Chương 35: Nuông chiều
Trời bỗng dưng đổ trận mưa lớn, những hạt mưa nặng đập xối xả xuống muôn vật, những vũng nước lớn trên mặt đất nổi từng hạt bong bóng. Xung quanh tối sầm như ban đêm, mưa trắng xóa không thấy đường.
Biện Nhân Mã kéo kín rèm cửa che khuất khung cảnh, trong phòng khách bật điện sáng trưng. Cậu nhanh chóng lấy tai nghe ra kết nối với điện thoại, cẩn thận đặt vào tai Mục Thiên Xứng để anh không nghe thấy tiếng mưa bên ngoài.
Mục Thiên Xứng vốn dĩ ngồi thẳng đột nghiêng người, chuẩn xác rơi đúng vào lòng Biện Nhân Mã, như vậy cảm thấy rất an toàn. Cậu theo thói quen ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về.
Biện Nhân Mã biết được chuyện trước đây của anh sau một lần nói chuyện với Mục Song Ngư. Nhiều năm trôi qua rồi, ám ảnh vẫn cứ đeo bám. Trên bàn có chai rượu uống đã kha khá, lúc cậu chạy đến đây anh đã uống được mấy ly rồi.
Mục Thiên Xứng ngà ngà say ngẩng đầu nhìn cậu, Biện Nhân Mã cúi xuống nhìn anh.
“Mã, tôi…”
“Hửm?”
Mục Thiên Xứng chỉnh tư thế, tỏ ra đáng thương mà yêu cầu: “Cậu hôn tôi được không?”
“…”
H… H… hôn…?
Mục Thiên Xứng nhìn Biện Nhân Mã hóa đá bên cạnh, bĩu môi, nằm co người trên ghế sofa. Không thì cố đi ngủ cũng được, biết đâu tỉnh dậy trời sẽ tạnh.
“Xứng? Xứng?”
Biện Nhân Mã vội vàng kéo anh dậy, Mục Thiên Xứng ấm ức giận dỗi nhìn cậu, từ ánh mắt có thể nhìn ra anh đang gào thét trong câm lặng: không hôn thì để tôi ngủ!
Biện Nhân Mã thở dài, cậu đâu có nói mình không đồng ý, là anh tự dưng yêu cầu như vậy nên cậu chưa kịp tiêu hóa. Biện Nhân Mã hơi rướn người, giữ gương mặt của Mục Thiên Xứng hôn nhẹ lên trán, lướt xuống mũi anh.
Vốn tưởng Mục Thiên Xứng chịu rồi, có ai ngờ anh lại xụ mặt xuống, rõ ràng rất thất vọng.
“Sao thế?”
Biện Nhân Mã ngạc nhiên, bình thường không phải anh đều thích hôn như vậy?
Mục Thiên Xứng trề môi ra, cậu lập tức hiểu ý. Sau đó hoàn toàn theo bản năng, cậu vỗ lên đầu anh, được nước lấn tới.
“Mã đánh tôi?”
“…”
“Nhân Mã lại đi đánh tôi?”
“…”
“Lần đầu tiên Biện Nhân Mã đánh tôi.”
“…”
“Lớp phó không cho thì thôi, sao lại đánh tôi?!”
Mục Thiên Xứng rưng rưng, Biện Nhân Mã luống cuống dỗ dành, xoa chỗ mình vừa đánh.
Thôi, tâm trạng của Mục Thiên Xứng không tốt, không chọc anh thì hơn. Nghĩ như vậy, Biện Nhân Mã rướn người, hôn lên đôi môi mếu máo của Mục Thiên Xứng.
Anh đạt được mục đích lập tức híp mắt lại, nắm khuỷu tay của Biện Nhân Mã dùng sức giữ chặt cậu, không cho cậu lùi lại quá nhanh. Thế là Biện Nhân Mã chỉ định hôn như chuồn chuồn lướt nước đã bị cuốn vào một nụ hôn sâu lúc nào không hay. Cậu kinh ngạc tròn mắt, cảm nhận rõ được lưỡi của đối phương nghịch ngợm trong miệng mình.
Biện Nhân Mã đẩy Mục Thiên Xứng tựa lên lưng ghế, nung nấu ý định trả thù mà đáp lại một cách đáng sợ. Tai nghe rơi xuống từ lúc nào, Mục Thiên Xứng một tay giữ khuỷu tay của cậu, một tay trượt từ gáy xuống, lướt qua lưng, thản nhiên đặt lên mông Biện Nhân Mã.
Ừm, quả nhiên là rất cong.
Mục Thiên Xứng xấu xa nghĩ.
Anh quay người, đổi tư thế đè lên người cậu, điên cuồng ma sát cánh môi của Biện Nhân Mã. Nụ hôn bất ngờ chuyển sang cằm, lướt xuống cổ, Biện Nhân Mã lại không đẩy Mục Thiên Xứng ra, còn có vẻ đang thuận theo.
“Xứng, hức…”
Hung dữ cắn lên xương quai xanh, Mục Thiên Xứng nhìn xuống Biện Nhân Mã đang thở dốc, vệt đỏ lan từ mặt xuống nhuộm cái cổ trắng trẻo, đôi mắt khẽ híp lại. Anh thở dài, say vì rượu không đáng sợ bằng say vì cậu, suýt nữa thì…
“Cậu… xin lỗi, tôi không kiểm soát được.”
Giọng của anh rất khàn, Biện Nhân Mã đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng.
Mục Thiên Xứng vuốt mặt, đứng dậy muốn đi đến phòng tắm xả nguội cái nóng trong người. Nhưng Biện Nhân Mã lại nắm lấy cổ tay của anh, ậm ừ đề nghị.
“Về phòng, tôi giúp cậu, mùa này tắm nước lạnh không tốt.”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Mục Thiên Xứng hấp tấp chạy đi. Không phải không muốn, mà là anh biết nếu để cậu giúp, anh sẽ mất kiểm soát làm ra chuyện cưỡng ép cậu mất.
Biện Nhân Mã nhìn bóng lưng của anh, ngồi bịch xuống sofa, bất đắc dĩ cười khổ. Cái tên này, rõ ràng đã dâng tận miệng rồi.
…
…
Ban đêm ở nhà họ Dương, dưới sự giúp đỡ của bố mình, Dương Bảo Bình khó khăn lết từng bước đi về giường của mình. Hai ngày trước anh đã về nhà của mình, lúc đó phải xin mọi người mãi mới được. Anh đi đứng vẫn hơi khó khăn, nhiều thời gian cần ngồi xe lăn, chuyện gì cũng cần người giúp đúng là cảm thấy mất mặt.
Dương Bảo Bình thở phào một hơi, ông Dương muốn đắp chăn lên cho anh, Dương Bảo Bình vội vàng giành công việc.
“Được rồi bố, con tự làm được. Cũng muộn rồi, bố mau về phòng nghỉ ngơi.”
Ông Dương vui vẻ cười, để lộ rõ vết nhăn ở khóe mắt: “Được, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, có gì cứ gọi bố mẹ.”
Dương Bảo Bình gật đầu, ông Dương đỡ anh nằm xuống mới rời đi.
Dương Bảo Bình chớp mắt mấy lần, nhìn sang chiếc gối trống bên cạnh. Giang Thiên Yết nhất định phải đi xa công tác, hôm qua mới đi, khoảng năm ngày sau mới về.
Nhớ Thiên Yết.
Muốn nghe giọng của Thiên Yết.
Anh nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, vươn tay cố gắng lấy. Không biết bây giờ cậu đang làm gì, có rảnh không. Dương Bảo Bình nhìn giờ đã mười giờ, múi giờ giữa hai nước chênh lệch hai tiếng, vậy thì bây giờ chỗ Giang Thiên Yết mới là tám giờ tối. Anh ngẫm nghĩ, thử nhắn tin cho cậu.
Mong đợi nhìn chằm chằm màn hình, bên kia hiện lên chữ “đã xem”, sau đó một đoạn voice chat được gửi đến. Dương Bảo Bình cười tươi, lập tức ấn nghe.
[Ngủ ngon, ông xã.]
Dương Bảo Bình ấn đi ấn lại, nghe thêm mấy lần mới hài lòng tắt máy đi ngủ.
Năm ngày sau đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, Dương Bảo Bình hồi phục tốt, điều này khiến bố mẹ anh rất yên lòng. Mẹ anh nghe bác sĩ dặn dò xong thì vui vẻ đẩy xe, chậm rãi đưa anh ra khỏi bệnh viện.
“Mẹ, hôm nay Thiên Yết về đúng không?” Anh đột nhiên quay lại hỏi.
Bà Dương hiểu ý của con trai, yêu thương mà nhéo tai anh, cười nói: “Thằng bé vừa về đã đến công ty, con muốn gặp luôn?”
Dương Bảo Bình gật đầu.
Bà Dương lắc đầu cười, trước cửa bệnh viện có tài xế riêng đang đợi, chạy đến đỡ Dương Bảo Bình lên xe. Bà Dương vốn định đi cùng anh, lại bị một cuộc gọi từ bên tập đoàn gọi đi.
“Cậu đưa Bảo Bình đến Sco.”
“Vâng, bà chủ.”
“Tuyệt đối phải chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Dương Bảo Bình nhìn đường xá hai bên đường, so với mười năm trước cũng không thay đổi nhiều lắm. Xe chạy chậm rì rì khiến anh hơi sốt ruột, nhưng lời của ông bà chủ rõ ràng có tác dụng hơn cậu chủ này nhiều, anh nói một câu tài xế đã kêu khổ mười câu, mất hơn ba mươi phút mới đến nơi.
Tài xế định lấy xe cho anh, Dương Bảo Bình lập tức từ chối. Nếu để người ngoài thấy người yêu của cậu ngồi xe lăn, nhất định sẽ nói xấu sau lưng. Thế là anh đi xuống, dùng tốc độ chậm chạp đi vào. Trước đó đã gọi điện thông báo một tiếng, vừa đi được mấy bước thì thấy Doãn Sư Tử đi ra đón anh.
“Thiên Yết vẫn đang họp sao?”
Doãn Sư Tử gật đầu, đưa anh vào trong: “Cũng sắp xong rồi.”
Nhân viên đi qua tò mò nhìn Dương Bảo Bình, âm thầm đoán xem anh là ai mà lại đi với vệ sĩ riêng của tổng giám đốc mới nhậm chức.
Doãn Sư Tử kiên nhẫn đi phía sau anh, đến thang máy riêng thì đi thẳng lên tầng mười hai. Dương Bảo Bình đã cảm thấy mỏi chân, thỉnh thoảng lén đấm nhẹ lên đùi.
Lúc anh bước ra khỏi cửa thang máy, thì ngã rẽ bên kia xuất hiện bóng người quen thuộc. Giang Thiên Yết khoác một bộ vest đen lịch lãm, vừa đi vừa dặn dò với thư ký đi phía sau mình.
Cậu cũng liếc thấy anh, vẻ mặt nghiêm nghị hiện lên vui vẻ, nhanh chóng đi tới. Để ý không thấy xe của anh đâu, không khỏi nhíu mày.
Doãn Sư Tử nhận được ánh mắt dò hỏi, lập tức hiểu ý trả lời: “Cậu Dương đi bộ lên đây, không mang theo xe.”
Dương Bảo Bình nhún vai: “Xem như luyện tập đi.”
“Từ đấy lên đây xa cỡ nào.” Giang Thiên Yết nghĩ đến đại sảnh quá rộng lớn ở tầng một, không vui lắc đầu. Dù biết anh cần đi lại nhiều, nhưng đi xa như vậy cũng không nên, cứ từ từ thôi.
Giang Thiên Yết đi đến trước mặt Dương Bảo Bình, hiện tại cậu đã đứng ngang bằng anh, vì đi giày nên sẽ thấy cậu nhỉnh hơn một hai phân. Giang Thiên Yết không nói nhiều, khom người nhanh chóng bế bổng Dương Bảo Bình lên. Anh bây giờ nhẹ tễnh, bế trong lòng không tốn chút sức.
Doãn Sư Tử: “…”
Nhân viên xung quanh: “…”
Dương Bảo Bình sững sờ, trố mắt nhìn Giang Thiên Yết, không dám tin mà nhìn lại bản thân lúc này, thật sự bị cậu bế lên rồi.
“Bỏ anh xuống.” Dương Bảo Bình lí nhí.
“Yên đi, em dám cá anh mỏi chân sắp không lết được rồi.” Giang Thiên Yết không thèm nghe, quay qua nói với Doãn Sư Tử: “Leo, làm phiền anh đi lấy một cốc cà phê và một cốc nước cam.”
“Được.”
“Cho anh cà phê.” Dương Bảo Bình lập tức nói.
“Không được, anh ăn gì chưa?”
“Sắp trưa rồi, hay là ăn cùng bố mẹ?”
“Cũng được, để em hỏi họ.”
Thư ký mở cửa phòng, Giang Thiên Yết thản nhiên bế Dương Bảo Bình vào, đặt anh ngồi trên ghế sofa êm ái. Để tránh bên ngoài nhìn vào phòng, Giang Thiên Yết đi kèo rèm cửa sổ trước, sau đó cởi bỏ áo khoác ngoài treo trên giá, cuối cùng mới quay về bên Dương Bảo Bình.
Dù thời tiết dạo này ấm lên nhưng anh vẫn phải ăn mặc kín kẽ, Dương Bảo Bình tháo khăn quàng ra đặt trên thành ghế. Thấy Giang Thiên Yết ngồi xuống định bóp chân cho mình, anh vội vã ngăn cản.
“Không cần, anh ngồi lát là hết mỏi.”
“Im lặng và ngồi yên đó đi.”
Giang Thiên Yết liếc xéo anh, thuần thục xoa bóp chân cho Dương Bảo Bình. Anh phải thừa nhận, như vậy quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đợi lúc Doãn Sư Tử mang nước vào, cậu cũng không ngại dừng lại, anh ấy vừa đặt nước xuống đã bước nhanh ra khỏi phòng.
“Thiên Yết, được rồi.”
Giang Thiên Yết dừng tay, quay qua cầm lấy ly nước cam cho anh. Dương Bảo Bình không bằng lòng cầm lấy uống, nước cam vắt hơi chua, anh chỉ uống được mấy hớp. Giang Thiên Yết thì hài lòng nhìn biểu hiện của Dương Bảo Bình, lúc này mới đứng dậy, hôn nhẹ lên môi anh.
Dương Bảo Bình đặt cốc nước về chỗ cũ, vỗ vị trí bên cạnh mình, Giang Thiên Yết vừa ngồi xuống, anh đã thả người gối lên đùi cậu. Cậu một tay cầm máy gọi điện cho bố mẹ mình, một tay xoa gương mặt của anh.
“Mười một rưỡi đến nhà hàng gần đây ăn, không xa, năm phút là đến.”
Giang Thiên Yết bỏ điện thoại xuống bàn, thông báo với anh. Dương Bảo Bình gật đầu đã hiểu, sau đó nghĩ đến một chuyện, bèn nói.
“Lát để anh tự đi.”
“Quá xa, anh đi cũng chậm, không thì em bảo Leo đi lấy xe cho anh?”
Dương Bảo Bình bĩu môi, ngẫm nghĩ một lúc.
“Thôi, em bế anh cũng được.”
Giang Thiên Yết nín cười, Dương Bảo Bình ngồi dậy cho cậu về bàn làm việc. Giang Thiên Yết sợ anh chán, bèn kiếm một quyển sách cho anh.
Dương Bảo Bình nhân cơ hội đánh giá phòng làm việc của cậu, gọn gàng và tối giản, hai tủ cao toàn là sách liên quan đến công việc và những tập tài liệu dày cộp. Một chậu cây xanh được đặt bên góc tường, bên cạnh là một cánh cửa màu đen. Nếu anh đoán không nhầm, sau cánh cửa đó chính là phòng nghỉ.
Nhưng hình như thiếu gì đó.
Dương Bảo Bình nhíu mày, tập trung suy nghĩ.
Đúng rồi, là mô hình!
Giang Thiên Yết đam mê mô hình lắp ráp như vậy chắc chắn không thể thiếu nó mới đúng. Nhìn cậu đã tập trung làm việc bên kia, Dương Bảo Bình lại nhận ra điều gì, trong lòng nặng trĩu.
Anh lục tìm điện thoại, vào trang chuyên bán mô hình có tiếng. Kiếm được mô hình mới nhất thì ấn mua, lấy ngay trong ngày, đến chiều chắc là sẽ có.
Vậy nên buổi chiều cùng ngày, khi Doãn Sư Tử vừa uống miếng nước định nghỉ ngơi, đã nhận được điện thoại của Dương Bảo Bình, bảo anh ấy xuống dưới lấy mô hình được gửi tới.
Doãn Sư Tử hít một hơi thật sâu, cũng nhẫn nhịn thở ra thật dài.
Tăng lương!
Nhất định anh ấy phải yêu cầu tăng lương!
Biện Nhân Mã kéo kín rèm cửa che khuất khung cảnh, trong phòng khách bật điện sáng trưng. Cậu nhanh chóng lấy tai nghe ra kết nối với điện thoại, cẩn thận đặt vào tai Mục Thiên Xứng để anh không nghe thấy tiếng mưa bên ngoài.
Mục Thiên Xứng vốn dĩ ngồi thẳng đột nghiêng người, chuẩn xác rơi đúng vào lòng Biện Nhân Mã, như vậy cảm thấy rất an toàn. Cậu theo thói quen ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về.
Biện Nhân Mã biết được chuyện trước đây của anh sau một lần nói chuyện với Mục Song Ngư. Nhiều năm trôi qua rồi, ám ảnh vẫn cứ đeo bám. Trên bàn có chai rượu uống đã kha khá, lúc cậu chạy đến đây anh đã uống được mấy ly rồi.
Mục Thiên Xứng ngà ngà say ngẩng đầu nhìn cậu, Biện Nhân Mã cúi xuống nhìn anh.
“Mã, tôi…”
“Hửm?”
Mục Thiên Xứng chỉnh tư thế, tỏ ra đáng thương mà yêu cầu: “Cậu hôn tôi được không?”
“…”
H… H… hôn…?
Mục Thiên Xứng nhìn Biện Nhân Mã hóa đá bên cạnh, bĩu môi, nằm co người trên ghế sofa. Không thì cố đi ngủ cũng được, biết đâu tỉnh dậy trời sẽ tạnh.
“Xứng? Xứng?”
Biện Nhân Mã vội vàng kéo anh dậy, Mục Thiên Xứng ấm ức giận dỗi nhìn cậu, từ ánh mắt có thể nhìn ra anh đang gào thét trong câm lặng: không hôn thì để tôi ngủ!
Biện Nhân Mã thở dài, cậu đâu có nói mình không đồng ý, là anh tự dưng yêu cầu như vậy nên cậu chưa kịp tiêu hóa. Biện Nhân Mã hơi rướn người, giữ gương mặt của Mục Thiên Xứng hôn nhẹ lên trán, lướt xuống mũi anh.
Vốn tưởng Mục Thiên Xứng chịu rồi, có ai ngờ anh lại xụ mặt xuống, rõ ràng rất thất vọng.
“Sao thế?”
Biện Nhân Mã ngạc nhiên, bình thường không phải anh đều thích hôn như vậy?
Mục Thiên Xứng trề môi ra, cậu lập tức hiểu ý. Sau đó hoàn toàn theo bản năng, cậu vỗ lên đầu anh, được nước lấn tới.
“Mã đánh tôi?”
“…”
“Nhân Mã lại đi đánh tôi?”
“…”
“Lần đầu tiên Biện Nhân Mã đánh tôi.”
“…”
“Lớp phó không cho thì thôi, sao lại đánh tôi?!”
Mục Thiên Xứng rưng rưng, Biện Nhân Mã luống cuống dỗ dành, xoa chỗ mình vừa đánh.
Thôi, tâm trạng của Mục Thiên Xứng không tốt, không chọc anh thì hơn. Nghĩ như vậy, Biện Nhân Mã rướn người, hôn lên đôi môi mếu máo của Mục Thiên Xứng.
Anh đạt được mục đích lập tức híp mắt lại, nắm khuỷu tay của Biện Nhân Mã dùng sức giữ chặt cậu, không cho cậu lùi lại quá nhanh. Thế là Biện Nhân Mã chỉ định hôn như chuồn chuồn lướt nước đã bị cuốn vào một nụ hôn sâu lúc nào không hay. Cậu kinh ngạc tròn mắt, cảm nhận rõ được lưỡi của đối phương nghịch ngợm trong miệng mình.
Biện Nhân Mã đẩy Mục Thiên Xứng tựa lên lưng ghế, nung nấu ý định trả thù mà đáp lại một cách đáng sợ. Tai nghe rơi xuống từ lúc nào, Mục Thiên Xứng một tay giữ khuỷu tay của cậu, một tay trượt từ gáy xuống, lướt qua lưng, thản nhiên đặt lên mông Biện Nhân Mã.
Ừm, quả nhiên là rất cong.
Mục Thiên Xứng xấu xa nghĩ.
Anh quay người, đổi tư thế đè lên người cậu, điên cuồng ma sát cánh môi của Biện Nhân Mã. Nụ hôn bất ngờ chuyển sang cằm, lướt xuống cổ, Biện Nhân Mã lại không đẩy Mục Thiên Xứng ra, còn có vẻ đang thuận theo.
“Xứng, hức…”
Hung dữ cắn lên xương quai xanh, Mục Thiên Xứng nhìn xuống Biện Nhân Mã đang thở dốc, vệt đỏ lan từ mặt xuống nhuộm cái cổ trắng trẻo, đôi mắt khẽ híp lại. Anh thở dài, say vì rượu không đáng sợ bằng say vì cậu, suýt nữa thì…
“Cậu… xin lỗi, tôi không kiểm soát được.”
Giọng của anh rất khàn, Biện Nhân Mã đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng.
Mục Thiên Xứng vuốt mặt, đứng dậy muốn đi đến phòng tắm xả nguội cái nóng trong người. Nhưng Biện Nhân Mã lại nắm lấy cổ tay của anh, ậm ừ đề nghị.
“Về phòng, tôi giúp cậu, mùa này tắm nước lạnh không tốt.”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Mục Thiên Xứng hấp tấp chạy đi. Không phải không muốn, mà là anh biết nếu để cậu giúp, anh sẽ mất kiểm soát làm ra chuyện cưỡng ép cậu mất.
Biện Nhân Mã nhìn bóng lưng của anh, ngồi bịch xuống sofa, bất đắc dĩ cười khổ. Cái tên này, rõ ràng đã dâng tận miệng rồi.
…
…
Ban đêm ở nhà họ Dương, dưới sự giúp đỡ của bố mình, Dương Bảo Bình khó khăn lết từng bước đi về giường của mình. Hai ngày trước anh đã về nhà của mình, lúc đó phải xin mọi người mãi mới được. Anh đi đứng vẫn hơi khó khăn, nhiều thời gian cần ngồi xe lăn, chuyện gì cũng cần người giúp đúng là cảm thấy mất mặt.
Dương Bảo Bình thở phào một hơi, ông Dương muốn đắp chăn lên cho anh, Dương Bảo Bình vội vàng giành công việc.
“Được rồi bố, con tự làm được. Cũng muộn rồi, bố mau về phòng nghỉ ngơi.”
Ông Dương vui vẻ cười, để lộ rõ vết nhăn ở khóe mắt: “Được, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, có gì cứ gọi bố mẹ.”
Dương Bảo Bình gật đầu, ông Dương đỡ anh nằm xuống mới rời đi.
Dương Bảo Bình chớp mắt mấy lần, nhìn sang chiếc gối trống bên cạnh. Giang Thiên Yết nhất định phải đi xa công tác, hôm qua mới đi, khoảng năm ngày sau mới về.
Nhớ Thiên Yết.
Muốn nghe giọng của Thiên Yết.
Anh nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, vươn tay cố gắng lấy. Không biết bây giờ cậu đang làm gì, có rảnh không. Dương Bảo Bình nhìn giờ đã mười giờ, múi giờ giữa hai nước chênh lệch hai tiếng, vậy thì bây giờ chỗ Giang Thiên Yết mới là tám giờ tối. Anh ngẫm nghĩ, thử nhắn tin cho cậu.
Mong đợi nhìn chằm chằm màn hình, bên kia hiện lên chữ “đã xem”, sau đó một đoạn voice chat được gửi đến. Dương Bảo Bình cười tươi, lập tức ấn nghe.
[Ngủ ngon, ông xã.]
Dương Bảo Bình ấn đi ấn lại, nghe thêm mấy lần mới hài lòng tắt máy đi ngủ.
Năm ngày sau đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, Dương Bảo Bình hồi phục tốt, điều này khiến bố mẹ anh rất yên lòng. Mẹ anh nghe bác sĩ dặn dò xong thì vui vẻ đẩy xe, chậm rãi đưa anh ra khỏi bệnh viện.
“Mẹ, hôm nay Thiên Yết về đúng không?” Anh đột nhiên quay lại hỏi.
Bà Dương hiểu ý của con trai, yêu thương mà nhéo tai anh, cười nói: “Thằng bé vừa về đã đến công ty, con muốn gặp luôn?”
Dương Bảo Bình gật đầu.
Bà Dương lắc đầu cười, trước cửa bệnh viện có tài xế riêng đang đợi, chạy đến đỡ Dương Bảo Bình lên xe. Bà Dương vốn định đi cùng anh, lại bị một cuộc gọi từ bên tập đoàn gọi đi.
“Cậu đưa Bảo Bình đến Sco.”
“Vâng, bà chủ.”
“Tuyệt đối phải chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Dương Bảo Bình nhìn đường xá hai bên đường, so với mười năm trước cũng không thay đổi nhiều lắm. Xe chạy chậm rì rì khiến anh hơi sốt ruột, nhưng lời của ông bà chủ rõ ràng có tác dụng hơn cậu chủ này nhiều, anh nói một câu tài xế đã kêu khổ mười câu, mất hơn ba mươi phút mới đến nơi.
Tài xế định lấy xe cho anh, Dương Bảo Bình lập tức từ chối. Nếu để người ngoài thấy người yêu của cậu ngồi xe lăn, nhất định sẽ nói xấu sau lưng. Thế là anh đi xuống, dùng tốc độ chậm chạp đi vào. Trước đó đã gọi điện thông báo một tiếng, vừa đi được mấy bước thì thấy Doãn Sư Tử đi ra đón anh.
“Thiên Yết vẫn đang họp sao?”
Doãn Sư Tử gật đầu, đưa anh vào trong: “Cũng sắp xong rồi.”
Nhân viên đi qua tò mò nhìn Dương Bảo Bình, âm thầm đoán xem anh là ai mà lại đi với vệ sĩ riêng của tổng giám đốc mới nhậm chức.
Doãn Sư Tử kiên nhẫn đi phía sau anh, đến thang máy riêng thì đi thẳng lên tầng mười hai. Dương Bảo Bình đã cảm thấy mỏi chân, thỉnh thoảng lén đấm nhẹ lên đùi.
Lúc anh bước ra khỏi cửa thang máy, thì ngã rẽ bên kia xuất hiện bóng người quen thuộc. Giang Thiên Yết khoác một bộ vest đen lịch lãm, vừa đi vừa dặn dò với thư ký đi phía sau mình.
Cậu cũng liếc thấy anh, vẻ mặt nghiêm nghị hiện lên vui vẻ, nhanh chóng đi tới. Để ý không thấy xe của anh đâu, không khỏi nhíu mày.
Doãn Sư Tử nhận được ánh mắt dò hỏi, lập tức hiểu ý trả lời: “Cậu Dương đi bộ lên đây, không mang theo xe.”
Dương Bảo Bình nhún vai: “Xem như luyện tập đi.”
“Từ đấy lên đây xa cỡ nào.” Giang Thiên Yết nghĩ đến đại sảnh quá rộng lớn ở tầng một, không vui lắc đầu. Dù biết anh cần đi lại nhiều, nhưng đi xa như vậy cũng không nên, cứ từ từ thôi.
Giang Thiên Yết đi đến trước mặt Dương Bảo Bình, hiện tại cậu đã đứng ngang bằng anh, vì đi giày nên sẽ thấy cậu nhỉnh hơn một hai phân. Giang Thiên Yết không nói nhiều, khom người nhanh chóng bế bổng Dương Bảo Bình lên. Anh bây giờ nhẹ tễnh, bế trong lòng không tốn chút sức.
Doãn Sư Tử: “…”
Nhân viên xung quanh: “…”
Dương Bảo Bình sững sờ, trố mắt nhìn Giang Thiên Yết, không dám tin mà nhìn lại bản thân lúc này, thật sự bị cậu bế lên rồi.
“Bỏ anh xuống.” Dương Bảo Bình lí nhí.
“Yên đi, em dám cá anh mỏi chân sắp không lết được rồi.” Giang Thiên Yết không thèm nghe, quay qua nói với Doãn Sư Tử: “Leo, làm phiền anh đi lấy một cốc cà phê và một cốc nước cam.”
“Được.”
“Cho anh cà phê.” Dương Bảo Bình lập tức nói.
“Không được, anh ăn gì chưa?”
“Sắp trưa rồi, hay là ăn cùng bố mẹ?”
“Cũng được, để em hỏi họ.”
Thư ký mở cửa phòng, Giang Thiên Yết thản nhiên bế Dương Bảo Bình vào, đặt anh ngồi trên ghế sofa êm ái. Để tránh bên ngoài nhìn vào phòng, Giang Thiên Yết đi kèo rèm cửa sổ trước, sau đó cởi bỏ áo khoác ngoài treo trên giá, cuối cùng mới quay về bên Dương Bảo Bình.
Dù thời tiết dạo này ấm lên nhưng anh vẫn phải ăn mặc kín kẽ, Dương Bảo Bình tháo khăn quàng ra đặt trên thành ghế. Thấy Giang Thiên Yết ngồi xuống định bóp chân cho mình, anh vội vã ngăn cản.
“Không cần, anh ngồi lát là hết mỏi.”
“Im lặng và ngồi yên đó đi.”
Giang Thiên Yết liếc xéo anh, thuần thục xoa bóp chân cho Dương Bảo Bình. Anh phải thừa nhận, như vậy quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Đợi lúc Doãn Sư Tử mang nước vào, cậu cũng không ngại dừng lại, anh ấy vừa đặt nước xuống đã bước nhanh ra khỏi phòng.
“Thiên Yết, được rồi.”
Giang Thiên Yết dừng tay, quay qua cầm lấy ly nước cam cho anh. Dương Bảo Bình không bằng lòng cầm lấy uống, nước cam vắt hơi chua, anh chỉ uống được mấy hớp. Giang Thiên Yết thì hài lòng nhìn biểu hiện của Dương Bảo Bình, lúc này mới đứng dậy, hôn nhẹ lên môi anh.
Dương Bảo Bình đặt cốc nước về chỗ cũ, vỗ vị trí bên cạnh mình, Giang Thiên Yết vừa ngồi xuống, anh đã thả người gối lên đùi cậu. Cậu một tay cầm máy gọi điện cho bố mẹ mình, một tay xoa gương mặt của anh.
“Mười một rưỡi đến nhà hàng gần đây ăn, không xa, năm phút là đến.”
Giang Thiên Yết bỏ điện thoại xuống bàn, thông báo với anh. Dương Bảo Bình gật đầu đã hiểu, sau đó nghĩ đến một chuyện, bèn nói.
“Lát để anh tự đi.”
“Quá xa, anh đi cũng chậm, không thì em bảo Leo đi lấy xe cho anh?”
Dương Bảo Bình bĩu môi, ngẫm nghĩ một lúc.
“Thôi, em bế anh cũng được.”
Giang Thiên Yết nín cười, Dương Bảo Bình ngồi dậy cho cậu về bàn làm việc. Giang Thiên Yết sợ anh chán, bèn kiếm một quyển sách cho anh.
Dương Bảo Bình nhân cơ hội đánh giá phòng làm việc của cậu, gọn gàng và tối giản, hai tủ cao toàn là sách liên quan đến công việc và những tập tài liệu dày cộp. Một chậu cây xanh được đặt bên góc tường, bên cạnh là một cánh cửa màu đen. Nếu anh đoán không nhầm, sau cánh cửa đó chính là phòng nghỉ.
Nhưng hình như thiếu gì đó.
Dương Bảo Bình nhíu mày, tập trung suy nghĩ.
Đúng rồi, là mô hình!
Giang Thiên Yết đam mê mô hình lắp ráp như vậy chắc chắn không thể thiếu nó mới đúng. Nhìn cậu đã tập trung làm việc bên kia, Dương Bảo Bình lại nhận ra điều gì, trong lòng nặng trĩu.
Anh lục tìm điện thoại, vào trang chuyên bán mô hình có tiếng. Kiếm được mô hình mới nhất thì ấn mua, lấy ngay trong ngày, đến chiều chắc là sẽ có.
Vậy nên buổi chiều cùng ngày, khi Doãn Sư Tử vừa uống miếng nước định nghỉ ngơi, đã nhận được điện thoại của Dương Bảo Bình, bảo anh ấy xuống dưới lấy mô hình được gửi tới.
Doãn Sư Tử hít một hơi thật sâu, cũng nhẫn nhịn thở ra thật dài.
Tăng lương!
Nhất định anh ấy phải yêu cầu tăng lương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất