiện tại hắn là Dung Vương phi độ lượng.
Cơ Tùng nuốt bánh ú rồi uống một hớp trà lớn, ánh mắt lợi hại của y nhìn thẳng vào Nhan Tử Việt: "Nhan Viên ngoại lang, mới nãy bổn vương đang khéo léo từ chối lời mời của ngươi, nhắc tới A Ninh với ngươi khi nào?"
Sắc mặt Nhan Tử Việt cứng đờ mất tự nhiên: "Là hạ quan nói sai rồi."
Ngữ điệu quen thuộc này làm cho một chút cảnh giác của Nhan Tích Ninh trỗi dậy, hắn cảm thấy bầu không khí có điểm không đúng, hắn có phải nên rời đi không? Lần trước đứng xem náo nhiệt, hắn đã bị quấn vào trong.
Nhưng khi hắn vừa định lui thân, đã bị người khác cầm tay. Cúi đầu nhìn xuống, người cầm tay hắn đúng là Cơ Tùng.
Cơ Tùng hơi hơi ngẩng đầu, uy nghiêm nhà đế vương giờ phút này liền triển lộ ra không chút ngờ vực. Cơ Tùng giương giọng nói: "Mới vừa rồi bổn vương nói với ngươi, có thể do thanh âm quá nhỏ ngươi không nghe rõ, hiện giờ bổn vương lặp lại lần nữa: Hội thơ tháng sau bổn vương và A Ninh không rảnh đi."
Từ trước đến nay Cơ Tùng không thích hội thơ của văn nhân, trừ bỏ nịnh nọt ngấm ngầm hại người, y không cảm thụ được gì khác. Càng đừng nói tới sau lưng Nhan Tử Việt chính là Thái tử, gần đây Cơ Tùng có rất nhiều sự tình, thay vì tốn thời gian tham gia hội thơ, y có thể làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn.
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, càng mộng bức hơn cả hắn chính là quan viên bên cạnh. Chỉ có đám thị vệ trong phủ cảm thấy hãnh diện, có người đã muốn nhếch môi nở nụ cười.
Sắc mặt Nhan Tử Việt trắng bệch: "Hạ quan đã biết."
Cơ Tùng cũng không tính buông tha Nhan Tử Việt, y hắng giọng nói từng chữ một: "Lần trước ở bãi săn, bổn vương có lời muốn nói với ngươi. Nhưng lo lắng đến lúc ấy có nhiều Hoàng tử, không tiện mở miệng. Hiện giờ vừa lúc ở nơi này gặp ngươi, ta nên nói thẳng đi."
"Lúc trước trong kinh có lời đồn đãi, nói bổn vương tâm duyệt ngươi."
Bọn quan viên đang nói chuyện phiếm trong Công bộ đồng loạt im lặng, bọn họ dựng cả hai lỗ tai lên lắng nghe. Tâm hồn bát quái của Nhan Tích Ninh bốc cháy hừng hực, nhưng hắn không thể biểu hiện rõ ràng ra ngoài, vì thế hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cơ Tùng giả làm một công cụ hình người đủ tư cách.
Trong mắt Nhan Tử Việt có né tránh có áy náy nhưng càng nhiều hơn là xấu hổ phiền muộn, hắn vội vàng mở miệng phủ bỏ quan hệ: "Vương gia thứ tội, hạ quan cũng không hiểu rõ sự tình."
Cơ Tùng hơi hơi gật gù: "Ngươi có biết hay không không quan trọng, bổn vương biết loại tin tức này làm sao lưu truyền ra ngoài, cũng biết là ai truyền. Chuyện quá khứ bổn vương không muốn truy cứu, hiện giờ bổn vương đã có Vương phi. A Ninh và bổn vương tâm đầu ý hợp, vì khiến cho A Ninh thoải mái, bổn vương sẽ tránh tị hiềm. Bởi vậy cũng hy vọng Nhan Viên ngoại lang chú ý, bổn vương là hữu phu chi phu, lần sau Viên ngoại lang nhìn thấy bổn vương, thỉnh cách xa bổn vương một trượng."
Mặt Nhan Tử Việt trắng như giấy, hắn không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Cơ Tùng, trong lòng ngập tràn sợ hãi sau khi bị vạch trần. Trong nhất thời da đầu hắn run lên không biết nên nói gì, giữa lúc hoảng hốt chỉ nhớ rõ mình nói một câu: "Hạ quan đã biết, tạ ơn Vương gia nhắc nhở."
Cơ Tùng nói xong lời này liền tiếp tục ăn bánh ú của y, y còn tri kỷ lột một quả trứng gà cho Nhan Tích Ninh: "Đây."
Nhan Tích Ninh tâm tình phức tạp nhận trứng, hắn không nghĩ tới Cơ Tùng sẽ làm trò trước mặt nhiều người như vậy chủ động rũ bỏ quan hệ với Nhan Tử Việt. Nghe trong ý Cơ Tùng, chuyện y thích Nhan Tử Việt chỉ là lời đồn đãi? Xem ra nước ở chỗ này rất sâu a.
Hắn không chút để ý tách lòng trắng trứng ra nhét vào miệng, kỳ thật lúc Cơ Tùng nắm tay hắn nói phải tránh tị hiềm, trong lòng hắn còn rất thống khoái. Cơ Tùng không hổ là đàn ông, cầm được thì cũng buông được. Nếu đổi thành hắn, hắn không thể nói những lời này ra khỏi miệng được.
Chờ Cơ Tùng ăn bánh ú xong, bọn quan viên tiếp tục khởi công. Nhan Tích Ninh vốn định thu dọn đồ vật trở về Vương phủ, nhưng bọn Nghiêm Kha lại nói chuyện hẳn là sắp xong rồi, bọn họ hy vọng Nhan Tích Ninh có thể ở lại chờ Cơ Tùng cùng nhau về nhà.
Nhìn thấy khẩn cầu trong mắt bọn Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh chỉ có thể xấu hổ thỏa hiệp, vì thế hắn hưng trí bừng bừng đi dạo trong Công bộ.
Nghiêm Kha đi theo phía sau bảo hộ hắn, nói là bảo hộ, kỳ thật Công bộ cũng không có gì nguy hiểm, ít nhất hậu viện mà Nhan Tích Ninh đi dạo rất an toàn.
Trong hậu viện đặt đầy mô hình to nhỏ, có mô hình nông cụ, còn có mô hình công cụ cho các bộ khác dùng. Đống mô hình này mỗi một món đều được chế tác tinh xảo, dựa theo mô hình của chúng mà phóng lớn hoặc thu nhỏ lại, là có thể chế tạo ra công cụ thực dụng. Nhan Tích Ninh một bên xem một bên sợ hãi mà than, thuận tiện đoán chúng nó dùng để làm gì.
Nghiêm Kha cầm theo đèn lồng vừa đi vừa oán giận: "Vương phi ngươi không biết đâu, trước lúc ngươi tới, tròng mắt tên Nhan Tử Việt kia hận không thể dính lên người chủ tử chúng ta. Ngài xem có hèn hạ không."
Nhan Tích Ninh nhắc nhở nói: "Nghiêm thị vệ, cẩn thận tai vách mạch rừng. Nhan Tử Việt là Viên ngoại lang Lại bộ, tiền đồ hứa hẹn trong tương lai."
Nghiêm Kha phỉ nhổ một tiếng: "Phi, hắn chính là cỏ đầu tường phủng cao đạp thấp, tưởng chúng ta không biết chút tâm tư hẹp hòi này của hắn."
Nhan Tử Việt là con trạ trưởng nhà Hộ bộ thượng thư, từ nhỏ đã được Hoàng đế khen ngợi, có thể cùng đọc sách với các Hoàng tử. Phần vinh dự này so với cả kinh thành, không mấy người có được. Đứa trẻ Hoàng gia nhiều tâm tư, tâm tư của Nhan Tử Việt cũng không nhỏ, lúc hắn còn nhỏ liền lượn quanh giữa mấy Hoàng tử. Trước khi Cơ Tùng vào Sí Linh quân, Nhan Tử Việt đều thân với mỗi vị Hoàng tử.
Cơ Tùng của lúc ấy cũng rất thưởng thức Nhan Tử Việt, Nhan Tử Việt tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng tốt đầu óc cũng thông minh. Nhưng y không ngờ rằng y ù ù cạc cạc liền bị Nhan Tử Việt tính kế.
Một hôm Cơ Tùng ở trong Thượng thư phòng nhặt được một cái khăn của Nhan Tử Việt, y không nghĩ nhiều nên đem khăn cất vào người, thầm nghĩ chờ lúc gặp Nhan Tử Việt thì trả lại cho hắn.
Nào biết rằng chưa gặp được Nhan Tử Việt, lúc yến hội giữa trưa hôm ấy, tấm khăn tay kia lại chẳng biết tại sao rớt ra từ trong tay áo y. Nhan Tử Việt thất kinh, y hết đường chối cãi.
Vì thế tin tức Tam Hoàng tử ái mộ Đại công tử nhà Nhan Thượng thư nhanh chóng lan truyền, thân là người được ái mộ Nhan Tử Việt nhân cơ hội từ Thượng thư phòng tới Quốc Tử Giám, mà Cơ Tùng không sao nói rõ được trở thành đoạn tụ bị Bình Viễn Đế răn dạy một trận.
Việc này khiến cho Cơ Tùng thấy được sự đáng sợ của việc không có hậu thuẫn trong cung, Cơ Nam Cơ Lương có mẫu phi và mẫu tộc sau lưng các nàng tương trợ. Y cô đơn một mình trừ bỏ sự sủng ái của Bình Viễn Đế ra, cái gì cũng không có.
Chuyện người trong hậu cung hủy danh dự bôi xấu danh tiết người khác rất khó lòng phòng bị, thừa dịp còn chưa bị thiệt thòi lớn, Cơ Tùng liền gia nhập Sí Linh quân bắt đầu con đường tích góp từng tí quân công. Cũng không nghĩ rằng quay đi quay lại, vẫn là bị người trong hoàng thành tính kế.
Nghiêm Kha tức giận bất bình: "Ngày đó chủ tử sinh tử chưa rõ, bọn thuộc hạ nghĩ chủ tử có tình cảm với Nhan Tử Việt, vì thế vận dụng hết thảy mọi quan hệ có thể cầu hắn đến xem chủ tử một lần. Nhưng hắn lại khen ngược, tam thỉnh tứ thỉnh không chịu đến liếc mắt một cái."
"Sau này hoàng thượng hạ chỉ, khẩn cầu Nhan Thượng thư đem công tử gả cho Vương gia xung hỉ, chỉ cần Nhan Bá Dung nguyện ý để cho Nhan Tử Việt xung hỉ, cho dù chủ tử không còn, tương lai hắn cũng có thể thăng quan phát tài như cũ. Nhưng Nhan gia lại làm thế nào? Thu tiền, thay người."
Thánh Thượng chỉ nói là vị công tử Nhan gia, người sáng suốt đều biết nói người mà ông nói tới chính là Nhan Tử Việt. Không nghĩ tới Nhan Bá Dung chui qua lỗ hổng của thánh chỉ, dùng tư sinh tử thay thế con trai trưởng gả tới Vương phủ.
"Người Nhan gia đều hết sức xấu xa, chỉ biết làm cỏ đầu tường. Năm đó lúc chủ tử phong quang vô hạn, lão già Nhan Bá Dung kia chạy tới cần mẫn hơn bất cứ ai, khi đó sao không nghĩ tới cần phải tị hiềm? Hiện tại tốt rồi, nhìn thấy chủ tử còn sống, còn được Hoàng Thượng trọng dụng, bọn họ lại muốn lôi kéo làm quen. Thứ thối nát!"
Nghiêm Kha mắng chửi đùng đùng không ngừng, mắng xong hắn mới phản ứng lại: "Vương phi, thuộc hạ không có mắng ngài a. Đương nhiên thuộc hạ phải thừa nhận, lúc ngài vừa tới Vương phủ, thuộc hạ không tốt với ngài, nhưng sau này thuộc hạ phát hiện ngài là người tốt duy nhất trong cả Nhan gia. Chủ tử nhà ta phải may mắn mới gặp được ngài a!"
Nhan Tích Ninh nghe tai trái ra tai phải, căn bản không đem lời Nghiêm Kha nói để trong lòng, hắn đang nâng máy bắn đá thu nhỏ ở bên cạnh cẩn thận nghiên cứu: "Nghiêm Kha ngươi xem, đây là máy bắn đá sao?"
Nghiêm Kha lên tiếng: "Đúng vậy, máy bắn đá trên chiến trường lớn hơn so với cái này, uy lực công thành rất lớn."
Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng kêu không xác định: "Là Tức Ninh sao? Nhan Tức Ninh?"
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một thanh niên thân hình gầy yếu đứng đó. Màu da y trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, thân hình cao gầy, trên thân là phục sức của quan viên Công bộ, cả người nhìn có chút cẩn trọng và chất phác. Nhìn thấy mặt Nhan Tích Ninh, người nọ vừa mừng vừa sợ: "Thật là ngươi! Tức Ninh, là ta a, Vương Văn Việt a, ngươi còn nhớ ta không?"
Người trước mắt là Lang trung của Đồn điền ty mới nhậm chức ở Công bộ Vương Văn Việt, y là tộc nhân của Thanh Hà Vương thị, là đường huynh đệ có quan hệ họ hàng cùng cố hương với Cơ Lương. Nhưng mà Vương Văn Việt lại bất đồng với vị đường huynh khéo léo của y, y điệu thấp trầm lặng không biết nói lời hay. Các huynh đệ khác của y đều đi tới các bộ quan trọng hơn, y lại ở Công bộ thành thành thật thật chế tạo nông cụ.
Bất quá y làm việc phi thường xuất sắc, tuy rằng mới vào Công bộ không lâu, Cơ Tùng đã chú ý tới năng lực của y. Vừa lúc Đồn điền Lang trung tiền nhiệm bỏ gánh, Cơ Tùng thuận thế để cho Vương Văn Việt thành người quản lý Đồn điền ty.
Lần này sau khi Công bộ trải qua cuộc thanh tẩy lớn, Vương Văn Việt sẽ trở thành một trong số bốn Lang trung dưới trướng Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh lục trong trí nhớ nguyên chủ một lát, tin tức về Vương Văn Việt rất nhanh liền mạnh mẽ ùa vào não hắn. Sau khi mẫu thân nguyên chủ chết, Nhan Thượng thư nhận hắn về phủ. Tuy không thừa nhận thân phận của hắn, nhưng cũng thay đổi thân phận cho hắn đi Quốc Tử Giám đọc sách một thời gian.
Nhưng mà nguyên chủ ở Quốc Tử Giám cũng không tốt lắm, bởi vì chênh lệch kiến thức, không có thành tựu lại tự ti, đồng học cũng không hoan nghênh hắn lắm. Hơn nữa hắn có một vị huynh trưởng vô cùng chói mắt, so sánh giữa hai người, nguyên chủ thành một vở hài kịch đầy chán chường.
Vương Văn Việt chính là đồng học với nguyên chủ ở Quốc Tử Giám, cũng là hảo hữu duy nhất trong lúc đó. Từ sau khi rời Quốc Tử Giám, nguyên chủ cuối cùng cũng chưa từng gặp lại y.
Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người quen của nguyên chủ, nhất thời Nhan Tích Ninh tâm tình phức tạp.
Ngược lại Vương Văn Việt vì gặp được Nhan Tích Ninh mà cực kỳ kích động, sắc mặt y đỏ bừng nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi còn nhớ ta không? Sau khi ngươi rời Quốc Tử Giám ta tới phủ Nhan Thượng thư tìm ngươi, nhưng người nhà ngươi nói ngươi đã về quê. Ngươi sao lại ở trong này a? Ta không phải đang nằm mơ đi?"
Nói xong hắn nhéo chính mình một phen, sau đó bị đau đến hít khí. Đau đớn khiến cho Vương Văn Việt thanh tỉnh, cũng làm cho y càng vui sướng hơn.
Vương Văn Việt nhếch môi cười sáng lạn, y gom ba bước thành hai đi về phía Nhan Tích Ninh: "Ta từng hỏi huynh trưởng ngươi quê của ngươi ở nơi nào, cũng đã đi tìm ngươi, nhưng làm sao cũng không tìm được. Không nghĩ tới có thể gặp được ngươi ở nơi này, tại sao ngươi ở trong Công bộ?"
Nghiêm Kha nhanh tay lẹ mắt chắn trước người Vương Văn Việt: "Lang trung Đồn điền thỉnh tự trọng, vị này chính là Dung Vương phi."
Tươi cười trên mặt Vương Văn Việt đọng lại: "Dung Vương phi?"
Y thì thào lặp lại hai lần, quyển sách trên tay rơi ào xuống mặt đất. Vui sướng trong mắt dần dần tản ra, bi thương nồng đậm bao phủ lấy y. Thân hình y lảo đảo vài cái sau đó bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất: "Thì ra là thế...... Nguyên lai là như vậy......"
Thanh âm nghẹn ngào truyền đến: "Ngươi không phải cháu của Nhan Thượng thư, cho nên ta ở trấn Ninh Thanh không tìm được ngươi...... Bọn họ lừa ta!"
Vương Văn Việt nức nở: "Như thế nào sẽ thành Dung Vương phi đâu? Tức Ninh làm sao lại là Dung Vương phi? Nguyên lai người gả thay kia là ngươi, ta phải nghĩ đến sớm hơn chứ, sao ta lại không nghĩ đến?"
Vương Văn Việt vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên gặp Nhan Tức Ninh ở Quốc Tử Giám, hắn kiều diễm như hoa tường vi ngày xuân, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, nói chuyện dịu dàng giống như tiểu cô nương. So sánh với đám đồng học thích ầm ĩ, Vương Văn Việt cảm thấy vị đồng học như hắn rất thuận mắt.
Sau này y càng lúc càng chú ý tới Nhan Tức Ninh, các đệ tử khác ghét bỏ hắn không có kiến thức, y lại cảm thấy Nhan Tích Ninh cực kỳ đáng yêu. Y nhân cơ hội bắt chuyện với Nhan Tích Ninh, không bao lâu sau hai người trở thành bạn tốt.
Nhan Tức Ninh sẽ không giống người khác luôn cười nhạo y sinh ra là hậu duệ quý tộc nhưng đầu óc chỉ đều là nông trang, hắn sẽ thưởng thức nông cụ mà mình làm được, sẽ nuôi tiểu động vật thay mình, cũng sẽ ở lúc bản thân thất bại an ủi mình. Nhan Tức Ninh là người bạn tốt duy nhất của y ở Quốc Tử Giám, từ sau khi hắn xuất hiện, Vương Văn Việt chỉ cần nghĩ đến đến trường liền tràn ngập nhiệt tình.
Càng ở chung Vương Văn Việt lại càng phát giác được ưu điểm của Nhan Tức Ninh, y nghĩ, chờ y thi được công danh xong phải đi Công bộ nhậm chức. Đến lúc đó cũng dùng quan hệ trong nhà đem theo Tức Ninh đến Công bộ, y phải giấu kín Tức Ninh.
Nhưng không đợi y tốt nghiệp, y lại xảy ra chuyện. Khi y tan học gặp phải ngựa đang kinh hoảng, sau khi bị ngựa đánh bay, y bị gãy một chân, phải nằm trên giường ba tháng.
Chờ lúc y trở lại Quốc Tử Giám, Nhan Tức Ninh lại rời Quốc Tử Giám. Sau này y tới Nhan gia vô số lần để hỏi về tung tích Nhan Tức Ninh, nhưng mọi tin tức đều là hắn đã về quê.
Y tìm năm năm, đồng học của y đổi rồi lại đổi, nhưng rốt cuộc không có ai giống Nhan Tức Ninh khiến cho y nhớ mãi không quên. Một năm kia sau khi được thi đậu công danh, đột nhiên Vương Văn Việt hiểu được ý nghĩa của phần nhớ mãi không quên này là gì.
Y nghĩ, đời này nhất định phải tìm được Tức Ninh. Y còn rất nhiều lời chưa nói với hắn, còn có thật nhiều đồ vật chưa làm ra cho hắn xem. Trên đời này người hiểu y nhất chỉ có Tức Ninh, đợi sau khi tìm được hắn, y muốn nói cho hắn, y thích hắn đến bao nhiêu.
Nếu Tức Ninh nguyện ý, có thể cho y một cơ hội hay không, để cho y chiếu cố hắn cả đời? Y đã nghĩ xong mọi thứ, đến lúc đó bọn họ mua một toà nhà nhỏ gần Công bộ, hai người hạnh phúc vui vẻ sống ngày tháng của mình.
Nhưng chỉ một cái nguyện vọng hèn mọn như vậy, vẫn thất bại. Vương Văn Việt khóc đến không thể ngừng lại: "Vì sao là ngươi? Tức Ninh, vì sao là ngươi a."
Nhan Tích Ninh sờ lên ngực, không biết vì sao, hắn cảm giác trên ngực mình như bị một tảng đá lớn đè lên, khó chịu đến không thể hô hấp.
Vương Văn Việt vĩnh viễn sẽ không biết được nguyên chủ đã từng gặp phải những thứ gì, y từng là bằng hữu duy nhất của nguyên chủ, bởi vì y tồn tại, những ngày cuối cùng của nguyên chủ ở Quốc Tử Giám mới không gian nan như vậy.
Vương Văn Việt sinh ra trong thế gia, hắn có thể viết một bức thư pháp tuyệt đẹp, vẽ một bức tranh tinh diệu, còn có thể làm ra đủ loại mô hình tinh xảo. Nguyên chủ vẫn luôn tự hào vì mình có được một bằng hữu như vậy, mà quan trọng nhất là, Vương Văn Việt chưa từng ghét bỏ sự thiếu sót của hắn.
Nhưng Vương Văn Việt đột nhiên bị thương, ngày tháng của nguyên chủ liền trở nên khổ sở. Không có Vương Văn Việt ở bên cạnh phụ đạo việc học cho hắn, thành tích của nguyên chủ giảm xuống thẳng tắp, tới lúc khảo hạch cuối cùng hơn phân nửa công khóa đều không đủ điểm. Đồng học cười nhạo, Nhan Thượng thư nổi trận lôi đình, nguyên chủ ở Quốc Tử Giám khó mà cất bước.
Cuối cùng nguyên chủ mất lòng tin, Nhan Thượng thư cũng nhận định hắn là một khối gỗ mục, vì thế để cho hắn bị đuổi học trở về nhà.
Trải qua việc học ở Quốc Tử Giám khiến cho cuộc sống vốn luôn u ám của nguyên chủ trở nên càng tuyệt vọng thêm, sau đó hắn được nuôi trong thiên viện của Nhan gia vài năm, nào biết rằng bên ngoài còn có một người đang tìm hắn điên cuồng?
Vương Văn Việt khóc đến thảm thương, trong lòng Nhan Tích Ninh cũng chịu không nổi. Nguyên chủ có thể có một vị đồng học có thể nhớ thương hắn như vậy cũng là một chuyện tốt, ít nhất trên đời này ngoại trừ Bạch Đào, còn có một người quan tâm đến hắn.
Vẻ mặt Nghiêm Kha ngơ ngác: "Thuộc hạ...... nói sai cái gì sao?"
Hắn chỉ nói một câu Nhan Tích Ninh là Dung Vương phi, để cho Vương Lang trung chú ý đúng mực, sao y lại khóc thành như vậy? Không biết chuyện còn tưởng rằng Nghiêm Kha giết cả nhà y.
Nhan Tích Ninh thổn thức nói: "Gặp lại cố nhân cảm động đến rơi nước mắt đi." Văn nhân dư thừa tình cảm đều có tật xấu này, động một cái liền rơi lệ ướt áo. Nếu lúc võ tướng giết địch mà khóc đến nước mắt lưng tròng, liền không thể lên chiến trường.
Nhan Tích Ninh vỗ vỗ bả vai Nghiêm Kha: "Để cho ta nói với y vài câu đi."
Đối mặt với bằng hữu của nguyên chủ, Nhan Tích Ninh cảm thấy hắn cần phải nói theo thực tế. Vì thế hắn ngồi xổm xuống, ôn hoà chậm rãi nói: "Vương Văn Việt, Nhan Tức Ninh mà ngươi nhận thức đã mất. Hiện tại ở trước mặt ngươi chính là một Nhan Tích Ninh hoàn toàn mới, ngươi cần nhìn về phía trước, vui vẻ mà sống chăm chỉ làm việc."
Vương Văn Việt khóc một trận xong liền dịu lại, y đỏ mắt chảy lệ nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ngươi không biết ta tìm ngươi đến khổ biết bao nhiêu, mấy năm nay ngươi vẫn sống tốt chứ?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Rất tốt." Nguyên chủ có vận khí gì đây a, hai người quan tâm hắn vướng bận hắn đều là túi khóc.
Vương Văn Việt lau nước mắt lộ ra nụ cười: "Ngươi sống tốt là được, hiện giờ ta đã biết ngươi ở nơi nào, chúng ta còn có thể giống như trước đây đi đây đó cùng nhau nuôi động vật cùng nhau không?"
Nhan Tích Ninh suy tư một lát nói: "E là không thể, ta không thường hay ra phủ. Bất quá ngươi ở Công bộ có thể thoải mái tay chân muốn làm gì thì làm đó, làm ra nhiều công cụ lợi quốc lợi dân xuất hiện, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể."
Vương Văn Việt từ chối một trận rồi hỏi: "Vậy ngươi không ra ngoài được, ta có thể viết thư hoặc là mang đồ vật gì đó cho ngươi giống như trước đây không?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Chuyện này phải hỏi Vương gia, Vương gia đồng ý là được."
Trong mắt Vương Văn Việt dấy lên ánh sáng, y lau nước mũi đứng lên từ mặt đất. Khóc một trận xong tâm tình của y cũng bình tĩnh trở lại, hơn cả việc không tìm thấy Nhan Tức Ninh, y càng nguyện ý hy vọng rằng Nhan Tức Ninh ở một nơi mà y không biết vui vẻ sinh hoạt.
Vương Văn Việt áp chế suy nghĩ xúc động muốn ôm Nhan Tức Ninh: "Tức Ninh, có thể gặp lại ngươi thật sự rất tốt."
Nhan Tích Ninh chua xót trong lòng, hắn mở miệng muốn nhắc nhở Vương Văn Việt lần thứ hai. Nhưng nghĩ lại, hắn cũng không thường xuyên đến Công bộ, Vương Văn Việt là quan viên Công bộ, về sau bọn họ hẳn sẽ không có nhiều dịp gặp nhau.
Vì thế hắn lên tiếng: "Đúng vậy."
Nếu nguyên chủ biết Vương Văn Việt một mực tìm hắn, lúc tự kết liễu bản thân, có phải sẽ không quyết đoán như vậy hay không?
________________________________
Tác giả có chuyện nói:
A Ninh: Nguyên chủ nếu biết luôn có người nhớ thương hắn, hắn có thể sẽ không phải chết. Bất quá nếu vậy ta cũng sẽ không tới đây, aiz...... Ta cảm thấy bản thân như tu hú chiếm tổ.
Lão miêu: Liệu có một loại khả năng, hai người các ngươi là cùng một người?
Có một câu nói, cuộc sống mà ta muốn có, là cuộc sống mà ta đang trải qua ở một thế giới song song.
______________________________
Editor tiếc nuối:
Vương Văn Việt là nam phụ thâm tình a~~~. Mỗi lần mà phim hay truyện có nam phụ thâm tình là thấy buồn hết sức, cp Vương Văn Việt x Nhan Tức Ninh kết BE thấy thực tế ghê. Bỏ qua là mất, không có cơ hội làm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất