Chương 19: Cậu ấy chưa từng thất hứa
Hôm trước ngày đến dự sinh nhật của Giang Thiên Yết, Dương Bảo Bình từng lái xe đến cửa hàng tạp hóa hỏi thăm người bạn thân Hoàng Song Tử.
Chẳng qua khi anh ấy đến nơi, lại chỉ thấy Mục Song Ngư cúi đầu hì hục làm gì đó sau quầy tính tiền, anh ấy vào cũng không hay biết. Dương Bảo Bình phải cất tiếng gọi, anh mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Là anh à?”
Dương Bảo Bình thoáng nhìn khăn len màu vàng đan từ loại len lớn, đã đan được kha khá trong tay Mục Song Ngư, cất tiếng hỏi: “Song Tử đâu rồi?”
Mục Song Ngư rũ mắt, tiếp tục đan khăn mà chậm rãi trả lời: “Hôm kia anh ấy đi rồi.”
Anh kể lại chuyện vào sáng hôm kia, hóa ra hôm đó hai người vẫn đi làm như mọi khi, nhưng vừa đến cửa hàng thì bị một đám người chặn lại, nói muốn đưa Hoàng Song Tử đi. Anh ấy cũng không nói gì, chỉ đồng ý ngay.
Trước khi đi Hoàng Song Tử chỉ cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống, quay qua đội lên đầu anh, cười nhẹ mà nói nhỏ bên tai anh rằng: “Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Sau đó Hoàng Song Tử đã đi theo đám người đó lên xe rời đi, đến hôm nay vẫn chưa thấy đâu.
Dương Bảo Bình nghe anh tóm tắt trong mấy câu ngắn ngủi, dường như không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra chuyện gì.
Mục Song Ngư đang cúi đầu đan khăn nghe thấy anh ấy thở dài não nề, còn lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên vẫn bị tìm ra rồi.”
Sắc mặt của Mục Song Ngư không hề dao động, thật ra anh cũng đoán gần như chắc chắn là Hoàng Song Tử vì chuyện gì đó mà bỏ nhà đi, bây giờ bị bắt về rồi. Có vẻ anh ấy đã lấy lại ký ức, nên khi gặp đám người đó mới bình thản như thế.
Thật ra biết là chuyện sớm muộn, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng câu nói “tôi sẽ quay về” của Hoàng Song Tử trước khi đi lại khiến anh hơi mong chờ.
Ở với nhau cũng một khoảng thời gian, đột nhiên thiếu bóng dáng của Hoàng Song Tử, phòng trọ như thiếu đi chút hơi ấm, anh không quen.
“Cậu ấy nói sẽ quay lại sao?” Dương Bảo Bình cẩn thận hỏi lại.
Mục Song Ngư gật đầu.
“Vậy thì sẽ quay lại thôi.”
Trong giọng nói của Dương Bảo Bình mang chút vui vẻ, Mục Song Ngư nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy, Dương Bảo Bình tiếp tục nói.
“Cậu ấy chưa từng thất hứa, bao giờ cậu ấy quay về thì phiền cậu bảo cậu ấy liên lạc với tôi.”
Đôi mắt của Mục Song Ngư lóe chút ánh sáng, vô thức gật đầu đồng ý. Đợi xe của Dương Bảo Bình rời đi, anh mới nhận ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình có phải hơi ích kỷ.
Anh muốn giữ lại Hoàng Song Tử, nhưng Hoàng Song Tử còn có gia đình, anh ấy mất tích lâu như vậy chắc chắn bố mẹ vô cùng lo lắng, họ có mâu thuẫn gì thì ngồi xuống hòa giải êm xuôi, sau đó Hoàng Song Tử sẽ quay về quỹ đạo vốn có. Được ở bên gia đình là chuyện tốt, vậy mà anh lại…
Mục Song Ngư khẽ khàng thở dài, nhìn khăn len mình đang đan.
Nhớ lại mấy ngày trước khi Hoàng Song Tử thấy anh đan xong chiếc khăn nhỏ cho Mục Thiên Xứng, thì ghen tị bảo: “Tôi cũng muốn một cái!”
Mục Song Ngư bất đắc dĩ nói: “Muốn thì ra cửa hàng mua.”
“Không, phải là cậu đan cho tôi. Tôi thích màu vàng, cậu nhớ đó.”
Lúc đó anh không hứa gì với Hoàng Song Tử, nhưng hôm kia đi ngang qua cửa hàng bán len vẫn ghé vào mua mấy cuộn len màu vàng.
Mục Song Ngư lại tiếp tục những mũi đan, thầm nghĩ không biết bây giờ Hoàng Song Tử đang làm gì.
Hôm nay Mục Thiên Xứng lại mang vẻ mặt không vui đến trường, Biện Nhân Mã rất lo lắng, nhưng hỏi gì thì cậu nhóc cũng chỉ lắc đầu.
Biện Nhân Mã nhìn Mục Thiên Xứng xụ mặt ngồi trên ghế, đi đến gọi một tiếng. Thấy Mục Thiên Xứng há miệng trả lời, thì tiện tay nhét kẹo mút vào miệng cậu nhóc.
“Ngọt không?”
Mục Thiên Xứng nếm kẹo mút, gật đầu: “Ngọt.”
“Thiên Xứng, cậu đừng buồn nữa, nói tớ biết rốt cuộc là chuyện gì, tớ giúp cậu.”
Mục Thiên Xứng lắc đầu: “Cậu không giúp được.”
Anh lớn đột nhiên đi không nói tiếng nào, không biết có quay lại không. Lúc nghe Mục Song Ngư báo tin, Mục Thiên Xứng còn khóc một trận sưng hết cả mắt.
“Con chọn cậu ấy.”
Hai đứa đang nói chuyện, bỗng có một ngón tay chỉ vào Mục Thiên Xứng. Cậu nhóc ngước gương mặt ngây thơ không hiểu gì, nhìn bạn nam vừa cất tiếng.
Chuyện gì vậy? Chọn cái gì?
Cả buổi nay Mục Thiên Xứng đều không tập trung, không biết cả lớp đang bàn chuyện diễn một vở kịch để chào đón 20 tháng 11 sắp tới. Hoàng tử là bạn nam này rồi, công chúa thì chưa chọn được ai.
Biện Nhân Mã và tất cả các bạn còn lại đều trố mắt, sau đó Biện Nhân Mã tức đỏ mặt, đi lên hất tay của cậu bạn ra, che khuất Mục Thiên Xứng phía sau.
“Cậu mù à?! Cậu ấy là con trai! Con trai làm sao đóng vai công chúa?”
Bạn nam đó đỏ mặt nói: “Đương nhiên tớ biết Xứng là con trai, nhưng cậu ấy đẹp nhất lớp, thích hợp nhất.”
X…X… Xứng?
Mục Thiên Xứng ngồi đằng sau như có thể thấy núi lửa phun trào sau lưng Biện Nhân Mã, quả nhiên ngay sau đó đã nghe cậu bé quát xa xả:
“Ai cho cậu gọi thân thiết vậy hả? Thiên Xứng cho phép chưa? Tớ cho phép chưa?”
“Nhân Mã…” Mục Thiên Xứng chạy đến kéo cậu bé xuống, đáng tiếc không kéo được, Biện Nhân Mã thật sự rất khỏe.
Biện Nhân Mã lại nói: “Trong lớp nhiều bạn nữ xinh, sao cậu cứ nhắm vào cậu ấy thế?”
Có muốn đóng công chúa thật, thì hoàng tử cũng phải là tớ! Không tới lượt cậu!
Mục Thiên Xứng kéo tay bạn thân: “Nhân Mã, đừng cãi nhau, tớ không đóng vai nào hết, tớ cũng không muốn đóng.”
Biện Nhân Mã hung dữ trừng bạn nam, sau đó nhìn quanh lớp học một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một bạn nữ rất xinh xắn.
Cậu bé hùng hổ đi tới, nắm khuỷu tay của bạn nữ kéo người ta đến trước mặt bạn nam, còn trịnh trọng đặt tay của hai người bạn lên nhau: “Công chúa của cậu đây, không cần cảm ơn.”
Bạn nam mở miệng muốn nói, Biện Nhân Mã lại hằm hằm đe dọa: “Lắm chuyện nữa là tao tẩn mày đấy.”
“…”
Biện Nhân Mã kéo Mục Thiên Xứng về chỗ, cậu nhóc ngậm kẹo mút, vô tội nhìn Biện Nhân Mã đang hậm hực.
Mục Thiên Xứng ngẩng đầu nghĩ cách dỗ Biện Nhân Mã, vô thức bị chuyện này đè chuyện của anh lớn xuống.
“Đừng giận nữa, sau này tớ gọi cậu là Mã nhé?”
Biện Nhân Mã bĩu môi nhìn cậu nhóc.
“Cậu cũng gọi tớ là Xứng, chỉ chúng ta gọi nhau như vậy thôi, được không?”
Biện Nhân Mã ngẩng đầu lên thật cao, gật đầu thật mạnh, tươi cười híp mắt, hết giận rồi.
Dỗ dành Biện Nhân Mã, là chuyện rất dễ dàng với Mục Thiên Xứng.
Mà Hoàng Song Tử, bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện.
Không phải Hoàng Song Tử lại gặp chuyện gì, mà là ông Hoàng – bố của anh ấy bị anh ấy chọc tức, lên cơn đau tim phải nhập viện.
Hôm đó đi về nhà, anh nhìn con đường quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ mình đã đi trên con đường này khoảng năm năm. Từ căn nhà nhỏ bé nằm sâu trong ngõ, đến phá nhà xây lại căn nhà khang trang hơn. Sau này bố ăn lên làm ra thì mua miếng đất mặt phố, xây hẳn một căn nhà to lớn.
Nhưng dù lớn hay nhỏ, trong căn nhà chỉ có ba người, Hoàng Song Tử chưa từng cảm thấy hơi ấm của gia đình.
Anh vừa về nhà, chưa kịp uống miếng nước nghỉ ngơi đã bắt đầu một cuộc cãi vã lớn. Vẫn là những lời nói cay nghiệt của bố, mắng anh bất hiếu, bỏ nhà ra đi mặc kệ bố mẹ, là chửi anh nam không ra nam nhất quyết muốn tìm bác sĩ tâm lý điều trị, là bảo anh tìm bạn gái hay cưới vợ để chữa “bệnh”.
Ông Hoàng thở dốc, ôm ngực nhìn Hoàng Song Tử mang vẻ mặt lạnh lùng đối diện với mình: “Mày… mày… Tao… tao sẽ từ mày! Nhà họ Hoàng không có đứa con mất dạy như mày!”
Nói xong, ông Hoàng tiện tay vớ lấy gạt tàn thủy tinh trên bàn, ném về phía Hoàng Song Tử. Có lẽ nhờ nhiều lần tập luyện, nên gạt tàn thành thạo nhắm thẳng vào trán Hoàng Song Tử.
Một tiếng “cốp” vang lên khi gạt tàn đập trúng trán, tiếp đến là tiếng “choang” lúc gạt tàn rơi xuống nền đá lạnh.
Bà Hoàng hoảng sợ nhìn máu tươi chảy ròng rã trên mặt con trai, vội vàng cầm khăn chạy đến che lại chỗ bị thương cho Hoàng Song Tử.
Anh ấy nhắm mắt thở dài, giữ lấy cái khăn mà mẹ đưa cho, sau đó mới nói:
“Đó là khuynh hướng của con, bố đánh chết con cũng vậy, bắt con cưới mười cô gái cũng thế. Bố không chịu hiểu thì đi tìm bác sĩ, con nói hết lời rồi. Với lại, từ giờ con sẽ tự quyết định cuộc đời của mình, bố đừng cố xen vào nữa.”
Sau mấy câu nói đó của anh, ông Hoàng lên cơn đau tim, phải chở ngay đến bệnh viện, đến giờ vẫn hôn mê trên giường bệnh.
Trong phòng bệnh, bà Hoàng cầm hộp thức ăn đến trước mặt Hoàng Song Tử, anh cũng chỉ nhận lấy rồi đặt sang một bên.
Vết thương trên trán của anh đã được khâu lại, dùng tóc mái che kín đi. Bà Hoàng lưỡng lự giơ tay lên, cuối cùng vẫn bỏ xuống, ngồi bên cạnh con trai.
Bà Hoàng nắm lấy tay của Hoàng Song Tử, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của anh: “Song Tử, con đừng trách bố con. Ông ấy cũng chỉ thương con, lo cho tương lai của con, cho hương hỏa của nhà họ Hoàng.”
Hoàng Song Tử không lộ ra cảm xúc mà liếc nhìn mẹ.
“Song Tử… con nhìn bố con như vậy, không bằng nghe ông ấy thêm lần này.” Bà Hoàng cắn răng nói.
Hoàng Song Tử rút tay ra: “Mẹ từng nghĩ con có hạnh phúc không chưa?”
“Song Tử?”
Hoàng Song Tử thở dài: “Từ lúc con hiểu chuyện, mọi thứ xung quanh con đều nằm trong tầm kiểm soát của bố. Không bạn không chơi đùa, mười mấy năm của con chỉ biết đến học, khiến bố hài lòng hoặc là ăn đòn. Tình thương mà bố mẹ nói, con không cảm nhận được.”
“Cả bố và mẹ đều không ai cho con sự lựa chọn.”
Hoàng Song Tử xoa phần trán dưới băng gạc, cười khổ nhìn mẹ mình đang hoang mang: “Để con ví dụ đơn giản nhé, món mà mẹ hay nấu cho con, là mẹ tự cho rằng con thích. Bố thích ăn cay, gần như món nào cũng có thêm ớt. Chỉ có món đó cay nhẹ, không nồng, con vẫn ăn được nên con mới ăn mỗi món đó.”
Bà Hoàng hơi khó xử: “Tại con không nói, nên mẹ mới…”
“Con nói rồi.” Hoàng Song Tử cắt ngang lời của bà Hoàng: “Con nói những mấy lần con không ăn cay được, mẹ làm món gì đừng cho ớt vào, kết quả bữa sau vẫn toàn là món thêm ớt. Con muốn ăn cá, bố muốn ăn tôm, thay vì mua cả hai hoặc chiều ý con một lần, mẹ lại khuyên con ăn giống bố. Lần nào cũng vậy, chuyện gì mẹ cũng bắt con chiều theo ý bố. Con biết không phải mẹ không thương con, chỉ là với mẹ, bố luôn đúng, mẹ theo thói quen làm gì cũng nghĩ đến bố trước thôi.”
Tay bà Hoàng hơi run lên, quay sang một bên, rồi hơi cúi đầu xuống.
“Con chưa từng được lựa chọn gì cả, chưa từng thật sự vui vẻ một ngày. Con đã ở cái tuổi này rồi, muốn thoát khỏi trói buộc, lựa chọn cuộc sống mình muốn thôi.”
Trong phòng lại im lặng, bà Hoàng không nói gì, nhìn sang con trai từ lúc về nhà vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lại nhớ đến mấy tấm hình mà thám tử gửi tới. Trong đó có một bức Hoàng Song Tử đã cởi khẩu trang ra, nở nụ cười tươi không hề che giấu với người con trai nào đó.
Bà Hoàng không khỏi ghen tị, con trai chưa từng nở nụ cười như vậy trước mặt bố mẹ, rõ ràng Hoàng Song Tử đang sống rất thoải mái.
Hoàng Song Tử nhìn bố trên giường bệnh, qua thêm một lúc mới đứng dậy: “Con phải đi rồi, tránh bố tỉnh lại thấy con lại nổi giận.”
Bà Hoàng vội đứng dậy níu tay Hoàng Song Tử, mở miệng muốn nói lại không biết nói gì. Bà nhìn sang hộp cơm chưa được mở nắp, cầm lấy đưa cho anh: “Con mang theo ăn đi, yên tâm, không có món cay. Về phần bố con, mẹ sẽ từ từ nói chuyện.”
“Con sẽ thường gọi điện cho mẹ, mẹ yên tâm.”
Hoàng Song Tử cầm lấy hộp cơm, bước ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại một lần.
Mục Song Ngư cẩn thận đóng cửa hàng, một tay xách đồ, một tay bế Mục Thiên Xứng đi về. Cậu nhóc ôm chặt cổ anh hai, nhìn cảnh tượng xa dần phía sau.
Mục Thiên Xứng dụi mắt, gió lạnh thổi tới khiến cậu nhóc hơi buồn ngủ. Mục Song Ngư xoa lưng em trai, cất bước nhanh hơn chút nữa.
Đang bước lên tầng nhà trọ, lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, một giọng là của Đới Bạch Dương, giọng nói kia lại là…
Tim của Mục Song Ngư bỗng đập nhanh, vội vàng chạy đến đầu cầu thang. Quả nhiên thấy Đới Bạch Dương và Hoàng Song Tử đang nói chuyện ở trước cửa.
“Song Tử…” Mục Song Ngư bỗng gọi.
Cuộc trò chuyện dừng lại, Hoàng Song Tử quay sang cười với anh, nụ cười rất dịu dàng: “Ừ, tôi về rồi đây.”
Đới Bạch Dương nhìn hai người anh đang đối diện nhau, thấy Mục Thiên Xứng mơ mơ màng màng trong lòng Mục Song Ngư, bèn nhanh tay nhanh chân bế lấy cậu nhóc.
“Để Thiên Xứng tôi lo cho.” Sau đó thì bế nhóc con về phòng của mình.
Mục Song Ngư lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Hoàng Song Tử nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, thấy vết thương trên trán Hoàng Song Tử thì vội vàng vén tóc mái của anh ấy lên: “Sao anh lại bị thương rồi?”
“Xảy ra chút chuyện, không to tát.”
Hoàng Song Tử cười nhẹ, nắm tay anh, bàn tay lạnh giá của anh ấy nhắc nhở Mục Song Ngư mau mau vào nhà.
Mở cửa ra, trở tay kéo Hoàng Song Tử vào trong, căn phòng đóng kín cửa nên hơi ấm áp.
Mục Song Ngư bật điện, đặt đồ trên bàn, rồi nắm lấy bàn tay lạnh hơi trắng bệch của Hoàng Song Tử, đặt trước môi mình, hà hơi vào muốn sưởi ấm.
Hoàng Song Tử ngơ ngác nhìn anh, giây sau lại cong môi. Mục Song Ngư vừa xoa tay anh ấy vừa hỏi: “Ăn gì chưa?”
Hoàng Song Tử lắc đầu.
“Ừm, vậy anh đi thay đồ, tôi nấu ăn chút là xong.”
“Được.”
Quanh qua quẩn lại cả buổi cuối cùng cũng đến mười một rưỡi, Hoàng Song Tử đang định lên giường ngủ thì nghe Mục Song Ngư hỏi.
“Băng vết thương từ lúc nào, cần thay mới chưa?”
“Ừm, cũng cần thay rồi.”
Mục Song Ngư đi đến tủ quần áo, lấy hộp y tế nhỏ ra. Sau khi rửa sạch tay, anh mới nhẹ nhàng tháo băng trên trán Hoàng Song Tử. Nhìn rõ vết thương, Mục Song Ngư mím môi, dùng gạc ẩm thật cẩn thận lau sạch miệng vết thương.
Hoàng Song Tử hiểu chuyện ngồi yên trên giường, im lặng quan sát từng động tác của anh, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc này.
Đợi đến khi thay băng gạc xong, Mục Song Ngư lại nhanh tay dọn dẹp.
Hoàng Song Tử nghiêng người nằm trên giường, nhìn Mục Song Ngư nằm đưa lưng về phía mình, giơ tay lên nghịch mái tóc của anh.
“Cậu không tò mò tôi đã đi đâu sao?”
“Anh về nhà.” Mục Song Ngư đáp ngay.
Hoàng Song Tử cười cười, thả tóc anh ra, cánh tay bỏ xuống đặt ngang hông Mục Song Ngư. Anh giật mình, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng, nghe Hoàng Song Tử nói tiếp.
“Chuyện là tôi tạm thời không có nơi để về, phải làm phiền cậu thêm.”
“Ừm.”
“Song Ngư này.”
“Chuyện gì?”
Giọng điệu của Hoàng Song Tử có hơi vui vẻ: “Vừa nãy tôi thấy một chiếc khăn len vàng đang đan dở, cậu làm cho tôi sao?”
Mục Song Ngư chột dạ: “Tại rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“À, vậy đúng là làm cho tôi.”
“…”
“Song Ngư, nhớ tôi không?”
Mục Song Ngư hất tay anh ấy ra, kéo chăn lên qua mũi mình, lẩm bẩm: “Ai thèm nhớ anh.”
Hoàng Song Tử cứ dán sát tới, kéo chăn xuống cổ anh không để anh bị ngộp. Lại vòng tay qua ôm Mục Song Ngư, chống trán bên gáy anh.
Mục Song Ngư nghe tiếng thở đều đều truyền đến bên tai, hình như Hoàng Song Tử ngủ rồi. Anh cẩn thận quay người đối diện với anh ấy, Hoàng Song Tử nói sẽ quay lại, vậy mà thực sự quay lại. Mục Song Ngư khe khẽ chạm vào rìa băng gạc trắng, lại lướt xuống chạm vào gò má của Hoàng Song Tử.
Giống như chịu lực hấp dẫn, Mục Song Ngư chạm nhẹ môi lên chóp mũi của Hoàng Song Tử.
Anh hơi đỏ mặt, cố gắng kéo chăn qua đầu. Hoàng Song Tử chợt động đậy, cánh tay đang ôm anh cũng thêm sức ôm chặt hơn, khóe môi cong lên một độ rõ ràng.
Chẳng qua khi anh ấy đến nơi, lại chỉ thấy Mục Song Ngư cúi đầu hì hục làm gì đó sau quầy tính tiền, anh ấy vào cũng không hay biết. Dương Bảo Bình phải cất tiếng gọi, anh mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Là anh à?”
Dương Bảo Bình thoáng nhìn khăn len màu vàng đan từ loại len lớn, đã đan được kha khá trong tay Mục Song Ngư, cất tiếng hỏi: “Song Tử đâu rồi?”
Mục Song Ngư rũ mắt, tiếp tục đan khăn mà chậm rãi trả lời: “Hôm kia anh ấy đi rồi.”
Anh kể lại chuyện vào sáng hôm kia, hóa ra hôm đó hai người vẫn đi làm như mọi khi, nhưng vừa đến cửa hàng thì bị một đám người chặn lại, nói muốn đưa Hoàng Song Tử đi. Anh ấy cũng không nói gì, chỉ đồng ý ngay.
Trước khi đi Hoàng Song Tử chỉ cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình xuống, quay qua đội lên đầu anh, cười nhẹ mà nói nhỏ bên tai anh rằng: “Tôi sẽ quay lại sớm thôi.”
Sau đó Hoàng Song Tử đã đi theo đám người đó lên xe rời đi, đến hôm nay vẫn chưa thấy đâu.
Dương Bảo Bình nghe anh tóm tắt trong mấy câu ngắn ngủi, dường như không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra chuyện gì.
Mục Song Ngư đang cúi đầu đan khăn nghe thấy anh ấy thở dài não nề, còn lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên vẫn bị tìm ra rồi.”
Sắc mặt của Mục Song Ngư không hề dao động, thật ra anh cũng đoán gần như chắc chắn là Hoàng Song Tử vì chuyện gì đó mà bỏ nhà đi, bây giờ bị bắt về rồi. Có vẻ anh ấy đã lấy lại ký ức, nên khi gặp đám người đó mới bình thản như thế.
Thật ra biết là chuyện sớm muộn, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng câu nói “tôi sẽ quay về” của Hoàng Song Tử trước khi đi lại khiến anh hơi mong chờ.
Ở với nhau cũng một khoảng thời gian, đột nhiên thiếu bóng dáng của Hoàng Song Tử, phòng trọ như thiếu đi chút hơi ấm, anh không quen.
“Cậu ấy nói sẽ quay lại sao?” Dương Bảo Bình cẩn thận hỏi lại.
Mục Song Ngư gật đầu.
“Vậy thì sẽ quay lại thôi.”
Trong giọng nói của Dương Bảo Bình mang chút vui vẻ, Mục Song Ngư nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy, Dương Bảo Bình tiếp tục nói.
“Cậu ấy chưa từng thất hứa, bao giờ cậu ấy quay về thì phiền cậu bảo cậu ấy liên lạc với tôi.”
Đôi mắt của Mục Song Ngư lóe chút ánh sáng, vô thức gật đầu đồng ý. Đợi xe của Dương Bảo Bình rời đi, anh mới nhận ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình có phải hơi ích kỷ.
Anh muốn giữ lại Hoàng Song Tử, nhưng Hoàng Song Tử còn có gia đình, anh ấy mất tích lâu như vậy chắc chắn bố mẹ vô cùng lo lắng, họ có mâu thuẫn gì thì ngồi xuống hòa giải êm xuôi, sau đó Hoàng Song Tử sẽ quay về quỹ đạo vốn có. Được ở bên gia đình là chuyện tốt, vậy mà anh lại…
Mục Song Ngư khẽ khàng thở dài, nhìn khăn len mình đang đan.
Nhớ lại mấy ngày trước khi Hoàng Song Tử thấy anh đan xong chiếc khăn nhỏ cho Mục Thiên Xứng, thì ghen tị bảo: “Tôi cũng muốn một cái!”
Mục Song Ngư bất đắc dĩ nói: “Muốn thì ra cửa hàng mua.”
“Không, phải là cậu đan cho tôi. Tôi thích màu vàng, cậu nhớ đó.”
Lúc đó anh không hứa gì với Hoàng Song Tử, nhưng hôm kia đi ngang qua cửa hàng bán len vẫn ghé vào mua mấy cuộn len màu vàng.
Mục Song Ngư lại tiếp tục những mũi đan, thầm nghĩ không biết bây giờ Hoàng Song Tử đang làm gì.
Hôm nay Mục Thiên Xứng lại mang vẻ mặt không vui đến trường, Biện Nhân Mã rất lo lắng, nhưng hỏi gì thì cậu nhóc cũng chỉ lắc đầu.
Biện Nhân Mã nhìn Mục Thiên Xứng xụ mặt ngồi trên ghế, đi đến gọi một tiếng. Thấy Mục Thiên Xứng há miệng trả lời, thì tiện tay nhét kẹo mút vào miệng cậu nhóc.
“Ngọt không?”
Mục Thiên Xứng nếm kẹo mút, gật đầu: “Ngọt.”
“Thiên Xứng, cậu đừng buồn nữa, nói tớ biết rốt cuộc là chuyện gì, tớ giúp cậu.”
Mục Thiên Xứng lắc đầu: “Cậu không giúp được.”
Anh lớn đột nhiên đi không nói tiếng nào, không biết có quay lại không. Lúc nghe Mục Song Ngư báo tin, Mục Thiên Xứng còn khóc một trận sưng hết cả mắt.
“Con chọn cậu ấy.”
Hai đứa đang nói chuyện, bỗng có một ngón tay chỉ vào Mục Thiên Xứng. Cậu nhóc ngước gương mặt ngây thơ không hiểu gì, nhìn bạn nam vừa cất tiếng.
Chuyện gì vậy? Chọn cái gì?
Cả buổi nay Mục Thiên Xứng đều không tập trung, không biết cả lớp đang bàn chuyện diễn một vở kịch để chào đón 20 tháng 11 sắp tới. Hoàng tử là bạn nam này rồi, công chúa thì chưa chọn được ai.
Biện Nhân Mã và tất cả các bạn còn lại đều trố mắt, sau đó Biện Nhân Mã tức đỏ mặt, đi lên hất tay của cậu bạn ra, che khuất Mục Thiên Xứng phía sau.
“Cậu mù à?! Cậu ấy là con trai! Con trai làm sao đóng vai công chúa?”
Bạn nam đó đỏ mặt nói: “Đương nhiên tớ biết Xứng là con trai, nhưng cậu ấy đẹp nhất lớp, thích hợp nhất.”
X…X… Xứng?
Mục Thiên Xứng ngồi đằng sau như có thể thấy núi lửa phun trào sau lưng Biện Nhân Mã, quả nhiên ngay sau đó đã nghe cậu bé quát xa xả:
“Ai cho cậu gọi thân thiết vậy hả? Thiên Xứng cho phép chưa? Tớ cho phép chưa?”
“Nhân Mã…” Mục Thiên Xứng chạy đến kéo cậu bé xuống, đáng tiếc không kéo được, Biện Nhân Mã thật sự rất khỏe.
Biện Nhân Mã lại nói: “Trong lớp nhiều bạn nữ xinh, sao cậu cứ nhắm vào cậu ấy thế?”
Có muốn đóng công chúa thật, thì hoàng tử cũng phải là tớ! Không tới lượt cậu!
Mục Thiên Xứng kéo tay bạn thân: “Nhân Mã, đừng cãi nhau, tớ không đóng vai nào hết, tớ cũng không muốn đóng.”
Biện Nhân Mã hung dữ trừng bạn nam, sau đó nhìn quanh lớp học một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một bạn nữ rất xinh xắn.
Cậu bé hùng hổ đi tới, nắm khuỷu tay của bạn nữ kéo người ta đến trước mặt bạn nam, còn trịnh trọng đặt tay của hai người bạn lên nhau: “Công chúa của cậu đây, không cần cảm ơn.”
Bạn nam mở miệng muốn nói, Biện Nhân Mã lại hằm hằm đe dọa: “Lắm chuyện nữa là tao tẩn mày đấy.”
“…”
Biện Nhân Mã kéo Mục Thiên Xứng về chỗ, cậu nhóc ngậm kẹo mút, vô tội nhìn Biện Nhân Mã đang hậm hực.
Mục Thiên Xứng ngẩng đầu nghĩ cách dỗ Biện Nhân Mã, vô thức bị chuyện này đè chuyện của anh lớn xuống.
“Đừng giận nữa, sau này tớ gọi cậu là Mã nhé?”
Biện Nhân Mã bĩu môi nhìn cậu nhóc.
“Cậu cũng gọi tớ là Xứng, chỉ chúng ta gọi nhau như vậy thôi, được không?”
Biện Nhân Mã ngẩng đầu lên thật cao, gật đầu thật mạnh, tươi cười híp mắt, hết giận rồi.
Dỗ dành Biện Nhân Mã, là chuyện rất dễ dàng với Mục Thiên Xứng.
Mà Hoàng Song Tử, bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện.
Không phải Hoàng Song Tử lại gặp chuyện gì, mà là ông Hoàng – bố của anh ấy bị anh ấy chọc tức, lên cơn đau tim phải nhập viện.
Hôm đó đi về nhà, anh nhìn con đường quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ mình đã đi trên con đường này khoảng năm năm. Từ căn nhà nhỏ bé nằm sâu trong ngõ, đến phá nhà xây lại căn nhà khang trang hơn. Sau này bố ăn lên làm ra thì mua miếng đất mặt phố, xây hẳn một căn nhà to lớn.
Nhưng dù lớn hay nhỏ, trong căn nhà chỉ có ba người, Hoàng Song Tử chưa từng cảm thấy hơi ấm của gia đình.
Anh vừa về nhà, chưa kịp uống miếng nước nghỉ ngơi đã bắt đầu một cuộc cãi vã lớn. Vẫn là những lời nói cay nghiệt của bố, mắng anh bất hiếu, bỏ nhà ra đi mặc kệ bố mẹ, là chửi anh nam không ra nam nhất quyết muốn tìm bác sĩ tâm lý điều trị, là bảo anh tìm bạn gái hay cưới vợ để chữa “bệnh”.
Ông Hoàng thở dốc, ôm ngực nhìn Hoàng Song Tử mang vẻ mặt lạnh lùng đối diện với mình: “Mày… mày… Tao… tao sẽ từ mày! Nhà họ Hoàng không có đứa con mất dạy như mày!”
Nói xong, ông Hoàng tiện tay vớ lấy gạt tàn thủy tinh trên bàn, ném về phía Hoàng Song Tử. Có lẽ nhờ nhiều lần tập luyện, nên gạt tàn thành thạo nhắm thẳng vào trán Hoàng Song Tử.
Một tiếng “cốp” vang lên khi gạt tàn đập trúng trán, tiếp đến là tiếng “choang” lúc gạt tàn rơi xuống nền đá lạnh.
Bà Hoàng hoảng sợ nhìn máu tươi chảy ròng rã trên mặt con trai, vội vàng cầm khăn chạy đến che lại chỗ bị thương cho Hoàng Song Tử.
Anh ấy nhắm mắt thở dài, giữ lấy cái khăn mà mẹ đưa cho, sau đó mới nói:
“Đó là khuynh hướng của con, bố đánh chết con cũng vậy, bắt con cưới mười cô gái cũng thế. Bố không chịu hiểu thì đi tìm bác sĩ, con nói hết lời rồi. Với lại, từ giờ con sẽ tự quyết định cuộc đời của mình, bố đừng cố xen vào nữa.”
Sau mấy câu nói đó của anh, ông Hoàng lên cơn đau tim, phải chở ngay đến bệnh viện, đến giờ vẫn hôn mê trên giường bệnh.
Trong phòng bệnh, bà Hoàng cầm hộp thức ăn đến trước mặt Hoàng Song Tử, anh cũng chỉ nhận lấy rồi đặt sang một bên.
Vết thương trên trán của anh đã được khâu lại, dùng tóc mái che kín đi. Bà Hoàng lưỡng lự giơ tay lên, cuối cùng vẫn bỏ xuống, ngồi bên cạnh con trai.
Bà Hoàng nắm lấy tay của Hoàng Song Tử, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của anh: “Song Tử, con đừng trách bố con. Ông ấy cũng chỉ thương con, lo cho tương lai của con, cho hương hỏa của nhà họ Hoàng.”
Hoàng Song Tử không lộ ra cảm xúc mà liếc nhìn mẹ.
“Song Tử… con nhìn bố con như vậy, không bằng nghe ông ấy thêm lần này.” Bà Hoàng cắn răng nói.
Hoàng Song Tử rút tay ra: “Mẹ từng nghĩ con có hạnh phúc không chưa?”
“Song Tử?”
Hoàng Song Tử thở dài: “Từ lúc con hiểu chuyện, mọi thứ xung quanh con đều nằm trong tầm kiểm soát của bố. Không bạn không chơi đùa, mười mấy năm của con chỉ biết đến học, khiến bố hài lòng hoặc là ăn đòn. Tình thương mà bố mẹ nói, con không cảm nhận được.”
“Cả bố và mẹ đều không ai cho con sự lựa chọn.”
Hoàng Song Tử xoa phần trán dưới băng gạc, cười khổ nhìn mẹ mình đang hoang mang: “Để con ví dụ đơn giản nhé, món mà mẹ hay nấu cho con, là mẹ tự cho rằng con thích. Bố thích ăn cay, gần như món nào cũng có thêm ớt. Chỉ có món đó cay nhẹ, không nồng, con vẫn ăn được nên con mới ăn mỗi món đó.”
Bà Hoàng hơi khó xử: “Tại con không nói, nên mẹ mới…”
“Con nói rồi.” Hoàng Song Tử cắt ngang lời của bà Hoàng: “Con nói những mấy lần con không ăn cay được, mẹ làm món gì đừng cho ớt vào, kết quả bữa sau vẫn toàn là món thêm ớt. Con muốn ăn cá, bố muốn ăn tôm, thay vì mua cả hai hoặc chiều ý con một lần, mẹ lại khuyên con ăn giống bố. Lần nào cũng vậy, chuyện gì mẹ cũng bắt con chiều theo ý bố. Con biết không phải mẹ không thương con, chỉ là với mẹ, bố luôn đúng, mẹ theo thói quen làm gì cũng nghĩ đến bố trước thôi.”
Tay bà Hoàng hơi run lên, quay sang một bên, rồi hơi cúi đầu xuống.
“Con chưa từng được lựa chọn gì cả, chưa từng thật sự vui vẻ một ngày. Con đã ở cái tuổi này rồi, muốn thoát khỏi trói buộc, lựa chọn cuộc sống mình muốn thôi.”
Trong phòng lại im lặng, bà Hoàng không nói gì, nhìn sang con trai từ lúc về nhà vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lại nhớ đến mấy tấm hình mà thám tử gửi tới. Trong đó có một bức Hoàng Song Tử đã cởi khẩu trang ra, nở nụ cười tươi không hề che giấu với người con trai nào đó.
Bà Hoàng không khỏi ghen tị, con trai chưa từng nở nụ cười như vậy trước mặt bố mẹ, rõ ràng Hoàng Song Tử đang sống rất thoải mái.
Hoàng Song Tử nhìn bố trên giường bệnh, qua thêm một lúc mới đứng dậy: “Con phải đi rồi, tránh bố tỉnh lại thấy con lại nổi giận.”
Bà Hoàng vội đứng dậy níu tay Hoàng Song Tử, mở miệng muốn nói lại không biết nói gì. Bà nhìn sang hộp cơm chưa được mở nắp, cầm lấy đưa cho anh: “Con mang theo ăn đi, yên tâm, không có món cay. Về phần bố con, mẹ sẽ từ từ nói chuyện.”
“Con sẽ thường gọi điện cho mẹ, mẹ yên tâm.”
Hoàng Song Tử cầm lấy hộp cơm, bước ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại một lần.
Mục Song Ngư cẩn thận đóng cửa hàng, một tay xách đồ, một tay bế Mục Thiên Xứng đi về. Cậu nhóc ôm chặt cổ anh hai, nhìn cảnh tượng xa dần phía sau.
Mục Thiên Xứng dụi mắt, gió lạnh thổi tới khiến cậu nhóc hơi buồn ngủ. Mục Song Ngư xoa lưng em trai, cất bước nhanh hơn chút nữa.
Đang bước lên tầng nhà trọ, lại nghe thấy hai giọng nói quen thuộc, một giọng là của Đới Bạch Dương, giọng nói kia lại là…
Tim của Mục Song Ngư bỗng đập nhanh, vội vàng chạy đến đầu cầu thang. Quả nhiên thấy Đới Bạch Dương và Hoàng Song Tử đang nói chuyện ở trước cửa.
“Song Tử…” Mục Song Ngư bỗng gọi.
Cuộc trò chuyện dừng lại, Hoàng Song Tử quay sang cười với anh, nụ cười rất dịu dàng: “Ừ, tôi về rồi đây.”
Đới Bạch Dương nhìn hai người anh đang đối diện nhau, thấy Mục Thiên Xứng mơ mơ màng màng trong lòng Mục Song Ngư, bèn nhanh tay nhanh chân bế lấy cậu nhóc.
“Để Thiên Xứng tôi lo cho.” Sau đó thì bế nhóc con về phòng của mình.
Mục Song Ngư lấy lại tinh thần, đi đến trước mặt Hoàng Song Tử nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, thấy vết thương trên trán Hoàng Song Tử thì vội vàng vén tóc mái của anh ấy lên: “Sao anh lại bị thương rồi?”
“Xảy ra chút chuyện, không to tát.”
Hoàng Song Tử cười nhẹ, nắm tay anh, bàn tay lạnh giá của anh ấy nhắc nhở Mục Song Ngư mau mau vào nhà.
Mở cửa ra, trở tay kéo Hoàng Song Tử vào trong, căn phòng đóng kín cửa nên hơi ấm áp.
Mục Song Ngư bật điện, đặt đồ trên bàn, rồi nắm lấy bàn tay lạnh hơi trắng bệch của Hoàng Song Tử, đặt trước môi mình, hà hơi vào muốn sưởi ấm.
Hoàng Song Tử ngơ ngác nhìn anh, giây sau lại cong môi. Mục Song Ngư vừa xoa tay anh ấy vừa hỏi: “Ăn gì chưa?”
Hoàng Song Tử lắc đầu.
“Ừm, vậy anh đi thay đồ, tôi nấu ăn chút là xong.”
“Được.”
Quanh qua quẩn lại cả buổi cuối cùng cũng đến mười một rưỡi, Hoàng Song Tử đang định lên giường ngủ thì nghe Mục Song Ngư hỏi.
“Băng vết thương từ lúc nào, cần thay mới chưa?”
“Ừm, cũng cần thay rồi.”
Mục Song Ngư đi đến tủ quần áo, lấy hộp y tế nhỏ ra. Sau khi rửa sạch tay, anh mới nhẹ nhàng tháo băng trên trán Hoàng Song Tử. Nhìn rõ vết thương, Mục Song Ngư mím môi, dùng gạc ẩm thật cẩn thận lau sạch miệng vết thương.
Hoàng Song Tử hiểu chuyện ngồi yên trên giường, im lặng quan sát từng động tác của anh, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc này.
Đợi đến khi thay băng gạc xong, Mục Song Ngư lại nhanh tay dọn dẹp.
Hoàng Song Tử nghiêng người nằm trên giường, nhìn Mục Song Ngư nằm đưa lưng về phía mình, giơ tay lên nghịch mái tóc của anh.
“Cậu không tò mò tôi đã đi đâu sao?”
“Anh về nhà.” Mục Song Ngư đáp ngay.
Hoàng Song Tử cười cười, thả tóc anh ra, cánh tay bỏ xuống đặt ngang hông Mục Song Ngư. Anh giật mình, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng, nghe Hoàng Song Tử nói tiếp.
“Chuyện là tôi tạm thời không có nơi để về, phải làm phiền cậu thêm.”
“Ừm.”
“Song Ngư này.”
“Chuyện gì?”
Giọng điệu của Hoàng Song Tử có hơi vui vẻ: “Vừa nãy tôi thấy một chiếc khăn len vàng đang đan dở, cậu làm cho tôi sao?”
Mục Song Ngư chột dạ: “Tại rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“À, vậy đúng là làm cho tôi.”
“…”
“Song Ngư, nhớ tôi không?”
Mục Song Ngư hất tay anh ấy ra, kéo chăn lên qua mũi mình, lẩm bẩm: “Ai thèm nhớ anh.”
Hoàng Song Tử cứ dán sát tới, kéo chăn xuống cổ anh không để anh bị ngộp. Lại vòng tay qua ôm Mục Song Ngư, chống trán bên gáy anh.
Mục Song Ngư nghe tiếng thở đều đều truyền đến bên tai, hình như Hoàng Song Tử ngủ rồi. Anh cẩn thận quay người đối diện với anh ấy, Hoàng Song Tử nói sẽ quay lại, vậy mà thực sự quay lại. Mục Song Ngư khe khẽ chạm vào rìa băng gạc trắng, lại lướt xuống chạm vào gò má của Hoàng Song Tử.
Giống như chịu lực hấp dẫn, Mục Song Ngư chạm nhẹ môi lên chóp mũi của Hoàng Song Tử.
Anh hơi đỏ mặt, cố gắng kéo chăn qua đầu. Hoàng Song Tử chợt động đậy, cánh tay đang ôm anh cũng thêm sức ôm chặt hơn, khóe môi cong lên một độ rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất