Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 97: Lẩu uyên ương (1)

Trước Sau
Editor: Yang1002

Không khí ở mã tràng rất mát mẻ, nhìn đàn ngựa tự do lao trên cỏ, tâm trạng của mọi người đều trở nên sinh động hơn. Tới gần giữa trưa, đám người hoạt động đến tận ngọ bụng đói đến kêu vang, bọn Nghiêm Kha giương đôi mắt trông mong nhìn Nhan Tích Ninh: "Vương phi, giữa trưa chúng ta ăn cái gì?"

Hiện giờ thứ bọn Nghiêm Kha chờ đợi nhất chính là một ngày ba bữa, từ khi vào Dung Vương phủ, mỗi một bữa cơm đều rất có hi vọng. Vương phi chưa bao giờ tư tàng, mặc dù ăn không được món ngon do tự tay hắn làm, hắn cũng sẽ đem công thức giao cho đầu bếp. Có Vương phi chỉ điểm, hương vị đồ ăn cũng tốt hơn bình thường, món ngon mới lạ thường xuất hiện trên bàn cơm.

Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát sau nói: "Nếu không...... ăn lẩu đi."

Trong ba lô của hắn có gia vị lẩu đã xào xong, trù phòng trong mã tràng cũng đang hầm canh gà, chỉ cần bỏ gia vị lẩu vào trong canh gà, hắn có thể có được một nồi nước lẩu tê cay thơm ngon. Nói tới thì trong thôn trang ở mã tràng bên này có rau xanh tươi mới, có thịt có đồ ăn còn có túi phúc, ăn lẩu là thuận tiện nhất.

Nghiêm Kha nghe vậy có chút chần chờ: "Ăn lẩu? Trời này ăn lẩu?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Làm sao vậy? Không thể ăn sao?" Ở trong nhận thức của hắn một năm bốn mùa đều có thể ăn lẩu, mùa đông ăn ấm thân, mùa hè ăn đổ mồ hôi, lẩu của từng mùa đều có phong vị riêng của mình.

Nghiêm Kha cười nói: "Lại nói các huynh đệ cũng đã thật lâu không ăn lẩu, nếu Vương phi đề nghị ăn lẩu, thuộc hạ lập tức đi xử lý."

Nhan Tích Ninh không hiểu gì, nguyên liệu nấu lẩu đều đã chuẩn bị tốt, cần Nghiêm Kha xử lý cái gì?

Lúc này Nghiêm Kha vung tay hô một tiếng: "Các huynh đệ, Vương phi nói trưa hôm nay sẽ ăn lẩu. Chúng ta bộc lộ tài năng cho Vương phi xem!"

Bọn thị vệ đang cưỡi ngựa lập tức hưởng ứng: "Được!" Lập tức bọn họ giục ngựa giơ roi hướng về phía rừng núi phụ cận mã tràng, không bao lâu sau liền không thấy bóng dáng nữa.

Nhan Tích Ninh giật giật khóe môi: "Bọn họ...... đang làm cái gì vậy?"

Cơ Tùng giải thích: "Bọn họ vào trong núi săn dã vật đi."

Lẩu mà bọn Nghiêm Kha từng ăn chính là chần thức ăn, đem thịt tươi cắt thành lát, nhúng vào nồi nước trong, chỉ cần miếng thịt đổi màu lập tức vớt lên. Lúc ăn thì chấm chung với tương vừng đã pha hoặc là tương hẹ, mùa đông ăn một nồi lẩu nóng hầm hập liền mồm to ăn thịt, cả dạ dày lẫn thân thể đều ấm hơn.

Cơ Tùng hoài niệm nói: "Lần cuối cùng ăn lẩu, vẫn là ở trong Sí Linh quân." Một lần đó y, Nghiêm Kha và Tiêu Linh ba người ăn một nửa con cừu, hiện giờ nhớ lại, cảm giác đã qua rất lâu.

Nhan Tích Ninh nhìn thấy bọn thị vệ giống như khỉ về núi: "Nhưng...... lẩu mà ta làm không phải loại lẩu mà bọn họ nghĩ tới."

Cơ Tùng sửng sốt một chút: "Ân?"

Nhan Tích Ninh không biết nên giải thích như thế nào với Cơ Tùng, một lúc sau hắn bỏ qua: "Không có việc gì, chờ chúng ta chuẩn bị lẩu xong, bọn Nghiêm Kha chắc cũng đã trở lại."

Trên thực tế không đợi hắn chuẩn bị đồ ăn kèm xong, đám người Nghiêm Kha đã trở lại. Bọn thị vệ có thực lực siêu quần, vừa ra tay liền mang về một con nai và một đầu dê núi. Vừa về đến mã tràng, mọi người liền nhếch mũi lên: "Mùi gì lại thơm như vậy?"

Mã tràng dựng một mái che nắng lâm thời cũng đã đặt bàn tròn lớn, trên bàn tròn thả hai chậu than lớn. Thị vệ đi theo bọn họ đến mã tràng chỉ có bốn người, hoàn toàn có thể ngồi đủ quanh bàn tròn.

Trên từng chậu than đều đặt một chiếc nồi đồng, một nồi lẩu lấy canh gà làm nền, trên mặt canh gà trong suốt còn nổi một bó hành đã được cột lại, gừng, cẩu kỷ và táo đỏ, vừa nhìn đã thấy rất dưỡng sinh. Một nồi đồng khác là lẩu tê cay, mặt trên có một tầng dầu ớt thật dày, mùi tê cay mà bọn Nghiêm Kha ngửi được chính là từ trong nồi này bay ra.



Chung quanh chậu than là rau dưa tươi mới cùng thịt được cắt thành lát hơi mỏng, vô luận là chủng loại hay là phân lượng đều rất đầy đủ. Trên bàn đủ mọi màu sắc, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.

Nghiêm Kha vòng quanh cái bàn hai vòng rồi nhìn về phía Cơ Tùng: "Chủ tử, đây là lẩu mà Vương phi nói? Cùng cái bình thường chúng ta ăn không giống nhau a."

Cơ Tùng cười nói: "Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lẩu như này, cảm giác cũng không tệ lắm. Dọn dẹp một chút rồi ngồi xuống đi, nước sôi có thể thả đồ ăn."

Đang nói, Nhan Tích Ninh bưng một rổ nấm lát đi tới. Trong rổ đặt vài loại nấm, có tùng nhung tông nâu, có nấm trắng noãn không biết tên. Đống nấm này đều được hái từ trong rừng núi xung quanh thôn trang, dùng để thả lẩu là ngon nhất.

Hai chậu than đồng thời đun nóng, nồi nấu nước lẩu đo đỏ đã sôi. Nhan Tích Ninh nhắc nhở: "Nước sôi có thể bỏ thịt vào rồi, có thể bắt đầu ăn rồi, không cần khách khí."

Bọn thị vệ còn khá câu nệ, không phải lần đầu tiên bọn họ cùng dùng bữa với Cơ Tùng, nhưng là lần đầu tiên cùng ăn với Nhan Tích Ninh. Ở trước mặt Vương phi, bọn họ muốn giữ một ít mặt mũi.

Nhan Tích Ninh thấy mọi người cười ngây ngô không động đũa liền nhìn về phía Cơ Tùng xin giúp đỡ, Cơ Tùng ngầm hiểu, y ôn thanh nói: "Ăn đi."

Tiếng nói vừa dứt, Nghiêm Kha dẫn đầu nhấc đũa lên gấp một đống thịt lát vào trong nồi lẩu cay: "Ai, thuộc hạ không khách khí nha!"

Nhan Tích Ninh không thích ăn thịt dê cắt lát, bởi vậy hôm nay chuẩn bị đều là thịt bò. Mã tràng có một hạ nhân am hiểu mổ bò, dưới đao của hắn, mỗi một khối thịt bò đều được phân chia rõ ràng. Thịt mà Nghiêm Kha gắp là phần thịt dưới xương bả vai bò, nhúng một chút là có thể đạt được vị non mềm.

Thịt bò ở trong nồi lẩu cay lăn vài vòng liền đổi màu, Nghiêm Kha gắ một mảnh thịt đầu tiên thả vào trong chén Cơ Tùng: "Chủ tử ăn thịt."

. Truyện Hài Hước

Nhìn đến miếng thịt này, Cơ Tùng nhướng mày, y nhớ tới khoảng thời gian trước thường xuyên thu được một ngụm thịt, một miếng hoành thành. Y dở khóc dở cười: "Làm khó ngươi còn nhớ rõ ta."

Nghiêm Kha nói rất ngay thẳng: "Đó là đương nhiên, có thứ tốt phải để lại cho chủ tử." (Sao hồi trước hong nói vậy á ????????)

Cơ Tùng cũng không vạch trần, y gắp một miếng thịt từ trong nồi bỏ vào chén Nhan Tích Ninh, sau đó dặn bọn thị vệ: "Nhanh ăn đi, nếu không ăn để thịt lâu sẽ dai."

Mấy thị vệ lên tiếng, bọn họ gắp thịt vào chén trước mặt mình. Nhưng mà bọn họ cũng không có sốt ruột ăn thịt, ngược lại nhìn trái ngó phải trên bàn. Nhan Tích Ninh buồn bực nói: "Các ngươi đang tìm cái gì?"

Nghiêm Kha ngượng ngùng gãi đầu: "Không có tương vừng sao?" Bọn họ ăn lẩu đều quen chấm tương vừng, hương vị thịt có được không, toàn bộ dựa vào tương vừng quyết định.

Nhan Tích Ninh cười đưa nước chấm đã chuẩn bị tốt qua: "Không có chuẩn bị tương vừng, bất quá các ngươi có thể thử cái này xem."

Đồ chấm có hai loại, một loại là dầu tỏi, một loại là ớt khô. Tỏi giã nát ngâm trong dầu vừng có màu vàng óng ánh, kết hợp với vụn rau thơm xanh biếc, xông thẳng vào mũi. Màu đĩa đồ chấm ớt khô tiên diễm, để sát vào ngửi thử vừa cay vừa tê, là loại đồ chấm mà bọn Nghiêm Kha đã ăn quen.

Bọn thị vệ gắp thịt lăn một vòng trong đĩa đồ chấm nhét vào miệng, miếng thịt nóng bỏng gặp được nước chấm rất nhanh đã hạ nhiệt, ăn vào trong miệng là ấm áp. Tuy rằng thịt lát chỉ đơn giản lăn một vòng trong nồi, lại thấm đầy đủ tư vị của nước lẩu. Vị tê cay nồng đậm kích thích trong khoang miệng mọi người, thịt chưa trôi xuống dạ dày, chóp mũi bọn họ đã muốn đổ mồ hôi.

Cay mà không khô, béo mà không ngấy, hơn nữa nước chấm dầu tỏi vừa đúng lúc làm trọn vị, vị giác củ mọi người bị kích phát toàn bộ. Bọn họ chưa từng nhấm nháp qua hương vị vừa kích thích vừa phức tạp lại ngon như thế, phục hồi tinh thần lại bọn thị vệ đều gắp thịt trước mặt bỏ vào nồi nước cay.



Ăn ngon! Không nghĩ tới loại lẩu tê cay mà Vương phi làm lại không hề kém cỏi với nồi thịt xiên. Nghiêm Kha khen không dứt miệng, hắn hoàn toàn bị chinh phục bởi nồi lẩu cay: "Vương phi, lẩu ngài làm ăn rất ngon, đây là lẩu gì?"

Nhan Tích Ninh bỏ những thứ cần nấu với thời gian vào cả hai bên nồi: "Đây là lẩu tê cay, bên này chính là lẩu canh gà, tạm thời kêu nó lẩu uyên ương đi."

Mã tràng không có nồi uyên ương có thể đồng thời chứa cả hai vị nước lẩu, hắn chỉ có thể tự chế. Cũng may mọi người cũng không so đo vấn đề này, ăn rất sung sướng.

Nhan Tích Ninh thích nhất khi ăn lẩu là các loại đồ nhúng lẩu có vị giòn dai như dạ dày, hoàng hầu, nhưng mà điều kiện hữu hạn, hắn không thể tìm được nguyên liệu thích hợp. Bất quá không sao, chỉ cần mọi người thích hương vị lẩu, không lo tương lai không có lẩu ăn.

Còn hơn cả ăn lẩu tê cay, Nhan Tích Ninh càng chờ mong túi phúc và tùng nhung hầm trong nồi canh suông. Nhìn thấy những lát tùng nhung bên trong nâu nâu bên trong trắng nổi chìm nồi trong canh gà, Nhan Tích Ninh không khỏi nhìn về phía Cơ Tùng.

Cơ Tùng đang vui vẻ nhấm nháp lẩu cay, y phát hiện Nhan Tích Ninh rất biết chọn lựa nguyên liệu, những thứ bỏ vào nồi cay đều mỹ vị dị thường. Vô luận là thịt bò đỏ tươi, hay là viên bột khéo léo mượt mà, mỗi một loại đều có hương vị không thể xoi mói.

Thấy Nhan Tích Ninh nhìn chằm chằm mình, Cơ Tùng có chút kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta đang đợi tùng nhung."

Cơ Tùng sửng sốt một chút: "Ân?"

Nhan Tích Ninh không ngừng cười: "Ta nói chính là nấm tùng nhung, nhìn thấy nấm này không? Loại nấm này gọi tùng nhung."

Cơ Tùng:......

Y nhớ tới, trước kia Nhan Tích Ninh gọi y là Cơ Tùng Nhung thì phải, chẳng lẽ khi đó A Ninh cũng nhớ tới loại nấm này? Quên đi chỉ cần A Ninh thích, y nhiều thêm cái biệt danh cũng chẳng sao?

Đủ loại đồ ăn trong nồi, mỗi người đều có món mà nình thích. Tỷ như Nghiêm Kha, hắn là động vật ăn thịt tiêu chuẩn, hắn thích nhất thịt bò nửa nạc nửa mỡ, còn Cơ Tùng thích chính là ngó sen và măng giòn mềm. Thứ Bạch Đào thích lại có hơi kì quái, cậu thích một loại khoai gần mã tràng gọi là " Lá trâu".

Cơ Tùng ăn một lát liền ra một thân mồ hôi, y cởi ngoại sam ra: "Ta vẫn tưởng rằng lẩu chỉ có ăn vào mùa đông mới là thích hợp nhất. Không nghĩ tới ăn trong mùa này cũng có một phen phong vị khác."

Nghiêm Kha vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa lẩu mà Vương phi làm cùng với lẩu trước kia chúng ta ăn không giống nhau. Chúng ta trước đây ăn lẩu chủ yếu là ăn thịt, mà lẩu uyển ương do Vương phi làm, cái gì cũng có thể nấu."

Hàn Tiến ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Đúng đúng, vạn vật đều có thể thả lẩu."

Nhan Tích Ninh đang lẳng lặng chờ đợi tùng nhung chín, sau khi thả tùng nhung vào nồi, hắn đã ngửi thấy một hương thơm độc đáo, cổ hương thơm này xen lẫn trong vị cay nên không rõ ràng lắm. Nhưng mà uống một ngụm canh gà, có thể cảm giác rõ ràng sự tồn tại của tùng nhung.

Tùng nhung mang theo hương thơm của núi rừng, dính hơi thở của cây tùng, trong tưởng tượng của Nhan Tích Ninh, vị tùng nhung hẳn là non mềm như các loại nấm khác. Nhưng mà đời trước hắn là một người nghèo kiết hủ lậu, mua không nổi loại nấm quý giá như tùng nhung, bởi vậy hắn vẫn không biết tùng nhung rốt cuộc có vị gì.

Chờ đợi một lúc, tùng nhung rốt cuộc cũng chín. Nhan Tích Ninh vớt hai phiến tùng nhung đặt ở trong chén, hắn không chấm thêm gia vị gì. Chờ tùng nhung nguội bớt, hắn khẩn cấp cắn một ngụm tùng nhung.

Này...... vị giống y như nấm đùi gà là xảy ra chuyện gì đây?

Nhan Tích Ninh không tin tà lại cắn hai cái, nhập khẩu quả thật là hương khí tùng nhung, nhưng vị không phải giòn mềm, mà là cảm giác chắc nịt. Nhan Tích Ninh có chút thất vọng, hắn nhai nhai tùng nhung trong miệng, như thế nào lại cảm thấy vị thoáng có chút nhẵn nhụi giống như nấm đùi gà vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau