Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện “gió Trăng”

Chương 12

Trước Sau
Châu Nghinh nhoài người lên ôm chặt cổ của Đồ Kiêu, tâm trạng của cậu lúc này không biết vì cớ gì lại rất khó chịu, nhưng cậu không muốn để hắn nhìn thấy: "Vương gia ngài đối với em thật tốt!" - Tốt đến nỗi làm em không muốn thấy bộ dáng ngài đau lòng vì em dù chỉ một chút.

Châu Nghinh là một con người rất dễ thoả mãn. Hoàn cảnh của cậu ở kiếp trước phải nói là vô cùng không tốt, luôn sống trong cảnh bị người người xa lánh. Ngay cả phụ mẫu cũng bỏ rơi cậu. Bởi vậy, chỉ cần có người đối xử tốt với Châu Nghinh một chút cậu sẽ đáp lại người ấy gấp nhiều lần. Huống chi Nhiếp chính vương dù biết trước kia cậu có ý đồ giết hắn nhưng vẫn tình nguyện yêu thương, sủng ái cậu.

Vậy thì Đồ Kiêu trao cho cậu bao nhiêu tình cảm, cậu sẽ tận lực đáp lại hắn, cho hắn những gì hắn đáng nhận được!

Đồ Kiêu đỡ tay phía sau lưng đề phòng Châu Nghinh bị ngã. Bảo bối của hắn thật dính người, thử hỏi như thế này làm sao hắn có thể không chìu chuộng được kia chứ!

____________

Hôm nay Nhiếp chính vương phải vào triều sớm, buổi trưa còn có yến tiệc do thái hậu tổ chức. Dù hắn không muốn đi cũng không được. Thái hậu muốn mượn thế lực của người khác, chỉ cần hắn sơ xuất một chút sẽ rất phiền phức.

Đồ Kiêu nhẹ chân xuống giường để không đánh thức Châu Nghinh. Đến lúc hắn đã rời đi xa thì Châu Nghinh liền mở mắt.

Cậu không ngủ được, bên trong cơ thể bắt đầu nhói lên từng cơn đau nhè nhè như kim đâm. Châu Nghinh vẫn còn chịu đựng được nhưng cơn đau làm cậu không thể nào đi vào giấc ngủ. Châu Nghinh trằn trọc không yên, cả người cứ thay đổi tư thế liên tục.

Tiểu Khứ biết cậu đau nên lo lắng hỏi thăm: "Châu Châu có phải rất đau hay không? Hay là chúng ta gọi người đi mời đại phu đi?".

Châu Nghinh nhẹ lắc đầu, vẫn chưa phải lúc. Nên đợi đến lúc cơn đau của cậu lên đến đỉnh điểm sẽ có hiệu quả hơn, lúc đó Nhiếp chính vương mới càng đau lòng. Châu Nghinh ngồi dậy rời giường, phải tranh thủ lúc cơ thể chưa quá đau đớn mà ăn một ít điểm tâm.

Châu Nghinh gọi người mang nước ấm vào rửa mặt và chải đầu, sau đó dùng bữa sáng. Cậu cố gắng ăn nhiều hơn mọi ngày một ít rồi bảo người hầu lui ra ngoài. Cậu căn dặn họ, nói mình muốn nghỉ ngơi không được làm phiền, khi cần thiết cậu sẽ gọi.

Châu Nghinh có thể cảm nhận được cơn đau bắt đầu tăng lên. Cậu đỡ bàn mà đứng dậy, đôi chân chậm rì rì trở lại giường rồi mệt mỏi nặng nề nằm xuống. Tiểu Khứ ở trong thần thức thấy bộ dạng của cậu mà gấp gáp như kiến bò trong chảo. Nó không ngừng hỏi thăm và an ủi nhưng Châu Nghinh đã không còn hơi sức để trả lời. Hai tay cậu bấu mạnh vào tấm nệm bên dưới, vì sợ mình khi đau sẽ phát ra âm thanh làm người hầu bên ngoài chú ý nên đôi môi tái nhợt cắn chặt vào tay áo.

Cơn đau chỉ mới bắt đầu nhưng Châu Nghinh đã sắp không thừa nhận nỗi!

____________

Đồ Kiêu định sau khi hạ triều sẽ trực tiếp ở lại trong cung. Nhưng nhớ đến bộ dáng thiếu sức sống của Châu Nghinh ngày hôm qua hắn lại không thấy an tâm.



Đồ Kiêu đưa một tấm lệnh bài cho Trọng Thúc, căn dặn: "Cầm lệnh bài đến gặp Lương thái ý. Nói ông ấy đến phủ nhiếp chính vương khám bệnh cho A Ly! Khám xong trở lại bẩm báo với bổn vương!".

Trọng Thúc cung kính nhận lệnh bài rồi nhanh chóng rời đi.

Nhiếp chính vương vừa hạ triều thì đã có một lão thái giám chặn đường mời hắn đến Phúc Thọ cung, thái hậu muốn triệu kiến Nhiếp chính vương bàn bạc chính sự. Đồ Kiêu mặt không cảm xúc dẫn người của hắn đến Phúc Thọ cung.

Đến cửa cung, Nhiếp chính vương không đợi cung nhân vào trong thông báo đã trực tiếp nhấc chân đi vào. Đám nô tài thấp hèn vô cùng sợ hãi hắn nên không dám ngăn cản dù chỉ một lời. Đám cung nhân khom lưng vừa cung kính vừa lo sợ dẫn đường cho Nhiếp chính vương đi vào chính điện.

Thái hậu vẫn chưa đến, Đồ Kiêu không kiên nhẫn sầm mặt, áp lực bao trùm trong chính điện. Đồ Kiêu trầm giọng lên tiếng: "Truyền lời lại, nếu thái hậu không muốn gặp bổn vương thì ta cũng không cần ở lại đây phí thời gian!".

Lão thái giám bất an vội vàng đi mời thái hậu. Thái hậu vốn muốn để cho Đồ Kiêu đợi một chút để tạo khí thế, không ngờ hắn lại trực tiếp không chừa mặt mũi cho bà ta. Dù trong lòng giận đến muốn giết Nhiếp chính vương ngay lập tức nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không có gì.

Thái hậu ung dung cao quý bước vào chính điện, trang sức quý báu làm từ vàng bạc trên đầu va chạm nhau tạo nơi âm thanh len ken. Bà ta được thái giám đỡ ngồi xuống chủ vị sau đó đưa mắt nhìn Nhiếp chính vương.

Đồ Kiêu thấy bà ta bước vào nhưng vẫn không đứng dậy hành lễ, hắn ung dung uống một ngụm trà, trực tiếp xem bà ta như vô hình. Thái hậu căm giận bấu chặt lòng bàn tay vào cánh tay của thái giám đang đỡ lấy bà ta. Móng tay bén nhọn đâm vào da thịt của thái dám, gã ta bị đau nhưng không dám tạo nên động tĩnh gì, chỉ là cơ thể hơi run run một chút tiếc lộ sự sợ hãi tận đáy lòng.

Thái hậu thấy Nhiếp chính vương yên lặng ngồi đó thưởng trà nên bà ta đành lên tiếng trước: "Nhiếp chính vương thật là bận rộn, bà già như ai gia muốn gặp ngươi cũng thật khó khăn!".

Đồ Kiêu: "Nếu hôm nay thái hậu mời bổn vương đến chỉ để nói chuyện uống trà thì thật thứ lỗi, bổn vương không có thời gian để tiếp".

Nghe câu nói của Đồ Kiêu, suýt chút nữa thái hậu đã đập nát tách trà. Bà ta bình ổn hơi thở, trực tiếp nói vào chủ đề chính: "Nhiếp chính vương cũng biết, năm nay Hoàng thượng tuổi tác cũng không còn nhỏ, đến giờ vẫn chưa lập hậu. Gia thất chưa yên thì sao ổn định thiên hạ. Tâm Ai gia vẫn không thể an tâm được, hôm nay quý nữ trong kinh thành sẽ vào cung tham dự yến hội, ai gia sẽ chọn một người tài đức vẹn toàn để lập làm hoàng hậu. Ý của Nhiếp chính vương thế nào?" - Bà ta tuy mang danh thái hậu nhưng vẫn phải nói trước một tiếng với Nhiếp chính vương. Lửa giận trong lòng thái hậu bởi vì chuyện này mà không thể nào dập tắt được. Sẽ có một ngày, bà ta sẽ diệt trừ tận gốc Đồ Kiêu, giang sơn này sẽ là của mẹ con bà ta!

Đồ Kiêu khinh thường trong lòng, mọi chuyện thái hậu cũng đã sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy, đến bây giờ mới có lệ mà thông báo cho hắn. Nếu bà ta mong muốn thì làm sao hắn có thể phản đối được kia chứ.

"Được! Trưa nay bổn vương sẽ tham gia yến hội để cùng thái hậu lựa chọn một hoàng hậu tốt cho hoàng thượng. Thái hậu an tâm!" - Nói xong câu, Đồ Kiêu đã đứng dậy rời đi, hắn không muốn ở lại đây thêm giờ khắc nào.

Thấy Nhiếp chính vương đã đi xa, thái hậu mới phát tác cơn giận, bà ta quăng đổ cả bàn trà, cả người run rẩy vì giận dữ quá mức. Đám nô tài trong Phúc Thọ cung sợ hãi quỳ rạp xuống đất, lo sợ thái hậu sẽ giận chó đánh mèo lên người mình.



Thái hậu gằn giọng, âm thanh tức giận: "Giỏi cho một Đồ Kiêu, sẽ có một ngày ai gia sẽ để cho ngươi chết không toàn thây, thịt nát xương tan, không có chỗ chôn!". Lúc nghe câu nói này, đám nô tài càng cúi thấp đầu hơn nữa, cả Phúc Thọ cung đều bao trùm trong cảm giác nơm nớp lo sợ, sợ sẽ chọc giận thái hậu, lúc đó có mười cái mạng cũng không đủ cho thái hậu trút giận.

____________

Trọng Thúc vâng lệnh của Nhiếp chính vương, y mang theo lệnh bài đến thái y viện mời Lương thái y về phủ để khám bệnh. Trọng Thúc trên đường đi không ngừng cảm thán trong lòng, chủ thượng muốn đặt Châu công tử lên đầu quả tim luôn rồi. Vốn dĩ thái y bên trong thái y viện chỉ thăm khám cho hoàng thân quốc thích. Về thân phận, Châu công tử bây giờ chỉ là một nam sủng, để Lương thái y đứng đầu thái y viện khám bệnh đã là không phù hợp. Nhưng mệnh lệnh Nhiếp chính vương quả thật là không ai dám làm trái.

Lương thái y khi nghe Trọng Thúc truyền đạt lại mệnh lệnh của Đồ Kiêu cũng ngạc nhiên một phen. Nhưng ông rất nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, không dám làm chậm trễ thời gian, sau đó cùng Trọng Thúc đến phủ Nhiếp chính vương.

Phủ Nhiếp chính vương cách hoàng cung không xa, nhìn từ xa uy nga tráng lệ khiến người không dám khinh thường.

Đây là lần đầu tiên Lương thái y được đi vào Nhiếp chính vương phủ. Từ lúc Nhiếp chính vương tự lập phủ đến bây giờ, chưa từng mời bất kỳ thái y nào đến phủ thăm khám. Lần này Lương thái y vinh hạnh được nhìn thấy cảnh vật bên trong phủ Nhiếp chính vương, khi về ông có thể khoe khoang với mấy lão già trong thái y viện một phen.

Phủ nhiếp chính vương lầu các trùng điệp, đình đài hoa lệ, mọi thứ được dụng tâm trang trí, đến cái lan can bằng đá trắng cũng được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng, hoa văn sống động như thật, khung cảnh sa hoa nhưng không hề dung tục mà tạo cho người ta cảm giác hoành tráng và sang trọng.

Lương thái y được Trọng Thúc dẫn đường, bọn họ đi qua hành lang thẳng dài dẫn đến chính viện. Trọng Thúc nói trước tình hình cho Lương thái y:

"Châu công tử ở tại chính viện. Đêm qua công tử trong người không được khoẻ, chủ thượng lo lắng nên bảo ta mời Lương thái y đến xem như thế nào!".

Lương thái y vai đeo hòm thuốc bằng gỗ, tay vuốt chòm râu bạc vừa đi vừa nghe Trọng Thúc nói, ông gật đầu biểu hiện như đã biết. Ông cũng không dám nói gì nhiều, sợ bản thân nói sai lại đắc tội Nhiếp chính vương nên tốt nhất là yên lặng khám bệnh xong cho vị Châu công tử nọ rồi quay về là được.

Thị vệ và người hầu nhìn thấy Trọng Thúc không ngừng lên tiếng hành lễ. Trọng Thúc lên tiếng nói với người hầu đang canh ngoài cửa phòng:

"Ngươi vào bẩm báo với Châu công tử, nói với công tử, chủ thượng cho mời Lương thái y đến xem bệnh cho người!".

Người hầu hơi khó xử trả lời Trọng Thúc: "Trọng đại nhân....chuyện này...., thật ra lúc sáng Châu công tử có căn dặn đừng làm phiền, người có căn dặn cái gì sẽ gọi chúng nô tài...".

Trọng Thúc nghe người hầu nói cũng không biết làm sao. Nhưng chủ thượng có căn dặn sao khi Lương thái y khám bệnh cho Châu công tử xong phải đến bẩm báo. Trọng Thúc lúc này chỉ đành đích thân đi đến cửa, y nhẹ nhàng nâng tay gõ vào cánh cửa được chạm trỗ tinh tế vài cái. Âm thanh cộc cộc vang lên, thấy bên trong vẫn im lặng, Trọng Thúc tiếp tục lên tiếng:

"Châu công tử, ta là Trọng Thúc. Hôm nay chủ thượng lo lắng cho sức khoẻ của người nên bảo ta mời Lương thái y đến xem bệnh. Ta dẫn Lương thái y vào nhé!".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau