[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

Chương 4

Trước Sau
Khiêng huynh trưởng nhà mình về Hàn Thất xong, Lam Vong Cơ giúp y cởi bỏ áo khoác, xếp tư thế ngủ ngay ngắn. Còn tri kỷ đắp chăn kín kẽ, thuần thục lấy ra hương an thần trong ngăn tủ của huynh trưởng đốt lên, cam đoan không đến giờ Mẹo (5-7 giờ sáng) ngày hôm sau tuyệt đối là chưa tỉnh lại.

Sở dĩ Lam Vong Cơ lựa chọn thất lễ lén đánh cho huynh trưởng nhà mình bất tỉnh, ngoại trừ vì muốn trốn nhà chạy đi tìm Ngụy Anh còn có là vì hắn tức giận. Dù sao việc Lam Gia cùng với Tiên Môn Bách Gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương hoàn toàn là lừa dối, che mắt hắn. Huynh trưởng rõ ràng biết hắn tâm duyệt Ngụy Anh còn không nói cho hắn. Thậm chí cố ý ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ ngăn hắn phát hiện. Nếu không có giấy tờ thình lình hiện ra trong mộng, hắn cũng sẽ không biết những việc này. Lúc này chạy tới nơi ở của huynh trưởng, tìm được đáp án từ trong miệng huynh trưởng, lại nhìn đến câu "Loạn Táng Cương hoan nghênh ngươi" ở cuối thư kia. Xem thái độ của huynh trưởng, hắn có lý do tin là nếu không phải hắn vừa vặn thấy được, huynh trưởng khẳng định sẽ gạt hắn lần nữa.

Vong Cơ thực tức giận! Vong Cơ muốn trả thù!

Vì thế cái máy đọc đệ không hẹn mà gặp một phen săn sóc đặc biệt từ tay đệ đệ ruột thịt... ngủ thẳng cánh cò bay nguyên một ngày.

Lam Vong Cơ làm xong chuyện rồi liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại. Bước chân quay qua chỗ lãnh tiền lương thường ngày, thuận tay rút ra tiền tiêu vặt hàng tháng hắn dư ra chưa lãnh từ mấy năm qua.

Đúng rồi, trên Loạn Táng Cương thiếu tiền. Ngụy Anh của hắn nếu không phải không có tiền sao phải nhân việc này đòi tiền chuộc? Hắn cũng không cảm thấy Ngụy Anh tống tiền sai chỗ nào. Như lời trong thư, tù binh mà thôi. Nếu thả không công chẳng phải rất mất mặt sao? Dạy cho họ một lần, về sau ai còn cảm thấy có thể chèn ép được Ngụy Anh của hắn cứ việc tới trước cửa đi.

Chỉ là nghĩ đến Ngụy Anh nguyện ý không cần phần tiền chuộc không nhỏ kia để đổi lấy hắn một người, hắn liền cảm thấy ngọt trong lòng. Hai tai đỏ lên, đồng thời cũng cảm thấy không thể phụ tâm ý của Ngụy Anh. Mấy năm tiền lương dồn lại chưa lãnh của hắn cũng không ít. Một lần rút ra hết toàn bộ, thế nhưng còn cao hơn tiền chuộc một chút. Hắn thật cao hứng.

Kết quả là Lam Vong Cơ Lam Nhị công tử mặt ngoài lạnh lùng thản nhiên vét hết đồ đạc trong Tĩnh Thất, rút hết tiền trong tài khoản, từng bước một trầm ổn tiêu sái bước ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ nói với môn sinh thủ vệ nhà mình một câu: "Đi chuộc người" liền mặt không một chút thay đổi, bước lên Tị Trần bay đi rồi.

Tuy nói là Lam Vong Cơ khá là tích cực, nhưng thực ra người chạy tới chân Loạn Táng Cương đầu tiên cũng không phải là Lam Gia, vốn là tiên môn cách Loạn Táng Cương không gần, mà là Thanh Hà Nhiếp Gia gần Di Lăng hơn một chút.

Người lạc vào kỳ cảnh giới, hiểu ra chân tướng sự việc chỉ có đám người bị vây cho chạy quanh chân Loạn Táng Cương. Nhưng mà từ lúc đống hóa đơn đòi tiền Kim Thị được tung ra với lý do phạt tiền rõ ràng, rành mạch, tỉ mỉ, còn đầy đủ chứng cứ, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu chuyện từ đầu đến cuối. Người của Thanh Hà Nhiếp Thị nói ngay thẳng cũng ngay thẳng, nhưng người đầu óc linh hoạt cũng không chỉ có một mình Nhiếp Hoài Tang chuyên môn giấu dốt như vậy. Nhiếp Minh Quyết tham gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương, còn lưu lại Nhiếp Anh trấn thủ Thanh Hà. Nhiếp Anh cũng không phải là kẻ tầm thường. Nếu không có y, chỉ bằng tính tình cương trực của Nhiếp Minh Quyết, sợ là sớm đã gặp bất trắc rồi. Thật là vì tông chủ nhà mình mà hao nát tâm can.

Đống giấy tờ này vừa xuất hiện trong mộng, y lập tức hiểu ra là nhà mình bị người tính kế rồi. Trong lòng oán hận mắng Kim Quang Dao hãm hại, đồng thời lập tức bắt tay chuẩn bị tiền bạc đầy đủ. Bởi vậy chỉ chờ cho thư tín từ tay Ngụy Vô Tiện đến nơi, Nhiếp Anh không chút trì hoãn lập tức dẫn người khởi hành. Lúc Ngụy Vô Tiện nhận được tin tức cũng ngẩn ngơ. Nhiếp Gia thật ngay thẳng! Sảng khoái!

Nhiếp Hoài Tang lúc đó không ở nhà, nhìn thấy giấy tờ trong mộng kia, nghĩ nghĩ một hồi liến quyết định đuổi về nhà. Trước tin xem xét thư tín của Ngụy huynh viết như thế nào rồi lại lập kế hoạch. Tuy rằng thông qua quen biết, tiếp xúc ba tháng, hắn tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Ngụy huynh, mà xem giấy tờ này, Ngụy huynh có vẻ cũng không tức giận Nhiếp thị bọn họ như vậy, nhưng mà chung quy vẫn là phải xem xét ngữ khí, tâm tình trong thư tín trước chứ nhỉ?

Nhưng mà hắn cũng không dự đoán được là tam thúc Nhiếp Anh của hắn lại làm động tác nhanh như vậy a! Chờ hắn trở lại Thanh Hà, Nhiếp Anh đã dẫn người cầm tiền chuộc đi được mấy canh giờ rồi. Vì thế hắn yên lặng cầm thư của Ngụy huynh lên cân nhắc.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện sớm đã quyết định hợp tác với Nhiếp Gia, đặc biệt là Nhiếp Hoài Tang hợp tác chế tác, buôn bán mấy thứ phát minh của y, mà Nhiếp Gia trong việc buôn bán cũng rất khá, cho nên dĩ nhiên là nên đối đãi tốt với người của Nhiếp Gia. Nguyên bản, y vẫn là không muốn để cho đám người tới bao vây tiễu trừ cùng với người tới chuộc thân thấy được một cái bóng người nhà y trên Loạn Táng Cương. Cũng là vì như vậy cộng với dễ dàng liên hệ Nhiếp Hoài Tang mà quyết định cho Nhiếp Gia mặt mũi, nhấc chân xuống núi gặp người của Nhiếp Gia.

Họ Nhiếp quả thật quang minh, lỗi lạc. Đúng chính là đúng. Sai chính là sai. Mặc dù bị định giá đòi tiền chuộc không dễ nhìn, nhưng tốt xấu gì giá trị của bọn họ cộng với chi tiết hóa đơn thoạt nhìn không tồi đi. Người vẫn là sợ bị so sánh với người khác. Tất cả các gia tộc ở đây so sánh ra, vậy không phải càng cảm thấy tâm tình cân bằng hơn sao? Dù sao thì tất cả mọi người đều bị đạp xuống nước. Đại Ca cười Nhị ca. Xem ra thảm hơn ta nhiều. Tâm tình ta tự nhiên là tốt hơn.

Tu sĩ Nhiếp Gia lưu loát hành đại lễ, cúi đầu xin lỗi. Ngụy Vô Tiện hoàn lễ tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Lời của Xích Phong Tôn cùng chư vị, Ngụy mỗ tiếp nhận rồi. Cùng lắm, tiền chuộc vẫn là phải có."

Tu sĩ Nhiếp Gia đều gật đầu. Nhiếp Minh Quyết còn nói thẳng ra đó là phải làm. Trong lúc nhất thời, không khí giữa kẻ bắt cóc tống tiền, con tin bị bắt cóc, cùng với người đến chuộc thân thật là vui vẻ, hòa thuận. Thẳng đến lúc Ngụy Vô Tiện nói muốn Nhiếp Hoài Tang đến Loạn Táng Cương ôn chuyện cũ, Xích Phong Tôn theo bản năng giữ gìn đệ đệ, nhịn không được rút Bá Hạ chém xuống một đao. Ngụy Vô Tiện nhảy qua một bên. Ôn Ninh đứng che trước mặt y như bức tường sắt, hai mắt chằm chằm nhìn Xích Phong Tôn mới rồi còn muốn chém công tử nhà y.

Nhiếp Anh một tay bụm trán. Y đương nhiên nhìn ra Ngụy Vô Tiện nói ôn chuyện xưa thật sự là ôn chuyện xưa. Nhị công tử giao hảo với vị Ngụy công tử phẩm tính hoàn toàn không tồi này không cần biết là đối với Nhị công tử hay là đối với Thanh Hà Nhiếp Thị đều là chuyện tốt vô cùng. Nhưng không thể không phòng Tông chủ nhà mình quan tâm mà làm loạn. Vừa mới rồi Bá Hạ rất có thể đã làm hư cục diện tốt. Thế là y nhanh lẹ tiến lên cản tông chủ nhà mình lại, lúc mở miệng chuẩn bị xin lỗi Ngụy Vô Tiện thì Ngụy Vô Tiện đã dẫn trước.

Y hú lên một tiếng quái dị, giống như lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết! Xích Phong Tôn, ta là một kẻ nhát gan, yếu đuối, không thể hù được đâu!"

Ách... Di Lăng Lão Tổ còn không cần ra mặt, một chân chưa bước xuống núi đã có thể tay không bắt hết bao nhiêu đó tu sĩ của tiên môn làm tù binh, gửi thư đòi tiền chuộc, còn dùng thủ đoạn một bên đòi Kim Thị bồi thường, một bên rửa sạch ô danh của bản thân... mà là kẻ yếu đuối, nhát gan? Ngươi nói, ai tin?

Không đợi mấy người phản ứng, Ngụy Vô Tiện nói: "Không có một vạn lượng tiền đền bù tổn thất tinh thần, trái tim nhỏ bé hoảng sợ của ta sẽ không lành được!"

Chém xuống một đao còn chưa đụng vào góc áo tính giá một vạn lượng?

Nhiếp Minh Quyết trừng mắt muốn nói cái gì đó. Nhiếp Anh tiến đến bên Nhiếp Minh Quyết: "Tông chủ, ta xem Ngụy công tử cũng không không phải. Ngài quên rồi sao? Hoài Tang vẫn luôn rất thưởng thức Ngụy công tử. Hắn tuy rằng thiên phú tu hành không được tốt, nhưng con mắt nhìn người thực không tồi. Ngài ngàn vạn lần không thể tái phạm. Tốn tiền lắm!"

Nhiếp Minh Quyết không từ chối. Lời của Nhiếp Anh tuy rằng nói nhỏ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng nghe được. Hai mắt y không dấu vết nhíu lại. Nhiếp Gia quả nhiên thú vị. Cũng không phải chỉ có Hoài Tang huynh một người thông minh. Thật không tồi.

Nhiếp Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn chưa dám buông tay, nháy mắt một cái với môn sinh đi theo. Người nọ lập tức bước ra khỏi hàng tiến lên, cung kính cúi đầu với Ngụy Vô Tiện, hai tay dâng lên một cái túi nạp vật.

Nhiếp Anh nói: "Ngụy công tử, trong túi này không chỉ có một vạn lượng. Phần nhiều hơn là lời xin lỗi chân thành của Nhiếp Gia đối với ngài. Lời của ngài Anh sẽ chuyển cho Hoài Tang. Hoài Tang nhận lời chắc chắn sẽ cao hứng."

Ngụy Vô Tiện tiếp cái túi nạp vật kia, vuốt cằm nói hai câu khách sáo với Nhiếp Anh. Nhiếp Anh cùng Nhiếp Gia tu sĩ, môn sinh lập tức hành lễ với y, rồi kéo tông chủ nhà mình bước lên bội đao, bay nhanh như bị quỷ rượt.

Ngụy Vô Tiện tung tung túi tiền hơn vạn lượng vừa bịp được lên không trung mấy lần, dẫn theo Ôn Ninh đi xuống đường trấn Di Lăng mua một đống lớn đồ này vật nọ. Mới vừa quay về đã cảm nhận được dấu hiệu có người đang nhào lên Loạn Táng Cương, mà người này lại hoàn toàn không bị rớt vào trong mê hồn trận các loại trận pháp loạn thất bát tao mà y giăng đầy đường núi.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên. Ở trên Loạn Táng Cương này, ngoại trừ những người mà y đã nhận là người nhà đó, chỉ còn duy nhất một kẻ mà y hoàn toàn không bố trí phòng vệ, có thể tự do xuất nhập cấm chế không một chút nào ngăn cản. Chính là ông cụ non nhà y!

Ôn Tình vừa mới nhận một đống vật tư phong phú do Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh mua về, thấy y cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, nhịn không được run run một trận, thiếu chút nữa xuất châm ghim cho y một phát.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đây là làm cái vẻ mặt gì?"

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ ngây thơ vô tôi, chớp chớp mắt: "Tình tỷ, ta thích Lam Vong Cơ, là thích loại... thích đạo lữ đó."

Ôn Tình ngạc nhiên, lại nhớ đến trước đây Lam Vong Cơ đã từng giúp bọn họ. Lại nhìn Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay đã trở nên càng lợi hại, lại càng sáng loáng như mặt trời tỏa nắng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy nếu không để ý đến vấn đề giới tính, hai người đứng chung một chỗ kỳ thật rất đẹp mắt.



Gạt cái ý tưởng kỳ diệu trong đầu qua một bên, nàng trừng Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ nguyện ý sao?"

Dù sao đối tượng cũng là mẫu mực của tiên môn thế gia, người như băng thanh ngọc khiết, khí tràng như ngọc thụ lan thảo. Tuy rằng về phần phẩm tính, tài năng, diện mạo, thực lực, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn xứng đôi với Lam Vong Cơ... thậm chí nàng cảm thấy có chỗ Lam Vong Cơ còn không so được với Ngụy Vô Tiện. Nhưng dù sao thanh danh của Ngụy Vô Tiện cũng không được tốt. Hơn nữa, y còn vừa mới ném một quả to vào mặt Lam Gia, kể cả Lam Khải Nhân trong đó. Riêng chuyện này không thôi có lẽ cũng tạo lực cản rất mạnh rồi?

Nàng thế nào cũng không nghĩ đến chỗ hữu dụng của cái câu cuối cùng kia trong thư tín Ngụy Vô Tiện gửi cho Lam Gia, báo cho họ là dùng một Lam Vong Cơ có thể đổi được hết tù binh họ Lam về. Trong lúc nhất thời, Ôn Tình chỉ cảm thấy tình lộ của Ngụy Vô Tiện thật nhấp nhô. Nhưng rất nhanh, nàng cũng không tiếp tục rối rắm chuyện đó nữa, vì Ngụy Vô Tiện nói:

"Lam Trạm đã lên gần tới rồi. Ta vẫn chưa bố trí phòng vệ hắn. Tình tỷ, nửa đời sau của Tiện Tiện có thể hạnh phúc hay không phải xem lần này có lưu hắn lại được không."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có thể. Sở dĩ y nói với Ôn Tình như vậy, kỳ thực là y muốn được người nhà ủng hộ thôi. Ông cụ non của y a. Nếu không tới thì thôi. Nhưng nếu tới thì là người của y rồi. Ngụy Vô Tiện sống hết một đời trước trong thân thể được Mạc Huyền Vũ hiến xá, phu phu hài hòa, rồi lại ra đi bỏ lại Lam Trạm một mình cô độc. Y còn nhớ rõ khoảnh khắc hồn phách y sắp sửa rời khỏi thân thể Mạc Huyền Vũ, rơi vào trong kết cục hồn phi phách tán, nhớ rõ vẻ mặt bi thống không thể chịu được của tiểu cũ kỹ, sự tuyệt vọng tĩnh mịch trong mắt hắn.

Cũng là bởi vì không muốn để lại Lam Trạm tuyệt vọng như vậy mà tan biến đi, cho nên y nói ra một lời căn bản là không ai tin nhưng lại cho Lam Vong Cơ một tia hy vọng.

"Di Lăng Lão Tổ không gì không làm được, sao có thể hồi phi yên diệt? Lam Trạm, ngươi phải sống tốt, sau đó đi tìm ta, nhận ra ta, yêu ta, đau ta..."

Sau đó y liền cứ như vậy tan hồn biến phách trước mắt Lam Trạm. Tiếp theo đã bị cha mẹ ruột thịt không biết khi nào tìm được y dùng hồn phách hai người đổi lấy cho y một lần nữa quay về bụng mẫu thân, nhưng cha mẹ y cũng như vậy liền tiêu tan trước mắt y.

Tiểu cũ kỹ của y, cha mẹ y...

Đang đợi Lam Vong Cơ đến, y đột nhiên nhớ tới Âm Hổ Phù đã bị lãng quên thật lâu, thế là lôi ra xem xét. Y thầm nghĩ nếu thứ đồ chơi này quyết không nhận chủ, vậy phân thành hai nửa, phong ấn lại đưa cho Nhiếp Hoài Tang bán đi? Dù sao Âm Hổ Phù không hợp thành một khối cũng không dùng được. Sau khi phong ấn lại càng là hai cục sắt vụn. Bán đi lấy một khoản tiền lớn chẳng phải tốt đẹp sao? Cái bàn tính trong bụng gã đại gian thương họ Ngụy rầm rầm tính toán.

Nhưng Âm Hổ Phù giống như cảm thấy ý tưởng trong đầu y, cũng không biết là nó sợ bị phong ấn hay bị bán đi mất, liền cứ như vậy nhận chủ luôn rồi!

Ngụy Vô Tiện cảm ứng được một tia thần thức khí linh ngoan ngoãn, vừa vặn xuất hiện trong nguyên thần y, cũng không biết nói cái gì đây. Giỏi lắm! Âm Hổ Phù vậy mà còn co được, giãn được! Thấy gió chiều nào quay chiều đó! Nếu nó đã nhận chủ vậy ý tưởng kia cũng phai nhạt. Ngụy Vô Tiện phẫn nộ ném nó lại vào trong lồng ngực, cực kỳ buồn bực. Giương mắt nhìn một đống tiền sắp tới tay cứ như vậy chắp cánh bay mất, có thể cao hứng mới là lạ!

Cũng may Lam Trạm của y sắp tới rồi. Y cũng lập tức ném tâm tình buồn bực qua một bên, quyết định giở trò trêu chọc đạo lữ tương lai lúc này đây còn thật ngây ngô.

Lam Vong Cơ đi một đường lên núi hoàn toàn không bị ngăn trở, vì thế cái gì cũng không phát hiện. Lúc hắn bước lên trên núi, nhìn thấy người hắn hằng đêm tâm tâm niệm niệm ngồi trên tảng đá lớn. Gương mặt ngày nào trời sinh thích cười giờ đây lạnh lẽo, thờ ơ, không có nửa điểm ý cười.

Nhớ tới Ngụy Anh gặp được thời niên thiếu, bừa bãi lại kinh diễm. Ba tháng ngắn ngủi, Ngụy Anh như mặt trời nhỏ dẫn mắt người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp không thôi. Tâm Lam Trạm như bị con dao nhỏ đâm vào. Hắn thật muốn nhìn thấy Ngụy Anh của trước kia, cười đến bừa bãi, không đường hoàng. Mà không phải là ánh mắt âm lãnh, tàn nhẫn này.

"Ngụy Anh."

Trong mắt là ái tình sâu đậm. Giọng nói lại là run rẩy, vụng về, cùng với đau đớn.

Ngụy Vô Tiện một đời làm bạn với Lam Vong Cơ sao có thể không nhận ra? Hiện giờ y kỳ thật so với Lam Hi Thần càng hiểu Lam Vong Cơ hơn. Y xém chút nữa không giữ được vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn. Gắt gao khống chế bản thân, lại nghĩ đây là vì có thể giữ tiểu cũ kỹ lại, lúc này lại càng không thể thả lỏng dây xích.

Vì thế y giương mắt nhìn cái túi nạp vật thoạt nhìn không nhỏ trong tay Lam Vong Cơ: "A, Lam Trạm. Ngươi tự mình đến chuộc người, đón tiên sinh về sao? Giao tiền chuộc ra, ta lập tức thả người."

Lam Vong Cơ có chút không biết làm sao. Hắn mang theo túi nạp vật này cũng không phải là để làm tiền chuộc, lại nhìn bàn tay Ngụy Vô Tiện, hắn do dự một chút mới đặt túi lên cái tay kia.

"Của ta."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Hmm? Ngươi nói đây là của ngươi, không phải của Lam Gia?"

Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Cho nên đây không phải là tiền chuộc?"

Lam Vong Cơ lại gật đầu, trịnh trọng nói: "Cho ngươi."

Ngụy Vô Tiện không chút nào nể mặt: "Không phải tiền chuộc, vậy ngươi cho ta làm gì?"

Thấy Ngụy Vô Tiện tựa hồ như muốn trả cái túi lại, Lam Vong Cơ nóng nảy, vội nói: "Ta rút, cho ngươi tiêu."

Ngụy Vô Tiện cười thầm trong lòng. Ông cụ non nhà y thật đáng yêu! Đây rõ ràng đang nói y thả người của Lam Gia đi, để hắn lưu lại, còn đưa thêm tiền cho y tiêu? Giống như một đời kia, mặc dù y có tiền tiêu vặt hàng tháng do Lam Gia phát cùng với đủ loại lương bổng, thưởng, Lam Trạm vẫn như cũ đưa tiền cho y tiêu.

Lúc Ôn Tình bưng chén nước thuốc đen tuyền đến thì nhìn thấy một màn hai người mặt không thay đổi, bốn mắt nhìn nhau như hai hòn Vọng Phu.

Bát thuốc này là hàng ngày cho Ngụy Vô Tiện, nhưng Ôn Tình cũng cố ý đưa thuốc vào lúc này. Dù sao cũng phải giúp Ngụy Vô Tiện giữ người lại một phen, đúng không? Nhưng nhìn một màn này, xem ra chỉ bằng một mình Ngụy Vô Tiện cũng có thể giữ người lại rồi, không cần đến nàng hay A Ninh làm cái gì đâu. Cho nên đây là bọn họ kỳ thật đã lưỡng tình tương duyệt rồi, chỉ là chưa nói toạc ra thôi sao?

Áp chế đủ loại ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu. Tuy rằng không cần bọn họ xuất hiện, nhưng Ôn Tình cũng đến rồi. Thuốc vẫn là tốt cho sức khỏe Ngụy Vô Tiện, vậy càng không thể lãng phí. Cũng có thể làm cho Lam Vong Cơ đau lòng Ngụy Vô Tiện, xúc tiến tình cảm.

Vì thế nàng không thèm nhìn Lam Vong Cơ, bưng chén thuốc đi qua.

"Ngụy Vô Tiện, uống thuốc."

Lam Vong Cơ nhìn chén thuốc kia.



Ngụy Vô Tiện như lâm đại địch, rụt rụt một hồi chạy ra sau lưng Lam Vong Cơ, một mặt xin khoan dung: "Tình tỷ, Tỉnh tỷ tốt của ta! Không uống thuốc được không? Ta cảm thấy tốt lắm! Ta thực sự tốt lắm!"

Ôn Tình làm mặt lạnh: "Người còn khoe cái thân thể rách của ngươi. Nếu không có thuốc của ta chuyên tâm điều dưỡng, không chừng ngày nào đó đã nhắm mắt ngủ không bao giờ dậy nữa rồi! Uống mau! Đây không phải thuốc độc! Lớn như vậy còn không ngoan ngoãn uống thuốc, trốn sau lưng Lam Nhị công tử làm cái gì?"

Nghe được Ngụy Anh có thể nhắm mắt không dậy, ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng trọng. Trên mặt không dao động gì nhưng trong lòng thì lo lắng không thôi. Trước đây hắn cũng đã từng tới nơi này, đương nhiên biết Ôn Tình sẽ không hại Ngụy Anh, liền ôm chặt cánh tay Ngụy Vô Tiện, khẩn trương chẩn mạch.

Vì phòng Ngụy Vô Tiện giãy dụa, hắn còn cố y giữ chặt tay kia của Ngụy Vô Tiện, nhưng Ngụy Anh không có nửa điểm giãy dụa, ngoan ngoãn để cho hắn sờ mạch.

Ngụy Vô Tiện trở về đây không lâu, tu vi mặc dù là vào đỉnh của đời kia trong thân xác Mạc Huyền Vũ, nhưng thân thể nguyên bản vẫn là thân thể nguyên bản. Mặc dù mấy ngày nay uống thuốc đều đặn, nhưng một nghèo, hai trắng, thuốc này tự nhiên là không phải loại thật tốt. Mà y còn phải hao phí tâm thần an bài, thiết hạ các loại trận pháp chung quanh đây, còn phải đi tẩy ô dành và làm giàu. Bởi vậy tình hình sức khỏe vẫn là cực kỳ không ổn.

Lam Nhị công tử bắt mạch xong, không nói hai lời, tiếp chén thuốc từ trong tay Ôn Tình, muốn đích thân đút thuốc cho Ngụy Vô Tiện uống.

Ngụy Vô Tiện nhìn chén thuốc đưa tới trước mặt, hỏi: "Lam Trạm, ngươi vì sao quan tâm ta như vậy?"

Lam Vong Cơ nói: "Ta, của ngươi." Ta là người của ngươi.

Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt hắn: "Lam Trạm, bây giờ ngươi rời đi còn kịp."

Lam Vong Cơ nói: "Đổi người. Ngươi nói!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta muốn mạt ngạch của ngươi. Ngươi cho ta được không?"

Lam Vong Cơ sửng sốt.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Tự trói buộc mình. Không phải cha mẹ, vợ con không thể chạm vào. Lam Trạm, ngươi cho ta được không?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ sáng ngời, như muốn ôm người hòa tan vào cốt nhục: "Ngươi có biết?"

Rồi sau đó như là sợ Ngụy Vô Tiện đổi ý, không chút do dự tháo mạt ngạch xuống, trịnh trọng đặt trên tay y, lại bướng bỉnh cầm chén thuốc đưa tới bên miệng y: "Uống thuốc."

Ngụy Vô Tiện nắm mạt ngạch trong lòng bàn tay: "Lam Trạm, bây giờ ngươi không đi được rồi."

Lam Vong Cơ nói: "Ta không đi."

Dừng lại một chút còn nói: "Ta tâm duyệt ngươi, sẽ không đi."

Ngụy Anh, ngươi biết ý nghĩa của mạt ngạch, lại muốn mạt ngạch của ta. Vậy mặc kệ ngươi rốt cuộc là thích ta hay chỉ trêu chọc, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi. Ta thực vui mừng.

Ngụy Vô Tiện nhận chén thuốc, ngửa đầu một ngụm uống hết. Sau đó cái mặt lạnh tan đi, cả khuôn mặt nhăn thành môt đoàn.

"Tình tỷ, thuốc này quá đắng, quá đắng, quá đắng!!"

Ôn Tình tức giận nhận lại cái chén: "Ngươi còn ghét bỏ! Ngươi tin ta lần sau cho thêm một cân hoàng liên không?"

Sau đó nàng xách đệ đệ nhà mình, không quay đầu lại bỏ đi mất rồi. Nàng tuyệt đối là không muốn ở lại ăn cơm chó của hai gã này.

Ngụy Vô Tiện đưa mạt ngạch tới trước mặt Lam Vong Cơ, nhìn gương mặt chợt trắng bệch của hắn mà nói: "Lam Trạm, cột lên tay ta được không?"

Trong mắt tiên quân mặt lạnh thả ra một tia sáng vui mừng. Vẻ trắng bệch cũng rút đi. Một vạt đỏ ửng lẳng lặng bò lên hai bên tai. Hắn tiếp nhận mạt ngạch, dịu dàng cầm tay người trong lòng, vén ống tay áo, để lộ ra cổ tay trắng ngần, lại thật trang trọng giống như đang cử hành nghi lễ gì đấy, mà lại còn thật ôn nhu, quấn một vòng, lại một vòng nữa trên cổ tay Ngụy Vô Tiện, sau đó còn cột thành một cái nút kết.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không cố ý ra vẻ lạnh lùng nữa, lập tức nhảy vào lòng đạo lữ xa cách đã lâu. Lam Vong Cơ theo bản năng ôm y đến gắt gao.

Cũng vào lúc đó, người của Lam Gia dưới chân núi đồng loạt bừng tỉnh. Bọn họ rốt cuộc thấy được nhau. Giọng Ngụy Vô Tiện từ xa truyền đến.

"Tiên sinh, còn có chư vị tiền bối, tiên hữu Lam Gia. Tiểu tử vô lễ. Lúc trước phải đắc tội. Tiền chuộc đã tới. Mời chư vị quay về."

Rồi sau đó, đám người thật kỳ diệu đồng loạt xuất hiện bên ngoài cấm chế, cũng là bên ngoài Loạn Táng Cương.

Mọi người Lam Gia hai mặt nhìn nhau, cũng không có nhìn ra người từ Lam Gia đến đón bọn họ. Vậy tiền chuộc thật là có đưa đến không? Hay là Ngụy Vô Tiện chỉ là làm tư thái đối với Lam Thị bọn họ, trên thực tế vẫn chưa thật sự nhận tiền chuộc?

Mọi người cảm thán, trong lòng áy náy. Ngụy Anh thật là một đứa nhỏ tốt! Bọn họ trước kia sao có thể không đi tra sự thật mà chỉ nghe lời một bên?

Đều do tông chủ (cháu trai) của bọn họ quá dễ tin người. Bọn họ tự nhiên là tin tông chủ (cháu trai) nhà mình. Lần này trở về nhất định phải nói chuyện một phen với tông chủ (Hi Thần)!

Sau đó, mang theo tâm thái thật xấu hổ đối với Ngụy Vô Tiện, người của Lam Gia bước lên bội kiếm bay thẳng về Cô Tô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau