[Vong Tiện] Nhị Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống
Chương 11
36.
Bởi vì có một vị Hàm Quang Quân không gì không làm được tham gia, mà lần bắt gà rừng này của Ngụy Vô Tiện cũng không lâu như Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Hai người tìm một chỗ rộng để chơi. Ngụy Vô Tiện mặc áo ngoài của Lam Vong Cơ, hành động không tiện, cẩn thận nhắc góc áo lên mới ngồi xổm trên mặt đất, xắn hai cái ống tay áo rộng thùng thình lên cao tới gần vai. Con gà rừng kia bị một kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ tiễn đi nơi xa, giờ đang bị giơ lên. Lông gà đẹp đẽ bị người một phen vặt trụi từng cái một.
Một cử này của Ngụy Vô Tiện được bộ giáo phục trắng như tuyết của Lam Gia bảo hộ cực tốt. Chỉ là tư thế ngồi xổm này thực sự không thể coi là lịch sự được. Cộng thêm động tác vặt lông gà, trông thế nào cũng không khỏe.
Khóe miệng của Lam Vong Cơ giật khẽ tới khó thấy được. Cũng không biết là bởi vì thao tác của Ngụy Vô Tiện xúc phạm tới gia quy nhà hắn mà cảm thấy cạn lời... hay là vì dáng vẻ không khỏe này mà cảm thấy buồn cười. Thật lâu sau, hắn mới nói: "... Ta tới làm đi."
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nhìn chằm chằm con gà rừng trước mặt kia, lại dùng cái tay vặt lông gà làm mấy động tác cho Lam Vong Cơ, ý bảo: "Lam Trạm ngươi đừng nhúc nhích! Một chút chuyện nhỏ này giao cho ta!"
Ngoài miệng thì nói vậy, kỳ thật trong nội tâm Ngụy mỗ lại đặc biệt tội lỗi... gà là Lam Vong Cơ bắt. Lửa cũng là người ta nhóm. Đợi xử lý con gà này rồi cũng là dựa vào một tay nấu nướng của Lam Vong Cơ tới tiếp. Chính y cái gì cũng chưa làm, còn được tặng không một bộ xiêm y, ngồi bên cạnh xem biểu diễn. Ngay cả giết gà cũng là Tị Trần...
Tê! Ngẫm lại thân kiếm trong suốt trắng ngần kia, chạm vào thứ gì liền vang lên tiếng rung như hạt châu rơi trên mâm ngọc, khí tức như băng tuyết uốn lượn bốn phía. Y vừa nghĩ liền có chút đáng tiếc... Thầm nghĩ quả nhiên dùng Tùy Tiện giết gà vẫn ổn hơn...
Thấy y vặt lông gà chuyên chú đến mức đó, Lam Vong Cơ cũng không tiện quấy rầy. Hắn tìm phiến đá sạch sẽ, ngồi đối diện y, đợi gà rừng làm xong liền chuẩn bị nhận lấy nấu cơm.
Không lâu, tiếng Ngụy Vô Tiện từ bên kia yếu ớt truyền đến. Hình như là... rất ngượng ngùng: "Hàm - Hàm Quang Quân a..."
Lam Vong Cơ nhăn mày: "...Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện giơ tay che mặt: "Lại... lại cho ta mượn Tị Trần... xài một chút?" Mới vừa rồi vặt sạch lông gà, y lại phát hiện thiếu thứ sắc bén tới xử lý ức gà, bụng gà, âm thầm cảm thán không có Tùy Tiện bên người đúng là có chút phiền phức. Vì thế Ngụy công tử chỉ có thể xin Hàm Quang Quân giúp đỡ lần nữa.
Qua một lúc lâu yên ắng, Lam Vong Cơ đưa ra Tị Trần: "...Cầm đi."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì tiếp nhận, nhanh tay cắt một kiếm: "Ha ha, cảm ơn, cảm ơn ha... Hàm Quang Quân thật là rộng lượng!"
37.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Ngụy Vô Tiện rửa sạch tay, rốt cuộc cởi một thân giáo phục trắng tinh kia ra trả cho Lam Vong Cơ. Trên người phảng phất như nhẹ đi ngàn cân. Y duỗi cái eo lười, hận không thể bò ra đất lăn mấy cái, giũ đi cảm giác không khỏe do nửa canh giờ tự cho là quy phạm kia.
Lam Vong Cơ đặt con gà rừng đã làm sạch sẽ kia lên lửa, lại lấy ra một bọc gia vị nhỏ do Ngụy Vô Tiện đưa, cách làm mới lạ nhưng không chút cẩu thả, bắt đầu thong thả nướng gà.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh, còn ra vẻ dặn dò nói: "Lam Trạm a Lam Trạm. Ớt cay cho một nửa là đủ rồi... Á, cũng không biết ngươi ăn cay được không. Nếu là ăn được liền cho nốt nửa còn lại đi."
Gà rừng ở trên lửa nướng xèo xèo chảy mỡ. Phần bên ngoài đã nướng tới vàng rụm, xốp giòn. Phần thịt rìa đã hơi cháy xém, uốn khúc. Một phen gia vị rắc lên, thịt nướng ngon ngọt trên ánh lửa đủ làm cho người ta muốn nhúc nhích ngón trỏ...
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nhìn người khác nướng gà rừng như vậy. Nhớ năm đó chính y lúc còn bé vì Giang Phong Miên bọn họ mà làm ra một bữa cơm kinh thiên, địa quỷ, khiếp thần. Lại khiến cho phòng bếp từ đó trở đi không nhận Ngụy mỗ nữa. Chỉ cần để mấy chữ nấu cơm bên cạnh cái tên Ngụy Vô Tiện liền tự nhiên cảm thấy kinh khủng. Bởi vậy sau này lúc trèo đèo, lội suối, đánh cá, bắt gà rừng, y đều phụ trách mấy bước trước. Công tác còn dư lại không có nửa phần nhúng tay. Chỉ ngồi chờ các sư đệ nướng xong đưa tới. Mấy đứa nhỏ e sợ chỉ một giây không chú ý liền để cho đại sư huynh rắc một chậu ớt cay lên thịt cá...
Nhớ đến đám sư đệ ngày xưa, trong lòng Ngụy Vô Tiện là một trận hoảng hốt. Y lắc lắc đầu, nhìn Lam Vong Cơ. Không biết vì sao y muốn nói chuyện. Trêu đùa ông cụ non này một lát đảm bảo là thú vị hơn âm thầm thương cảm nhiều lắm: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đáp: "Chuyện gì?'
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem chúng ta như vậy có giống như vợ chồng sống với nhau không?"
Tay Lam Vong Cơ cứng lại, sắc mặt phản ứng, nóng lên. Suýt chút nữa ném gà rừng sắp nướng xong vào mặt Ngụy Vô Tiện: "...Đừng có nói bậy!"
Vừa mở miệng nói, bóng ma trong lòng Ngụy Vô Tiện không biết vì sao biết mất trong hư không. Y nói: "Này cũng xem là nói bậy sao? Hiện giờ ta và ngươi nếu là chia phòng ra ngủ, không phải người chết thì là ta... A, chỉ có thể là ta mất mạng. Như vậy xem ra, cùng phòng mà không cùng giường có lẽ là vẫn ăn nện. Nếu như chuyện này không thể giải quyết..."
Từ lúc câu chuyện bắt đầu, Lam Vong Cơ đã không hề bình thường. Vành tai hắn đỏ lên. Sắc mặt âm tình bất định. Ngụy Vô Tiện đang thưởng thức hăng say, không khỏi có chút mê hoặc... Tình... ở đâu tới?
Thấy Lam Vong Cơ không nói, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Ngươi xem, nếu là sau này chúng ta hằng đêm cùng giường cộng gối, vậy còn không phải giống một đôi phu thê? Ừm.. Ta thê ngươi phu."
Lam Vong Cơ: "..."
"Ai?! Không đúng!" Ngụy Vô Tiện đang dương dương tự đắc, lại nhớ câu vừa nói, cảm giác hình như có chỗ nào sai sai: "Là ngươi phu ta thê..."
Lam Vong Cơ: "..."
"Từ từ..." Ngụy Vô Tiện vò đầu lần thứ hai, vẫn là cảm thấy có chỗ nào không đúng. Qua một lúc lâu mới định ra chủ ý: "Đúng rồi! Là ta phu ngươi..."
Lam Vong Cơ yên lặng đưa gà rừng đã nướng xong ngon lành qua: "...Ăn."
Ngụy Vô Tiện: "A..."
38.
Ngụy Vô Tiện ăn ngấu nghiến hơn nửa còn gà rừng vào bụng. Sau đó dẫn Lam Vong Cơ một đường chạy về Liên hoa Ổ trước chính ngọ, vừa kịp vào tiệc trưa.
Y vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, thở hổn hển nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đừng có... khách khí. Nhìn xem ngươi mới vừa rồi... mới vừa rồi chỉ ăn một chút như vậy. Chờ lát nữa nhất định ăn nhiều..."
Còn ăn...
Lam Vong Cơ muốn cự tuyệt: "Ta không..."
Còn chưa nói xong, tiếng Giang tông chủ đã từ bên kia truyền tới: "Ngụy Vô Tiện ngươi cút đi chỗ nào vậy?! Suốt một cái buổi sáng không thấy bóng dáng đâu?!"
Mặt Ngụy Vô Tiện không đổi sắc, nói dối: "Hàm Quang Quân đưa ta đi trị vết thương chỗ eo."
Giang Trừng trừng mắt: "Còn tranh luận?! Trễ như vậy mới về ngươi còn có lễ?! Mau mau đi tiếp khách!"
"...Tiếp khách?" Bởi vì Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nện cho bị thương, có lúc cũng chưa giúp Giang Trừng xử lý một đống việc đó, bởi vậy cũng không biết là còn có khách đến. Y hỏi: "Ai?"
Giang Trừng do dự một hồi mới nói: "Kêu ngươi đi tiếp khách, ngươi liền đi đi. Hỏi nhiều làm cái gì?"
Lại quá nửa buổi, Giang Trừng lại nói: "Hàm Quang Quân cũng cùng đi đi..."
Ngụy Vô Tiện dừng bước: "Lam Trạm đi làm gì?"
Giang Trừng nói: "Thân phận Hàm Quang Quân quý trọng, lại trùng hợp ở Liên Hoa Ổ. Có khách tới, các ngươi cũng quen biết. Có thể tiếp ứng một phen. Cũng là hắn..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "..."
Trên mặt Giang Trừng đầy vẻ xấu hổ. Nói thật cái lý do này cũng quá gượng ép đi. Đổi là hắn, hắn cũng không tin. Nhưng là... hiện giờ ở Liên Hoa Ổ cũng chỉ có mấy người có thân phận: hắn, Ngụy Vô Tiện, cùng Giang Yếm Ly. Chính hắn bị tông vụ quấn thân, không kiếm ra người đi thay. Còn về khách tới, cũng không thể để cho Giang Yếm Ly một nữ nhi gia một mình đi tiếp khách. Dư lại chỉ còn có Ngụy Vô Tiện... Nếu Lam Vong Cơ cản được, vậy cứ để hắn cản đi... Còn nếu cản không được, vậy thì vận mệnh Kim Tử Hiên cứ như vậy...
Tuy rằng biểu hiện của Giang tông chủ có chút kỳ quái, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn dẫn Lam Vong Cơ đi ra cổng lớn. Lúc nhìn thấy người đến là ai, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc rõ ra tại sao Giang Trừng khiến cho y dẫn Lam Vong Cơ theo... Nếu không phải Lam Vong Cơ, vậy khả năng là không ai ngăn được y...
Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa. Nguyên bản một tia ảo tưởng người ra tiếp là Giang Yếm Ly hoàn toàn tan biến. Hắn chỉ cảm thấy cái mặt đã từng bị nắm đấm của Ngụy Vô Tiện thăm hỏi qua vài lần phát đau từng đợt.
Bởi vì có một vị Hàm Quang Quân không gì không làm được tham gia, mà lần bắt gà rừng này của Ngụy Vô Tiện cũng không lâu như Ngụy Vô Tiện nghĩ.
Hai người tìm một chỗ rộng để chơi. Ngụy Vô Tiện mặc áo ngoài của Lam Vong Cơ, hành động không tiện, cẩn thận nhắc góc áo lên mới ngồi xổm trên mặt đất, xắn hai cái ống tay áo rộng thùng thình lên cao tới gần vai. Con gà rừng kia bị một kiếm Tị Trần của Lam Vong Cơ tiễn đi nơi xa, giờ đang bị giơ lên. Lông gà đẹp đẽ bị người một phen vặt trụi từng cái một.
Một cử này của Ngụy Vô Tiện được bộ giáo phục trắng như tuyết của Lam Gia bảo hộ cực tốt. Chỉ là tư thế ngồi xổm này thực sự không thể coi là lịch sự được. Cộng thêm động tác vặt lông gà, trông thế nào cũng không khỏe.
Khóe miệng của Lam Vong Cơ giật khẽ tới khó thấy được. Cũng không biết là bởi vì thao tác của Ngụy Vô Tiện xúc phạm tới gia quy nhà hắn mà cảm thấy cạn lời... hay là vì dáng vẻ không khỏe này mà cảm thấy buồn cười. Thật lâu sau, hắn mới nói: "... Ta tới làm đi."
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nhìn chằm chằm con gà rừng trước mặt kia, lại dùng cái tay vặt lông gà làm mấy động tác cho Lam Vong Cơ, ý bảo: "Lam Trạm ngươi đừng nhúc nhích! Một chút chuyện nhỏ này giao cho ta!"
Ngoài miệng thì nói vậy, kỳ thật trong nội tâm Ngụy mỗ lại đặc biệt tội lỗi... gà là Lam Vong Cơ bắt. Lửa cũng là người ta nhóm. Đợi xử lý con gà này rồi cũng là dựa vào một tay nấu nướng của Lam Vong Cơ tới tiếp. Chính y cái gì cũng chưa làm, còn được tặng không một bộ xiêm y, ngồi bên cạnh xem biểu diễn. Ngay cả giết gà cũng là Tị Trần...
Tê! Ngẫm lại thân kiếm trong suốt trắng ngần kia, chạm vào thứ gì liền vang lên tiếng rung như hạt châu rơi trên mâm ngọc, khí tức như băng tuyết uốn lượn bốn phía. Y vừa nghĩ liền có chút đáng tiếc... Thầm nghĩ quả nhiên dùng Tùy Tiện giết gà vẫn ổn hơn...
Thấy y vặt lông gà chuyên chú đến mức đó, Lam Vong Cơ cũng không tiện quấy rầy. Hắn tìm phiến đá sạch sẽ, ngồi đối diện y, đợi gà rừng làm xong liền chuẩn bị nhận lấy nấu cơm.
Không lâu, tiếng Ngụy Vô Tiện từ bên kia yếu ớt truyền đến. Hình như là... rất ngượng ngùng: "Hàm - Hàm Quang Quân a..."
Lam Vong Cơ nhăn mày: "...Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện giơ tay che mặt: "Lại... lại cho ta mượn Tị Trần... xài một chút?" Mới vừa rồi vặt sạch lông gà, y lại phát hiện thiếu thứ sắc bén tới xử lý ức gà, bụng gà, âm thầm cảm thán không có Tùy Tiện bên người đúng là có chút phiền phức. Vì thế Ngụy công tử chỉ có thể xin Hàm Quang Quân giúp đỡ lần nữa.
Qua một lúc lâu yên ắng, Lam Vong Cơ đưa ra Tị Trần: "...Cầm đi."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì tiếp nhận, nhanh tay cắt một kiếm: "Ha ha, cảm ơn, cảm ơn ha... Hàm Quang Quân thật là rộng lượng!"
37.
Mắt thấy mặt trời đã lên cao, Ngụy Vô Tiện rửa sạch tay, rốt cuộc cởi một thân giáo phục trắng tinh kia ra trả cho Lam Vong Cơ. Trên người phảng phất như nhẹ đi ngàn cân. Y duỗi cái eo lười, hận không thể bò ra đất lăn mấy cái, giũ đi cảm giác không khỏe do nửa canh giờ tự cho là quy phạm kia.
Lam Vong Cơ đặt con gà rừng đã làm sạch sẽ kia lên lửa, lại lấy ra một bọc gia vị nhỏ do Ngụy Vô Tiện đưa, cách làm mới lạ nhưng không chút cẩu thả, bắt đầu thong thả nướng gà.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh, còn ra vẻ dặn dò nói: "Lam Trạm a Lam Trạm. Ớt cay cho một nửa là đủ rồi... Á, cũng không biết ngươi ăn cay được không. Nếu là ăn được liền cho nốt nửa còn lại đi."
Gà rừng ở trên lửa nướng xèo xèo chảy mỡ. Phần bên ngoài đã nướng tới vàng rụm, xốp giòn. Phần thịt rìa đã hơi cháy xém, uốn khúc. Một phen gia vị rắc lên, thịt nướng ngon ngọt trên ánh lửa đủ làm cho người ta muốn nhúc nhích ngón trỏ...
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nhìn người khác nướng gà rừng như vậy. Nhớ năm đó chính y lúc còn bé vì Giang Phong Miên bọn họ mà làm ra một bữa cơm kinh thiên, địa quỷ, khiếp thần. Lại khiến cho phòng bếp từ đó trở đi không nhận Ngụy mỗ nữa. Chỉ cần để mấy chữ nấu cơm bên cạnh cái tên Ngụy Vô Tiện liền tự nhiên cảm thấy kinh khủng. Bởi vậy sau này lúc trèo đèo, lội suối, đánh cá, bắt gà rừng, y đều phụ trách mấy bước trước. Công tác còn dư lại không có nửa phần nhúng tay. Chỉ ngồi chờ các sư đệ nướng xong đưa tới. Mấy đứa nhỏ e sợ chỉ một giây không chú ý liền để cho đại sư huynh rắc một chậu ớt cay lên thịt cá...
Nhớ đến đám sư đệ ngày xưa, trong lòng Ngụy Vô Tiện là một trận hoảng hốt. Y lắc lắc đầu, nhìn Lam Vong Cơ. Không biết vì sao y muốn nói chuyện. Trêu đùa ông cụ non này một lát đảm bảo là thú vị hơn âm thầm thương cảm nhiều lắm: "Lam Trạm."
Lam Vong Cơ đáp: "Chuyện gì?'
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem chúng ta như vậy có giống như vợ chồng sống với nhau không?"
Tay Lam Vong Cơ cứng lại, sắc mặt phản ứng, nóng lên. Suýt chút nữa ném gà rừng sắp nướng xong vào mặt Ngụy Vô Tiện: "...Đừng có nói bậy!"
Vừa mở miệng nói, bóng ma trong lòng Ngụy Vô Tiện không biết vì sao biết mất trong hư không. Y nói: "Này cũng xem là nói bậy sao? Hiện giờ ta và ngươi nếu là chia phòng ra ngủ, không phải người chết thì là ta... A, chỉ có thể là ta mất mạng. Như vậy xem ra, cùng phòng mà không cùng giường có lẽ là vẫn ăn nện. Nếu như chuyện này không thể giải quyết..."
Từ lúc câu chuyện bắt đầu, Lam Vong Cơ đã không hề bình thường. Vành tai hắn đỏ lên. Sắc mặt âm tình bất định. Ngụy Vô Tiện đang thưởng thức hăng say, không khỏi có chút mê hoặc... Tình... ở đâu tới?
Thấy Lam Vong Cơ không nói, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Ngươi xem, nếu là sau này chúng ta hằng đêm cùng giường cộng gối, vậy còn không phải giống một đôi phu thê? Ừm.. Ta thê ngươi phu."
Lam Vong Cơ: "..."
"Ai?! Không đúng!" Ngụy Vô Tiện đang dương dương tự đắc, lại nhớ câu vừa nói, cảm giác hình như có chỗ nào sai sai: "Là ngươi phu ta thê..."
Lam Vong Cơ: "..."
"Từ từ..." Ngụy Vô Tiện vò đầu lần thứ hai, vẫn là cảm thấy có chỗ nào không đúng. Qua một lúc lâu mới định ra chủ ý: "Đúng rồi! Là ta phu ngươi..."
Lam Vong Cơ yên lặng đưa gà rừng đã nướng xong ngon lành qua: "...Ăn."
Ngụy Vô Tiện: "A..."
38.
Ngụy Vô Tiện ăn ngấu nghiến hơn nửa còn gà rừng vào bụng. Sau đó dẫn Lam Vong Cơ một đường chạy về Liên hoa Ổ trước chính ngọ, vừa kịp vào tiệc trưa.
Y vỗ vỗ bả vai Lam Vong Cơ, thở hổn hển nói: "Hàm Quang Quân, ngươi đừng có... khách khí. Nhìn xem ngươi mới vừa rồi... mới vừa rồi chỉ ăn một chút như vậy. Chờ lát nữa nhất định ăn nhiều..."
Còn ăn...
Lam Vong Cơ muốn cự tuyệt: "Ta không..."
Còn chưa nói xong, tiếng Giang tông chủ đã từ bên kia truyền tới: "Ngụy Vô Tiện ngươi cút đi chỗ nào vậy?! Suốt một cái buổi sáng không thấy bóng dáng đâu?!"
Mặt Ngụy Vô Tiện không đổi sắc, nói dối: "Hàm Quang Quân đưa ta đi trị vết thương chỗ eo."
Giang Trừng trừng mắt: "Còn tranh luận?! Trễ như vậy mới về ngươi còn có lễ?! Mau mau đi tiếp khách!"
"...Tiếp khách?" Bởi vì Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nện cho bị thương, có lúc cũng chưa giúp Giang Trừng xử lý một đống việc đó, bởi vậy cũng không biết là còn có khách đến. Y hỏi: "Ai?"
Giang Trừng do dự một hồi mới nói: "Kêu ngươi đi tiếp khách, ngươi liền đi đi. Hỏi nhiều làm cái gì?"
Lại quá nửa buổi, Giang Trừng lại nói: "Hàm Quang Quân cũng cùng đi đi..."
Ngụy Vô Tiện dừng bước: "Lam Trạm đi làm gì?"
Giang Trừng nói: "Thân phận Hàm Quang Quân quý trọng, lại trùng hợp ở Liên Hoa Ổ. Có khách tới, các ngươi cũng quen biết. Có thể tiếp ứng một phen. Cũng là hắn..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ: "..."
Trên mặt Giang Trừng đầy vẻ xấu hổ. Nói thật cái lý do này cũng quá gượng ép đi. Đổi là hắn, hắn cũng không tin. Nhưng là... hiện giờ ở Liên Hoa Ổ cũng chỉ có mấy người có thân phận: hắn, Ngụy Vô Tiện, cùng Giang Yếm Ly. Chính hắn bị tông vụ quấn thân, không kiếm ra người đi thay. Còn về khách tới, cũng không thể để cho Giang Yếm Ly một nữ nhi gia một mình đi tiếp khách. Dư lại chỉ còn có Ngụy Vô Tiện... Nếu Lam Vong Cơ cản được, vậy cứ để hắn cản đi... Còn nếu cản không được, vậy thì vận mệnh Kim Tử Hiên cứ như vậy...
Tuy rằng biểu hiện của Giang tông chủ có chút kỳ quái, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn dẫn Lam Vong Cơ đi ra cổng lớn. Lúc nhìn thấy người đến là ai, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc rõ ra tại sao Giang Trừng khiến cho y dẫn Lam Vong Cơ theo... Nếu không phải Lam Vong Cơ, vậy khả năng là không ai ngăn được y...
Kim Tử Hiên nhìn Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa. Nguyên bản một tia ảo tưởng người ra tiếp là Giang Yếm Ly hoàn toàn tan biến. Hắn chỉ cảm thấy cái mặt đã từng bị nắm đấm của Ngụy Vô Tiện thăm hỏi qua vài lần phát đau từng đợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất