Quyển 2 Chương 14: Ân Tình Ngọt Nhạt (1)
Đêm nay, Tưởng Hoàng xử lý tấu chương xong rất muộn công công khuyên hắn nghỉ ngơi sớm, thế nhưng hắn muốn đến xem y một lát.
Hôm nay y lại mơ thấy ác mộng, hắn sợ tối y ngủ không ngon.
Vừa đến ngoài rừng đã nghe tiếng đàn êm ái du dương rung động lòng người. Không phải vì tiếng đàn quá hay mà là sự nức nở trong đó. Hắn nghe y đàn không ít lần, biết rõ y đang buồn.
Tưởng Hoàng ngây người nhớ tới bàn tay y từng bị gãy, không thể linh hoạt tấu đàn như xưa. Tâm tư người đánh đàn cũng vậy không còn phóng khoáng, siêu phàm thoát tục. Có nhiều hơn mấy phần bi ai lọt vào tai như chùy đâm, khiến người ta đau đớn không kìm chế được.
Tưởng Hoàng ngăn người đi theo làm ồn tự mình cầm đèn bước vào.
Nguyên Dương chụm chụm tay nâng mấy bông hoa sen nhỏ, đang được Tiểu Tây dắt tay thả đèn vào hồ. Hồ trong vườn Ý Ánh không lớn lắm, ba người họ ngồi trên bè trúc chèo ra giữa hồ, bị quay quanh bởi những ánh sáng trong trẻo của đèn hoa.
Tiếng đàn bi thương kỳ ảo bay vút như nâng từng chiếc đèn trôi xa, càng tăng thêm nét liên miên xa xôi.
Tiếng đàn đang êm bỗng hơi chệch, Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn tay mình, xoa nắn từng ngón tay cứng đờ. Không thể đàn nữa đối với y chính là nỗi đau xé rách ruột gan, mất đi một phần linh hồn.
Mỗi khi nhìn bàn tay mình y có nhớ đến cái ngày đó không? Nỗi đau khắc cốt ghi tâm có làm y tuyệt vọng kêu gào mỗi đêm.
Trong lòng ca ca có hận hắn không?
"Aaa phụ hoàng, phụ hoàng con thả thuyền hoa này." Nguyên Dương nhìn thấy hắn liền phấn khích: "Phụ hoàng, phụ hoàng."
Hắn đến bên bờ hồ: "Giờ này còn ham chơi không chịu đi ngủ."
Nguyên Dương thè lưỡi, cả ngày nay nó khóc mệt ngủ li bì tới chập tới mới thức, sao ngủ lại được nữa: "Phụ thân, phụ thân đến đây đi."
Thẩm Huyền Quân lại nói: "Bè này không chở được nhiều người đâu. Tối rồi chúng ta vào trong ngủ thôi, sáng mai đến thư phòng sớm."
Tưởng Hoàng cười gượng, việc hắn đến làm y mất vui.
Đêm đã khuya, Tiểu Tây nhanh nhẹn ôm Nguyên Dương về trắc điện nghỉ ngơi. Thẩm Huyền Quân thổi đã leo lên giường thấy hắn thổi tắt đèn liền nói: "Khuya rồi người về nghỉ ngơi đi."
"Ca ca cũng thấy trời khuya lắm rồi, không giữ ta lại một đêm được sao?" Sợ y từ chối hắn nhanh chóng tiếp tục: "Khu vườn này cách tẩm điện hơi xa, trời tối om nhiều sương lạnh đi về rất khó."
"Ta sang trắc điện ngủ cùng Nguyên Dương, người nghỉ ở đây đi."
Ngón tay hắn hơi co quắp: "Nhất định phải để nó nhìn thấy chúng ta xa lạ như thế mới được sao?"
***
Mấy ngày nay Tưởng Hoàng không đến, y nghe loáng thoáng bên ngoài xảy ra nạn vỡ đê. Trong nhà mẫu tộc Nhu Phi có người được điều đi trị thủy, lúc này cung cô ta múa hát ngày đêm, xuân hoa hưng thịnh.
Trong cung luôn truyền tai nhau Thẩm Huyền Quân cao ngạo ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, thân ở trong cung mà sống không ràng buộc. Ngày trước Dung Phi có bao nhiêu ngạo nghễ cũng bị y thản nhiên đè bẹp. Không ai muốn đến khu vườn Ý Ánh hầu hạ, sợ vị nhân này có chỗ nào đó không hài lòng, trút lên đầu họ.
Vườn Ý Ánh sâu thẳm rộng lớn, ít người hầu hạ ngày thường yên tĩnh vô cùng.
Tiểu Tây ngày ngày cười tủm tỉm chăm sóc hai bồn sen mới hắn mang đến. Nha đầu này rất nhiều lời luôn miệng khen điểm tốt của hắn, chuyện khi còn ở Bạo Thất đã quên sạch sẽ.
Lúc này trong điện vô cùng yên ắng tịch mịch, Thẩm Huyền Quân nằm bên tháp mềm mê man ngủ. Trời đã dần sang hè khí trời nóng hơn rất nhiều, vốn dĩ khu rừng chọn vị trí tốt, lại có nhiều cây cối, mọi ngày vẫn rất mát mẻ. Không hiểu sao hôm nay y thấy trong người bức bối, không ngủ được, mà mắt lại không mở nổi.
Cả tiếng băng tan y cũng nghe rõ, mùi hương vừa đắng vừa ngọt ướp trong quạt chong chóng lan ra khắp nơi. Dường như có tiếng bước chân vang lên khe khẽ rồi ngồi xuống bên sạp.
Y biết đó không phải Tiểu Tây.
Thẩm Huyền Quân rất mệt mỏi nằm im không nhúc nhích, tim hơi nghẽn lại.
Tưởng Hoàng thêm băng đá trước quạt, làn gió lạnh thổi ra nhiều hơn. Cẩn thận lau những giọt mồ hôi đổ ra trên trán, dường như tìm lại báu vật mình đã đánh mất bấy lâu nên vô cùng quý trọng.
Người y nóng nực mồ hôi rỉ ra không ngớt, Tưởng Hoàng nhìn một lát môi hơi hé ra: "Ca ca, đã tỉnh rồi thì ngồi dậy đi."
Y làm ngơ không động đậy, cả việc mở miệng đuổi hắn cũng lười.
Hắn quạt cho y một lát, đến khi Trương công công đến mới giao lại cho Tiểu Tây.
Đến chiều y tranh thủ lúc trời mát ra đu dây đọc sách, ra khỏi khu vườn một chút có một mái đình ven hồ. Bên trên mắc một chiếc đu dây, nếu đẩy mạnh cả người bay bổng ra giữa hồ, hơi nước mát rượi bên dưới khiến cả người thư thái vô cùng.
Bốn bề yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng tát vang dội, Thẩm Huyền Quân nhíu mày thầm nghĩ mình ở đây thật không đúng lúc.
"Chuyện của hoàng thượng ai cho ngươi được phép suy tính."
Cung nữ thấp thoáng trong hàng cây hoa tử đằng vội vàng lau nước mắt: "Nô tỳ chỉ là lo cho nương nương, mẫu tộc người đang lập công, huynh trưởng chăm lo trị thủy. Hoàng thượng lại bỏ mặc người muốn tìm người tên Vô Diện gì đó cả tháng không đến hậu cung."
Sách trên tay Thẩm Huyền Quân trượt khỏi tay rơi xuống, hồi lâu không phản ứng.
Nhu Phi cười lạnh gắng gượng nói: "Không đến chỗ ta cũng đâu đến chỗ người khác."
Công công bên cạnh vội cười: "Nương nương đừng giận, Tiểu Tương cũng chỉ nghe ngóng tin tức giùm nương nương thôi. Ca ca tiểu Tương ở trong đoàn thị vệ đã lâu tin tức này chắc không sai. Vô Diện này lại liên quan đến người trong khu vườn Ý Ánh kia, thuộc hạ sợ hai người đó hợp sức."
Nhu Phi hơi hé môi nhưng không nói, gương mặt dần dần trầm xuống.
Công công bên cạnh lại nói thêm: "Cũng có thể hoàng thượng tìm người này vì chuyện lũ lụt, nương nương chỉ cần cẩn thận đề phòng, nếu được để người nhà ở ngoài cung điều tra thêm. Nếu chỉ đơn giản là người tài hoàng thượng cần người dâng lên cũng tốt, còn nếu như... chúng ta đi trước một bước xử lý hắn luôn."
Nhu phi cười hờ hững gật đầu.
Thẩm Huyền Quân nhìn họ đi khuất, nhặt quyển sách lên.
Cảm thấy cuộc trò chuyện này rất bất thường, nhưng sao cô ta biết đến Vô Diện được?
Nghĩ một lát y đi ra ngoài nhìn thấy một thái giám đang khiêng mấy bồn hoa sắp xếp lại. Trong cung này y chẳng biết ai, nhìn hắn còn rất non, chắc là chỉ mới được điều đến hầu hạ. Thái giám nhìn thấy y liền hơi khựng lại, rụt rè hành lễ: "Không biết quý danh của người."
"Ta họ... ta họ Phương, nhìn ngươi lạ quá từ đâu tới."
Thái giám bày ra vẻ mặt ngu muội như chẳng biết vị họ Phương là ai, nhưng không dám hỏi thêm kính cẩn cúi đầu: "Nô tài xưa này hầu hạ các thái phi ở hành cung, gần đây mới được đưa vào đây."
Y hơi nghi hoặc chỉ sợ hắn chẳng biết gì, hỏi cũng vô ích.
"Mấy ngày nay ta phụng lệnh tìm Vô Diện cho hoàng thượng, ngươi có thấy người áo đen vừa đi qua không?" Sắc mặt y bình thản nhìn tiểu thái giám, bổ sung một câu cảm thán cho đáng tin: "Mới vừa quay lưng một lát..."
"Nô tài chỉ lo mấy bồn hoa không để ý lắm, nhưng cái vị Vô Diện gì đó không phải bị bắt giam rồi sao?"
Trái tim y đập thình thịch giọng run rẩy cố kìm nén: "Ta vừa dẫn hắn vào..."
Thái giám kia làu bàu nghi hoặc với chính mình: "Nô tài có lần nghe Trương công công buộc miệng nói ra, không biết là có nghe nhầm không?"
Thẩm Huyền Quân nôn nóng: "Chuyện từ khi nào?"
Thái giám bị dọa sợ giật mình nhìn y khó hiểu.
"Nói mau!" Lòng y sôi sục sóng cuộn không có thời gian giả vờ với tên thái giám kia: "Còn không mau nói nhanh!"
"Là... là hai ngày trước. Không...nkhông, nô tài không biết, không biết."
Y chới với lùi về sau, bước hụt một bước chân liền đến cơn đau buốt chạy đến tận óc.
Sao y có thể nghĩ Tưởng Hoàng sẽ tha cho Vô Diện chứ, hắn trước giờ đều không tha cho ai. Những kẻ nợ hắn, có chết hắn cũng phải đòi lại tận gốc rễ không chừa một kẻ nào hết. Vô Diện chỉ là người bình thường không có võ công, rơi vào tay hắn...
Thẩm Huyền Quân không dám nghĩ tiếp vội vàng rời khỏi.
Đến được thư phòng mặt y đã tái mét, bước chân khập khiễng đau buốt cố đi lên từng bậc thang.
"Thẩm công tử người..."
Y đi qua người Trương công công xông vào bên trong, thư phòng không có ai.
"Hoàng thượng đâu?"
"Người đã đi cùng Phương thống lĩnh rồi." Trương công công theo sát y, nôn nóng: "Người muốn tìm hoàng thượng để nô tài đi báo một tiếng. Trước hết người hãy xem chân của mình đã."
Thẩm Huyền Quân chỉ biết chờ đợi trong nôn nóng, từ chiều đến tận khuya, cửa thư phòng để mở toang mặc gió lạnh thổi vào từng cơn. Từng cơn đau buốt cào cấu trong tim giày vò y không ngừng, nếu như hắn bận Trương công công đã về báo rồi. Đến giờ chưa có hồi âm chứng tỏ hắn không muốn gặp y.
Y đứng trước cửa thư phòng người run không ngừng, tay chân y đều đã lạnh ngắt. Đến lúc muốn đi tìm một người nào đó hỏi lao ngục ở đâu, thì xa xa chợt có ánh đèn soi tới.
Trương công công giúp hắn soi đèn, nhìn mặt hắn trong đêm tối y thầm kinh hãi. Đôi gò má đã hốc hác đi nhiều, cả người lọt thỏm trong triều bào màu đen thêu rồng màu sẫm, trong đêm càng trở nên nặng nề, trống rỗng. Thẩm Huyền Quân vịn cửa nhấc chân sưng phù của mình đi về phía hắn.
Ánh mắt hắn nhìn y rồi dời xuống chân, mày nhíu lại hoang mang. Mắt y nhập nhòe không thấy rõ bóng người kia, đến khi rơi vào vòng tay ấm áp mới hoàn hồn.
***
"Ngươi muốn làm gì hắn?"
"Ca ca vì người khác mà kích động chạy đến đây hỏi tội ta sao?" Giọng nói của y khàn khàn chứa đầy sự oán trách, hắn như tự cười chính mình, không ngừng tự giễu.
Thẩm Huyền Quân thấy lạnh giá tột cùng, sự bất an đè nén bên trong người như núi lửa phun trào sùng sục, suýt cắn phải lưỡi: "Ngươi là hoàng thượng thì muốn làm gì thì làm sao? Hắn đắc tội gì với ngươi chứ?"
Tưởng Hoàng giống như bị nhốt trong hầm băng, vẻ mặt trầm xuống bất cứ ai nhìn thấy cũng rùng mình. Hắn đột ngột bắt lấy y ôm thật chặt, y không cựa quậy được, thở không ra hơi. Người y toàn xương bị ôm siết đau đến như các khớp đều lệch, gượng lắm mới nghiến răng quát: "Buông ra."
"Ai nói hắn không làm gì? Hắn đã cướp mất báu vật quan trọng nhất đời ta. Là hắn cướp của ta, là hắn..."
Thẩm Huyền Quân cười chua xót, với hắn mọi thứ đều nguội lạnh. Chỉ có việc lo lắng cho Vô Diện không ngừng thúc giục y phải làm gì đó.
Tưởng Hoàng nhìn gương mặt mất phương hướng của y, buông lỏng ta ra điệu bộ cao cao tại thượng. Hắn quay lưng nói với Trương công công: "Đưa y về Ý Ánh đóng cửa hối lỗi đi.
Nơi đó vốn là một nhà lao băng giá y không hề thấy bất ngờ. Việc hắn đẩy ra khiến y tỉnh ngộ lúc này không nên chọc giận hắn. Đi về trong gió lạnh tới nơi y chui vào trong chăn, co tròn người lại. Hàm răng cắn chặt làm xương hàm y tê dại, đôi môi trong lúc chờ đợi bị y cắn bật máu, lúc này lại trào ra máu tanh nồng.
Tiểu Tây rón rén bước vào, khom người: "Người đã ăn gì chưa, nô tỳ làm nóng đồ ăn lại cho người nhé."
Thẩm Huyền Quân không trả lời, không phải vì mệt mỏi buồn ngủ, lúc này y tỉnh táo vô cùng. Những hỗn độn ban đầu đã dần yên ắng lại, y càng chống đối hắn người chịu khổ chính là Vô Diện. Nhưng y chịu xuống nước hắn chưa chắc để Vô Diện sống yên.
Trái tim y ngợp nỗi thương tâm trằn trọc đến nửa đêm.
Trong điện treo nhiều rèm sa màu xanh lọc bớt ánh nắng, đến trưa dù có mở tung cửa sổ nắng chiếu vào vẫn dịu mát như buổi ban mai. Cũng chính những tấm rèm sa này, làm tẩm điện đêm khuya thêm nhiều lần hư ảo, mờ mịt. Giữa không gian yên tĩnh, bên ngoài mấy lớp rèm có bóng người đi tới, người bước rất chậm hồi lâu mới ngồi ở cuối giường.
Y ngửi thấy mùi thuốc xoa bóp phảng phất lan ra, cổ chân sưng tấy dần được nâng lên, thấm thứ thuốc mát lạnh. Tưởng Hoàng xoa rất nhẹ, thế nhưng y đã mang cái chân đau này đi qua đi lại cả ngày, vừa chạm ngón chân đã co giật.
Trong đêm tối hắn vẫn nhận ra, tay đều đặn xoa bóp miệng cất giọng lạnh lẽo: "Lo cho hắn nên không ngủ được sao?"
Y cắn môi vết thương nhói giúp y chống đỡ được cơn mụ mị đang xâm chiếm, vai gầy hơi co lại: "Ta... ta đói bụng."
Tưởng Hoàng khổ sở thở dài, y đã đợi rất lâu nhất định là chưa ăn gì trong bụng, hơi đau lòng dịu giọng lại: "Ta nấu mì cho ca ca ăn."
Thấy y muốn bước xuống hắn liền ngăn: "Đừng có đi lung tung, ta sẽ trở về ngay."
Hôm nay y lại mơ thấy ác mộng, hắn sợ tối y ngủ không ngon.
Vừa đến ngoài rừng đã nghe tiếng đàn êm ái du dương rung động lòng người. Không phải vì tiếng đàn quá hay mà là sự nức nở trong đó. Hắn nghe y đàn không ít lần, biết rõ y đang buồn.
Tưởng Hoàng ngây người nhớ tới bàn tay y từng bị gãy, không thể linh hoạt tấu đàn như xưa. Tâm tư người đánh đàn cũng vậy không còn phóng khoáng, siêu phàm thoát tục. Có nhiều hơn mấy phần bi ai lọt vào tai như chùy đâm, khiến người ta đau đớn không kìm chế được.
Tưởng Hoàng ngăn người đi theo làm ồn tự mình cầm đèn bước vào.
Nguyên Dương chụm chụm tay nâng mấy bông hoa sen nhỏ, đang được Tiểu Tây dắt tay thả đèn vào hồ. Hồ trong vườn Ý Ánh không lớn lắm, ba người họ ngồi trên bè trúc chèo ra giữa hồ, bị quay quanh bởi những ánh sáng trong trẻo của đèn hoa.
Tiếng đàn bi thương kỳ ảo bay vút như nâng từng chiếc đèn trôi xa, càng tăng thêm nét liên miên xa xôi.
Tiếng đàn đang êm bỗng hơi chệch, Thẩm Huyền Quân cúi đầu nhìn tay mình, xoa nắn từng ngón tay cứng đờ. Không thể đàn nữa đối với y chính là nỗi đau xé rách ruột gan, mất đi một phần linh hồn.
Mỗi khi nhìn bàn tay mình y có nhớ đến cái ngày đó không? Nỗi đau khắc cốt ghi tâm có làm y tuyệt vọng kêu gào mỗi đêm.
Trong lòng ca ca có hận hắn không?
"Aaa phụ hoàng, phụ hoàng con thả thuyền hoa này." Nguyên Dương nhìn thấy hắn liền phấn khích: "Phụ hoàng, phụ hoàng."
Hắn đến bên bờ hồ: "Giờ này còn ham chơi không chịu đi ngủ."
Nguyên Dương thè lưỡi, cả ngày nay nó khóc mệt ngủ li bì tới chập tới mới thức, sao ngủ lại được nữa: "Phụ thân, phụ thân đến đây đi."
Thẩm Huyền Quân lại nói: "Bè này không chở được nhiều người đâu. Tối rồi chúng ta vào trong ngủ thôi, sáng mai đến thư phòng sớm."
Tưởng Hoàng cười gượng, việc hắn đến làm y mất vui.
Đêm đã khuya, Tiểu Tây nhanh nhẹn ôm Nguyên Dương về trắc điện nghỉ ngơi. Thẩm Huyền Quân thổi đã leo lên giường thấy hắn thổi tắt đèn liền nói: "Khuya rồi người về nghỉ ngơi đi."
"Ca ca cũng thấy trời khuya lắm rồi, không giữ ta lại một đêm được sao?" Sợ y từ chối hắn nhanh chóng tiếp tục: "Khu vườn này cách tẩm điện hơi xa, trời tối om nhiều sương lạnh đi về rất khó."
"Ta sang trắc điện ngủ cùng Nguyên Dương, người nghỉ ở đây đi."
Ngón tay hắn hơi co quắp: "Nhất định phải để nó nhìn thấy chúng ta xa lạ như thế mới được sao?"
***
Mấy ngày nay Tưởng Hoàng không đến, y nghe loáng thoáng bên ngoài xảy ra nạn vỡ đê. Trong nhà mẫu tộc Nhu Phi có người được điều đi trị thủy, lúc này cung cô ta múa hát ngày đêm, xuân hoa hưng thịnh.
Trong cung luôn truyền tai nhau Thẩm Huyền Quân cao ngạo ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng, thân ở trong cung mà sống không ràng buộc. Ngày trước Dung Phi có bao nhiêu ngạo nghễ cũng bị y thản nhiên đè bẹp. Không ai muốn đến khu vườn Ý Ánh hầu hạ, sợ vị nhân này có chỗ nào đó không hài lòng, trút lên đầu họ.
Vườn Ý Ánh sâu thẳm rộng lớn, ít người hầu hạ ngày thường yên tĩnh vô cùng.
Tiểu Tây ngày ngày cười tủm tỉm chăm sóc hai bồn sen mới hắn mang đến. Nha đầu này rất nhiều lời luôn miệng khen điểm tốt của hắn, chuyện khi còn ở Bạo Thất đã quên sạch sẽ.
Lúc này trong điện vô cùng yên ắng tịch mịch, Thẩm Huyền Quân nằm bên tháp mềm mê man ngủ. Trời đã dần sang hè khí trời nóng hơn rất nhiều, vốn dĩ khu rừng chọn vị trí tốt, lại có nhiều cây cối, mọi ngày vẫn rất mát mẻ. Không hiểu sao hôm nay y thấy trong người bức bối, không ngủ được, mà mắt lại không mở nổi.
Cả tiếng băng tan y cũng nghe rõ, mùi hương vừa đắng vừa ngọt ướp trong quạt chong chóng lan ra khắp nơi. Dường như có tiếng bước chân vang lên khe khẽ rồi ngồi xuống bên sạp.
Y biết đó không phải Tiểu Tây.
Thẩm Huyền Quân rất mệt mỏi nằm im không nhúc nhích, tim hơi nghẽn lại.
Tưởng Hoàng thêm băng đá trước quạt, làn gió lạnh thổi ra nhiều hơn. Cẩn thận lau những giọt mồ hôi đổ ra trên trán, dường như tìm lại báu vật mình đã đánh mất bấy lâu nên vô cùng quý trọng.
Người y nóng nực mồ hôi rỉ ra không ngớt, Tưởng Hoàng nhìn một lát môi hơi hé ra: "Ca ca, đã tỉnh rồi thì ngồi dậy đi."
Y làm ngơ không động đậy, cả việc mở miệng đuổi hắn cũng lười.
Hắn quạt cho y một lát, đến khi Trương công công đến mới giao lại cho Tiểu Tây.
Đến chiều y tranh thủ lúc trời mát ra đu dây đọc sách, ra khỏi khu vườn một chút có một mái đình ven hồ. Bên trên mắc một chiếc đu dây, nếu đẩy mạnh cả người bay bổng ra giữa hồ, hơi nước mát rượi bên dưới khiến cả người thư thái vô cùng.
Bốn bề yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng tát vang dội, Thẩm Huyền Quân nhíu mày thầm nghĩ mình ở đây thật không đúng lúc.
"Chuyện của hoàng thượng ai cho ngươi được phép suy tính."
Cung nữ thấp thoáng trong hàng cây hoa tử đằng vội vàng lau nước mắt: "Nô tỳ chỉ là lo cho nương nương, mẫu tộc người đang lập công, huynh trưởng chăm lo trị thủy. Hoàng thượng lại bỏ mặc người muốn tìm người tên Vô Diện gì đó cả tháng không đến hậu cung."
Sách trên tay Thẩm Huyền Quân trượt khỏi tay rơi xuống, hồi lâu không phản ứng.
Nhu Phi cười lạnh gắng gượng nói: "Không đến chỗ ta cũng đâu đến chỗ người khác."
Công công bên cạnh vội cười: "Nương nương đừng giận, Tiểu Tương cũng chỉ nghe ngóng tin tức giùm nương nương thôi. Ca ca tiểu Tương ở trong đoàn thị vệ đã lâu tin tức này chắc không sai. Vô Diện này lại liên quan đến người trong khu vườn Ý Ánh kia, thuộc hạ sợ hai người đó hợp sức."
Nhu Phi hơi hé môi nhưng không nói, gương mặt dần dần trầm xuống.
Công công bên cạnh lại nói thêm: "Cũng có thể hoàng thượng tìm người này vì chuyện lũ lụt, nương nương chỉ cần cẩn thận đề phòng, nếu được để người nhà ở ngoài cung điều tra thêm. Nếu chỉ đơn giản là người tài hoàng thượng cần người dâng lên cũng tốt, còn nếu như... chúng ta đi trước một bước xử lý hắn luôn."
Nhu phi cười hờ hững gật đầu.
Thẩm Huyền Quân nhìn họ đi khuất, nhặt quyển sách lên.
Cảm thấy cuộc trò chuyện này rất bất thường, nhưng sao cô ta biết đến Vô Diện được?
Nghĩ một lát y đi ra ngoài nhìn thấy một thái giám đang khiêng mấy bồn hoa sắp xếp lại. Trong cung này y chẳng biết ai, nhìn hắn còn rất non, chắc là chỉ mới được điều đến hầu hạ. Thái giám nhìn thấy y liền hơi khựng lại, rụt rè hành lễ: "Không biết quý danh của người."
"Ta họ... ta họ Phương, nhìn ngươi lạ quá từ đâu tới."
Thái giám bày ra vẻ mặt ngu muội như chẳng biết vị họ Phương là ai, nhưng không dám hỏi thêm kính cẩn cúi đầu: "Nô tài xưa này hầu hạ các thái phi ở hành cung, gần đây mới được đưa vào đây."
Y hơi nghi hoặc chỉ sợ hắn chẳng biết gì, hỏi cũng vô ích.
"Mấy ngày nay ta phụng lệnh tìm Vô Diện cho hoàng thượng, ngươi có thấy người áo đen vừa đi qua không?" Sắc mặt y bình thản nhìn tiểu thái giám, bổ sung một câu cảm thán cho đáng tin: "Mới vừa quay lưng một lát..."
"Nô tài chỉ lo mấy bồn hoa không để ý lắm, nhưng cái vị Vô Diện gì đó không phải bị bắt giam rồi sao?"
Trái tim y đập thình thịch giọng run rẩy cố kìm nén: "Ta vừa dẫn hắn vào..."
Thái giám kia làu bàu nghi hoặc với chính mình: "Nô tài có lần nghe Trương công công buộc miệng nói ra, không biết là có nghe nhầm không?"
Thẩm Huyền Quân nôn nóng: "Chuyện từ khi nào?"
Thái giám bị dọa sợ giật mình nhìn y khó hiểu.
"Nói mau!" Lòng y sôi sục sóng cuộn không có thời gian giả vờ với tên thái giám kia: "Còn không mau nói nhanh!"
"Là... là hai ngày trước. Không...nkhông, nô tài không biết, không biết."
Y chới với lùi về sau, bước hụt một bước chân liền đến cơn đau buốt chạy đến tận óc.
Sao y có thể nghĩ Tưởng Hoàng sẽ tha cho Vô Diện chứ, hắn trước giờ đều không tha cho ai. Những kẻ nợ hắn, có chết hắn cũng phải đòi lại tận gốc rễ không chừa một kẻ nào hết. Vô Diện chỉ là người bình thường không có võ công, rơi vào tay hắn...
Thẩm Huyền Quân không dám nghĩ tiếp vội vàng rời khỏi.
Đến được thư phòng mặt y đã tái mét, bước chân khập khiễng đau buốt cố đi lên từng bậc thang.
"Thẩm công tử người..."
Y đi qua người Trương công công xông vào bên trong, thư phòng không có ai.
"Hoàng thượng đâu?"
"Người đã đi cùng Phương thống lĩnh rồi." Trương công công theo sát y, nôn nóng: "Người muốn tìm hoàng thượng để nô tài đi báo một tiếng. Trước hết người hãy xem chân của mình đã."
Thẩm Huyền Quân chỉ biết chờ đợi trong nôn nóng, từ chiều đến tận khuya, cửa thư phòng để mở toang mặc gió lạnh thổi vào từng cơn. Từng cơn đau buốt cào cấu trong tim giày vò y không ngừng, nếu như hắn bận Trương công công đã về báo rồi. Đến giờ chưa có hồi âm chứng tỏ hắn không muốn gặp y.
Y đứng trước cửa thư phòng người run không ngừng, tay chân y đều đã lạnh ngắt. Đến lúc muốn đi tìm một người nào đó hỏi lao ngục ở đâu, thì xa xa chợt có ánh đèn soi tới.
Trương công công giúp hắn soi đèn, nhìn mặt hắn trong đêm tối y thầm kinh hãi. Đôi gò má đã hốc hác đi nhiều, cả người lọt thỏm trong triều bào màu đen thêu rồng màu sẫm, trong đêm càng trở nên nặng nề, trống rỗng. Thẩm Huyền Quân vịn cửa nhấc chân sưng phù của mình đi về phía hắn.
Ánh mắt hắn nhìn y rồi dời xuống chân, mày nhíu lại hoang mang. Mắt y nhập nhòe không thấy rõ bóng người kia, đến khi rơi vào vòng tay ấm áp mới hoàn hồn.
***
"Ngươi muốn làm gì hắn?"
"Ca ca vì người khác mà kích động chạy đến đây hỏi tội ta sao?" Giọng nói của y khàn khàn chứa đầy sự oán trách, hắn như tự cười chính mình, không ngừng tự giễu.
Thẩm Huyền Quân thấy lạnh giá tột cùng, sự bất an đè nén bên trong người như núi lửa phun trào sùng sục, suýt cắn phải lưỡi: "Ngươi là hoàng thượng thì muốn làm gì thì làm sao? Hắn đắc tội gì với ngươi chứ?"
Tưởng Hoàng giống như bị nhốt trong hầm băng, vẻ mặt trầm xuống bất cứ ai nhìn thấy cũng rùng mình. Hắn đột ngột bắt lấy y ôm thật chặt, y không cựa quậy được, thở không ra hơi. Người y toàn xương bị ôm siết đau đến như các khớp đều lệch, gượng lắm mới nghiến răng quát: "Buông ra."
"Ai nói hắn không làm gì? Hắn đã cướp mất báu vật quan trọng nhất đời ta. Là hắn cướp của ta, là hắn..."
Thẩm Huyền Quân cười chua xót, với hắn mọi thứ đều nguội lạnh. Chỉ có việc lo lắng cho Vô Diện không ngừng thúc giục y phải làm gì đó.
Tưởng Hoàng nhìn gương mặt mất phương hướng của y, buông lỏng ta ra điệu bộ cao cao tại thượng. Hắn quay lưng nói với Trương công công: "Đưa y về Ý Ánh đóng cửa hối lỗi đi.
Nơi đó vốn là một nhà lao băng giá y không hề thấy bất ngờ. Việc hắn đẩy ra khiến y tỉnh ngộ lúc này không nên chọc giận hắn. Đi về trong gió lạnh tới nơi y chui vào trong chăn, co tròn người lại. Hàm răng cắn chặt làm xương hàm y tê dại, đôi môi trong lúc chờ đợi bị y cắn bật máu, lúc này lại trào ra máu tanh nồng.
Tiểu Tây rón rén bước vào, khom người: "Người đã ăn gì chưa, nô tỳ làm nóng đồ ăn lại cho người nhé."
Thẩm Huyền Quân không trả lời, không phải vì mệt mỏi buồn ngủ, lúc này y tỉnh táo vô cùng. Những hỗn độn ban đầu đã dần yên ắng lại, y càng chống đối hắn người chịu khổ chính là Vô Diện. Nhưng y chịu xuống nước hắn chưa chắc để Vô Diện sống yên.
Trái tim y ngợp nỗi thương tâm trằn trọc đến nửa đêm.
Trong điện treo nhiều rèm sa màu xanh lọc bớt ánh nắng, đến trưa dù có mở tung cửa sổ nắng chiếu vào vẫn dịu mát như buổi ban mai. Cũng chính những tấm rèm sa này, làm tẩm điện đêm khuya thêm nhiều lần hư ảo, mờ mịt. Giữa không gian yên tĩnh, bên ngoài mấy lớp rèm có bóng người đi tới, người bước rất chậm hồi lâu mới ngồi ở cuối giường.
Y ngửi thấy mùi thuốc xoa bóp phảng phất lan ra, cổ chân sưng tấy dần được nâng lên, thấm thứ thuốc mát lạnh. Tưởng Hoàng xoa rất nhẹ, thế nhưng y đã mang cái chân đau này đi qua đi lại cả ngày, vừa chạm ngón chân đã co giật.
Trong đêm tối hắn vẫn nhận ra, tay đều đặn xoa bóp miệng cất giọng lạnh lẽo: "Lo cho hắn nên không ngủ được sao?"
Y cắn môi vết thương nhói giúp y chống đỡ được cơn mụ mị đang xâm chiếm, vai gầy hơi co lại: "Ta... ta đói bụng."
Tưởng Hoàng khổ sở thở dài, y đã đợi rất lâu nhất định là chưa ăn gì trong bụng, hơi đau lòng dịu giọng lại: "Ta nấu mì cho ca ca ăn."
Thấy y muốn bước xuống hắn liền ngăn: "Đừng có đi lung tung, ta sẽ trở về ngay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất