Chương 99: Xứng danh (1)
Editor: Yang1002
Mưa to suốt hai ngày hai đêm, thẳng đến giữa trưa ngày thứ ba thế mưa mới giảm bớt. Mẫn Giang vỡ đê năm chỗ, ngoài thành có tám châu huyện ngập trong nước sông, bên trong thành chỗ địa thế thấp cũng thành một mảnh ao hồ. Cơ Tùng mang theo quan viên dưới trướng ngồi canh giữ ở chỗ đê, liên tục hai ngày một đêm mới đưa đắp lại được chỗ vỡ.
Nhan Tích Ninh dùng tất cả thôm trang cửa hàng trên danh nghĩa Dung Vương phủ thu lưu nạn dân, nhưng mà đối mặt với phần đông nạn dân, cũng chỉ như muối bỏ biển. Nhiều người liền nhiều miệng ăn, ngay cả kho lương có thể cho vay lương thực, cũng không biết khi nào mới có thể cho vay đến trong tay mỗi người.
Càng ngày càng nhiều nạn dân ở tụ tập ở ngoài bốn cửa của kinh thành, bọn họ mang theo cả gia đình dầm mưa muốn vào thành một chỗ cư trú. Quan binh thủ thành không dám mở cửa thả người, đứng ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới, sẽ nhìn thấy tường thành đều là người người ồ ạt.
Áp lực của Dung Vương phủ rất lớn, Đường Lặc và Ngọc Nương đem tất cả bạc có thể xoay được trong thôn trang cửa hàng đều đổi thành vật tư, cũng chỉ có thể chống đỡ được mấy ngày ngắn ngủn. Dưới tình huống như vậy, không ai hỗ trợ cũng liền thôi, sổ con buộc tội Cơ Tùng lại chất đầy trên án thư của Bình Viễn Đế.
Khi Cơ Tùng mang theo quan viên Công bộ cùng bọn thị vệ mỏi mệt hồi kinh, y bị thái giám trong cung phái tới cản lại. Thái giám lo lắng trùng trùng hành lễ: "Dung Vương điện hạ ngài cuối cùng cũng trở lại, ngài nhanh vào trong cung nhìn xem đi, Thánh Thượng đang phát lửa giận rất lớn."
Cơ Tùng gật gật đầu, y hít sâu một hơi xua đi sự mệt mỏi mấy ngày liền: "Đi."
Trong Ngự thư phòng, nhóm Ngự Sử quỳ đầy đất, Bình Viễn Đế sóng yên biển lặng ngồi trên long ỷ. Long Tiên Hương từ trong lư hương trên bàn chậm rãi toả ra, che khuất mùi ẩm mốc do hơi nước mang đến, lại không che được tiếng mưa rới tí tách ngoài Ngự thư phòng.
Lòng các Ngự Sử kêu khổ, bọn họ đã quỳ gối ở nơi này sắp nửa canh giờ, sao Dung Vương còn chưa đến? Đáng thương cho tay chân chân già yếu của bọn họ, đều sắp gãy. Nhưng mà bọn họ không dám biểu lộ ra một chút gì, Bình Viễn Đế không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ.
Bình Viễn Đế gọi về rất gấp, cấm quân trong cung nâng xe lăn Cơ Tùng lên đưa y đến ngoài điện. Trục bánh xe lăn dính đầy bùn, mưa to một trận, nước bùn trên bánh xe cùng ghế dựa lác đác rơi xuống, rất nhanh liền làm dơ nền gạch xanh sạch sẽ.
Xe lăn còn như thế, Cơ Tùng càng không cần nói. Mấy ngày liên tục y dẫn người tu đê, lúc này quần áo không sạch sẽ đến chẳng ra hình dạng gì. Quần áo y ướt đẫm bùn đất lầy lội, đáy mắt che kín tơ máu, trên khuôn mặt tái nhợt dính vài giọt bùn.
Dương công công nghe được động tĩnh nhanh chóng bước tới, đương nhiên sẽ nhìn thấy bộ dạng của Cơ Tùng, hốc mắt Dương công công đỏ lên: "Điện hạ của ta a, sao ngài lại thành như vậy."
Thanh âm Cơ Tùng khàn khàn, y cố gắng vực dậy tinh thần: "Công công thứ lỗi, Dung Xuyên vội tới, thất nghi."
Dương công công phân phó cung nhân xung quanh: "Còn không nhanh chân hầu hạ Dung Vương điện hạ thay y phục!" Không nói đến bộ dạng như vậy làm sao diện thánh, nhìn thần thái của Cơ Tùng đã mỏi mệt tới cực điểm, nếu không để cho y nghỉ ngơi thật tốt, người sẽ suy đổ mất.
Trong ngự thư phòng truyền đến tiếng của Bình Viễn Đế: "Bên ngoài chính là Dung Vương?"
Cơ Tùng nhấc tinh thần dậy: "Khởi bẩm phụ hoàng, là nhi thần."
Bình Viễn Đế lên tiếng: "Nâng vào."
Bọn thị vệ nâng Cơ Tùng vào Ngự thư phòng, tiến vào thư phòng, hơi nóng mang theo mùi Long Tiên Hương phả vào mặt, Cơ Tùng nhịn không được đánh cái hắt xì.
Xe lăn được đặt xuống vững vàng, Bình Viễn Đế ngẩng đầu nhìn Cơ Tùng, thân thể ông ngừng một chút, sổ con trong tay "Lạch cạch" một tiếng rơi trên án thư. Cơ Tùng nâng tay lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Sắc mặt Bình Viễn Đế biến rồi lại biến, cuối cùng ông đứng dậy đi về phía Cơ Tùng. Đầu tiên là sờ sờ trán Cơ Tùng, lại sờ sờ tay y: "Người tới, trước tiên hầu hạ Dung Vương điện hạ tắm rửa thay quần áo, lại gọi ngự y đến."
Chờ Cơ Tùng rửa mặt chải đầu xong thay triều phục khô ráo lại trở lại Ngự thư phòng, y phát hiện y phục bẩn của y đang khoác lên xe lăn cũng bẩn nốt. Xe lăn bên cạnh đầu đám Ngự Sử càng hạ thấp, đằng trước Ngự Sử là Thái tử, Nhị hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cũng đang quỳ, một đám người quỳ ngay ngắn chỉnh tề.
Bình Viễn Đế hừ lạnh một tiếng: "Cơ Dung Xuyên đến rồi, tới đi, không phải các ngươi buộc tội y sao? Trẫm cho các ngươi cơ hội, có lời gì muốn nói, nói ngay trước mặt y."
Cơ Tùng lúc này mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, y mím môi gịc đầu giấu đi lãnh ý và mệt mỏi ở đáy mắt: "Không biết các vị Ngự Sử đại nhân có lời gì muốn nói với bổn vương."
Tiếng nói vừa dứt, nhóm Ngự Sử ở đây lại không có một người dám trả lời. Khi bọn hắn nhìn thấy xe lăn tàn phá cùng quần áo không sạch sẽ bên trên, bọn họ như bị vả vào mặt mấy cái thật mạnh.
Bình Viễn Đế từ trên án thư nhặt lên một quyển sổ con đưa cho Cơ Tùng: "Tự ngươi xem đi."
Cơ Tùng mở ra đọc, mày y hơi hơi nhăn lại. Ở Sở Liêu chuyện cứu trợ thiên tai do quan phủ phụ trách, Ngự Sử tham tấu phu phu Cơ Tùng lạm dụng chức quyền thu nạp nạn dân, tấu trên danh nghĩa hai người có lượng tài sản lớn không rõ lai lịch.
Hiện giờ trong thành đều biết rõ cửa hàng có treo đèn lồng đỏ là của Dung Vương phủ, này còn chưa tính, ngoài thành có hơn hai mươi thôn trang cũng treo đèn lồng màu đỏ. Ngự Sử cảm thấy Cơ Tùng thân là Công bộ Thị lang không thể quản lý tốt đường sông đã xem như thất trách nghiêm trọng, bây giờ còn có nhiều thôn trang cửa hàng như vậy, hẳn là phải nghiêm tra.
Cơ Tùng yên lặng khép sổ con lại nhu nhu mi tâm, một câu biện bạch cho bản thân cũng không muốn nói.
Bình Viễn Đế rút sổ con từ trong tay Cơ Tùng ra, ông mở sổ con: "Phu phu Dung Vương lạm dụng chức quyền, trẫm muốn hỏi, y lạm dụng chức quyền gì. Chu Ngự Sử, sổ con là do ngươi viết, ngươi nói rõ xem."
Chu Ngự Sử chùi mồ hôi trên đầu: "Khởi bẩm bệ hạ, an trí nạn dân là chức trách của quan phủ, mà Dung Vương chưa dâng thư phê chuẩn liền tự mình an trí nạn dân......"
Cơ Lương cẩn thận xê dịch thân thể đến bên cạnh Cơ Nam: "Thái tử điện hạ, Ngự Sử mới mà ngươi mời chào, hình như không thông minh lắm."
Lạm dụng chức quyền ứng với việc lấy quyền mưu tư, Dung Vương phủ vì an trí nạn dân, hận không thể đào rỗng của cải. Nạn dân có thể cho bọn họ cái gì? Bọn họ an trí nạn dân có thể được cái gì?
Chu Ngự Sử hít sâu một hơi vẻ mặt bất chấp tất cả: "Nhìn từ bề ngoài, Dung Vương đại công vô tư. Trên thực tế, Dung Vương có tư tâm thu mua lòng người!"
Chu Ngự Sử vừa dứt câu, Cơ Nam cũng đau đầu gật gù: "Quả thật không thông minh lắm......"
Bất kỳ một đế vương nào cũng không hy vọng trước khi mình còn chưa xuống đã nhìn thấy con cái vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu, nhưng mà đế vương nào cũng không tránh được mà tao ngộ loại vấn đề này. Trước đây Bình Viễn Đế ghét nhất chính là ba vị Hoàng tử của ông ngáng chân lẫn nhau, nếu hai chân Cơ Tùng còn toàn vẹn, lời này của Chu Ngự Sử có thể nói đã đâm thẳng vào tim phổi đế vương.
Có vị đế vương có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con dã tâm bừng bừng mơ ước ngôi vị Hoàng đế của mình?
Nghe xong lời này, Cơ Tùng cười khổ một tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần như bây giờ...... mua chuộc lòng dân có ích lợi gì?" Hai tay y dừng trên đầu gối mình, một Hoàng tử bị liệt, đời này đều vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.
Lúc này Dương công công nhanh chân đi đến bên người Bình Viễn Đế nói nhỏ, đáy mắt Bình Viễn Đế đáy mắt hiện lên nỗi đau sâu sắc, ông hơi hơi vuốt cằm: "Chu Ngự Sử có điều không biết, đưa ra quyết định mở hết sản nghiệp Vương phủ thu lưu nạn dân không phải chủ ý của Dung Xuyên, người nói ra lời này là Dung Vương phi."
Dương công công giương giọng nói: "Tuyên Dung Vương phi vào điện ——"
Nghe được tiếng kêu Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh vào trong đại điện.
Hai ngày nay Nhan Tích Ninh rất bận, từ sau khi thôn trang và cửa hàng bắt đầu thu lưu nạn dân, hắn cuối cùng cũng không có cách nào ngoan ngoãn ngốc ở Văn Chương Uyển. Ngọc Nương nói, hắn nên đi tới cửa hàng cùng thôn trang một chút, hiện giờ Cơ Tùng ở bên ngoài cứu tế thiên tai, đại sự trong phủ đều cần hắn ra chủ ý. Mặc dù không cần hắn tự thân vận động, hắn cũng phải toạ trấn ở thôn trang nhiều hơn một chút.
Khi hắn tới thôn trang nhìn thấy tình cảnh các nạn dân, hắn sao có thể nhìn như không thấy? Vì thế hắn triệu tập nhân thủ dựng lều có thể che mưa gió, dẫn người nấu cháo...... Hai ngày này hắn vội đến lòng bàn chân cũng mọc mụn nước, thầm nghĩ mưa mau dừng lại, nạn dân có thể sớm ngày trở lại trong nhà của mình đi.
Mới vừa rồi hắn ở trong thôn trang phát cháo, cấm quân trong cung đã dẫn hắn vào cung.
Tiến vào Ngự thư phòng, Nhan Tích Ninh liền chú ý tới Cơ Tùng đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía hắn. Nghe được tiếng bước chân, Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thu khuôn mặt cùng dáng vẻ của đối phương vào đáy mắt. Nháy mắt nhìn thấy nhau, sự mỏi mệt do bận rộn nhiều ngày đều tiêu tán đi rất nhiều, trong nhất thời hai người nhìn nhau cười.
Rõ ràng chỉ là mấy ngày không thấy, sao lại cảm giác đã qua đi rất lâu rồi?
Cười xong, Nhan Tích Ninh thành thành thật thật quỳ gối trong Ngự thư phòng. Nói thật trong lòng hắn có chút bồn chồn, không biết Hoàng Thượng gọi hắn đến có chuyện gì.
Bình Viễn Đế nhìn Nhan Tích Ninh một thân y phục vải thô, nghĩ đến hai hài tử này một đứa ở ngoài thành cứu tế thiên tai, một đứa đào sạch mọi của cải ra cứu người, thanh âm ông không khỏi chậm lại một ít: "Dung Vương phi, trẫm hỏi ngươi. Người đưa ra chủ ý thu lưu nạn dân là ngươi hay là Dung Xuyên?"
Nhan Tích Ninh có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hồi bẩm phụ hoàng, là nhi thần nêu ra."
Bình Viễn Đế đi qua đi lại vài bước: "Vì cái gì lại nghĩ đến thu nhận nạn dân?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "Nhi thần lòng vô chí lớn, đời này chỉ nghĩ qua những ngày tháng an ổn. Nhưng ngày đó nhìn thấy Vương gia không để ý an nguy rời nhà đi cứu tế thiên tai, nhi thần liền nghĩ làm chút chuyện, Dung Xuyên hành động không tiện đều biết đường giúp nạn thiên tai cứu người, nhi thần tay chân kiện toàn hành động còn thuận tiện hơn y. Có thể giúp một ít cũng là giúp......"
Càng nói hắn càng cảm thấy không thích hợp, vì thế hắn yếu ớt hỏi: "Phụ hoàng, là nhi thần làm chuyện không nên làm sao?"
Bình Viễn Đế ha ha nở nụ cười: "Không, ngươi làm tốt lắm. Ngươi nói đúng vậy, người lòng hoài dân chúng hành động bất tiện vọt tới trên đại đê Mẫn Giang, người tay chân kiện toàn sao có thể nằm yên để cho người khác tới cứu?"
Dừng một lúc sau tươi cười trên mặt Bình Viễn Đế biến thành phẫn nộ: "Chính là trong triều đình của trẫm a, luôn luôn có một ít người tự cho là thông minh, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức cũng không biết làm người!"
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, hắn trộm nhìn về phía Cơ Tùng. Cơ Tùng cho hắn một ánh mắt an ủi, lòng Nhan Tích Ninh liền bình tĩnh lại.
Bình Viễn Đế ném sổ con tới trước mặt Chu Ngự Sử: "Thân là triều thần, nhìn thấy nạn dân tràn vào vào kinh thành, không nghĩ biện pháp cứu tế an dân, lại chú ý Dung Vương có bao nhiêu cửa hàng thôn trang?! Nói thật cho ngươi biết, Dung Vương có bao nhiêu của cải, trẫm đều biết rõ rành mạch. Dung Vương phủ, là trẫm ban thưởng, thôn trang cửa hàng của Vương phủ, là trẫm cho!"
"Chu Ngự Sử, ngươi nói Dung Vương thân là Công bộ Thị lang phải phụ trách nạn lụt? Dung Xuyên vừa tới Công bộ mấy tháng?! Ngươi mắt đui tâm mù sao?"
"Thái tử đâu!"
Cơ Nam bị điểm danh rụt cổ lại: "Có nhi thần."
Bình Viễn Đế mắng thẳng vào mặt: "Lần lũ lụt này Đông Cung làm cái gì? Nói."
Nhan Tích Ninh từ vẻ mặt mộng bức biến thành không chút thay đổi, hắn rốt cuộc cũng hiểu, nguyên lai có người lấy chuyện Dung Vương phủ cứu tế nạn dân này buộc tội Cơ Tùng. Hắn cực kỳ cạn lời, đàn đại thần này có phải nhàn đến hoảng không. Có lòng dạ thảnh thơi đi buộc tội người khác, vì sao không ra ngoài thành đi một chút nhìn một cái?
Mưa to suốt hai ngày hai đêm, thẳng đến giữa trưa ngày thứ ba thế mưa mới giảm bớt. Mẫn Giang vỡ đê năm chỗ, ngoài thành có tám châu huyện ngập trong nước sông, bên trong thành chỗ địa thế thấp cũng thành một mảnh ao hồ. Cơ Tùng mang theo quan viên dưới trướng ngồi canh giữ ở chỗ đê, liên tục hai ngày một đêm mới đưa đắp lại được chỗ vỡ.
Nhan Tích Ninh dùng tất cả thôm trang cửa hàng trên danh nghĩa Dung Vương phủ thu lưu nạn dân, nhưng mà đối mặt với phần đông nạn dân, cũng chỉ như muối bỏ biển. Nhiều người liền nhiều miệng ăn, ngay cả kho lương có thể cho vay lương thực, cũng không biết khi nào mới có thể cho vay đến trong tay mỗi người.
Càng ngày càng nhiều nạn dân ở tụ tập ở ngoài bốn cửa của kinh thành, bọn họ mang theo cả gia đình dầm mưa muốn vào thành một chỗ cư trú. Quan binh thủ thành không dám mở cửa thả người, đứng ở trên tường thành nhìn xuống phía dưới, sẽ nhìn thấy tường thành đều là người người ồ ạt.
Áp lực của Dung Vương phủ rất lớn, Đường Lặc và Ngọc Nương đem tất cả bạc có thể xoay được trong thôn trang cửa hàng đều đổi thành vật tư, cũng chỉ có thể chống đỡ được mấy ngày ngắn ngủn. Dưới tình huống như vậy, không ai hỗ trợ cũng liền thôi, sổ con buộc tội Cơ Tùng lại chất đầy trên án thư của Bình Viễn Đế.
Khi Cơ Tùng mang theo quan viên Công bộ cùng bọn thị vệ mỏi mệt hồi kinh, y bị thái giám trong cung phái tới cản lại. Thái giám lo lắng trùng trùng hành lễ: "Dung Vương điện hạ ngài cuối cùng cũng trở lại, ngài nhanh vào trong cung nhìn xem đi, Thánh Thượng đang phát lửa giận rất lớn."
Cơ Tùng gật gật đầu, y hít sâu một hơi xua đi sự mệt mỏi mấy ngày liền: "Đi."
Trong Ngự thư phòng, nhóm Ngự Sử quỳ đầy đất, Bình Viễn Đế sóng yên biển lặng ngồi trên long ỷ. Long Tiên Hương từ trong lư hương trên bàn chậm rãi toả ra, che khuất mùi ẩm mốc do hơi nước mang đến, lại không che được tiếng mưa rới tí tách ngoài Ngự thư phòng.
Lòng các Ngự Sử kêu khổ, bọn họ đã quỳ gối ở nơi này sắp nửa canh giờ, sao Dung Vương còn chưa đến? Đáng thương cho tay chân chân già yếu của bọn họ, đều sắp gãy. Nhưng mà bọn họ không dám biểu lộ ra một chút gì, Bình Viễn Đế không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ.
Bình Viễn Đế gọi về rất gấp, cấm quân trong cung nâng xe lăn Cơ Tùng lên đưa y đến ngoài điện. Trục bánh xe lăn dính đầy bùn, mưa to một trận, nước bùn trên bánh xe cùng ghế dựa lác đác rơi xuống, rất nhanh liền làm dơ nền gạch xanh sạch sẽ.
Xe lăn còn như thế, Cơ Tùng càng không cần nói. Mấy ngày liên tục y dẫn người tu đê, lúc này quần áo không sạch sẽ đến chẳng ra hình dạng gì. Quần áo y ướt đẫm bùn đất lầy lội, đáy mắt che kín tơ máu, trên khuôn mặt tái nhợt dính vài giọt bùn.
Dương công công nghe được động tĩnh nhanh chóng bước tới, đương nhiên sẽ nhìn thấy bộ dạng của Cơ Tùng, hốc mắt Dương công công đỏ lên: "Điện hạ của ta a, sao ngài lại thành như vậy."
Thanh âm Cơ Tùng khàn khàn, y cố gắng vực dậy tinh thần: "Công công thứ lỗi, Dung Xuyên vội tới, thất nghi."
Dương công công phân phó cung nhân xung quanh: "Còn không nhanh chân hầu hạ Dung Vương điện hạ thay y phục!" Không nói đến bộ dạng như vậy làm sao diện thánh, nhìn thần thái của Cơ Tùng đã mỏi mệt tới cực điểm, nếu không để cho y nghỉ ngơi thật tốt, người sẽ suy đổ mất.
Trong ngự thư phòng truyền đến tiếng của Bình Viễn Đế: "Bên ngoài chính là Dung Vương?"
Cơ Tùng nhấc tinh thần dậy: "Khởi bẩm phụ hoàng, là nhi thần."
Bình Viễn Đế lên tiếng: "Nâng vào."
Bọn thị vệ nâng Cơ Tùng vào Ngự thư phòng, tiến vào thư phòng, hơi nóng mang theo mùi Long Tiên Hương phả vào mặt, Cơ Tùng nhịn không được đánh cái hắt xì.
Xe lăn được đặt xuống vững vàng, Bình Viễn Đế ngẩng đầu nhìn Cơ Tùng, thân thể ông ngừng một chút, sổ con trong tay "Lạch cạch" một tiếng rơi trên án thư. Cơ Tùng nâng tay lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
Sắc mặt Bình Viễn Đế biến rồi lại biến, cuối cùng ông đứng dậy đi về phía Cơ Tùng. Đầu tiên là sờ sờ trán Cơ Tùng, lại sờ sờ tay y: "Người tới, trước tiên hầu hạ Dung Vương điện hạ tắm rửa thay quần áo, lại gọi ngự y đến."
Chờ Cơ Tùng rửa mặt chải đầu xong thay triều phục khô ráo lại trở lại Ngự thư phòng, y phát hiện y phục bẩn của y đang khoác lên xe lăn cũng bẩn nốt. Xe lăn bên cạnh đầu đám Ngự Sử càng hạ thấp, đằng trước Ngự Sử là Thái tử, Nhị hoàng tử và Ngũ Hoàng tử cũng đang quỳ, một đám người quỳ ngay ngắn chỉnh tề.
Bình Viễn Đế hừ lạnh một tiếng: "Cơ Dung Xuyên đến rồi, tới đi, không phải các ngươi buộc tội y sao? Trẫm cho các ngươi cơ hội, có lời gì muốn nói, nói ngay trước mặt y."
Cơ Tùng lúc này mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, y mím môi gịc đầu giấu đi lãnh ý và mệt mỏi ở đáy mắt: "Không biết các vị Ngự Sử đại nhân có lời gì muốn nói với bổn vương."
Tiếng nói vừa dứt, nhóm Ngự Sử ở đây lại không có một người dám trả lời. Khi bọn hắn nhìn thấy xe lăn tàn phá cùng quần áo không sạch sẽ bên trên, bọn họ như bị vả vào mặt mấy cái thật mạnh.
Bình Viễn Đế từ trên án thư nhặt lên một quyển sổ con đưa cho Cơ Tùng: "Tự ngươi xem đi."
Cơ Tùng mở ra đọc, mày y hơi hơi nhăn lại. Ở Sở Liêu chuyện cứu trợ thiên tai do quan phủ phụ trách, Ngự Sử tham tấu phu phu Cơ Tùng lạm dụng chức quyền thu nạp nạn dân, tấu trên danh nghĩa hai người có lượng tài sản lớn không rõ lai lịch.
Hiện giờ trong thành đều biết rõ cửa hàng có treo đèn lồng đỏ là của Dung Vương phủ, này còn chưa tính, ngoài thành có hơn hai mươi thôn trang cũng treo đèn lồng màu đỏ. Ngự Sử cảm thấy Cơ Tùng thân là Công bộ Thị lang không thể quản lý tốt đường sông đã xem như thất trách nghiêm trọng, bây giờ còn có nhiều thôn trang cửa hàng như vậy, hẳn là phải nghiêm tra.
Cơ Tùng yên lặng khép sổ con lại nhu nhu mi tâm, một câu biện bạch cho bản thân cũng không muốn nói.
Bình Viễn Đế rút sổ con từ trong tay Cơ Tùng ra, ông mở sổ con: "Phu phu Dung Vương lạm dụng chức quyền, trẫm muốn hỏi, y lạm dụng chức quyền gì. Chu Ngự Sử, sổ con là do ngươi viết, ngươi nói rõ xem."
Chu Ngự Sử chùi mồ hôi trên đầu: "Khởi bẩm bệ hạ, an trí nạn dân là chức trách của quan phủ, mà Dung Vương chưa dâng thư phê chuẩn liền tự mình an trí nạn dân......"
Cơ Lương cẩn thận xê dịch thân thể đến bên cạnh Cơ Nam: "Thái tử điện hạ, Ngự Sử mới mà ngươi mời chào, hình như không thông minh lắm."
Lạm dụng chức quyền ứng với việc lấy quyền mưu tư, Dung Vương phủ vì an trí nạn dân, hận không thể đào rỗng của cải. Nạn dân có thể cho bọn họ cái gì? Bọn họ an trí nạn dân có thể được cái gì?
Chu Ngự Sử hít sâu một hơi vẻ mặt bất chấp tất cả: "Nhìn từ bề ngoài, Dung Vương đại công vô tư. Trên thực tế, Dung Vương có tư tâm thu mua lòng người!"
Chu Ngự Sử vừa dứt câu, Cơ Nam cũng đau đầu gật gù: "Quả thật không thông minh lắm......"
Bất kỳ một đế vương nào cũng không hy vọng trước khi mình còn chưa xuống đã nhìn thấy con cái vì ngôi vị hoàng đế mà tranh đấu, nhưng mà đế vương nào cũng không tránh được mà tao ngộ loại vấn đề này. Trước đây Bình Viễn Đế ghét nhất chính là ba vị Hoàng tử của ông ngáng chân lẫn nhau, nếu hai chân Cơ Tùng còn toàn vẹn, lời này của Chu Ngự Sử có thể nói đã đâm thẳng vào tim phổi đế vương.
Có vị đế vương có thể dễ dàng tha thứ cho đứa con dã tâm bừng bừng mơ ước ngôi vị Hoàng đế của mình?
Nghe xong lời này, Cơ Tùng cười khổ một tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần như bây giờ...... mua chuộc lòng dân có ích lợi gì?" Hai tay y dừng trên đầu gối mình, một Hoàng tử bị liệt, đời này đều vô duyên với ngôi vị Hoàng đế.
Lúc này Dương công công nhanh chân đi đến bên người Bình Viễn Đế nói nhỏ, đáy mắt Bình Viễn Đế đáy mắt hiện lên nỗi đau sâu sắc, ông hơi hơi vuốt cằm: "Chu Ngự Sử có điều không biết, đưa ra quyết định mở hết sản nghiệp Vương phủ thu lưu nạn dân không phải chủ ý của Dung Xuyên, người nói ra lời này là Dung Vương phi."
Dương công công giương giọng nói: "Tuyên Dung Vương phi vào điện ——"
Nghe được tiếng kêu Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh vào trong đại điện.
Hai ngày nay Nhan Tích Ninh rất bận, từ sau khi thôn trang và cửa hàng bắt đầu thu lưu nạn dân, hắn cuối cùng cũng không có cách nào ngoan ngoãn ngốc ở Văn Chương Uyển. Ngọc Nương nói, hắn nên đi tới cửa hàng cùng thôn trang một chút, hiện giờ Cơ Tùng ở bên ngoài cứu tế thiên tai, đại sự trong phủ đều cần hắn ra chủ ý. Mặc dù không cần hắn tự thân vận động, hắn cũng phải toạ trấn ở thôn trang nhiều hơn một chút.
Khi hắn tới thôn trang nhìn thấy tình cảnh các nạn dân, hắn sao có thể nhìn như không thấy? Vì thế hắn triệu tập nhân thủ dựng lều có thể che mưa gió, dẫn người nấu cháo...... Hai ngày này hắn vội đến lòng bàn chân cũng mọc mụn nước, thầm nghĩ mưa mau dừng lại, nạn dân có thể sớm ngày trở lại trong nhà của mình đi.
Mới vừa rồi hắn ở trong thôn trang phát cháo, cấm quân trong cung đã dẫn hắn vào cung.
Tiến vào Ngự thư phòng, Nhan Tích Ninh liền chú ý tới Cơ Tùng đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía hắn. Nghe được tiếng bước chân, Cơ Tùng quay đầu nhìn về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thu khuôn mặt cùng dáng vẻ của đối phương vào đáy mắt. Nháy mắt nhìn thấy nhau, sự mỏi mệt do bận rộn nhiều ngày đều tiêu tán đi rất nhiều, trong nhất thời hai người nhìn nhau cười.
Rõ ràng chỉ là mấy ngày không thấy, sao lại cảm giác đã qua đi rất lâu rồi?
Cười xong, Nhan Tích Ninh thành thành thật thật quỳ gối trong Ngự thư phòng. Nói thật trong lòng hắn có chút bồn chồn, không biết Hoàng Thượng gọi hắn đến có chuyện gì.
Bình Viễn Đế nhìn Nhan Tích Ninh một thân y phục vải thô, nghĩ đến hai hài tử này một đứa ở ngoài thành cứu tế thiên tai, một đứa đào sạch mọi của cải ra cứu người, thanh âm ông không khỏi chậm lại một ít: "Dung Vương phi, trẫm hỏi ngươi. Người đưa ra chủ ý thu lưu nạn dân là ngươi hay là Dung Xuyên?"
Nhan Tích Ninh có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Hồi bẩm phụ hoàng, là nhi thần nêu ra."
Bình Viễn Đế đi qua đi lại vài bước: "Vì cái gì lại nghĩ đến thu nhận nạn dân?"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: "Nhi thần lòng vô chí lớn, đời này chỉ nghĩ qua những ngày tháng an ổn. Nhưng ngày đó nhìn thấy Vương gia không để ý an nguy rời nhà đi cứu tế thiên tai, nhi thần liền nghĩ làm chút chuyện, Dung Xuyên hành động không tiện đều biết đường giúp nạn thiên tai cứu người, nhi thần tay chân kiện toàn hành động còn thuận tiện hơn y. Có thể giúp một ít cũng là giúp......"
Càng nói hắn càng cảm thấy không thích hợp, vì thế hắn yếu ớt hỏi: "Phụ hoàng, là nhi thần làm chuyện không nên làm sao?"
Bình Viễn Đế ha ha nở nụ cười: "Không, ngươi làm tốt lắm. Ngươi nói đúng vậy, người lòng hoài dân chúng hành động bất tiện vọt tới trên đại đê Mẫn Giang, người tay chân kiện toàn sao có thể nằm yên để cho người khác tới cứu?"
Dừng một lúc sau tươi cười trên mặt Bình Viễn Đế biến thành phẫn nộ: "Chính là trong triều đình của trẫm a, luôn luôn có một ít người tự cho là thông minh, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức cũng không biết làm người!"
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức, hắn trộm nhìn về phía Cơ Tùng. Cơ Tùng cho hắn một ánh mắt an ủi, lòng Nhan Tích Ninh liền bình tĩnh lại.
Bình Viễn Đế ném sổ con tới trước mặt Chu Ngự Sử: "Thân là triều thần, nhìn thấy nạn dân tràn vào vào kinh thành, không nghĩ biện pháp cứu tế an dân, lại chú ý Dung Vương có bao nhiêu cửa hàng thôn trang?! Nói thật cho ngươi biết, Dung Vương có bao nhiêu của cải, trẫm đều biết rõ rành mạch. Dung Vương phủ, là trẫm ban thưởng, thôn trang cửa hàng của Vương phủ, là trẫm cho!"
"Chu Ngự Sử, ngươi nói Dung Vương thân là Công bộ Thị lang phải phụ trách nạn lụt? Dung Xuyên vừa tới Công bộ mấy tháng?! Ngươi mắt đui tâm mù sao?"
"Thái tử đâu!"
Cơ Nam bị điểm danh rụt cổ lại: "Có nhi thần."
Bình Viễn Đế mắng thẳng vào mặt: "Lần lũ lụt này Đông Cung làm cái gì? Nói."
Nhan Tích Ninh từ vẻ mặt mộng bức biến thành không chút thay đổi, hắn rốt cuộc cũng hiểu, nguyên lai có người lấy chuyện Dung Vương phủ cứu tế nạn dân này buộc tội Cơ Tùng. Hắn cực kỳ cạn lời, đàn đại thần này có phải nhàn đến hoảng không. Có lòng dạ thảnh thơi đi buộc tội người khác, vì sao không ra ngoài thành đi một chút nhìn một cái?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất