Chương 18: Ông Kẹ
Ông dắt nó đến hầm, có lẽ là do chủ nhân của căn hầm vừa đi, thường cũng không có thói quen đốt lò sưởi. Căn hầm lại đặc biệt có cảm giác lạnh lẽo xót xa.
Ông ấy đứng trước cửa hầm, chậm chạp đi vào trong. Nó không nhìn thấy cảm xúc nào trên gương mặt ông, không buồn cũng không mệt. Chỉ cau mày lại.
Nhìn ông ấy có chút cô đơn.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy được điều đó theo góc rõ ràng hơn. Ông ấy chẳng có ai cả. Chưa từng có ai trong cuộc đời chấp nhận ở lại với ông ấy.
Nó không biết, rốt cuộc là ông ấy đã chịu đựng bao nhiêu. Để có thể đi đến hiện tại bây giờ.
Ông bật lò sưởi lên, rồi mới gọi gia tinh đến hầm. Gia tinh vừa đến, ông suy nghĩ gì đó rồi mới nhạt nhẽo nhìn nó:" Tự mở mỏ mà gọi món."
"Phần mì ý sốt cà với ly đá chanh. Cảm ơn." Nó nhẹ giọng nói chuyện với gia tinh.
Gia tinh tròn xoe mắt nhìn nó, rưng rưng mắt mà nói:" Cậu Potter vừa cảm ơn tôi. Tôi cảm động, tôi phải tự trừng phạt."
"Câm miệng, làm hai phần mì ý, một ly đá chanh, một ly cà phê nóng." Snape có vẻ không kiên nhẫn quát vào mặt gia tinh.
Con gia tinh chỉ biết im miệng lại biến mất.
Nó buồn cười, gác chân lên ngồi trên ghế sô pha dưới hầm. Cái ghế được đặt khá gần với bàn làm việc của ông. Ông thì ngồi ở bàn làm việc.
Trong cái hầm chỉ có hai người đó, cuối cùng lại không một ai mở miệng nói tiếp. Harry nghĩ một hồi, cũng mấp mấy môi mở miệng:" Thầy Snape, em thật sự cảm ơn thầy, vì đã giúp đỡ em."
Nó nhìn ông.
Gương mặt đó, rũ rượi không nói gì. Nó hơi mất mát nhưng vẫn cười. Vì trước mặt ông ấy, nó chỉ hi vọng trước mặt ông, nó vẫn luôn cười thật vui vẻ.
"Không muốn cười thì đừng cười." Ông ấy chẳng nhìn nó. Nhưng giọng nói du dương của ông ấy có chút dịu dàng khó tả. Ông ấy luôn làm người ta cảm thấy, sự chững chạc vô cùng của một người đàn ông.
Dịu dàng như thế lại khiến người ta có chút xao lòng.
"Nếu sau này, thầy cưới được ai chắc người đó may mắn lắm." Nó cong tít mắt cười.
Ông chau mày lại, khe khẽ thở dài:" trò lại suy nghĩ lẩm cẩm cái gì nữa. Đầu óc của trò chắc hẳn trống rỗng như cự quái nhỉ?"
"Bọn trẻ các trò có vẻ khá yêu thích nói về các chuyện tình cảm. Dù mấy chuyện đó chỉ mang lại đau khổ và nặng nề."
Ông ấy có vẻ là không thích thú cho vấn đề này lắm. Nó cứ thấy mặt ông là lạ làm sao.
"Có lẽ đối với đứa một mình một người như em. Thì em khá mong chờ về nửa kia của mình. Thầy nghĩ xem, em có thể tự kiếm tiền, dù tuổi em còn nhỏ. Và sau này em cũng có những kế hoạch khác. Nhưng mà em không có gia đình, không có ba mẹ, anh chị. Em chỉ có một mình em thôi. "
"Em cũng không có bạn bè thân thiết, cũng không có ai thật sự muốn ở bên cạnh em. Nếu sau này có người thật lòng thương em, em sẽ thật sự rất thương người đó. Bởi vì trên thế gian này, sẽ chỉ có người đó mới cam lòng thương em và ở cạnh em."
"Tiếc là, em không có ai cả. Có lẽ sau này cũng sẽ không có ai. Mà ở một mình vậy cũng vui, có thể tự giải sầu mà." Nó không buồn, chỉ có hơi cảm khái một chút.
Ông mấp môi mỏng, dưới ánh sáng nhỏ nhoi, hiện lên góc mặt có phần sắc sảo lại gầy. Ông trông già hơn tuổi thật của mình nhiều. Có lẽ là do suy nghĩ nhiều quá, lo lắng cũng nhiều quá.
Da dẻ vàng khọt không khoẻ mạnh, hai má hóp vô. Hàm răng không đều.
Xấu sao?
Giọng ông dường như khe khẽ tới mức chẳng nghe được. Nó tưởng chừng như chỉ là ảo giác. Nó hơi lắc đầu, chẳng biết là trả lời hay là đang cho rằng mình hoang tưởng.
"Thức ăn của hai ngài đã chuẩn bị xong." Gia tinh đã mang đồ ăn đến. Cắt đứt suy nghĩ của nó.
Dĩa mì ý suốt cà nóng hầm hập trên bàn, cùng với ly đá chanh mát lạnh. Nó nhanh chóng xử lí phần ăn của mình. Nốc xong cả ly đá chanh.
Chợt, nó nhớ là nó bị đau bao tử. Mặt nó sượng xuống hẳn. Nó lại phải viết thư cho cửa hàng của nó gửi một chai độc dược trị bao tử tới. Nếu nó lại đến trạm, cô Pomfrey sẽ giết nó.
Không! Nó còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Sau khi gia tinh dọn dẹp xong dĩa với ly. Nó cũng định về phòng. Ông đứng dậy, đi đâu đó rồi quay lại trước mặt nó. Trên tay ông cầm một chai độc dược. Nó nhìn sơ qua màu sắc, liền biết là thứ nó đang cần. Dược trị đau bao tử.
"Chắc đầu óc của trò cũng có thêm kí ức về bao tử rồi nhỉ? Ta hi vọng não của trò không phải chỉ cỏ lác không, uống rồi lăn về phòng của trò." Ông kéo tay nó lên, rồi đặt chai độc dược vào tay nó.
Bàn tay của ông đầy vết chai sạn, thô ráp lại lành lạnh. Những ngón tay cũng rất dài nhưng lại gầy khọt, hiện xương xỏ.
Sự tinh tế trong chốc lát của ông khiến nó có chút khó tả thành lời. Nốc hẳn một chai độc dược rồi lon ton về phòng ngủ. Trong đầu nó hiện mãi hình ảnh khuôn mặt lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc của ông.
Ngày hôm sau, nó không có tiết của ông, chỉ có môn nghệ thuật hắc ám, cùng môn thảo dược học. Không biết vì sao mà, tiết học của nó lại được sắp xếp học chung với Gyffindor. Trong khi thông thường, Gyffindor sẽ được học chung với Slytherin trong môn học này. Mà thêm một tình tiết ghê gớm nữa,Liva cùng Eirry vốn thuộc Slytherin, lại đi chung tụi học viện Gryffindor. Có tin đồn là hai tụi nó định chuyển học viện nữa cơ mà.
Nó cũng không nghĩ nhiều, mắt đăm đăm nhìn cái hộp to mà chú Lupin mang tới. Nó hình như quên quên cái gì đó.
Chú Sirius cười hớn hớ giới thiệu cho các học sinh năm hai:" Trong hộp này có chứa đựng ông kẹ. Các trò phải học cách đối mặt nó, bằng cách dùng phép thuật. Bất cứ thứ gì, miễn là có thể khiến các trò bớt sợ hãi hơn. Giờ bắt đầu từ Gyffindor trước."
Tụi bên Gyffindor lần lượt tiến lên, chúng chối bỏ sợ hãi mà ra phép thuật. Sau đó, tới lượt Neville. Nó nhớ được là nó vừa quên cái gì. Nó xoay mặt qua nhìn Liva Potter. Nàng ta khúc khích cười giả dối. Nó có linh cảm tiết học hôm nay là do nàng ta bày mưu. Nàng ta muốn làm gì?
Không
Làm sao nàng ta biết Neville sẽ triệu hoán ra thầy Snape.
Đúng thật, Neville vừa thấy thầy Snape liền không suy nghĩ được gì. Giơ đũa phép lên muốn biến bộ quần áo trên người ông kẹ thành quần áo nữ. Nó bứt tốc chạy đến đối diện, trực tiếp ngăn chặn phép thuật của cậu ta.
Neville thấy ánh mắt tràn đầy ác ý của Harry, liền co quắp người sợ sệt. Nó che chắn hình dáng Snape phía sau lưng, dù chỉ là ông kẹ. Nó không muốn ai xúc phạm hay cười cợt ông ấy.
"Hừ." Nó bực bội, ra đũa phép biến ông kệ trở về hòm.
Sirius nóng tính, giận dữ mà nói:" Trò đang làm gì vậy hả? Đây là tiết học của tôi, tại sao không cho bạn học thực hành?". Lupin vỗ vai chú Sirius, muốn chú ấy nhịn lại.
Lupin hơi khó hiểu khi mà nó cứ liên tục gây khó dễ với hai chú. Dù chú đã muốn hai bên hoà thuận. Hơn nữa, nó cũng mới 12 tuổi sắp qua 13 tuổi thôi. Chú cũng không có việc gì lại đi gây sự với một đứa trẻ làm chi. Dù cho đứa trẻ này có là phe tử thần thực tử mà chú căm ghét.
"Nếu em đã thế thì tới lượt em thực hành với ông kẹ đi." Chú Lupin cong môi cười, hoà nhã bình tĩnh như chẳng có gì.
Nó cứng người lại một chút, xoay mặt qua nhìn cái hộp ông kẹ. Nếu hỏi nó sợ gì nhất. Chính là sợ...
Hình ảnh của những người thân nó phải ngã xuống thêm một lần nữa.
Khi mà ông kẹ biến thành rất nhiều người khác nhau, có Sirius, Lupin, Severus Snape. Thậm chí là có cả cha mẹ nó rồi Voldemort.
Khi mà Voldemort xuất hiện, Sirius lẫn Lupin đều lùi lại vài bước. Có cả lũ trẻ.
Harry thở một hơi khi mà Voldemort lại định giơ đũa phép sử dụng phép Avada.
Nó chẳng làm gì cả.
Mặc kệ bọn họ đều đã chết. Nó vẫn dửng dưng lạnh lùng. Khi mà Voldemort đứng đối diện nó. Nó dùng đũa phép quơ lên, khiến ông kẹ quay trở lại cái hòm.
Sự bình tĩnh của nó quá kì dị. Trông không giống như là sợ hãi. Nó ngẩn người, không muốn tiếp tục nhìn tiếp tiết học nữa. Nó đang cảm thấy đau lòng. Trái tim lại muốn xé nát thành từng mảnh.
Nó lại không thể không làm vậy. Vì nếu không làm vậy, sẽ có người nắm được điểm yếu của nó.
Nó nhìn sang Liva Potter. Nó sợ nàng ta sẽ lấy gia đình nó ra để đe doạ nó. Lúc đó, nó thật sự sẽ làm theo lời nàng ta. Kể cả có làm tìm chết. Nhưng nó lại sợ nàng ta sẽ lấy điểm yếu đó mà bắt ép nó giết một người khác.
"Trò.." Lupin muốn mở miệng nói gì đó, bị nó dòm sang làm cho nín họng. Nó nhìn chú như thể nhìn người đã chết. Chú cứng nhắc lưỡi, không biết nói gì. Sirius cũng câm như hến, chú Sirius nhìn nó, nhìn thật lâu mới hoàn thần.
Nó bình tĩnh mà về lại trong đám đông, nhưng không mấy ai dám đứng gần nó. Vì nó mang khuôn mặt có vẻ không được vui. Có vẻ dữ dằn và sẵn sàng giơ nanh với bất kì người nào.
Bên Gyffindor cũng đang quan sát nó, vẻ ngoài oai hùng khi vừa nãy, nó đã đánh tan Voldemort. Dù chỉ là ông kẹ. Chúng ríu rít trò chuyện với nhau. Chúng chỉ có quan điểm, Slytherin đều là kẻ tàn ác.
Chỉ cần là đánh bại Slytherin, thì chính là chính nghĩa.
Một quan điểm thiên chân buồn cười. Nhưng cũng là ngây thơ trong sáng hiếm có.
"Thằng chó, mày muốn thể hiện cái gì chứ, rõ ràng là thuộc phe của lũ Slytherin." Dinell Rolleber mở miệng nói. Ánh mắt cậu ta lộ rõ châm chọc.
"Câm cái miệng thúi của mày lại, mày không nói, không ai bảo mày câm." Harry nhẹ nhàng nói, lại không thèm nhìn mặt cậu ta nữa. Rõ ràng là nó đang cảm thấy khinh thường cậu ta. Mở miệng cũng không nói gì tốt lành cả.
Ông ấy đứng trước cửa hầm, chậm chạp đi vào trong. Nó không nhìn thấy cảm xúc nào trên gương mặt ông, không buồn cũng không mệt. Chỉ cau mày lại.
Nhìn ông ấy có chút cô đơn.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy được điều đó theo góc rõ ràng hơn. Ông ấy chẳng có ai cả. Chưa từng có ai trong cuộc đời chấp nhận ở lại với ông ấy.
Nó không biết, rốt cuộc là ông ấy đã chịu đựng bao nhiêu. Để có thể đi đến hiện tại bây giờ.
Ông bật lò sưởi lên, rồi mới gọi gia tinh đến hầm. Gia tinh vừa đến, ông suy nghĩ gì đó rồi mới nhạt nhẽo nhìn nó:" Tự mở mỏ mà gọi món."
"Phần mì ý sốt cà với ly đá chanh. Cảm ơn." Nó nhẹ giọng nói chuyện với gia tinh.
Gia tinh tròn xoe mắt nhìn nó, rưng rưng mắt mà nói:" Cậu Potter vừa cảm ơn tôi. Tôi cảm động, tôi phải tự trừng phạt."
"Câm miệng, làm hai phần mì ý, một ly đá chanh, một ly cà phê nóng." Snape có vẻ không kiên nhẫn quát vào mặt gia tinh.
Con gia tinh chỉ biết im miệng lại biến mất.
Nó buồn cười, gác chân lên ngồi trên ghế sô pha dưới hầm. Cái ghế được đặt khá gần với bàn làm việc của ông. Ông thì ngồi ở bàn làm việc.
Trong cái hầm chỉ có hai người đó, cuối cùng lại không một ai mở miệng nói tiếp. Harry nghĩ một hồi, cũng mấp mấy môi mở miệng:" Thầy Snape, em thật sự cảm ơn thầy, vì đã giúp đỡ em."
Nó nhìn ông.
Gương mặt đó, rũ rượi không nói gì. Nó hơi mất mát nhưng vẫn cười. Vì trước mặt ông ấy, nó chỉ hi vọng trước mặt ông, nó vẫn luôn cười thật vui vẻ.
"Không muốn cười thì đừng cười." Ông ấy chẳng nhìn nó. Nhưng giọng nói du dương của ông ấy có chút dịu dàng khó tả. Ông ấy luôn làm người ta cảm thấy, sự chững chạc vô cùng của một người đàn ông.
Dịu dàng như thế lại khiến người ta có chút xao lòng.
"Nếu sau này, thầy cưới được ai chắc người đó may mắn lắm." Nó cong tít mắt cười.
Ông chau mày lại, khe khẽ thở dài:" trò lại suy nghĩ lẩm cẩm cái gì nữa. Đầu óc của trò chắc hẳn trống rỗng như cự quái nhỉ?"
"Bọn trẻ các trò có vẻ khá yêu thích nói về các chuyện tình cảm. Dù mấy chuyện đó chỉ mang lại đau khổ và nặng nề."
Ông ấy có vẻ là không thích thú cho vấn đề này lắm. Nó cứ thấy mặt ông là lạ làm sao.
"Có lẽ đối với đứa một mình một người như em. Thì em khá mong chờ về nửa kia của mình. Thầy nghĩ xem, em có thể tự kiếm tiền, dù tuổi em còn nhỏ. Và sau này em cũng có những kế hoạch khác. Nhưng mà em không có gia đình, không có ba mẹ, anh chị. Em chỉ có một mình em thôi. "
"Em cũng không có bạn bè thân thiết, cũng không có ai thật sự muốn ở bên cạnh em. Nếu sau này có người thật lòng thương em, em sẽ thật sự rất thương người đó. Bởi vì trên thế gian này, sẽ chỉ có người đó mới cam lòng thương em và ở cạnh em."
"Tiếc là, em không có ai cả. Có lẽ sau này cũng sẽ không có ai. Mà ở một mình vậy cũng vui, có thể tự giải sầu mà." Nó không buồn, chỉ có hơi cảm khái một chút.
Ông mấp môi mỏng, dưới ánh sáng nhỏ nhoi, hiện lên góc mặt có phần sắc sảo lại gầy. Ông trông già hơn tuổi thật của mình nhiều. Có lẽ là do suy nghĩ nhiều quá, lo lắng cũng nhiều quá.
Da dẻ vàng khọt không khoẻ mạnh, hai má hóp vô. Hàm răng không đều.
Xấu sao?
Giọng ông dường như khe khẽ tới mức chẳng nghe được. Nó tưởng chừng như chỉ là ảo giác. Nó hơi lắc đầu, chẳng biết là trả lời hay là đang cho rằng mình hoang tưởng.
"Thức ăn của hai ngài đã chuẩn bị xong." Gia tinh đã mang đồ ăn đến. Cắt đứt suy nghĩ của nó.
Dĩa mì ý suốt cà nóng hầm hập trên bàn, cùng với ly đá chanh mát lạnh. Nó nhanh chóng xử lí phần ăn của mình. Nốc xong cả ly đá chanh.
Chợt, nó nhớ là nó bị đau bao tử. Mặt nó sượng xuống hẳn. Nó lại phải viết thư cho cửa hàng của nó gửi một chai độc dược trị bao tử tới. Nếu nó lại đến trạm, cô Pomfrey sẽ giết nó.
Không! Nó còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Sau khi gia tinh dọn dẹp xong dĩa với ly. Nó cũng định về phòng. Ông đứng dậy, đi đâu đó rồi quay lại trước mặt nó. Trên tay ông cầm một chai độc dược. Nó nhìn sơ qua màu sắc, liền biết là thứ nó đang cần. Dược trị đau bao tử.
"Chắc đầu óc của trò cũng có thêm kí ức về bao tử rồi nhỉ? Ta hi vọng não của trò không phải chỉ cỏ lác không, uống rồi lăn về phòng của trò." Ông kéo tay nó lên, rồi đặt chai độc dược vào tay nó.
Bàn tay của ông đầy vết chai sạn, thô ráp lại lành lạnh. Những ngón tay cũng rất dài nhưng lại gầy khọt, hiện xương xỏ.
Sự tinh tế trong chốc lát của ông khiến nó có chút khó tả thành lời. Nốc hẳn một chai độc dược rồi lon ton về phòng ngủ. Trong đầu nó hiện mãi hình ảnh khuôn mặt lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc của ông.
Ngày hôm sau, nó không có tiết của ông, chỉ có môn nghệ thuật hắc ám, cùng môn thảo dược học. Không biết vì sao mà, tiết học của nó lại được sắp xếp học chung với Gyffindor. Trong khi thông thường, Gyffindor sẽ được học chung với Slytherin trong môn học này. Mà thêm một tình tiết ghê gớm nữa,Liva cùng Eirry vốn thuộc Slytherin, lại đi chung tụi học viện Gryffindor. Có tin đồn là hai tụi nó định chuyển học viện nữa cơ mà.
Nó cũng không nghĩ nhiều, mắt đăm đăm nhìn cái hộp to mà chú Lupin mang tới. Nó hình như quên quên cái gì đó.
Chú Sirius cười hớn hớ giới thiệu cho các học sinh năm hai:" Trong hộp này có chứa đựng ông kẹ. Các trò phải học cách đối mặt nó, bằng cách dùng phép thuật. Bất cứ thứ gì, miễn là có thể khiến các trò bớt sợ hãi hơn. Giờ bắt đầu từ Gyffindor trước."
Tụi bên Gyffindor lần lượt tiến lên, chúng chối bỏ sợ hãi mà ra phép thuật. Sau đó, tới lượt Neville. Nó nhớ được là nó vừa quên cái gì. Nó xoay mặt qua nhìn Liva Potter. Nàng ta khúc khích cười giả dối. Nó có linh cảm tiết học hôm nay là do nàng ta bày mưu. Nàng ta muốn làm gì?
Không
Làm sao nàng ta biết Neville sẽ triệu hoán ra thầy Snape.
Đúng thật, Neville vừa thấy thầy Snape liền không suy nghĩ được gì. Giơ đũa phép lên muốn biến bộ quần áo trên người ông kẹ thành quần áo nữ. Nó bứt tốc chạy đến đối diện, trực tiếp ngăn chặn phép thuật của cậu ta.
Neville thấy ánh mắt tràn đầy ác ý của Harry, liền co quắp người sợ sệt. Nó che chắn hình dáng Snape phía sau lưng, dù chỉ là ông kẹ. Nó không muốn ai xúc phạm hay cười cợt ông ấy.
"Hừ." Nó bực bội, ra đũa phép biến ông kệ trở về hòm.
Sirius nóng tính, giận dữ mà nói:" Trò đang làm gì vậy hả? Đây là tiết học của tôi, tại sao không cho bạn học thực hành?". Lupin vỗ vai chú Sirius, muốn chú ấy nhịn lại.
Lupin hơi khó hiểu khi mà nó cứ liên tục gây khó dễ với hai chú. Dù chú đã muốn hai bên hoà thuận. Hơn nữa, nó cũng mới 12 tuổi sắp qua 13 tuổi thôi. Chú cũng không có việc gì lại đi gây sự với một đứa trẻ làm chi. Dù cho đứa trẻ này có là phe tử thần thực tử mà chú căm ghét.
"Nếu em đã thế thì tới lượt em thực hành với ông kẹ đi." Chú Lupin cong môi cười, hoà nhã bình tĩnh như chẳng có gì.
Nó cứng người lại một chút, xoay mặt qua nhìn cái hộp ông kẹ. Nếu hỏi nó sợ gì nhất. Chính là sợ...
Hình ảnh của những người thân nó phải ngã xuống thêm một lần nữa.
Khi mà ông kẹ biến thành rất nhiều người khác nhau, có Sirius, Lupin, Severus Snape. Thậm chí là có cả cha mẹ nó rồi Voldemort.
Khi mà Voldemort xuất hiện, Sirius lẫn Lupin đều lùi lại vài bước. Có cả lũ trẻ.
Harry thở một hơi khi mà Voldemort lại định giơ đũa phép sử dụng phép Avada.
Nó chẳng làm gì cả.
Mặc kệ bọn họ đều đã chết. Nó vẫn dửng dưng lạnh lùng. Khi mà Voldemort đứng đối diện nó. Nó dùng đũa phép quơ lên, khiến ông kẹ quay trở lại cái hòm.
Sự bình tĩnh của nó quá kì dị. Trông không giống như là sợ hãi. Nó ngẩn người, không muốn tiếp tục nhìn tiếp tiết học nữa. Nó đang cảm thấy đau lòng. Trái tim lại muốn xé nát thành từng mảnh.
Nó lại không thể không làm vậy. Vì nếu không làm vậy, sẽ có người nắm được điểm yếu của nó.
Nó nhìn sang Liva Potter. Nó sợ nàng ta sẽ lấy gia đình nó ra để đe doạ nó. Lúc đó, nó thật sự sẽ làm theo lời nàng ta. Kể cả có làm tìm chết. Nhưng nó lại sợ nàng ta sẽ lấy điểm yếu đó mà bắt ép nó giết một người khác.
"Trò.." Lupin muốn mở miệng nói gì đó, bị nó dòm sang làm cho nín họng. Nó nhìn chú như thể nhìn người đã chết. Chú cứng nhắc lưỡi, không biết nói gì. Sirius cũng câm như hến, chú Sirius nhìn nó, nhìn thật lâu mới hoàn thần.
Nó bình tĩnh mà về lại trong đám đông, nhưng không mấy ai dám đứng gần nó. Vì nó mang khuôn mặt có vẻ không được vui. Có vẻ dữ dằn và sẵn sàng giơ nanh với bất kì người nào.
Bên Gyffindor cũng đang quan sát nó, vẻ ngoài oai hùng khi vừa nãy, nó đã đánh tan Voldemort. Dù chỉ là ông kẹ. Chúng ríu rít trò chuyện với nhau. Chúng chỉ có quan điểm, Slytherin đều là kẻ tàn ác.
Chỉ cần là đánh bại Slytherin, thì chính là chính nghĩa.
Một quan điểm thiên chân buồn cười. Nhưng cũng là ngây thơ trong sáng hiếm có.
"Thằng chó, mày muốn thể hiện cái gì chứ, rõ ràng là thuộc phe của lũ Slytherin." Dinell Rolleber mở miệng nói. Ánh mắt cậu ta lộ rõ châm chọc.
"Câm cái miệng thúi của mày lại, mày không nói, không ai bảo mày câm." Harry nhẹ nhàng nói, lại không thèm nhìn mặt cậu ta nữa. Rõ ràng là nó đang cảm thấy khinh thường cậu ta. Mở miệng cũng không nói gì tốt lành cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất