Chương 16: Bellatrix
Khi vừa rồi, ông đã nghe được những lời chửi rủa từ bọn họ. Trái tim ông có chút nhói lên khó chịu. Ông cảm thấy mình điên rồi, rất điên, cư nhiên lại mở lòng ra rung động hồi nào chẳng hay. Không, phải nói là, kể từ khi ông gặp nó ở trạm.
Lúc mà nó xoay mặt đối mặt với gia đình vốn thuộc về nó, mạnh mẽ nói rằng họ nên tôn trọng ông. Cảm giác được tôn trọng và bảo vệ mà lần đầu tiên ông cảm nhận được. Không phải là bảo vệ theo mức thương hại hay cả là đồng tình. Cũng chẳng phải bảo vệ khiến ông trở nên hèn hạ như cách của Lily.
Nó bảo vệ ông theo cách khác biệt.
"Người tinh tế nhất chính là lặng lẽ giúp đỡ một cách người khác chẳng hay chẳng biết."
Vì những người có lòng tự ái, cái tôi cao sẽ không cần sự giúp đỡ từ người khác. Vì mỗi lần nhận sự giúp đỡ. Chính là mỗi lần bứt rứt khó chịu. Hay chính là cảm thấy bị xúc phạm.
Không một ai ngoại lệ cả.
Có lẽ đó là lí do vì sao ông dần có chút để tâm nó. Vì nó tôn trọng chứ không phải thương hại hay đồng tình.
Ông tự ngẫm lại một số hành động của mình, rồi cảm thấy bản thân ấu trĩ. Ông cũng đang dần mờ mịt không biết điều mình nên làm gì. Ông bảo vệ Lily vì nàng là ánh sáng soi rọi cuộc đời ông.
Nhưng nếu như ông yêu phải kẻ thù của nàng thì sao?
Nó thì vẫn đang lon ton đi dạo, sẵn tiện lại sắp xếp lại kế hoạch của mình. Voldemort vẫn chưa biết nó là Trường Sinh Linh Giá của gã. Hơn nữa, nó cũng đã tranh thủ thời gian mang một cái vương miện Ravenclaw đi tiêu huỷ.
Ít nhất việc này sẽ làm giảm đi một phần năng lực của Voldemort. Mãi tới sau này, Harry mới biết việc làm của mình đã đẩy đưa mình tận sâu bóng tối và ngu ngốc đến nhường nào.
Nó bấm bấm tay, suy nghĩ về Dinell, có một số chuyện từ Dinell khiến nó cảm thấy kì cục. Giống như là bị gì đó. Cậu ta có gì đó khác lạ.
Mà cậu ta cũng chửi mắng chì chiết nó không khác gì một đứa đứng đường thì nó tại sao phải để tâm tới cậu ta. Hay là do nó vẫn còn quá lương thiện, mềm lòng?
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn Hermione sẽ quánh nó rồi nói nó là nó quá để tâm vào nỗi buồn, ưu phiền của người khác. Trong khi chẳng ai muốn lôi kéo nó ra khỏi đống bộn bề mà họ mang lại cho nó.
Nó ngu thật.
Voldemort lại gửi thư cho nó, gã hi vọng đêm giáng sinh, nó sẽ về trang viên Gaunt để đón giáng sinh cùng gã. Nó cau chặt hàng mi lại, gã đang muốn cái gì vậy? Gã hành động chẳng giống như gã chút nào. Như một người khác vậy.
Gã cũng có khái niệm về giáng sinh à?
Nó đem lá thư đi đốt, chẳng buồn viết lại lá thư đáp lời.
Voldemort đợi vài ngày không thấy nó trả lời thư, gã cũng biết là nó không muốn nói chuyện với gã. Gã hơi khó chịu, ngã người trên ghế làm việc. Gã phải làm sao nó mới chịu nói chuyện với gã như một người bình thường? Tựa như lúc ở Hogwarts.
Gã lại viết thêm vài lá thư cho nó, chẳng còn mong đợi về việc nó sẽ trả tin gã hay không nữa. Gã chỉ muốn gặp nó thôi. Gã luôn cảm nhận được trên người nó có gì đó cuốn hút gã. Gã thích cảm giác ở cạnh nó lắm. Nhưng nó không thích ở gần gã.
Nó vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn gã như thể, nó biết rõ gã là ai trong mắt nó. Làm gã muốn né tránh đi đôi mắt xanh lục đó.
"Lucius, gần đây mi lại bắt đầu xao nhãng công việc của mình nhỉ?" Gã gõ bàn, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi cạnh bên phải.
Trên dãy bàn, đều là người dưới trướng của gã. Có ả Bellatrix là mới quay trở lại đây. Ả cùng chồng được gã hỗ trợ cho chạy trốn.
Dù sao, gã cũng khá thích ả, vì dù gì ả cũng là một công cụ hoàn hảo làm việc cho gã. Ả sẽ không hỏi lí do mà điên cuồng chấp hành lệnh của gã cho bằng được.
Tuy đôi khi đầu óc của ả hơi có vấn đề.
Lucius giả cười, khôn khéo nói:" Thứ lỗi cho ta thưa Lord. Gần đây ngài Potter nhờ vả ta vài chuyện."
"Vậy cứ tập trung vào việc là Harry giao cho mi đi." Gã liền nói, không hề suy nghĩ gì nhiều. Giúp ích cho Harry, vậy thì cứ làm, không cần để ý tới gã. Harry vui là được.
Lucius che giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt, trong lòng buồn cười. Gã chỉ có khi nhắc tới Harry Potter, mới thay đổi đi cái giới hạn trong lòng mình. Điều đó càng chắc chắn với y rằng, Harry sẽ là người thay đổi toàn giới Phép Thuật.
Nhìn xem, đến cả tên điên Voldemort còn nhún nhường trước Harry Potter cơ mà. Trong khi con người gã lại vô cùng ngạo mạn và tự đại. Ai cũng biết điều đó. Cũng không thể phủ nhận không ai có thể có tư cách ngạo mạn hơn gã. Chỉ trừ cụ Dumbledore và lão Geller. Hai lão già quái vật.
Quái thay, tại sao lão Geller lại không chịu đồng ý hợp tác với Voldemort nhỉ? Hay là vì gã chưa đủ tư cách. Hay là vì lí do nào khác.
Trong lòng y không ngừng suy đoán.
"Lord, hãy để ta tiêu diệt gia tộc Potter đang cản trở ngài. Ta chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng." Bellatrix đứng lên, tôn kính lại cuồng nhiệt nói.
Gã nheo mắt lại, từ tính ra giọng:" Câm miệng, nghe rõ đây, các mi tuyệt đối không được đụng tới gia tộc Potter, trừ khi ta cho phép."
Chúng nhìn nhau im ắng, việc Chúa Tể Hắc Ám thay đổi khác thường. Bọn chúng vẫn thấy, còn đặt trong lòng. Không biết thay đổi này là tốt hay không tốt. Nhưng chúng chỉ là kẻ tôi tớ nên đành im lặng nghe theo. Nếu lại phản kháng, chắc chắn gã sẽ xử chúng không thương tiếc.
Dù sao chúng cũng không phải Harry Potter.
Những kẻ cuồng nhiệt nhìn nhau, trong mắt đều để lộ ra tính toán riêng. Đặc biệt là Bellatrix, ả cắn môi đến chảy máu. Vẫn không che giấu được sự tức giận tột độ của ả. Ả ngồi xuống, tức đến không ngừng run rẩy.
Lucius liếc mắt nhìn ả, khinh thường. Nhưng y cần khuyên thì vẫn nên khuyên. Đề phòng ả làm chuyện ngu xuẩn khiến Voldemort không vui, còn lôi kéo thêm cả gia tộc Malfoy vào.
Hiện tại, gia tộc Malfoy vẫn không thể cắt đứt ra khỏi Voldemort. Quyền hành của gã càng ngày càng lớn, tay cũng gang dài ra tận nước Đức. Khó lòng mà biết được gã có thể làm được những gì tiếp theo.
Còn hơn cả lúc mà trước khi gã mất tích biền biệt 11 năm.
Severus Snape đã hay tin gã cao điệu quay lại giới phép thuật. Thế nhưng gã không triệu hoán ông xuất hiện. Y biết là do gã không tin Snape. Gã có lại được lí trí nên rõ rất nhiều chuyện.
Chỉ là không biết, gã có nhận ra bản thân gã đang thay đổi những gì không.
Kết thúc buổi họp, y đi đến trước mặt Bellatrix. Y vẫn giữ điệu cười quý tộc trên môi mà nói chuyện cùng ả:" Bellatrix, chị không nên làm chuyện khiến Lord không vui, ngài chắc chắn sẽ dùng mọi cách xử lí chị.."
"Câm miệng đi, ẻo lả, ta tự biết điều gì tốt với ngài." Bellatrix khinh thường ra mặt, ả không buồn nhìn mặt Lucius, dường như trong mắt ả, Lucius cũng chỉ là một hạt cát nhỏ. Một đầu tóc đen xù dày càng tôn lên khuôn mặt dở chứng của ả.
"Lo mà về bám váy Narcissa đi."
Ả khúc khích cười bắt đầu đong đưa cơ thể đi vào phía trong phòng của Voldemort.
Lucius khẽ lắc đầu với bộ dáng của Bellatrix, y vẫn không thích nổi bà điên này. Lại là chị ruột của Narcissa. Hơn nữa còn dám mở miệng nói y là ẻo lả. Y nhìn bóng lưng ả ta, ánh mắt của y trở nên lạnh lùng, y phất tay bấm cái khóa cảng mà quay về phủ Malfoy.
"Đàn bà điên. đúng là không biết tự lượng sức." Y chửi thầm trong lòng, không dễ gì mà vợ y có thể chịu đựng được mụ điên như thế. Chẳng biết, Narcissa đã lớn lên cùng ả như thế nào. Nhưng y quả thật không dám khinh thường ả, vì ả ta cũng là một phù thủy rất tài năng và mạnh mẽ.
Y về tới phủ và gia tinh cũng đã chuẩn bị sẵn trà bánh trong nhà cho y. Y cũng thoải mái thư giản tâm tình tiếp tục tìm hiểu tin tức của giới Muggle. Ít ra những tin tức về giới chính trị của Muggle cũng làm cho y rất hứng thú, kể cả về quý tộc nước Anh, hay cả vị nữ hoàng.
À, việc mà Harry nhờ y. Chắc chuyện kêu y đi tìm hiểu Muggle, cũng chính là nhờ mà nhỉ. Y đâu nói dóc với Voldemort đâu.
Chắc gã cũng sẽ không giết y đâu. Y còn sống, có tác dụng hơn nhiều so với y đã chết. Hơn nữa, gã đã có lí trí, lại càng không thể giết y. Nên biết hiện tại, tiền bạc vốn liếng duy trì Voldemort hiện tại cũng đều chảy ra từ gia tộc Malfoy.
Hơn hết là bây giờ, y nên tìm cách cho Draco Malfoy không phải đi lên bước đường của y. Nếu được phép, y muốn thằng con ngốc nghếch của y đầu phục vào Harry Potter. Vì con của y quá kiêu ngạo cũng tựa như y vậy. Sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào và sống như kẻ phản diện.
Còn Harry Potter thì sao?
Nó chính là một vị lãnh đạo tốt, không phải tàn nhẫn, độc ác, thích dày vò người khác như Voldemort. Cũng không phải vì lợi ích lớn hơn mà hi sinh cấp dưới của mình như Dumbledore. Không, nói đúng hơn, nó không giống như lãnh đạo. Nó giống một vị anh hùng trong những bộ truyện của Muggle.
Harry Potter là một con người đáng để theo đuổi. Ở trong mắt nó, y nhìn thấy một thứ mà y không thể nhìn thấy được ở Voldemort hay Dumbledore. Nhưng đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của nó.
Việc các gia tộc gộp sức lại đầu phục vào một vị lãnh đạo. Còn không phải vì mong chờ người lãnh đạo đó sẽ dẫn dắt đi lên hướng tốt hơn. Làm lãnh đạo thì phải có trách nhiệm của lãnh đạo.
So với Voldemort, cụ Dumbledore càng giống như một Slytherin chính hiệu hơn. Voldemort lại quá giống với một Gyffindor. Nếu gã hay cụ biết nhận xét của Lucius, chắc chắn y sẽ bị hành đến lạnh lạnh.
Y lắc đầu, gần đầy có lẽ là do tìm hiểu quá nhiều về Muggle nên y lại bắt đầu không sợ Voldemort hay kiêng kị cụ Dumbledore nữa?
Y phải tự hỏi về chuyện cụ Dumbledore luôn quan niệm phải bảo vệ Muggle là đúng hay là sai? Còn Voldemort luôn cho rằng mình có thể tiêu diệt sạch sẽ Muggle là do quá tự phụ hay là thiếu hiểu biết?
Mà thôi, chuyện y cần quan tâm hơn đó chính là tìm cách cho Harry Potter một câu trả lời phù hợp. Khiến nó hài lòng chấp nhận y. Việc đặt cược gia tộc vào một người như thế quá mức nguy hiểm. Dù cho, y cũng như cả cụ và gã. Y không sợ Muggle cũng không tin chúng có thể vượt qua được phù thủy, điều đáng e ngại chính là chúng quá đông mà thôi.
Y biết điều đó, nhưng gia tộc Malfoy đã hết đường đi. Voldemort chỉ mang đến tuyệt vọng và kết thúc. Cụ Dumbledore sẽ không tin tưởng gia tộc Malfoy.
Rõ là một đại gia tộc tiếng tăm giàu có lại phải đi tới nước đường này.
Cục tức này, y nuốt không trôi. Quá đắng!
Lúc mà nó xoay mặt đối mặt với gia đình vốn thuộc về nó, mạnh mẽ nói rằng họ nên tôn trọng ông. Cảm giác được tôn trọng và bảo vệ mà lần đầu tiên ông cảm nhận được. Không phải là bảo vệ theo mức thương hại hay cả là đồng tình. Cũng chẳng phải bảo vệ khiến ông trở nên hèn hạ như cách của Lily.
Nó bảo vệ ông theo cách khác biệt.
"Người tinh tế nhất chính là lặng lẽ giúp đỡ một cách người khác chẳng hay chẳng biết."
Vì những người có lòng tự ái, cái tôi cao sẽ không cần sự giúp đỡ từ người khác. Vì mỗi lần nhận sự giúp đỡ. Chính là mỗi lần bứt rứt khó chịu. Hay chính là cảm thấy bị xúc phạm.
Không một ai ngoại lệ cả.
Có lẽ đó là lí do vì sao ông dần có chút để tâm nó. Vì nó tôn trọng chứ không phải thương hại hay đồng tình.
Ông tự ngẫm lại một số hành động của mình, rồi cảm thấy bản thân ấu trĩ. Ông cũng đang dần mờ mịt không biết điều mình nên làm gì. Ông bảo vệ Lily vì nàng là ánh sáng soi rọi cuộc đời ông.
Nhưng nếu như ông yêu phải kẻ thù của nàng thì sao?
Nó thì vẫn đang lon ton đi dạo, sẵn tiện lại sắp xếp lại kế hoạch của mình. Voldemort vẫn chưa biết nó là Trường Sinh Linh Giá của gã. Hơn nữa, nó cũng đã tranh thủ thời gian mang một cái vương miện Ravenclaw đi tiêu huỷ.
Ít nhất việc này sẽ làm giảm đi một phần năng lực của Voldemort. Mãi tới sau này, Harry mới biết việc làm của mình đã đẩy đưa mình tận sâu bóng tối và ngu ngốc đến nhường nào.
Nó bấm bấm tay, suy nghĩ về Dinell, có một số chuyện từ Dinell khiến nó cảm thấy kì cục. Giống như là bị gì đó. Cậu ta có gì đó khác lạ.
Mà cậu ta cũng chửi mắng chì chiết nó không khác gì một đứa đứng đường thì nó tại sao phải để tâm tới cậu ta. Hay là do nó vẫn còn quá lương thiện, mềm lòng?
Nếu như ở kiếp trước, chắc chắn Hermione sẽ quánh nó rồi nói nó là nó quá để tâm vào nỗi buồn, ưu phiền của người khác. Trong khi chẳng ai muốn lôi kéo nó ra khỏi đống bộn bề mà họ mang lại cho nó.
Nó ngu thật.
Voldemort lại gửi thư cho nó, gã hi vọng đêm giáng sinh, nó sẽ về trang viên Gaunt để đón giáng sinh cùng gã. Nó cau chặt hàng mi lại, gã đang muốn cái gì vậy? Gã hành động chẳng giống như gã chút nào. Như một người khác vậy.
Gã cũng có khái niệm về giáng sinh à?
Nó đem lá thư đi đốt, chẳng buồn viết lại lá thư đáp lời.
Voldemort đợi vài ngày không thấy nó trả lời thư, gã cũng biết là nó không muốn nói chuyện với gã. Gã hơi khó chịu, ngã người trên ghế làm việc. Gã phải làm sao nó mới chịu nói chuyện với gã như một người bình thường? Tựa như lúc ở Hogwarts.
Gã lại viết thêm vài lá thư cho nó, chẳng còn mong đợi về việc nó sẽ trả tin gã hay không nữa. Gã chỉ muốn gặp nó thôi. Gã luôn cảm nhận được trên người nó có gì đó cuốn hút gã. Gã thích cảm giác ở cạnh nó lắm. Nhưng nó không thích ở gần gã.
Nó vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn gã như thể, nó biết rõ gã là ai trong mắt nó. Làm gã muốn né tránh đi đôi mắt xanh lục đó.
"Lucius, gần đây mi lại bắt đầu xao nhãng công việc của mình nhỉ?" Gã gõ bàn, nhìn người đàn ông tóc bạch kim ngồi cạnh bên phải.
Trên dãy bàn, đều là người dưới trướng của gã. Có ả Bellatrix là mới quay trở lại đây. Ả cùng chồng được gã hỗ trợ cho chạy trốn.
Dù sao, gã cũng khá thích ả, vì dù gì ả cũng là một công cụ hoàn hảo làm việc cho gã. Ả sẽ không hỏi lí do mà điên cuồng chấp hành lệnh của gã cho bằng được.
Tuy đôi khi đầu óc của ả hơi có vấn đề.
Lucius giả cười, khôn khéo nói:" Thứ lỗi cho ta thưa Lord. Gần đây ngài Potter nhờ vả ta vài chuyện."
"Vậy cứ tập trung vào việc là Harry giao cho mi đi." Gã liền nói, không hề suy nghĩ gì nhiều. Giúp ích cho Harry, vậy thì cứ làm, không cần để ý tới gã. Harry vui là được.
Lucius che giấu đi cảm xúc dưới đáy mắt, trong lòng buồn cười. Gã chỉ có khi nhắc tới Harry Potter, mới thay đổi đi cái giới hạn trong lòng mình. Điều đó càng chắc chắn với y rằng, Harry sẽ là người thay đổi toàn giới Phép Thuật.
Nhìn xem, đến cả tên điên Voldemort còn nhún nhường trước Harry Potter cơ mà. Trong khi con người gã lại vô cùng ngạo mạn và tự đại. Ai cũng biết điều đó. Cũng không thể phủ nhận không ai có thể có tư cách ngạo mạn hơn gã. Chỉ trừ cụ Dumbledore và lão Geller. Hai lão già quái vật.
Quái thay, tại sao lão Geller lại không chịu đồng ý hợp tác với Voldemort nhỉ? Hay là vì gã chưa đủ tư cách. Hay là vì lí do nào khác.
Trong lòng y không ngừng suy đoán.
"Lord, hãy để ta tiêu diệt gia tộc Potter đang cản trở ngài. Ta chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng." Bellatrix đứng lên, tôn kính lại cuồng nhiệt nói.
Gã nheo mắt lại, từ tính ra giọng:" Câm miệng, nghe rõ đây, các mi tuyệt đối không được đụng tới gia tộc Potter, trừ khi ta cho phép."
Chúng nhìn nhau im ắng, việc Chúa Tể Hắc Ám thay đổi khác thường. Bọn chúng vẫn thấy, còn đặt trong lòng. Không biết thay đổi này là tốt hay không tốt. Nhưng chúng chỉ là kẻ tôi tớ nên đành im lặng nghe theo. Nếu lại phản kháng, chắc chắn gã sẽ xử chúng không thương tiếc.
Dù sao chúng cũng không phải Harry Potter.
Những kẻ cuồng nhiệt nhìn nhau, trong mắt đều để lộ ra tính toán riêng. Đặc biệt là Bellatrix, ả cắn môi đến chảy máu. Vẫn không che giấu được sự tức giận tột độ của ả. Ả ngồi xuống, tức đến không ngừng run rẩy.
Lucius liếc mắt nhìn ả, khinh thường. Nhưng y cần khuyên thì vẫn nên khuyên. Đề phòng ả làm chuyện ngu xuẩn khiến Voldemort không vui, còn lôi kéo thêm cả gia tộc Malfoy vào.
Hiện tại, gia tộc Malfoy vẫn không thể cắt đứt ra khỏi Voldemort. Quyền hành của gã càng ngày càng lớn, tay cũng gang dài ra tận nước Đức. Khó lòng mà biết được gã có thể làm được những gì tiếp theo.
Còn hơn cả lúc mà trước khi gã mất tích biền biệt 11 năm.
Severus Snape đã hay tin gã cao điệu quay lại giới phép thuật. Thế nhưng gã không triệu hoán ông xuất hiện. Y biết là do gã không tin Snape. Gã có lại được lí trí nên rõ rất nhiều chuyện.
Chỉ là không biết, gã có nhận ra bản thân gã đang thay đổi những gì không.
Kết thúc buổi họp, y đi đến trước mặt Bellatrix. Y vẫn giữ điệu cười quý tộc trên môi mà nói chuyện cùng ả:" Bellatrix, chị không nên làm chuyện khiến Lord không vui, ngài chắc chắn sẽ dùng mọi cách xử lí chị.."
"Câm miệng đi, ẻo lả, ta tự biết điều gì tốt với ngài." Bellatrix khinh thường ra mặt, ả không buồn nhìn mặt Lucius, dường như trong mắt ả, Lucius cũng chỉ là một hạt cát nhỏ. Một đầu tóc đen xù dày càng tôn lên khuôn mặt dở chứng của ả.
"Lo mà về bám váy Narcissa đi."
Ả khúc khích cười bắt đầu đong đưa cơ thể đi vào phía trong phòng của Voldemort.
Lucius khẽ lắc đầu với bộ dáng của Bellatrix, y vẫn không thích nổi bà điên này. Lại là chị ruột của Narcissa. Hơn nữa còn dám mở miệng nói y là ẻo lả. Y nhìn bóng lưng ả ta, ánh mắt của y trở nên lạnh lùng, y phất tay bấm cái khóa cảng mà quay về phủ Malfoy.
"Đàn bà điên. đúng là không biết tự lượng sức." Y chửi thầm trong lòng, không dễ gì mà vợ y có thể chịu đựng được mụ điên như thế. Chẳng biết, Narcissa đã lớn lên cùng ả như thế nào. Nhưng y quả thật không dám khinh thường ả, vì ả ta cũng là một phù thủy rất tài năng và mạnh mẽ.
Y về tới phủ và gia tinh cũng đã chuẩn bị sẵn trà bánh trong nhà cho y. Y cũng thoải mái thư giản tâm tình tiếp tục tìm hiểu tin tức của giới Muggle. Ít ra những tin tức về giới chính trị của Muggle cũng làm cho y rất hứng thú, kể cả về quý tộc nước Anh, hay cả vị nữ hoàng.
À, việc mà Harry nhờ y. Chắc chuyện kêu y đi tìm hiểu Muggle, cũng chính là nhờ mà nhỉ. Y đâu nói dóc với Voldemort đâu.
Chắc gã cũng sẽ không giết y đâu. Y còn sống, có tác dụng hơn nhiều so với y đã chết. Hơn nữa, gã đã có lí trí, lại càng không thể giết y. Nên biết hiện tại, tiền bạc vốn liếng duy trì Voldemort hiện tại cũng đều chảy ra từ gia tộc Malfoy.
Hơn hết là bây giờ, y nên tìm cách cho Draco Malfoy không phải đi lên bước đường của y. Nếu được phép, y muốn thằng con ngốc nghếch của y đầu phục vào Harry Potter. Vì con của y quá kiêu ngạo cũng tựa như y vậy. Sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào và sống như kẻ phản diện.
Còn Harry Potter thì sao?
Nó chính là một vị lãnh đạo tốt, không phải tàn nhẫn, độc ác, thích dày vò người khác như Voldemort. Cũng không phải vì lợi ích lớn hơn mà hi sinh cấp dưới của mình như Dumbledore. Không, nói đúng hơn, nó không giống như lãnh đạo. Nó giống một vị anh hùng trong những bộ truyện của Muggle.
Harry Potter là một con người đáng để theo đuổi. Ở trong mắt nó, y nhìn thấy một thứ mà y không thể nhìn thấy được ở Voldemort hay Dumbledore. Nhưng đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của nó.
Việc các gia tộc gộp sức lại đầu phục vào một vị lãnh đạo. Còn không phải vì mong chờ người lãnh đạo đó sẽ dẫn dắt đi lên hướng tốt hơn. Làm lãnh đạo thì phải có trách nhiệm của lãnh đạo.
So với Voldemort, cụ Dumbledore càng giống như một Slytherin chính hiệu hơn. Voldemort lại quá giống với một Gyffindor. Nếu gã hay cụ biết nhận xét của Lucius, chắc chắn y sẽ bị hành đến lạnh lạnh.
Y lắc đầu, gần đầy có lẽ là do tìm hiểu quá nhiều về Muggle nên y lại bắt đầu không sợ Voldemort hay kiêng kị cụ Dumbledore nữa?
Y phải tự hỏi về chuyện cụ Dumbledore luôn quan niệm phải bảo vệ Muggle là đúng hay là sai? Còn Voldemort luôn cho rằng mình có thể tiêu diệt sạch sẽ Muggle là do quá tự phụ hay là thiếu hiểu biết?
Mà thôi, chuyện y cần quan tâm hơn đó chính là tìm cách cho Harry Potter một câu trả lời phù hợp. Khiến nó hài lòng chấp nhận y. Việc đặt cược gia tộc vào một người như thế quá mức nguy hiểm. Dù cho, y cũng như cả cụ và gã. Y không sợ Muggle cũng không tin chúng có thể vượt qua được phù thủy, điều đáng e ngại chính là chúng quá đông mà thôi.
Y biết điều đó, nhưng gia tộc Malfoy đã hết đường đi. Voldemort chỉ mang đến tuyệt vọng và kết thúc. Cụ Dumbledore sẽ không tin tưởng gia tộc Malfoy.
Rõ là một đại gia tộc tiếng tăm giàu có lại phải đi tới nước đường này.
Cục tức này, y nuốt không trôi. Quá đắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất