Chương 9
Giang Hành Chu ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, một nửa giường đã trống không, Nghê Nhạc hẳn là đã sớm rời giường bắt đầu công việc.
Hai chân anh giẫm trên mặt đất đứng lên, đầu vẫn hơi choáng váng, mùi vị say nắng không dễ chịu, anh cũng không biết mình thế nào lại ngốc như vậy, ở dưới ánh mặt trời nhìn Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn tán tỉnh nhau trong trường quay, anh không cảm thấy nóng, chờ phản ứng kịp thì người đã không thoải mái.
Ngoại trừ đầu có hơi choáng váng, trên người các triệu chứng khác đã không còn, Giang Hành Chu rời giường rửa mặt, kỳ thật nên nghỉ ngơi, nhưng anh không muốn nhịn ở trong phòng khách sạn này.
Nhất là ngày đặc biệt hôm nay.
Bên ngoài vẫn là ánh nắng chói chang, Giang Hành Chu đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, dưới nhiệt độ cao đi ra khỏi khách sạn.
Đây không phải là lần đầu Giang Hành Chu đến, kỳ nghỉ hè năm ngoái anh cũng ở đây cùng Nghê Nhạc hơn một tháng, chẳng qua anh chưa từng nghiêm túc đi dạo, lúc này anh vẫn có chút mê mang.
Giang Hành Chu lần theo bản đồ tìm thấy một cửa hàng hoa, cửa hàng hoa có mặt tiền nhỏ, trên cửa có biển hiệu ‘Nhận đặt hàng theo mọi trường hợp’.
Anh đi vào cửa hàng hoa, tuy rằng cửa hàng không lớn, nhưng bên trong ngược lại có đầy đủ chủng loại.
“Xin chào,” cô chủ tiệm đeo tạp dề màu đỏ cầm bình xịt, đang phun nước cho hoa tươi, cô cười với Giang Hành Chu, “Xin hỏi cậu cần cho cá nhân hay đoàn làm phim cần?”
“Cá nhân.” Giang Hành Chu nói.
Cô chủ nghiêng đầu quan sát anh.
“Sao vậy?” Giang Hành Chu hỏi.
“Không có gì không có gì.” Cô chủ cười cười, “Cậu đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng là minh tinh nào đó.”
Cô đưa tay chỉ một vòng cửa hàng, nói, “Dùng cá nhân, những thứ này cậu tùy ý chọn, cái gì cũng có.”
Giang Hành Chu lắc đầu, “Tôi muốn, muốn… Đặt riêng một bó.”
“Cho dịp gì?” Cô chủ mặt mày hớn hở, “Cầu hôn hả? Có rất nhiều cặp đôi cầu hôn ở đây lắm đấy.”
“Sinh nhật.” Giang Hành Chu nói.
Cô chủ che miệng cười, “Vậy cậu cần hoa gì, khi nào thì cần? Tôi giao hàng nhanh lắm, giao ngay luôn cũng được.”
Giang Hành Chu nhìn hoa trong cửa hàng, đừng thấy Nghê Nhạc là đàn ông, nhưng trong lòng lại rất thích lãng mạn, đối với những thứ như hoa gã không hề có sức chống cự.
Hoa gì gã cũng thích.
“Hoa hồng đi.”
“Được!” Cô chủ đi tới quầy thu ngân sau đó lấy ra quyển sổ nhỏ, “Cậu cho tôi số điện thoại liên lạc, cần bao nhiêu?”
Giang Hành Chu để lại điện thoại của mình, đặt trước ba ngàn đóa hoa hồng.
Anh định chọn địa điểm tổ chức sinh nhật tại rạp chiếu phim, lại không được.
Mấu chốt nhất vẫn là nơi này nhiều người mắt tạp, khách du lịch, hàng ngàn nhóm diễn viên, fan thăm đoàn phim, Nghê Nhạc thân phận lại đặc biệt, Giang Hành Chu lo lắng ở bên ngoài sẽ bị phát hiện.
Cuối cùng vẫn chọn ở khách sạn, mặc dù địa điểm không tốt lắm, ít nhất sẽ không bị người khác phát hiện.
Đặt hoa, Giang Hành Chu lại mua đồ khác, sau khi chuẩn bị xong đến phim trường, Nghê Nhạc đang quay phim, mà ở vị trí nghỉ ngơi của Nghê Nhạc, không có gì bất ngờ, nhìn thấy Tiết Tấn.
Tiết Tấn vắt cẳng chân ngồi ở trên ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn Nghê Nhạc phía sau ống kính, Giang Hành Chu không đi qua, chuẩn bị vòng qua nơi khác.
“Tiểu Giang!”
Tiết Tấn lại đột nhiên gọi anh lại, Giang Hành Chu dừng bước, quay đầu, Tiết Tấn vẫy tay với anh, “Lại đây lại đây.”
Giang Hành Chu đi qua, Tiết Tấn ngửa đầu chậc chậc một tiếng, “Khuôn mặt của cậu được đấy, có muốn vào giới làm nghệ sĩ hay không? Công ty tôi ký cho cậu, để cậu hợp tác với Tiểu Nhạc trong bộ phim tiếp theo.”
Bộ phim tiếp theo.
Giang Hành Chu sửng sốt, những chuyện này Nghê Nhạc chưa từng nói với anh.
“Có chuyện gì?” Giang Hành Chu hỏi.
Ở chung một tháng, Tiết Tấn cũng nhìn ra Giang Hành Chu là người nghiêm túc nói chuyện thẳng thắn, nếu không phải nể tình Nghê Nhạc và bộ dạng không tệ của anh, Tiết Tấn muốn sa thải anh ngay lập tức.
Tiết Tấn tháo tấm thẻ công tác màu đỏ trên cổ đưa cho anh, “Bên cửa tây tôi đã sắp xếp xe ăn, cậu dẫn họ vào.”
Thẻ làm việc của đoàn làm phim được chia thành màu xanh và màu đỏ, thẻ màu xanh chỉ có thể ra vào đoàn làm phim, mà thẻ màu đỏ có thể ra vào tất cả các đoàn làm phim.
Thẻ có màu sắc khác nhau và danh tính khác nhau.
Trên cổ Giang Hành Chu cũng có một cái, là màu xanh, thẻ của nhân viên bình thường.
Anh nhận lấy tấm thẻ công tác màu đỏ, đi đến cửa tây, bên này là cảnh đoàn làm phim khác dựng lên, bởi vì có thẻ đỏ này, Giang Hành Chu thông suốt không bị cản trở.
Bên đường có một hàng xe ăn đang đợi, và một số người mặc quần áo đầu bếp.
Giang Hành Chu dẫn bọn họ vào trường quay, những người này là Tiết Tấn cố ý an bài, Tiết Tấn thấy xe đi vào, cũng mặc kệ đang quay phim, cầm loa chuyên dụng của đạo diễn nói: “Tất cả nghỉ ngơi đi, hôm nay là sinh nhật Nghê Nhạc, thầy Nghê mời mọi người ăn đồ tây, ăn kem lạnh!”
Lời này vừa nói ra, trường quay đằng đằng hơi nóng trở nên sôi động, mọi người hô ‘Chúc mừng sinh nhật thầy Nghê’, ‘Cảm ơn thầy Nghê’, trong trường quay náo nhiệt phi phàm.
Giang Hành Chu thấy Nghê Nhạc cười híp mắt, anh rất thích Nghê Nhạc cười, chỉ cần nhìn thấy Nghê Nhạc tươi cười, phiền não nhiều hơn nữa cũng có thể tan thành mây khói.
Nhưng mà lúc này, trong lòng Giang Hành Chu chỉ có hoảng hốt, anh quay lưng lại, lần đầu tiên lựa chọn không nhìn nụ cười của Nghê Nhạc.
Xung quanh là bầu không khí vui mừng, Giang Hành Chu giống như bị cách ly bên ngoài, những âm thanh này nghe nặng nề, khiến anh không thở nổi.
“Giáo sư Giang.” Có người chạm vào cánh tay anh.
Giang Hành Chu hồi thần, Tiểu Dư đưa cho anh một cái ly thủy tinh, bên trong là kem.
“Nhìn anh đổ không ít mồ hôi, ăn chút kem đi.” Tiểu Dư nói.
Giang Hành Chu không nhận, mà là xuyên qua cậu ta thấy phía sau, Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn ngồi song song, trong tay Nghê Nhạc cũng cầm một ly kem, hai người vừa ăn vừa cười.
Tiểu Dư cười cười, “Anh đừng nhìn, không bực bội sao?”
Bực bội sao? Đương nhiên là bực, nhưng… so với bực bội, Giang Hành Chu thống khổ nhất, chính là thái độ của Nghê Nhạc.
“Cậu ăn đi.” Giọng Giang Hành Chu khàn khàn, nhấc chân đi ra ngoài.
Tiểu Dư nhún nhún vai, bưng ly kem đi về bên cạnh Nghê Nhạc, Nghê Nhạc nhìn ly kem trong tay cậu ta, nói, “Không cần?”
“Ừ.” Tiểu Dư gật đầu, nghĩ thầm gã đã như vậy, Giang Hành Chu làm sao ăn nổi đây.
“Gan lắm,” Tiết Tấn nói, “Em tìm được trợ lý này ở đâu? Nếu không tôi an bài cho em hai người có năng lực.”
“Không cần, có anh ta là được rồi.” Nghê Nhạc cười cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Phiền chết đi được, tên khốn kiếp Giang Hành Chu lại bày ra sắc mặt đó!
“Em tìm một trợ lý đẹp trai như vậy để bên cạnh,” Tiết Tấn dùng thìa chọc vào trong kem Nghê Nhạc, “Tôi rất lo lắng.”
“Khụ!” Tiểu Dư không nhịn xuống, một ngụm kem sặc vào cổ họng.
Tiết Tấn liếc xéo cậu ta mắt một cái, Tiểu Dư xua tay, “Xin lỗi Tiết tổng, em bị sặc.”
“Cút sang một bên.”
“Được được được.” Tiểu Dư bưng kem rụt đầu rời đi.
Nghê Nhạc cắn cắn môi, cảm ơn tiếng ho khan của Tiểu Dư cắt đứt sắc mặt sượng chân của gã, gã ngửa đầu uống kem đã thành nước, cười nói, “Ngọt quá.”
“Em thích thì tốt,” Tiết Tấn nói, “Buổi tối tôi bảo đạo diễn Cao sớm kết thúc công việc, tôi dẫn em đi ăn tôm hùm, còn chuẩn bị cho em một bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Nghê Nhạc thuận thế hỏi.
“Nói ra thì còn gì là bất ngờ,” Tiết Tấn gảy tay áo trang phục rộng rinh của hắn, “Nhất định em sẽ thích.”
Nghê Nhạc cười cười, trong lòng kỳ thật cũng không vui vẻ, nhất là dưới tình huống sinh nhật hôm nay, trước kia sinh nhật gã đều là cùng Giang Hành Chu.
Nhưng khẳng định không thể trái nghịch Tiết Tấn, huống hồ, gã cũng rất chờ mong Tiết Tấn cho gã bất ngờ gì, Tiết Tấn người này hào phóng, lúc trước đồng ý bộ phim tiếp theo cho gã vị trí nam chính, sinh nhật nhất định bất ngờ nhiều hơn nam chính đó.
Về phần Giang Hành Chu kia… Cũng may Giang Hành Chu đối với gã nói gì nghe nấy, gã làm nũng hai ba câu, Giang Hành Chu sẽ hết cách với gã.
“Được.” Nghê Nhạc nói.
Buổi chiều vẫn quay phim, Nghê Nhạc lại có chút không yên, phía sau ống kính, trong góc, luôn không nhìn thấy bóng dáng Giang Hành Chu.
Anh bình thường sẽ không cách mình quá xa, mặc kệ ở góc phim trường Nghê Nhạc vẫn có thể tìm được anh.
Quay xong cảnh này, đoàn làm phim cần đổi sang ngoại cảnh, thừa dịp thay cảnh có nửa tiếng nghỉ ngơi, Nghê Nhạc lấy cớ đi vệ sinh, rời xa ánh mắt Tiết Tấn, trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Giang Hành Chu.
Điện thoại bắt máy rất nhanh.
“Anh ở đâu?” Nghê Nhạc hỏi.
“Ở khách sạn.” Giang Hành Chu nói.
“Em còn chưa kết thúc công việc, anh về khách sạn làm gì?” Nhà vệ sinh tạm thời của đoàn làm phim thật sự không dễ ngửi, Nghê Nhạc bịt mũi, “Đi cũng không nói với em một tiếng!”
“Xin lỗi, anh đang làm…”
Nghe Giang Hành Chu nói xin lỗi, Nghê Nhạc liền biết người này không bởi vì Tiết Tấn hôm nay phô trương mà tức giận, gã cắt ngang Giang Hành Chu, “Được rồi, nói cho anh biết một chuyện, buổi tối em phải đi ăn cùng Tiết Tấn, đừng chờ em ăn cơm, em sẽ về hơi trễ.”
Giang Hành Chu cầm bóng bay trong tay, nhìn hoa hồng đầy phòng, cổ họng anh ứa nghẹn, không thể nói được một chữ.
Điện thoại đã cúp máy, anh chậm chạp buông tay xuống, quả bóng vừa mới thổi xong xì xì một tiếng từ trong tay rơi xuống đất.
Giang Hành Chu ngồi xuống sô pha, cánh tay đặt lên đầu gối, cúi đầu không còn động lực để tiếp tục trang trí.
Anh không biết sự nhẫn nại và thống khổ của con người có phải đều có giới hạn hay không, Giang Hành Chu tự nhận mình có thể bao dung hết thảy tính tình Nghê Nhạc, Nghê Nhạc làm gì với anh anh cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Mấy ngày gần đây Giang Hành Chu rõ ràng cảm giác được mình đang tan vỡ cùng bên bờ vực tuyệt vọng, anh không biết mình khi nào sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Rơi vào vực sâu không đáy này.
…
Nghê Nhạc bị chiếc xe dài trước mắt làm ngây ngẩn cả người, gã đứng ở bên cạnh xe, nhìn Tiết Tấn mở cửa xe cho gã.
“Đây có phải là quá long trọng không.” Nghê Nhạc đội mũ và đeo khẩu trang, kinh ngạc và vui sướng từ ánh mắt tràn ra.
“Mau lên xe,” Tiết Tấn vỗ vỗ cửa xe, “Đừng làm cho paparazzi chụp được.”
“Ồ ồ.” Nghê Nhạc hoàn hồn, khom lưng chui vào trong xe.
Lại lần nữa sửng sốt, trong xe giống như một phòng nhỏ, ghế sofa, bàn ăn, hoa tươi.
Nghê Nhạc lần đầu tiên ngồi xe sang, tò mò đánh giá hết thảy nơi này, gã ngồi vào sofa da thật, trên bàn ăn nhỏ trước mặt bày mấy món ăn, phía trên đặt đầy đĩa nhỏ.
Tiết Tấn ngồi đối diện hắn, cầm lấy rượu đã sớm chuẩn bị, rót vào trong ly.
“Nếm thử đi, đồ hiếm đấy.” Tiết Tấn đưa cho Nghê Nhạc một ly.
Nghê Nhạc nâng ly rượu nhấp một ngụm, rượu trôi tuột vào cổ họng, hậu vị còn có thể nếm ra một chút hương thơm.
Hóa ra đây là hương vị của rượu vang đắt tiền.
“Ngon lắm.” Nghê Nhạc nói.
Xe chậm rãi khởi động, Nghê Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời đã tối.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
Tiết Tấn lắc lắc ly rượu, uống một ngụm rượu, nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp, đợi nếm ra mùi rượu, hắn mới buông ly, nói, “Thành phố này không có nhà hàng nào tốt cũng không có cảnh sắc đẹp, tôi đưa em đi ngắm cảnh đêm.”
Nghê Nhạc đột nhiên có chút khẩn trương, “Đi đâu ngắm cảnh đêm?”
“Thành phố kế bên,” Tiết Tấn mở nắp đĩa ăn ra, nói, “Rất nhanh sẽ đến, chờ chúng ta ăn cơm xong em có thể nhìn thấy cảnh đêm.”
Trong mâm là tôm hùm Boston nhập khẩu, Nghê Nhạc thích ăn những món thủy sản như cá tôm, giờ phút này không hiểu sao lại không có khẩu vị.
Gã nhìn điện thoại di động, lúc này đã hơn tám giờ, trước mười hai giờ đêm nay chạy về ắt hẳn không kịp nữa.
Mặc dù gã có thể làm nũng, yếu thế với Giang Hành Chu, nói cho cùng Giang Hành Chu là chồng của gã, ngày sinh nhật gã ra ngoài với người đàn ông khác cũng không đúng.
Nhưng… gã sẽ không có gì với Tiết Tấn, gã sẽ không làm chuyện có lỗi với Giang Hành Chu.
Nghê Nhạc an ủi mình như thế, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Xe vững vàng chạy, Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn ăn cơm uống rượu tán gẫu, có phải là nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ biến hóa hay không, Nghê Nhạc lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này, vẫn có một chút hưởng thụ.
Hóa ra có tiền thật tốt.
Ăn cơm xong, xe đã dừng, Tiết Tấn đứng dậy đi đến nửa sau xe, cầm cái gì giấu ở phía sau lại đi tới.
“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho em,” Tiết Tấn hơi mập trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, “Có hỏi thăm hai trợ lý của em, em thích cái gì…”
“Hai trợ lý?” Nghê Nhạc trong nháy mắt bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, Tiểu Giang kia mặt lạnh cái gì cũng không nói, Tiểu Dư cũng ấp úng nói không nên lời,” Tiết Tấn nhìn gã, “Tôi đành phải dựa theo thói quen của tôi mua cho em một món quà.”
Nghê Nhạc tim đột nhiên đập nhanh, gã không nghĩ tới Tiết Tấn sẽ chạy đi hỏi Giang Hành Chu, cho nên… Giang Hành Chu đã sớm biết Tiết Tấn muốn tặng quà sinh nhật cho gã?
Gã bấm bấm điện thoại, gần mười giờ, Giang Hành Chu không gửi cho gã bất kỳ tin nhắn nào.
Tiết Tấn lấy ra đồ vật sau lưng, là một cái hộp màu đen vuông vắn.
“Một chiếc đồng hồ,” Tiết Tấn mở hộp, “Tôi cảm thấy phù hợp với em.”
Logo trên đồng hồ khiến Nghê Nhạc sợ hãi, chiếc đồng hồ này quá đắt tiền, gã không thể nhận được.
Tiết Tấn cầm lấy đồng hồ, đưa tay về phía Nghê Nhạc, “Tôi đeo cho em.”
Trái tim Nghê Nhạc đập thình thịch, không biết là bị đồng hồ dọa, hay là nghĩ đến Giang Hành Chu làm cho tâm trạng gã không yên, gã theo bản năng vươn tay trái ra, đồng hồ được đeo trên cổ tay.
Tiết Tấn nắm tay gã quan sát, nở nụ cười, “Rất hợp.”
Nghê Nhạc sớm đã không có tâm tình thưởng thức biểu hiện này.
Xe chạy hơn hai giờ, rốt cục đến thành phố kế bên, thành phố kế bên là một thành phố lớn, cảnh đêm đẹp phồn hoa, bọn họ dựa vào bên cạnh xe.
Kỳ thật rất lãng mạn, Nghê Nhạc thích lãng mạn, đáng tiếc, tâm tư của gã hoàn toàn không ở chỗ này.
Cúi đầu nhìn cổ tay, thời gian thực tế sắp mười một giờ.
“Chúng ta về thôi…”
“Còn một bất ngờ…”
Hai người đồng thanh, Tiết Tấn cười cười, “Muốn về?”
“À… Sáng mai còn phải dậy sớm,” Nghê Nhạc nói, “Chúng ta mau trở về thôi.”
“Không vội, tôi đã nói một tiếng với đạo diễn Cao rồi, chiều mai em đi cũng được.”
“Không tốt lắm, em…” Nghê Nhạc vắt hết óc, “Cũng đừng làm chậm trễ tiến độ, trời nóng, mọi người đều cực khổ mà.”
Tiết Tấn thở dài, “Được rồi, vậy về thôi, lên xe, cho em xem bất ngờ tôi đã chuẩn bị.”
Nghê Nhạc ngồi vào trong xe, điện thoại di động trên bàn vẫn không có tin tức gì.
“Hợp đồng với Hòa Nghĩa của em còn hai năm nữa nhỉ.” Tiết Tấn đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Nghê Nhạc không kịp phản ứng, “Dạ, đúng vậy.”
“Tôi giúp em hủy hợp đồng,” Tiết Tấn nói, “Tháng sau hết hạn, đến lúc đó… em ký vào Thiên Ân, tôi sẽ đưa hết tài nguyên cho em.”
Nghê Nhạc lần này thật sự là sửng sốt, nửa ngày không có phản ứng.
Hòa Nghĩa là một công ty môi giới nhỏ, không thể so sánh với Thiên Ân, gã nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể vào Thiên Ân.
Tay bị nắm lấy, Tiết Tấn cúi đầu hôn mu bàn tay Nghê Nhạc, nói, “Tiểu Nhạc, tôi nhất định sẽ phủ hồng đường em đi, chỉ cần em ở chung với tôi, của tôi chính là của em.”
Nghê Nhạc há miệng, đột nhiên phát hiện mình lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cưỡi hổ khó xuống.
_
Câu đầu tiên thụ 9 xuất hiện đã nói là câu gì, chỉ không hoa thôi còn lại đều có.
Lan: tao nhịn mô phật tĩnh tâm đừng chửi thề.
Hai chân anh giẫm trên mặt đất đứng lên, đầu vẫn hơi choáng váng, mùi vị say nắng không dễ chịu, anh cũng không biết mình thế nào lại ngốc như vậy, ở dưới ánh mặt trời nhìn Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn tán tỉnh nhau trong trường quay, anh không cảm thấy nóng, chờ phản ứng kịp thì người đã không thoải mái.
Ngoại trừ đầu có hơi choáng váng, trên người các triệu chứng khác đã không còn, Giang Hành Chu rời giường rửa mặt, kỳ thật nên nghỉ ngơi, nhưng anh không muốn nhịn ở trong phòng khách sạn này.
Nhất là ngày đặc biệt hôm nay.
Bên ngoài vẫn là ánh nắng chói chang, Giang Hành Chu đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, dưới nhiệt độ cao đi ra khỏi khách sạn.
Đây không phải là lần đầu Giang Hành Chu đến, kỳ nghỉ hè năm ngoái anh cũng ở đây cùng Nghê Nhạc hơn một tháng, chẳng qua anh chưa từng nghiêm túc đi dạo, lúc này anh vẫn có chút mê mang.
Giang Hành Chu lần theo bản đồ tìm thấy một cửa hàng hoa, cửa hàng hoa có mặt tiền nhỏ, trên cửa có biển hiệu ‘Nhận đặt hàng theo mọi trường hợp’.
Anh đi vào cửa hàng hoa, tuy rằng cửa hàng không lớn, nhưng bên trong ngược lại có đầy đủ chủng loại.
“Xin chào,” cô chủ tiệm đeo tạp dề màu đỏ cầm bình xịt, đang phun nước cho hoa tươi, cô cười với Giang Hành Chu, “Xin hỏi cậu cần cho cá nhân hay đoàn làm phim cần?”
“Cá nhân.” Giang Hành Chu nói.
Cô chủ nghiêng đầu quan sát anh.
“Sao vậy?” Giang Hành Chu hỏi.
“Không có gì không có gì.” Cô chủ cười cười, “Cậu đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng là minh tinh nào đó.”
Cô đưa tay chỉ một vòng cửa hàng, nói, “Dùng cá nhân, những thứ này cậu tùy ý chọn, cái gì cũng có.”
Giang Hành Chu lắc đầu, “Tôi muốn, muốn… Đặt riêng một bó.”
“Cho dịp gì?” Cô chủ mặt mày hớn hở, “Cầu hôn hả? Có rất nhiều cặp đôi cầu hôn ở đây lắm đấy.”
“Sinh nhật.” Giang Hành Chu nói.
Cô chủ che miệng cười, “Vậy cậu cần hoa gì, khi nào thì cần? Tôi giao hàng nhanh lắm, giao ngay luôn cũng được.”
Giang Hành Chu nhìn hoa trong cửa hàng, đừng thấy Nghê Nhạc là đàn ông, nhưng trong lòng lại rất thích lãng mạn, đối với những thứ như hoa gã không hề có sức chống cự.
Hoa gì gã cũng thích.
“Hoa hồng đi.”
“Được!” Cô chủ đi tới quầy thu ngân sau đó lấy ra quyển sổ nhỏ, “Cậu cho tôi số điện thoại liên lạc, cần bao nhiêu?”
Giang Hành Chu để lại điện thoại của mình, đặt trước ba ngàn đóa hoa hồng.
Anh định chọn địa điểm tổ chức sinh nhật tại rạp chiếu phim, lại không được.
Mấu chốt nhất vẫn là nơi này nhiều người mắt tạp, khách du lịch, hàng ngàn nhóm diễn viên, fan thăm đoàn phim, Nghê Nhạc thân phận lại đặc biệt, Giang Hành Chu lo lắng ở bên ngoài sẽ bị phát hiện.
Cuối cùng vẫn chọn ở khách sạn, mặc dù địa điểm không tốt lắm, ít nhất sẽ không bị người khác phát hiện.
Đặt hoa, Giang Hành Chu lại mua đồ khác, sau khi chuẩn bị xong đến phim trường, Nghê Nhạc đang quay phim, mà ở vị trí nghỉ ngơi của Nghê Nhạc, không có gì bất ngờ, nhìn thấy Tiết Tấn.
Tiết Tấn vắt cẳng chân ngồi ở trên ghế dựa, cười tủm tỉm nhìn Nghê Nhạc phía sau ống kính, Giang Hành Chu không đi qua, chuẩn bị vòng qua nơi khác.
“Tiểu Giang!”
Tiết Tấn lại đột nhiên gọi anh lại, Giang Hành Chu dừng bước, quay đầu, Tiết Tấn vẫy tay với anh, “Lại đây lại đây.”
Giang Hành Chu đi qua, Tiết Tấn ngửa đầu chậc chậc một tiếng, “Khuôn mặt của cậu được đấy, có muốn vào giới làm nghệ sĩ hay không? Công ty tôi ký cho cậu, để cậu hợp tác với Tiểu Nhạc trong bộ phim tiếp theo.”
Bộ phim tiếp theo.
Giang Hành Chu sửng sốt, những chuyện này Nghê Nhạc chưa từng nói với anh.
“Có chuyện gì?” Giang Hành Chu hỏi.
Ở chung một tháng, Tiết Tấn cũng nhìn ra Giang Hành Chu là người nghiêm túc nói chuyện thẳng thắn, nếu không phải nể tình Nghê Nhạc và bộ dạng không tệ của anh, Tiết Tấn muốn sa thải anh ngay lập tức.
Tiết Tấn tháo tấm thẻ công tác màu đỏ trên cổ đưa cho anh, “Bên cửa tây tôi đã sắp xếp xe ăn, cậu dẫn họ vào.”
Thẻ làm việc của đoàn làm phim được chia thành màu xanh và màu đỏ, thẻ màu xanh chỉ có thể ra vào đoàn làm phim, mà thẻ màu đỏ có thể ra vào tất cả các đoàn làm phim.
Thẻ có màu sắc khác nhau và danh tính khác nhau.
Trên cổ Giang Hành Chu cũng có một cái, là màu xanh, thẻ của nhân viên bình thường.
Anh nhận lấy tấm thẻ công tác màu đỏ, đi đến cửa tây, bên này là cảnh đoàn làm phim khác dựng lên, bởi vì có thẻ đỏ này, Giang Hành Chu thông suốt không bị cản trở.
Bên đường có một hàng xe ăn đang đợi, và một số người mặc quần áo đầu bếp.
Giang Hành Chu dẫn bọn họ vào trường quay, những người này là Tiết Tấn cố ý an bài, Tiết Tấn thấy xe đi vào, cũng mặc kệ đang quay phim, cầm loa chuyên dụng của đạo diễn nói: “Tất cả nghỉ ngơi đi, hôm nay là sinh nhật Nghê Nhạc, thầy Nghê mời mọi người ăn đồ tây, ăn kem lạnh!”
Lời này vừa nói ra, trường quay đằng đằng hơi nóng trở nên sôi động, mọi người hô ‘Chúc mừng sinh nhật thầy Nghê’, ‘Cảm ơn thầy Nghê’, trong trường quay náo nhiệt phi phàm.
Giang Hành Chu thấy Nghê Nhạc cười híp mắt, anh rất thích Nghê Nhạc cười, chỉ cần nhìn thấy Nghê Nhạc tươi cười, phiền não nhiều hơn nữa cũng có thể tan thành mây khói.
Nhưng mà lúc này, trong lòng Giang Hành Chu chỉ có hoảng hốt, anh quay lưng lại, lần đầu tiên lựa chọn không nhìn nụ cười của Nghê Nhạc.
Xung quanh là bầu không khí vui mừng, Giang Hành Chu giống như bị cách ly bên ngoài, những âm thanh này nghe nặng nề, khiến anh không thở nổi.
“Giáo sư Giang.” Có người chạm vào cánh tay anh.
Giang Hành Chu hồi thần, Tiểu Dư đưa cho anh một cái ly thủy tinh, bên trong là kem.
“Nhìn anh đổ không ít mồ hôi, ăn chút kem đi.” Tiểu Dư nói.
Giang Hành Chu không nhận, mà là xuyên qua cậu ta thấy phía sau, Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn ngồi song song, trong tay Nghê Nhạc cũng cầm một ly kem, hai người vừa ăn vừa cười.
Tiểu Dư cười cười, “Anh đừng nhìn, không bực bội sao?”
Bực bội sao? Đương nhiên là bực, nhưng… so với bực bội, Giang Hành Chu thống khổ nhất, chính là thái độ của Nghê Nhạc.
“Cậu ăn đi.” Giọng Giang Hành Chu khàn khàn, nhấc chân đi ra ngoài.
Tiểu Dư nhún nhún vai, bưng ly kem đi về bên cạnh Nghê Nhạc, Nghê Nhạc nhìn ly kem trong tay cậu ta, nói, “Không cần?”
“Ừ.” Tiểu Dư gật đầu, nghĩ thầm gã đã như vậy, Giang Hành Chu làm sao ăn nổi đây.
“Gan lắm,” Tiết Tấn nói, “Em tìm được trợ lý này ở đâu? Nếu không tôi an bài cho em hai người có năng lực.”
“Không cần, có anh ta là được rồi.” Nghê Nhạc cười cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.
Phiền chết đi được, tên khốn kiếp Giang Hành Chu lại bày ra sắc mặt đó!
“Em tìm một trợ lý đẹp trai như vậy để bên cạnh,” Tiết Tấn dùng thìa chọc vào trong kem Nghê Nhạc, “Tôi rất lo lắng.”
“Khụ!” Tiểu Dư không nhịn xuống, một ngụm kem sặc vào cổ họng.
Tiết Tấn liếc xéo cậu ta mắt một cái, Tiểu Dư xua tay, “Xin lỗi Tiết tổng, em bị sặc.”
“Cút sang một bên.”
“Được được được.” Tiểu Dư bưng kem rụt đầu rời đi.
Nghê Nhạc cắn cắn môi, cảm ơn tiếng ho khan của Tiểu Dư cắt đứt sắc mặt sượng chân của gã, gã ngửa đầu uống kem đã thành nước, cười nói, “Ngọt quá.”
“Em thích thì tốt,” Tiết Tấn nói, “Buổi tối tôi bảo đạo diễn Cao sớm kết thúc công việc, tôi dẫn em đi ăn tôm hùm, còn chuẩn bị cho em một bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Nghê Nhạc thuận thế hỏi.
“Nói ra thì còn gì là bất ngờ,” Tiết Tấn gảy tay áo trang phục rộng rinh của hắn, “Nhất định em sẽ thích.”
Nghê Nhạc cười cười, trong lòng kỳ thật cũng không vui vẻ, nhất là dưới tình huống sinh nhật hôm nay, trước kia sinh nhật gã đều là cùng Giang Hành Chu.
Nhưng khẳng định không thể trái nghịch Tiết Tấn, huống hồ, gã cũng rất chờ mong Tiết Tấn cho gã bất ngờ gì, Tiết Tấn người này hào phóng, lúc trước đồng ý bộ phim tiếp theo cho gã vị trí nam chính, sinh nhật nhất định bất ngờ nhiều hơn nam chính đó.
Về phần Giang Hành Chu kia… Cũng may Giang Hành Chu đối với gã nói gì nghe nấy, gã làm nũng hai ba câu, Giang Hành Chu sẽ hết cách với gã.
“Được.” Nghê Nhạc nói.
Buổi chiều vẫn quay phim, Nghê Nhạc lại có chút không yên, phía sau ống kính, trong góc, luôn không nhìn thấy bóng dáng Giang Hành Chu.
Anh bình thường sẽ không cách mình quá xa, mặc kệ ở góc phim trường Nghê Nhạc vẫn có thể tìm được anh.
Quay xong cảnh này, đoàn làm phim cần đổi sang ngoại cảnh, thừa dịp thay cảnh có nửa tiếng nghỉ ngơi, Nghê Nhạc lấy cớ đi vệ sinh, rời xa ánh mắt Tiết Tấn, trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Giang Hành Chu.
Điện thoại bắt máy rất nhanh.
“Anh ở đâu?” Nghê Nhạc hỏi.
“Ở khách sạn.” Giang Hành Chu nói.
“Em còn chưa kết thúc công việc, anh về khách sạn làm gì?” Nhà vệ sinh tạm thời của đoàn làm phim thật sự không dễ ngửi, Nghê Nhạc bịt mũi, “Đi cũng không nói với em một tiếng!”
“Xin lỗi, anh đang làm…”
Nghe Giang Hành Chu nói xin lỗi, Nghê Nhạc liền biết người này không bởi vì Tiết Tấn hôm nay phô trương mà tức giận, gã cắt ngang Giang Hành Chu, “Được rồi, nói cho anh biết một chuyện, buổi tối em phải đi ăn cùng Tiết Tấn, đừng chờ em ăn cơm, em sẽ về hơi trễ.”
Giang Hành Chu cầm bóng bay trong tay, nhìn hoa hồng đầy phòng, cổ họng anh ứa nghẹn, không thể nói được một chữ.
Điện thoại đã cúp máy, anh chậm chạp buông tay xuống, quả bóng vừa mới thổi xong xì xì một tiếng từ trong tay rơi xuống đất.
Giang Hành Chu ngồi xuống sô pha, cánh tay đặt lên đầu gối, cúi đầu không còn động lực để tiếp tục trang trí.
Anh không biết sự nhẫn nại và thống khổ của con người có phải đều có giới hạn hay không, Giang Hành Chu tự nhận mình có thể bao dung hết thảy tính tình Nghê Nhạc, Nghê Nhạc làm gì với anh anh cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Mấy ngày gần đây Giang Hành Chu rõ ràng cảm giác được mình đang tan vỡ cùng bên bờ vực tuyệt vọng, anh không biết mình khi nào sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Rơi vào vực sâu không đáy này.
…
Nghê Nhạc bị chiếc xe dài trước mắt làm ngây ngẩn cả người, gã đứng ở bên cạnh xe, nhìn Tiết Tấn mở cửa xe cho gã.
“Đây có phải là quá long trọng không.” Nghê Nhạc đội mũ và đeo khẩu trang, kinh ngạc và vui sướng từ ánh mắt tràn ra.
“Mau lên xe,” Tiết Tấn vỗ vỗ cửa xe, “Đừng làm cho paparazzi chụp được.”
“Ồ ồ.” Nghê Nhạc hoàn hồn, khom lưng chui vào trong xe.
Lại lần nữa sửng sốt, trong xe giống như một phòng nhỏ, ghế sofa, bàn ăn, hoa tươi.
Nghê Nhạc lần đầu tiên ngồi xe sang, tò mò đánh giá hết thảy nơi này, gã ngồi vào sofa da thật, trên bàn ăn nhỏ trước mặt bày mấy món ăn, phía trên đặt đầy đĩa nhỏ.
Tiết Tấn ngồi đối diện hắn, cầm lấy rượu đã sớm chuẩn bị, rót vào trong ly.
“Nếm thử đi, đồ hiếm đấy.” Tiết Tấn đưa cho Nghê Nhạc một ly.
Nghê Nhạc nâng ly rượu nhấp một ngụm, rượu trôi tuột vào cổ họng, hậu vị còn có thể nếm ra một chút hương thơm.
Hóa ra đây là hương vị của rượu vang đắt tiền.
“Ngon lắm.” Nghê Nhạc nói.
Xe chậm rãi khởi động, Nghê Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc trời đã tối.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
Tiết Tấn lắc lắc ly rượu, uống một ngụm rượu, nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp, đợi nếm ra mùi rượu, hắn mới buông ly, nói, “Thành phố này không có nhà hàng nào tốt cũng không có cảnh sắc đẹp, tôi đưa em đi ngắm cảnh đêm.”
Nghê Nhạc đột nhiên có chút khẩn trương, “Đi đâu ngắm cảnh đêm?”
“Thành phố kế bên,” Tiết Tấn mở nắp đĩa ăn ra, nói, “Rất nhanh sẽ đến, chờ chúng ta ăn cơm xong em có thể nhìn thấy cảnh đêm.”
Trong mâm là tôm hùm Boston nhập khẩu, Nghê Nhạc thích ăn những món thủy sản như cá tôm, giờ phút này không hiểu sao lại không có khẩu vị.
Gã nhìn điện thoại di động, lúc này đã hơn tám giờ, trước mười hai giờ đêm nay chạy về ắt hẳn không kịp nữa.
Mặc dù gã có thể làm nũng, yếu thế với Giang Hành Chu, nói cho cùng Giang Hành Chu là chồng của gã, ngày sinh nhật gã ra ngoài với người đàn ông khác cũng không đúng.
Nhưng… gã sẽ không có gì với Tiết Tấn, gã sẽ không làm chuyện có lỗi với Giang Hành Chu.
Nghê Nhạc an ủi mình như thế, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều.
Xe vững vàng chạy, Nghê Nhạc cùng Tiết Tấn ăn cơm uống rượu tán gẫu, có phải là nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ biến hóa hay không, Nghê Nhạc lần đầu tiên trải nghiệm loại cảm giác này, vẫn có một chút hưởng thụ.
Hóa ra có tiền thật tốt.
Ăn cơm xong, xe đã dừng, Tiết Tấn đứng dậy đi đến nửa sau xe, cầm cái gì giấu ở phía sau lại đi tới.
“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho em,” Tiết Tấn hơi mập trên mặt lộ ra một chút ngượng ngùng, “Có hỏi thăm hai trợ lý của em, em thích cái gì…”
“Hai trợ lý?” Nghê Nhạc trong nháy mắt bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, Tiểu Giang kia mặt lạnh cái gì cũng không nói, Tiểu Dư cũng ấp úng nói không nên lời,” Tiết Tấn nhìn gã, “Tôi đành phải dựa theo thói quen của tôi mua cho em một món quà.”
Nghê Nhạc tim đột nhiên đập nhanh, gã không nghĩ tới Tiết Tấn sẽ chạy đi hỏi Giang Hành Chu, cho nên… Giang Hành Chu đã sớm biết Tiết Tấn muốn tặng quà sinh nhật cho gã?
Gã bấm bấm điện thoại, gần mười giờ, Giang Hành Chu không gửi cho gã bất kỳ tin nhắn nào.
Tiết Tấn lấy ra đồ vật sau lưng, là một cái hộp màu đen vuông vắn.
“Một chiếc đồng hồ,” Tiết Tấn mở hộp, “Tôi cảm thấy phù hợp với em.”
Logo trên đồng hồ khiến Nghê Nhạc sợ hãi, chiếc đồng hồ này quá đắt tiền, gã không thể nhận được.
Tiết Tấn cầm lấy đồng hồ, đưa tay về phía Nghê Nhạc, “Tôi đeo cho em.”
Trái tim Nghê Nhạc đập thình thịch, không biết là bị đồng hồ dọa, hay là nghĩ đến Giang Hành Chu làm cho tâm trạng gã không yên, gã theo bản năng vươn tay trái ra, đồng hồ được đeo trên cổ tay.
Tiết Tấn nắm tay gã quan sát, nở nụ cười, “Rất hợp.”
Nghê Nhạc sớm đã không có tâm tình thưởng thức biểu hiện này.
Xe chạy hơn hai giờ, rốt cục đến thành phố kế bên, thành phố kế bên là một thành phố lớn, cảnh đêm đẹp phồn hoa, bọn họ dựa vào bên cạnh xe.
Kỳ thật rất lãng mạn, Nghê Nhạc thích lãng mạn, đáng tiếc, tâm tư của gã hoàn toàn không ở chỗ này.
Cúi đầu nhìn cổ tay, thời gian thực tế sắp mười một giờ.
“Chúng ta về thôi…”
“Còn một bất ngờ…”
Hai người đồng thanh, Tiết Tấn cười cười, “Muốn về?”
“À… Sáng mai còn phải dậy sớm,” Nghê Nhạc nói, “Chúng ta mau trở về thôi.”
“Không vội, tôi đã nói một tiếng với đạo diễn Cao rồi, chiều mai em đi cũng được.”
“Không tốt lắm, em…” Nghê Nhạc vắt hết óc, “Cũng đừng làm chậm trễ tiến độ, trời nóng, mọi người đều cực khổ mà.”
Tiết Tấn thở dài, “Được rồi, vậy về thôi, lên xe, cho em xem bất ngờ tôi đã chuẩn bị.”
Nghê Nhạc ngồi vào trong xe, điện thoại di động trên bàn vẫn không có tin tức gì.
“Hợp đồng với Hòa Nghĩa của em còn hai năm nữa nhỉ.” Tiết Tấn đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Nghê Nhạc không kịp phản ứng, “Dạ, đúng vậy.”
“Tôi giúp em hủy hợp đồng,” Tiết Tấn nói, “Tháng sau hết hạn, đến lúc đó… em ký vào Thiên Ân, tôi sẽ đưa hết tài nguyên cho em.”
Nghê Nhạc lần này thật sự là sửng sốt, nửa ngày không có phản ứng.
Hòa Nghĩa là một công ty môi giới nhỏ, không thể so sánh với Thiên Ân, gã nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể vào Thiên Ân.
Tay bị nắm lấy, Tiết Tấn cúi đầu hôn mu bàn tay Nghê Nhạc, nói, “Tiểu Nhạc, tôi nhất định sẽ phủ hồng đường em đi, chỉ cần em ở chung với tôi, của tôi chính là của em.”
Nghê Nhạc há miệng, đột nhiên phát hiện mình lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cưỡi hổ khó xuống.
_
Câu đầu tiên thụ 9 xuất hiện đã nói là câu gì, chỉ không hoa thôi còn lại đều có.
Lan: tao nhịn mô phật tĩnh tâm đừng chửi thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất