Chương 42: Đến làng Hogsmeade
"Thầy đi cùng nhé." Harry tròn xoe mắt nhìn Snape. Nó chỉ ông có vài giây, ông đã nói:" Ừ."
"Ye" Nó vui vẻ ôm tờ giấy đã được ông kí về phòng, dự sẽ đưa cho chủ nhiệm. Ông ngồi trên ghế thở dài, môi chẳng nhịn được mà cong lên.
Mấy ngày sau, tại làng Hogsmeade, nó kéo tay áo ông nói:" Mình đi Quán Ba Cây Chổi đi thầy. Em muốn uống bia bơ."
"Trò đang khiến mình như một thằng ranh con với bộ não có vấn đề về thần kinh, Harry." Ông thấp giọng, dù nói thế. Ông vẫn để cho nó kéo tay ông vào trong quán.
Tình cờ lại ngạc nhiên, gặp phải cả gia đình Potter. Họ đang ở chung với nhau tại trong góc.
Nó ngơ ngẩn nhìn bóng dáng họ cười đùa thân thiết. Bàn tay của ông nắm lấy bàn tay nó, trong áo chùng rộng thùng thình. Nó ngước lên nhìn ông, ánh mắt ông đen thẳm. Lần đầu tiên, nó có thể nhìn thấy đôi mắt đen chiếu ngược lại hình bóng của nó rõ ràng.
Dù đã bao lần nó thấy đôi mắt đó tựa như đôi mắt người chết. Nó ngỡ trên đôi mắt đó sẽ chẳng có chút cảm xúc nào. Vì chủ nhân của đôi mắt hắc diệu thạch đấy là một đại sư Occlumency(bế quan bí thuật). Sẽ chẳng khi nào có thể nhìn thấy cảm xúc trên đôi mắt, cảm xúc thật sự.
Nó cong mắt cười, kéo tay ông vào chỗ đối diện bàn pha chế. Nó loay hoay quay lại, mới thấy được bà chủ trong quán. Là một người phụ nữ rất quyến rũ và xinh đẹp, nó nhớ cảnh Ron gần như rung động với bà.
"Cô Rosmerta cho con hai ly bia bơ." Harry giơ tay lên rồi hô nói.
Bà Rosmerta nhanh chóng đáp lại:" Có liền!". Đợi một lát là đã có hai ly bia bơ to đùng trên bàn.
Thầy Snape trông không mấy yêu thích bia bơ. Nhưng thấy nó cứ nhìn ông, ông miễn cưỡng nhấp mấy ngụm. Sau đó đôi mắt xanh của nó giống như sáng lấp lánh như chứa ngàn vì sao. Nó nốc cả ly bia rồi:" Khà, quá đã!"
Ông cụp mắt xuống, che giấu đi nét cười trong ánh mắt. Chưa vui vẻ được bao nhiêu, đã nghe thấy tiếng của James Potter.
"Snivellus, trông vẻ vang quá nhỉ, sao nè, quần lót của mày vẫn còn dơ bẩn như thế không?" Vẫn là cái nết đó, con người đó, giật giọng sang mà hỏi với thái đồ cay nghiệt.
Lần đầu tiên Harry cảm thấy ghét ba nó kinh khủng. Nó chẳng nể nang gì nữa đập bàn đứng dậy nói:" nè, chú có bị thần kinh không vậy, cái nết con người của chú dọng họng chó hết rồi hả. Tôi nói cho chú biết ha, là từ nãy tới giờ tôi với thầy Snape không có nói hay đụng chạm gì tới chú luôn đó. Tự nhiên lên cơn cái qua chửi người khác. Thứ chó má gì đó làm tôi chẳng nể nang nổi mà phải đứng dậy dằn mặt dù cho nay mai người ta nói tôi mất dạy tôi cũng phải chửi."
"Chú nghĩ chú là ai vậy? Chú có tư cách gì ở đây? Xúc phạm người khác bằng một cách có não mà không biết dùng hả? Chú có biết cách hành xử của chú rất đê tiện không, thích dẫm thấp người khác nâng mình lên? Thật xấu xí, hèn hạ." Nó dùng giọng đầy bới móc với hắn.
"Đủ rồi, đừng có xúc phạm đến cha tôi như vậy." Liva đứng ra xen miệng nói. Nàng ta vừa lên tiếng, Harry đã nhìn sang mỉa mai:" À, coi nè, một con nhóc xù gai vì cha nó hèn hạ bới móc người khác, để khi bị người khác nói lại thì đứng ra bệnh vực chẳng biết đúng sai. Thiệt là tốt qua đi. Một cặp cha con khiến người khác.. khinh thường."
"Mày.. thằng chó không được phép mang họ Potter thì lên tiếng gì ở đây?" James nóng giận hét to vào mặt Harry.
"James Potter, mi vẫn lỗ mãng và không có đầu óc như vậy. Một tên hề tự cho mình là cao thượng. Ngu dốt, bần cùng và thối tha." Snape trái ngược với tâm trạng kích động của James, ông du dương giọng nói móc hắn.
"Đủ rồi, cả hai bên luôn, hãy dừng lại đi. Chúng ta tới đây để thư giãn, không phải để gây sự với nhau." Lily đứng ra cố gắng hoà giải hai bên. Nàng cố kéo tay của James lại để ngăn cản cuộc cãi vã hai bên.
Snape khi đối diện với nàng, ông gần như chỉ im lặng, mím chặt đôi mỏng của mình lại thành một đường thẳng. Ánh mắt ông nhìn vào khuôn mặt của Lily. Ông phải tự hỏi về cảm xúc của mình khi phải đôi mặt với nàng. Chẳng phải cơn rung động cùng nhịp tim chẳng thể yếu ớt đi.
Chỉ là chút gì đó còn sót lại. Thật thưa thớt và ít dần đi. Chẳng còn sự quyến luyến vô nghĩa nào.
"Đây là quán của tôi!" Bà Rosmerta hét to.
"Cho chúng tôi xin lỗi thưa quý bà." Harry tỏ ra có lỗi nhìn bà. So với việc nó nói chuyện với James thì nó lại khá lễ phép trước mặt bà. Bà hừ một tiếng rồi nói:" Thôi không sao." Bà vẫy vẫy tay rồi lại đi phục vụ các bàn khác.
Harry đặt mấy đồng Galleon lên bàn rồi liếc cả nhà Potter nói:" Xin phép giới thiệu cho đúng nhé, tôi là Harry, Harry Snape." Môi nó còn cong lên, với điệu cười khác móc mỉa.
Nó kéo thầy Snape ra ngoài trời, nền đất còn vương đầy tuyết dày. Nó có lỗi nhìn ông nói:" Nếu em không rủ thầy đến đây, chắc đã không có chuyện này rồi."
Ông lẳng lặng nhìn nó, ông đã luôn tự hỏi rằng tại sao dù trong bất kì tình huống nào. Nó vẫn luôn không hề cảm thấy buồn lòng. Nhất là chuyện của ba mẹ nó, nó chẳng hề tỏ ra chút cảm xúc thương cảm. Dường như đó chẳng là vấn đề gì to tát.
"Trò nên quay lại Hogwarts. Hoặc tôi sẽ về một mình. Trò tự biến mình như một tên.. thiểu năng lãnh cảm." Ông lạnh lùng, chẳng hề nhìn nó thêm giây nào mà đi nhanh, giẫm đạp trên những lớp tuyết dày.
Nó thở dài, chẳng trách gì ông. Có lẽ cuộc cãi vã lúc nãy đã chạm tới lòng tự trọng của ông. Nó định đến Hogsmeade để tìm quà cho ông. Hai ngày nữa là tới sinh nhật ông rồi. Nó lang thang một hồi, tâm trạng như người mất hồn của nó mới thình lình kéo tới.
Tuyết vẫn rời ngập trời, lạnh buốt từ trên đầu nó, trên má nó, trán nó. Những giọt nước mắt sầu khổ rơi xuống, ướt nhoè đôi mắt xinh đẹp như viên ngọc quý giá. Nó đứng đó, nước mắt tuông trào, miệng bặm lại cố chẳng phát ra tiếng nức nở.
Nó mệt quá, thật sự rất mệt.
"Harry.." chú Lupin bất ngờ xuất hiện kéo nó đến một góc. Chú cố lau những giọt nước mặt của nó thật vụng về nói:" Sao con lại khóc, khóc như vậy sẽ xấu lắm. Nói là ai làm con khóc."
"Không, không có ai cả." Giọng nó khàn khàn, đầy cảm giác bi thương. Nó cố đẩy cái ôm của chú ra, dù cho chú đang cố an ủi nó. Nó nói thật nghẹn ngào:" Hãy để con yên đi."
Nó chạy thay thật nhanh đến Lều Hét. Nó quay về trường Hogwarts bằng một lối tắt. Dưới chân cây liễu roi ngoài sân trường Hogwarts. Nó một mạch chạy về phòng. Thiết nghĩ sẽ nằm lăn trong cái gối êm ái và khóc thoả một trận.
Lại đâm trúng vào người Snape, khi cứ cúi gầm mặt mà chạy. Ông đưa tay, kéo càm nó lên, những giọt nước mắt rơi xuống tay ông bỏng rát. Ông mở miệng cố mà nói:" Ai ghẹo trò?"
"Không ai cả, chẳng ai cả." Giọng nó run run, tay nó cũng run rẩy không kém, cố kéo tay của ông ra khỏi càm nó. Với sức lực quá dỗi yếu ớt, nó chẳng xi nhê gì được ông.
Ông từ bỏ việc tra hỏi, kéo nó thật mạnh về phía ông. Ông vuốt lưng nó thật dịu dàng. Nó thì thào khi ở trong cái ôm của ông:" Thầy nói em lãnh cảm, thầy nghĩ em chẳng biết buồn sao? Buồn thì có ích gì? Đay khổ thì có ích gì? Có thể thay đổi được gì không? Để người khác nhìn nhận em một cách xấu xí và tức tưởi sao? Hay là thương hại em mới có thể khiến thầy vừa lòng hả dạ?"
"Harry, là lỗi của tôi." Snape lại đưa những ngón tay vào trong từng sợi tóc của nó. Ông cảm thấy mình thật tồi tệ khi đã nói những điều đó với nó. Ông thở dài khi biết con người nó chẳng hề nhẹ nhàng như ông tưởng. Lại khiến ông càng đau xót, chua chát vì ông đã khiến nó phải như thế này.
Lupin đã đuổi theo Harry từ Làng Hogsmeade. Dù cho nó có cố chạy thật nhanh, nhưng với cái mũi thính của người sói. Chú vẫn truy lùng đến cái Lều Hét. Thật bất ngờ vì nó biết đường tắt về trường Hogwarts. Chú đã nghĩ rằng nó giống với James, một đam mê mạo hiểm y đúc.
Chú nhìn Harry nằm vẻn vẹn trong lòng Snape. Thằng bé mà chú mang lòng áy náy đang trách móc và nức nở. Chú mím môi lại rồi xoay người rời khỏi đó. Chú biết mình chẳng cần ở lại nữa, vì đã có người tốt hơn an ủi cho nó rồi.
Nó tránh thoát ra khỏi cái ôm của ông, nước mắt cũng chẳng còn rơi xuống nữa. Trông nó xanh xao và nhợt nhạt, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thôi cơ thể phong phanh của nó bay đi mất.
"Em sẽ tự giữ mình bình tĩnh được." Nó rụt tay rồi đi ngang qua cạnh bên Snape. Ông biến phép khiến cho Harry phải bay lên. Ông tao nhã mang nó về đến hầm. Những bước đi của ông dài và phất đi như một cơn gió thật nhanh.
Ông đặt Harry đang bay bổng xuống trên ghế sô pha, dù cho khuôn mặt nó thể hiện rõ ràng ý không hề mong muốn xuất hiện ở đây. Ông gọi vài món đồ ăn, rồi lườm nó nói:" Khi trò ăn xong, trò có thể đi."
"Khuất mắt tôi." Giọng ông nhấn mạnh từng từ một cách nhã nhặn. Ông vuốt cái cái bàn làm việc của ông lại nói:" Tôi đã phí thời gian vô bổ cho một thằng ranh chẳng biết yêu chính mình."
"Thầy thua kém gì em?" Nó chen ngang miệng ông. Thấy thái độ cáu kỉnh của nó, ông bước thật nhanh, hai tay đặt hai bên ghế, cúi gầm người xuống, mặt ông chỉ cách nó có ba tấc. Ông nhìn vào mắt nó rồi nói:" Trò đã biết cãi lời tôi sao?"
Đôi mắt đen của ông toát lên ánh sáng nhỏ. Đó là sự tức giận đang bùng cháy nơi ông. Ông cười thật tự mãn rồi nói:" hãy ăn xong rồi khuất ra khỏi hầm ta. Trò đã bắt đầu giống như y. Potter, Harry Potter."
Ông thẳng người đi đến bàn làm việc. Mắt ông hướng về món đồ ăn của nó. Với ám chỉ rằng nó hãy ăn hết phần ăn của mình rồi mau chóng rời khỏi đây.
Nó cụp mắt xuống, ăn cho mau rồi chạy nhanh ra khỏi hầm. Chẳng thấy khuôn mặt đang sầu khổ của Snape.
—-
Ps: xin phép tạm ngừng ra truyện một thời gian ngắn, tầm nửa tháng thoai????
"Ye" Nó vui vẻ ôm tờ giấy đã được ông kí về phòng, dự sẽ đưa cho chủ nhiệm. Ông ngồi trên ghế thở dài, môi chẳng nhịn được mà cong lên.
Mấy ngày sau, tại làng Hogsmeade, nó kéo tay áo ông nói:" Mình đi Quán Ba Cây Chổi đi thầy. Em muốn uống bia bơ."
"Trò đang khiến mình như một thằng ranh con với bộ não có vấn đề về thần kinh, Harry." Ông thấp giọng, dù nói thế. Ông vẫn để cho nó kéo tay ông vào trong quán.
Tình cờ lại ngạc nhiên, gặp phải cả gia đình Potter. Họ đang ở chung với nhau tại trong góc.
Nó ngơ ngẩn nhìn bóng dáng họ cười đùa thân thiết. Bàn tay của ông nắm lấy bàn tay nó, trong áo chùng rộng thùng thình. Nó ngước lên nhìn ông, ánh mắt ông đen thẳm. Lần đầu tiên, nó có thể nhìn thấy đôi mắt đen chiếu ngược lại hình bóng của nó rõ ràng.
Dù đã bao lần nó thấy đôi mắt đó tựa như đôi mắt người chết. Nó ngỡ trên đôi mắt đó sẽ chẳng có chút cảm xúc nào. Vì chủ nhân của đôi mắt hắc diệu thạch đấy là một đại sư Occlumency(bế quan bí thuật). Sẽ chẳng khi nào có thể nhìn thấy cảm xúc trên đôi mắt, cảm xúc thật sự.
Nó cong mắt cười, kéo tay ông vào chỗ đối diện bàn pha chế. Nó loay hoay quay lại, mới thấy được bà chủ trong quán. Là một người phụ nữ rất quyến rũ và xinh đẹp, nó nhớ cảnh Ron gần như rung động với bà.
"Cô Rosmerta cho con hai ly bia bơ." Harry giơ tay lên rồi hô nói.
Bà Rosmerta nhanh chóng đáp lại:" Có liền!". Đợi một lát là đã có hai ly bia bơ to đùng trên bàn.
Thầy Snape trông không mấy yêu thích bia bơ. Nhưng thấy nó cứ nhìn ông, ông miễn cưỡng nhấp mấy ngụm. Sau đó đôi mắt xanh của nó giống như sáng lấp lánh như chứa ngàn vì sao. Nó nốc cả ly bia rồi:" Khà, quá đã!"
Ông cụp mắt xuống, che giấu đi nét cười trong ánh mắt. Chưa vui vẻ được bao nhiêu, đã nghe thấy tiếng của James Potter.
"Snivellus, trông vẻ vang quá nhỉ, sao nè, quần lót của mày vẫn còn dơ bẩn như thế không?" Vẫn là cái nết đó, con người đó, giật giọng sang mà hỏi với thái đồ cay nghiệt.
Lần đầu tiên Harry cảm thấy ghét ba nó kinh khủng. Nó chẳng nể nang gì nữa đập bàn đứng dậy nói:" nè, chú có bị thần kinh không vậy, cái nết con người của chú dọng họng chó hết rồi hả. Tôi nói cho chú biết ha, là từ nãy tới giờ tôi với thầy Snape không có nói hay đụng chạm gì tới chú luôn đó. Tự nhiên lên cơn cái qua chửi người khác. Thứ chó má gì đó làm tôi chẳng nể nang nổi mà phải đứng dậy dằn mặt dù cho nay mai người ta nói tôi mất dạy tôi cũng phải chửi."
"Chú nghĩ chú là ai vậy? Chú có tư cách gì ở đây? Xúc phạm người khác bằng một cách có não mà không biết dùng hả? Chú có biết cách hành xử của chú rất đê tiện không, thích dẫm thấp người khác nâng mình lên? Thật xấu xí, hèn hạ." Nó dùng giọng đầy bới móc với hắn.
"Đủ rồi, đừng có xúc phạm đến cha tôi như vậy." Liva đứng ra xen miệng nói. Nàng ta vừa lên tiếng, Harry đã nhìn sang mỉa mai:" À, coi nè, một con nhóc xù gai vì cha nó hèn hạ bới móc người khác, để khi bị người khác nói lại thì đứng ra bệnh vực chẳng biết đúng sai. Thiệt là tốt qua đi. Một cặp cha con khiến người khác.. khinh thường."
"Mày.. thằng chó không được phép mang họ Potter thì lên tiếng gì ở đây?" James nóng giận hét to vào mặt Harry.
"James Potter, mi vẫn lỗ mãng và không có đầu óc như vậy. Một tên hề tự cho mình là cao thượng. Ngu dốt, bần cùng và thối tha." Snape trái ngược với tâm trạng kích động của James, ông du dương giọng nói móc hắn.
"Đủ rồi, cả hai bên luôn, hãy dừng lại đi. Chúng ta tới đây để thư giãn, không phải để gây sự với nhau." Lily đứng ra cố gắng hoà giải hai bên. Nàng cố kéo tay của James lại để ngăn cản cuộc cãi vã hai bên.
Snape khi đối diện với nàng, ông gần như chỉ im lặng, mím chặt đôi mỏng của mình lại thành một đường thẳng. Ánh mắt ông nhìn vào khuôn mặt của Lily. Ông phải tự hỏi về cảm xúc của mình khi phải đôi mặt với nàng. Chẳng phải cơn rung động cùng nhịp tim chẳng thể yếu ớt đi.
Chỉ là chút gì đó còn sót lại. Thật thưa thớt và ít dần đi. Chẳng còn sự quyến luyến vô nghĩa nào.
"Đây là quán của tôi!" Bà Rosmerta hét to.
"Cho chúng tôi xin lỗi thưa quý bà." Harry tỏ ra có lỗi nhìn bà. So với việc nó nói chuyện với James thì nó lại khá lễ phép trước mặt bà. Bà hừ một tiếng rồi nói:" Thôi không sao." Bà vẫy vẫy tay rồi lại đi phục vụ các bàn khác.
Harry đặt mấy đồng Galleon lên bàn rồi liếc cả nhà Potter nói:" Xin phép giới thiệu cho đúng nhé, tôi là Harry, Harry Snape." Môi nó còn cong lên, với điệu cười khác móc mỉa.
Nó kéo thầy Snape ra ngoài trời, nền đất còn vương đầy tuyết dày. Nó có lỗi nhìn ông nói:" Nếu em không rủ thầy đến đây, chắc đã không có chuyện này rồi."
Ông lẳng lặng nhìn nó, ông đã luôn tự hỏi rằng tại sao dù trong bất kì tình huống nào. Nó vẫn luôn không hề cảm thấy buồn lòng. Nhất là chuyện của ba mẹ nó, nó chẳng hề tỏ ra chút cảm xúc thương cảm. Dường như đó chẳng là vấn đề gì to tát.
"Trò nên quay lại Hogwarts. Hoặc tôi sẽ về một mình. Trò tự biến mình như một tên.. thiểu năng lãnh cảm." Ông lạnh lùng, chẳng hề nhìn nó thêm giây nào mà đi nhanh, giẫm đạp trên những lớp tuyết dày.
Nó thở dài, chẳng trách gì ông. Có lẽ cuộc cãi vã lúc nãy đã chạm tới lòng tự trọng của ông. Nó định đến Hogsmeade để tìm quà cho ông. Hai ngày nữa là tới sinh nhật ông rồi. Nó lang thang một hồi, tâm trạng như người mất hồn của nó mới thình lình kéo tới.
Tuyết vẫn rời ngập trời, lạnh buốt từ trên đầu nó, trên má nó, trán nó. Những giọt nước mắt sầu khổ rơi xuống, ướt nhoè đôi mắt xinh đẹp như viên ngọc quý giá. Nó đứng đó, nước mắt tuông trào, miệng bặm lại cố chẳng phát ra tiếng nức nở.
Nó mệt quá, thật sự rất mệt.
"Harry.." chú Lupin bất ngờ xuất hiện kéo nó đến một góc. Chú cố lau những giọt nước mặt của nó thật vụng về nói:" Sao con lại khóc, khóc như vậy sẽ xấu lắm. Nói là ai làm con khóc."
"Không, không có ai cả." Giọng nó khàn khàn, đầy cảm giác bi thương. Nó cố đẩy cái ôm của chú ra, dù cho chú đang cố an ủi nó. Nó nói thật nghẹn ngào:" Hãy để con yên đi."
Nó chạy thay thật nhanh đến Lều Hét. Nó quay về trường Hogwarts bằng một lối tắt. Dưới chân cây liễu roi ngoài sân trường Hogwarts. Nó một mạch chạy về phòng. Thiết nghĩ sẽ nằm lăn trong cái gối êm ái và khóc thoả một trận.
Lại đâm trúng vào người Snape, khi cứ cúi gầm mặt mà chạy. Ông đưa tay, kéo càm nó lên, những giọt nước mắt rơi xuống tay ông bỏng rát. Ông mở miệng cố mà nói:" Ai ghẹo trò?"
"Không ai cả, chẳng ai cả." Giọng nó run run, tay nó cũng run rẩy không kém, cố kéo tay của ông ra khỏi càm nó. Với sức lực quá dỗi yếu ớt, nó chẳng xi nhê gì được ông.
Ông từ bỏ việc tra hỏi, kéo nó thật mạnh về phía ông. Ông vuốt lưng nó thật dịu dàng. Nó thì thào khi ở trong cái ôm của ông:" Thầy nói em lãnh cảm, thầy nghĩ em chẳng biết buồn sao? Buồn thì có ích gì? Đay khổ thì có ích gì? Có thể thay đổi được gì không? Để người khác nhìn nhận em một cách xấu xí và tức tưởi sao? Hay là thương hại em mới có thể khiến thầy vừa lòng hả dạ?"
"Harry, là lỗi của tôi." Snape lại đưa những ngón tay vào trong từng sợi tóc của nó. Ông cảm thấy mình thật tồi tệ khi đã nói những điều đó với nó. Ông thở dài khi biết con người nó chẳng hề nhẹ nhàng như ông tưởng. Lại khiến ông càng đau xót, chua chát vì ông đã khiến nó phải như thế này.
Lupin đã đuổi theo Harry từ Làng Hogsmeade. Dù cho nó có cố chạy thật nhanh, nhưng với cái mũi thính của người sói. Chú vẫn truy lùng đến cái Lều Hét. Thật bất ngờ vì nó biết đường tắt về trường Hogwarts. Chú đã nghĩ rằng nó giống với James, một đam mê mạo hiểm y đúc.
Chú nhìn Harry nằm vẻn vẹn trong lòng Snape. Thằng bé mà chú mang lòng áy náy đang trách móc và nức nở. Chú mím môi lại rồi xoay người rời khỏi đó. Chú biết mình chẳng cần ở lại nữa, vì đã có người tốt hơn an ủi cho nó rồi.
Nó tránh thoát ra khỏi cái ôm của ông, nước mắt cũng chẳng còn rơi xuống nữa. Trông nó xanh xao và nhợt nhạt, dường như chỉ cần một cơn gió là có thể thôi cơ thể phong phanh của nó bay đi mất.
"Em sẽ tự giữ mình bình tĩnh được." Nó rụt tay rồi đi ngang qua cạnh bên Snape. Ông biến phép khiến cho Harry phải bay lên. Ông tao nhã mang nó về đến hầm. Những bước đi của ông dài và phất đi như một cơn gió thật nhanh.
Ông đặt Harry đang bay bổng xuống trên ghế sô pha, dù cho khuôn mặt nó thể hiện rõ ràng ý không hề mong muốn xuất hiện ở đây. Ông gọi vài món đồ ăn, rồi lườm nó nói:" Khi trò ăn xong, trò có thể đi."
"Khuất mắt tôi." Giọng ông nhấn mạnh từng từ một cách nhã nhặn. Ông vuốt cái cái bàn làm việc của ông lại nói:" Tôi đã phí thời gian vô bổ cho một thằng ranh chẳng biết yêu chính mình."
"Thầy thua kém gì em?" Nó chen ngang miệng ông. Thấy thái độ cáu kỉnh của nó, ông bước thật nhanh, hai tay đặt hai bên ghế, cúi gầm người xuống, mặt ông chỉ cách nó có ba tấc. Ông nhìn vào mắt nó rồi nói:" Trò đã biết cãi lời tôi sao?"
Đôi mắt đen của ông toát lên ánh sáng nhỏ. Đó là sự tức giận đang bùng cháy nơi ông. Ông cười thật tự mãn rồi nói:" hãy ăn xong rồi khuất ra khỏi hầm ta. Trò đã bắt đầu giống như y. Potter, Harry Potter."
Ông thẳng người đi đến bàn làm việc. Mắt ông hướng về món đồ ăn của nó. Với ám chỉ rằng nó hãy ăn hết phần ăn của mình rồi mau chóng rời khỏi đây.
Nó cụp mắt xuống, ăn cho mau rồi chạy nhanh ra khỏi hầm. Chẳng thấy khuôn mặt đang sầu khổ của Snape.
—-
Ps: xin phép tạm ngừng ra truyện một thời gian ngắn, tầm nửa tháng thoai????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất