Chương 57: Xin
Trong khi Liva bắt đầu bận rộn với cuộc chiến Chiếc Cốc Lửa thì Harry ngược lại vô cùng thảnh thơi. Ăn học rồi ngủ nghỉ.
So với Harry, còn một người nữa, tinh thần sa sút không biết phải làm thế nào để thay đổi. Là Severus Snape.
Nó chỉ gặp thầy Snape mỗi khi tới lớp, chứ nó chẳng tới hầm nữa. Thầy ấy cũng trầm mặc nhìn nó quài. Làm nó có cảm giác thầy cứ muốn nói gì đó xong lại im lặng. Ngồi trên ghế bàn giáo viên mà thầy cũng chỉ nhìn về phía nó.
Chỉ mới mấy ngày mà mặt thầy Snape tiều tuỵ rõ, hõm gò má càng sâu hơn, đôi mắt đen thì hốc hác. Cho thấy thầy Snape chẳng hề nghỉ ngơi đoàng hoàng chút nào.
Nó thu dọn đống sách vở vài trong cặp, học trò đã lon ton chạy nhanh ra ngoài hầm. Dù sao đối với chúng kết thúc tiết học của thầy Snape chính là một sự giải thoát. Nó vừa đi được vài bước, cái bước chân của thầy nhanh hơn nó nhiều. Thầy duỗi tay bắt lấy tay nó.
"Trò Harry. Tôi cần nói chuyện với trò." Thầy Snape rì rì nói. Bàn tay của thầy lạnh toát, xương xẩu rõ ràng.
"Em có chút việc bận rồi thầy." Nó dịu dàng, một tay còn lại chưa bị mất đi tự do, nó kéo những ngón tay bám chặt tay nó ra. Nhưng ông nào dễ dàng buông nó đi như vậy.
Còn vài đứa học trò chưa kịp ra khỏi lớp, chúng nhìn ông và nó với ánh mắt hoài nghi, mênh mông. Ông liếc chúng nạt:"Cút ngay!"
Chúng giật mình, lật đật chạy ra khỏi cửa. Có đứa, do gấp quá còn vấp té cái rầm. Trông mà thấy thương. Ông thì chẳng mềm lòng chút nào, thấy chúng chậm chạp, còn dùng hẳn chú bay lên quăng ra khỏi cửa, để mấy đứa lăn lốc, đít đặt thẳng xuống sàn đá đau điếng. Xong đón nhận mấy đứa chẳng phải lời an tiếng ủi gì mà là tiếng đóng cửa cái rầm to tiếng.
Chúng ấm ức lắm, mà chẳng dám xông lên đối diện với ông mà cãi lộn. Không chừng, ông lại đem chúng cắt ra làm từng mảnh rồi bỏ xó vào nồi độc dược thì chết.
Nó nhìn ông, nhìn vào đôi mắt đen thấm dịu, thình lình, ông quỳ xuống dưới chân nó. Nó giật nảy mình, lùi lại. Cơ thể ông run rẩy, những bước đi từ đầu gối in mạnh xuống sàn cái tiếng cọc cọc xương cốt. Tay ông níu lấy cái vải quần của nó, rồi mò qua ôm chân nó.
"Harry.. ta xin em.." Giọng ông thấp thoáng dịu dàng, ông ngước mặt lên nhìn nó. Nó cắn răng, thầm cầu nguyện, ông hãy mau nói lời xin lỗi nó, nó sẽ tha thứ ông liền.
"Đủ rồi. Được rồi, hãy đứng lên đi, làm ơn." Harry chẳng thể kiềm lòng nổi nữa. Những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống gò má của ông. Nó nhìn ông bị dày vò như thế, nó không đủ can đảm mà nhìn được nữa.
Nó cúi người xuống hôn lên đôi môi mỏng của ông, rồi choàng hai tay qua ôm cổ ông. Nó thì thào:" Thầy khổ đủ rồi, đủ rồi.. thật sự đủ rồi. Em thương thầy mà."
Nó không thể nhẫn tâm làm theo lời cụ Dumbledore được. Nó biết cuộc đời của ông đã phải đau khổ tới mức độ nào mà. Nó đâu muốn đến với ông bằng cách mang lại sự đau đớn hay tủi nhục. Để ông phải quỳ gối cầu xin?
Nó nghĩ thế, giọt nước mắt tuông trào, nó khóc vì đau lòng cho ông, xót xa cho ông. Chứ chẳng phải là gì. Nó khổ, ông cũng khổ chứ. Nó và ông chỉ là hai kẻ khốn khổ tìm đến nhau.
Vậy thì tại sao nó phải làm khó ông chứ? Vì lí lẽ ngốc nghếch gì.
Nó để những ngón tay xen vào tóc đen dơ hầy của ông. Nó chẳng hề chê ghét, chẳng bận tâm những thứ trên cơ thể ông, là thúi, hôi hay là dơ đi nữa. Tất cả đều chỉ là một thứ cảm xúc dài, lăn trượt qua cầu tuột trơn dốc.
Nó chẳng như má nó đâu, sẽ không vì những lời nói lỡ lời từ miệng ông. Mà từ bỏ hay khinh miệt ông dù một chút nào. Nó thương ông hơn cả thế, hơn cả thế nhiều. Hơn bất kì người nào nữa.
Cơ thể ông run lẩy bẩy trong lòng nó, đến cả lớp màn áo cũng không ngăn nổi. Nước mắt của ông nhiễu xuống từ chiếc mũi khoằm, làm ướt nhẹm lớp áo của Harry. Nó vội vàng nâng đỡ khuôn mặt gầy của thầy lên, để những ngón tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt bỏng rát từ gò má thầy.
"Sao lại khóc, thầy đừng khóc, đừng khóc nữa. Thầy khóc, em đau lòng lắm. Thầy đừng khóc nữa." Nó liên tục dỗ dành ông, đôi mắt xanh lại nóng lên, chẳng nhịn nổi mà rớt những giọt nước mắt theo ông. Nó vừa duỗi vai, lấy lớp áo chà sát khuôn mặt ướt đẫm của nó. Còn tay thì bận bịu lau đi nước mắt của ông.
"Thầy khóc nữa, em sẽ khóc theo thầy mất." Nó thì thào dịu dàng. Ông không khóc, không khóc nữa. Bàn tay ông ôm chặt lấy cái lưng gầy của nó.
"Tôi không xứng với em, thật sự không xứng. Tôi đáng ghét lắm.." Ông thủ thỉ:".. đáng lẽ ra em nên nhìn tôi khinh miệt, ghét bỏ tôi.."
Nó hôn lên gò má ông, chân mày ông. Để ông bày tỏ nỗi lòng nôn nao, khó chịu. Ông tự ti về bản thân mình tới mức như thế. Nó chỉ đành xoa dịu ông bằng những cái hôn khẽ. Bằng một cái ôm ấm áp thật chặt.
"Thôi mà, thầy đừng nghĩ vậy, em sẽ không khinh miệt thầy đâu. Thầy thấy không, em thương thầy để đâu chẳng hết. Sao mà đành lòng ghét bỏ thầy được." Nó kéo kéo cái gương mặt ông. Để hơi thở nó phà vào mũi ông.
Ông mới bớt đi bất an mà buông lỏng nó ra. Nó hôn lên gò má ông hai cái rồi nói:"Giờ em cần phải học tiết tiếp theo rồi. Tối em lại đến hầm."
Ông mím môi lại, mắt đen đảo đi đâu đó. Trông không mấy nguyện ý thả nó đi. Nó cười bảo:"Nhớ tắm rửa sạch sẽ đi đó."
Ông nghe vậy, gương mặt nhợt nhạt, gò má hồng lên trông thấy. Cho biết là đang thẹn thùng. Ông mặc kệ nó rời khỏi hầm, xong bản thân liền tức tốc chạy đi tắm.
Bữa tối, nó đến hầm như lệ thường vào 7 giờ tối. Medusa thấy nó lại nhiều chuyện nói:" Ổng sắp tự biến ổng làm miếng thịt trên thớt rồi đó."
Harry làm lơ đi vẻ mặt hớn hở của nàng, đẩy cửa vào trong. Căn hầm ấm áp hơn hẳn bên ngoài, trên bàn còn để sẵn cái ly trà sữa lạnh, cùng với thức ăn nóng hối, được dùng bùa giữ ấm trên đó. Còn ông thì ngồi chỉnh tề ở bàn làm việc, tay đặt trên bàn cùng với ánh mắt nhìn xuống tấm da. Trông làm việc nghiêm túc lắm.
Harry ngồi vào ghế sô pha, thưởng thức bữa ăn cùng thức uống mà ông đã chuẩn bị sẵn cho nó. Chẳng hay biết, ông đang miệt mài ngắm nó. Cũng chỉ là một hành động trẻ con lén lút.
Nó ăn xong mới bắt đầu đánh giá ông, trông bớt tiều tuỵ hẳn. Chắc là đã dùng dược.. làm đẹp hả? Nó mới thấy là lạ, nhìn giống ông trông đẹp hơn. Với lại, tóc tai cũng sạch sẽ, mượt mà.
Nó run run môi, vậy ra đây là ý mà Medusa nói nó sao. Nó cho rằng ông định cám dỗ nó luôn ấy. Chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng tay dài, còn cởi vài nút, để lộ cái cổ, tới ngực.
Merlin, chắc chắn không ai có thể chống cự được sự cám dỗ của một người đàn ông luôn mang trên mình cảm giác cấm dục giờ đây lại có thể bày ra rõ ràng nét đẹp của cơ thể. Nó thấy là ai cũng sẽ không thể kiềm lòng lại được thôi chứ nói gì tới nó.
Cái mũi của nó nóng lên, rồi chảy xuống máu mũi. Trời ơi, nó nhìn thấy thầy Snape để lộ một chút thôi mà còn rớt máu mũi được. Nó lúng túng không biết làm gì, tay chà đi bên mũi. Máu thì giọt giọt nhễ xuống.
Ông mới nhìn thấy, hoảng sợ, vội vàng đi lấy dược mang đến. Chắc chắn ông chẳng ngờ là do để lộ sắc nam nên khiến cho Harry phải trào máu. Ông còn trách cứ:"Em ăn uống không đoàng hoàng hay sao? Cơ thể em bị nóng trong rồi à, còn chảy máu mũi nữa."
"Em.. không có.." giọng nó yếu ớt, không phản kháng. Chẳng nhẽ nó lại bảo là do nó nhìn ông nên đầu óc nóng lên mới chảy máu mũi hay sao? Thiệt là nhục nhã.
Nó không để ông mắng, đưa tay ôm cổ ông bắt đầu mè nheo:"Em nhớ thầy lắm." Mũi hương bạc hà thẳng tiến vào mũi nó, trộn lẫn với mùi đàn ông rõ ràng từ trên làn da ông.
Thấy nó lộn xộn, ông thở dài, vuốt ve mái tóc xù của nó. Nó cắn nhẹ lên cái tai ông, đưa hai chân ôm lấy eo ông. Để ông đứng thẳng người. Còn dính thêm một thằng nhóc ôm chặt.
"Em là mèo hay sao mà thích bám người thế." Ông trầm thấp giọng nói bên tai nó. Tay ông vuốt vuốt cái lưng nó. Ông bồng nó qua chỗ bàn làm việc, nó ướm đầu bên vai ông, còn ông thì cầm bút lông chấm điểm lên tờ da. Cơ thể nó ấm áp sưởi ấm luôn cả cơ thể lạnh lẽo của ông.
Càng khiến ông nâng niu người trong lòng hơn nữa. Ông nghe được tiếng ngáy khò khè nhỏ bên tai. Lại buồn cười, lại ấm, lại ngọt. Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn trong tim thành loại thoả mãn không thể nói thành lời.
Ít ra trên thế gian này, ông vẫn còn một người thuộc về ông. Chỉ riêng mình ông mà thôi, không ai có thể thay thế được. Hình hài bé nhỏ nằm êm dịu trong lòng ông, chính là tất cả của ông.
Ông biết, mình không nên đem tình cảm trên người Lily đặt lên người nó. Nàng và nó không hề giống nhau. Ừ thì, nàng chính là người, một kiểu người ông không thể nào chạm tới được. Chỉ là ở rất xa xôi. Tất cả những chuyện ông làm, đều chỉ vì bù đắp lỗi lầm của chính ông. Cho cái câu:"máu bùn." Năm đó.
Còn Harry, Harry đặc biệt hơn cả thế. Ít ra, nó sẽ chẳng hề vì những lời nói xâu xé lỡ lời, sẽ không từ bỏ ông. Nó là người duy nhất thật lòng thương ông. Vì thứ tình cảm cháy bỏng đó, ông nghĩ mình đã chẳng thể buông bỏ được rồi. Ông sẽ chẳng cam tâm từ bỏ, người đã thuộc về ông, là của ông. Chỉ là của ông mà thôi.
Ông sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để giữ bình an cho nó. Để giữ được nó bên cạnh ông, kể cả có đập đầu chảy máu, quỳ lại van xin đến mất đi tự tôn.
Ông nghĩ là.. ông đã bắt đầu thương nó..
Thực sự mở lòng mình ra, sau ngàn lớp phòng chống che đậy lại. Suốt hơn chục năm qua chưa hề có ai bước vào. Nó sẽ là người duy nhất. Sẽ là...
...... mãi mãi..
.....
..
So với Harry, còn một người nữa, tinh thần sa sút không biết phải làm thế nào để thay đổi. Là Severus Snape.
Nó chỉ gặp thầy Snape mỗi khi tới lớp, chứ nó chẳng tới hầm nữa. Thầy ấy cũng trầm mặc nhìn nó quài. Làm nó có cảm giác thầy cứ muốn nói gì đó xong lại im lặng. Ngồi trên ghế bàn giáo viên mà thầy cũng chỉ nhìn về phía nó.
Chỉ mới mấy ngày mà mặt thầy Snape tiều tuỵ rõ, hõm gò má càng sâu hơn, đôi mắt đen thì hốc hác. Cho thấy thầy Snape chẳng hề nghỉ ngơi đoàng hoàng chút nào.
Nó thu dọn đống sách vở vài trong cặp, học trò đã lon ton chạy nhanh ra ngoài hầm. Dù sao đối với chúng kết thúc tiết học của thầy Snape chính là một sự giải thoát. Nó vừa đi được vài bước, cái bước chân của thầy nhanh hơn nó nhiều. Thầy duỗi tay bắt lấy tay nó.
"Trò Harry. Tôi cần nói chuyện với trò." Thầy Snape rì rì nói. Bàn tay của thầy lạnh toát, xương xẩu rõ ràng.
"Em có chút việc bận rồi thầy." Nó dịu dàng, một tay còn lại chưa bị mất đi tự do, nó kéo những ngón tay bám chặt tay nó ra. Nhưng ông nào dễ dàng buông nó đi như vậy.
Còn vài đứa học trò chưa kịp ra khỏi lớp, chúng nhìn ông và nó với ánh mắt hoài nghi, mênh mông. Ông liếc chúng nạt:"Cút ngay!"
Chúng giật mình, lật đật chạy ra khỏi cửa. Có đứa, do gấp quá còn vấp té cái rầm. Trông mà thấy thương. Ông thì chẳng mềm lòng chút nào, thấy chúng chậm chạp, còn dùng hẳn chú bay lên quăng ra khỏi cửa, để mấy đứa lăn lốc, đít đặt thẳng xuống sàn đá đau điếng. Xong đón nhận mấy đứa chẳng phải lời an tiếng ủi gì mà là tiếng đóng cửa cái rầm to tiếng.
Chúng ấm ức lắm, mà chẳng dám xông lên đối diện với ông mà cãi lộn. Không chừng, ông lại đem chúng cắt ra làm từng mảnh rồi bỏ xó vào nồi độc dược thì chết.
Nó nhìn ông, nhìn vào đôi mắt đen thấm dịu, thình lình, ông quỳ xuống dưới chân nó. Nó giật nảy mình, lùi lại. Cơ thể ông run rẩy, những bước đi từ đầu gối in mạnh xuống sàn cái tiếng cọc cọc xương cốt. Tay ông níu lấy cái vải quần của nó, rồi mò qua ôm chân nó.
"Harry.. ta xin em.." Giọng ông thấp thoáng dịu dàng, ông ngước mặt lên nhìn nó. Nó cắn răng, thầm cầu nguyện, ông hãy mau nói lời xin lỗi nó, nó sẽ tha thứ ông liền.
"Đủ rồi. Được rồi, hãy đứng lên đi, làm ơn." Harry chẳng thể kiềm lòng nổi nữa. Những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống gò má của ông. Nó nhìn ông bị dày vò như thế, nó không đủ can đảm mà nhìn được nữa.
Nó cúi người xuống hôn lên đôi môi mỏng của ông, rồi choàng hai tay qua ôm cổ ông. Nó thì thào:" Thầy khổ đủ rồi, đủ rồi.. thật sự đủ rồi. Em thương thầy mà."
Nó không thể nhẫn tâm làm theo lời cụ Dumbledore được. Nó biết cuộc đời của ông đã phải đau khổ tới mức độ nào mà. Nó đâu muốn đến với ông bằng cách mang lại sự đau đớn hay tủi nhục. Để ông phải quỳ gối cầu xin?
Nó nghĩ thế, giọt nước mắt tuông trào, nó khóc vì đau lòng cho ông, xót xa cho ông. Chứ chẳng phải là gì. Nó khổ, ông cũng khổ chứ. Nó và ông chỉ là hai kẻ khốn khổ tìm đến nhau.
Vậy thì tại sao nó phải làm khó ông chứ? Vì lí lẽ ngốc nghếch gì.
Nó để những ngón tay xen vào tóc đen dơ hầy của ông. Nó chẳng hề chê ghét, chẳng bận tâm những thứ trên cơ thể ông, là thúi, hôi hay là dơ đi nữa. Tất cả đều chỉ là một thứ cảm xúc dài, lăn trượt qua cầu tuột trơn dốc.
Nó chẳng như má nó đâu, sẽ không vì những lời nói lỡ lời từ miệng ông. Mà từ bỏ hay khinh miệt ông dù một chút nào. Nó thương ông hơn cả thế, hơn cả thế nhiều. Hơn bất kì người nào nữa.
Cơ thể ông run lẩy bẩy trong lòng nó, đến cả lớp màn áo cũng không ngăn nổi. Nước mắt của ông nhiễu xuống từ chiếc mũi khoằm, làm ướt nhẹm lớp áo của Harry. Nó vội vàng nâng đỡ khuôn mặt gầy của thầy lên, để những ngón tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt bỏng rát từ gò má thầy.
"Sao lại khóc, thầy đừng khóc, đừng khóc nữa. Thầy khóc, em đau lòng lắm. Thầy đừng khóc nữa." Nó liên tục dỗ dành ông, đôi mắt xanh lại nóng lên, chẳng nhịn nổi mà rớt những giọt nước mắt theo ông. Nó vừa duỗi vai, lấy lớp áo chà sát khuôn mặt ướt đẫm của nó. Còn tay thì bận bịu lau đi nước mắt của ông.
"Thầy khóc nữa, em sẽ khóc theo thầy mất." Nó thì thào dịu dàng. Ông không khóc, không khóc nữa. Bàn tay ông ôm chặt lấy cái lưng gầy của nó.
"Tôi không xứng với em, thật sự không xứng. Tôi đáng ghét lắm.." Ông thủ thỉ:".. đáng lẽ ra em nên nhìn tôi khinh miệt, ghét bỏ tôi.."
Nó hôn lên gò má ông, chân mày ông. Để ông bày tỏ nỗi lòng nôn nao, khó chịu. Ông tự ti về bản thân mình tới mức như thế. Nó chỉ đành xoa dịu ông bằng những cái hôn khẽ. Bằng một cái ôm ấm áp thật chặt.
"Thôi mà, thầy đừng nghĩ vậy, em sẽ không khinh miệt thầy đâu. Thầy thấy không, em thương thầy để đâu chẳng hết. Sao mà đành lòng ghét bỏ thầy được." Nó kéo kéo cái gương mặt ông. Để hơi thở nó phà vào mũi ông.
Ông mới bớt đi bất an mà buông lỏng nó ra. Nó hôn lên gò má ông hai cái rồi nói:"Giờ em cần phải học tiết tiếp theo rồi. Tối em lại đến hầm."
Ông mím môi lại, mắt đen đảo đi đâu đó. Trông không mấy nguyện ý thả nó đi. Nó cười bảo:"Nhớ tắm rửa sạch sẽ đi đó."
Ông nghe vậy, gương mặt nhợt nhạt, gò má hồng lên trông thấy. Cho biết là đang thẹn thùng. Ông mặc kệ nó rời khỏi hầm, xong bản thân liền tức tốc chạy đi tắm.
Bữa tối, nó đến hầm như lệ thường vào 7 giờ tối. Medusa thấy nó lại nhiều chuyện nói:" Ổng sắp tự biến ổng làm miếng thịt trên thớt rồi đó."
Harry làm lơ đi vẻ mặt hớn hở của nàng, đẩy cửa vào trong. Căn hầm ấm áp hơn hẳn bên ngoài, trên bàn còn để sẵn cái ly trà sữa lạnh, cùng với thức ăn nóng hối, được dùng bùa giữ ấm trên đó. Còn ông thì ngồi chỉnh tề ở bàn làm việc, tay đặt trên bàn cùng với ánh mắt nhìn xuống tấm da. Trông làm việc nghiêm túc lắm.
Harry ngồi vào ghế sô pha, thưởng thức bữa ăn cùng thức uống mà ông đã chuẩn bị sẵn cho nó. Chẳng hay biết, ông đang miệt mài ngắm nó. Cũng chỉ là một hành động trẻ con lén lút.
Nó ăn xong mới bắt đầu đánh giá ông, trông bớt tiều tuỵ hẳn. Chắc là đã dùng dược.. làm đẹp hả? Nó mới thấy là lạ, nhìn giống ông trông đẹp hơn. Với lại, tóc tai cũng sạch sẽ, mượt mà.
Nó run run môi, vậy ra đây là ý mà Medusa nói nó sao. Nó cho rằng ông định cám dỗ nó luôn ấy. Chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng tay dài, còn cởi vài nút, để lộ cái cổ, tới ngực.
Merlin, chắc chắn không ai có thể chống cự được sự cám dỗ của một người đàn ông luôn mang trên mình cảm giác cấm dục giờ đây lại có thể bày ra rõ ràng nét đẹp của cơ thể. Nó thấy là ai cũng sẽ không thể kiềm lòng lại được thôi chứ nói gì tới nó.
Cái mũi của nó nóng lên, rồi chảy xuống máu mũi. Trời ơi, nó nhìn thấy thầy Snape để lộ một chút thôi mà còn rớt máu mũi được. Nó lúng túng không biết làm gì, tay chà đi bên mũi. Máu thì giọt giọt nhễ xuống.
Ông mới nhìn thấy, hoảng sợ, vội vàng đi lấy dược mang đến. Chắc chắn ông chẳng ngờ là do để lộ sắc nam nên khiến cho Harry phải trào máu. Ông còn trách cứ:"Em ăn uống không đoàng hoàng hay sao? Cơ thể em bị nóng trong rồi à, còn chảy máu mũi nữa."
"Em.. không có.." giọng nó yếu ớt, không phản kháng. Chẳng nhẽ nó lại bảo là do nó nhìn ông nên đầu óc nóng lên mới chảy máu mũi hay sao? Thiệt là nhục nhã.
Nó không để ông mắng, đưa tay ôm cổ ông bắt đầu mè nheo:"Em nhớ thầy lắm." Mũi hương bạc hà thẳng tiến vào mũi nó, trộn lẫn với mùi đàn ông rõ ràng từ trên làn da ông.
Thấy nó lộn xộn, ông thở dài, vuốt ve mái tóc xù của nó. Nó cắn nhẹ lên cái tai ông, đưa hai chân ôm lấy eo ông. Để ông đứng thẳng người. Còn dính thêm một thằng nhóc ôm chặt.
"Em là mèo hay sao mà thích bám người thế." Ông trầm thấp giọng nói bên tai nó. Tay ông vuốt vuốt cái lưng nó. Ông bồng nó qua chỗ bàn làm việc, nó ướm đầu bên vai ông, còn ông thì cầm bút lông chấm điểm lên tờ da. Cơ thể nó ấm áp sưởi ấm luôn cả cơ thể lạnh lẽo của ông.
Càng khiến ông nâng niu người trong lòng hơn nữa. Ông nghe được tiếng ngáy khò khè nhỏ bên tai. Lại buồn cười, lại ấm, lại ngọt. Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn trong tim thành loại thoả mãn không thể nói thành lời.
Ít ra trên thế gian này, ông vẫn còn một người thuộc về ông. Chỉ riêng mình ông mà thôi, không ai có thể thay thế được. Hình hài bé nhỏ nằm êm dịu trong lòng ông, chính là tất cả của ông.
Ông biết, mình không nên đem tình cảm trên người Lily đặt lên người nó. Nàng và nó không hề giống nhau. Ừ thì, nàng chính là người, một kiểu người ông không thể nào chạm tới được. Chỉ là ở rất xa xôi. Tất cả những chuyện ông làm, đều chỉ vì bù đắp lỗi lầm của chính ông. Cho cái câu:"máu bùn." Năm đó.
Còn Harry, Harry đặc biệt hơn cả thế. Ít ra, nó sẽ chẳng hề vì những lời nói xâu xé lỡ lời, sẽ không từ bỏ ông. Nó là người duy nhất thật lòng thương ông. Vì thứ tình cảm cháy bỏng đó, ông nghĩ mình đã chẳng thể buông bỏ được rồi. Ông sẽ chẳng cam tâm từ bỏ, người đã thuộc về ông, là của ông. Chỉ là của ông mà thôi.
Ông sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ để giữ bình an cho nó. Để giữ được nó bên cạnh ông, kể cả có đập đầu chảy máu, quỳ lại van xin đến mất đi tự tôn.
Ông nghĩ là.. ông đã bắt đầu thương nó..
Thực sự mở lòng mình ra, sau ngàn lớp phòng chống che đậy lại. Suốt hơn chục năm qua chưa hề có ai bước vào. Nó sẽ là người duy nhất. Sẽ là...
...... mãi mãi..
.....
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất