Chương 119: Phụ tử và quân thần (Hạ)
Editor: Yang1002
Cơ Tùng muốn tới Lương Châu, làm cữu phụ cùng y giả của y, Diệp Lâm Phong tự nhiên phải đi theo. Từ lúc bọn Cơ Tùng xuất phát, Diệp Lâm Phong liền chọn một chiếc xe ngựa chui vào. Ông vui vẻ sảng khoái mà ngủ một giấc, thẳng đến lúc này ông mới chui ra khỏi xe của mình bay đến chỗ xe ngựa hai người Cơ Tùng.
Vừa mới nhấc mành, Diệp Lâm Phong liền nhíu mày: "Các ngươi làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng này?"
Nhan Tích Ninh không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng, không biết Cơ Tùng có thể nói lại lời Bình Viễn Đế nói ra trong lúc vô ý cho Diệp Lâm Phong hay không.
Diệp Lâm Phong đặt mông ngồi xuống tháp, ông bắt chéo chân cười nói: "Không phải chứ? Tốt xấu gì cũng lớn như vậy rồi, cha ngươi tiễn ngươi một hồi, ngươi không cần cảm động như vậy đi?"
Cơ Tùng cúi đầu, thân thể y không thể khống chế mà run nhè nhẹ, tâm y như bị thiêu đốt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau. Rõ ràng Bình Viễn Đế thích mẫu phi của y như vậy, sau khi mẫu phi chết cháy, Bình Viễn Đế không chỉ thăng vị phần của nàng, đối với mình cũng rất tốt. Hơn nữa, phóng hỏa đốt người chính là Thái hậu, cùng Bình Viễn Đế có quan hệ gì?
Nhưng mà lời Bình Viễn Đế để lộ ra làm cho y sởn hết tóc gáy đồng thời lại lâm vào sự hoài nghi sâu sắc—— nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao ông lại biết được?
Y không thể tin phụ hoàng đối xử với mình tốt đến bao nhiêu có thể tận mắt nhìn mẫu thân mình chết, Cơ Tùng không dám suy nghĩ sâu xa, Bình Viễn Đế là thủ phạm hay là đồng lõa?
Cơ Tùng không dám nghĩ lại, rồi lại không thể không suy nghĩ. Y muốn biết tình hình thực tế, rồi lại sợ hãi chân tướng. Qua một hồi lâu y mới ngẩng đầu đối mặt Diệp Lâm Phong, khóe mắt y ửng đỏ thanh âm run rẩy: "Mới vừa rồi phụ hoàng nói...... Lúc mẫu phi ta chết, trong miệng vẫn luôn gọi tên ta, trong tay nắm khóa trường mệnh."
Ý cười trong mắt Diệp Lâm Phong từng chút tiêu thất: "Sao Cơ Đạc lại biết tình cảnh trước khi Hồng Mai chết?"
Đáy mắt Cơ Tùng tràn đầy bi thống: "Đúng vậy......" Trong lòng y còn một chút kỳ vọng cuối cùng: "Có lẽ phụ hoàng có sắp xếp tai mắt bên cạnh Thái hậu, tình trạng mẫu phi trước khi chết, ông cũng là sau này mới biết?"
Diệp Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không cần giải vây cho hắn, cái chết của Hồng Mai khẳng định có quan hệ với Cơ Đạc." Ông bổ sung nói: "Mặc dù không phải hắn tự mình động thủ, hắn cũng là đồng lõa."
Ông tin chắc nói: "Tâm tư tên Cơ Đạc này sâu không lường được, ở trước mặt ngươi hắn làm từ phụ cũng liền thôi, ở trước mặt ta, hắn cũng không tính là người tốt gì. Thần Sách Môn bị diệt môn, chính là một tay hắn chỉ đạo."
Tâm tình Nhan Tích Ninh nặng nề, nghe nói như thế hắn nghi hoặc: "Không phải Thần Sách Môn diệt vì tranh đấu giữa các y phái ư?"
Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: "Người Thần Sách Môn có thể văn có thể võ, đám thư sinh mặt trắng của y phái khác sao có thể là đối thủ của môn nhân ta? Thực sự đánh lên cũng không biết ai tiêu diệt ai."
Tâm Cơ Tùng lại nặng nề chìm xuống: "Cữu phụ, trước đây ta hỏi ngươi: Có phải giữa ngươi cùng phụ hoàng ta có cái gì hiểu lầm hay không. Ngươi chỉ nói tới thời điểm sẽ nói cho ta biết, vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết từ đầu đến cuối mọi chuyện chưa?"
Lần trước khi Bình Viễn Đế đến Văn Chương Uyển, Cơ Tùng hỏi ông chuyện liên quan về Diệp Hồng Mai và Diệp Lâm Phong. Trong lời kể của Bình Viễn Đế, ông cùng Diệp Lâm Phong là huynh đệ tốt, đối với mẫu phi Diệp Hồng Mai cũng là một mảnh thâm tình. Nhưng mà Diệp Lâm Phong lại cười nhạt với cách nói của Bình Viễn Đế.
Trước đây Cơ Tùng cảm thấy có lẽ giữa hai người này đã hiểu lầm nhau chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ không phải hiểu lầm.
Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi, ánh mắt u ám thanh âm khàn khàn: "Ban đầu ta không muốn nói những chuyện phiền lòng này cho ngươi, hiện tại ngươi đang ở thời kì mấu chốt để khôi phục, ta sợ chuyện ta nói ra sẽ nhiễu loạn tâm tình ngươi. Nhưng nếu vẫn không nói với ngươi, khó tránh khiến ngươi suy nghĩ miên man. Cũng được, ta liền nói đơn giản một chút đi."
"Diệp gia của chúng ta là y dược thế gia, tổ tiên vì cứu thế tế nhân, sáng lập ra Thần Sách Môn, tới lứa ta đã vừa đến đời thứ tám. Người Thần Sách Môn có quy củ, trước khi chính thức cứu người chữa bệnh, phải xuất cốc lịch lãm."
"Năm ta mười sáu liền xuất cốc lịch lãm, gặp Cơ Đạc dùng tên giả là Bình Viễn. Khi đó Cơ Đạc nói chính mình là học sinh của Quốc Tử Giám, muốn tới kinh thành để học. Cơ Đạc ra tay hào phóng, thái độ làm người lại hào sảng, chúng ta ý hợp tâm đầu. Vừa lúc chúng ta tiện đường, mục tiêu đều là kinh thành, vì thế chúng ta kết bạn đồng hành rất nhanh liền trở thành bạn tốt."
"Trong khoảng thời gian đồng hành với hắn, luôn có người không rõ thân phận đuổi giết hắn. Bởi vì có ta ở đó, hắn mấy lần biến nguy thành an. Sau này hắn mới chủ động nói cho ta biết, trong nhà hắn có một ít sản nghiệp, nhưng huynh đệ bất hòa, nhiều người tranh đoạt. Huynh đệ trong nhà nhân lúc hắn nhập kinh muốn hạ sát thủ, hắn sợ liên lụy ta, muốn chúng ta mỗi người đi một ngả."
"Người Thần Sách Môn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nói chi đến trợ giúp bằng hữu chính là chuyện nghĩa bất dung từ. Sao ta có thể sợ chết, khiến bằng hữu của ta lâm vào nguy hiểm? Vì thế ta hộ tống hắn một đường đến kinh thành, đoạn thời gian đó chúng ta đồng cảm với nhau. Thẳng đến sau lúc tiễn hắn tới đô thành rồi, ta mới biết được nguyên lai hắn là Hoàng tử đương triều."
"Tổ huấn Thần Sách Môn, không được cuốn vào phân tranh triều đình. Sau khi hộ tống hắn đến đô thành, ta liền muốn rời đi. Nhưng mà Cơ Đạc không cho ta đi, dưới hoa ngôn xảo ngữ của hắn, ta tin. Ta ruồng bỏ môn quy Thần Sách Môn, trợ giúp một Hoàng tử đoạt quyền."
"Trong mấy năm Cơ Đạc đoạt quyền, tuy rằng ta không thể đi theo bên người hắn từng giây từng phút. Nhưng chúng ta vẫn thường xuyên lui tới, có đôi khi là ta đến kinh thành, có đôi khi là hắn đi Thần Sách Môn. Kết quả ta nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, cha ngươi thừa dịp ta không chú ý, có tình ý với Hồng Mai."
"Lúc đó ta cực kỳ buồn bực, cảm thấy cha ngươi đã có phi tần còn trêu chọc Hồng Mai, căn bản không đem vị huynh đệ như ta vào mắt, lúc ấy ta đã muốn đánh gãy chân hắn. Nhưng mà cha ngươi thề son sắt, thề sẽ đối đãi tốt với Hồng Mai, tuyệt không để cho nàng chịu một chút ủy khuất. Hơn nữa Hồng Mai da mặt mỏng tính tình mềm, quả thật cũng thích cha ngươi. Một là bằng hữu tốt nhất của ta, một là thân muội muội của ta, điều ta có thể làm chỉ có tôn trọng và chúc phúc."
"Cứ như vậy Hồng Mai hồ đồ trở thành phi tử của cha ngươi, cha ngươi cũng thực sự giữ đúng lời hắn hứa hẹn. Hồng Mai là phi tử hắn dùng kiệu lớn tám người nâng từ Thần Sách Môn vào Thuỵ Vương phủ, thứ có thể cho Hồng Mai, hắn đều cho."
Nhan Tích Ninh có chút thổn thức: "Như vậy xem ra, phụ hoàng đối với mẫu phi vẫn là thực sự có tình."
Diệp Lâm Phong thống khổ nói: "Người của hoàng thất đều lớn lên trong hư tình giả ý, thâm tình của bọn họ còn rẻ hơn cả cây cỏ."
Thanh âm Cơ Tùng khàn khàn: "Sau đó đâu?"
Diệp Lâm Phong trào phúng cong khóe môi: "Chuyện sau đó ngươi cũng rõ, đám Vương thúc của ngươi tranh đấu với nhau, cuối cùng để cho Cơ Đạc không tên không tuổi đi lên vương vị."
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Đúng, phụ hoàng cũng từng nói qua với chúng ta, nói hắn vận khí tốt, mới đạt được vương vị này."
Diệp Lâm Phong lạnh nhạt liếc Cơ Tùng một cái: "Không biết rõ sẽ nói hắn vận khí tốt, kỳ thật thủ đoạn của hắn ngươi không thể tưởng tượng tới. Ngươi nói xem hắn vì cái gì mà liều mạng mượn sức ta trước khi thượng vị? Còn không chú ý lễ nghĩa liêm sỉ dụ dỗ Hồng Mai?"
Trong lòng Nhan Tích Ninh căng thẳng: "A này......" Nghĩ đến thân pháp xuất quỷ nhập thần của Diệp Lâm Phong, hơn nữa ông am hiểu điều phối các loại độc dược cổ quái hiếm lạ, Nhan Tích Ninh có một loại cảm giác không tốt đẹp mấy.
Diệp Lâm Phong thở dài một tiếng: "Ngươi có hai vị hoàng bá, chết do độc dược ta điều phối."
"Khoảng thời gian cuối cùng ta đi theo Cơ Đạc, ta kiến thức được sự đáng sợ của hắn. Vì tị hiềm, cũng vì làm bất hòa quan hệ giữa ta với hắn, ta lấy cớ Thần Sách Môn nhiều việc vặt vãnh, phải trở về để rời kinh thành."
"Cũng may Hồng Mai không biết chuyện hai chúng ta làm trong bóng tối, ta vẫn cảm thấy hắn đối với Hồng Mai vẫn có vài phần thiệt tình. Hơn nữa khi đó Hồng Mai đã có thai, ta nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, Hồng Mai và ngươi là vô tội, cho dù hắn có ý kiến về ta lớn đến mấy, cũng sẽ bảo vệ tốt các ngươi."
"Kết quả ta vẫn tính sai, Hồng Mai vẫn không còn."
Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi: "Sau khi Hồng Mai táng thân biển lửa, lúc ta biết được tin liền cực kỳ bi thương. Vì thế ta nghĩ tới kinh thành tìm Cơ Đạc đòi công đạo, kết quả chúng ta còn chưa rời Thần Sách Môn, sơn cốc của Thần Sách Môn đã bị quan binh vây quanh. Cho dù người Thần Sách Môn có thể văn có thể võ, nhưng đối mặt với cấm quân, sao bọn họ có sức chống cự?"
"Trên dưới Thần Sách Môn đều bị tàn sát sạch sẽ, ta bị thương nặng. Nếu không phải dược đồng của ta giấu ta đi rồi thay ta nhảy vào biển lửa, ta cũng sống không đến hiện tại."
"Sau giang hồ đồn đãi Thần Sách Môn bị diệt môn là do y phái nam bắc làm, Diệp Thanh Trúc ta thề với trời, việc này nhất định là bút tích của Cơ Đạc. Ta rất hiểu Cơ Đạc, hắn tâm tư kín đáo, sẽ không giữ lại bất kì người sống nào."
Diệp Lâm Phong thống khổ nhắm hai mắt: "Cho nên khi ta nhìn thấy ngươi bị người hãm hại đến hai chân không thể cử động, ta cảm thấy đây là báo ứng của ta. Ta giúp một Hoàng tử bừng bừng dã tâm, chẳng những trả giá bằng cả đời mình, kéo theo tính mạnh Hồng Mai, còn hại toàn bộ y giả Thần Sách Môn."
Đầu óc Cơ Tùng như bị chia thành hai nửa, đầu đau đến lợi hại. Bình Viễn Đế ở trong đầu y chia làm hai người, một người mặt mày hiền lành, là phụ hoành quan tâm y bảo vệ y, người còn lại có ánh mắt hung ác nham hiểm thủ đoạn độc ác, đạp lên vô số hài cốt đứng ở chỗ cao nhất.
Cơ Tùng trầm mặc rất lâu, y chưa từng nhận thức rõ ràng như bây giờ: Bình Viễn Đế không chỉ là phụ hoàng của y, ông còn là hoàng đế Sở Liêu.
Cơ Tùng muốn tới Lương Châu, làm cữu phụ cùng y giả của y, Diệp Lâm Phong tự nhiên phải đi theo. Từ lúc bọn Cơ Tùng xuất phát, Diệp Lâm Phong liền chọn một chiếc xe ngựa chui vào. Ông vui vẻ sảng khoái mà ngủ một giấc, thẳng đến lúc này ông mới chui ra khỏi xe của mình bay đến chỗ xe ngựa hai người Cơ Tùng.
Vừa mới nhấc mành, Diệp Lâm Phong liền nhíu mày: "Các ngươi làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng này?"
Nhan Tích Ninh không khỏi rùng mình một cái, theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng, không biết Cơ Tùng có thể nói lại lời Bình Viễn Đế nói ra trong lúc vô ý cho Diệp Lâm Phong hay không.
Diệp Lâm Phong đặt mông ngồi xuống tháp, ông bắt chéo chân cười nói: "Không phải chứ? Tốt xấu gì cũng lớn như vậy rồi, cha ngươi tiễn ngươi một hồi, ngươi không cần cảm động như vậy đi?"
Cơ Tùng cúi đầu, thân thể y không thể khống chế mà run nhè nhẹ, tâm y như bị thiêu đốt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau. Rõ ràng Bình Viễn Đế thích mẫu phi của y như vậy, sau khi mẫu phi chết cháy, Bình Viễn Đế không chỉ thăng vị phần của nàng, đối với mình cũng rất tốt. Hơn nữa, phóng hỏa đốt người chính là Thái hậu, cùng Bình Viễn Đế có quan hệ gì?
Nhưng mà lời Bình Viễn Đế để lộ ra làm cho y sởn hết tóc gáy đồng thời lại lâm vào sự hoài nghi sâu sắc—— nếu không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao ông lại biết được?
Y không thể tin phụ hoàng đối xử với mình tốt đến bao nhiêu có thể tận mắt nhìn mẫu thân mình chết, Cơ Tùng không dám suy nghĩ sâu xa, Bình Viễn Đế là thủ phạm hay là đồng lõa?
Cơ Tùng không dám nghĩ lại, rồi lại không thể không suy nghĩ. Y muốn biết tình hình thực tế, rồi lại sợ hãi chân tướng. Qua một hồi lâu y mới ngẩng đầu đối mặt Diệp Lâm Phong, khóe mắt y ửng đỏ thanh âm run rẩy: "Mới vừa rồi phụ hoàng nói...... Lúc mẫu phi ta chết, trong miệng vẫn luôn gọi tên ta, trong tay nắm khóa trường mệnh."
Ý cười trong mắt Diệp Lâm Phong từng chút tiêu thất: "Sao Cơ Đạc lại biết tình cảnh trước khi Hồng Mai chết?"
Đáy mắt Cơ Tùng tràn đầy bi thống: "Đúng vậy......" Trong lòng y còn một chút kỳ vọng cuối cùng: "Có lẽ phụ hoàng có sắp xếp tai mắt bên cạnh Thái hậu, tình trạng mẫu phi trước khi chết, ông cũng là sau này mới biết?"
Diệp Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không cần giải vây cho hắn, cái chết của Hồng Mai khẳng định có quan hệ với Cơ Đạc." Ông bổ sung nói: "Mặc dù không phải hắn tự mình động thủ, hắn cũng là đồng lõa."
Ông tin chắc nói: "Tâm tư tên Cơ Đạc này sâu không lường được, ở trước mặt ngươi hắn làm từ phụ cũng liền thôi, ở trước mặt ta, hắn cũng không tính là người tốt gì. Thần Sách Môn bị diệt môn, chính là một tay hắn chỉ đạo."
Tâm tình Nhan Tích Ninh nặng nề, nghe nói như thế hắn nghi hoặc: "Không phải Thần Sách Môn diệt vì tranh đấu giữa các y phái ư?"
Diệp Lâm Phong cười lạnh hai tiếng: "Người Thần Sách Môn có thể văn có thể võ, đám thư sinh mặt trắng của y phái khác sao có thể là đối thủ của môn nhân ta? Thực sự đánh lên cũng không biết ai tiêu diệt ai."
Tâm Cơ Tùng lại nặng nề chìm xuống: "Cữu phụ, trước đây ta hỏi ngươi: Có phải giữa ngươi cùng phụ hoàng ta có cái gì hiểu lầm hay không. Ngươi chỉ nói tới thời điểm sẽ nói cho ta biết, vậy hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết từ đầu đến cuối mọi chuyện chưa?"
Lần trước khi Bình Viễn Đế đến Văn Chương Uyển, Cơ Tùng hỏi ông chuyện liên quan về Diệp Hồng Mai và Diệp Lâm Phong. Trong lời kể của Bình Viễn Đế, ông cùng Diệp Lâm Phong là huynh đệ tốt, đối với mẫu phi Diệp Hồng Mai cũng là một mảnh thâm tình. Nhưng mà Diệp Lâm Phong lại cười nhạt với cách nói của Bình Viễn Đế.
Trước đây Cơ Tùng cảm thấy có lẽ giữa hai người này đã hiểu lầm nhau chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ không phải hiểu lầm.
Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi, ánh mắt u ám thanh âm khàn khàn: "Ban đầu ta không muốn nói những chuyện phiền lòng này cho ngươi, hiện tại ngươi đang ở thời kì mấu chốt để khôi phục, ta sợ chuyện ta nói ra sẽ nhiễu loạn tâm tình ngươi. Nhưng nếu vẫn không nói với ngươi, khó tránh khiến ngươi suy nghĩ miên man. Cũng được, ta liền nói đơn giản một chút đi."
"Diệp gia của chúng ta là y dược thế gia, tổ tiên vì cứu thế tế nhân, sáng lập ra Thần Sách Môn, tới lứa ta đã vừa đến đời thứ tám. Người Thần Sách Môn có quy củ, trước khi chính thức cứu người chữa bệnh, phải xuất cốc lịch lãm."
"Năm ta mười sáu liền xuất cốc lịch lãm, gặp Cơ Đạc dùng tên giả là Bình Viễn. Khi đó Cơ Đạc nói chính mình là học sinh của Quốc Tử Giám, muốn tới kinh thành để học. Cơ Đạc ra tay hào phóng, thái độ làm người lại hào sảng, chúng ta ý hợp tâm đầu. Vừa lúc chúng ta tiện đường, mục tiêu đều là kinh thành, vì thế chúng ta kết bạn đồng hành rất nhanh liền trở thành bạn tốt."
"Trong khoảng thời gian đồng hành với hắn, luôn có người không rõ thân phận đuổi giết hắn. Bởi vì có ta ở đó, hắn mấy lần biến nguy thành an. Sau này hắn mới chủ động nói cho ta biết, trong nhà hắn có một ít sản nghiệp, nhưng huynh đệ bất hòa, nhiều người tranh đoạt. Huynh đệ trong nhà nhân lúc hắn nhập kinh muốn hạ sát thủ, hắn sợ liên lụy ta, muốn chúng ta mỗi người đi một ngả."
"Người Thần Sách Môn gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nói chi đến trợ giúp bằng hữu chính là chuyện nghĩa bất dung từ. Sao ta có thể sợ chết, khiến bằng hữu của ta lâm vào nguy hiểm? Vì thế ta hộ tống hắn một đường đến kinh thành, đoạn thời gian đó chúng ta đồng cảm với nhau. Thẳng đến sau lúc tiễn hắn tới đô thành rồi, ta mới biết được nguyên lai hắn là Hoàng tử đương triều."
"Tổ huấn Thần Sách Môn, không được cuốn vào phân tranh triều đình. Sau khi hộ tống hắn đến đô thành, ta liền muốn rời đi. Nhưng mà Cơ Đạc không cho ta đi, dưới hoa ngôn xảo ngữ của hắn, ta tin. Ta ruồng bỏ môn quy Thần Sách Môn, trợ giúp một Hoàng tử đoạt quyền."
"Trong mấy năm Cơ Đạc đoạt quyền, tuy rằng ta không thể đi theo bên người hắn từng giây từng phút. Nhưng chúng ta vẫn thường xuyên lui tới, có đôi khi là ta đến kinh thành, có đôi khi là hắn đi Thần Sách Môn. Kết quả ta nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, cha ngươi thừa dịp ta không chú ý, có tình ý với Hồng Mai."
"Lúc đó ta cực kỳ buồn bực, cảm thấy cha ngươi đã có phi tần còn trêu chọc Hồng Mai, căn bản không đem vị huynh đệ như ta vào mắt, lúc ấy ta đã muốn đánh gãy chân hắn. Nhưng mà cha ngươi thề son sắt, thề sẽ đối đãi tốt với Hồng Mai, tuyệt không để cho nàng chịu một chút ủy khuất. Hơn nữa Hồng Mai da mặt mỏng tính tình mềm, quả thật cũng thích cha ngươi. Một là bằng hữu tốt nhất của ta, một là thân muội muội của ta, điều ta có thể làm chỉ có tôn trọng và chúc phúc."
"Cứ như vậy Hồng Mai hồ đồ trở thành phi tử của cha ngươi, cha ngươi cũng thực sự giữ đúng lời hắn hứa hẹn. Hồng Mai là phi tử hắn dùng kiệu lớn tám người nâng từ Thần Sách Môn vào Thuỵ Vương phủ, thứ có thể cho Hồng Mai, hắn đều cho."
Nhan Tích Ninh có chút thổn thức: "Như vậy xem ra, phụ hoàng đối với mẫu phi vẫn là thực sự có tình."
Diệp Lâm Phong thống khổ nói: "Người của hoàng thất đều lớn lên trong hư tình giả ý, thâm tình của bọn họ còn rẻ hơn cả cây cỏ."
Thanh âm Cơ Tùng khàn khàn: "Sau đó đâu?"
Diệp Lâm Phong trào phúng cong khóe môi: "Chuyện sau đó ngươi cũng rõ, đám Vương thúc của ngươi tranh đấu với nhau, cuối cùng để cho Cơ Đạc không tên không tuổi đi lên vương vị."
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: "Đúng, phụ hoàng cũng từng nói qua với chúng ta, nói hắn vận khí tốt, mới đạt được vương vị này."
Diệp Lâm Phong lạnh nhạt liếc Cơ Tùng một cái: "Không biết rõ sẽ nói hắn vận khí tốt, kỳ thật thủ đoạn của hắn ngươi không thể tưởng tượng tới. Ngươi nói xem hắn vì cái gì mà liều mạng mượn sức ta trước khi thượng vị? Còn không chú ý lễ nghĩa liêm sỉ dụ dỗ Hồng Mai?"
Trong lòng Nhan Tích Ninh căng thẳng: "A này......" Nghĩ đến thân pháp xuất quỷ nhập thần của Diệp Lâm Phong, hơn nữa ông am hiểu điều phối các loại độc dược cổ quái hiếm lạ, Nhan Tích Ninh có một loại cảm giác không tốt đẹp mấy.
Diệp Lâm Phong thở dài một tiếng: "Ngươi có hai vị hoàng bá, chết do độc dược ta điều phối."
"Khoảng thời gian cuối cùng ta đi theo Cơ Đạc, ta kiến thức được sự đáng sợ của hắn. Vì tị hiềm, cũng vì làm bất hòa quan hệ giữa ta với hắn, ta lấy cớ Thần Sách Môn nhiều việc vặt vãnh, phải trở về để rời kinh thành."
"Cũng may Hồng Mai không biết chuyện hai chúng ta làm trong bóng tối, ta vẫn cảm thấy hắn đối với Hồng Mai vẫn có vài phần thiệt tình. Hơn nữa khi đó Hồng Mai đã có thai, ta nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, Hồng Mai và ngươi là vô tội, cho dù hắn có ý kiến về ta lớn đến mấy, cũng sẽ bảo vệ tốt các ngươi."
"Kết quả ta vẫn tính sai, Hồng Mai vẫn không còn."
Diệp Lâm Phong hít sâu một hơi: "Sau khi Hồng Mai táng thân biển lửa, lúc ta biết được tin liền cực kỳ bi thương. Vì thế ta nghĩ tới kinh thành tìm Cơ Đạc đòi công đạo, kết quả chúng ta còn chưa rời Thần Sách Môn, sơn cốc của Thần Sách Môn đã bị quan binh vây quanh. Cho dù người Thần Sách Môn có thể văn có thể võ, nhưng đối mặt với cấm quân, sao bọn họ có sức chống cự?"
"Trên dưới Thần Sách Môn đều bị tàn sát sạch sẽ, ta bị thương nặng. Nếu không phải dược đồng của ta giấu ta đi rồi thay ta nhảy vào biển lửa, ta cũng sống không đến hiện tại."
"Sau giang hồ đồn đãi Thần Sách Môn bị diệt môn là do y phái nam bắc làm, Diệp Thanh Trúc ta thề với trời, việc này nhất định là bút tích của Cơ Đạc. Ta rất hiểu Cơ Đạc, hắn tâm tư kín đáo, sẽ không giữ lại bất kì người sống nào."
Diệp Lâm Phong thống khổ nhắm hai mắt: "Cho nên khi ta nhìn thấy ngươi bị người hãm hại đến hai chân không thể cử động, ta cảm thấy đây là báo ứng của ta. Ta giúp một Hoàng tử bừng bừng dã tâm, chẳng những trả giá bằng cả đời mình, kéo theo tính mạnh Hồng Mai, còn hại toàn bộ y giả Thần Sách Môn."
Đầu óc Cơ Tùng như bị chia thành hai nửa, đầu đau đến lợi hại. Bình Viễn Đế ở trong đầu y chia làm hai người, một người mặt mày hiền lành, là phụ hoành quan tâm y bảo vệ y, người còn lại có ánh mắt hung ác nham hiểm thủ đoạn độc ác, đạp lên vô số hài cốt đứng ở chỗ cao nhất.
Cơ Tùng trầm mặc rất lâu, y chưa từng nhận thức rõ ràng như bây giờ: Bình Viễn Đế không chỉ là phụ hoàng của y, ông còn là hoàng đế Sở Liêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất