Chương 1: Vỡ vỏ
Cẩm Mặc nằm trên giường ngáp dài ngáp ngắn một cái. Hắn ở đây không biết đã bao lâu, sắp bị tên kia nuôi thành phế vật đến nơi. Tay cũng không thèm động, đầu chỉ nghĩ tới người kia một chút, Tử Thần nọ đã từ hư không xuất hiện.
Hắn cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán Cẩm Mặc, mở một lời chào đầy thiện ý: "Hôm nay sao em thức dậy sớm thế?" - Nói rồi liền bế Cẩm Mặc lên, mình thì ngồi trở lại giường, đặt người yêu nho nhỏ lên đùi, bắt đầu tỉ mỉ chỉnh trang lại vải vóc được dệt từ bóng tối vô tận trên người Cẩm Mặc.
Động tác của hắn đối với Cẩm Mặc nhẹ nhàng như không nỡ đụng vỡ thứ đồ quý giá này. Vô hạn cưng chiều khiến người ta vô thức luân hãm trong sự ngọt ngào chết chóc.
Cẩm Mặc cũng không ngại ngần gì, mệt mỏi nằm trườn bò như rắn nước trên người hắn ta. Cẩm Mặc cảm giác khớp xương cả người mình đều sắp gãy tan tác đến nơi —— đều do hung thủ trước mắt gây nên, hiện trường án mạng xảy ra ngay tại chiếc giường này.
"Hôm nay? Tôi còn có khái niệm đó à?" - Tiếng nói ai oán vang lên từ người trong lồng ngực, Tử Thần nọ vô thức ôm người vào lòng chặt hơn.
Cẩm Mặc từ khi đến đây hoàn toàn không còn khái niệm thời gian. Bởi lẽ ở đây chẳng còn thứ gì để xác định thời gian, ngay cả bản thân hắn: Không già, không chết đi, không bệnh tật, không no đói. Phải biết lúc nhận ra điều này Cẩm Mặc hoảng loạn tới nhường nào. Giống như bản thân mình bị loại bỏ ra khỏi thế giới loài người, cô đơn, lạc lõng, sợ hãi; rồi dần nặng hơn là bắt đầu không phân biệt được thực tại hay ảo giác. Cẩm Mặc đã phải tốn rất nhiều thời gian để duy trì suy nghĩ và kí ức của mình, không ngừng nhắc nhở bản thân. Tuy ở đây vẫn có một thứ luôn giúp đỡ xác định các giác quan, tri giác của hắn còn hoạt động, nhưng Cẩm Mặc vừa biết ơn nó, lại vừa chán ghét nó.
Cẩm Mặc sợ hãi tương lai, sợ hãi sự vô tận xa xôi này.
Mọi buồn phiền cứ như sợi chỉ bị rối tung lên, ép buộc hắn phải tự tay gỡ lấy, vừa uất ức vừa rối ren. Hắn bực bội nhào lên cắn bả vai người trước mắt, vị Tử Thần nọ như đã thói quen khẽ xoa xoa đầu Cẩm Mặc. Cái xoa đầu như làm tiêu tan hết cảm xúc tiêu cực của người yêu nho nhỏ trong lòng. Chỉ thấy người yêu nho nhỏ rời miệng khỏi bả vai hắn, bĩu môi.
—— Nhìn xem. Hắn sắp bị áp bức thành tên điên suốt ngày đi cắn người.
"Em dậy sớm cũng tốt, nay ta muốn dẫn em tới vườn địa đàng chơi."
"Toàn cây với thú, không chơi." - Cẩm Mặc kén cá chọn canh từ chối.
Tử Thần nghịch ngợm mái tóc dài đen nhánh của Cẩm Mặc, lại thử lôi tóc mình ra. Một đen một trắng, màu sắc tương phản tới chói mắt. Hắn len lén mang ra góc mắt Cẩm Mặc không nhìn thấy, tết hai màu sắc thành một chùm rối tung, thoả mãn mỉm cười.
"Hôm nay là ngày trái cấm kết quả. Ta cũng phải đi chứng kiến tàn giới nữa."
Cẩm Mặc nghe hắn coi trọng sự kiện này như vậy liền cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra. Bình yên sống không biết bao lâu, lần đầu tiên Cẩm Mặc thấy có thứ mà Tử Thần còn để ý hơn hắn.
"Đi thôi, sắp chán chết rồi." - Cẩm Mặc tự nhiên choàng tay ôm cổ hắn. Tử Thần càng quen thuộc hơn bế bổng hắn lên, nhẹ bẫng như bế một con mèo con. Chớp mắt một cái Cẩm Mặc đã thấy vườn địa đàng xuất hiện trước mặt, vẫn um tùm một rừng cây, nhưng không khí dường như ngưng đọng hơn bình thường như chuẩn bị cho phán quyết cuối cùng. Rắn nhỏ nghe động tĩnh quen thuộc đã vội nhào ra, chạy tới xung quanh hai người.
Tử Thần theo thói quen biến ra một đám mây trắng mềm mại tạo hình gần giống chiếc ghế, nhẹ nhàng đặt người yêu lên trên.
Quả thật từ trước tới giờ chân Cẩm Mặc chưa từng chạm đất. Hoặc là được Tử Thần bế, không thì có đám mây nhỏ luôn đi theo tuỳ thời làm ghế ngồi, hôm nào muốn đổi gió thì tìm một con báo lượn khắp vườn địa đàng.
Cẩm Mặc từng có cơ hội thử một lần, và hắn vĩnh viễn không muốn thử lần hai. Hắn đã nhớ đầu tiên là cảm giác hụt chân như rơi xuống địa ngục, sau đó là thiêu cháy từ lòng bàn chân, đến cẳng chân, đùi, rồi lan đến phần chi trên, chậm rãi hòa tan. Khi hắn nhìn xuống chỉ thấy một màu đen đặc lại như vũng bùn lầy, dinh dính nhớp nháp, ăn mòn từ bàn chân đến cổ chân, cố gắng giãy giụa nhưng càng thoát càng lún sâu —— hố đen đó đang nuốt trọn lấy hắn.
Tử Thần đã cứu hắn ra, đồng thời giải thích vì đây là thế giới của Tử Thần, con người không thể sinh sống trong đó.
Lời giải thích dù Cẩm Mặc có tin hay không tin, thì điều đó cũng chứng minh hắn đang bị giam cầm trong một nơi không thể thoát ra.
Rắn nhỏ rướn người cọ cọ ngón tay đang đặt trên ghế mây, Cẩm Mặc cũng xoa xoa nghịch nghịch rắn nhỏ lâu rồi chưa gặp. Tử Thần cũng nghịch nghịch xoa xoa người yêu ngày nào cũng gặp khắc nào cũng yêu, điều khiển đám mây đi tới vị trí cây thiện ác.
Rắn nhỏ bị bỏ lại vội vã đuổi theo cặp tình nhân, lại bị đám mây bay lên cao nhảy không tới làm uất ức, đành phải bò dưới đất đuổi theo Cẩm Mặc cùng một tên không biết điều.
Cẩm Mặc thích thú lướt gió mà đi, mắt cũng bắt đầu trĩu xuống, lại cố gắng duy trì thanh tỉnh một chút. Ở đây bị nuông chiều thành cá mắm, không đi chơi thì cũng đi ngủ, không đi ngủ thì cũng vận động xã giao. Sức khoẻ tinh thần và sức khoẻ quả thận sắp bị làm hoảng tới nơi, trong đầu chỉ toàn 9981 cách thức xã giao, địa điểm xã giao cùng công cụ xã giao cần thiết.
Dòng suy nghĩ Cẩm Mặc lượn vòng linh ta linh tinh mới chợt nhớ ra mục đích mình suy nghĩ, lên tiếng hỏi người bên cạnh: "Chứng kiến tàn giới? Có phải là thế giới tôi đang nghĩ? Vậy trái cấm liên quan như thế nào?"
Tử Thần không che giấu chức trách của mình, lên tiếng giải thích cặn kẽ: "Đã đến thời gian ta phải thu lại tàn giới, hoặc là... "Trái đất" mà em nói đó. Lần đầu tiên trái cấm kết quả là lần đầu tiên thế giới con người sinh ra —— ý ta là về ý niệm tinh thần. Lần trái cấm thứ hai xuất hiện là lúc ta sinh ra, trái cấm thứ ba nở lần cuối là lúc mọi thứ cần tan biến, kể cả vật chất hay tinh thần."
Cẩm Mặc cảm thấy trái tim mình rung lên từng hồi cảnh báo, hắn nhận thấy một chuyện không hay sắp xảy ra.
"Vậy còn tôi và anh?"
"Ta muốn như thế nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc như thế." - Tử Thần nhìn sâu vào đôi mắt của người yêu chăm chú, như có thể đào ra chút sợ hãi và hoảng loạn đã từng xuất hiện trước đây. Đúng rồi, là lần đầu gặp nhau.
Cẩm Mặc lần đầu tiên tinh thần tỉnh táo như vậy kể từ khi hắn bị giam giữ ở đây. Dù Tử Thần không nói rõ, nhưng Cẩm Mặc biết bản thân hắn chẳng hề chờ mong cái khoảnh khắc "hậu kết thúc" ấy như thế nào.
Dù là bây giờ, nhận thịnh sủng vô biên, muốn gì có nấy, sống cuộc sống con người luôn hướng đến, Nhưng Cẩm Mặc chưa bao giờ hết sợ hãi tình trạng hiện tại của bản thân. Đó là bản năng đã khắc sâu vào gen của nhân loại, hắn vẫn là con người, chẳng thể trở thành người yêu của vị thần nọ, sống cuộc đời bất thường mà chính bản thân lúc nào lo nghĩ.
Mà kết thúc —— chắc chắn đúng nghĩa với "kết thúc". Sự ham sống sợ chết trong hắn không mong muốn điều đó xảy ra. Còn là kết thúc cùng vị Tử Thần nọ, hoàn toàn không mong muốn.
Đối với một kẻ lí trí như hắn, thứ hắn sợ nhất là khi mình mất đi lí trí.
Trong lúc Cẩm Mặc còn đang rơi vào trầm tư suy tính, Tử Thần đã tiện tay hái trái cấm đã kết trái từ lúc nào. Do mải cưng chiều người yêu, Tử Thần cũng quên mất cả thời gian chính xác khiến hắn bỏ qua khoảnh khắc trái cấm nở quả; hoặc đơn giản là vì có nguyên do nào đó khiến trái cấm đã nở sớm hơn dự kiến. Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹍ ????r????????????ru????ện.Vn ﹍
Hắn rửa qua trái táo vốn không dính một chút vẩn đục bằng nước thánh, trái táo tự động tách ra từng múi nho nhỏ xinh xinh đặt lên khay băng màu trong suốt xinh đẹp hút mắt, ngón tay thon dài lấp lánh như pha lê cầm lên một miếng táo nhỏ, dâng lên miệng Cẩm Mặc chỉ chờ hắn bắt đầu bữa ăn.
Cẩm Mặc không ý kiến ngậm luôn vào miệng, vị táo ngon ngọt, cắn nhẹ một chút liền chảy ra nước ngọt như pha đường. Ăn thật sự không khác gì vị táo thông thường Tử Thần đút hắn ăn, có lẽ vì Tử Thần luôn chọn ra những quả táo ngon nhất trong vườn địa đàng nên vị giác hắn cũng bị kén chọn lên.
Tử Thần chung sống với hắn lâu như vậy, biết hắn thích ăn nhất là táo nên bữa nào cũng tráng miệng bằng táo. Cẩm Mặc chưa bao giờ biết ngán loại hoa quả xinh đẹp này, một màu đỏ vô cùng mê người. Nhưng quả táo lần này ngoại trừ ngon như mọi hôm, thì màu sắc thật sự đáng ghét. Trái táo đen ngòm, tương phản với bàn tay xinh đẹp đang cẩn thận lấy khăn lau miệng giúp hắn.
Khoan đã —— Đây không phải táo thường ngày đúng không? Chẳng lẽ là trái cấm mà Tử Thần đã nhắc tới?
Cẩm Mặc trầm mặc trong sự hối hận, hắn đã lỡ ăn rồi, nuốt rồi, cũng không thể nhả ra lại. Liệu ăn xong hắn có ngộ ra chân lí nào không?
Tử Thần thấy hắn đã ăn xong miếng thứ nhất, tiếp tục cầm miếng thứ hai lên đút hắn.
Cẩm Mặc có chút chống cự, nhưng Tử Thần không cho phép hắn chống cự, rất ít khi kiên quyết như thế, hắn ta nhẹ nhàng mở miệng người yêu đem miếng táo đen nhét vào, ngón tay vì tư thế mà thuận tiện chui vào khoang miệng ấm áp, bắt đầu đùa nghịch khắp nơi.
Cẩm Mặc khẽ cắn trái táo, cắn luôn cả ngón tay đang chơi đùa hăng say, ánh mắt hăm doạ. Tử Thần không muốn chọc giận hắn bèn rút tay lại, vô tình kéo ra một sợi chỉ bạc mờ ám. Ngón tay vốn đã tinh khiết như thuỷ tinh lại phủ thêm một lớp nước trong suốt trông càng thêm xinh đẹp. Tử Thần ánh mắt mê đắm, chiếc lưỡi đỏ tươi vươn ra liếm dư vị còn sót lại của người yêu, tuy không có trái tim nhưng cả cơ thể đều đang rạo rực nóng bỏng.
"Tại sao phải tận diệt?" - Cẩm Mặc nhân cơ hội cái miệng của mình còn nói được những câu có nghĩa, thắc mắc hỏi.
Tử Thần muốn ôm trọn lấy người yêu vào giờ phút này, nhét hắn vào sâu thẳm của bản thân không bao giờ buông. Nghĩ là làm, hắn ôm lấy Cẩm Mặc đặt lên đùi, để hắn tựa vào lồng ngực mình, không quên tiếp tục đút trái cây cho người yêu nho nhỏ, giải thích:
"Ta cũng không biết. Ta sinh ra vốn vì nghĩa vụ đó."
"Có thể dừng được sao?" - Cẩm Mặc tiếp nhận miếng táo khác đưa tới.
"...Không thể." - Tử Thần thẳng thừng phủ nhận.
Cẩm Mặc nghe xong, trái tim liền hẫng đi mấy nhịp. Hắn biết nỗi sợ của mình từ đâu rồi, nếu nhân loại chết, tức là kết thúc tới, trên thế giới này chỉ mình hắn là nhân loại. Không, chẳng biết lúc đó hắn còn là "nhân loại" nữa hay không.
Giao toàn bộ bản thân cho kẻ khác, từ tính mạng tới linh hồn, đó là điều Cẩm Mặc chán ghét nhất.
"Thần Vu. Tôi muốn nói điều này." - Cẩm Mặc vì tư thế phải ngẩng đầu lên nhìn vị thần sau lưng, cái bóng hắn ta che khuất bầu trời trên đỉnh đầu. Nó còn chẳng phải là một "bầu trời" đúng nghĩa, chỉ là thứ ánh sáng giả tạo được Tử Thần tô vẽ ra.
Tử Thần say đắm chết chìm trong đôi mắt hắn, động lòng cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại, "ừ" khẽ một tiếng. Còn chưa để Cẩm Mặc có cơ hội giãy giụa phút cuối đã lên tiếng trước:
"Ta biết em mong muốn điều gì."
Cảm Mặc không ngạc nhiên. Chút chống cự nho nhỏ của hắn vị Tử Thần này đã đọc vị từ lâu, chỉ là hoàn toàn lãng quên sức lực của một con kiến thôi. Đến nước này hắn chỉ còn bước ngả bài.
"Người yêu thân ái, em muốn chơi trò chơi với ta không?" - Tử Thần vòng tay qua, ôm trọn lấy Cẩm Mặc vào lồng ngực.
Hai tay Tử Thần còn đang vội ôm lấy người yêu, nên Cẩm Mặc đành phải tự thân vận động cầm lên miếng táo đã gọt sẵn bỏ vào miệng, gật đầu: "Đương nhiên. Ở trong đây sắp chán muốn chết."
Cẩm Mặc chưa bao giờ cảm thấy tinh phần hưng phấn như vậy, hoàn toàn sống thật với bản chất khiến hắn như trút được gánh nặng ngàn cân. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Tử Thần sẽ tốt bụng như thế. Cẩm Mặc tự nhận mình ích kỉ, nhưng nếu hắn ác 10 phần trên 10, thì vị Tử Thần nọ hoàn toàn đủ sức đột phá thế giới.
Tử Thần như đọc được suy nghĩ của hắn, lên tiếng giải thích: "Xem như vì tấm chân tình của ta đi."
Cẩm Mặc nhíu mày, không coi trọng tấm chân tình này là bao.
Tử Thần đổi một cách lí giải khác: "Là do ta muốn có được toàn bộ, tất cả thuộc về phạm trù "em"."
Cẩm Mặc gật đầu, chấp nhận lời giải thích.
"Chúng ta đánh cuộc được không? Ta đặt ra bản thân ta, em đặt lên bản thân em. Ai thua cuộc thì phải thuộc về đối phương."
"Toàn bộ?" - Cẩm Mặc hỏi lại.
"Ừ."
Cẩm Mặc sảng khoái cười to, cả đôi mắt đều lấp lánh hẳn lên, khuôn mặt vừa rạo rực lại đầy hưng phấn. Lột bỏ lớp lông vũ mĩ miều giò chỉ toàn là tấm da thịt đã hoại tử, xấu xí. Hắn đưa lên miệng miếng táo cuối cùng còn sót lại, chưa vội nhai mà quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro thăm thẳm của Thần Vu, cùng khoé miệng toát ra ý cười cưng chiều của hắn ta. Cẩm Mặc rướn lên vạch trần nụ cười giả tạo đó, tàn nhẫn cạy ra nỗi âm hiểm đang ngày một lan tràn quấn quýt lấy linh hồn.
Bên miệng là vị trái cấm. Thần Vu ngậm lấy miếng táo ngon ngọt, khẽ cắn khẽ đẩy đưa, hàm răng day nhẹ miếng táo đỏ ửng, đầu lưỡi cuốn lấy từng nhánh ngọt ngào nhất.
Thần Vu nuốt xuống nửa miếng táo được người yêu dấu ban tặng.
"Lấy trái cấm làm tín vật, như thế nào?" - Cẩm Mặc thở hổn hển rời khỏi, nói không ra hơi nhưng vẫn đắc ý quẫy đuôi.
"Ngon hơn tưởng tượng." - Thần Vu nhìn chăm chú vào hắn không buông.
"Ha ha. Tôi có thể khẳng định trò chơi này anh tạo ra là điều đúng đắn nhất anh từng làm; tôi tham gia trò chơi này cũng là điều mong muốn nhất tôi từng nghĩ." - Cẩm Mặc dụ dỗ hắn.
"Vậy luật chơi như thế nào?" - Hắn tựa lên vai Thần Vu, dồn hết trọng lực bản thân lên người hắn ta, Thần Vu cũng thuận tay nhét hắn vào sâu trong lồng ngực.
"Hãy tìm theo manh mối ta để lại, thời gian hạn định là một năm. Hết thời gian ván cược tự động hết thúc." - Thần Vu khắc lên cổ hắn một chuỗi số, nhưng hiện tại nó vẫn chưa bấm giờ.
"Không có thêm gợi ý gì sao?" - Cẩm Túc bĩu môi. Trong miệng mắng thầm đồ kẹt xỉ.
"Gợi ý? Ta chính là gợi ý đó. Em có thể tuỳ thời sử dụng gợi ý bất cứ lúc nào, chỉ cần đổi một trái cấm lấy một gợi ý."
Cẩm Mặc vô tâm vứt bỏ nghĩa bóng của câu nói, chăm chăm nhìn vào cây thiện ác không còn đoá hoa hay quả táo nào khác, xì một tiếng.
Không có gợi ý thì nói mẹ đi, bày đặt lừa người.
Thần Vu mân mê chùm tóc chính tay hắn kết, vốn từ nãy giờ vẫn chưa xa rời tới nỗi phải tách biệt, ngón tay xẹt một cái đoạn tóc trắng đã đứt lìa. Hắn chỉnh sửa lại mái tóc của Cẩm Mặc một chút, nhận thấy thành quả tương đối ổn mới dừng tay.
Lúc để ý lại đã thấy người yêu dấu của mình đang chơi với rắn nhỏ từ lúc nào. Rắn con bò thục mạng theo đám mây mãi mới tới chỗ cây thiện ác, thích thú quấn lên tay Cẩm Mặc, mặc hắn vuốt ve đám vảy xinh đẹp lấp lánh của mình, mình thì thè lưỡi liếm lên mu bàn tay của hắn.
Thần Vu dùng thần lực của mình vứt con rắn lên cây thiện ác, nhắc nhở: "Rắn thì nên leo cây."
- Lời phán quyết cuối cùng -
Cẩm Mặc biết, chờ đợi mình tiếp theo vẫn chưa phải giải thoát thật sự, chỉ là đổi một cách thức giam cầm khác mà thôi; hoặc là tàn nhẫn hơn, nhốt hắn trong buồng giam có một chiếc cửa sổ cao cao, vĩnh viễn trèo không tới.
Lời tác giả: Hị hị hố mới. Mai bỏ hay không thì không biết.
Hắn cúi người xuống, hôn nhẹ lên trán Cẩm Mặc, mở một lời chào đầy thiện ý: "Hôm nay sao em thức dậy sớm thế?" - Nói rồi liền bế Cẩm Mặc lên, mình thì ngồi trở lại giường, đặt người yêu nho nhỏ lên đùi, bắt đầu tỉ mỉ chỉnh trang lại vải vóc được dệt từ bóng tối vô tận trên người Cẩm Mặc.
Động tác của hắn đối với Cẩm Mặc nhẹ nhàng như không nỡ đụng vỡ thứ đồ quý giá này. Vô hạn cưng chiều khiến người ta vô thức luân hãm trong sự ngọt ngào chết chóc.
Cẩm Mặc cũng không ngại ngần gì, mệt mỏi nằm trườn bò như rắn nước trên người hắn ta. Cẩm Mặc cảm giác khớp xương cả người mình đều sắp gãy tan tác đến nơi —— đều do hung thủ trước mắt gây nên, hiện trường án mạng xảy ra ngay tại chiếc giường này.
"Hôm nay? Tôi còn có khái niệm đó à?" - Tiếng nói ai oán vang lên từ người trong lồng ngực, Tử Thần nọ vô thức ôm người vào lòng chặt hơn.
Cẩm Mặc từ khi đến đây hoàn toàn không còn khái niệm thời gian. Bởi lẽ ở đây chẳng còn thứ gì để xác định thời gian, ngay cả bản thân hắn: Không già, không chết đi, không bệnh tật, không no đói. Phải biết lúc nhận ra điều này Cẩm Mặc hoảng loạn tới nhường nào. Giống như bản thân mình bị loại bỏ ra khỏi thế giới loài người, cô đơn, lạc lõng, sợ hãi; rồi dần nặng hơn là bắt đầu không phân biệt được thực tại hay ảo giác. Cẩm Mặc đã phải tốn rất nhiều thời gian để duy trì suy nghĩ và kí ức của mình, không ngừng nhắc nhở bản thân. Tuy ở đây vẫn có một thứ luôn giúp đỡ xác định các giác quan, tri giác của hắn còn hoạt động, nhưng Cẩm Mặc vừa biết ơn nó, lại vừa chán ghét nó.
Cẩm Mặc sợ hãi tương lai, sợ hãi sự vô tận xa xôi này.
Mọi buồn phiền cứ như sợi chỉ bị rối tung lên, ép buộc hắn phải tự tay gỡ lấy, vừa uất ức vừa rối ren. Hắn bực bội nhào lên cắn bả vai người trước mắt, vị Tử Thần nọ như đã thói quen khẽ xoa xoa đầu Cẩm Mặc. Cái xoa đầu như làm tiêu tan hết cảm xúc tiêu cực của người yêu nho nhỏ trong lòng. Chỉ thấy người yêu nho nhỏ rời miệng khỏi bả vai hắn, bĩu môi.
—— Nhìn xem. Hắn sắp bị áp bức thành tên điên suốt ngày đi cắn người.
"Em dậy sớm cũng tốt, nay ta muốn dẫn em tới vườn địa đàng chơi."
"Toàn cây với thú, không chơi." - Cẩm Mặc kén cá chọn canh từ chối.
Tử Thần nghịch ngợm mái tóc dài đen nhánh của Cẩm Mặc, lại thử lôi tóc mình ra. Một đen một trắng, màu sắc tương phản tới chói mắt. Hắn len lén mang ra góc mắt Cẩm Mặc không nhìn thấy, tết hai màu sắc thành một chùm rối tung, thoả mãn mỉm cười.
"Hôm nay là ngày trái cấm kết quả. Ta cũng phải đi chứng kiến tàn giới nữa."
Cẩm Mặc nghe hắn coi trọng sự kiện này như vậy liền cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra. Bình yên sống không biết bao lâu, lần đầu tiên Cẩm Mặc thấy có thứ mà Tử Thần còn để ý hơn hắn.
"Đi thôi, sắp chán chết rồi." - Cẩm Mặc tự nhiên choàng tay ôm cổ hắn. Tử Thần càng quen thuộc hơn bế bổng hắn lên, nhẹ bẫng như bế một con mèo con. Chớp mắt một cái Cẩm Mặc đã thấy vườn địa đàng xuất hiện trước mặt, vẫn um tùm một rừng cây, nhưng không khí dường như ngưng đọng hơn bình thường như chuẩn bị cho phán quyết cuối cùng. Rắn nhỏ nghe động tĩnh quen thuộc đã vội nhào ra, chạy tới xung quanh hai người.
Tử Thần theo thói quen biến ra một đám mây trắng mềm mại tạo hình gần giống chiếc ghế, nhẹ nhàng đặt người yêu lên trên.
Quả thật từ trước tới giờ chân Cẩm Mặc chưa từng chạm đất. Hoặc là được Tử Thần bế, không thì có đám mây nhỏ luôn đi theo tuỳ thời làm ghế ngồi, hôm nào muốn đổi gió thì tìm một con báo lượn khắp vườn địa đàng.
Cẩm Mặc từng có cơ hội thử một lần, và hắn vĩnh viễn không muốn thử lần hai. Hắn đã nhớ đầu tiên là cảm giác hụt chân như rơi xuống địa ngục, sau đó là thiêu cháy từ lòng bàn chân, đến cẳng chân, đùi, rồi lan đến phần chi trên, chậm rãi hòa tan. Khi hắn nhìn xuống chỉ thấy một màu đen đặc lại như vũng bùn lầy, dinh dính nhớp nháp, ăn mòn từ bàn chân đến cổ chân, cố gắng giãy giụa nhưng càng thoát càng lún sâu —— hố đen đó đang nuốt trọn lấy hắn.
Tử Thần đã cứu hắn ra, đồng thời giải thích vì đây là thế giới của Tử Thần, con người không thể sinh sống trong đó.
Lời giải thích dù Cẩm Mặc có tin hay không tin, thì điều đó cũng chứng minh hắn đang bị giam cầm trong một nơi không thể thoát ra.
Rắn nhỏ rướn người cọ cọ ngón tay đang đặt trên ghế mây, Cẩm Mặc cũng xoa xoa nghịch nghịch rắn nhỏ lâu rồi chưa gặp. Tử Thần cũng nghịch nghịch xoa xoa người yêu ngày nào cũng gặp khắc nào cũng yêu, điều khiển đám mây đi tới vị trí cây thiện ác.
Rắn nhỏ bị bỏ lại vội vã đuổi theo cặp tình nhân, lại bị đám mây bay lên cao nhảy không tới làm uất ức, đành phải bò dưới đất đuổi theo Cẩm Mặc cùng một tên không biết điều.
Cẩm Mặc thích thú lướt gió mà đi, mắt cũng bắt đầu trĩu xuống, lại cố gắng duy trì thanh tỉnh một chút. Ở đây bị nuông chiều thành cá mắm, không đi chơi thì cũng đi ngủ, không đi ngủ thì cũng vận động xã giao. Sức khoẻ tinh thần và sức khoẻ quả thận sắp bị làm hoảng tới nơi, trong đầu chỉ toàn 9981 cách thức xã giao, địa điểm xã giao cùng công cụ xã giao cần thiết.
Dòng suy nghĩ Cẩm Mặc lượn vòng linh ta linh tinh mới chợt nhớ ra mục đích mình suy nghĩ, lên tiếng hỏi người bên cạnh: "Chứng kiến tàn giới? Có phải là thế giới tôi đang nghĩ? Vậy trái cấm liên quan như thế nào?"
Tử Thần không che giấu chức trách của mình, lên tiếng giải thích cặn kẽ: "Đã đến thời gian ta phải thu lại tàn giới, hoặc là... "Trái đất" mà em nói đó. Lần đầu tiên trái cấm kết quả là lần đầu tiên thế giới con người sinh ra —— ý ta là về ý niệm tinh thần. Lần trái cấm thứ hai xuất hiện là lúc ta sinh ra, trái cấm thứ ba nở lần cuối là lúc mọi thứ cần tan biến, kể cả vật chất hay tinh thần."
Cẩm Mặc cảm thấy trái tim mình rung lên từng hồi cảnh báo, hắn nhận thấy một chuyện không hay sắp xảy ra.
"Vậy còn tôi và anh?"
"Ta muốn như thế nào thì mọi chuyện sẽ kết thúc như thế." - Tử Thần nhìn sâu vào đôi mắt của người yêu chăm chú, như có thể đào ra chút sợ hãi và hoảng loạn đã từng xuất hiện trước đây. Đúng rồi, là lần đầu gặp nhau.
Cẩm Mặc lần đầu tiên tinh thần tỉnh táo như vậy kể từ khi hắn bị giam giữ ở đây. Dù Tử Thần không nói rõ, nhưng Cẩm Mặc biết bản thân hắn chẳng hề chờ mong cái khoảnh khắc "hậu kết thúc" ấy như thế nào.
Dù là bây giờ, nhận thịnh sủng vô biên, muốn gì có nấy, sống cuộc sống con người luôn hướng đến, Nhưng Cẩm Mặc chưa bao giờ hết sợ hãi tình trạng hiện tại của bản thân. Đó là bản năng đã khắc sâu vào gen của nhân loại, hắn vẫn là con người, chẳng thể trở thành người yêu của vị thần nọ, sống cuộc đời bất thường mà chính bản thân lúc nào lo nghĩ.
Mà kết thúc —— chắc chắn đúng nghĩa với "kết thúc". Sự ham sống sợ chết trong hắn không mong muốn điều đó xảy ra. Còn là kết thúc cùng vị Tử Thần nọ, hoàn toàn không mong muốn.
Đối với một kẻ lí trí như hắn, thứ hắn sợ nhất là khi mình mất đi lí trí.
Trong lúc Cẩm Mặc còn đang rơi vào trầm tư suy tính, Tử Thần đã tiện tay hái trái cấm đã kết trái từ lúc nào. Do mải cưng chiều người yêu, Tử Thần cũng quên mất cả thời gian chính xác khiến hắn bỏ qua khoảnh khắc trái cấm nở quả; hoặc đơn giản là vì có nguyên do nào đó khiến trái cấm đã nở sớm hơn dự kiến. Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹍ ????r????????????ru????ện.Vn ﹍
Hắn rửa qua trái táo vốn không dính một chút vẩn đục bằng nước thánh, trái táo tự động tách ra từng múi nho nhỏ xinh xinh đặt lên khay băng màu trong suốt xinh đẹp hút mắt, ngón tay thon dài lấp lánh như pha lê cầm lên một miếng táo nhỏ, dâng lên miệng Cẩm Mặc chỉ chờ hắn bắt đầu bữa ăn.
Cẩm Mặc không ý kiến ngậm luôn vào miệng, vị táo ngon ngọt, cắn nhẹ một chút liền chảy ra nước ngọt như pha đường. Ăn thật sự không khác gì vị táo thông thường Tử Thần đút hắn ăn, có lẽ vì Tử Thần luôn chọn ra những quả táo ngon nhất trong vườn địa đàng nên vị giác hắn cũng bị kén chọn lên.
Tử Thần chung sống với hắn lâu như vậy, biết hắn thích ăn nhất là táo nên bữa nào cũng tráng miệng bằng táo. Cẩm Mặc chưa bao giờ biết ngán loại hoa quả xinh đẹp này, một màu đỏ vô cùng mê người. Nhưng quả táo lần này ngoại trừ ngon như mọi hôm, thì màu sắc thật sự đáng ghét. Trái táo đen ngòm, tương phản với bàn tay xinh đẹp đang cẩn thận lấy khăn lau miệng giúp hắn.
Khoan đã —— Đây không phải táo thường ngày đúng không? Chẳng lẽ là trái cấm mà Tử Thần đã nhắc tới?
Cẩm Mặc trầm mặc trong sự hối hận, hắn đã lỡ ăn rồi, nuốt rồi, cũng không thể nhả ra lại. Liệu ăn xong hắn có ngộ ra chân lí nào không?
Tử Thần thấy hắn đã ăn xong miếng thứ nhất, tiếp tục cầm miếng thứ hai lên đút hắn.
Cẩm Mặc có chút chống cự, nhưng Tử Thần không cho phép hắn chống cự, rất ít khi kiên quyết như thế, hắn ta nhẹ nhàng mở miệng người yêu đem miếng táo đen nhét vào, ngón tay vì tư thế mà thuận tiện chui vào khoang miệng ấm áp, bắt đầu đùa nghịch khắp nơi.
Cẩm Mặc khẽ cắn trái táo, cắn luôn cả ngón tay đang chơi đùa hăng say, ánh mắt hăm doạ. Tử Thần không muốn chọc giận hắn bèn rút tay lại, vô tình kéo ra một sợi chỉ bạc mờ ám. Ngón tay vốn đã tinh khiết như thuỷ tinh lại phủ thêm một lớp nước trong suốt trông càng thêm xinh đẹp. Tử Thần ánh mắt mê đắm, chiếc lưỡi đỏ tươi vươn ra liếm dư vị còn sót lại của người yêu, tuy không có trái tim nhưng cả cơ thể đều đang rạo rực nóng bỏng.
"Tại sao phải tận diệt?" - Cẩm Mặc nhân cơ hội cái miệng của mình còn nói được những câu có nghĩa, thắc mắc hỏi.
Tử Thần muốn ôm trọn lấy người yêu vào giờ phút này, nhét hắn vào sâu thẳm của bản thân không bao giờ buông. Nghĩ là làm, hắn ôm lấy Cẩm Mặc đặt lên đùi, để hắn tựa vào lồng ngực mình, không quên tiếp tục đút trái cây cho người yêu nho nhỏ, giải thích:
"Ta cũng không biết. Ta sinh ra vốn vì nghĩa vụ đó."
"Có thể dừng được sao?" - Cẩm Mặc tiếp nhận miếng táo khác đưa tới.
"...Không thể." - Tử Thần thẳng thừng phủ nhận.
Cẩm Mặc nghe xong, trái tim liền hẫng đi mấy nhịp. Hắn biết nỗi sợ của mình từ đâu rồi, nếu nhân loại chết, tức là kết thúc tới, trên thế giới này chỉ mình hắn là nhân loại. Không, chẳng biết lúc đó hắn còn là "nhân loại" nữa hay không.
Giao toàn bộ bản thân cho kẻ khác, từ tính mạng tới linh hồn, đó là điều Cẩm Mặc chán ghét nhất.
"Thần Vu. Tôi muốn nói điều này." - Cẩm Mặc vì tư thế phải ngẩng đầu lên nhìn vị thần sau lưng, cái bóng hắn ta che khuất bầu trời trên đỉnh đầu. Nó còn chẳng phải là một "bầu trời" đúng nghĩa, chỉ là thứ ánh sáng giả tạo được Tử Thần tô vẽ ra.
Tử Thần say đắm chết chìm trong đôi mắt hắn, động lòng cúi xuống hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại, "ừ" khẽ một tiếng. Còn chưa để Cẩm Mặc có cơ hội giãy giụa phút cuối đã lên tiếng trước:
"Ta biết em mong muốn điều gì."
Cảm Mặc không ngạc nhiên. Chút chống cự nho nhỏ của hắn vị Tử Thần này đã đọc vị từ lâu, chỉ là hoàn toàn lãng quên sức lực của một con kiến thôi. Đến nước này hắn chỉ còn bước ngả bài.
"Người yêu thân ái, em muốn chơi trò chơi với ta không?" - Tử Thần vòng tay qua, ôm trọn lấy Cẩm Mặc vào lồng ngực.
Hai tay Tử Thần còn đang vội ôm lấy người yêu, nên Cẩm Mặc đành phải tự thân vận động cầm lên miếng táo đã gọt sẵn bỏ vào miệng, gật đầu: "Đương nhiên. Ở trong đây sắp chán muốn chết."
Cẩm Mặc chưa bao giờ cảm thấy tinh phần hưng phấn như vậy, hoàn toàn sống thật với bản chất khiến hắn như trút được gánh nặng ngàn cân. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ Tử Thần sẽ tốt bụng như thế. Cẩm Mặc tự nhận mình ích kỉ, nhưng nếu hắn ác 10 phần trên 10, thì vị Tử Thần nọ hoàn toàn đủ sức đột phá thế giới.
Tử Thần như đọc được suy nghĩ của hắn, lên tiếng giải thích: "Xem như vì tấm chân tình của ta đi."
Cẩm Mặc nhíu mày, không coi trọng tấm chân tình này là bao.
Tử Thần đổi một cách lí giải khác: "Là do ta muốn có được toàn bộ, tất cả thuộc về phạm trù "em"."
Cẩm Mặc gật đầu, chấp nhận lời giải thích.
"Chúng ta đánh cuộc được không? Ta đặt ra bản thân ta, em đặt lên bản thân em. Ai thua cuộc thì phải thuộc về đối phương."
"Toàn bộ?" - Cẩm Mặc hỏi lại.
"Ừ."
Cẩm Mặc sảng khoái cười to, cả đôi mắt đều lấp lánh hẳn lên, khuôn mặt vừa rạo rực lại đầy hưng phấn. Lột bỏ lớp lông vũ mĩ miều giò chỉ toàn là tấm da thịt đã hoại tử, xấu xí. Hắn đưa lên miệng miếng táo cuối cùng còn sót lại, chưa vội nhai mà quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt xám tro thăm thẳm của Thần Vu, cùng khoé miệng toát ra ý cười cưng chiều của hắn ta. Cẩm Mặc rướn lên vạch trần nụ cười giả tạo đó, tàn nhẫn cạy ra nỗi âm hiểm đang ngày một lan tràn quấn quýt lấy linh hồn.
Bên miệng là vị trái cấm. Thần Vu ngậm lấy miếng táo ngon ngọt, khẽ cắn khẽ đẩy đưa, hàm răng day nhẹ miếng táo đỏ ửng, đầu lưỡi cuốn lấy từng nhánh ngọt ngào nhất.
Thần Vu nuốt xuống nửa miếng táo được người yêu dấu ban tặng.
"Lấy trái cấm làm tín vật, như thế nào?" - Cẩm Mặc thở hổn hển rời khỏi, nói không ra hơi nhưng vẫn đắc ý quẫy đuôi.
"Ngon hơn tưởng tượng." - Thần Vu nhìn chăm chú vào hắn không buông.
"Ha ha. Tôi có thể khẳng định trò chơi này anh tạo ra là điều đúng đắn nhất anh từng làm; tôi tham gia trò chơi này cũng là điều mong muốn nhất tôi từng nghĩ." - Cẩm Mặc dụ dỗ hắn.
"Vậy luật chơi như thế nào?" - Hắn tựa lên vai Thần Vu, dồn hết trọng lực bản thân lên người hắn ta, Thần Vu cũng thuận tay nhét hắn vào sâu trong lồng ngực.
"Hãy tìm theo manh mối ta để lại, thời gian hạn định là một năm. Hết thời gian ván cược tự động hết thúc." - Thần Vu khắc lên cổ hắn một chuỗi số, nhưng hiện tại nó vẫn chưa bấm giờ.
"Không có thêm gợi ý gì sao?" - Cẩm Túc bĩu môi. Trong miệng mắng thầm đồ kẹt xỉ.
"Gợi ý? Ta chính là gợi ý đó. Em có thể tuỳ thời sử dụng gợi ý bất cứ lúc nào, chỉ cần đổi một trái cấm lấy một gợi ý."
Cẩm Mặc vô tâm vứt bỏ nghĩa bóng của câu nói, chăm chăm nhìn vào cây thiện ác không còn đoá hoa hay quả táo nào khác, xì một tiếng.
Không có gợi ý thì nói mẹ đi, bày đặt lừa người.
Thần Vu mân mê chùm tóc chính tay hắn kết, vốn từ nãy giờ vẫn chưa xa rời tới nỗi phải tách biệt, ngón tay xẹt một cái đoạn tóc trắng đã đứt lìa. Hắn chỉnh sửa lại mái tóc của Cẩm Mặc một chút, nhận thấy thành quả tương đối ổn mới dừng tay.
Lúc để ý lại đã thấy người yêu dấu của mình đang chơi với rắn nhỏ từ lúc nào. Rắn con bò thục mạng theo đám mây mãi mới tới chỗ cây thiện ác, thích thú quấn lên tay Cẩm Mặc, mặc hắn vuốt ve đám vảy xinh đẹp lấp lánh của mình, mình thì thè lưỡi liếm lên mu bàn tay của hắn.
Thần Vu dùng thần lực của mình vứt con rắn lên cây thiện ác, nhắc nhở: "Rắn thì nên leo cây."
- Lời phán quyết cuối cùng -
Cẩm Mặc biết, chờ đợi mình tiếp theo vẫn chưa phải giải thoát thật sự, chỉ là đổi một cách thức giam cầm khác mà thôi; hoặc là tàn nhẫn hơn, nhốt hắn trong buồng giam có một chiếc cửa sổ cao cao, vĩnh viễn trèo không tới.
Lời tác giả: Hị hị hố mới. Mai bỏ hay không thì không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất