Chương 86: Ăn ngoài
Editor: Yang1002
Lá dưa chua màu vàng kim hút no nước canh, gắp một đũa đặt lên trên cơm trắng noãn, nước canh chua chua chảy từ rau xuống thấm vào cơm trắng. Giống như Nhan Tích Ninh công đạo vậy, dưa chua ăn với cơm càng hợp. Vô luận là thân dưa hay là phần lá, đều có phong vị khác nhau.
Cơ Tùng tự mắt chứng kiến toàn bộ quá trình từ sinh trưởng đến ướp muối của rau cải, không nghĩ tới rau cải đăng đắng ở trong tay Nhan Tích Ninh có thể biến thành vị chua thơm ngon như thế. Vương phi của y có khả năng biến những thứ cũ khó ăn thành mới.
Chỉ mỗi dưa chua, Cơ Tùng rất nhanh liền ăn hết nửa bát cơm. Trên trán y chảy một lớp mồ hôi nhợt nhạt, môi bị cay nên hồng nhuận hơn bình thường rất nhiều. Trong khoảng thời gian này thời tiết nóng nực, y không có cảm giác thèm ăn mấy, phải dựa vào mì lạnh và mì sợi để cứu vớt khẩu vị. Nhưng mà ăn liên tục mấy ngày, chung quy cũng có điểm nhạt nhẽo. Phần cá nấu dưa chưa trước mắt này vừa đúng hòa tan phần nhạt nhẽo này, trong nhất thời y lại mở tộng khẩu vị.
Nhưng ăn ăn, y luôn cảm thấy có chút không quá thích hợp. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nhóm đồng liêu Công bộ đang u oán nhìn...... bát cá nấu dưa chua trước mặt mình.
Cơ Tùng cảm thấy buồn cười đồng thời lại có một loại kiêu ngạo khó hiểu, y đẩy bát về phía trước: "Nếu không chê ta đã ăn qua, thỉnh chư vị cùng nhau hưởng dụng." Nhiều cá nấu dưa chua như vậy, một mình y khẳng định ăn không hết.
Thứ mọi người chờ chính là những lời này, bọn họ khách sáo một phen, lập tức giương đũa về bát cá nấu dưa chua. Có người gắp cá, có người gắp dưa chua, nhưng bọn họ có cùng một điểm chung, là đồng loạt bưng bát lên vững vàng hứng đồ trên đũa, kiên quyết không cho nước canh rơi một giọt nào trên bàn.
Cá nấu dưa chua vừa vào miệng, mọi người liền khen không dứt. Cắn một miếng lớn đồng thời, bọn họ đang đoán món ăn này dùng cái gì chế tác thành. Có người nói cá này có vị trơn mềm, nhất định là cá biển. Có người nói dưa chua giòn giòn, chẳng lẽ là cống phẩm do phía nam đưa tới?
Ngay tại lúc mọi người Đông một câu Tây một câu, Cơ Tùng lại đang vùi đầu ăn thịt kho tàu. Khối thịt được kho đến mềm nhũn dùng đũa nhẹ nhàng kẹp một cái là có thể tách ra, vị thịt nồng đậm xông vào mũi.
Khối thịt này so với một góc nhỏ trước đây Nghiêm Kha đưa tới thì đồ sộ hơn, người có dạ dày nhỏ chỉ cần ăn một khối thịt này đã có thể no.
Thấy Cơ Tùng ăn đến ngon miệng, Tôn Hoài Anh không nhịn được: "Vương gia ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, ngài nói này cá bên trong món cá nấu dưa chua này là cá gì? Dưa chua là làm thế nào?"
Cơ Tùng cười cười: "Cá là cá hiếu, dưa chua là rau cải đắng."
Tiếng nói vừa dứt bọn quan viên ở đây đều đồng loạt sửng sốt: "Không phải chứ?"
Cá hiếu bọn họ đã nếm qua, thịt khô dai như củi không mềm mịn. Rau cải đắng lại là thứ cho trâu bò ăn, sao có thể có hương vị này?
Lúc này có cái quan viên gắp nửa cái đầu cá quả ra từ trong bát: "Ôi, thật sự là cá hiếu."
Cơ Tùng cười nói: "Ao cẩm lí trong nhà xuất hiện cá quả, mới vừa rồi lúc trở về nhìn thấy Vương phi đang xiên hai con lên." Lấy hiểu biết của y về Nhan Tích Ninh, hắn sẽ không cố ý theo đuổi nguyên liệu nấu ăn, thường thường muốn làm cái gì thì ăn cái đó.
"Về phần rau cải đắng như thế nào biến thành dưa chua, phải trở về hỏi Vương phi một câu." Y chỉ nhìn thấy Nhan Tích Ninh thu hoạch sơ chế rau cải, không chú ý quá trình cụ thể.
Nghe Cơ Tùng nói như vậy, bọn quan viên khâm phục không thôi: "Vương phi thật lợi hại."
Vương Văn Việt nhìn đầu cá quả trong bát ánh mắt phức tạp, đúng vậy, tuy Tức Ninh là con nhà Hộ bộ Thượng thư, nhưng từ nhỏ lại không được trong nhà đối xử tử tế. Hắn so với đám đệ tử quan gia bọn họ càng hiểu cách sinh tồn hơn, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể trưởng thành thành một người đáng tin cậy.
Đáng tiếc người tốt như vậy, hiện giờ muốn gặp một lần cũng khó khăn.
Cuối cùng nước canh cá cũng bị mọi người dùng để chan cơm ăn sạch, lúc Nghiêm Kha đến thu thực hạp có hơi cạn lời: "Nguyên lai tất cả mọi người đều giống nhau."
Hai bồn cá nấu dưa chua mà Vương phi đưa tới chỗ thị vệ cũng sạch bóng, mọi người vì tranh đoạt dưa chua mà thiếu chút nữa liền động thủ. Bọn thị vệ quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ để ý mặt hồ một chút, nếu nhìn thấy có cá quả bảo vệ con, bọn họ sẽ mời chúng vào trong nồi của Vương phi bơi một lần.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, dưa chua của Nhan Tích Ninh bị tẩu tán rất nhanh. Cá nấu dưa chua, thịt bò hầm dưa chua, sườn hầm dưa chua...... Thức ăn cho thêm dưa chua có vị chua ngọt giảm bớt dầu mỡ, ăn vào ngon miệng lạ thường.
Mắt thấy dưa chua sẽ tới đáy, Bạch Đào ý do vị tẫn: "Thiếu gia, không nghĩ tới rau cải đắng ăn ngon như vậy, nếu không ta làm thêm một ít được không?" Đầu bếp Lão Trương sau khi lấy được công thức làm dưa chua từ chỗ Nhan Tích Ninh xong, hai ngày này dây thừng trên phòng bếp bên kia treo đầy rau cải đắng đã được rửa sạch sẽ.
Bạch Đào cảm thấy bằng vào thân phận của thiếu gia nhà cậu, chỉ cần mở miệng, Lão Trương nhất định sẽ đưa rau cải mà bọn họ cần tới.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh lại cự tuyệt: "Trời lại sắp nóng lên rồi, dưa chua ăn không hết sẽ dễ dàng bị hư. Chờ thời tiết mát mẻ một chút rồi nói sau."
Hơn nữa không biết tại sao, mấy ngày nay hắn luôn không nhấc nổi tinh thần dậy, mỗi ngày ăn xong rồi liền mệt rã rời, cả người héo rũ xuống. Diệp Lâm Phong xem mạch hắn một chút, nói hắn có chút hư, vì thế mặc kệ Nhan Tích Ninh không vui, ông khai một đống thuốc bổ cho Nhan Tích Ninh dùng.
Trong Văn Chương Uyển liền bay ra mùi thuốc Đông y đắng ngứt, ngửi được hương vị này, Nhan Tích Ninh...... càng không có tinh thần.
Đợi lúc Lãnh quản gia tìm tới Nhan Tích Ninh, hắn phát hiện Vương phi nhà hắn đang sinh vô khả luyến nằm trên ghế dựa. Bên trái là Thương Phong đang rụt cổ, trên đùi phải là Tiểu Tùng đang nằm híp mắt, cả người tựa như một con cá chết lật ngửa bụng.
Lãnh quản gia hành lễ: "Vương phi, người được đưa tới hiện đang chờ trong thiên điện."
Nhan Tích Ninh lật người một caia hữu khí vô lực nói: "Ta không biết tuyển người a......"
Chẳng lẽ Cơ Tùng đang lừa hắn sao? Hắn vừa nói sẽ không để cho mình quá vất vả, một bên lại tìm việc cho mình. Nhan Tích Ninh chưa làm hành chính bao giờ, thật không biết nên chọn người như thế nào.
Lãnh quản gia đã sớm đoán trước được trường hợp này, hắn mỉm cười nói: "Vương gia nói, không cần ngài chọn lựa, y chỉ muốn ngài đi nhận thức người một chút. Nhận thức xong rồi, y ở cửa Công bộ chờ ngài, sau đó cùng nhau đi dạo phố ăn cơm."
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh quản gia liền thấy hoa mắt. Nhan Tích Ninh sải bước rời sân: "Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi."
Lãnh quản gia không nhịn được cười lên tiếng, vẫn là Vương gia hiểu Vương phi. Vương phi chính là ngốc ở nhà đến nhàm chán, nghe nói có thể đi dạo phố, hắn lập tức lên tinh thần.
Thiên điện đã có bốn người đang chờ, đứng đầu đúng là Đường Lặc. Trước mặt Đường Lặc đặt mấy cái rương lớn, trong rương là sổ sách được xếp ngay ngắn. Thấy Nhan Tích Ninh vào cửa, bốn người bọn họ hành lễ.
Đường Lặc tiến lên nói: "Vương phi, trải qua nhiều ngày tính toán, tiểu nhân đã đem sổ sách tính ra rõ ràng." Nói xong hắn dâng quyển sổ trong tay bằng hai tay cho Nhan Tích Ninh: "Tình huống thu chi sáu cửa hàng và sáu thôn trang của Nhan phủ đều ghi trong này, thỉnh ngài xem qua."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc, hắn tiếp nhận sổ lật xem một chút, chỉ thấy văn tự bên trong công chính ghi chép khoản thu chi của từng thôn trang. Mặc dù Nhan Tích Ninh không am hiểu xem sổ sách, cũng có thể vừa xem liền hiểu ngay.
Nhan Tích Ninh nhìn Đường Lặc từ trên xuống dưới, không hổ là người từng nhậm chức ở Hộ bộ, hiệu suất làm việc của Đường Lặc vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Mấy ngày hôm trước hắn còn đang suy nghĩ, Đường Lặc không mâst nửa tháng sẽ không rời Vọng Phong Các, lúc này mới vài ngày a, hắn đã đem sổ sách tính rồi ghi chép rõ ràng. Khó trách Cơ Tùng sẽ để hắn đến quản sổ sách, có người như thế bên cạnh, hắn quả thật đã lược đi rất nhiều chuyện phiền lòng.
Nhan Tích Ninh khích lệ nói: "Vất vả rồi, sổ sách làm tốt lắm, vừa xem đã hiểu ngay."
Thân hình Đường Lặc chấn động, trên gương mặt thấp thỏm xuất hiện sự kinh hỉ: "Vì Vương phi phân ưu, là bổn phận của tiểu nhân."
Đứng sau Đường Lặc có hai người, hai nam một nữ. Trong đó có một người Nhan Tích Ninh nhận thức, người nọ chính là quản sự mã tràng Lý Lập Hằng, một người nam còn lại tên là Tề Trọng. Tề Trọng có gương mặt hình chữ quốc, thân hình cao lớn khôi ngô giọng như chuông lớn biểu tình kiên nghị, vừa nhìn liền biết người này đã từng nhập ngũ.
Lý Lập Hằng và Tề Trọng sẽ liên thủ quản lý sáu thôn trang trên danh nghĩa của Nhan Tích Ninh, có thể đứng ở nơi này, chứng minh Cơ Tùng nhận thức và tín nhiệm bọn họ.
Ánh mắt Nhan Tích Ninh dừng ở trên người vị nữ giới duy nhất: "Vị này chính là?"
Nữ nhân có tuổi không lớn, nàng bới búi tóc của phụ nhân trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, y phục vải thô không bôi phấn trang điểm nên nhìn nàng rất sạch sẽ lưu loát. Nghe được câu hỏi của Nhan Tích Ninh, nữ nhân hành lễ: "Hồi bẩm Vương phi, ta tên là Ngọc Nương."
Cơ Tùng chọn lựa mấy ngày, cuối cùng lựa chọn người này để quản lý sáu cửa hàng trên danh nghĩa của Nhan Tích Ninh. Tuy tạm thời Nhan Tích Ninh không biết nàng có chỗ gì hơn người, nhưng sau khi nhìn thấy hiệu suất của Đường Lặc, hắn lựa chọn tin tưởng Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh suy tư một lát rồi nói: "Nói vậy trước khi các ngươi đến Vương phủ, nhất định Vương gia đã công đạo với các ngươi không ít chuyện, ta sẽ không lặp lại. Ta tin tưởng Vương gia, cũng tín nhiệm chư vị. Thôn trang và cửa hàng liền giao cho chư vị, trừ phi xuất hiện chuyện các ngươi không thể quyết định, không thì không cần hội báo mọi chuyện cho ta. Nếu xuất hiện chuyện không thể quyết, cứ việc tìm Vương gia và ta."
Kỳ thật Nhan Tích Ninh có chút chột dạ, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, hắn đều không có một chút xông dụng. Cũng may bọn Đường Lặc cực kỳ nể tình, bọn họ hành lễ rồi lui xuống. Nhan Tích Ninh cảm thấy hắn nhất định là lão bản dễ nói chuyện nhất trên đời, hắn không cầu công nhân có công trạng gì, cũng không cần bọn họ sáng tạo kỳ tích gì. Chỉ cần không quấy rầy hắn, hết thảy đều dễ thương lượng.
Nhìn đến cảnh tượng này, khoé môi Lãnh quản gia giật giật muốn nói lại thôi. Nhìn mặt hắn sắp nhanh chóng vặn vẹo, Nhan Tích Ninh thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"
Lãnh quản gia chần chờ nói: "Vương phi đối với bọn họ không khỏi có chút quá tín nhiệm." Một câu phủ đầu cũng không có, vừa tới đã giao quyền tự chủ cho bọn họ, hắn chưa từng gặp qua gia chủ như vậy.
Nhan Tích Ninh mỉm cười: "Không phải ta tín nhiệm bọn họ, là ta tín nhiệm Vương gia." Dựa vào nhân mạch của Cơ Tùng, tìm mấy quản sự trong kinh thành mà cũng không tìm được, vậy vị Vương gia như y xem như bỏ rồi.
Hai mắt Lãnh quản gia sáng bừng, hắn tươi cười đầy mặt: "Vương phi nói có đạo lý."
Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài phòng: "Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng. Vừa hy vọng người khác làm việc giúp ngươi, vừa muốn đề phòng người khác, vậy không bằng tự mình động thủ."
Nhan Tích Ninh nghĩ tới những năm tháng hắn làm xã súc, khi đó hắn có một vị lãnh đạo cực kỳ khó chơi. Vị lãnh đạo này vô luận việc lớn việc nhỏ đều phải nhúng một tay, vô luận công nhân bên dưới làm như thế nào, cũng không hợp tâm ý nàng. Nhưng mà để cho nàng chân chính tiếp nhận mấy hạng mục, nàng sẽ tìm các loại lý do từ chối.
Mỗi lần Nhan Tích Ninh nhìn thấy bọn họ liền đau đầu, hắn và các đồng sự vô số lần phun tào vị lãnh đạo này, không rõ nàng nghĩ cái gì. Sau lại có một đồng sự nhất châm kiến huyết, hắn nói: lãnh đạo kỳ thật không có năng lực gì, chuyện lớn không làm được, việc nhỏ không làm tốt, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn ra năng lực của nàng. Vì thế việc lớn thì ra vẻ cao thâm, việc nhỏ thì tính toán chi li, lấy này để biểu lộ tầm quan trọng của mình.
Nhan Tích Ninh hít một tiếng: "Hà cớ gì?"
Hắn không cần làm cái gì để biểu lộ tầm quan trọng của mình, hắn từng làm công cho người khác, khắc sâu rằng chỉ có cho công nhân đủ quyền lợi và tôn trọng, mới có thể lay động lòng tích cực của bọn họ.
Nghe nói như thế, Lãnh quản gia nghi hoặc: "Vương phi ngài nói cái gì?"
Nhan Tích Ninh giương mày lên: "Nga, ta nói người cũng đã nhận thức xong rồi, chúng ta đi tìm Vương gia đi."
Lãnh quản gia vui vẻ nói: "Xe ngựa đã ở trước cửa chờ Vương phi." Hắn đã nhìn ra, Vương phi không nghĩ nói thêm gì với các quản sự, chính là bởi vì hắn nhớ Vương gia rồi.
Cơ Tùng đã chờ ở cửa Công bộ, nhìn thấy Nhan Tích Ninh từ trên xe ngựa bước xuống, y nở nụ cười: "Làm sao lại ỉu xỉu như vậy? Buổi sáng uống thuốc rồi sao?"
Nhan Tích Ninh sờ sờ mặt mình, hắn cảm thấy tinh thần mình không tồi: "Còn chưa sắc thuốc đâu, hôm nay không muốn uống thuốc. Ta cảm thấy thân thể ta rất tốt, một chút cũng không hư nhược."
Cơ Tùng không nói chuyện, y dùng tay nhấn mạnh lên sườn thắt lưng Nhan Tích Ninh một cái. Thắt lưng Nhan Tích Ninh đau xót chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, hắn chật vật đỡ xe lăn ổn định thân hình: "Ngươi không có võ đức, ngươi đánh lén ta, ngươi điểm huyệt ta."
Cơ Tùng giải thích: "Không phải ta không có võ đức, thần y công đạo, nói lúc ngươi còn nhỏ không được chiếu cố tốt, thân thể có chút thiếu hụt, tới mùa hạ mùa đông người sẽ mệt mỏi. Tuổi trẻ không chú ý, lớn tuổi sẽ phải chịu tội."
Nhan Tích Ninh kiên trì ý kiến của mình: "Không, là do ngươi điểm huyệt ta, ta đều thấy được, trở về ngươi phải dạy ta điểm huyệt." Từ sau khi nhìn thấy võ nghệ cao cường của bọn Nghiêm Kha, hắn liền cảm thấy Sở Liêu là một thế giới võ hiệp. Thế giới võ hiệp sao có thể thiếu đại chiêu điểm huyệt này? Nếu hắn có thể học được cách điểm huyệt thì thật tốt, không có việc gì có thể mát xa, có việc tự mình có thể làm.
Cơ Tùng cong khóe môi: "Đi." Thủ pháp của y cũng là học được từ chỗ Diệp Lâm Phong, trước mắt chỉ điểm qua một mình Nhan Tích Ninh. Đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc kỳ diệu, Cơ Tùng có chút buồn bả che phủ đầu ngón tay.
Nhan Tích Ninh thuần thục đứng phía sau xe lăn, hắn đang chuẩn bị đỡ xe lăn lên xe ngựa, chợt nghe Cơ Tùng nói: "Hôm nay không ngồi xe ngựa, chúng ta đi Nghênh Tân Lâu ăn cơm, thuận tiện dạo phố một chút."
Nhan Tích Ninh ứng tiếng, hắn đẩy Cơ Tùng về phía Bắc. Con phố chỗ nha môn Công bộ cũng không có nhiều người đi đường, cho dù Cơ Tùng hạ giọng, Nhan Tích Ninh cũng có thể nghe được y nói chuyện: "Gặp người rồi sao?"
Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Gặp rồi, Lý Lập Hằng là quản sự mã tràng, Tề Trọng hình như là quân nhân, hai người bọn họ đều là bộ hạ của ngươi đi?"
Cơ Tùng cười nói: "Tề Trọng là thuộc hạ của ta, Lý Lập Hằng không phải, trước kia hắn là người của Nội Vụ phủ."
Sau khi Bình Viễn Đế ban Dung Vương phủ cho Cơ Tùng, cũng không quên thưởng thôn trang cửa hàng cho y. Nhưng Cơ Tùng không có mấy người trong kinh thành, bởi vậy giữ một ít người của thôn trang cửa hàng lại, Lý Lập Hằng chính là một trong những người Bình Viễn Đế điểm tên thưởng cho Cơ Tùng.
Cơ Tùng nói: "Lý Lập Hằng có chút nhân mạch, làm việc cũng chu toàn. Ta sai hắn tiếp quản thôn trang là có ba điều. Thứ nhất, muốn thử Lý Lập Hằng, xem hắn có thể dụng tâm hay không. Thứ hai, ta nghĩ luyện luyện Tề Trọng, Tề Trọng người này là ngọc chưa mài giũa, nếu năng lực bằng tính tình, tương lai có thể là lương tướng. Thứ ba, để cho Thánh Thượng nhìn thấy hiện trạng Vương phủ của ta, ông có thể an tâm."
Nói xong ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm: "Chỉ là có chút xin lỗi ngươi......"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Sao ngươi phải xin lỗi ta?"
Cơ Tùng buông mày: "Ngươi tín nhiệm ta đem thôn trang và cửa hàng giao cho ta, ta lại dùng chúng để tính kế lòng người."
Phía sau Lý Lập Hằng không chỉ là Nội Vụ phủ, còn có Bình Viễn Đế. Cơ Tùng cố ý để hắn tiếp quản thôn trang để hắn hiểu biết tình hình kinh doanh của thôn trang, cũng là vì cho Bình Viễn Đế yên tâm. Dung Vương phủ không có nhiều sản nghiệp giống phủ đệ của Thái tử và Nhị Hoàng tử, một Vương phủ miễn cưỡng duy trì ấm no, so với một Vương phủ giàu có càng làm các huynh đệ của y an tâm hơn.
Nhan Tích Ninh cười vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: "Ngươi không cần nghĩ như vậy, nếu tính kế lòng người có thể đổi lấy an bình của Vương phủ chúng ta, ngươi chỉ cần yên tâm lớn mật đi làm là được. Hơn nữa, thôn trang cửa hàng này cũng là bởi vì cho ngươi, Nhan Bá Dung mới có thể đưa chúng cho ta."
Hắn an ủi nói: "Con người ta không am hiểu quản lý kinh doanh, nếu chúng ở trong tay ta, mới thực sự là lãng phí. Chỉ cần ngươi cảm thấy được, chúng ta cứ dựa theo ngươi nói mà làm."
Cơ Tùng giơ khóe môi lên: "Ân."
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Còn Ngọc Nương đâu? Nàng cũng là người Bình Viễn Đế điểm tên đưa cho ngươi?"
Cơ Tùng cười lắc đầu: "Ta đang muốn nhắc tới nàng với ngươi, Ngọc Nương vốn tên là Cơ Dao Ngọc."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Cơ......" Dòng họ hoàng tộc Sở Liêu là Cơ, chẳng lẽ Ngọc Nương có huyết thống hoàng tộc?
Cơ Tùng nói: "Tính kỹ ra, Ngọc Nương là đường tỷ của ta, nàng là con của Trữ Quốc công Cơ Bình Sơn."
Hơn hai mươi năm trước, Trữ Quốc công Cơ Bình Sơn khởi binh mưu phản, sai khi bại sự Trữ Quốc công quý phủ bị ban lụa trắng và rượu đọc. Lúc ấy con dâu của Cơ Bình Sơn vừa mới sinh hạ ấu nữ, liều chết lưu lại một huyết mạch của Trữ Quốc công. Dao Ngọc còn trong tã lót được người hầu trộm mang ra phủ, lúc này mới bảo vệ được tánh mạng.
Cơ Dao Ngọc tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng là một kỳ tài ở phương diện kinh doanh phương diện, bởi vậy Cơ Tùng mới có thể đưa nàng tới trước mặt Nhan Tích Ninh. Cơ Tùng nói: "Có Ngọc Nương ở, cửa hàng của ngươi sẽ không lỗ."
Nhưng mà đang nói tiếp, hắn lại không nghe được Nhan Tích Ninh trả lời. Ngẩng đầu lên chỉ thấy Nhan Tích Ninh sắc mặt phức tạp, Cơ Tùng sửng sốt một chút: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Nhan Tích Ninh buồn bã nói: "Chuyện cơ mật như vật, ngươi nói cho ta biết có thích hợp không?"
Hắn một chút cũng không muốn biết thân phận của Ngọc Nương, hắn cũng không muốn hỏi Cơ Tùng làm sao phát hiện sự tồn tại của Ngọc Nương. Chuyện này liên lụy tới bí mật hoàng thất, nếu hắn không cẩn thận để lộ ra ngoài, mạng nhỏ liền mất.
Hơn nữa, hắn muốn chỉ là một cái quản sự, cũng không muốn chôn một trái bom bên người a.
Cơ Tùng cười nói: "Ngươi yên tâm đi, Ngọc Nương là người rất thông suốt, ngươi ở chung với nàng sẽ biết."
Từ cửa Công bộ đi về hướng Bắc, lại xuyên qua một con phố dài là có thể đến Nghênh Tân Lâu. Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng chậm rãi đi trên đường, hắn nhìn chung quanh nhìn thấy chung quanh hai bên đường toàn là sạp nhỏ náo nhiệt. Khi nhìn thấy có thứ gì mình thích, hắn sẽ lấy mấy đồng tiền từ hà bao trong tay Cơ Tùng ra mua.
Một đường đi tới, phần phía sau xe lăn Cơ Tùng nguyên bản là chỗ treo bao đựng tên treo đầy đồ này nọ. Đại bộ phận đều là đồ ăn, trong đó có các loại mứt hoa quả bao bằng giấy dầu, có kẹo mạch nha bọc bột mì......
Mùi vị ngọt ngào dẫn tới Cơ Tùng liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, y cười nói: "Trở lại phải gắn thêm mấy cái đinh lên mặt sau xe lăn." Một cái đinh hiển nhiên không đủ cho Nhan Tích Ninh dùng.
Nhan Tích Ninh thế nhưng lại đồng ý với Cơ Tùng: "Ý kiến hay!"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Đưa những thứ không treo được cho ta."
Nhan Tích Ninh cũng không từ chối, hắn vui vẻ đưa bao giấy dầu trong tay cho Cơ Tùng: "Đây."
Ngửi hương điểm tâm ngọt ngào, Cơ Tùng nhắc nhở: "A Ninh, không thể mua nữa. Chúng ta còn phải ăn cơm trưa đâu."
Giống Nhan Tích Ninh vừa đi vừa mua đồ ăn, không đợi bọn họ đến Nghênh Tân Lâu, hắn liền no.
Nhan Tích Ninh cảm thấy Cơ Tùng nói có đạo lý: "Được, nghe lời ngươi."
Trong lòng Cơ Tùng ôm hơn mười bao giấy dầu to to nho nhỏ được Nhan Tích Ninh đẩy chen qua đám người, trên mặt y mang theo ý cười ôn nhu. Ngẫu nhiên sẽ có người đem ánh mắt dừng trên hai chân Cơ Tùng, nhưng bọn họ liếc mắt một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt.
Nếu là Cơ Tùng của trước kia, vô luận như thế nào y cũng sẽ không đem hai chân mình bại lộ dưới ánh mắt người khác, ánh mắt kinh ngạc của người qua đường đối với y mà nói không khác gì lăng trì. Nhưng trong khoảng thời gian này tâm tính y đã thay đổi rất nhiều, không chỉ do y thấy được hy vọng. Mà bởi vì sau khi ở cùng một chỗ với Nhan Tích Ninh, y chấp nhận bản thân không trọn vẹn.
Hai người vừa ăn vừa dạo phố, thẳng đến khi tới trước cửa Nghênh Tân Lâu, Nhan Tích Ninh mới nhớ tới một chuyện trọng yếu: "A? Chỉ hai người chúng ta sao?"
Cơ Tùng chỉ chỉ trên lầu: "Ta sai bọn họ đi trước giành chỗ."
Đang nói, một cửa sổ đối diện con phố mở ra, Nghiêm Kha phất phất tay với dưới lầu. Nhan Tích Ninh ngửa đầu nhìn về phía cửa lớn Nghênh Tân Lâu xa hoa tâm tình thư sướng: "Thật tốt."
Ăn tiệm chính là khoẻ, không cần tự mình nấu cơm chính là hoàn mỹ.
Bọn Nghiêm Kha định chính là nhã gian, vừa vào cửa, Nhan Tích Ninh liền nhìn thấy Diệp Lâm Phong đang làm tổ trên cẩm tháp ăn đậu phộng. Hắn sửng sốt một chút: "Diệp thần y, ngươi cũng đến đây?"
Diệp Lâm Phong lầm bầm hai tiếng: "Đương nhiên, giữa trưa không ai nấu cơm, lão phu đương nhiên phải ra ngoài tìm đồ ăn."
Nghiêm Kha đem những thứ treo trên xe lăn Cơ Tùng xuống đặt trên cẩm tháp, hắn cười nói: "Chủ tử, Vương phi, nói ra khẳng định các ngươi không tin. Diệp thần y cư nhiên là khách quen của Nghênh Tân Lâu, ông hiểu rõ mỗi một món ăn như lòng bàn tay. Mới vừa rồi dưới sự chỉ điểm của ông, chúng ta đều gọi mỗi một món chiêu bài trong lâu."
Cơ Tùng có chút đăm chiêu: "Đều nói đại ẩn ẩn vu thị, xem ra trước đây Diệp thần y một mực ở trong thành, bằng không sao lại quen thuộc đồ ăn của Nghênh Tân Lâu như vậy?" Hơn nữa sau khi y bị thương, Diệp Lâm Phong liền theo dõi Dung Vương phủ, nếu không ông không ẩn trong thành, sao lại có tin tức linh thông như vậy.
Diệp Lâm Phong tùy tay sờ một bao giấy dầu bao mở ra: "Chủ yếu là bởi vì tường vây sau bếp Nghênh Tân Lâu thấp, phòng bếp lại lớn người nhiều mắt tạp, ít đi một hai đĩa căn bản sẽ không ai chú ý."
Mọi người:......
Nguyên lai hiểu rõ như lòng bàn tay của Diệp Lâm Phong là như vậy mà ra a.
Sau khi bọn Cơ Tùng vào chỗ, tiểu nhị rất nhanh liền đem rau trộn đặt lên bàn. Nhìn thấy rau trộn đầy đủ sắc hương vị, Nhan Tích Ninh sờ sờ cái bụng: "Bị thiệt rồi......" Vừa rồi không nên không khống chế bản thân vừa đi vừa ăn, hiện tại hắn một chút cũng không đói.
Cơ Tùng an ủi nói: "Không có việc gì, ăn không hết có thể mang về."
Lúc này ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa có quy luật: "Tam Hoàng đệ? Nghe nói ngươi cũng tới Nghênh Tân Lâu a."
Nhan Tích Ninh buồn bực gãi gãi hai má, sao Cơ Lương lại ở chỗ này? Cơ Tùng nhanh chóng nhìn ra nỗi nghi hoặc của Nhan Tích Ninh: "Nghênh Tân Lâu là sản lượng dưới trướng Cơ Lương."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "A......" Ngày thường Cơ Tùng liều mạng tránh đi các huynh đệ này của y, vì sao hôm nay lại chủ động đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm?
Trong lúc nói chuyện Cơ Lương đẩy cửa vào, người còn chưa tới gần, một làn gió thơm đã ập vào mặt: "Hôm nay sứ đoàn vào kinh, phong cảnh trước Nghênh Tân Lâu rât tốt ~ nhất là gian mà Tam Hoàng đệ chọn, tầm nhìn rộng rãi nhất."
Nhan Tích Ninh ngó Cơ Tùng, nguyên lai Cơ Tùng là vì sứ đoàn mà đến, hắn còn tưởng rằng Cơ Tùng thật tình muốn mời hắn ra ngoài ăn.
Lá dưa chua màu vàng kim hút no nước canh, gắp một đũa đặt lên trên cơm trắng noãn, nước canh chua chua chảy từ rau xuống thấm vào cơm trắng. Giống như Nhan Tích Ninh công đạo vậy, dưa chua ăn với cơm càng hợp. Vô luận là thân dưa hay là phần lá, đều có phong vị khác nhau.
Cơ Tùng tự mắt chứng kiến toàn bộ quá trình từ sinh trưởng đến ướp muối của rau cải, không nghĩ tới rau cải đăng đắng ở trong tay Nhan Tích Ninh có thể biến thành vị chua thơm ngon như thế. Vương phi của y có khả năng biến những thứ cũ khó ăn thành mới.
Chỉ mỗi dưa chua, Cơ Tùng rất nhanh liền ăn hết nửa bát cơm. Trên trán y chảy một lớp mồ hôi nhợt nhạt, môi bị cay nên hồng nhuận hơn bình thường rất nhiều. Trong khoảng thời gian này thời tiết nóng nực, y không có cảm giác thèm ăn mấy, phải dựa vào mì lạnh và mì sợi để cứu vớt khẩu vị. Nhưng mà ăn liên tục mấy ngày, chung quy cũng có điểm nhạt nhẽo. Phần cá nấu dưa chưa trước mắt này vừa đúng hòa tan phần nhạt nhẽo này, trong nhất thời y lại mở tộng khẩu vị.
Nhưng ăn ăn, y luôn cảm thấy có chút không quá thích hợp. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nhóm đồng liêu Công bộ đang u oán nhìn...... bát cá nấu dưa chua trước mặt mình.
Cơ Tùng cảm thấy buồn cười đồng thời lại có một loại kiêu ngạo khó hiểu, y đẩy bát về phía trước: "Nếu không chê ta đã ăn qua, thỉnh chư vị cùng nhau hưởng dụng." Nhiều cá nấu dưa chua như vậy, một mình y khẳng định ăn không hết.
Thứ mọi người chờ chính là những lời này, bọn họ khách sáo một phen, lập tức giương đũa về bát cá nấu dưa chua. Có người gắp cá, có người gắp dưa chua, nhưng bọn họ có cùng một điểm chung, là đồng loạt bưng bát lên vững vàng hứng đồ trên đũa, kiên quyết không cho nước canh rơi một giọt nào trên bàn.
Cá nấu dưa chua vừa vào miệng, mọi người liền khen không dứt. Cắn một miếng lớn đồng thời, bọn họ đang đoán món ăn này dùng cái gì chế tác thành. Có người nói cá này có vị trơn mềm, nhất định là cá biển. Có người nói dưa chua giòn giòn, chẳng lẽ là cống phẩm do phía nam đưa tới?
Ngay tại lúc mọi người Đông một câu Tây một câu, Cơ Tùng lại đang vùi đầu ăn thịt kho tàu. Khối thịt được kho đến mềm nhũn dùng đũa nhẹ nhàng kẹp một cái là có thể tách ra, vị thịt nồng đậm xông vào mũi.
Khối thịt này so với một góc nhỏ trước đây Nghiêm Kha đưa tới thì đồ sộ hơn, người có dạ dày nhỏ chỉ cần ăn một khối thịt này đã có thể no.
Thấy Cơ Tùng ăn đến ngon miệng, Tôn Hoài Anh không nhịn được: "Vương gia ngài cũng đừng thừa nước đục thả câu, ngài nói này cá bên trong món cá nấu dưa chua này là cá gì? Dưa chua là làm thế nào?"
Cơ Tùng cười cười: "Cá là cá hiếu, dưa chua là rau cải đắng."
Tiếng nói vừa dứt bọn quan viên ở đây đều đồng loạt sửng sốt: "Không phải chứ?"
Cá hiếu bọn họ đã nếm qua, thịt khô dai như củi không mềm mịn. Rau cải đắng lại là thứ cho trâu bò ăn, sao có thể có hương vị này?
Lúc này có cái quan viên gắp nửa cái đầu cá quả ra từ trong bát: "Ôi, thật sự là cá hiếu."
Cơ Tùng cười nói: "Ao cẩm lí trong nhà xuất hiện cá quả, mới vừa rồi lúc trở về nhìn thấy Vương phi đang xiên hai con lên." Lấy hiểu biết của y về Nhan Tích Ninh, hắn sẽ không cố ý theo đuổi nguyên liệu nấu ăn, thường thường muốn làm cái gì thì ăn cái đó.
"Về phần rau cải đắng như thế nào biến thành dưa chua, phải trở về hỏi Vương phi một câu." Y chỉ nhìn thấy Nhan Tích Ninh thu hoạch sơ chế rau cải, không chú ý quá trình cụ thể.
Nghe Cơ Tùng nói như vậy, bọn quan viên khâm phục không thôi: "Vương phi thật lợi hại."
Vương Văn Việt nhìn đầu cá quả trong bát ánh mắt phức tạp, đúng vậy, tuy Tức Ninh là con nhà Hộ bộ Thượng thư, nhưng từ nhỏ lại không được trong nhà đối xử tử tế. Hắn so với đám đệ tử quan gia bọn họ càng hiểu cách sinh tồn hơn, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn có thể trưởng thành thành một người đáng tin cậy.
Đáng tiếc người tốt như vậy, hiện giờ muốn gặp một lần cũng khó khăn.
Cuối cùng nước canh cá cũng bị mọi người dùng để chan cơm ăn sạch, lúc Nghiêm Kha đến thu thực hạp có hơi cạn lời: "Nguyên lai tất cả mọi người đều giống nhau."
Hai bồn cá nấu dưa chua mà Vương phi đưa tới chỗ thị vệ cũng sạch bóng, mọi người vì tranh đoạt dưa chua mà thiếu chút nữa liền động thủ. Bọn thị vệ quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ để ý mặt hồ một chút, nếu nhìn thấy có cá quả bảo vệ con, bọn họ sẽ mời chúng vào trong nồi của Vương phi bơi một lần.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, dưa chua của Nhan Tích Ninh bị tẩu tán rất nhanh. Cá nấu dưa chua, thịt bò hầm dưa chua, sườn hầm dưa chua...... Thức ăn cho thêm dưa chua có vị chua ngọt giảm bớt dầu mỡ, ăn vào ngon miệng lạ thường.
Mắt thấy dưa chua sẽ tới đáy, Bạch Đào ý do vị tẫn: "Thiếu gia, không nghĩ tới rau cải đắng ăn ngon như vậy, nếu không ta làm thêm một ít được không?" Đầu bếp Lão Trương sau khi lấy được công thức làm dưa chua từ chỗ Nhan Tích Ninh xong, hai ngày này dây thừng trên phòng bếp bên kia treo đầy rau cải đắng đã được rửa sạch sẽ.
Bạch Đào cảm thấy bằng vào thân phận của thiếu gia nhà cậu, chỉ cần mở miệng, Lão Trương nhất định sẽ đưa rau cải mà bọn họ cần tới.
Nhưng mà Nhan Tích Ninh lại cự tuyệt: "Trời lại sắp nóng lên rồi, dưa chua ăn không hết sẽ dễ dàng bị hư. Chờ thời tiết mát mẻ một chút rồi nói sau."
Hơn nữa không biết tại sao, mấy ngày nay hắn luôn không nhấc nổi tinh thần dậy, mỗi ngày ăn xong rồi liền mệt rã rời, cả người héo rũ xuống. Diệp Lâm Phong xem mạch hắn một chút, nói hắn có chút hư, vì thế mặc kệ Nhan Tích Ninh không vui, ông khai một đống thuốc bổ cho Nhan Tích Ninh dùng.
Trong Văn Chương Uyển liền bay ra mùi thuốc Đông y đắng ngứt, ngửi được hương vị này, Nhan Tích Ninh...... càng không có tinh thần.
Đợi lúc Lãnh quản gia tìm tới Nhan Tích Ninh, hắn phát hiện Vương phi nhà hắn đang sinh vô khả luyến nằm trên ghế dựa. Bên trái là Thương Phong đang rụt cổ, trên đùi phải là Tiểu Tùng đang nằm híp mắt, cả người tựa như một con cá chết lật ngửa bụng.
Lãnh quản gia hành lễ: "Vương phi, người được đưa tới hiện đang chờ trong thiên điện."
Nhan Tích Ninh lật người một caia hữu khí vô lực nói: "Ta không biết tuyển người a......"
Chẳng lẽ Cơ Tùng đang lừa hắn sao? Hắn vừa nói sẽ không để cho mình quá vất vả, một bên lại tìm việc cho mình. Nhan Tích Ninh chưa làm hành chính bao giờ, thật không biết nên chọn người như thế nào.
Lãnh quản gia đã sớm đoán trước được trường hợp này, hắn mỉm cười nói: "Vương gia nói, không cần ngài chọn lựa, y chỉ muốn ngài đi nhận thức người một chút. Nhận thức xong rồi, y ở cửa Công bộ chờ ngài, sau đó cùng nhau đi dạo phố ăn cơm."
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh quản gia liền thấy hoa mắt. Nhan Tích Ninh sải bước rời sân: "Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi."
Lãnh quản gia không nhịn được cười lên tiếng, vẫn là Vương gia hiểu Vương phi. Vương phi chính là ngốc ở nhà đến nhàm chán, nghe nói có thể đi dạo phố, hắn lập tức lên tinh thần.
Thiên điện đã có bốn người đang chờ, đứng đầu đúng là Đường Lặc. Trước mặt Đường Lặc đặt mấy cái rương lớn, trong rương là sổ sách được xếp ngay ngắn. Thấy Nhan Tích Ninh vào cửa, bốn người bọn họ hành lễ.
Đường Lặc tiến lên nói: "Vương phi, trải qua nhiều ngày tính toán, tiểu nhân đã đem sổ sách tính ra rõ ràng." Nói xong hắn dâng quyển sổ trong tay bằng hai tay cho Nhan Tích Ninh: "Tình huống thu chi sáu cửa hàng và sáu thôn trang của Nhan phủ đều ghi trong này, thỉnh ngài xem qua."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc, hắn tiếp nhận sổ lật xem một chút, chỉ thấy văn tự bên trong công chính ghi chép khoản thu chi của từng thôn trang. Mặc dù Nhan Tích Ninh không am hiểu xem sổ sách, cũng có thể vừa xem liền hiểu ngay.
Nhan Tích Ninh nhìn Đường Lặc từ trên xuống dưới, không hổ là người từng nhậm chức ở Hộ bộ, hiệu suất làm việc của Đường Lặc vượt qua cả tưởng tượng của hắn. Mấy ngày hôm trước hắn còn đang suy nghĩ, Đường Lặc không mâst nửa tháng sẽ không rời Vọng Phong Các, lúc này mới vài ngày a, hắn đã đem sổ sách tính rồi ghi chép rõ ràng. Khó trách Cơ Tùng sẽ để hắn đến quản sổ sách, có người như thế bên cạnh, hắn quả thật đã lược đi rất nhiều chuyện phiền lòng.
Nhan Tích Ninh khích lệ nói: "Vất vả rồi, sổ sách làm tốt lắm, vừa xem đã hiểu ngay."
Thân hình Đường Lặc chấn động, trên gương mặt thấp thỏm xuất hiện sự kinh hỉ: "Vì Vương phi phân ưu, là bổn phận của tiểu nhân."
Đứng sau Đường Lặc có hai người, hai nam một nữ. Trong đó có một người Nhan Tích Ninh nhận thức, người nọ chính là quản sự mã tràng Lý Lập Hằng, một người nam còn lại tên là Tề Trọng. Tề Trọng có gương mặt hình chữ quốc, thân hình cao lớn khôi ngô giọng như chuông lớn biểu tình kiên nghị, vừa nhìn liền biết người này đã từng nhập ngũ.
Lý Lập Hằng và Tề Trọng sẽ liên thủ quản lý sáu thôn trang trên danh nghĩa của Nhan Tích Ninh, có thể đứng ở nơi này, chứng minh Cơ Tùng nhận thức và tín nhiệm bọn họ.
Ánh mắt Nhan Tích Ninh dừng ở trên người vị nữ giới duy nhất: "Vị này chính là?"
Nữ nhân có tuổi không lớn, nàng bới búi tóc của phụ nhân trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, y phục vải thô không bôi phấn trang điểm nên nhìn nàng rất sạch sẽ lưu loát. Nghe được câu hỏi của Nhan Tích Ninh, nữ nhân hành lễ: "Hồi bẩm Vương phi, ta tên là Ngọc Nương."
Cơ Tùng chọn lựa mấy ngày, cuối cùng lựa chọn người này để quản lý sáu cửa hàng trên danh nghĩa của Nhan Tích Ninh. Tuy tạm thời Nhan Tích Ninh không biết nàng có chỗ gì hơn người, nhưng sau khi nhìn thấy hiệu suất của Đường Lặc, hắn lựa chọn tin tưởng Cơ Tùng.
Nhan Tích Ninh suy tư một lát rồi nói: "Nói vậy trước khi các ngươi đến Vương phủ, nhất định Vương gia đã công đạo với các ngươi không ít chuyện, ta sẽ không lặp lại. Ta tin tưởng Vương gia, cũng tín nhiệm chư vị. Thôn trang và cửa hàng liền giao cho chư vị, trừ phi xuất hiện chuyện các ngươi không thể quyết định, không thì không cần hội báo mọi chuyện cho ta. Nếu xuất hiện chuyện không thể quyết, cứ việc tìm Vương gia và ta."
Kỳ thật Nhan Tích Ninh có chút chột dạ, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, hắn đều không có một chút xông dụng. Cũng may bọn Đường Lặc cực kỳ nể tình, bọn họ hành lễ rồi lui xuống. Nhan Tích Ninh cảm thấy hắn nhất định là lão bản dễ nói chuyện nhất trên đời, hắn không cầu công nhân có công trạng gì, cũng không cần bọn họ sáng tạo kỳ tích gì. Chỉ cần không quấy rầy hắn, hết thảy đều dễ thương lượng.
Nhìn đến cảnh tượng này, khoé môi Lãnh quản gia giật giật muốn nói lại thôi. Nhìn mặt hắn sắp nhanh chóng vặn vẹo, Nhan Tích Ninh thân thiết hỏi: "Làm sao vậy?"
Lãnh quản gia chần chờ nói: "Vương phi đối với bọn họ không khỏi có chút quá tín nhiệm." Một câu phủ đầu cũng không có, vừa tới đã giao quyền tự chủ cho bọn họ, hắn chưa từng gặp qua gia chủ như vậy.
Nhan Tích Ninh mỉm cười: "Không phải ta tín nhiệm bọn họ, là ta tín nhiệm Vương gia." Dựa vào nhân mạch của Cơ Tùng, tìm mấy quản sự trong kinh thành mà cũng không tìm được, vậy vị Vương gia như y xem như bỏ rồi.
Hai mắt Lãnh quản gia sáng bừng, hắn tươi cười đầy mặt: "Vương phi nói có đạo lý."
Nhan Tích Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài phòng: "Dùng thì không nghi, nghi thì không dùng. Vừa hy vọng người khác làm việc giúp ngươi, vừa muốn đề phòng người khác, vậy không bằng tự mình động thủ."
Nhan Tích Ninh nghĩ tới những năm tháng hắn làm xã súc, khi đó hắn có một vị lãnh đạo cực kỳ khó chơi. Vị lãnh đạo này vô luận việc lớn việc nhỏ đều phải nhúng một tay, vô luận công nhân bên dưới làm như thế nào, cũng không hợp tâm ý nàng. Nhưng mà để cho nàng chân chính tiếp nhận mấy hạng mục, nàng sẽ tìm các loại lý do từ chối.
Mỗi lần Nhan Tích Ninh nhìn thấy bọn họ liền đau đầu, hắn và các đồng sự vô số lần phun tào vị lãnh đạo này, không rõ nàng nghĩ cái gì. Sau lại có một đồng sự nhất châm kiến huyết, hắn nói: lãnh đạo kỳ thật không có năng lực gì, chuyện lớn không làm được, việc nhỏ không làm tốt, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn ra năng lực của nàng. Vì thế việc lớn thì ra vẻ cao thâm, việc nhỏ thì tính toán chi li, lấy này để biểu lộ tầm quan trọng của mình.
Nhan Tích Ninh hít một tiếng: "Hà cớ gì?"
Hắn không cần làm cái gì để biểu lộ tầm quan trọng của mình, hắn từng làm công cho người khác, khắc sâu rằng chỉ có cho công nhân đủ quyền lợi và tôn trọng, mới có thể lay động lòng tích cực của bọn họ.
Nghe nói như thế, Lãnh quản gia nghi hoặc: "Vương phi ngài nói cái gì?"
Nhan Tích Ninh giương mày lên: "Nga, ta nói người cũng đã nhận thức xong rồi, chúng ta đi tìm Vương gia đi."
Lãnh quản gia vui vẻ nói: "Xe ngựa đã ở trước cửa chờ Vương phi." Hắn đã nhìn ra, Vương phi không nghĩ nói thêm gì với các quản sự, chính là bởi vì hắn nhớ Vương gia rồi.
Cơ Tùng đã chờ ở cửa Công bộ, nhìn thấy Nhan Tích Ninh từ trên xe ngựa bước xuống, y nở nụ cười: "Làm sao lại ỉu xỉu như vậy? Buổi sáng uống thuốc rồi sao?"
Nhan Tích Ninh sờ sờ mặt mình, hắn cảm thấy tinh thần mình không tồi: "Còn chưa sắc thuốc đâu, hôm nay không muốn uống thuốc. Ta cảm thấy thân thể ta rất tốt, một chút cũng không hư nhược."
Cơ Tùng không nói chuyện, y dùng tay nhấn mạnh lên sườn thắt lưng Nhan Tích Ninh một cái. Thắt lưng Nhan Tích Ninh đau xót chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, hắn chật vật đỡ xe lăn ổn định thân hình: "Ngươi không có võ đức, ngươi đánh lén ta, ngươi điểm huyệt ta."
Cơ Tùng giải thích: "Không phải ta không có võ đức, thần y công đạo, nói lúc ngươi còn nhỏ không được chiếu cố tốt, thân thể có chút thiếu hụt, tới mùa hạ mùa đông người sẽ mệt mỏi. Tuổi trẻ không chú ý, lớn tuổi sẽ phải chịu tội."
Nhan Tích Ninh kiên trì ý kiến của mình: "Không, là do ngươi điểm huyệt ta, ta đều thấy được, trở về ngươi phải dạy ta điểm huyệt." Từ sau khi nhìn thấy võ nghệ cao cường của bọn Nghiêm Kha, hắn liền cảm thấy Sở Liêu là một thế giới võ hiệp. Thế giới võ hiệp sao có thể thiếu đại chiêu điểm huyệt này? Nếu hắn có thể học được cách điểm huyệt thì thật tốt, không có việc gì có thể mát xa, có việc tự mình có thể làm.
Cơ Tùng cong khóe môi: "Đi." Thủ pháp của y cũng là học được từ chỗ Diệp Lâm Phong, trước mắt chỉ điểm qua một mình Nhan Tích Ninh. Đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc kỳ diệu, Cơ Tùng có chút buồn bả che phủ đầu ngón tay.
Nhan Tích Ninh thuần thục đứng phía sau xe lăn, hắn đang chuẩn bị đỡ xe lăn lên xe ngựa, chợt nghe Cơ Tùng nói: "Hôm nay không ngồi xe ngựa, chúng ta đi Nghênh Tân Lâu ăn cơm, thuận tiện dạo phố một chút."
Nhan Tích Ninh ứng tiếng, hắn đẩy Cơ Tùng về phía Bắc. Con phố chỗ nha môn Công bộ cũng không có nhiều người đi đường, cho dù Cơ Tùng hạ giọng, Nhan Tích Ninh cũng có thể nghe được y nói chuyện: "Gặp người rồi sao?"
Nhan Tích Ninh lên tiếng: "Gặp rồi, Lý Lập Hằng là quản sự mã tràng, Tề Trọng hình như là quân nhân, hai người bọn họ đều là bộ hạ của ngươi đi?"
Cơ Tùng cười nói: "Tề Trọng là thuộc hạ của ta, Lý Lập Hằng không phải, trước kia hắn là người của Nội Vụ phủ."
Sau khi Bình Viễn Đế ban Dung Vương phủ cho Cơ Tùng, cũng không quên thưởng thôn trang cửa hàng cho y. Nhưng Cơ Tùng không có mấy người trong kinh thành, bởi vậy giữ một ít người của thôn trang cửa hàng lại, Lý Lập Hằng chính là một trong những người Bình Viễn Đế điểm tên thưởng cho Cơ Tùng.
Cơ Tùng nói: "Lý Lập Hằng có chút nhân mạch, làm việc cũng chu toàn. Ta sai hắn tiếp quản thôn trang là có ba điều. Thứ nhất, muốn thử Lý Lập Hằng, xem hắn có thể dụng tâm hay không. Thứ hai, ta nghĩ luyện luyện Tề Trọng, Tề Trọng người này là ngọc chưa mài giũa, nếu năng lực bằng tính tình, tương lai có thể là lương tướng. Thứ ba, để cho Thánh Thượng nhìn thấy hiện trạng Vương phủ của ta, ông có thể an tâm."
Nói xong ánh mắt Cơ Tùng có chút ảm đạm: "Chỉ là có chút xin lỗi ngươi......"
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Sao ngươi phải xin lỗi ta?"
Cơ Tùng buông mày: "Ngươi tín nhiệm ta đem thôn trang và cửa hàng giao cho ta, ta lại dùng chúng để tính kế lòng người."
Phía sau Lý Lập Hằng không chỉ là Nội Vụ phủ, còn có Bình Viễn Đế. Cơ Tùng cố ý để hắn tiếp quản thôn trang để hắn hiểu biết tình hình kinh doanh của thôn trang, cũng là vì cho Bình Viễn Đế yên tâm. Dung Vương phủ không có nhiều sản nghiệp giống phủ đệ của Thái tử và Nhị Hoàng tử, một Vương phủ miễn cưỡng duy trì ấm no, so với một Vương phủ giàu có càng làm các huynh đệ của y an tâm hơn.
Nhan Tích Ninh cười vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: "Ngươi không cần nghĩ như vậy, nếu tính kế lòng người có thể đổi lấy an bình của Vương phủ chúng ta, ngươi chỉ cần yên tâm lớn mật đi làm là được. Hơn nữa, thôn trang cửa hàng này cũng là bởi vì cho ngươi, Nhan Bá Dung mới có thể đưa chúng cho ta."
Hắn an ủi nói: "Con người ta không am hiểu quản lý kinh doanh, nếu chúng ở trong tay ta, mới thực sự là lãng phí. Chỉ cần ngươi cảm thấy được, chúng ta cứ dựa theo ngươi nói mà làm."
Cơ Tùng giơ khóe môi lên: "Ân."
Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Còn Ngọc Nương đâu? Nàng cũng là người Bình Viễn Đế điểm tên đưa cho ngươi?"
Cơ Tùng cười lắc đầu: "Ta đang muốn nhắc tới nàng với ngươi, Ngọc Nương vốn tên là Cơ Dao Ngọc."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: "Cơ......" Dòng họ hoàng tộc Sở Liêu là Cơ, chẳng lẽ Ngọc Nương có huyết thống hoàng tộc?
Cơ Tùng nói: "Tính kỹ ra, Ngọc Nương là đường tỷ của ta, nàng là con của Trữ Quốc công Cơ Bình Sơn."
Hơn hai mươi năm trước, Trữ Quốc công Cơ Bình Sơn khởi binh mưu phản, sai khi bại sự Trữ Quốc công quý phủ bị ban lụa trắng và rượu đọc. Lúc ấy con dâu của Cơ Bình Sơn vừa mới sinh hạ ấu nữ, liều chết lưu lại một huyết mạch của Trữ Quốc công. Dao Ngọc còn trong tã lót được người hầu trộm mang ra phủ, lúc này mới bảo vệ được tánh mạng.
Cơ Dao Ngọc tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng là một kỳ tài ở phương diện kinh doanh phương diện, bởi vậy Cơ Tùng mới có thể đưa nàng tới trước mặt Nhan Tích Ninh. Cơ Tùng nói: "Có Ngọc Nương ở, cửa hàng của ngươi sẽ không lỗ."
Nhưng mà đang nói tiếp, hắn lại không nghe được Nhan Tích Ninh trả lời. Ngẩng đầu lên chỉ thấy Nhan Tích Ninh sắc mặt phức tạp, Cơ Tùng sửng sốt một chút: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Nhan Tích Ninh buồn bã nói: "Chuyện cơ mật như vật, ngươi nói cho ta biết có thích hợp không?"
Hắn một chút cũng không muốn biết thân phận của Ngọc Nương, hắn cũng không muốn hỏi Cơ Tùng làm sao phát hiện sự tồn tại của Ngọc Nương. Chuyện này liên lụy tới bí mật hoàng thất, nếu hắn không cẩn thận để lộ ra ngoài, mạng nhỏ liền mất.
Hơn nữa, hắn muốn chỉ là một cái quản sự, cũng không muốn chôn một trái bom bên người a.
Cơ Tùng cười nói: "Ngươi yên tâm đi, Ngọc Nương là người rất thông suốt, ngươi ở chung với nàng sẽ biết."
Từ cửa Công bộ đi về hướng Bắc, lại xuyên qua một con phố dài là có thể đến Nghênh Tân Lâu. Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng chậm rãi đi trên đường, hắn nhìn chung quanh nhìn thấy chung quanh hai bên đường toàn là sạp nhỏ náo nhiệt. Khi nhìn thấy có thứ gì mình thích, hắn sẽ lấy mấy đồng tiền từ hà bao trong tay Cơ Tùng ra mua.
Một đường đi tới, phần phía sau xe lăn Cơ Tùng nguyên bản là chỗ treo bao đựng tên treo đầy đồ này nọ. Đại bộ phận đều là đồ ăn, trong đó có các loại mứt hoa quả bao bằng giấy dầu, có kẹo mạch nha bọc bột mì......
Mùi vị ngọt ngào dẫn tới Cơ Tùng liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, y cười nói: "Trở lại phải gắn thêm mấy cái đinh lên mặt sau xe lăn." Một cái đinh hiển nhiên không đủ cho Nhan Tích Ninh dùng.
Nhan Tích Ninh thế nhưng lại đồng ý với Cơ Tùng: "Ý kiến hay!"
Cơ Tùng dở khóc dở cười: "Đưa những thứ không treo được cho ta."
Nhan Tích Ninh cũng không từ chối, hắn vui vẻ đưa bao giấy dầu trong tay cho Cơ Tùng: "Đây."
Ngửi hương điểm tâm ngọt ngào, Cơ Tùng nhắc nhở: "A Ninh, không thể mua nữa. Chúng ta còn phải ăn cơm trưa đâu."
Giống Nhan Tích Ninh vừa đi vừa mua đồ ăn, không đợi bọn họ đến Nghênh Tân Lâu, hắn liền no.
Nhan Tích Ninh cảm thấy Cơ Tùng nói có đạo lý: "Được, nghe lời ngươi."
Trong lòng Cơ Tùng ôm hơn mười bao giấy dầu to to nho nhỏ được Nhan Tích Ninh đẩy chen qua đám người, trên mặt y mang theo ý cười ôn nhu. Ngẫu nhiên sẽ có người đem ánh mắt dừng trên hai chân Cơ Tùng, nhưng bọn họ liếc mắt một cái liền nhanh chóng dời tầm mắt.
Nếu là Cơ Tùng của trước kia, vô luận như thế nào y cũng sẽ không đem hai chân mình bại lộ dưới ánh mắt người khác, ánh mắt kinh ngạc của người qua đường đối với y mà nói không khác gì lăng trì. Nhưng trong khoảng thời gian này tâm tính y đã thay đổi rất nhiều, không chỉ do y thấy được hy vọng. Mà bởi vì sau khi ở cùng một chỗ với Nhan Tích Ninh, y chấp nhận bản thân không trọn vẹn.
Hai người vừa ăn vừa dạo phố, thẳng đến khi tới trước cửa Nghênh Tân Lâu, Nhan Tích Ninh mới nhớ tới một chuyện trọng yếu: "A? Chỉ hai người chúng ta sao?"
Cơ Tùng chỉ chỉ trên lầu: "Ta sai bọn họ đi trước giành chỗ."
Đang nói, một cửa sổ đối diện con phố mở ra, Nghiêm Kha phất phất tay với dưới lầu. Nhan Tích Ninh ngửa đầu nhìn về phía cửa lớn Nghênh Tân Lâu xa hoa tâm tình thư sướng: "Thật tốt."
Ăn tiệm chính là khoẻ, không cần tự mình nấu cơm chính là hoàn mỹ.
Bọn Nghiêm Kha định chính là nhã gian, vừa vào cửa, Nhan Tích Ninh liền nhìn thấy Diệp Lâm Phong đang làm tổ trên cẩm tháp ăn đậu phộng. Hắn sửng sốt một chút: "Diệp thần y, ngươi cũng đến đây?"
Diệp Lâm Phong lầm bầm hai tiếng: "Đương nhiên, giữa trưa không ai nấu cơm, lão phu đương nhiên phải ra ngoài tìm đồ ăn."
Nghiêm Kha đem những thứ treo trên xe lăn Cơ Tùng xuống đặt trên cẩm tháp, hắn cười nói: "Chủ tử, Vương phi, nói ra khẳng định các ngươi không tin. Diệp thần y cư nhiên là khách quen của Nghênh Tân Lâu, ông hiểu rõ mỗi một món ăn như lòng bàn tay. Mới vừa rồi dưới sự chỉ điểm của ông, chúng ta đều gọi mỗi một món chiêu bài trong lâu."
Cơ Tùng có chút đăm chiêu: "Đều nói đại ẩn ẩn vu thị, xem ra trước đây Diệp thần y một mực ở trong thành, bằng không sao lại quen thuộc đồ ăn của Nghênh Tân Lâu như vậy?" Hơn nữa sau khi y bị thương, Diệp Lâm Phong liền theo dõi Dung Vương phủ, nếu không ông không ẩn trong thành, sao lại có tin tức linh thông như vậy.
Diệp Lâm Phong tùy tay sờ một bao giấy dầu bao mở ra: "Chủ yếu là bởi vì tường vây sau bếp Nghênh Tân Lâu thấp, phòng bếp lại lớn người nhiều mắt tạp, ít đi một hai đĩa căn bản sẽ không ai chú ý."
Mọi người:......
Nguyên lai hiểu rõ như lòng bàn tay của Diệp Lâm Phong là như vậy mà ra a.
Sau khi bọn Cơ Tùng vào chỗ, tiểu nhị rất nhanh liền đem rau trộn đặt lên bàn. Nhìn thấy rau trộn đầy đủ sắc hương vị, Nhan Tích Ninh sờ sờ cái bụng: "Bị thiệt rồi......" Vừa rồi không nên không khống chế bản thân vừa đi vừa ăn, hiện tại hắn một chút cũng không đói.
Cơ Tùng an ủi nói: "Không có việc gì, ăn không hết có thể mang về."
Lúc này ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa có quy luật: "Tam Hoàng đệ? Nghe nói ngươi cũng tới Nghênh Tân Lâu a."
Nhan Tích Ninh buồn bực gãi gãi hai má, sao Cơ Lương lại ở chỗ này? Cơ Tùng nhanh chóng nhìn ra nỗi nghi hoặc của Nhan Tích Ninh: "Nghênh Tân Lâu là sản lượng dưới trướng Cơ Lương."
Nhan Tích Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "A......" Ngày thường Cơ Tùng liều mạng tránh đi các huynh đệ này của y, vì sao hôm nay lại chủ động đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm?
Trong lúc nói chuyện Cơ Lương đẩy cửa vào, người còn chưa tới gần, một làn gió thơm đã ập vào mặt: "Hôm nay sứ đoàn vào kinh, phong cảnh trước Nghênh Tân Lâu rât tốt ~ nhất là gian mà Tam Hoàng đệ chọn, tầm nhìn rộng rãi nhất."
Nhan Tích Ninh ngó Cơ Tùng, nguyên lai Cơ Tùng là vì sứ đoàn mà đến, hắn còn tưởng rằng Cơ Tùng thật tình muốn mời hắn ra ngoài ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất