Quyển 4 Chương 22: Kính Du Mộng Dẫn Lối, Cạp Nong Gieo Mầm Ác? (1)
Hoàng hôn hôm nay rất đẹp, Thẩm Huyền Quân ôm Nguyên Dương ra ngoài hóng mát. Thuyền nhỏ của các tỳ nữ hái hoa đang len giữ những tán cây mát mẻ, ánh chiều tà phản trên mặt hồ, cảnh sắc sinh động tươi mới.
Y ngồi tách hạt sen, do mới vào mùa, nên búp không lớn lắm, hạt sen còn rất non. Tiểu Tây bên cạnh lắm miệng không cho y động vào, sợ đau tay.
"Chỉ là tách hạt thôi mà, lát nữa nấu chè cho đệ ấy ăn."
Nguyên Dương đang dùng lá sen che nắng cho thỏ con, chạy quanh quẩn bên hồ. Dù nó bơi giỏi hơn y, vẫn không sao yên tâm được, xung quanh ba bốn người canh chừng.
"Trời đang nóng ăn chè sen băng mịn rất ngon. Mấy nay trời oi bức nô tỳ sợ người cảm thấy bức bối khó chịu." Từ khi mất trí công tử trở nên vui vẻ hẳn, đây là điều tốt, Tiểu Tây cũng được thoải mái lây.
"Hoàng cung nóng quá ngày nào cũng thấy nắng nóng chiếu lên gạch chói cả mắt. Vườn Ý Ánh tuy nhiều cây xanh nhưng vẫn phải đóng kín rèm trúc, lúc nào trong điện cũng vang lên tiếng băng tan. Lúc sáng muốn chỉnh lại áo mùa hè cho Nguyên Dương, cầm một lát mồ hôi chảy bẩn đường chỉ hết." Thẩm Huyền Quân vì chuyện này mà lo âu, từ lúc mang thai trong người y trận nóng trận lạnh đan xen, nhiều lúc tay chân lạnh cóng cứng đờ, Tưởng Hoàng muốn đưa y tránh nóng cũng không được. Nguyên Dương cũng không chịu rời cung, lúc vừa tỉnh lòng đầy vướng bận, y không kịp để tâm nhiều chuyện bất thường xung quanh, gần đây có thời gian tĩnh tâm, y phát hiện Nguyên Dương không hề gần gũi với Tưởng Hoàng, đệ ấy có nhượng bộ bao nhiêu đi nữa, nó cũng không để ý đến.
Không đơn thuần là giận dỗi, Thẩm Huyền Quân có thử tìm tòi tìm hiểu, nó chỉ nói lảng, nói tránh, không dứt khoát trả lời y.
Trong lúc y hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Hỏi Tưởng Hoàng đệ ấy cũng ậm ừ không rõ ràng.
Nhiều lúc Thẩm Huyền Quân muốn làm cho rõ nhưng phải cố nhịn, có lẽ y vẫn không bỏ xuống được giấc mơ đáng sợ ám ảnh ngày đêm kia? Trong mơ toàn chuyện hư vô không rõ năm tháng, khi tỉnh lúc nhớ được chi tiết vụn vặt, lúc lại mơ mơ hồ hồ không rõ, riêng cơn rùng mình lạnh từ trong tim lạnh ra vẫn đeo đẳng giết người lặng thầm không dao. Nửa đời trước y tu hành không vướng bận, muốn giữ tâm tịnh an tịnh thấu suốt1, không chút lơ là sợ mất đi chân tâm. Giờ đây y với mình năm xưa chân thành còn đó, nhưng vướng mắc cũng nhiều hơn.
Sự thật đằng sau đó biết đâu sẽ làm y tuyệt vọng phát điên?
Khi xưa không bao giờ thấy cuộc sống nhàm chán, cầm được bỏ được, tâm không động. Vừa nếm trải được ái tình ngọt ngào đã bắt đầu đắm chìm bi lụy, khổ ải của nhân gian, không thể nào quay lại cuộc sống cô đơn trước kia nữa.
Có lẽ y không phải là người có căn cơ vững chãi, thích hợp tu tiên.
Thẩm Huyền Quân nghĩ đến xuất thần, đến khi hồi tỉnh đã thấy hắn ngồi bên cạnh cầm quạt hướng về phía mình phe phẩy. Cảm giác mát mẻ bao lấy người, khóe miệng y tươi cười hệt như tỏa ra hương thơm, đầy sức sống, y nói: "Ta tưởng hôm nay đệ bận?"
Tưởng Hoàng dùng ngón trỏ chạm gò má y, tuy thai khí không ổn định nhưng ngày nào cũng có niềm vui, gương mặt hồng hào, da dẻ căng mịn hơn hẳn: "Đúng là triều chính có chút bận, ta ở đây một lát rồi đi." Hắn nhìn y rất dịu dàng, có thể xua đi hết âm khí ớn lạnh trong hoàng cung sâu thẳm đầy oán hận này: "Ta đang sắp xếp để ca ca lên đường đi tránh nóng. Năm nay nắng gắt hơn mọi năm, ở trong cung người nóng bức khó chịu, không tốt cho bảo bảo trong bụng."
"Biết nắng gắt mà đệ còn từ thư phòng đến đây, mồ hôi ướt đẫm rồi này." Y giúp hắn lau trán, ân cần nói thêm: "Trước khi đi tránh nóng, qua phủ Phương Dao thăm Uyển Nghi trước nhé."
Khóe môi Tưởng Hoàng ngưng trệ, xụ xuống nhưng rất nhanh quay lại mỉm cười ngọt ngào, cố gắng nới lỏng thân thể: "Phải cùng đi chứ, mà đến lúc lại sợ ca ca bị muội ấy giành mất. Vừa rồi nghe tin báo, muội ấy cũng mang thai rồi. Sau này cả hai đều dưỡng thai, không gặp được mấy lần."
Thẩm Huyền Quân sửng sốt đến suýt rơi búp sen trên tay, vui đến hít thở không thông, mặt đỏ bừng: "Thật sao?"
Tưởng Hoàng vuốt má y gật đầu.
***
Thẩm Huyền Quân đang ở trong vườn ngắm cảnh thì có người báo đêm nay hắn không về, dặn y ngủ sớm đừng chờ.
Thẩm Huyền Quân biết hắn bận, không hỏi sâu, bảo công công nán lại mang canh về cho hắn uống.
Chiều nay Thẩm Huyền Quân nhờ Tiểu Tây dạy nấu canh cá xuyên khung, thành quả không được đẹp mắt lắm, Thẩm Huyền Quân không dám uống thử. Nghĩ đến đây y không khỏi bật cười trong lòng, ngày trước y nấu có bát mì cũng làm người ta mất vị mấy ngày. Chén canh cá vừa nấu không dễ uống chút nào.
Lúc Tiểu Tây mang canh đưa cho công công, tay run cầm cập, công tử định hạ độc hoàng thượng hay sao? Có khi nào người đã hồi phục trí nhớ, ủ mưu trốn khỏi hoàng cung.
Chân nàng lạnh đến suýt thoát hư, vậy mà công tử vẫn rất vui vẻ ngửa mặt ngắm sao trời.
Tưởng Hoàng không có ở trong thư phòng, hắn đang ở trong mật thất canh nến.
Mật thất âm khí nặng, những ngọn nến trong trận tắt đi, báo hiệu cho vô số lần bày trận thất bại. Phương Dao không nhớ nổi số lần nến tắt, lặng lẽ dùng phù chú thắp lên. Biết là khuyên can không được, người giấy trong trận không da thịt rạn nứt thì cũng cứng như đá, sống lưng mọc gai. Đã thử đổi băng thể thành hoa Phỉ, người giấy tạo ra lại không có xương sống, người mềm oặt.
Huyễn cảnh trong trận không ngừng thay đổi, mưa gió tầm tã cuốn hết người giấy hư hỏng đi, mỗi lần trận bị hủy, sét đánh phá vỡ núi non, tuy chỉ là cảnh trong mộng nhưng người bày trận chịu ảnh hưởng rất nhiều. Phương Dao thầm tính toán, hoàng thượng không gượng nổi nữa.
Quả nhiên, chuông Chung Linh vừa báo trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng nôn ra ngụm máu, bị bài xích ra khỏi trận. Tưởng Hoàng không nói gì, hoặc là không còn sức để nói gì nữa, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, dính dớp khó chịu. Hắn lặng lẽ hé mắt lặng lẽ nhìn màn đêm, muốn làm ra một người giấy giống Uyển Nghi không dễ. Dù có thành công đi nữa, người làm ra không thể hoàn mỹ, chẳng có cảm xúc khóc cười, cử động khô cứng còn dễ bị hỏng.
Hắn học nghệ không cao, nếu có thể làm người tượng sẽ ổn hơn. Thời gian gấp rút, giấu được lúc nào hay lúc ấy.
Phương Dao đứng bên tế đàn, thấp giọng: "Người đừng cố nữa, người giấy không thể thấm nước, bén lửa, gió thổi là bay, lợi bất cập hại. Người cố chấp cũng vô ích."
Tưởng Hoàng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn giá lạnh, ngoài làm người giấy ra hắn biết phải làm sao nữa? Thời gian ở trong trận như đã cắn nuốt hết nửa đời hắn, vết máu nhỏ dần hiện lên nơi ngực trái, hệt như nốt ruồi son nho nhỏ.
Phương Dao thấy hắn cắn chặt khớp hàm nhịn đau, hơi rũ mắt nói: "Người nghỉ ngơi đi trời cũng sắp sáng rồi."
Tưởng Hoàng chưa muốn dọn dẹp, cũng không chịu nhúc nhích. Hắn nội thương nghiêm trong, e là trong thời gian ngắn không thể bày trận được nữa.
Canh vừa điểm, Tưởng Hoàng gắng gượng bò dậy, dưới chân vô lực phiêu diêu như hồn ma ra khỏi mật thất. Lòng hắn nặng nề nhưng bước chân nhẹ bẫng, đến cửa thư phòng. Trương công công đã đứng trước cửa chờ hắn, ánh đèn lồng trên tay chập chờn tỏa ra luồng ánh sáng mỏng, không đủ soi sáng đêm đen.
"Hoàng thượng, hoàng thượng." Thấy được người Trương công công liền vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tối qua Thẩm công tử đau bụng dữ dội ngất đi mấy lần, nô tài đã gọi thái y, hoàng thượng..."
Trương công công chưa nói hết lời người hắn đã sinh đau, mắt thấy hàng ngàn nhân ảnh đan xen, trong người như có dịch lên men chua lòm cả cuống họng.
Thấy hắn chạy vội đi, động tác quá mức kịch liệt. Trương công công giật mình la lên, hai chân loạng choạng đuổi theo.
Thẩm Huyền Quân vừa uống chén thuốc thứ hai, bên dưới bụng vẫn còn đau nhưng y không hé răng, đầu lưỡi cứng đờ đầy vị thuốc đắng. Y thật sự rất mệt, cơn đau vô vập cả đêm người rã rời không còn sức để kêu la nữa.
Tưởng Hoàng chạy vào nhanh như một cơn gió, lời nói có chút run rẩy: "Ca ca."
Thẩm Huyền Quân nghe giọng hắn tiếng được tiếng mất, cũng thoáng yên tâm. Suốt đêm qua y cứ sợ ra máu, thái y đã bắt mạch kê đơn thuốc nhưng mãi không thuyên giảm. Cơn đau xoáy sâu hệt như đóng đinh vào trong bụng, y cứ đợi mãi, đợi mãi mà không thấy hắn đến.
Hơi nóng tự ngực cuộn lên trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng cơ hồ thấy nó sôi sục thiêu đốt lí trí, tâm can. Hắn nắm tay y đau lòng bắt mạch: "Đang yên đang lành sao lại đau bụng."
Mạch rất loạn, cơn chấn động còn chưa chịu lui.
Hắn nhìn tứ phía, liếc thấy Tiểu Tây trốn ở góc phòng, quát: "Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy hả?"
Ánh mắt hắn như dao cắt, Tiểu Tây co rúm không dám lên tiếng, mặt nàng như sưng lên đỏ như sắp tuôn máu đến nơi. Nàng ta không có khả năng chống cự, môi mấp máy liên hồi.
Hai mắt Tưởng Hoàng đỏ ngầu, cúi đầu nhìn Thẩm Huyền Quân ở trên giường tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, da mặt trắng bợt nhìn thấy gân máu li ti, hệt như giấy dùng tay có thể chọc thủng. Đây là hoa văn gân máu hình thành khi trúng độc, lúc bắt mạch đã phát hiện huyết sắc trong y có chút trì trệ, tắc nghẽn.
Hắn cũng đã xem qua đơn thuốc thái y kê, chỉ tạm thời làm dịu cơn đau. Nghĩ đến suốt đêm qua y chờ hắn trong cơn hành hạ, hắn lại không hay biết gì, chẳng đến chăm lo kỹ lưỡng.
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Tưởng Hoàng ôm người đang vô lực trên giường kia sưởi ấm, không dám làm Thẩm Huyền Quân đau. Dường như những gì y đang chịu đựng biến thành lưỡi dao chui vào ngực hắn, đâm thật nhiều nhát, vết thương trương phình thối rữa.
Lúc Thẩm Huyền Quân tỉnh lại đã là lúc chiều, Tưởng Hoàng đang sai người đổ nước thuốc vào trong hồ, nghe thấy tiếng động đã vội vàng chạy lại ôm ấp vỗ về: "Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua ta có việc phải ra khỏi hoàng cung, cho nên..."
Thẩm Huyền Quân lắc đầu nương theo lực đỡ của hắn ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng không vội lên tiếng. Tưởng Hoàng thấy y mệt chẳng muốn nghe gì liền không dám nói nữa, chuẩn bị nước nóng, giúp y rửa mặt, chải tóc, bây giờ hắn còn kinh sợ bức bối phải giấu nhẹm, chịu đựng trong lòng.
Tưởng Hoàng bế y vào trong thùng thuốc ngâm, Thẩm Huyền Quân trong cơn khó chịu, đầu óc quay cuồng ánh nến Dược Phỉ chiếu lên gương mặt chân thành của hắn, nhìn gấp đến độ chảy đầy mồ hôi. Nghĩ đến tình ý sâu nặng bấy lâu, lòng y thấy an ủi đi rất nhiều. Người mà y và con bầu bạn cả đời cũng mang lòng quyến luyến y.
Thấy Thẩm Huyền Quân dần hồi phục thần sắc, hắn vui mừng ôm lấy y, nhẹ nhàng tách môi. Y bị hắn cuốn lấy hôn siết, không hề thấy tức ngực mệt mỏi, cứ như có linh khí men theo cổ họng trôi xuống bụng, ấm áp vô cùng. Đến khi buông ra gương mặt hắn vẫn chưa hết sốt sắng, Thẩm Huyền Quân dụi đôi mắt nhập nhòe của mình dựa người hắn.
"Ca ca, xin lỗi."
"Đệ không cần xin lỗi, ta hiểu mà." Nếu hắn ở trong cung sao có thể để y một mình chịu đựng đau đớn? Y chẳng qua hi vọng hắn về sớm thôi, không được thành toàn liền dỗi hắn? Như vậy thật không có lí lẽ nào.
Tưởng Hoàng cũng bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, chuyện của Uyển Nghi tạm thời không thể thay cột đổi xà, sức khỏe ca ca lại không tốt, thuốc hắn cho y uống chỉ cầm cự được một lát thôi. Tội lỗi hắn gây ra vẫn để lại tàn dư không thể xóa sạch, hắn dùng ngàn vạn điều tốt đẹp che lấp, đem y giấu trong yêu chiều sủng ái vẫn không thể nào tẩy được những cơn ác mộng mình đã gây ra cho y. Mỗi ngày đều phải sống trong phập phồng lo sợ không yên, ở trong niềm hạnh phúc nhỏ bé cứ mãi ham vui, khi hoảng sợ rơi xuống vực mới biết đang nằm mộng.
"Đêm qua..."
Tưởng Hoàng nghe y lên tiếng, giật mình, chăm chú lắng nghe.
Thẩm Huyền Quân rũ mắt suy tư, không biết có nên nói hay không, giữ bí mật trong lòng càng làm y suy nhược nhiều hơn. Mỗi lần trong mơ tỉnh dậy, xương trong người y mục nhiều hơn, tê dại đau âm ĩ không dứt. Thứ mà y mơ thấy thường là lồng giam tăm tối, khung cửa ở tít trên cao, y nằm trong một góc tường lạnh băng... hoặc tiếng cười khả ố, sĩ nhục, cũng từng có cảm giác quằn quại như bị người ta lột da, rút xương... ác mộng ngày càng nhiều hơn. Cảnh tượng trong mộng biến đổi dày đặc, xuyên thấu vào tâm trí của y mở ra khoảng không tăm tối đáng sợ. Y mơ thấy mình là Tiên Du, có một đệ tử là Thương Hải, mơ thấy đêm ngày vụng trộm bại hoại kinh hồn, mơ thấy dã tâm, sự độc ác của chính mình...
Nhưng khi Thẩm Huyền Quân muốn nhìn tỉ mỉ hơn, muốn biết rõ gương mặt Thương Hải kia, là còn bộ dạng như nào, thanh tú hay đáng sợ? Vũ khí hắn cầm là kiếm hay đao? Khi hắn đè lên cánh tay y trên đỉnh đầu, là nhắm hay mở mắt, gần như thế lại chẳng nhớ nổi ngũ quan. Riêng một việc y nhớ rõ, nơi ngực hắn có một vết đỏ, không phải, là hình thêu. Từng mũi thêu lên bằng dây gai tiên, viền xung quanh là đường gần máu màu xanh, khi y chạm phải, cảm nhận được nó lạnh buốt.
Đêm qua trải qua vô cùng khó khăn, y nhớ nhiều thứ trong mộng hơn...
Khi hắn hôn lên môi y, Thẩm Huyền Quân không có chút cảm giác gì, nhưng người trong mộng vẫn bày ra bộ dạng vui sướng. Y hoài nghi, mình có phải là Tiên Du không, nhiều lúc thấy không, nhiều lúc thấy phải. Bởi khi hắn đâm vào, y vẫn thấy đau đớn, kích thích... trốn trong điện tôn kính, hoan tình trái luân lý, y thấu hiểu được tỏ tường. Thậm chí khi tỉnh lại, y còn phát hiện bên dưới của mình hơi đau.
Phải làm sao nói với Tưởng Hoàng đây? Bảo mình ở trong mơ đem lòng say mê người khác? Thương Hải, Vô Diện, hình như còn ai đó nữa... tất cả đều lót đường cho toan tính của y. Song y muốn đạt được thứ gì, lại không nhớ...
"Ta cảm thấy điều gì đó đã thay đổi. Có phải... có phải ta đã làm ra chuyện có lỗi với đệ?"
Môi Tưởng Hoàng dần mất đi huyết sắc, y có thể nhìn thấy mí mắt hắn hơi co giật.
"Ca ca, những điều trong mơ đều trái với sự thật, chúng ta ca ca đừng tin. Từ trước đến nay chúng ta chưa từng chia ly."
"Sao đệ biết ta mơ thấy thứ gì, vì đệ biết ta đang nói đến điều gì, mới dùng lý do đó lừa ta đúng không?" Y chỉ nói làm ra việc có lỗi với hắn, có thể là che giấu gì đó, có thể là trong việc chiến sự binh quyền... tại sao hắn không hỏi y lo sợ cái gì, lại nghĩ đến chia ly?
Tim hắn đập thịch một tiếng, rơi vào khoảng không, dường như thấy rõ nhiều chuyện xảy ra trước mắt. Năm tháng đẹp nhất đời hắn và y và hắn, cùng nhau trải qua sự khắc nghiệt, âu yếm nhau những đêm dài.
Thấy người từng rất kiêu ngạo quỳ dưới chân hắn, đôi mắt có thần sáng đẹp ngày nào dần mờ đục chứa nhiều nỗi u ẩn. Nụ cười đẹp đẽ của y nhạt dần, không còn nữa.
Người mà từng quyến luyến hắn, cho hắn thật nhiều cơ hội, chỉ cẩn hắn quay đầu... đến một ngày tình yêu trong y nhạt dần, quyết tuyệt rời xa hắn.
Những điều này vĩnh viễn là u nhọt của hắn, nhất định phải chôn vùi không để y nhìn thấy. Vất vả lắm hắn mới tìm lại cảm giác hạnh phúc, được ca ca ưng thuận chăm lo...
"Ta... không phải lần trước ca ca đã hỏi một lần rồi sao?" Hắn thở dài tận tâm can: "Là ta không bảo vệ tốt ca ca, bị kẻ xấu hạ độc, thường xuyên thấy ảo giác ác mộng không yên. Trước kia ca ca thường nói với ta, sau này ca ca rơi vào hôn mê mất trí... cứ như lại xa cách ta hơn."
Thẩm Huyền Quân xấu hổ cúi đầu, trong lòng y ngổn ngang không biết có nên tin không, nhỏ giọng: "Xin lỗi."
Hắn lắc đầu: "Ca ca, đừng giấu ta bất cứ điều gì được không... thời gian qua, ta rất đau lòng."
***
Chúc mn năm mới vui vẻ...
Y ngồi tách hạt sen, do mới vào mùa, nên búp không lớn lắm, hạt sen còn rất non. Tiểu Tây bên cạnh lắm miệng không cho y động vào, sợ đau tay.
"Chỉ là tách hạt thôi mà, lát nữa nấu chè cho đệ ấy ăn."
Nguyên Dương đang dùng lá sen che nắng cho thỏ con, chạy quanh quẩn bên hồ. Dù nó bơi giỏi hơn y, vẫn không sao yên tâm được, xung quanh ba bốn người canh chừng.
"Trời đang nóng ăn chè sen băng mịn rất ngon. Mấy nay trời oi bức nô tỳ sợ người cảm thấy bức bối khó chịu." Từ khi mất trí công tử trở nên vui vẻ hẳn, đây là điều tốt, Tiểu Tây cũng được thoải mái lây.
"Hoàng cung nóng quá ngày nào cũng thấy nắng nóng chiếu lên gạch chói cả mắt. Vườn Ý Ánh tuy nhiều cây xanh nhưng vẫn phải đóng kín rèm trúc, lúc nào trong điện cũng vang lên tiếng băng tan. Lúc sáng muốn chỉnh lại áo mùa hè cho Nguyên Dương, cầm một lát mồ hôi chảy bẩn đường chỉ hết." Thẩm Huyền Quân vì chuyện này mà lo âu, từ lúc mang thai trong người y trận nóng trận lạnh đan xen, nhiều lúc tay chân lạnh cóng cứng đờ, Tưởng Hoàng muốn đưa y tránh nóng cũng không được. Nguyên Dương cũng không chịu rời cung, lúc vừa tỉnh lòng đầy vướng bận, y không kịp để tâm nhiều chuyện bất thường xung quanh, gần đây có thời gian tĩnh tâm, y phát hiện Nguyên Dương không hề gần gũi với Tưởng Hoàng, đệ ấy có nhượng bộ bao nhiêu đi nữa, nó cũng không để ý đến.
Không đơn thuần là giận dỗi, Thẩm Huyền Quân có thử tìm tòi tìm hiểu, nó chỉ nói lảng, nói tránh, không dứt khoát trả lời y.
Trong lúc y hôn mê đã xảy ra chuyện gì?
Hỏi Tưởng Hoàng đệ ấy cũng ậm ừ không rõ ràng.
Nhiều lúc Thẩm Huyền Quân muốn làm cho rõ nhưng phải cố nhịn, có lẽ y vẫn không bỏ xuống được giấc mơ đáng sợ ám ảnh ngày đêm kia? Trong mơ toàn chuyện hư vô không rõ năm tháng, khi tỉnh lúc nhớ được chi tiết vụn vặt, lúc lại mơ mơ hồ hồ không rõ, riêng cơn rùng mình lạnh từ trong tim lạnh ra vẫn đeo đẳng giết người lặng thầm không dao. Nửa đời trước y tu hành không vướng bận, muốn giữ tâm tịnh an tịnh thấu suốt1, không chút lơ là sợ mất đi chân tâm. Giờ đây y với mình năm xưa chân thành còn đó, nhưng vướng mắc cũng nhiều hơn.
Sự thật đằng sau đó biết đâu sẽ làm y tuyệt vọng phát điên?
Khi xưa không bao giờ thấy cuộc sống nhàm chán, cầm được bỏ được, tâm không động. Vừa nếm trải được ái tình ngọt ngào đã bắt đầu đắm chìm bi lụy, khổ ải của nhân gian, không thể nào quay lại cuộc sống cô đơn trước kia nữa.
Có lẽ y không phải là người có căn cơ vững chãi, thích hợp tu tiên.
Thẩm Huyền Quân nghĩ đến xuất thần, đến khi hồi tỉnh đã thấy hắn ngồi bên cạnh cầm quạt hướng về phía mình phe phẩy. Cảm giác mát mẻ bao lấy người, khóe miệng y tươi cười hệt như tỏa ra hương thơm, đầy sức sống, y nói: "Ta tưởng hôm nay đệ bận?"
Tưởng Hoàng dùng ngón trỏ chạm gò má y, tuy thai khí không ổn định nhưng ngày nào cũng có niềm vui, gương mặt hồng hào, da dẻ căng mịn hơn hẳn: "Đúng là triều chính có chút bận, ta ở đây một lát rồi đi." Hắn nhìn y rất dịu dàng, có thể xua đi hết âm khí ớn lạnh trong hoàng cung sâu thẳm đầy oán hận này: "Ta đang sắp xếp để ca ca lên đường đi tránh nóng. Năm nay nắng gắt hơn mọi năm, ở trong cung người nóng bức khó chịu, không tốt cho bảo bảo trong bụng."
"Biết nắng gắt mà đệ còn từ thư phòng đến đây, mồ hôi ướt đẫm rồi này." Y giúp hắn lau trán, ân cần nói thêm: "Trước khi đi tránh nóng, qua phủ Phương Dao thăm Uyển Nghi trước nhé."
Khóe môi Tưởng Hoàng ngưng trệ, xụ xuống nhưng rất nhanh quay lại mỉm cười ngọt ngào, cố gắng nới lỏng thân thể: "Phải cùng đi chứ, mà đến lúc lại sợ ca ca bị muội ấy giành mất. Vừa rồi nghe tin báo, muội ấy cũng mang thai rồi. Sau này cả hai đều dưỡng thai, không gặp được mấy lần."
Thẩm Huyền Quân sửng sốt đến suýt rơi búp sen trên tay, vui đến hít thở không thông, mặt đỏ bừng: "Thật sao?"
Tưởng Hoàng vuốt má y gật đầu.
***
Thẩm Huyền Quân đang ở trong vườn ngắm cảnh thì có người báo đêm nay hắn không về, dặn y ngủ sớm đừng chờ.
Thẩm Huyền Quân biết hắn bận, không hỏi sâu, bảo công công nán lại mang canh về cho hắn uống.
Chiều nay Thẩm Huyền Quân nhờ Tiểu Tây dạy nấu canh cá xuyên khung, thành quả không được đẹp mắt lắm, Thẩm Huyền Quân không dám uống thử. Nghĩ đến đây y không khỏi bật cười trong lòng, ngày trước y nấu có bát mì cũng làm người ta mất vị mấy ngày. Chén canh cá vừa nấu không dễ uống chút nào.
Lúc Tiểu Tây mang canh đưa cho công công, tay run cầm cập, công tử định hạ độc hoàng thượng hay sao? Có khi nào người đã hồi phục trí nhớ, ủ mưu trốn khỏi hoàng cung.
Chân nàng lạnh đến suýt thoát hư, vậy mà công tử vẫn rất vui vẻ ngửa mặt ngắm sao trời.
Tưởng Hoàng không có ở trong thư phòng, hắn đang ở trong mật thất canh nến.
Mật thất âm khí nặng, những ngọn nến trong trận tắt đi, báo hiệu cho vô số lần bày trận thất bại. Phương Dao không nhớ nổi số lần nến tắt, lặng lẽ dùng phù chú thắp lên. Biết là khuyên can không được, người giấy trong trận không da thịt rạn nứt thì cũng cứng như đá, sống lưng mọc gai. Đã thử đổi băng thể thành hoa Phỉ, người giấy tạo ra lại không có xương sống, người mềm oặt.
Huyễn cảnh trong trận không ngừng thay đổi, mưa gió tầm tã cuốn hết người giấy hư hỏng đi, mỗi lần trận bị hủy, sét đánh phá vỡ núi non, tuy chỉ là cảnh trong mộng nhưng người bày trận chịu ảnh hưởng rất nhiều. Phương Dao thầm tính toán, hoàng thượng không gượng nổi nữa.
Quả nhiên, chuông Chung Linh vừa báo trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng nôn ra ngụm máu, bị bài xích ra khỏi trận. Tưởng Hoàng không nói gì, hoặc là không còn sức để nói gì nữa, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, dính dớp khó chịu. Hắn lặng lẽ hé mắt lặng lẽ nhìn màn đêm, muốn làm ra một người giấy giống Uyển Nghi không dễ. Dù có thành công đi nữa, người làm ra không thể hoàn mỹ, chẳng có cảm xúc khóc cười, cử động khô cứng còn dễ bị hỏng.
Hắn học nghệ không cao, nếu có thể làm người tượng sẽ ổn hơn. Thời gian gấp rút, giấu được lúc nào hay lúc ấy.
Phương Dao đứng bên tế đàn, thấp giọng: "Người đừng cố nữa, người giấy không thể thấm nước, bén lửa, gió thổi là bay, lợi bất cập hại. Người cố chấp cũng vô ích."
Tưởng Hoàng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn giá lạnh, ngoài làm người giấy ra hắn biết phải làm sao nữa? Thời gian ở trong trận như đã cắn nuốt hết nửa đời hắn, vết máu nhỏ dần hiện lên nơi ngực trái, hệt như nốt ruồi son nho nhỏ.
Phương Dao thấy hắn cắn chặt khớp hàm nhịn đau, hơi rũ mắt nói: "Người nghỉ ngơi đi trời cũng sắp sáng rồi."
Tưởng Hoàng chưa muốn dọn dẹp, cũng không chịu nhúc nhích. Hắn nội thương nghiêm trong, e là trong thời gian ngắn không thể bày trận được nữa.
Canh vừa điểm, Tưởng Hoàng gắng gượng bò dậy, dưới chân vô lực phiêu diêu như hồn ma ra khỏi mật thất. Lòng hắn nặng nề nhưng bước chân nhẹ bẫng, đến cửa thư phòng. Trương công công đã đứng trước cửa chờ hắn, ánh đèn lồng trên tay chập chờn tỏa ra luồng ánh sáng mỏng, không đủ soi sáng đêm đen.
"Hoàng thượng, hoàng thượng." Thấy được người Trương công công liền vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tối qua Thẩm công tử đau bụng dữ dội ngất đi mấy lần, nô tài đã gọi thái y, hoàng thượng..."
Trương công công chưa nói hết lời người hắn đã sinh đau, mắt thấy hàng ngàn nhân ảnh đan xen, trong người như có dịch lên men chua lòm cả cuống họng.
Thấy hắn chạy vội đi, động tác quá mức kịch liệt. Trương công công giật mình la lên, hai chân loạng choạng đuổi theo.
Thẩm Huyền Quân vừa uống chén thuốc thứ hai, bên dưới bụng vẫn còn đau nhưng y không hé răng, đầu lưỡi cứng đờ đầy vị thuốc đắng. Y thật sự rất mệt, cơn đau vô vập cả đêm người rã rời không còn sức để kêu la nữa.
Tưởng Hoàng chạy vào nhanh như một cơn gió, lời nói có chút run rẩy: "Ca ca."
Thẩm Huyền Quân nghe giọng hắn tiếng được tiếng mất, cũng thoáng yên tâm. Suốt đêm qua y cứ sợ ra máu, thái y đã bắt mạch kê đơn thuốc nhưng mãi không thuyên giảm. Cơn đau xoáy sâu hệt như đóng đinh vào trong bụng, y cứ đợi mãi, đợi mãi mà không thấy hắn đến.
Hơi nóng tự ngực cuộn lên trên đỉnh đầu, Tưởng Hoàng cơ hồ thấy nó sôi sục thiêu đốt lí trí, tâm can. Hắn nắm tay y đau lòng bắt mạch: "Đang yên đang lành sao lại đau bụng."
Mạch rất loạn, cơn chấn động còn chưa chịu lui.
Hắn nhìn tứ phía, liếc thấy Tiểu Tây trốn ở góc phòng, quát: "Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy hả?"
Ánh mắt hắn như dao cắt, Tiểu Tây co rúm không dám lên tiếng, mặt nàng như sưng lên đỏ như sắp tuôn máu đến nơi. Nàng ta không có khả năng chống cự, môi mấp máy liên hồi.
Hai mắt Tưởng Hoàng đỏ ngầu, cúi đầu nhìn Thẩm Huyền Quân ở trên giường tuy nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, da mặt trắng bợt nhìn thấy gân máu li ti, hệt như giấy dùng tay có thể chọc thủng. Đây là hoa văn gân máu hình thành khi trúng độc, lúc bắt mạch đã phát hiện huyết sắc trong y có chút trì trệ, tắc nghẽn.
Hắn cũng đã xem qua đơn thuốc thái y kê, chỉ tạm thời làm dịu cơn đau. Nghĩ đến suốt đêm qua y chờ hắn trong cơn hành hạ, hắn lại không hay biết gì, chẳng đến chăm lo kỹ lưỡng.
Đuổi hết mọi người ra ngoài, Tưởng Hoàng ôm người đang vô lực trên giường kia sưởi ấm, không dám làm Thẩm Huyền Quân đau. Dường như những gì y đang chịu đựng biến thành lưỡi dao chui vào ngực hắn, đâm thật nhiều nhát, vết thương trương phình thối rữa.
Lúc Thẩm Huyền Quân tỉnh lại đã là lúc chiều, Tưởng Hoàng đang sai người đổ nước thuốc vào trong hồ, nghe thấy tiếng động đã vội vàng chạy lại ôm ấp vỗ về: "Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua ta có việc phải ra khỏi hoàng cung, cho nên..."
Thẩm Huyền Quân lắc đầu nương theo lực đỡ của hắn ngồi dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng không vội lên tiếng. Tưởng Hoàng thấy y mệt chẳng muốn nghe gì liền không dám nói nữa, chuẩn bị nước nóng, giúp y rửa mặt, chải tóc, bây giờ hắn còn kinh sợ bức bối phải giấu nhẹm, chịu đựng trong lòng.
Tưởng Hoàng bế y vào trong thùng thuốc ngâm, Thẩm Huyền Quân trong cơn khó chịu, đầu óc quay cuồng ánh nến Dược Phỉ chiếu lên gương mặt chân thành của hắn, nhìn gấp đến độ chảy đầy mồ hôi. Nghĩ đến tình ý sâu nặng bấy lâu, lòng y thấy an ủi đi rất nhiều. Người mà y và con bầu bạn cả đời cũng mang lòng quyến luyến y.
Thấy Thẩm Huyền Quân dần hồi phục thần sắc, hắn vui mừng ôm lấy y, nhẹ nhàng tách môi. Y bị hắn cuốn lấy hôn siết, không hề thấy tức ngực mệt mỏi, cứ như có linh khí men theo cổ họng trôi xuống bụng, ấm áp vô cùng. Đến khi buông ra gương mặt hắn vẫn chưa hết sốt sắng, Thẩm Huyền Quân dụi đôi mắt nhập nhòe của mình dựa người hắn.
"Ca ca, xin lỗi."
"Đệ không cần xin lỗi, ta hiểu mà." Nếu hắn ở trong cung sao có thể để y một mình chịu đựng đau đớn? Y chẳng qua hi vọng hắn về sớm thôi, không được thành toàn liền dỗi hắn? Như vậy thật không có lí lẽ nào.
Tưởng Hoàng cũng bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, chuyện của Uyển Nghi tạm thời không thể thay cột đổi xà, sức khỏe ca ca lại không tốt, thuốc hắn cho y uống chỉ cầm cự được một lát thôi. Tội lỗi hắn gây ra vẫn để lại tàn dư không thể xóa sạch, hắn dùng ngàn vạn điều tốt đẹp che lấp, đem y giấu trong yêu chiều sủng ái vẫn không thể nào tẩy được những cơn ác mộng mình đã gây ra cho y. Mỗi ngày đều phải sống trong phập phồng lo sợ không yên, ở trong niềm hạnh phúc nhỏ bé cứ mãi ham vui, khi hoảng sợ rơi xuống vực mới biết đang nằm mộng.
"Đêm qua..."
Tưởng Hoàng nghe y lên tiếng, giật mình, chăm chú lắng nghe.
Thẩm Huyền Quân rũ mắt suy tư, không biết có nên nói hay không, giữ bí mật trong lòng càng làm y suy nhược nhiều hơn. Mỗi lần trong mơ tỉnh dậy, xương trong người y mục nhiều hơn, tê dại đau âm ĩ không dứt. Thứ mà y mơ thấy thường là lồng giam tăm tối, khung cửa ở tít trên cao, y nằm trong một góc tường lạnh băng... hoặc tiếng cười khả ố, sĩ nhục, cũng từng có cảm giác quằn quại như bị người ta lột da, rút xương... ác mộng ngày càng nhiều hơn. Cảnh tượng trong mộng biến đổi dày đặc, xuyên thấu vào tâm trí của y mở ra khoảng không tăm tối đáng sợ. Y mơ thấy mình là Tiên Du, có một đệ tử là Thương Hải, mơ thấy đêm ngày vụng trộm bại hoại kinh hồn, mơ thấy dã tâm, sự độc ác của chính mình...
Nhưng khi Thẩm Huyền Quân muốn nhìn tỉ mỉ hơn, muốn biết rõ gương mặt Thương Hải kia, là còn bộ dạng như nào, thanh tú hay đáng sợ? Vũ khí hắn cầm là kiếm hay đao? Khi hắn đè lên cánh tay y trên đỉnh đầu, là nhắm hay mở mắt, gần như thế lại chẳng nhớ nổi ngũ quan. Riêng một việc y nhớ rõ, nơi ngực hắn có một vết đỏ, không phải, là hình thêu. Từng mũi thêu lên bằng dây gai tiên, viền xung quanh là đường gần máu màu xanh, khi y chạm phải, cảm nhận được nó lạnh buốt.
Đêm qua trải qua vô cùng khó khăn, y nhớ nhiều thứ trong mộng hơn...
Khi hắn hôn lên môi y, Thẩm Huyền Quân không có chút cảm giác gì, nhưng người trong mộng vẫn bày ra bộ dạng vui sướng. Y hoài nghi, mình có phải là Tiên Du không, nhiều lúc thấy không, nhiều lúc thấy phải. Bởi khi hắn đâm vào, y vẫn thấy đau đớn, kích thích... trốn trong điện tôn kính, hoan tình trái luân lý, y thấu hiểu được tỏ tường. Thậm chí khi tỉnh lại, y còn phát hiện bên dưới của mình hơi đau.
Phải làm sao nói với Tưởng Hoàng đây? Bảo mình ở trong mơ đem lòng say mê người khác? Thương Hải, Vô Diện, hình như còn ai đó nữa... tất cả đều lót đường cho toan tính của y. Song y muốn đạt được thứ gì, lại không nhớ...
"Ta cảm thấy điều gì đó đã thay đổi. Có phải... có phải ta đã làm ra chuyện có lỗi với đệ?"
Môi Tưởng Hoàng dần mất đi huyết sắc, y có thể nhìn thấy mí mắt hắn hơi co giật.
"Ca ca, những điều trong mơ đều trái với sự thật, chúng ta ca ca đừng tin. Từ trước đến nay chúng ta chưa từng chia ly."
"Sao đệ biết ta mơ thấy thứ gì, vì đệ biết ta đang nói đến điều gì, mới dùng lý do đó lừa ta đúng không?" Y chỉ nói làm ra việc có lỗi với hắn, có thể là che giấu gì đó, có thể là trong việc chiến sự binh quyền... tại sao hắn không hỏi y lo sợ cái gì, lại nghĩ đến chia ly?
Tim hắn đập thịch một tiếng, rơi vào khoảng không, dường như thấy rõ nhiều chuyện xảy ra trước mắt. Năm tháng đẹp nhất đời hắn và y và hắn, cùng nhau trải qua sự khắc nghiệt, âu yếm nhau những đêm dài.
Thấy người từng rất kiêu ngạo quỳ dưới chân hắn, đôi mắt có thần sáng đẹp ngày nào dần mờ đục chứa nhiều nỗi u ẩn. Nụ cười đẹp đẽ của y nhạt dần, không còn nữa.
Người mà từng quyến luyến hắn, cho hắn thật nhiều cơ hội, chỉ cẩn hắn quay đầu... đến một ngày tình yêu trong y nhạt dần, quyết tuyệt rời xa hắn.
Những điều này vĩnh viễn là u nhọt của hắn, nhất định phải chôn vùi không để y nhìn thấy. Vất vả lắm hắn mới tìm lại cảm giác hạnh phúc, được ca ca ưng thuận chăm lo...
"Ta... không phải lần trước ca ca đã hỏi một lần rồi sao?" Hắn thở dài tận tâm can: "Là ta không bảo vệ tốt ca ca, bị kẻ xấu hạ độc, thường xuyên thấy ảo giác ác mộng không yên. Trước kia ca ca thường nói với ta, sau này ca ca rơi vào hôn mê mất trí... cứ như lại xa cách ta hơn."
Thẩm Huyền Quân xấu hổ cúi đầu, trong lòng y ngổn ngang không biết có nên tin không, nhỏ giọng: "Xin lỗi."
Hắn lắc đầu: "Ca ca, đừng giấu ta bất cứ điều gì được không... thời gian qua, ta rất đau lòng."
***
Chúc mn năm mới vui vẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất