Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện “gió Trăng”
Chương 7
Châu Nghinh bên ngoài khoác áo choàng lông đen của Đồ Kiêu, cậu thong dong đi dạo xung quanh rừng mai. Hoa mai đỏ tươi đẹp vô cùng nhưng lúc này Châu Nghinh cũng không có tâm trạng để thưởng thức. Một phần vì thời tiết quá lạnh, phần còn lại vì cậu đang chờ đợi nhóm người của tổ chức sát thủ tìm tới.
Theo suy đoán, thời gian cậu vào phủ Nhiếp chính vương đã lâu nhưng vẫn chưa thành công giết được Đồ Kiêu, khẳng định bọn chúng đang rất nôn nóng. Bây giờ là thời cơ thích hợp, bên cạnh cậu lại không có ai, chắc chắn chúng sẽ xuất hiện.
Quả nhiên không sai, Châu Nghinh chưa đi dạo được bao lâu đã bất chợt bị một bàn tay thô lỗ kéo đến nơi khuất tầm nhìn. Châu Nghinh chỉ giật mình hoảng sợ trong chốc lát, sau đó cũng thuận theo người nọ. Người trước mặt cả người mặc toàn đồ đen, trên mặt còn che một cái khăn, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt hung ác.
Gã ta nhìn Châu Nghinh, gằn giọng: "Châu Ly, chủ nhân bảo ngươi ám sát Nhiếp chính vương, ngươi lại chần chờ kéo dài thời gian, có phải cái mạng nhỏ này của ngươi cũng không muốn giữ nữa hay không?".
Châu Nghinh ngay lập tức giả vờ run rẩy trả lời hắn: "Ta.....ta thật sự không tìm được cơ hội. Ngươi xem, ta bị Nhiếp chính vương nhốt ở trong phủ không thể bước ra ngoài. Nhiếp chính vương võ công sâu không lường được, ta vừa có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ bị hắn giết chết không thương tiếc. Ta....ta quả thật không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay!".
Gã nam nhân mặc áo đen mặc kệ lời cậu nói, hung hăng đe doạ: "Tốt nhất ngươi ra tay nhanh một chút. Nếu không tháng này ngươi sẽ không có được thuốc giải đâu. Với cơ thể yếu ớt này của ngươi chỉ sợ không chịu nổi một lần độc phát".
Châu Nghinh mím môi, vẻ mặt giả vờ suy sụp. Gã ta thấy thời gian không còn sớm, bỗng chốc dịu giọng, đưa một gói giấy cho Châu Nghinh:
"Ngươi tìm cách bỏ vào thức ăn của Nhiếp chính vương, sau khi hắn ăn vào bảo đảm sẽ chết ngay tức khắc. Đến lúc ngươi thực hiện thành công, chúng ta bảo đảm sẽ phái người mang ngươi an toàn rời khỏi phủ Nhiếp chính vương".
Không để Châu Nghinh nói lời nào, gã ta đã biến mất trong trời tuyết. Châu Nghinh nắm gói thuốc độc trong tay, khinh thường. Nếu bây giờ là Châu Ly ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ tin lời gã nam nhân lúc nãy, cái gì mà giết Đồ Kiêu thành công sẽ mang cậu an toàn rời đi. Chỉ sợ tới lúc đó, cậu đã hết giá trị lợi dụng, sẽ bị quăng bỏ không thương tiếc.
Châu Nghinh cất gói thuốc độc đi, cậu vô cảm tiếp tục đi dạo xung quanh. Sự tình từ lúc nãy đến giờ chắc chắn đã được bẩm báo cho Đồ Kiêu không sót thứ gì. Châu Nghinh thở dài trong lòng, không biết Đồ Kiêu sẽ phản ứng thế nào đây!
Lần này ý đồ của Châu Nghinh chính là làm cho Nhiếp chính vương càng thêm nghi ngờ cậu, chỉ có như thế đến khi cậu hoàn toàn không làm theo những gì Đồ Kiêu suy đoán là hạ thuốc hắn muốn giết hắn, mà ngược lại ngoan ngoãn ở cạnh hắn. Lúc này suy nghĩ của Đồ Kiêu về cậu lúc đầu sẽ vỡ tan, thay vào đó là một Châu Ly thật lòng yêu hắn, chỉ muốn mãi mãi ở cạnh hắn.
Châu Nghinh chỉ đi dạo thêm chốc lát rồi nâng bước chân quay lại tiểu đình. Lúc này Đồ Kiêu đã quay trở lại. Hắn yên lặng ngồi bên trong đình, khuôn mặt góc cạnh nhìn không ra cảm xúc. Châu Nghinh dù hơi sợ nhưng bên ngoài vẫn cố gắng diễn cho tròn vai. Nét mặt cậu không che được vẻ vui mừng, đôi chân chạy chậm lại nhào vào lòng Nhiếp chính vương. Giọng nói ngọt ngào trách móc hắn:
"Vương gia đi đâu thế, ngài nói cùng Châu Ly đi ngắm hoa cuối cùng lại bỏ ta ở lại một mình!".
Nếu như thường ngày, Nhiếp chính vương sẽ khẽ mỉm cười, rồi thuận tay ôm cậu vào lòng. Nhưng hôm nay khuôn mặt Đồ Kiêu lạnh tanh, hắn cũng không thèm để tâm đến cậu. Hắn nhẹ đẩy cơ thể Châu Nghinh ra, không nói một lời, đứng dậy đi ra khỏi tiểu đình.
"Trở về thôi, thời gian đã không còn sớm". Tiếng của Đồ Kiêu vọng lại truyền vào tai Châu Nghinh.
Chân Đồ Kiêu dài, mỗi lần hắn bước đều là bước lớn làm Châu Nghinh phải chạy chậm mới đuổi theo kịp hắn. Hai người lên xe ngựa trở về, trong buồng xe im lặng lạ thường, Châu Nghinh cũng không dám lên tiếng. Chỉ có thể nước mắt rưng rưng ấm ức ngồi đó.
Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Nhiếp chính vương, Đồ Kiêu đã nhanh chân đi vào, bỏ lại một mình cậu ở trên xe ngựa. Châu Nghinh bực bội trong lòng, rõ ràng Đồ Kiêu tạo cơ hội, rốt cuộc bây giờ lại mặt lạnh không thèm để tâm đến cậu. Trong lòng cậu giận mà không dám thể hiện, chỉ có thể một mình cô đơn trở về tiểu viện mình đang ở. Châu Nghinh cũng không vội tìm cách xoa dịu Nhiếp chính vương. Bây giờ cơ hội chưa tới, cậu phải nhẫn nhịn đợi thêm vài ngày nữa đã!
Đồ Kiêu cả người khó chịu trở lại thư phòng, hai tay hắn nắm thật chặt, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Hắn nói dối người nọ bản thân phải đi gặp cố nhân, nhưng thật ra lại đứng ở một nơi không xa theo dỗi Châu Nghinh. Thì ra những gì cậu thể hiện những ngày qua đều là giả dối, cậu vẫn muốn giết hắn, cậu phản bội hắn!
Nhưng Đồ Kiêu thật hận bản thân mình, nếu như là người khác, hắn sẽ không suy nghĩ mà giết chết người nọ ngay lập tức. Nhưng với Châu Nghinh hắn lại không nỡ. Cảm xúc không thể làm chủ làm cho Đồ Kiêu nóng nảy vô cùng. Hắn dựa lưng vào ghế, cười khổ một tiếng. Xem ra chỉ vì một chút ngọt ngào giả tạo mà đã làm cho hắn lún sâu vào, bây giờ lại không thể quyết đoán được.
Có lẽ hắn nên cho bản thân mình một con đường ra. Hắn sẽ cho Châu Nghinh một cơ hội để giết mình, đến lúc đó hắn sẽ không còn lưu luyến gì nữa!
__________
Suốt hai ngày hôm sau, Châu Nghinh vẫn chưa gặp lại Nhiếp chính vương lần nào. Cậu vẫn bình tĩnh như mọi khi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Tiểu Khứ nhìn bộ dạng của cậu mà càng thêm tò mò không biết Châu Nghinh đang suy tính chuyện gì?
Gói thuốc độc mà gã áo đen cho Châu Nghinh đã bị cậu bí mật bỏ đi từ khi mới từ núi Ngọc Thanh trở về. Cậu quan sát được, mấy ngày nay thị vệ đứng canh bên ngoài hình như nhiều hơn, Châu Nghinh buồn cười. Chắc Nhiếp chính vương sợ cậu sẽ bỏ trốn đây mà, nhưng làm sao có thể. Cậu chưa làm cho Đồ Kiêu yêu mình thì làm sao có thể rời đi kia chứ!
Trời đã tối, người hầu bắt đầu đốt đèn xung quanh tiểu viện. Ánh sáng le lói chiếu sáng cảnh vật ngoài sân.
Châu Nghinh nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký hình cánh hoa trên tay, thảnh thơi tựa đầu vào khung cửa sổ nhìn nhánh cây bị thời tiết lạnh giá làm cho trụi lủi. Bên ngoài bức tường của tiểu viện vang lên âm thanh bái kiến Nhiếp chính vương của thị vệ. Lúc này Châu Nghinh mới hoàn hồn, cậu vội vuốt thẳng lại vạt áo, nhanh chóng chạy ra đón Đồ Kiêu.
Đã qua hai ngày, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng xuất hiện!
Bóng dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, khí thế trầm ổn, vẻ ngoài của Đồ Kiêu quả thật không ai sánh bằng. Châu Nghinh ra đón hắn nhưng cũng không dám chạm vào cơ thể Nhiếp chính vương, cậu sợ hắn lại thất thường nổi giận. Cậu chỉ đứng cách hắn không xa, môi mỉm cười khe khẽ, rụt rè gọi một tiếng: "Vương gia!".
Đồ Kiêu cũng không nhìn cậu, thong dong bước vào bên trong phòng, Châu Nghinh chỉ có thể ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Đồ Kiêu ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, giọng nói chầm chầm: "Đã dùng bữa tối hay chưa?".
"Vẫn chưa!" Châu Nghinh vội vàng trả lời. Nhiếp chính vương thật lạ, đến gặp cậu chỉ muốn hỏi cậu đã ăn chưa thôi hả!
"Đi chuẩn bị đi. Bổn vương muốn ở lại đây dùng bữa!" Nhiếp chính vương căn dặn một câu lại tiếp tục im lặng. Hắn không để tâm đến Châu Nghinh, hắn cầm lấy một quyển sách trên kệ lên đọc.
Lúc này Châu Nghinh chỉ có thể rời đi căn dặn người hầu chuẩn bị bữa tối. Lúc trở về cậu hơi khựng lại một chút. Chẳng lẽ Đồ Kiêu đến đây dùng bữa để cậu có thể thuận lợi hạ độc hắn đấy hả! Châu Nghinh bật cười, cậu làm sao có thể theo ý Nhiếp chính vương được kia chứ, cho hắn muốn giết mình mà không tìm được lý do, tức chết hắn!
Người hầu nhanh chóng dọn thức ăn lên, các món ăn rất phong phú, toả ra mùi hương thơm ngát. Châu Nghinh đứng cạnh bên Nhiếp chính vương mà tri kỷ gắp thức ăn cho hắn. Mắt Đồ Kiêu âm trầm:
"Ngồi xuống! Cùng ăn với bổn vương".
Châu Nghinh lén bĩu môi. Hắn sợ cậu bỏ thuốc độc vào thức ăn nên muốn kéo cậu cùng dùng bữa chứ gì! Cậu làm như không có gì, vui vẻ ngồi cạnh Đồ Kiêu bắt đầu dùng bữa. Thức ăn rất ngon, Châu Nghinh ăn đến thoả mãn nên không nhìn thấy vẻ mặt của Đồ Kiêu. Đến khi cậu đã gần no mới chợt chú ý từ lúc nãy đến giờ hắn vẫn chưa động đũa.
Cậu quay sang nhìn Nhiếp chính vương, hơi tủi thân, giọng nói nhỏ đến khó nghe thấy: "Vương gia, có phải....ta....ta đã làm gì cho ngài không vui có phải không. Hai hôm nay ngài cũng không đến xem Châu Ly, đối với ta lại lạnh nhạt như thế....".
Nói chưa hết câu, đôi mắt đã rưng rưng ngước đầu nhìn thẳng vào mắt Đồ Kiêu. Đồ Kiêu nói lại nhiều lần trong lòng là không được mềm lòng với cậu, người này vẫn không quên nhiệm vụ ám sát hắn!
Đồ Kiêu dời ánh mắt không nhìn Châu Nghinh, lúc này mới bình tĩnh dùng bữa. Hắn không sợ chết, chỉ sợ thuốc độc không đủ giết hắn, đến lúc đó hắn lại phải nhẫn tâm trừng phạt người vô lương tâm này.
Nhưng đến khi người hầu thu dọn bàn ăn và hầu hạ hai người súc miệng xong thì vẫn không có chuyện gì xảy ra. Lòng Nhiếp chính vương vừa nôn nóng vừa bồn chồn, trong tâm trí le lói một tia hy vọng rằng Châu Nghinh sẽ không phản bội lại hắn, hy vọng tình cảm cậu thể hiện trước mặt hắn toàn bộ đều thật tâm.
Đồ Kiêu không hiểu, cơ hội tốt thế này tại sao người nọ lại không ra tay kia chứ?
Châu Nghinh thấy Nhiếp chính vương đang quan sát mình nên cảm xúc trên mặt không dám phản ứng sai lầm. Đôi mắt vẫn vì ấm ức mà đỏ hoe, trong miệng hơi nức nở một tiếng, đôi tay thon dài tinh xảo rụt rè mà nắm lấy bàn tay to lớn của Nhiếp chính vương, khe khẽ cầu xin hắn:
"Vương gia, nếu ta có làm gì sai thì ngài có thể nói thẳng ra. Xin ngài.....đừng không để ý đến ta....xin ngài!".
Dáng người Châu Nghinh khi đứng cạnh Nhiếp chính vương nhỏ bé vô cùng, cả người cậu đều toát lên vẻ chờ mong hắn để ý đến mình. Tim Đồ Kiêu không biết vì sao nhói lên một cái, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hối hận vì đã cho cậu một cơ hội tiếp xúc với gã nam nhân áo đen kia. Tình cảm của hắn dành cho Châu Nghinh rất phức tạp, vừa muốn đẩy cậu ra, vừa muốn giữ cậu thật chặt bên mình.
Tâm lý hắn đấu tranh kịch liệt. Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng Đồ Kiêu đành phó mặc cho cảm xúc mình, hắn mãnh liệt muốn giữ Châu Nghinh bên cạnh mình, buộc chặt cậu lại, để cậu chỉ có thể bên cạnh hắn, trong mắt chỉ có hắn. Người nọ muốn giết chết hắn cũng không sao, hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ thế lực của Thái hậu, sẽ ngăn chặn tất cả đường lui để cho cậu chỉ có thể dựa dẫm và ỷ lại vào hắn. Lúc đó chắc chắn Châu Nghinh sẽ ở lại bên cạnh và trong mắt chỉ có Đồ Kiêu hắn mà thôi.
Nhiếp chính vương vươn tay xoa nhẹ gò má hồng hào của Châu Nghinh, cảm xúc mãnh liệt trong mắt làm cho cậu hơi sợ. Cả cơ thể theo bản năng lùi về phía sau một chút, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với Đồ Kiêu.
Nhiếp chính vương bị gì không biết, thoáng chốc vẻ mặt lại đáng sợ thế này. Không phải là kiên nhẫn của hắn đã mất sạch nên muốn ngay lập tức tiễn cậu về gặp tổ tiên đấy chứ? Không thể đâu, kế hoạch của cậu cần khoảng năm ngày nữa mới có thể thực hiện được, lúc này mà có xảy ra tình huống bất ngờ gì cậu cũng không biết phải làm sao đâu?
Châu Nghinh hơi sợ, giọng nói còn hơi thật sự run run: "Vương gia, ngài làm sao thế? Đừng....đừng làm Châu Ly sợ mà!".
Châu Nghinh vừa dứt câu, cả cơ thể mềm mại của cậu đã bị Nhiếp chính vương mạnh mẽ áp lên ván cửa. Cơ thể tinh tế bị dáng người cao lớn cường tráng của Đồ Kiêu che đến kín kẽ. Đầu cậu bị Nhiếp chính vương cưỡng chế nâng lên, đôi môi nhanh chóng bị chiếm giữ.
Châu Nghinh không theo kịp tiết tấu của hắn chỉ có thể ngửa đầu đón nhận từng cái hôn sâu cuồng nhiệt, đầu óc cậu bây giờ đã không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì. Tất cả đều theo bản năng mà thuận theo Đồ Kiêu. Tay của Nhiếp chính vương vòng qua vòng eo nhỏ mảnh mai của Châu Nghinh kéo cậu vào sâu trong lồng ngực của mình, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng nõn.
Đầu lưỡi của hắn công thành đoạt đất càn quét trong khoang miệng ngọt ngào của người trong lòng, hôn đến cả người Châu Nghinh không còn chút sức lực nào. Trong miệng cậu bị hắn hôn không ngừng vang ra tiếng rên nhỏ xíu. Máu nóng trong người Đồ Kiêu càng ngày càng dâng cao!
Bỗng chốc chiếc áo của Châu Nghinh bị một sức lực to lớn xé nát, vải vụn rơi đầy đất, một bờ vai trắng nõn hồng hào lộ ra trong không khí, trước ngực còn thấp thoáng đầu v* hồng hồng nhỏ xinh. Châu Nghinh cựa quậy phản kháng. Đồ Kiêu làm gì thế này, trước đó còn như muốn giết cậu, bây giờ thì lại muốn lăn giường. Hắn có thể làm theo lẽ thường một chút được hay không?
Đồ Kiêu thấy người trong lòng bất đầu phản kháng, quần áo của cậu bị hắn xé đến hỗn loạn, hai tay thon dài chống trước ngực đẩy hắn ra, khoé mắt đã bắt đầu ướt đẫm. Nhiệt độ trong mắt hắn giảm xuống nhưng vẫn không buông cậu ra, giọng nói hung hăng:
"Không phải A Ly luôn miệng nói yêu bổn vương hay sao? Tại sao bây giờ lại phản kháng!" - Bàn tay Đồ Kiêu mạnh bạo nâng cằm người nọ ngước lên nhìn hắn, muốn cậu trả lời ngay lặp tức. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt chật vật của người nọ, bỗng chốc Đồ Kiêu thật không nỡ nói lời nhẫn tâm.
Hắn nhẹ buông tay thả Châu Nghinh ra, cả người nặng nề, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt kiềm nén nhanh chóng xoay người rời đi.
____________
Tui bắt đầu làm luận văn rồi, áp lực muốn xỉu luôn hụ hụ T.T
Theo suy đoán, thời gian cậu vào phủ Nhiếp chính vương đã lâu nhưng vẫn chưa thành công giết được Đồ Kiêu, khẳng định bọn chúng đang rất nôn nóng. Bây giờ là thời cơ thích hợp, bên cạnh cậu lại không có ai, chắc chắn chúng sẽ xuất hiện.
Quả nhiên không sai, Châu Nghinh chưa đi dạo được bao lâu đã bất chợt bị một bàn tay thô lỗ kéo đến nơi khuất tầm nhìn. Châu Nghinh chỉ giật mình hoảng sợ trong chốc lát, sau đó cũng thuận theo người nọ. Người trước mặt cả người mặc toàn đồ đen, trên mặt còn che một cái khăn, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt hung ác.
Gã ta nhìn Châu Nghinh, gằn giọng: "Châu Ly, chủ nhân bảo ngươi ám sát Nhiếp chính vương, ngươi lại chần chờ kéo dài thời gian, có phải cái mạng nhỏ này của ngươi cũng không muốn giữ nữa hay không?".
Châu Nghinh ngay lập tức giả vờ run rẩy trả lời hắn: "Ta.....ta thật sự không tìm được cơ hội. Ngươi xem, ta bị Nhiếp chính vương nhốt ở trong phủ không thể bước ra ngoài. Nhiếp chính vương võ công sâu không lường được, ta vừa có ý đồ xấu thì chắc chắn sẽ bị hắn giết chết không thương tiếc. Ta....ta quả thật không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay!".
Gã nam nhân mặc áo đen mặc kệ lời cậu nói, hung hăng đe doạ: "Tốt nhất ngươi ra tay nhanh một chút. Nếu không tháng này ngươi sẽ không có được thuốc giải đâu. Với cơ thể yếu ớt này của ngươi chỉ sợ không chịu nổi một lần độc phát".
Châu Nghinh mím môi, vẻ mặt giả vờ suy sụp. Gã ta thấy thời gian không còn sớm, bỗng chốc dịu giọng, đưa một gói giấy cho Châu Nghinh:
"Ngươi tìm cách bỏ vào thức ăn của Nhiếp chính vương, sau khi hắn ăn vào bảo đảm sẽ chết ngay tức khắc. Đến lúc ngươi thực hiện thành công, chúng ta bảo đảm sẽ phái người mang ngươi an toàn rời khỏi phủ Nhiếp chính vương".
Không để Châu Nghinh nói lời nào, gã ta đã biến mất trong trời tuyết. Châu Nghinh nắm gói thuốc độc trong tay, khinh thường. Nếu bây giờ là Châu Ly ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ tin lời gã nam nhân lúc nãy, cái gì mà giết Đồ Kiêu thành công sẽ mang cậu an toàn rời đi. Chỉ sợ tới lúc đó, cậu đã hết giá trị lợi dụng, sẽ bị quăng bỏ không thương tiếc.
Châu Nghinh cất gói thuốc độc đi, cậu vô cảm tiếp tục đi dạo xung quanh. Sự tình từ lúc nãy đến giờ chắc chắn đã được bẩm báo cho Đồ Kiêu không sót thứ gì. Châu Nghinh thở dài trong lòng, không biết Đồ Kiêu sẽ phản ứng thế nào đây!
Lần này ý đồ của Châu Nghinh chính là làm cho Nhiếp chính vương càng thêm nghi ngờ cậu, chỉ có như thế đến khi cậu hoàn toàn không làm theo những gì Đồ Kiêu suy đoán là hạ thuốc hắn muốn giết hắn, mà ngược lại ngoan ngoãn ở cạnh hắn. Lúc này suy nghĩ của Đồ Kiêu về cậu lúc đầu sẽ vỡ tan, thay vào đó là một Châu Ly thật lòng yêu hắn, chỉ muốn mãi mãi ở cạnh hắn.
Châu Nghinh chỉ đi dạo thêm chốc lát rồi nâng bước chân quay lại tiểu đình. Lúc này Đồ Kiêu đã quay trở lại. Hắn yên lặng ngồi bên trong đình, khuôn mặt góc cạnh nhìn không ra cảm xúc. Châu Nghinh dù hơi sợ nhưng bên ngoài vẫn cố gắng diễn cho tròn vai. Nét mặt cậu không che được vẻ vui mừng, đôi chân chạy chậm lại nhào vào lòng Nhiếp chính vương. Giọng nói ngọt ngào trách móc hắn:
"Vương gia đi đâu thế, ngài nói cùng Châu Ly đi ngắm hoa cuối cùng lại bỏ ta ở lại một mình!".
Nếu như thường ngày, Nhiếp chính vương sẽ khẽ mỉm cười, rồi thuận tay ôm cậu vào lòng. Nhưng hôm nay khuôn mặt Đồ Kiêu lạnh tanh, hắn cũng không thèm để tâm đến cậu. Hắn nhẹ đẩy cơ thể Châu Nghinh ra, không nói một lời, đứng dậy đi ra khỏi tiểu đình.
"Trở về thôi, thời gian đã không còn sớm". Tiếng của Đồ Kiêu vọng lại truyền vào tai Châu Nghinh.
Chân Đồ Kiêu dài, mỗi lần hắn bước đều là bước lớn làm Châu Nghinh phải chạy chậm mới đuổi theo kịp hắn. Hai người lên xe ngựa trở về, trong buồng xe im lặng lạ thường, Châu Nghinh cũng không dám lên tiếng. Chỉ có thể nước mắt rưng rưng ấm ức ngồi đó.
Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Nhiếp chính vương, Đồ Kiêu đã nhanh chân đi vào, bỏ lại một mình cậu ở trên xe ngựa. Châu Nghinh bực bội trong lòng, rõ ràng Đồ Kiêu tạo cơ hội, rốt cuộc bây giờ lại mặt lạnh không thèm để tâm đến cậu. Trong lòng cậu giận mà không dám thể hiện, chỉ có thể một mình cô đơn trở về tiểu viện mình đang ở. Châu Nghinh cũng không vội tìm cách xoa dịu Nhiếp chính vương. Bây giờ cơ hội chưa tới, cậu phải nhẫn nhịn đợi thêm vài ngày nữa đã!
Đồ Kiêu cả người khó chịu trở lại thư phòng, hai tay hắn nắm thật chặt, nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Hắn nói dối người nọ bản thân phải đi gặp cố nhân, nhưng thật ra lại đứng ở một nơi không xa theo dỗi Châu Nghinh. Thì ra những gì cậu thể hiện những ngày qua đều là giả dối, cậu vẫn muốn giết hắn, cậu phản bội hắn!
Nhưng Đồ Kiêu thật hận bản thân mình, nếu như là người khác, hắn sẽ không suy nghĩ mà giết chết người nọ ngay lập tức. Nhưng với Châu Nghinh hắn lại không nỡ. Cảm xúc không thể làm chủ làm cho Đồ Kiêu nóng nảy vô cùng. Hắn dựa lưng vào ghế, cười khổ một tiếng. Xem ra chỉ vì một chút ngọt ngào giả tạo mà đã làm cho hắn lún sâu vào, bây giờ lại không thể quyết đoán được.
Có lẽ hắn nên cho bản thân mình một con đường ra. Hắn sẽ cho Châu Nghinh một cơ hội để giết mình, đến lúc đó hắn sẽ không còn lưu luyến gì nữa!
__________
Suốt hai ngày hôm sau, Châu Nghinh vẫn chưa gặp lại Nhiếp chính vương lần nào. Cậu vẫn bình tĩnh như mọi khi, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Tiểu Khứ nhìn bộ dạng của cậu mà càng thêm tò mò không biết Châu Nghinh đang suy tính chuyện gì?
Gói thuốc độc mà gã áo đen cho Châu Nghinh đã bị cậu bí mật bỏ đi từ khi mới từ núi Ngọc Thanh trở về. Cậu quan sát được, mấy ngày nay thị vệ đứng canh bên ngoài hình như nhiều hơn, Châu Nghinh buồn cười. Chắc Nhiếp chính vương sợ cậu sẽ bỏ trốn đây mà, nhưng làm sao có thể. Cậu chưa làm cho Đồ Kiêu yêu mình thì làm sao có thể rời đi kia chứ!
Trời đã tối, người hầu bắt đầu đốt đèn xung quanh tiểu viện. Ánh sáng le lói chiếu sáng cảnh vật ngoài sân.
Châu Nghinh nhẹ nhàng vuốt ve ấn ký hình cánh hoa trên tay, thảnh thơi tựa đầu vào khung cửa sổ nhìn nhánh cây bị thời tiết lạnh giá làm cho trụi lủi. Bên ngoài bức tường của tiểu viện vang lên âm thanh bái kiến Nhiếp chính vương của thị vệ. Lúc này Châu Nghinh mới hoàn hồn, cậu vội vuốt thẳng lại vạt áo, nhanh chóng chạy ra đón Đồ Kiêu.
Đã qua hai ngày, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng xuất hiện!
Bóng dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, khí thế trầm ổn, vẻ ngoài của Đồ Kiêu quả thật không ai sánh bằng. Châu Nghinh ra đón hắn nhưng cũng không dám chạm vào cơ thể Nhiếp chính vương, cậu sợ hắn lại thất thường nổi giận. Cậu chỉ đứng cách hắn không xa, môi mỉm cười khe khẽ, rụt rè gọi một tiếng: "Vương gia!".
Đồ Kiêu cũng không nhìn cậu, thong dong bước vào bên trong phòng, Châu Nghinh chỉ có thể ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Đồ Kiêu ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, giọng nói chầm chầm: "Đã dùng bữa tối hay chưa?".
"Vẫn chưa!" Châu Nghinh vội vàng trả lời. Nhiếp chính vương thật lạ, đến gặp cậu chỉ muốn hỏi cậu đã ăn chưa thôi hả!
"Đi chuẩn bị đi. Bổn vương muốn ở lại đây dùng bữa!" Nhiếp chính vương căn dặn một câu lại tiếp tục im lặng. Hắn không để tâm đến Châu Nghinh, hắn cầm lấy một quyển sách trên kệ lên đọc.
Lúc này Châu Nghinh chỉ có thể rời đi căn dặn người hầu chuẩn bị bữa tối. Lúc trở về cậu hơi khựng lại một chút. Chẳng lẽ Đồ Kiêu đến đây dùng bữa để cậu có thể thuận lợi hạ độc hắn đấy hả! Châu Nghinh bật cười, cậu làm sao có thể theo ý Nhiếp chính vương được kia chứ, cho hắn muốn giết mình mà không tìm được lý do, tức chết hắn!
Người hầu nhanh chóng dọn thức ăn lên, các món ăn rất phong phú, toả ra mùi hương thơm ngát. Châu Nghinh đứng cạnh bên Nhiếp chính vương mà tri kỷ gắp thức ăn cho hắn. Mắt Đồ Kiêu âm trầm:
"Ngồi xuống! Cùng ăn với bổn vương".
Châu Nghinh lén bĩu môi. Hắn sợ cậu bỏ thuốc độc vào thức ăn nên muốn kéo cậu cùng dùng bữa chứ gì! Cậu làm như không có gì, vui vẻ ngồi cạnh Đồ Kiêu bắt đầu dùng bữa. Thức ăn rất ngon, Châu Nghinh ăn đến thoả mãn nên không nhìn thấy vẻ mặt của Đồ Kiêu. Đến khi cậu đã gần no mới chợt chú ý từ lúc nãy đến giờ hắn vẫn chưa động đũa.
Cậu quay sang nhìn Nhiếp chính vương, hơi tủi thân, giọng nói nhỏ đến khó nghe thấy: "Vương gia, có phải....ta....ta đã làm gì cho ngài không vui có phải không. Hai hôm nay ngài cũng không đến xem Châu Ly, đối với ta lại lạnh nhạt như thế....".
Nói chưa hết câu, đôi mắt đã rưng rưng ngước đầu nhìn thẳng vào mắt Đồ Kiêu. Đồ Kiêu nói lại nhiều lần trong lòng là không được mềm lòng với cậu, người này vẫn không quên nhiệm vụ ám sát hắn!
Đồ Kiêu dời ánh mắt không nhìn Châu Nghinh, lúc này mới bình tĩnh dùng bữa. Hắn không sợ chết, chỉ sợ thuốc độc không đủ giết hắn, đến lúc đó hắn lại phải nhẫn tâm trừng phạt người vô lương tâm này.
Nhưng đến khi người hầu thu dọn bàn ăn và hầu hạ hai người súc miệng xong thì vẫn không có chuyện gì xảy ra. Lòng Nhiếp chính vương vừa nôn nóng vừa bồn chồn, trong tâm trí le lói một tia hy vọng rằng Châu Nghinh sẽ không phản bội lại hắn, hy vọng tình cảm cậu thể hiện trước mặt hắn toàn bộ đều thật tâm.
Đồ Kiêu không hiểu, cơ hội tốt thế này tại sao người nọ lại không ra tay kia chứ?
Châu Nghinh thấy Nhiếp chính vương đang quan sát mình nên cảm xúc trên mặt không dám phản ứng sai lầm. Đôi mắt vẫn vì ấm ức mà đỏ hoe, trong miệng hơi nức nở một tiếng, đôi tay thon dài tinh xảo rụt rè mà nắm lấy bàn tay to lớn của Nhiếp chính vương, khe khẽ cầu xin hắn:
"Vương gia, nếu ta có làm gì sai thì ngài có thể nói thẳng ra. Xin ngài.....đừng không để ý đến ta....xin ngài!".
Dáng người Châu Nghinh khi đứng cạnh Nhiếp chính vương nhỏ bé vô cùng, cả người cậu đều toát lên vẻ chờ mong hắn để ý đến mình. Tim Đồ Kiêu không biết vì sao nhói lên một cái, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hối hận vì đã cho cậu một cơ hội tiếp xúc với gã nam nhân áo đen kia. Tình cảm của hắn dành cho Châu Nghinh rất phức tạp, vừa muốn đẩy cậu ra, vừa muốn giữ cậu thật chặt bên mình.
Tâm lý hắn đấu tranh kịch liệt. Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng Đồ Kiêu đành phó mặc cho cảm xúc mình, hắn mãnh liệt muốn giữ Châu Nghinh bên cạnh mình, buộc chặt cậu lại, để cậu chỉ có thể bên cạnh hắn, trong mắt chỉ có hắn. Người nọ muốn giết chết hắn cũng không sao, hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ thế lực của Thái hậu, sẽ ngăn chặn tất cả đường lui để cho cậu chỉ có thể dựa dẫm và ỷ lại vào hắn. Lúc đó chắc chắn Châu Nghinh sẽ ở lại bên cạnh và trong mắt chỉ có Đồ Kiêu hắn mà thôi.
Nhiếp chính vương vươn tay xoa nhẹ gò má hồng hào của Châu Nghinh, cảm xúc mãnh liệt trong mắt làm cho cậu hơi sợ. Cả cơ thể theo bản năng lùi về phía sau một chút, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với Đồ Kiêu.
Nhiếp chính vương bị gì không biết, thoáng chốc vẻ mặt lại đáng sợ thế này. Không phải là kiên nhẫn của hắn đã mất sạch nên muốn ngay lập tức tiễn cậu về gặp tổ tiên đấy chứ? Không thể đâu, kế hoạch của cậu cần khoảng năm ngày nữa mới có thể thực hiện được, lúc này mà có xảy ra tình huống bất ngờ gì cậu cũng không biết phải làm sao đâu?
Châu Nghinh hơi sợ, giọng nói còn hơi thật sự run run: "Vương gia, ngài làm sao thế? Đừng....đừng làm Châu Ly sợ mà!".
Châu Nghinh vừa dứt câu, cả cơ thể mềm mại của cậu đã bị Nhiếp chính vương mạnh mẽ áp lên ván cửa. Cơ thể tinh tế bị dáng người cao lớn cường tráng của Đồ Kiêu che đến kín kẽ. Đầu cậu bị Nhiếp chính vương cưỡng chế nâng lên, đôi môi nhanh chóng bị chiếm giữ.
Châu Nghinh không theo kịp tiết tấu của hắn chỉ có thể ngửa đầu đón nhận từng cái hôn sâu cuồng nhiệt, đầu óc cậu bây giờ đã không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì. Tất cả đều theo bản năng mà thuận theo Đồ Kiêu. Tay của Nhiếp chính vương vòng qua vòng eo nhỏ mảnh mai của Châu Nghinh kéo cậu vào sâu trong lồng ngực của mình, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ trắng nõn.
Đầu lưỡi của hắn công thành đoạt đất càn quét trong khoang miệng ngọt ngào của người trong lòng, hôn đến cả người Châu Nghinh không còn chút sức lực nào. Trong miệng cậu bị hắn hôn không ngừng vang ra tiếng rên nhỏ xíu. Máu nóng trong người Đồ Kiêu càng ngày càng dâng cao!
Bỗng chốc chiếc áo của Châu Nghinh bị một sức lực to lớn xé nát, vải vụn rơi đầy đất, một bờ vai trắng nõn hồng hào lộ ra trong không khí, trước ngực còn thấp thoáng đầu v* hồng hồng nhỏ xinh. Châu Nghinh cựa quậy phản kháng. Đồ Kiêu làm gì thế này, trước đó còn như muốn giết cậu, bây giờ thì lại muốn lăn giường. Hắn có thể làm theo lẽ thường một chút được hay không?
Đồ Kiêu thấy người trong lòng bất đầu phản kháng, quần áo của cậu bị hắn xé đến hỗn loạn, hai tay thon dài chống trước ngực đẩy hắn ra, khoé mắt đã bắt đầu ướt đẫm. Nhiệt độ trong mắt hắn giảm xuống nhưng vẫn không buông cậu ra, giọng nói hung hăng:
"Không phải A Ly luôn miệng nói yêu bổn vương hay sao? Tại sao bây giờ lại phản kháng!" - Bàn tay Đồ Kiêu mạnh bạo nâng cằm người nọ ngước lên nhìn hắn, muốn cậu trả lời ngay lặp tức. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt chật vật của người nọ, bỗng chốc Đồ Kiêu thật không nỡ nói lời nhẫn tâm.
Hắn nhẹ buông tay thả Châu Nghinh ra, cả người nặng nề, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt kiềm nén nhanh chóng xoay người rời đi.
____________
Tui bắt đầu làm luận văn rồi, áp lực muốn xỉu luôn hụ hụ T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất