Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện “gió Trăng”
Chương 15
Châu Nghinh bị đánh thức bởi tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ. Hôm nay thời tiết rất đẹp, bởi vì thời gian đã gần vào xuân nên tuyết bên ngoài cũng bắt đầu tan, nhiệt độ cũng không còn lạnh cắt da cắt thịt nữa.
Châu Nghinh dụi đôi mắt nhập nhèm nước, cậu chống tay ngồi dậy, cơ thể cũng đã bắt đầu có sức lực không còn mệt mỏi giống như ngày hôm qua.
Người hầu bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, biết Châu Nghinh đã tỉnh nên vội vàng tiến vào trong phòng hầu hạ.
"Vương gia đã đi đâu rồi?" - Chỗ ngủ bên cạnh cậu vẫn còn hơi ấm nên chắc chắn Đồ Kiêu chỉ vừa mới rời đi mà thôi.
Người hầu vừa giúp cậu rửa mặt chải đầu vừa báo lại: "Lúc sáng Đô Ngự Sử có đến phủ cầu kiến nên vương gia đã rời đi. Trước khi đi vương gia có căn dặn lại, khi công tử tỉnh dậy thì hầu hạ người dùng bữa sáng, vương gia sẽ trở lại nhanh chóng ạ!".
Châu Nghinh ừ một tiếng cũng không hỏi nữa. Người hầu đỡ cậu ngồi xuống bàn, thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bày lên, Châu Nghinh từ tốn chậm rãi dùng bữa. Cậu cảm khái nói với Tiểu Khứ ở trong thần thức:
"Nếu mà ta cứ không uống thuốc giải, chắc chắn chưa đợi đến khi độc tái phát đủ sáu lần thì cơ thể này đã không chịu nổi mà chết sớm rồi!".
Tiểu Khứ nhớ đến bộ dáng muốn sống không được muốn chết không xong của Châu Nghinh hôm qua mà không nhịn được rùng mình một cái, chắc chắn đau đớn vô cùng. Nhưng Tiểu Khứ cũng nhớ đến Nhiếp chính vương ngày hôm qua, nó khẳng định mà nói với Châu Nghinh: "Tuy nói loại độc này không chữa được tận gốc, nhưng Nhiếp chính vương sẽ không để cậu phải chịu đựng đau đớn thêm một lần nào nữa đâu, em chắc chắn luôn đấy!".
Châu Nghinh hơi khựng lại, cậu nhìn đoá hoa bảy cánh nơi bàn tay, một cánh hoa bên trong đấy không biết từ lúc nào đã có một màu sắc khác biệt hoàn toàn, một màu vàng rực rỡ xinh đẹp. Chỉ thêm một chút nữa thôi, cánh hoa ấy sẽ phát ra ánh sáng chói loà. Đến lúc đó, nhiệm vụ ở thế giới này của cậu cũng sẽ hoàn thành!
___________
Đô ngự sử tên là Đô Trực, là thuộc hạ cấp dưới của Nhiếp chính vương. Người này được Đồ Kiêu cứu giúp từ thuở thiếu niên, được Đồ Kiêu chú ý đề bạt. Đô Trực là một người có ơn tất báo, lại thấy Nhiếp chính vương là một chủ tử xứng đáng để mình đi theo nên từ xưa đến nay đều một mực trung thành, chưa từng có suy nghĩ hai lòng. Bởi vậy hắn rất được Đồ Kiêu trọng dụng.
Lần này Đô Trực đến cầu kiến chính là để bẩm báo lại tình hình bên phía thái hậu.
"Bẩm chủ thượng, người của chúng ta bên phía Thái hậu báo lại, bà ta đã chọn được người vừa ý cho vị trí hoàng hậu. Chính là đại tiểu thư Lý Đang Hy của phủ Anh quốc công" - Đô Trực vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đồ Kiêu. Không biết tại sao, hôm nay hắn cảm thấy chủ thượng có vẻ hơi nôn nóng.
"Đại tiểu thư của Anh quốc công phủ tốt vô cùng! Truyền lệnh của bổn vương lại với người dưới, đừng cản trở Thái hậu, để bà ta ban lệnh tứ hôn đi!". ????r????уện chính ở ﹛ ????r Um????r????уện﹒????n ﹜
Đô Trực bên ngoài tuân lệnh sau đó lui xuống, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng thắc mắc. Không biết chủ thượng đang có suy tính gì trong lòng, nếu Thái hậu mượn được thế lực của Anh quốc công vào tay thì sẽ càng thêm nhiều chuyện phiền phức. Nhưng chủ thượng có suy tính của người, trước giờ chưa sai lần nào. Phận là thuộc hạ như hắn chỉ cần tin tưởng mà làm theo lệnh là được.
Đô Trực vừa rời đi Nhiếp chính vương đã tiếp tục căn dặn Trọng Thúc:
"Ngươi tập hợp người, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi, ngày mai bổn vương sẽ đích thân đem người đi san bằng tổ chức sát thủ của Thái hậu".
Trọng Thúc biết Chủ thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người đó nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Bởi vì cần chuẩn bị vài thứ nên Trọng Thúc vội vàng cáo lui đi làm việc.
Trong thư phòng chỉ còn một bóng hình cao lớn của Nhiếp chính vương. Vốn dĩ hắn định đợi thêm một thời gian nữa mới giải quyết tổ chức này. Nhưng A Ly không chờ được, nếu hai tháng sau độc lại tái phát mà không có thuốc giải thì tình huống sẽ xấu vô cùng.
Nhóm thái y trong thái y viện nếu điều chế ra thuốc giải thì không sao, nhưng nếu bọn họ trong thời gian hai tháng không điều chế được thì A Ly lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Đồ Kiêu không muốn đánh cược, nên chuyến đi lần này nhất định phải tìm được thuốc giải bằng mọi cách!
____________
Châu Nghinh dùng xong bữa sáng không lâu thì Nhiếp chính vương trở về. Cậu hướng về Đồ Kiêu cười một cái yếu ớt, nụ cười này làm Đồ Kiêu nhói đau trong lòng.
Đồ Kiêu vuốt mấy lọn tóc hơi rối của Châu Nghinh ra phía sau đầu, nhẹ giọng hỏi cậu:
"Có còn cảm thấy khó chịu gì nữa không? Một chút nữa Lương thái y sẽ đến bắt mạch. Nếu cơ thể em có khác thường phải ngay lập tức nói với bổn vương, có biết không?".
Châu Nghinh dụi dụi đầu vào tay Nhiếp chính vương, cậu gật gật đầu nhè nhẹ để trả lời.
"Vương gia đã ăn gì hay chưa? Em gọi người chuẩn bị bữa sáng cho ngài nhé!".
Đồ Kiêu lặng lẽ ôm cậu vào lòng không trả lời, không khí giữa hai người im lặng lạ thường. Bầu không khí làm cho tâm trạng Châu Nghinh hơi bứt rứt, cậu vòng tay ôm thắt lưng của Nhiếp chính vương dựa cả cơ thể vào người của hắn.
"Vương gia sao thế, có phải ngài lo cho em hay không? A Ly thật sự không sao mà, sáng nay em còn ăn được rất nhiều đấy!".
Đồ Kiêu nhìn cậu rốt cuộc cũng không nhịn được mà chần chừ lên tiếng, trong lời nói còn ẩn chứa một chút uy nghiêm khó nhận ra:
"A Ly, chuyện em bị trúng độc tại sao lại giấu bổn vương?, Nếu hôm qua ta không mời Lương thái y đến thì em định một mình chịu đựng không để cho ai biết có phải hay không?".
Tới rồi, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng bắt đầu "hỏi tội". Mọi câu trả lời liên quan đến vấn đề này đều đã được Châu Nghinh dự liệu sẵn trong đầu từ trước. Tuy bây giờ cậu vẫn còn hơi yếu nhưng vẫn có thể ứng phó tiếp được. Thật sự không có chuyện gì là dễ dàng cả mà!
Tuy nhiên, Châu Nghinh biết, Nhiếp chính vương mọi thứ cũng đều xuất phát từ sự lo lắng, hắn quan tâm cậu nên cũng sợ cậu sẽ có chuyện không may. Châu Nghinh cảm động trong lòng. Tuy nhiên, cậu vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Vì khi nhiệm vụ hoàn thành đều tốt cho cả cậu và hắn.
Châu Nghinh làm như né tránh không muốn trả lời câu hỏi này, cậu quay mặt tránh ánh mắt của Nhiếp chính vương, sau đó bị bàn tay to lớn của hắn ép quay lại.
Châu Nghinh bị ánh mắt nghiêm nghị của Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm, cậu bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Cuối cùng mới ấp úng lên tiếng: "Em và ngài gặp nhau trong tình huống không tốt chút nào, lúc đó A Ly còn muốn ám sát vương gia....vương gia bằng lòng tha thứ cho em, còn yêu thương cưng chiều đến thế em đã rất thoả mãn....sao....sao có thể tiếp tục gây phiền phức cho ngài nữa kia chứ!".
Châu Nghinh rũ mắt nhìn xuống dưới không dám đối mắt với Nhiếp chính vương, đôi tay thon dài vô thức nắm lấy vạt áo trước ngực vân vê.
"A Ly, nhìn bổn vương. Có phải em vẫn không tin tình cảm của ta hay không?". Đôi mắt hơi đỏ của Châu Nghinh nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đồ Kiêu. Đồ Kiêu hỏi xong thì im lặng chỉ là khí thế của hắn ép Châu Nghinh phải trả lời, không cho phép cậu trốn tránh.
Bầu không khí lại tiếp tục bị sự im lặng đáng sợ bao vây, cả hai đều không lên tiếng. Thời gian trôi qua không lâu nhưng cả hai người bọn họ đều cảm thấy như đã trôi qua vài canh giờ. Cuối cùng không khí im lặng bị đánh vỡ bởi nước mắt của Châu Nghinh. Cậu im lặng mà khóc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng tí tách khi nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt đỏ hoe nhập nước lại làm người ta đau lòng vô cùng.
"A Ly sợ....sợ vương gia cảm thấy em phiền phức sẽ.... không cần em nữa...!".
"Nếu lỡ như làm vương gia chán ghét, A Ly thà để mình chết đi nhưng có thể làm cho ngài nhớ em mãi mãi....cho dù phải chết em cũng....".
Hai chữ "cam lòng" còn chưa kịp nói ra thì đôi môi đã bị Đồ Kiêu thô bạo chặn lại. Môi lưỡi hai người thân mật quấn quýt, tiếng nức nở của Châu Nghinh như có như không phát ra từ kẽ môi của cả hai.
Đô Kiêu ôm cậu thật chặt như muốn để Châu Nghinh dung nhập vào từng thớ thịt của hắn, hắn cảm thấy cho dù có hôn cậu, ôm cậu, thân mật với cậu bao nhiêu lần cũng là không đủ. Lúc trước hắn không thể nào hình dung được có một ngày bản thân có thể vì một người tiếp xúc không quá lâu mà điên cuồng đến thế, cảm giác giống như từ kiếp trước bọn họ đã từng thân mật như thế. Châu Nghinh như một phần cơ thể bị mất đi của hắn khó khăn lắm mới tìm lại được, đối đãi tốt như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Đồ Kiêu chầm chậm buông đôi môi của người hắn ôm trong lòng ra, trên mặt Châu Nghinh còn đẫm nước mắt, đôi mắt vì vừa khóc lại bị hôn nên trở nên mơ màng. Tuy Châu Nghinh không nói rõ, nhưng Đồ Kiêu vẫn đoán được sự việc liên quan đến thuốc độc, cả việc tên nam nhân áo đen tìm đến lén gặp cậu hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Vì A Ly chần chờ không ám sát hắn nên tổ chức sát thủ nôn nóng khó nhịn mà sai người đến hối thúc cậu hành động, không cho cậu thuốc giải độc để ép buộc cậu phải ra tay. Nhưng A Ly thà để bản thân mình chịu nguy hiểm cũng không muốn gây ra bất kỳ tổn thương gì cho hắn.
Thì ra từ đầu đến cuối là do hắn hiểu lầm cậu, từ khi biết hắn là ai, A Ly đã không muốn gây tổn thương cho hắn nữa, là hắn ngu dốt!!
Đồ Kiêu nâng tay lau sạch nước mắt trên mặt cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ ửng của cậu, nghiêm túc nói:
"Cả đời này của bổn vương xem như bại dưới tay em. A Ly, bổn vương chỉ muốn nhốt em lại để em chỉ có thể ở cạnh ta mãi mãi, muốn buộc chặt em bên cạnh đi đâu cũng mang theo. Như thế làm sao có thể thấy em phiền phức, sao có thể chán ghét em được kia chứ?".
Châu Nghinh nghẹn ngào: "Thật sao? Vương gia đừng....đừng gạt em!".
"Thật! Tin ta!" Đồ Kiêu trịnh trọng gật đầu.
Châu Nghinh lại chảy nước mắt nhưng đôi môi đã nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là hạnh phúc vòng tay ôm chặt cổ Đồ Kiêu, cả khuôn mặt áp vào hõm vai của Nhiếp chính vương, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương của hắn, không biết tại sao nhưng làm cho Châu Nghinh cảm thấy an toàn vô cùng.
Cả ngày hôm ấy, Nhiếp chính vương không rời đi đâu cả, hắn ở cạnh Châu Nghinh ngọt ngào suốt một ngày.
______________
Sáng hôm sau khi thức dậy đã không thấy Nhiếp chính vương đâu. Châu Nghinh hỏi người hầu nhưng bọn họ cũng không biết, ngay cả Trọng Thúc cũng mất tâm. Xung quanh chính viện còn có thêm rất nhiều binh lính canh gác.
"Tiểu Khứ, chuyện gì thế này. Sao ta cứ cảm thấy lạ lạ sao ấy?"
Tiểu Khứ cũng không biết là lạ chỗ nào thì Châu Nghinh đã vội vàng nói tiếp:
"Sao ta cứ cảm thấy Nhiếp chính vương đã đi làm gì đó với tổ chức sát thủ rồi".
Thường ngày khi Đồ Kiêu không có trong phủ thì chắc chắn Cũng sẽ thấy mặt Trọng Thúc hoặc là Đinh Tính, bây giờ bọn họ đều không thấy mặt nên Châu Nghinh mới mơ hồ đoán được. Nếu thật sự Nhiếp chính vương đi đối phó với tổ chức sát thủ thì chắc chắn là vì cậu. Bởi vì, khi biết hang ổ của bọn chúng ở đâu nhưng Đồ Kiêu chỉ im lặng quan sát mà chưa có hành động gì. Hôm trước cậu vừa bị phát độc thì Nhiếp chính vương lại có hành động, vậy thì chỉ có một lý do đó là tìm thuốc giải cho cậu.
Tuy vẫn chưa chắc chắn Đồ Kiêu đi đâu nhưng tâm trạng cậu lại bắt đầu bồn chồn. Lỡ hắn bị thương thì thế nào bây giờ, cậu không muốn Đồ Kiêu vì mình mà chịu thương tổn. Giả vờ để nhận được tình yêu của hắn là một chuyện, để hắn bị thương vì mình là một chuyện khác.
Bởi vì tâm trạng không yên nên suốt ngày hôm đó Châu Nghinh không có tinh thần gì, cả người ủ dột ngồi gần cửa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài xem Đồ Kiêu đã về hay chưa nhưng mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi vẫn chưa thấy bóng dáng cao lớn của Nhiếp chính vương.
Châu Nghinh dụi đôi mắt nhập nhèm nước, cậu chống tay ngồi dậy, cơ thể cũng đã bắt đầu có sức lực không còn mệt mỏi giống như ngày hôm qua.
Người hầu bên ngoài nghe được động tĩnh trong phòng, biết Châu Nghinh đã tỉnh nên vội vàng tiến vào trong phòng hầu hạ.
"Vương gia đã đi đâu rồi?" - Chỗ ngủ bên cạnh cậu vẫn còn hơi ấm nên chắc chắn Đồ Kiêu chỉ vừa mới rời đi mà thôi.
Người hầu vừa giúp cậu rửa mặt chải đầu vừa báo lại: "Lúc sáng Đô Ngự Sử có đến phủ cầu kiến nên vương gia đã rời đi. Trước khi đi vương gia có căn dặn lại, khi công tử tỉnh dậy thì hầu hạ người dùng bữa sáng, vương gia sẽ trở lại nhanh chóng ạ!".
Châu Nghinh ừ một tiếng cũng không hỏi nữa. Người hầu đỡ cậu ngồi xuống bàn, thức ăn nóng hổi nhanh chóng được bày lên, Châu Nghinh từ tốn chậm rãi dùng bữa. Cậu cảm khái nói với Tiểu Khứ ở trong thần thức:
"Nếu mà ta cứ không uống thuốc giải, chắc chắn chưa đợi đến khi độc tái phát đủ sáu lần thì cơ thể này đã không chịu nổi mà chết sớm rồi!".
Tiểu Khứ nhớ đến bộ dáng muốn sống không được muốn chết không xong của Châu Nghinh hôm qua mà không nhịn được rùng mình một cái, chắc chắn đau đớn vô cùng. Nhưng Tiểu Khứ cũng nhớ đến Nhiếp chính vương ngày hôm qua, nó khẳng định mà nói với Châu Nghinh: "Tuy nói loại độc này không chữa được tận gốc, nhưng Nhiếp chính vương sẽ không để cậu phải chịu đựng đau đớn thêm một lần nào nữa đâu, em chắc chắn luôn đấy!".
Châu Nghinh hơi khựng lại, cậu nhìn đoá hoa bảy cánh nơi bàn tay, một cánh hoa bên trong đấy không biết từ lúc nào đã có một màu sắc khác biệt hoàn toàn, một màu vàng rực rỡ xinh đẹp. Chỉ thêm một chút nữa thôi, cánh hoa ấy sẽ phát ra ánh sáng chói loà. Đến lúc đó, nhiệm vụ ở thế giới này của cậu cũng sẽ hoàn thành!
___________
Đô ngự sử tên là Đô Trực, là thuộc hạ cấp dưới của Nhiếp chính vương. Người này được Đồ Kiêu cứu giúp từ thuở thiếu niên, được Đồ Kiêu chú ý đề bạt. Đô Trực là một người có ơn tất báo, lại thấy Nhiếp chính vương là một chủ tử xứng đáng để mình đi theo nên từ xưa đến nay đều một mực trung thành, chưa từng có suy nghĩ hai lòng. Bởi vậy hắn rất được Đồ Kiêu trọng dụng.
Lần này Đô Trực đến cầu kiến chính là để bẩm báo lại tình hình bên phía thái hậu.
"Bẩm chủ thượng, người của chúng ta bên phía Thái hậu báo lại, bà ta đã chọn được người vừa ý cho vị trí hoàng hậu. Chính là đại tiểu thư Lý Đang Hy của phủ Anh quốc công" - Đô Trực vừa nói vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đồ Kiêu. Không biết tại sao, hôm nay hắn cảm thấy chủ thượng có vẻ hơi nôn nóng.
"Đại tiểu thư của Anh quốc công phủ tốt vô cùng! Truyền lệnh của bổn vương lại với người dưới, đừng cản trở Thái hậu, để bà ta ban lệnh tứ hôn đi!". ????r????уện chính ở ﹛ ????r Um????r????уện﹒????n ﹜
Đô Trực bên ngoài tuân lệnh sau đó lui xuống, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng thắc mắc. Không biết chủ thượng đang có suy tính gì trong lòng, nếu Thái hậu mượn được thế lực của Anh quốc công vào tay thì sẽ càng thêm nhiều chuyện phiền phức. Nhưng chủ thượng có suy tính của người, trước giờ chưa sai lần nào. Phận là thuộc hạ như hắn chỉ cần tin tưởng mà làm theo lệnh là được.
Đô Trực vừa rời đi Nhiếp chính vương đã tiếp tục căn dặn Trọng Thúc:
"Ngươi tập hợp người, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi, ngày mai bổn vương sẽ đích thân đem người đi san bằng tổ chức sát thủ của Thái hậu".
Trọng Thúc biết Chủ thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người đó nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Bởi vì cần chuẩn bị vài thứ nên Trọng Thúc vội vàng cáo lui đi làm việc.
Trong thư phòng chỉ còn một bóng hình cao lớn của Nhiếp chính vương. Vốn dĩ hắn định đợi thêm một thời gian nữa mới giải quyết tổ chức này. Nhưng A Ly không chờ được, nếu hai tháng sau độc lại tái phát mà không có thuốc giải thì tình huống sẽ xấu vô cùng.
Nhóm thái y trong thái y viện nếu điều chế ra thuốc giải thì không sao, nhưng nếu bọn họ trong thời gian hai tháng không điều chế được thì A Ly lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Đồ Kiêu không muốn đánh cược, nên chuyến đi lần này nhất định phải tìm được thuốc giải bằng mọi cách!
____________
Châu Nghinh dùng xong bữa sáng không lâu thì Nhiếp chính vương trở về. Cậu hướng về Đồ Kiêu cười một cái yếu ớt, nụ cười này làm Đồ Kiêu nhói đau trong lòng.
Đồ Kiêu vuốt mấy lọn tóc hơi rối của Châu Nghinh ra phía sau đầu, nhẹ giọng hỏi cậu:
"Có còn cảm thấy khó chịu gì nữa không? Một chút nữa Lương thái y sẽ đến bắt mạch. Nếu cơ thể em có khác thường phải ngay lập tức nói với bổn vương, có biết không?".
Châu Nghinh dụi dụi đầu vào tay Nhiếp chính vương, cậu gật gật đầu nhè nhẹ để trả lời.
"Vương gia đã ăn gì hay chưa? Em gọi người chuẩn bị bữa sáng cho ngài nhé!".
Đồ Kiêu lặng lẽ ôm cậu vào lòng không trả lời, không khí giữa hai người im lặng lạ thường. Bầu không khí làm cho tâm trạng Châu Nghinh hơi bứt rứt, cậu vòng tay ôm thắt lưng của Nhiếp chính vương dựa cả cơ thể vào người của hắn.
"Vương gia sao thế, có phải ngài lo cho em hay không? A Ly thật sự không sao mà, sáng nay em còn ăn được rất nhiều đấy!".
Đồ Kiêu nhìn cậu rốt cuộc cũng không nhịn được mà chần chừ lên tiếng, trong lời nói còn ẩn chứa một chút uy nghiêm khó nhận ra:
"A Ly, chuyện em bị trúng độc tại sao lại giấu bổn vương?, Nếu hôm qua ta không mời Lương thái y đến thì em định một mình chịu đựng không để cho ai biết có phải hay không?".
Tới rồi, cuối cùng Nhiếp chính vương cũng bắt đầu "hỏi tội". Mọi câu trả lời liên quan đến vấn đề này đều đã được Châu Nghinh dự liệu sẵn trong đầu từ trước. Tuy bây giờ cậu vẫn còn hơi yếu nhưng vẫn có thể ứng phó tiếp được. Thật sự không có chuyện gì là dễ dàng cả mà!
Tuy nhiên, Châu Nghinh biết, Nhiếp chính vương mọi thứ cũng đều xuất phát từ sự lo lắng, hắn quan tâm cậu nên cũng sợ cậu sẽ có chuyện không may. Châu Nghinh cảm động trong lòng. Tuy nhiên, cậu vẫn không quên nhiệm vụ của mình. Vì khi nhiệm vụ hoàn thành đều tốt cho cả cậu và hắn.
Châu Nghinh làm như né tránh không muốn trả lời câu hỏi này, cậu quay mặt tránh ánh mắt của Nhiếp chính vương, sau đó bị bàn tay to lớn của hắn ép quay lại.
Châu Nghinh bị ánh mắt nghiêm nghị của Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm, cậu bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Cuối cùng mới ấp úng lên tiếng: "Em và ngài gặp nhau trong tình huống không tốt chút nào, lúc đó A Ly còn muốn ám sát vương gia....vương gia bằng lòng tha thứ cho em, còn yêu thương cưng chiều đến thế em đã rất thoả mãn....sao....sao có thể tiếp tục gây phiền phức cho ngài nữa kia chứ!".
Châu Nghinh rũ mắt nhìn xuống dưới không dám đối mắt với Nhiếp chính vương, đôi tay thon dài vô thức nắm lấy vạt áo trước ngực vân vê.
"A Ly, nhìn bổn vương. Có phải em vẫn không tin tình cảm của ta hay không?". Đôi mắt hơi đỏ của Châu Nghinh nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Đồ Kiêu. Đồ Kiêu hỏi xong thì im lặng chỉ là khí thế của hắn ép Châu Nghinh phải trả lời, không cho phép cậu trốn tránh.
Bầu không khí lại tiếp tục bị sự im lặng đáng sợ bao vây, cả hai đều không lên tiếng. Thời gian trôi qua không lâu nhưng cả hai người bọn họ đều cảm thấy như đã trôi qua vài canh giờ. Cuối cùng không khí im lặng bị đánh vỡ bởi nước mắt của Châu Nghinh. Cậu im lặng mà khóc, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng tí tách khi nước mắt rơi xuống, nhưng đôi mắt đỏ hoe nhập nước lại làm người ta đau lòng vô cùng.
"A Ly sợ....sợ vương gia cảm thấy em phiền phức sẽ.... không cần em nữa...!".
"Nếu lỡ như làm vương gia chán ghét, A Ly thà để mình chết đi nhưng có thể làm cho ngài nhớ em mãi mãi....cho dù phải chết em cũng....".
Hai chữ "cam lòng" còn chưa kịp nói ra thì đôi môi đã bị Đồ Kiêu thô bạo chặn lại. Môi lưỡi hai người thân mật quấn quýt, tiếng nức nở của Châu Nghinh như có như không phát ra từ kẽ môi của cả hai.
Đô Kiêu ôm cậu thật chặt như muốn để Châu Nghinh dung nhập vào từng thớ thịt của hắn, hắn cảm thấy cho dù có hôn cậu, ôm cậu, thân mật với cậu bao nhiêu lần cũng là không đủ. Lúc trước hắn không thể nào hình dung được có một ngày bản thân có thể vì một người tiếp xúc không quá lâu mà điên cuồng đến thế, cảm giác giống như từ kiếp trước bọn họ đã từng thân mật như thế. Châu Nghinh như một phần cơ thể bị mất đi của hắn khó khăn lắm mới tìm lại được, đối đãi tốt như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Đồ Kiêu chầm chậm buông đôi môi của người hắn ôm trong lòng ra, trên mặt Châu Nghinh còn đẫm nước mắt, đôi mắt vì vừa khóc lại bị hôn nên trở nên mơ màng. Tuy Châu Nghinh không nói rõ, nhưng Đồ Kiêu vẫn đoán được sự việc liên quan đến thuốc độc, cả việc tên nam nhân áo đen tìm đến lén gặp cậu hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Vì A Ly chần chờ không ám sát hắn nên tổ chức sát thủ nôn nóng khó nhịn mà sai người đến hối thúc cậu hành động, không cho cậu thuốc giải độc để ép buộc cậu phải ra tay. Nhưng A Ly thà để bản thân mình chịu nguy hiểm cũng không muốn gây ra bất kỳ tổn thương gì cho hắn.
Thì ra từ đầu đến cuối là do hắn hiểu lầm cậu, từ khi biết hắn là ai, A Ly đã không muốn gây tổn thương cho hắn nữa, là hắn ngu dốt!!
Đồ Kiêu nâng tay lau sạch nước mắt trên mặt cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ ửng của cậu, nghiêm túc nói:
"Cả đời này của bổn vương xem như bại dưới tay em. A Ly, bổn vương chỉ muốn nhốt em lại để em chỉ có thể ở cạnh ta mãi mãi, muốn buộc chặt em bên cạnh đi đâu cũng mang theo. Như thế làm sao có thể thấy em phiền phức, sao có thể chán ghét em được kia chứ?".
Châu Nghinh nghẹn ngào: "Thật sao? Vương gia đừng....đừng gạt em!".
"Thật! Tin ta!" Đồ Kiêu trịnh trọng gật đầu.
Châu Nghinh lại chảy nước mắt nhưng đôi môi đã nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là hạnh phúc vòng tay ôm chặt cổ Đồ Kiêu, cả khuôn mặt áp vào hõm vai của Nhiếp chính vương, xung quanh chóp mũi đều là mùi hương của hắn, không biết tại sao nhưng làm cho Châu Nghinh cảm thấy an toàn vô cùng.
Cả ngày hôm ấy, Nhiếp chính vương không rời đi đâu cả, hắn ở cạnh Châu Nghinh ngọt ngào suốt một ngày.
______________
Sáng hôm sau khi thức dậy đã không thấy Nhiếp chính vương đâu. Châu Nghinh hỏi người hầu nhưng bọn họ cũng không biết, ngay cả Trọng Thúc cũng mất tâm. Xung quanh chính viện còn có thêm rất nhiều binh lính canh gác.
"Tiểu Khứ, chuyện gì thế này. Sao ta cứ cảm thấy lạ lạ sao ấy?"
Tiểu Khứ cũng không biết là lạ chỗ nào thì Châu Nghinh đã vội vàng nói tiếp:
"Sao ta cứ cảm thấy Nhiếp chính vương đã đi làm gì đó với tổ chức sát thủ rồi".
Thường ngày khi Đồ Kiêu không có trong phủ thì chắc chắn Cũng sẽ thấy mặt Trọng Thúc hoặc là Đinh Tính, bây giờ bọn họ đều không thấy mặt nên Châu Nghinh mới mơ hồ đoán được. Nếu thật sự Nhiếp chính vương đi đối phó với tổ chức sát thủ thì chắc chắn là vì cậu. Bởi vì, khi biết hang ổ của bọn chúng ở đâu nhưng Đồ Kiêu chỉ im lặng quan sát mà chưa có hành động gì. Hôm trước cậu vừa bị phát độc thì Nhiếp chính vương lại có hành động, vậy thì chỉ có một lý do đó là tìm thuốc giải cho cậu.
Tuy vẫn chưa chắc chắn Đồ Kiêu đi đâu nhưng tâm trạng cậu lại bắt đầu bồn chồn. Lỡ hắn bị thương thì thế nào bây giờ, cậu không muốn Đồ Kiêu vì mình mà chịu thương tổn. Giả vờ để nhận được tình yêu của hắn là một chuyện, để hắn bị thương vì mình là một chuyện khác.
Bởi vì tâm trạng không yên nên suốt ngày hôm đó Châu Nghinh không có tinh thần gì, cả người ủ dột ngồi gần cửa, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài xem Đồ Kiêu đã về hay chưa nhưng mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi vẫn chưa thấy bóng dáng cao lớn của Nhiếp chính vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất