Chương 75: Chuyến phiêu lưu 1
"Để xem nào." Một ông lão với đầu tóc trắng xóa cùng hàm râu thật dài, ông lão vuốt râu nheo mắt nhìn cái ngôi mộ dưới chân.
"À, đúng, Harry Potter." Ông lão lầm bầm miệng, trên tay còn cầm cây trượng dài. Ngôi mộ phủ đầy cỏ xanh ngát cùng cái tảng đá viết tiếng anh.
Một người đàn ông từ trong ngôi mộ, thò bàn tay ra ngoài nền đất. Một viễn cảnh chẳng khác gì xác sống trỗi dậy cả, nếu để một người bình thường nhìn thấy e là họ sẽ hét lên rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Người đàn ông từ trong lòng đất trỗi dậy mở mắt ra, trên người chỉ mặc mỗi một bộ đồ trắng phong phanh mà thường, người ta chỉ mặc đồ đó cho người đã khuất.
Ông lão cười rồi bảo:"Được rồi, Harry Potter, mở mắt ra đi nào." Ông lão làm mấy hành động rất kì quái, những ánh sáng mờ ảo vây quanh cả hai.
Người đàn ông mấp mấy hàng mi đen, như từ một giấc ngủ dài thiệt dài tỉnh dậy. Người đàn ông đấy có một đôi mắt xanh lục tăm tối.
"Ta sẽ tự giới thiệu về bản thân, ta là Merlin. Thật ra ta cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây, ta thấy cái mộ của cậu nhìn bên ngoài xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao ta cứ có cảm giác rất âm u. Ta triệu hồi cậu lên để giải đáp tò mò thôi, nào, nói xem. Lúc chết cậu đã muốn làm gì vậy?" Ông lão biến ra cái ghế rồi ngồi xuống, đôi mắt của ông lão sáng trưng, chờ đợi như một đứa trẻ ham chơi.
"Tôi.." Harry hé môi:".. tôi chỉ muốn làm lại cuộc đời của chính mình, tôi muốn giúp cả gia đình tôi được sống, muốn cho ba má tôi được bình yên, tôi muốn rất nhiều. Đến lúc chết tôi mới nhận ra mình vẫn còn nhung nhớ những điều đó đến mức nào.."
"Ồ, phải, một đứa trẻ mất ba má từ nhỏ hả." Merlin gật gù, lão gõ gõ cây trượng mà có bề ngoài như cái cây gỗ to, được điêu khắc tỉ mỉ từng chi tiết. Lão nói thêm:"Ta cũng đang rảnh, và cực kì rảnh."
"Cũng do ta mới thoát khỏi cái phong ấn của Nimue, nàng còn phong ấn dở quá. Năm nay bao nhiêu rồi nhỉ. À chắc cũng thuộc thế kỉ 21 rồi. Nàng chỉ phong ấn được ta có hơn 1000 ngàn năm thôi đấy, mà ta tin chắc nàng đã xuống mồ trước khi ta thoát khỏi đó rồi. Và trước khi chết, nàng đã là một bà lão, trong khi nàng cứ hay chê ta già quá. Thôi, nàng ấy có dưới địa ngục mới phù hợp." Lão rầm rì nói, giống như tự nói chuyện với chính bản thân mình hơn.
"Cho nên, bây giờ ta có thể giúp cậu thực hiện mong muốn đó, nhưng mà ta cũng có điều kiện." Lão thì thầm, nói chậm rì mặc kệ Harry đang mong chờ nhìn lão. Nhưng đối với người đàn ông nào, dù lớn dù nhỏ, trừ con cháu mình ra thì bị một thằng đàn ông khác nhìn chòng chọc "thâm tình" chẳng hề là một trải nghiệm tốt đẹp mấy.
Nó rất muốn mở miệng hỏi nhưng ông lão trước mặt nó bịt kín miệng nó bằng phép thuật, loại phép thuật rất mạnh mẽ, hơn bất kì ai mà nó từng gặp. Điều đó chỉ khiến nó tin tưởng rằng lão sẽ hoàn thành được mong mỏi của nó hơn.
"Để ta giải thích cho cậu biết chuyện này trước." Lão vuốt râu nói chuyện thật bình tĩnh, từng câu từng chữ thật đều, nó liên tưởng tới thầy Binns dạy lịch sử ở Hogwarts. Lão nói:"Đơn giản thôi, mấy con quỷ ở dưới địa ngục cái sồn sồn cả lên vì chuyện có kẻ để mấy đứa nào ở thế giới song song vượt rào qua. Nên ta cần cậu đi giết vài đứa."
"Mà cũng tiện cho việc cậu cần để siêu thoát, chứ nếu cậu cứ giữ oán khí vậy thì cậu sẽ trở thành quỷ tại cõi con người. Mà quỷ ở cõi con người thì ta thấy tội nghiệp lắm."
Nó lại nghĩ tới mấy hồn ma ở trường Hogwarts. Lão chặn ngang suy nghĩ của nó:"Không cần nghĩ tới mấy kiểu hồn ma đó đâu. Loại này khác."
"Tổng cộng có 3 đứa, và thêm một đứa nữa, sẽ xuất hiện trong thời gian của cậu sống. Mà đứa này cậu không cần phải giết, vì nó là đứa cần để duy trì cái thế giới sắp lỗi này."
"Phải giải thích từ lỗi sao cho cậu hiểu nhỉ." Lão cau mày trầm tư, nó thấy, lão cứ như một đứa trẻ vậy. Lão vỗ tay một cái nói tiếp:" Phải, là thứ năng lượng cần cho thế giới của phù thủy. Cứ yên tâm đi, nó không có biết bản thân nó là người xuyên qua đâu. Cho nên khoảng thời gian của cậu, hoàn toàn là bình yên ha."
"Điều kiện cuối cùng của cậu, chính là, cậu sẽ không bao giờ có được kiếp sau." Ông lão bỗng nghiêm khác, đôi mắt cực kì hung dữ nhìn nó.
"Tôi đồng ý." Nó chỉ được quyền trả lời đồng ý hoặc không đồng ý mà thôi. Tất nhiên, nó chỉ có thể chọn đồng ý. "Nhưng.. người vô tội.." Nó vẫn nghĩ tới mấy sinh mạng.
"Đừng có lo, nếu họ thật sự vô tội, cậu sẽ chẳng cần giết, cứ để họ sống đi. Nhưng mà kẻ đã gây ra những cái chết cho người khác, cậu phải đưa chúng đến địa ngục. Tới đây thôi nhé. Cầm cái chai này đi, nó sẽ giúp cậu hiểu được thứ tiếng ở khoảng thời gian cậu sống đó đấy. Ừ, giờ mấy cậu hay gọi thứ tiếng đó là tiếng anh cổ."
Nó hiểu ý cũng chịu gật đầu. Lão nhìn xung quanh nó rồi cái bộ dạng trung niên của nó biến thành một đứa trẻ nhỏ chừng 7,8 tuổi. Lão mới gật gù đầu, quẳng cái chai độc dược vào tay nó.
"Giỏi lắm." Lão giơ cây trượng lên, nói trong miệng những từ thiệt dài và không thể hiểu nổi. Lão nói thầm câu cuối bằng tiếng anh:"Hi vọng là cậu làm được."
Chớp mắt, Harry liền bị cuốn vào trong vòng xoáy thời gian. Nó còn kịp nhìn thấy nụ cười của lão, một nụ cười mà nó không thể kịp định nghĩa cái ý của điệu cười đó gì. Trong vòng xoáy thời gian chỉ có một màu tăm tối và hiu quanh. Nó bị cuốn theo và phải phát ói vì độ xoay cuồng như chong chóng. Tiếp đến, trước mắt nó đã là một mảnh tối sầm.
Sau khi nó tỉnh dậy, nó đã nằm trong khu rừng rậm. Xung quanh nó nồng nặc mùi của Hắc Ma Pháp. Nó dọc theo con đường được kẽ lối sẵn mà đi. Bầu trời thì cũng đang bắt đầu sụp tối.
Nó loay hoay bên người tìm cây đũa phép mà chẳng thấy. Nó thầm cảm ơn vì bản thân nó đã từng dành một khoảng thời gian đi phiêu lưu ở khắp miền núi rừng và học cách sử dụng phép thuật chẳng cần tới đũa.
"khụ..khụ.."
Nó nghe được tiếng ho khan của đàn ông, cùng tiếng hít thở hồng hộc như sắp chết. Tiếng sột soạt từ mấy chỗ rừng cây làm nó tăng lên phần cảnh giác. Nó mò theo hơi thở của người đàn ông, mãi mới tìm thấy vóc dáng của người đàn ông đó.
Có mái tóc đen dài xã tuông ra bên ngực và sau lưng. Nó thấy trên ngực ông ta vương đầy máu và gương mặt cũng hốc hác. Làm nó nhớ tới người thầy độc dược của nó. Có vài nét khá giống nhau. Hay nên nói, đa số những người có cái gò má cao đều dễ làm người ta liên tưởng tới Slytherin?
Ông ta đã ngất lịm đi hoàn toàn, đặc biệt là sinh mạng của ông ta cũng đang trên bờ vực sắp chết. Nó cảm nhận được hơi thở của ông ta đang yếu dần đi. Thế là, xuất phát từ lòng nhân từ, nó quyết định cứu người đàn ông này.
"Vulnera Sanentur" Vết máu từ trên người ông ta dần co lại, trở về với cơ thể. Hơi thở của ông ta đã có thể hít thở tốt hơn nhiều nhưng vẫn còn rất yếu.
Nó dò la trên cơ thể của ông ta, tìm thấy cây đũa phép đã bị gãy làm đôi nằm sau lớp áo trong ngực. Ông ta lẩm bẩm gì đó mà nó không hiểu. Nhưng cách phát âm vẫn rất quen thuộc, không khó đoán là tiếng anh cổ.
Nó lật đật tìm trong túi áo, lấy cái chai độc dược mà ông lão đã đưa cho, nốc một hơi cạn sạch. Nó mới nghe được thêm vài từ lẩm nhẩm từ miệng người đàn ông.
"Độc.. độc.."
Nó lật người đàn ông lại, nhìn thấy mấy vết kiếm cắt sâu, máu thì đen nhơ nhớp. Không khó nhìn ra đây là hắc ma pháp cổ. Nó không biết cách giải.
"Quyển sổ..."
Người đàn ông lại nói, bàn tay của ông tay nắm chặt lấy cái áo trắng của nó. Nó lục hai bên túi của ông ta, mãi mới tìm được cái quyển sổ tay màu đen. Nó lật tung cả quyển số mới tìm được cái thần chú giải độc, nhưng cũng là Hắc Ma Pháp.
Giờ phút này nó không nghĩ ngợ gì về chuyện bản thân nó căm ghét Hắc Ma Pháp tới mức nào, nhưng trước tiên, nó cần làm đó là phải giúp cho người đàn ông sống sót đã. Nó mới đọc câu thần chú, đưa cả hai bàn tay về phía lưng của ông ta.
Vết thương cũng dần được khép lại, vết máu đen cũng biến thành màu đỏ. Phép thuật cổ này có vẻ mạnh hơn nhiều so với phép hồi nãy nó dùng đến.
Giờ, hơi thở của người đàn ông mới đều đặn nhẹ nhàng như đã ngủ. Nó thở nhẹ nhàng một hơi thì thào:" May quá, vẫn còn cứu được.." giọng nó nhỏ dần khi nghe được một tiếng ầm ầm từ phía bên kia cánh rừng.
Nó lo sợ là kẻ địch của người đàn ông này nên đã cõng ông ta lên rồi đi bộ tìm cái hang trú ẩn. Nó vẫn chưa biết khoảng thời gian bây giờ là năm mấy và nó đang ở đâu. Nhưng nó thiết nghĩ, ít nhất cũng là cả chục thế kỉ trước. Vì người đàn ông này nói đều là những từ ngữ cổ. Ma pháp cũng là cổ xưa nốt.
Nếu nó được phép làm lại cuộc đời, nó hứa là sẽ tập trung học trong tiết của môn lịch sử. Dù cho thầy Binns có dạy học chán chường tới mức nào nó cũng sẽ cố tập trung học.
Tiếc là không có thuốc làm lại cuộc đời.
Với ngoại hình của một đứa trẻ nhỏ 7,8 tuổi. Tự nhiên nó có chút mắc oán với lão Merlin. Chẳng để nó thành người 16,17 cũng được nhưng cứ nhất quyết phải để nó trở thành một đứa con nít 7,8 tuổi. Tuy nó oán hận mấy câu là vậy chứ nó cũng khá biết ơn, nếu lão thật sự thực hiện đúng lời hứa của lão.
Tìm được cái hang, nó mới đặt người đàn ông ngồi xuống bên vách đá. Nó thì lại dùng phép thuật tạo ra lửa rồi lục đục đi xung quanh tìm con mồi nào đó để làm thức ăn. May là khu rừng này vẫn có nguồn tài nguyên khá dồi dào, đi được ít lại tìm được mấy con thỏ rừng.
Nó về lại cái hàng thì người đàn ông đó đã tỉnh lại, ông ta có đôi mắt đỏ như rượu vang phi thường giống một người. Chỉ cần nghĩ tới người đó, nó lặp tức đề phòng nhìn ông ta. Ông ta mấp môi, đôi môi của ông ta rất mỏng và nứt nẻ da. Có lẽ, ông ta cảm nhận được sự đề phòng và căng thẳng của nó.
"Cảm ơn.." Ông ta thì thầm:".. đã cứu ta, cậu bé.."
"Cậu tên gì?" Đôi mắt của ông ta sáng và đầy niềm tin dành cho Harry. Khiến nó có chút buông lỏng, ít ra thì nó vẫn cho rằng ánh mắt không thể đánh lừa người khác, dù cho kẻ đó có giỏi giả vờ thế nào. Mà vẫn ngoại lệ, kẻ trời sinh đã là một người diễn viên cực kì sâu sắc và đáng sợ. Với kẻ như thế đó sẽ chỉ khiến nó e sợ và cách xa.
"Tôi tên là Harry." Nó trả lời:"Chỉ là cái tên Harry thôi. Ba má tôi chết hết rồi nên tôi không biết họ của mình." Nó không hề nói dối về ba má nó, trừ cái họ của nó ra.
"Ồ." Ông ta cụp mắt xuống, nhìn vào cái con thỏ trên tay nó. Nó thấy ông ta không hỏi nữa, cũng nhanh tay mần thịt còn thỏ, sẵn, lại đưa miếng nước suối mà nó tìm được cho ông ta.
"Ông tên gì vậy? Ai đánh đuổi ông mà nhìn ông gớm vậy?" Nó vừa nướng thịt vừa hỏi.
"Ta là Salaza.." Ông ta trả lời bằng giọng rất nhỏ, nó sẽ không nghe được nếu như không phải nó đã quá rành cái chuyện lắng nghe mọi câu trả lời. Có lẽ là do mới bị thương tỉnh dậy nên giọng ông ta cứ khàn như mấy con vịt đực.
"Salaza.." Nó ngơ ngẩn nhìn vào đống lửa bốc hừng hực. Nó hình như đã biết được nó đang ở thời đại nào rồi, có lẽ là vậy..
————
Ps: happy new year các babi thân iu
Các chương ngoại truyện về chuyến phiêu lưu sẽ giải thích rõ duyên nợ giữa các người xuyên qua với Harry. Cũng như duyên nợ giữa Voldemort với Harry và James với Hamila.
:333 mãi iu mng
"À, đúng, Harry Potter." Ông lão lầm bầm miệng, trên tay còn cầm cây trượng dài. Ngôi mộ phủ đầy cỏ xanh ngát cùng cái tảng đá viết tiếng anh.
Một người đàn ông từ trong ngôi mộ, thò bàn tay ra ngoài nền đất. Một viễn cảnh chẳng khác gì xác sống trỗi dậy cả, nếu để một người bình thường nhìn thấy e là họ sẽ hét lên rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Người đàn ông từ trong lòng đất trỗi dậy mở mắt ra, trên người chỉ mặc mỗi một bộ đồ trắng phong phanh mà thường, người ta chỉ mặc đồ đó cho người đã khuất.
Ông lão cười rồi bảo:"Được rồi, Harry Potter, mở mắt ra đi nào." Ông lão làm mấy hành động rất kì quái, những ánh sáng mờ ảo vây quanh cả hai.
Người đàn ông mấp mấy hàng mi đen, như từ một giấc ngủ dài thiệt dài tỉnh dậy. Người đàn ông đấy có một đôi mắt xanh lục tăm tối.
"Ta sẽ tự giới thiệu về bản thân, ta là Merlin. Thật ra ta cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây, ta thấy cái mộ của cậu nhìn bên ngoài xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao ta cứ có cảm giác rất âm u. Ta triệu hồi cậu lên để giải đáp tò mò thôi, nào, nói xem. Lúc chết cậu đã muốn làm gì vậy?" Ông lão biến ra cái ghế rồi ngồi xuống, đôi mắt của ông lão sáng trưng, chờ đợi như một đứa trẻ ham chơi.
"Tôi.." Harry hé môi:".. tôi chỉ muốn làm lại cuộc đời của chính mình, tôi muốn giúp cả gia đình tôi được sống, muốn cho ba má tôi được bình yên, tôi muốn rất nhiều. Đến lúc chết tôi mới nhận ra mình vẫn còn nhung nhớ những điều đó đến mức nào.."
"Ồ, phải, một đứa trẻ mất ba má từ nhỏ hả." Merlin gật gù, lão gõ gõ cây trượng mà có bề ngoài như cái cây gỗ to, được điêu khắc tỉ mỉ từng chi tiết. Lão nói thêm:"Ta cũng đang rảnh, và cực kì rảnh."
"Cũng do ta mới thoát khỏi cái phong ấn của Nimue, nàng còn phong ấn dở quá. Năm nay bao nhiêu rồi nhỉ. À chắc cũng thuộc thế kỉ 21 rồi. Nàng chỉ phong ấn được ta có hơn 1000 ngàn năm thôi đấy, mà ta tin chắc nàng đã xuống mồ trước khi ta thoát khỏi đó rồi. Và trước khi chết, nàng đã là một bà lão, trong khi nàng cứ hay chê ta già quá. Thôi, nàng ấy có dưới địa ngục mới phù hợp." Lão rầm rì nói, giống như tự nói chuyện với chính bản thân mình hơn.
"Cho nên, bây giờ ta có thể giúp cậu thực hiện mong muốn đó, nhưng mà ta cũng có điều kiện." Lão thì thầm, nói chậm rì mặc kệ Harry đang mong chờ nhìn lão. Nhưng đối với người đàn ông nào, dù lớn dù nhỏ, trừ con cháu mình ra thì bị một thằng đàn ông khác nhìn chòng chọc "thâm tình" chẳng hề là một trải nghiệm tốt đẹp mấy.
Nó rất muốn mở miệng hỏi nhưng ông lão trước mặt nó bịt kín miệng nó bằng phép thuật, loại phép thuật rất mạnh mẽ, hơn bất kì ai mà nó từng gặp. Điều đó chỉ khiến nó tin tưởng rằng lão sẽ hoàn thành được mong mỏi của nó hơn.
"Để ta giải thích cho cậu biết chuyện này trước." Lão vuốt râu nói chuyện thật bình tĩnh, từng câu từng chữ thật đều, nó liên tưởng tới thầy Binns dạy lịch sử ở Hogwarts. Lão nói:"Đơn giản thôi, mấy con quỷ ở dưới địa ngục cái sồn sồn cả lên vì chuyện có kẻ để mấy đứa nào ở thế giới song song vượt rào qua. Nên ta cần cậu đi giết vài đứa."
"Mà cũng tiện cho việc cậu cần để siêu thoát, chứ nếu cậu cứ giữ oán khí vậy thì cậu sẽ trở thành quỷ tại cõi con người. Mà quỷ ở cõi con người thì ta thấy tội nghiệp lắm."
Nó lại nghĩ tới mấy hồn ma ở trường Hogwarts. Lão chặn ngang suy nghĩ của nó:"Không cần nghĩ tới mấy kiểu hồn ma đó đâu. Loại này khác."
"Tổng cộng có 3 đứa, và thêm một đứa nữa, sẽ xuất hiện trong thời gian của cậu sống. Mà đứa này cậu không cần phải giết, vì nó là đứa cần để duy trì cái thế giới sắp lỗi này."
"Phải giải thích từ lỗi sao cho cậu hiểu nhỉ." Lão cau mày trầm tư, nó thấy, lão cứ như một đứa trẻ vậy. Lão vỗ tay một cái nói tiếp:" Phải, là thứ năng lượng cần cho thế giới của phù thủy. Cứ yên tâm đi, nó không có biết bản thân nó là người xuyên qua đâu. Cho nên khoảng thời gian của cậu, hoàn toàn là bình yên ha."
"Điều kiện cuối cùng của cậu, chính là, cậu sẽ không bao giờ có được kiếp sau." Ông lão bỗng nghiêm khác, đôi mắt cực kì hung dữ nhìn nó.
"Tôi đồng ý." Nó chỉ được quyền trả lời đồng ý hoặc không đồng ý mà thôi. Tất nhiên, nó chỉ có thể chọn đồng ý. "Nhưng.. người vô tội.." Nó vẫn nghĩ tới mấy sinh mạng.
"Đừng có lo, nếu họ thật sự vô tội, cậu sẽ chẳng cần giết, cứ để họ sống đi. Nhưng mà kẻ đã gây ra những cái chết cho người khác, cậu phải đưa chúng đến địa ngục. Tới đây thôi nhé. Cầm cái chai này đi, nó sẽ giúp cậu hiểu được thứ tiếng ở khoảng thời gian cậu sống đó đấy. Ừ, giờ mấy cậu hay gọi thứ tiếng đó là tiếng anh cổ."
Nó hiểu ý cũng chịu gật đầu. Lão nhìn xung quanh nó rồi cái bộ dạng trung niên của nó biến thành một đứa trẻ nhỏ chừng 7,8 tuổi. Lão mới gật gù đầu, quẳng cái chai độc dược vào tay nó.
"Giỏi lắm." Lão giơ cây trượng lên, nói trong miệng những từ thiệt dài và không thể hiểu nổi. Lão nói thầm câu cuối bằng tiếng anh:"Hi vọng là cậu làm được."
Chớp mắt, Harry liền bị cuốn vào trong vòng xoáy thời gian. Nó còn kịp nhìn thấy nụ cười của lão, một nụ cười mà nó không thể kịp định nghĩa cái ý của điệu cười đó gì. Trong vòng xoáy thời gian chỉ có một màu tăm tối và hiu quanh. Nó bị cuốn theo và phải phát ói vì độ xoay cuồng như chong chóng. Tiếp đến, trước mắt nó đã là một mảnh tối sầm.
Sau khi nó tỉnh dậy, nó đã nằm trong khu rừng rậm. Xung quanh nó nồng nặc mùi của Hắc Ma Pháp. Nó dọc theo con đường được kẽ lối sẵn mà đi. Bầu trời thì cũng đang bắt đầu sụp tối.
Nó loay hoay bên người tìm cây đũa phép mà chẳng thấy. Nó thầm cảm ơn vì bản thân nó đã từng dành một khoảng thời gian đi phiêu lưu ở khắp miền núi rừng và học cách sử dụng phép thuật chẳng cần tới đũa.
"khụ..khụ.."
Nó nghe được tiếng ho khan của đàn ông, cùng tiếng hít thở hồng hộc như sắp chết. Tiếng sột soạt từ mấy chỗ rừng cây làm nó tăng lên phần cảnh giác. Nó mò theo hơi thở của người đàn ông, mãi mới tìm thấy vóc dáng của người đàn ông đó.
Có mái tóc đen dài xã tuông ra bên ngực và sau lưng. Nó thấy trên ngực ông ta vương đầy máu và gương mặt cũng hốc hác. Làm nó nhớ tới người thầy độc dược của nó. Có vài nét khá giống nhau. Hay nên nói, đa số những người có cái gò má cao đều dễ làm người ta liên tưởng tới Slytherin?
Ông ta đã ngất lịm đi hoàn toàn, đặc biệt là sinh mạng của ông ta cũng đang trên bờ vực sắp chết. Nó cảm nhận được hơi thở của ông ta đang yếu dần đi. Thế là, xuất phát từ lòng nhân từ, nó quyết định cứu người đàn ông này.
"Vulnera Sanentur" Vết máu từ trên người ông ta dần co lại, trở về với cơ thể. Hơi thở của ông ta đã có thể hít thở tốt hơn nhiều nhưng vẫn còn rất yếu.
Nó dò la trên cơ thể của ông ta, tìm thấy cây đũa phép đã bị gãy làm đôi nằm sau lớp áo trong ngực. Ông ta lẩm bẩm gì đó mà nó không hiểu. Nhưng cách phát âm vẫn rất quen thuộc, không khó đoán là tiếng anh cổ.
Nó lật đật tìm trong túi áo, lấy cái chai độc dược mà ông lão đã đưa cho, nốc một hơi cạn sạch. Nó mới nghe được thêm vài từ lẩm nhẩm từ miệng người đàn ông.
"Độc.. độc.."
Nó lật người đàn ông lại, nhìn thấy mấy vết kiếm cắt sâu, máu thì đen nhơ nhớp. Không khó nhìn ra đây là hắc ma pháp cổ. Nó không biết cách giải.
"Quyển sổ..."
Người đàn ông lại nói, bàn tay của ông tay nắm chặt lấy cái áo trắng của nó. Nó lục hai bên túi của ông ta, mãi mới tìm được cái quyển sổ tay màu đen. Nó lật tung cả quyển số mới tìm được cái thần chú giải độc, nhưng cũng là Hắc Ma Pháp.
Giờ phút này nó không nghĩ ngợ gì về chuyện bản thân nó căm ghét Hắc Ma Pháp tới mức nào, nhưng trước tiên, nó cần làm đó là phải giúp cho người đàn ông sống sót đã. Nó mới đọc câu thần chú, đưa cả hai bàn tay về phía lưng của ông ta.
Vết thương cũng dần được khép lại, vết máu đen cũng biến thành màu đỏ. Phép thuật cổ này có vẻ mạnh hơn nhiều so với phép hồi nãy nó dùng đến.
Giờ, hơi thở của người đàn ông mới đều đặn nhẹ nhàng như đã ngủ. Nó thở nhẹ nhàng một hơi thì thào:" May quá, vẫn còn cứu được.." giọng nó nhỏ dần khi nghe được một tiếng ầm ầm từ phía bên kia cánh rừng.
Nó lo sợ là kẻ địch của người đàn ông này nên đã cõng ông ta lên rồi đi bộ tìm cái hang trú ẩn. Nó vẫn chưa biết khoảng thời gian bây giờ là năm mấy và nó đang ở đâu. Nhưng nó thiết nghĩ, ít nhất cũng là cả chục thế kỉ trước. Vì người đàn ông này nói đều là những từ ngữ cổ. Ma pháp cũng là cổ xưa nốt.
Nếu nó được phép làm lại cuộc đời, nó hứa là sẽ tập trung học trong tiết của môn lịch sử. Dù cho thầy Binns có dạy học chán chường tới mức nào nó cũng sẽ cố tập trung học.
Tiếc là không có thuốc làm lại cuộc đời.
Với ngoại hình của một đứa trẻ nhỏ 7,8 tuổi. Tự nhiên nó có chút mắc oán với lão Merlin. Chẳng để nó thành người 16,17 cũng được nhưng cứ nhất quyết phải để nó trở thành một đứa con nít 7,8 tuổi. Tuy nó oán hận mấy câu là vậy chứ nó cũng khá biết ơn, nếu lão thật sự thực hiện đúng lời hứa của lão.
Tìm được cái hang, nó mới đặt người đàn ông ngồi xuống bên vách đá. Nó thì lại dùng phép thuật tạo ra lửa rồi lục đục đi xung quanh tìm con mồi nào đó để làm thức ăn. May là khu rừng này vẫn có nguồn tài nguyên khá dồi dào, đi được ít lại tìm được mấy con thỏ rừng.
Nó về lại cái hàng thì người đàn ông đó đã tỉnh lại, ông ta có đôi mắt đỏ như rượu vang phi thường giống một người. Chỉ cần nghĩ tới người đó, nó lặp tức đề phòng nhìn ông ta. Ông ta mấp môi, đôi môi của ông ta rất mỏng và nứt nẻ da. Có lẽ, ông ta cảm nhận được sự đề phòng và căng thẳng của nó.
"Cảm ơn.." Ông ta thì thầm:".. đã cứu ta, cậu bé.."
"Cậu tên gì?" Đôi mắt của ông ta sáng và đầy niềm tin dành cho Harry. Khiến nó có chút buông lỏng, ít ra thì nó vẫn cho rằng ánh mắt không thể đánh lừa người khác, dù cho kẻ đó có giỏi giả vờ thế nào. Mà vẫn ngoại lệ, kẻ trời sinh đã là một người diễn viên cực kì sâu sắc và đáng sợ. Với kẻ như thế đó sẽ chỉ khiến nó e sợ và cách xa.
"Tôi tên là Harry." Nó trả lời:"Chỉ là cái tên Harry thôi. Ba má tôi chết hết rồi nên tôi không biết họ của mình." Nó không hề nói dối về ba má nó, trừ cái họ của nó ra.
"Ồ." Ông ta cụp mắt xuống, nhìn vào cái con thỏ trên tay nó. Nó thấy ông ta không hỏi nữa, cũng nhanh tay mần thịt còn thỏ, sẵn, lại đưa miếng nước suối mà nó tìm được cho ông ta.
"Ông tên gì vậy? Ai đánh đuổi ông mà nhìn ông gớm vậy?" Nó vừa nướng thịt vừa hỏi.
"Ta là Salaza.." Ông ta trả lời bằng giọng rất nhỏ, nó sẽ không nghe được nếu như không phải nó đã quá rành cái chuyện lắng nghe mọi câu trả lời. Có lẽ là do mới bị thương tỉnh dậy nên giọng ông ta cứ khàn như mấy con vịt đực.
"Salaza.." Nó ngơ ngẩn nhìn vào đống lửa bốc hừng hực. Nó hình như đã biết được nó đang ở thời đại nào rồi, có lẽ là vậy..
————
Ps: happy new year các babi thân iu
Các chương ngoại truyện về chuyến phiêu lưu sẽ giải thích rõ duyên nợ giữa các người xuyên qua với Harry. Cũng như duyên nợ giữa Voldemort với Harry và James với Hamila.
:333 mãi iu mng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất