Chương 3: Vết thương
Sớm nay, mưa thu dai dẳng. Sân luyện kiếm ướt sũng, rừng trúc xung quanh nhuộm đẫm nước, hương lạnh ngai ngái lan tỏa lên từng cành cây ngọn cỏ.
Dẫn một lớp Cổ Trùng Sơ Kỳ tiến vào sân luyện kiếm, Chu Hàm vừa vươn người thiết lập kết giới ngăn mưa cho bọn nhóc thì lập tức nhíu mày. Chân trái của y đau quá! Còn không phải do cái tên khốn Hàn Quân Cát kia hại hay sao?
Nhớ lại chuyện ban sáng ngã sấp trước mặt hắn, Chu Hàm vẫn cảm thấy một cơn nóng rang lan ra cả người. Tại sao lại có thể mất mặt như thế cơ chứ? Cả hai bao lâu rồi không nói chuyện trực tiếp, vậy mà y không những không thể ngẩng cao đầu mà còn y như thằng ngốc ngã sấp cho hắn nhìn rồi cười nhạo. Nhớ lại khoảnh khắc đó, Chu Hàm cũng nhớ luôn Hàn Quân Cát đã gọi mình là "Hàm Nhi". Cái gì mà "Hàm Nhi" cơ chứ? Đó là xưng hô dành cho hắn gọi sao? Tên khốn khiếp! Nhưng tức chán rồi Chu Hàm mới thở dài thẫn thờ. Chính y ngày xưa đã từng một mực đòi Hàn Quân Cát phải gọi mình là Hàm Nhi còn gì, lại không biết xấu hổ bảo đảm rằng ngoài hắn ra, không cho phép ai gọi y như vậy. Thế nên, từ sau khi cả hai hòa ly đến hiện tại, sáng nay y mới được nghe lại tiếng gọi ấy. Nhưng cả hai đã hòa ly rồi, hắn gọi cái gì mà gọi? Đúng là tên khốn khiếp mà!
Ấm ức suốt sáng, lại thêm chân đau, cả buổi học này Chu Hàm chỉ ngồi một chỗ, để mặc đám nhóc điên cuồng đâm chọc nhau. Đến lúc y nhìn lại thì thời gian chỉ còn chưa đến một chung trà, bản thân lại phải tiếp tục hấp tấp chạy ra vung chiêu kiểm tra vài đứa học trò lấy hình thức. Mang tiếng là lấy hình thức thế thôi chứ Chu Hàm có thể giữ được vị trí tiên sinh của học phủ thành Long Tích này thì trách nhiệm cũng cao lắm chứ, cầm kiếm lên là vô cùng nghiêm túc.
Kết quả, nghiêm túc hại thân, tiếp chiêu năm đứa nhóc con xong, đợi bọn chúng ra về hết cả, Chu Hàm đến sức rời khỏi sân luyện kiếm cũng không còn, rón rén kéo y phục lên mới hay đầu gối trái đã sưng phồng thành quả dưa, còn bị rách một đường dài tươm máu. Nhưng giờ này đã là lúc y phải đến Viện Ôn Bảo giữ ấu long để đón Chu Minh Kiều. Tên nhóc ham ăn đó ban sáng đã vòi vĩnh y trưa nay dẫn nhóc đi mua kẹo hồ lô, trời lại đang mưa, nếu đến muộn, lão bá bán kẹo hồ lô cạnh Viện Ôn Bảo mà dọn hàng đi thì thế nào y cũng sẽ không sống yên được với nhóc. Nghĩ thế, Chu Hàm đành nén đau, hấp tấp ra về, tự nhủ lúc về nhà rồi lấy chút bột phấn tan bầm cầm máu rắc lên là xong.
Mưa thu chỉ còn lác đác, nắng vàng đã hơi le lói, sân học phủ lóng lánh như mới.
- --
Trưa nắng, ngọc lan thơm ngát, thềm đá phía trước sạch sẽ, phòng Luyện Dược tươi tắn quang đãng hơn mọi khi vài phần. Hàn Quân Cát nhìn ngắm một vòng, hài lòng cất chổi đi, tới giếng đá bên hè múc nước rửa tay, mắt chạm phải bóng mình in ngay dưới chân thì thầm nhủ có lẽ đã đến lúc dùng bữa. Hôm nay hắn không thể rề rà được, sau bữa trưa, hắn có giờ dạy cho lớp Bắn Cung.
Phòng ăn của học phủ phục vụ cho cả học trò lẫn tiên sinh nhưng sảnh ăn vẫn đủ lễ nghi được chia thành hai khu riêng biệt. So với nơi của học trò thường ồn ào náo nhiệt thì sảnh ăn dành cho tiên sinh tĩnh lặng hơn nhiều. Từ sau khi hòa ly, Hàn Quân Cát trở thành khách quen không thiếu bữa nào của nơi đây, hôm lười biếng còn được đầu bếp ưu ái ghé tới tận phòng Luyện Dược hỏi han có muốn mang cơm tới giúp không. Vô cùng cảm kích nhưng Hàn Quân Cát rất ít sử dụng đặc quyền đó. Bản tính khắt khe của chính mình khiến hắn cảm thấy như thế là bất công, cho những tiên sinh khác, cho cả những học trò trong học phủ. Thế nên đều đặn, hễ đói là hắn lại nghiêm túc đến phòng ăn, mỉm cười với đầu bếp thân thiết và ăn phần của mình.
Hôm nay cũng vậy, Hàn Quân Cát vừa mới bước qua cửa phòng ăn thì đã nghe tiếng chào thân thiết vang lên dù trong sảnh ăn hoàn toàn vắng vẻ. "A, Hàn tiên sinh tới rồi!"
Không chút ngạc nhiên, Hàn Quân Cát tiến tới trước cửa sổ nhỏ thông vào bếp, hòa nhã cúi đầu, nhìn lão bá đầu bếp bên trong đang vừa cười vừa vung giá. "Mùi thật thơm!"
Lão đầu bếp cười càng tươi. "Có canh măng chua tiên sinh thích nhất đấy, chốc nữa ta sẽ bảo tiểu nhị mang cho tiên sinh một tô lớn."
Mỉm cười tỏ ý cảm tạ, Hàn Quân Cát nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ngay gần đó, đến gọi món cũng không cần. Vì hắn ăn hàng ngày nên đầu bếp sớm đã biết món hắn thích hắn ghét, cứ thế mà bưng lên thôi.
Món ăn của bữa nay là sườn xào chua ngọt, cải chua xào, canh măng chua, đến nước giải khát cũng là nước mơ chua. Ngày thu chớm lạnh lại ăn món chua, nếu là người khác chắc sẽ không thoải mái, nhưng Hàn Quân Cát lại rất vui vẻ. Hắn đối với việc ăn uống không quá nhiều đòi hỏi, tuy vậy vẫn có vài sở thích cố định. Ngoài món ngọt cực kỳ thích, hắn yêu chuộng nhất là những món chua.
Mỉm cười cảm ơn tiểu nhị xong, Hàn Quân Cát hào hứng so đũa, gắp một miếng sườn cho vào miệng. Rồi trán khẽ nhăn. Đầu bếp của học phủ có tay nghề cực kỳ cao, món sườn xào chua ngọt này lại là món tủ, mọi khi Hàn Quân Cát ăn lúc nào cũng no căng bụng mới ngừng. Nhưng hôm nay vừa ăn một miếng thôi, hắn đã cảm thấy không hài lòng. Hình như hơi ngọt rồi, hơi chua nữa chứ, không phải cần mặn hơn một chút nữa mới ngon sao? Cầm lên chai xì dầu, Hàn Quân Cát đổ vào dĩa sườn, đổ đến ngập cả mặt thịt, rồi lần nữa ăn, và trán lại cau chặt hơn. Hắn nhớ ra rồi, ăn sườn xào chua ngọt mà đổ đầy xì dầu vào thế này chính là cách ăn của Chu Hàm.
Ngày cả hai còn chưa hòa ly, Chu Hàm vì chìu chuộng Hàn Quân Cát mà thường xuyên làm món sườn xào chua ngọt này cho hắn ăn, luôn thật ngọt, thật chua, giống như vị của đầu bếp học phủ làm vậy. Nhưng Chu Hàm lại không thích ăn ngọt, càng ghét ăn chua. Hàn Quân Tường thì dễ ăn nên ăn theo Hàn Quân Cát, rốt cuộc chỉ còn mỗi Chu Hàm đơn độc, đành múc riêng sườn ra một chén nhỏ mà đổ ngập xì dầu vào ăn theo ý của bản thân. Thấy y ăn như vậy lâu, Hàn Quân Cát cũng từng tò mò mà ăn thử rồi sợ vô cùng cái vị mặn cong lưỡi đó.
Vì sao hôm nay Hàn Quân Cát lại nhớ tới cách ăn này, cũng có chút thèm thuồng cách ăn này? Lẽ nào, vì sáng nay mới gặp lại Chu Hàm? Khẽ thở dài, hắn ngán ngẩm nhìn dĩa sườn ngon lành bị mình phá tới ngập ngụa xì dầu rồi cắn răng mà ăn. Đến khi ăn xong, cổ hắn khô không khốc, đành xấu hổ lên tiếng xin tiểu nhị cho mình thêm một ly nước mơ lớn hơn để giải khát.
Sảnh ăn dần đông đúc lên, bên phía của học trò đã bắt đầu nổi lên những tiếng cười đùa nhộn nhịp. Hàn Quân Cát thầm đoán buổi học sáng đã kết thúc, ánh mắt không tự chủ mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Học trò bốn màu áo xen lẫn tốp năm tốp ba có chạy hấp tấp có đủng đỉnh đi dưới ánh nắng trưa chan hòa, bị bóng lá liễu ken dày phủ lên người. Khung cảnh này, thật đẹp! Hàn Quân Cát vĩnh viễn không bao giờ chán ngắm nhìn khung cảnh này.
Bỗng tầm mắt Hàn Quân Cát bị một màu áo khác lạ thu hút. Trường bào màu chàm, người đi khập khiễng, xuất phát từ sân luyện kiếm. Hàn Quân Cát đứng lên không kịp nghĩ, để vội Long Kim thanh toán bữa ăn xuống bàn rồi hấp tấp chạy ra khỏi phòng ăn.
Người khập khiễng kia, là Chu Hàm. Cái chân khập khiễng đó, là do cú té sáng nay. Khập khiễng tới mức như vậy, e là bị thương không nhẹ rồi.
Đường nhỏ của học phủ dẫn tới cổng không dài, liễu thu nhuộm cảnh sắc xung quanh thành duy nhất một màu vàng. Hàn Quân Cát sải chân chẳng mấy chốc đã bắt kịp được Chu Hàm, tới gần thì thấy gấu quần y có loang lổ vệt máu. Nhăn trán, hắn gọi nhỏ. "Chu tiên sinh!"
Chu Hàm giật nảy. Vì y nghe ra được ai gọi mình, thầm rủa oan gia này hôm nay muốn hại chết y đây mà. Quay người lại, y lạnh lùng hất mặt. "Cái gì?"
Trán Hàn Quân Cát cau chặt thêm nhưng cố ém xuống cảm giác muốn chỉnh đốn lại cách ăn nói của Chu Hàm mà chỉ làm lơ đôi mắt màu hổ phách trong vắt đầy vẻ gây hấn của y, lẳng lặng chỉ tay. "Ngươi chảy máu!"
Chu Hàm cúi đầu nhìn theo tay của Hàn Quân Cát, thấy quả là máu đã thấm xuống gấu quần mình thì chỉ muốn rên lên than thở nhưng ngoài mặt lại cố lạnh lùng thêm một bậc nữa. "Không liên quan đến Hàn tiên sinh!"
Hàn Quân Cát dường như bị câu nói này chọc tức, nét mặt đã bắt đầu vặn vẹo khiến Chu Hàm âm thầm đắc ý. Y gần như quên luôn cả đau, đang định móc họng hắn thêm vài câu bỗng có một đám nhóc Sơ Kỳ chạy ngang qua lớn tiếng chào cả hai, nhắc y nhớ Chu Minh Kiều vẫn đang đợi mình thì vội vàng tự kiểm điểm, quay ngoắt người đi. "Nếu chỉ định nói vậy thì ta đi đây. Ta bận lắm."
Nhận ra mình cũng suýt chút sa lầy vào việc cãi nhau với Chu Hàm, Hàn Quân Cát hấp tấp lấy một lọ thuốc từ trong ngực áo ra đuổi theo nhét vào tay y. "Bôi vào chân!"
Cái thứ gì đây, không nói rõ lại bắt người khác bôi vào chân? Ngươi kêu bôi ta liền bôi à? Ngươi cũng không còn là tiên sinh dạy học của ta đâu. Đừng có suốt ngày lên giọng dạy đời! Rủa một tràng trong đầu, Chu Hàm lạnh lùng ném trả lọ thuốc vào ngực Hàn Quân Cát, hậm hực quát. "Ta không thích bôi. Đồ của ngươi, chết cũng không bôi!"
Miệng nói, Chu Hàm khập khiễng nhưng chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc mà lao ra khỏi cổng học phủ. Hàn Quân Cát vốn muốn đuổi theo bắt y bôi thuốc nhưng cuối cùng lại thôi. Tính của Chu Hàm, hắn còn lạ gì? Hắn càng bắt buộc, y càng không chịu làm. Chẳng phải một trong những lý do khiến cả hai tiến tới bờ vực hòa ly chính là như thế hay sao? Đứng ngây ra trước cổng học phủ, Hàn Quân Cát cầm lọ thuốc trong tay, bực bội đến nhăn cả trán.
- --
Nhìn bóng nắng lấp loá in trên mặt bàn, trán Hàn Quân Tường âm thầm rịn mồ hôi, trong lòng liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi của Hàn Quân Cát. "Huyết Băng Thảo có thể kết hợp với những thảo dược nào để tạo thành thuốc cầm máu?"
Bài học hôm qua đúng là hắn có dạy về Huyết Băng Thảo, cũng cho biết tác dụng của chúng là cầm máu giải độc. Nhưng còn việc chúng có thể kết hợp với loại thảo dược nào, hoàn toàn không nhắc tới. Như hiểu được suy nghĩ của Hàn Quân Tường, hắn nhịp tay lên bàn, bắt đầu cao giọng. "Tiên sinh dạy một, ngươi liền học một, một chút ý thức tìm hiểu trước bài học, mở mang kiến thức cũng không có? Hàn Quân Tường, ngươi nên nhớ, bản thân đang học Đại Kỳ nhé, không phải Nhập môn! Hay ngươi cảm thấy bản thân hợp với Nhập môn hơn?"
Khắp phòng học lác đác nổi lên những tiếng cười yếu ớt rồi ngay lập tức bị dập tắt bởi giọng nói đanh thép của Hàn Quân Cát. "Có gì buồn cười? Lấy giấy ra, mỗi người tự viết câu trả lời vào rồi nộp cho ta, làm điểm kiểm tra đầu kỳ. Hàn Quân Tường không cần làm, lên bục giảng ngồi đọc sách hết buổi học đi, cuối giờ ở lại chịu phạt."
Nén xuống cảm giác mệt mỏi, Hàn Quân Tường ôm sách rời khỏi chỗ bước lên bục giảng, trong lòng bắt đầu dao động. Có lẽ, những lời Cảnh Lăng dự báo không sai, Hàn Quân Tường thật sự đang được Hàn Quân Cát "ưu ái" rồi, chỉ là theo một cách mà tụi nó hoàn toàn không hề ngờ tới. Bằng không thì sao mới học hai buổi Luyện Dược thì nó đã bị hắn phạt ba lần, trong lớp còn chưa ai được "ưu ái" như vậy đâu.
Chịu đựng hết buổi học, đến giờ trừng phạt sau đó, Hàn Quân Tường phải theo Hàn Quân Cát về phòng Luyện Dược, nhìn sách tự mình luyện chế ra một lọ thuốc cầm máu. Đây rõ ràng là "ưu ái" không sai chút nào. Theo sách nó đọc thì biết được học trò lớp Luyện Dược muốn bắt tay vào luyện chế thuốc cũng phải là những năm đầu Trung Kỳ. Bản thân nó mới học Luyện Dược buổi thứ hai đã phải luyện chế thuốc, làm sao lại thế được?
Kết cuộc, Hàn Quân Tường luyện bậy luyện bạ ra một đống bột phấn đen sì sì, khiến Hàn Quân Cát nhíu mày cười nhạo ném ra một lọ thuốc khác. "Đây mới là thuốc cầm máu. Mang về, quan sát màu sắc, mùi vị, độ tinh mịn, viết ba ngàn chữ nhận xét, buổi học sau nộp cho ta."
Hàn Quân Tường bắt lấy lọ thuốc trong không khí, âm thầm bóp chặt. Lại là ba ngàn chữ! Học môn Luyện Dược hay là môn Luyện Chữ đây?
Tối đến trở về nhà, ngồi nghịch cung tiễn tới tận lúc Chu Minh Kiều ngủ rồi, không khí tĩnh lặng Hàn Quân Cát mới nhớ ra mình có ba ngàn chữ "đáng sợ" cần phải hoàn thành, hấp tấp đem lọ thuốc cầm máu ra nghịch ngợm hít ngửi. Quả là thuốc tốt! Ngửi sơ thôi nó đã không nhịn được nhận xét thầm. Tham gia lớp Bắn Cung, còn là học trò xuất sắc trong lớp, nó tập luyện đến bị thương là chuyện thường tình. Tiên sinh chủ nhiệm lớp rất thương nó, mỗi lần thấy nó bị thương đều đem thuốc cầm máu tốt nhất ra cho nó sử dụng. Lâu dần, nó dù không biết luyện hay thành phần bên trong nhưng cách nhận biết thuốc cầm máu lại rất cao. So với thuốc của tiên sinh chủ nhiệm mua ở dược điếm nổi tiếng trong thành Long Tích cho, thuốc của Hàn Quân Cát đây còn có vẻ chất lượng hơn nhiều lần, quả không uổng cái danh bậc thầy luyện dược.
Đổ một chút thuốc ra tay, nó nhìn hồi lâu thì bắt đầu đặt bút viết. "Quân Tường, bàn ta vừa lau đấy, ngươi lại làm bắn mực ra, muốn ăn đòn à?"
Dùng lòng bàn tay chùi vội vết mực mình vừa làm bẩn mặt bàn, Hàn Quân Tường ngẩng lên nhìn Chu Hàm đang đứng chống nạnh hùng hổ bên cạnh thì thào. "Không bẩn nữa rồi!"
Đối với những quát thét inh ỏi của phụ thân, Hàn Quân Tường biết tốt nhất nên ngăn chặn từ đầu, tránh cho y hét được một chuyện, thế nào cũng sẽ nhớ ra chuyện khác mà quát thét kéo dài. Liếc nó, Chu Hàm khập khiễng tiến tới ngồi phịch xuống bên bàn trà thấp, rót nước uống ừng ực, rồi kéo ống quần lên nhìn. Hàn Quân Tường liếc qua, vô thức xuýt xoa. "Phụ thân, chân người làm sao vậy?"
Chu Hàm qua loa phất tay. "Không có gì."
Miệng nói, y lấy trong ngực áo ra lọ thuốc cầm máu cũ ban nãy bản thân tìm được trong kho, cũng chẳng quan tâm còn sử dụng được hay không chuẩn bị rắc vào chân. Cả ngày nay bận rộn, ban trưa rước Chu Minh Kiều về nhà xong thì điên cuồng làm việc nhà cùng đùa nghịch với nhóc, y quên béng luôn vết thương ở chân. Hiện tại nó đã sưng rất to, máu bầm đóng thành lớp sẫm màu, nếu còn không mau bôi thuốc, sợ rằng đến mai ngay cả nhấc chân cũng không nổi. Nhưng y chỉ mới gỡ nút vải đóng lọ thuốc thì đã bị Hàn Quân Tường tiến tới trước mặt chặn lại. Nó chìa ra một lọ thuốc khác bằng sứ tinh xảo. "Người lại tùy tiện bôi thuốc rồi. Dùng cái này đi!"
Nhận lấy lọ thuốc của Hàn Quân Tường, Chu Hàm mở ra nhìn rồi ngửi ngửi, chặc lưỡi vừa rắc lên vết thương vừa hỏi. "Này, ngươi lại tập luyện đến mức bị thương nặng lắm nên Vũ tiên sinh mới cho ngươi thuốc tốt thế này đúng không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi bớt háo thắng cầu toàn thế đi, mỗi lần tập luyện đều đâm đầu làm toàn chuyện khó, hại bản thân bị thương cũng không màng. Lần này lại bị thương ở đâu nữa rồi? Đưa ta xem xem nào!"
Biết Chu Hàm đã hiểu lầm, Hàn Quân Tường cũng không giải thích, quay lại bàn vừa chấm mực nguệch ngoạc viết tiếp vừa kiếm cớ. "Không, đây là của lần bị thương trước dùng còn dư lại."
"Chà, Vũ tiên sinh thật sự coi trọng ngươi ghê. Thuốc này thật tốt! Quân Tường xem nè, chỉ vừa bôi lên đã tan máu bầm liền da rồi này, ngủ một đêm chắc mai sẽ như chưa bị thương bao giờ luôn."
Chu Hàm xuýt xoa, lúc lắc cái chân bị thương lên cao cho Hàn Quân Tường xem. Nó nhìn vết thương ban nãy cực kỳ nghiêm trọng giờ chỉ còn là một vết xước da nho nhỏ thì không ngăn được khẽ siết chặt bút trong tay. Chu Hàm tung hứng lọ thuốc như món đồ chơi, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm. "Ngươi ráng mà học tập chăm chỉ đấy, đừng để Vũ tiên sinh thất vọng. Chà, có khi hôm nào đó ta nên mời hắn một bữa rượu, cảm ơn hắn luôn ưu đãi ngươi."
Chẳng để ý mấy thứ trăn trở của Chu Hàm, đợi y đã tiến tới cuối hành lang rồi, Hàn Quân Tường mới cất giọng gọi giật. "Phụ thân, hôm nay người đi trả dù cho Hàn tiên sinh đúng không?"
Ngơ ngác ngoảnh lại, Chu Hàm gật đầu. "Ừ, lúc sáng sớm. Sao vậy?"
"Không sao!"
Đúng như dự đoán của mình! Hàn Quân Tuờng tiếp tục viết lách, ánh mắt như có điều suy nghĩ, mặc kệ tiếng nhắc đi ngủ sớm của Chu Hàm cũng không thèm đáp lại. Đợi khi y đã hoàn toàn vào phòng ngủ rồi, còn lại một mình bên ngọn đèn nhỏ, nó viết không được mấy chữ thì khoé môi lại hơi nhếch lên cao. Hoá ra, không phải tự dưng mà hôm nay nó bị phạt.
Bên ngoài, đêm sâu dần, hương hoa quế lan nhẹ ghé vào cửa sổ. Hàn Quân Tường mệt mỏi hoàn thành ba ngàn chữ xong thì vươn vai đứng dậy, thổi đèn bước về phòng ngủ. Gian ngoài vốn của Chu Hàm lúc này trống rỗng, Hàn Quân Tường ghé mắt nhìn vào gian trong, quả nhiên thấy y đã cùng Chu Minh Kiều ngủ trên cái giường mọi khi thuộc về hai huynh đệ nó. Chắc là trước khi ngủ y đã ghé qua xem nhóc có đá mền không để chỉnh lại. Vào chỉnh xong thì tiện tay véo má nghịch bụng nhóc chán chê rồi ngủ quên luôn cạnh nhóc chứ gì. Thói xấu này của y, Hàn Quân Tường đã quá rõ. Bây giờ thì thật hay, cả hai phụ tử cuộn vào nhau ngủ, cùng nhau đá mền xuống đất.
Nhẹ tay nhẹ chân, Hàn Quân Tường bước tới cạnh giường, cầm mền lên đắp cho hai phụ tử Chu Hàm. Cảm nhận được ấm áp, Chu Minh Kiều duỗi người, chùi nước mũi vào ngực áo Chu Hàm, miệng thì lẩm bẩm ngọng nghịu. "Kẹo... này cho... đại ca!"
Chu Hàm hình như bị lời này làm tỉnh, nhíu nhíu mày, còn hơi cười với Hàn Quân Tường mà nói nhỏ. "Ấm quá! Cảm ơn Quân Cát!"
Hơi nhướn mắt, Hàn Quân Tường biết Chu Hàm hoàn toàn không có tỉnh ngủ thì vội lui ra gian ngoài rồi mới khẽ bối rối gãi gãi đầu tự nói một mình. "Phụ thân người nhầm rồi. Ta đâu phải là cha."
Đêm đó, Hàn Quân Tường nằm mơ. Nó mơ thấy cha khẽ khàng đắp mền cho phụ thân khi y ngủ quên, rồi còn nghiêm khắc không cho nó nghịch đồ chơi ồn ào làm phiền y. Khi thức dậy, ánh nắng sớm đã tràn đầy giường nó, nhuộm vàng lên nụ cười hoài niệm trên môi nó.
Ngoài cửa sổ, hoa quế trắng nở rộ bờ tường. Có chú chim sâu nho nhỏ nhảy lon ton. Ngày mới trong veo.
Dẫn một lớp Cổ Trùng Sơ Kỳ tiến vào sân luyện kiếm, Chu Hàm vừa vươn người thiết lập kết giới ngăn mưa cho bọn nhóc thì lập tức nhíu mày. Chân trái của y đau quá! Còn không phải do cái tên khốn Hàn Quân Cát kia hại hay sao?
Nhớ lại chuyện ban sáng ngã sấp trước mặt hắn, Chu Hàm vẫn cảm thấy một cơn nóng rang lan ra cả người. Tại sao lại có thể mất mặt như thế cơ chứ? Cả hai bao lâu rồi không nói chuyện trực tiếp, vậy mà y không những không thể ngẩng cao đầu mà còn y như thằng ngốc ngã sấp cho hắn nhìn rồi cười nhạo. Nhớ lại khoảnh khắc đó, Chu Hàm cũng nhớ luôn Hàn Quân Cát đã gọi mình là "Hàm Nhi". Cái gì mà "Hàm Nhi" cơ chứ? Đó là xưng hô dành cho hắn gọi sao? Tên khốn khiếp! Nhưng tức chán rồi Chu Hàm mới thở dài thẫn thờ. Chính y ngày xưa đã từng một mực đòi Hàn Quân Cát phải gọi mình là Hàm Nhi còn gì, lại không biết xấu hổ bảo đảm rằng ngoài hắn ra, không cho phép ai gọi y như vậy. Thế nên, từ sau khi cả hai hòa ly đến hiện tại, sáng nay y mới được nghe lại tiếng gọi ấy. Nhưng cả hai đã hòa ly rồi, hắn gọi cái gì mà gọi? Đúng là tên khốn khiếp mà!
Ấm ức suốt sáng, lại thêm chân đau, cả buổi học này Chu Hàm chỉ ngồi một chỗ, để mặc đám nhóc điên cuồng đâm chọc nhau. Đến lúc y nhìn lại thì thời gian chỉ còn chưa đến một chung trà, bản thân lại phải tiếp tục hấp tấp chạy ra vung chiêu kiểm tra vài đứa học trò lấy hình thức. Mang tiếng là lấy hình thức thế thôi chứ Chu Hàm có thể giữ được vị trí tiên sinh của học phủ thành Long Tích này thì trách nhiệm cũng cao lắm chứ, cầm kiếm lên là vô cùng nghiêm túc.
Kết quả, nghiêm túc hại thân, tiếp chiêu năm đứa nhóc con xong, đợi bọn chúng ra về hết cả, Chu Hàm đến sức rời khỏi sân luyện kiếm cũng không còn, rón rén kéo y phục lên mới hay đầu gối trái đã sưng phồng thành quả dưa, còn bị rách một đường dài tươm máu. Nhưng giờ này đã là lúc y phải đến Viện Ôn Bảo giữ ấu long để đón Chu Minh Kiều. Tên nhóc ham ăn đó ban sáng đã vòi vĩnh y trưa nay dẫn nhóc đi mua kẹo hồ lô, trời lại đang mưa, nếu đến muộn, lão bá bán kẹo hồ lô cạnh Viện Ôn Bảo mà dọn hàng đi thì thế nào y cũng sẽ không sống yên được với nhóc. Nghĩ thế, Chu Hàm đành nén đau, hấp tấp ra về, tự nhủ lúc về nhà rồi lấy chút bột phấn tan bầm cầm máu rắc lên là xong.
Mưa thu chỉ còn lác đác, nắng vàng đã hơi le lói, sân học phủ lóng lánh như mới.
- --
Trưa nắng, ngọc lan thơm ngát, thềm đá phía trước sạch sẽ, phòng Luyện Dược tươi tắn quang đãng hơn mọi khi vài phần. Hàn Quân Cát nhìn ngắm một vòng, hài lòng cất chổi đi, tới giếng đá bên hè múc nước rửa tay, mắt chạm phải bóng mình in ngay dưới chân thì thầm nhủ có lẽ đã đến lúc dùng bữa. Hôm nay hắn không thể rề rà được, sau bữa trưa, hắn có giờ dạy cho lớp Bắn Cung.
Phòng ăn của học phủ phục vụ cho cả học trò lẫn tiên sinh nhưng sảnh ăn vẫn đủ lễ nghi được chia thành hai khu riêng biệt. So với nơi của học trò thường ồn ào náo nhiệt thì sảnh ăn dành cho tiên sinh tĩnh lặng hơn nhiều. Từ sau khi hòa ly, Hàn Quân Cát trở thành khách quen không thiếu bữa nào của nơi đây, hôm lười biếng còn được đầu bếp ưu ái ghé tới tận phòng Luyện Dược hỏi han có muốn mang cơm tới giúp không. Vô cùng cảm kích nhưng Hàn Quân Cát rất ít sử dụng đặc quyền đó. Bản tính khắt khe của chính mình khiến hắn cảm thấy như thế là bất công, cho những tiên sinh khác, cho cả những học trò trong học phủ. Thế nên đều đặn, hễ đói là hắn lại nghiêm túc đến phòng ăn, mỉm cười với đầu bếp thân thiết và ăn phần của mình.
Hôm nay cũng vậy, Hàn Quân Cát vừa mới bước qua cửa phòng ăn thì đã nghe tiếng chào thân thiết vang lên dù trong sảnh ăn hoàn toàn vắng vẻ. "A, Hàn tiên sinh tới rồi!"
Không chút ngạc nhiên, Hàn Quân Cát tiến tới trước cửa sổ nhỏ thông vào bếp, hòa nhã cúi đầu, nhìn lão bá đầu bếp bên trong đang vừa cười vừa vung giá. "Mùi thật thơm!"
Lão đầu bếp cười càng tươi. "Có canh măng chua tiên sinh thích nhất đấy, chốc nữa ta sẽ bảo tiểu nhị mang cho tiên sinh một tô lớn."
Mỉm cười tỏ ý cảm tạ, Hàn Quân Cát nhẹ nhàng ngồi xuống bàn ngay gần đó, đến gọi món cũng không cần. Vì hắn ăn hàng ngày nên đầu bếp sớm đã biết món hắn thích hắn ghét, cứ thế mà bưng lên thôi.
Món ăn của bữa nay là sườn xào chua ngọt, cải chua xào, canh măng chua, đến nước giải khát cũng là nước mơ chua. Ngày thu chớm lạnh lại ăn món chua, nếu là người khác chắc sẽ không thoải mái, nhưng Hàn Quân Cát lại rất vui vẻ. Hắn đối với việc ăn uống không quá nhiều đòi hỏi, tuy vậy vẫn có vài sở thích cố định. Ngoài món ngọt cực kỳ thích, hắn yêu chuộng nhất là những món chua.
Mỉm cười cảm ơn tiểu nhị xong, Hàn Quân Cát hào hứng so đũa, gắp một miếng sườn cho vào miệng. Rồi trán khẽ nhăn. Đầu bếp của học phủ có tay nghề cực kỳ cao, món sườn xào chua ngọt này lại là món tủ, mọi khi Hàn Quân Cát ăn lúc nào cũng no căng bụng mới ngừng. Nhưng hôm nay vừa ăn một miếng thôi, hắn đã cảm thấy không hài lòng. Hình như hơi ngọt rồi, hơi chua nữa chứ, không phải cần mặn hơn một chút nữa mới ngon sao? Cầm lên chai xì dầu, Hàn Quân Cát đổ vào dĩa sườn, đổ đến ngập cả mặt thịt, rồi lần nữa ăn, và trán lại cau chặt hơn. Hắn nhớ ra rồi, ăn sườn xào chua ngọt mà đổ đầy xì dầu vào thế này chính là cách ăn của Chu Hàm.
Ngày cả hai còn chưa hòa ly, Chu Hàm vì chìu chuộng Hàn Quân Cát mà thường xuyên làm món sườn xào chua ngọt này cho hắn ăn, luôn thật ngọt, thật chua, giống như vị của đầu bếp học phủ làm vậy. Nhưng Chu Hàm lại không thích ăn ngọt, càng ghét ăn chua. Hàn Quân Tường thì dễ ăn nên ăn theo Hàn Quân Cát, rốt cuộc chỉ còn mỗi Chu Hàm đơn độc, đành múc riêng sườn ra một chén nhỏ mà đổ ngập xì dầu vào ăn theo ý của bản thân. Thấy y ăn như vậy lâu, Hàn Quân Cát cũng từng tò mò mà ăn thử rồi sợ vô cùng cái vị mặn cong lưỡi đó.
Vì sao hôm nay Hàn Quân Cát lại nhớ tới cách ăn này, cũng có chút thèm thuồng cách ăn này? Lẽ nào, vì sáng nay mới gặp lại Chu Hàm? Khẽ thở dài, hắn ngán ngẩm nhìn dĩa sườn ngon lành bị mình phá tới ngập ngụa xì dầu rồi cắn răng mà ăn. Đến khi ăn xong, cổ hắn khô không khốc, đành xấu hổ lên tiếng xin tiểu nhị cho mình thêm một ly nước mơ lớn hơn để giải khát.
Sảnh ăn dần đông đúc lên, bên phía của học trò đã bắt đầu nổi lên những tiếng cười đùa nhộn nhịp. Hàn Quân Cát thầm đoán buổi học sáng đã kết thúc, ánh mắt không tự chủ mà lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Học trò bốn màu áo xen lẫn tốp năm tốp ba có chạy hấp tấp có đủng đỉnh đi dưới ánh nắng trưa chan hòa, bị bóng lá liễu ken dày phủ lên người. Khung cảnh này, thật đẹp! Hàn Quân Cát vĩnh viễn không bao giờ chán ngắm nhìn khung cảnh này.
Bỗng tầm mắt Hàn Quân Cát bị một màu áo khác lạ thu hút. Trường bào màu chàm, người đi khập khiễng, xuất phát từ sân luyện kiếm. Hàn Quân Cát đứng lên không kịp nghĩ, để vội Long Kim thanh toán bữa ăn xuống bàn rồi hấp tấp chạy ra khỏi phòng ăn.
Người khập khiễng kia, là Chu Hàm. Cái chân khập khiễng đó, là do cú té sáng nay. Khập khiễng tới mức như vậy, e là bị thương không nhẹ rồi.
Đường nhỏ của học phủ dẫn tới cổng không dài, liễu thu nhuộm cảnh sắc xung quanh thành duy nhất một màu vàng. Hàn Quân Cát sải chân chẳng mấy chốc đã bắt kịp được Chu Hàm, tới gần thì thấy gấu quần y có loang lổ vệt máu. Nhăn trán, hắn gọi nhỏ. "Chu tiên sinh!"
Chu Hàm giật nảy. Vì y nghe ra được ai gọi mình, thầm rủa oan gia này hôm nay muốn hại chết y đây mà. Quay người lại, y lạnh lùng hất mặt. "Cái gì?"
Trán Hàn Quân Cát cau chặt thêm nhưng cố ém xuống cảm giác muốn chỉnh đốn lại cách ăn nói của Chu Hàm mà chỉ làm lơ đôi mắt màu hổ phách trong vắt đầy vẻ gây hấn của y, lẳng lặng chỉ tay. "Ngươi chảy máu!"
Chu Hàm cúi đầu nhìn theo tay của Hàn Quân Cát, thấy quả là máu đã thấm xuống gấu quần mình thì chỉ muốn rên lên than thở nhưng ngoài mặt lại cố lạnh lùng thêm một bậc nữa. "Không liên quan đến Hàn tiên sinh!"
Hàn Quân Cát dường như bị câu nói này chọc tức, nét mặt đã bắt đầu vặn vẹo khiến Chu Hàm âm thầm đắc ý. Y gần như quên luôn cả đau, đang định móc họng hắn thêm vài câu bỗng có một đám nhóc Sơ Kỳ chạy ngang qua lớn tiếng chào cả hai, nhắc y nhớ Chu Minh Kiều vẫn đang đợi mình thì vội vàng tự kiểm điểm, quay ngoắt người đi. "Nếu chỉ định nói vậy thì ta đi đây. Ta bận lắm."
Nhận ra mình cũng suýt chút sa lầy vào việc cãi nhau với Chu Hàm, Hàn Quân Cát hấp tấp lấy một lọ thuốc từ trong ngực áo ra đuổi theo nhét vào tay y. "Bôi vào chân!"
Cái thứ gì đây, không nói rõ lại bắt người khác bôi vào chân? Ngươi kêu bôi ta liền bôi à? Ngươi cũng không còn là tiên sinh dạy học của ta đâu. Đừng có suốt ngày lên giọng dạy đời! Rủa một tràng trong đầu, Chu Hàm lạnh lùng ném trả lọ thuốc vào ngực Hàn Quân Cát, hậm hực quát. "Ta không thích bôi. Đồ của ngươi, chết cũng không bôi!"
Miệng nói, Chu Hàm khập khiễng nhưng chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc mà lao ra khỏi cổng học phủ. Hàn Quân Cát vốn muốn đuổi theo bắt y bôi thuốc nhưng cuối cùng lại thôi. Tính của Chu Hàm, hắn còn lạ gì? Hắn càng bắt buộc, y càng không chịu làm. Chẳng phải một trong những lý do khiến cả hai tiến tới bờ vực hòa ly chính là như thế hay sao? Đứng ngây ra trước cổng học phủ, Hàn Quân Cát cầm lọ thuốc trong tay, bực bội đến nhăn cả trán.
- --
Nhìn bóng nắng lấp loá in trên mặt bàn, trán Hàn Quân Tường âm thầm rịn mồ hôi, trong lòng liên tục lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi của Hàn Quân Cát. "Huyết Băng Thảo có thể kết hợp với những thảo dược nào để tạo thành thuốc cầm máu?"
Bài học hôm qua đúng là hắn có dạy về Huyết Băng Thảo, cũng cho biết tác dụng của chúng là cầm máu giải độc. Nhưng còn việc chúng có thể kết hợp với loại thảo dược nào, hoàn toàn không nhắc tới. Như hiểu được suy nghĩ của Hàn Quân Tường, hắn nhịp tay lên bàn, bắt đầu cao giọng. "Tiên sinh dạy một, ngươi liền học một, một chút ý thức tìm hiểu trước bài học, mở mang kiến thức cũng không có? Hàn Quân Tường, ngươi nên nhớ, bản thân đang học Đại Kỳ nhé, không phải Nhập môn! Hay ngươi cảm thấy bản thân hợp với Nhập môn hơn?"
Khắp phòng học lác đác nổi lên những tiếng cười yếu ớt rồi ngay lập tức bị dập tắt bởi giọng nói đanh thép của Hàn Quân Cát. "Có gì buồn cười? Lấy giấy ra, mỗi người tự viết câu trả lời vào rồi nộp cho ta, làm điểm kiểm tra đầu kỳ. Hàn Quân Tường không cần làm, lên bục giảng ngồi đọc sách hết buổi học đi, cuối giờ ở lại chịu phạt."
Nén xuống cảm giác mệt mỏi, Hàn Quân Tường ôm sách rời khỏi chỗ bước lên bục giảng, trong lòng bắt đầu dao động. Có lẽ, những lời Cảnh Lăng dự báo không sai, Hàn Quân Tường thật sự đang được Hàn Quân Cát "ưu ái" rồi, chỉ là theo một cách mà tụi nó hoàn toàn không hề ngờ tới. Bằng không thì sao mới học hai buổi Luyện Dược thì nó đã bị hắn phạt ba lần, trong lớp còn chưa ai được "ưu ái" như vậy đâu.
Chịu đựng hết buổi học, đến giờ trừng phạt sau đó, Hàn Quân Tường phải theo Hàn Quân Cát về phòng Luyện Dược, nhìn sách tự mình luyện chế ra một lọ thuốc cầm máu. Đây rõ ràng là "ưu ái" không sai chút nào. Theo sách nó đọc thì biết được học trò lớp Luyện Dược muốn bắt tay vào luyện chế thuốc cũng phải là những năm đầu Trung Kỳ. Bản thân nó mới học Luyện Dược buổi thứ hai đã phải luyện chế thuốc, làm sao lại thế được?
Kết cuộc, Hàn Quân Tường luyện bậy luyện bạ ra một đống bột phấn đen sì sì, khiến Hàn Quân Cát nhíu mày cười nhạo ném ra một lọ thuốc khác. "Đây mới là thuốc cầm máu. Mang về, quan sát màu sắc, mùi vị, độ tinh mịn, viết ba ngàn chữ nhận xét, buổi học sau nộp cho ta."
Hàn Quân Tường bắt lấy lọ thuốc trong không khí, âm thầm bóp chặt. Lại là ba ngàn chữ! Học môn Luyện Dược hay là môn Luyện Chữ đây?
Tối đến trở về nhà, ngồi nghịch cung tiễn tới tận lúc Chu Minh Kiều ngủ rồi, không khí tĩnh lặng Hàn Quân Cát mới nhớ ra mình có ba ngàn chữ "đáng sợ" cần phải hoàn thành, hấp tấp đem lọ thuốc cầm máu ra nghịch ngợm hít ngửi. Quả là thuốc tốt! Ngửi sơ thôi nó đã không nhịn được nhận xét thầm. Tham gia lớp Bắn Cung, còn là học trò xuất sắc trong lớp, nó tập luyện đến bị thương là chuyện thường tình. Tiên sinh chủ nhiệm lớp rất thương nó, mỗi lần thấy nó bị thương đều đem thuốc cầm máu tốt nhất ra cho nó sử dụng. Lâu dần, nó dù không biết luyện hay thành phần bên trong nhưng cách nhận biết thuốc cầm máu lại rất cao. So với thuốc của tiên sinh chủ nhiệm mua ở dược điếm nổi tiếng trong thành Long Tích cho, thuốc của Hàn Quân Cát đây còn có vẻ chất lượng hơn nhiều lần, quả không uổng cái danh bậc thầy luyện dược.
Đổ một chút thuốc ra tay, nó nhìn hồi lâu thì bắt đầu đặt bút viết. "Quân Tường, bàn ta vừa lau đấy, ngươi lại làm bắn mực ra, muốn ăn đòn à?"
Dùng lòng bàn tay chùi vội vết mực mình vừa làm bẩn mặt bàn, Hàn Quân Tường ngẩng lên nhìn Chu Hàm đang đứng chống nạnh hùng hổ bên cạnh thì thào. "Không bẩn nữa rồi!"
Đối với những quát thét inh ỏi của phụ thân, Hàn Quân Tường biết tốt nhất nên ngăn chặn từ đầu, tránh cho y hét được một chuyện, thế nào cũng sẽ nhớ ra chuyện khác mà quát thét kéo dài. Liếc nó, Chu Hàm khập khiễng tiến tới ngồi phịch xuống bên bàn trà thấp, rót nước uống ừng ực, rồi kéo ống quần lên nhìn. Hàn Quân Tường liếc qua, vô thức xuýt xoa. "Phụ thân, chân người làm sao vậy?"
Chu Hàm qua loa phất tay. "Không có gì."
Miệng nói, y lấy trong ngực áo ra lọ thuốc cầm máu cũ ban nãy bản thân tìm được trong kho, cũng chẳng quan tâm còn sử dụng được hay không chuẩn bị rắc vào chân. Cả ngày nay bận rộn, ban trưa rước Chu Minh Kiều về nhà xong thì điên cuồng làm việc nhà cùng đùa nghịch với nhóc, y quên béng luôn vết thương ở chân. Hiện tại nó đã sưng rất to, máu bầm đóng thành lớp sẫm màu, nếu còn không mau bôi thuốc, sợ rằng đến mai ngay cả nhấc chân cũng không nổi. Nhưng y chỉ mới gỡ nút vải đóng lọ thuốc thì đã bị Hàn Quân Tường tiến tới trước mặt chặn lại. Nó chìa ra một lọ thuốc khác bằng sứ tinh xảo. "Người lại tùy tiện bôi thuốc rồi. Dùng cái này đi!"
Nhận lấy lọ thuốc của Hàn Quân Tường, Chu Hàm mở ra nhìn rồi ngửi ngửi, chặc lưỡi vừa rắc lên vết thương vừa hỏi. "Này, ngươi lại tập luyện đến mức bị thương nặng lắm nên Vũ tiên sinh mới cho ngươi thuốc tốt thế này đúng không? Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi bớt háo thắng cầu toàn thế đi, mỗi lần tập luyện đều đâm đầu làm toàn chuyện khó, hại bản thân bị thương cũng không màng. Lần này lại bị thương ở đâu nữa rồi? Đưa ta xem xem nào!"
Biết Chu Hàm đã hiểu lầm, Hàn Quân Tường cũng không giải thích, quay lại bàn vừa chấm mực nguệch ngoạc viết tiếp vừa kiếm cớ. "Không, đây là của lần bị thương trước dùng còn dư lại."
"Chà, Vũ tiên sinh thật sự coi trọng ngươi ghê. Thuốc này thật tốt! Quân Tường xem nè, chỉ vừa bôi lên đã tan máu bầm liền da rồi này, ngủ một đêm chắc mai sẽ như chưa bị thương bao giờ luôn."
Chu Hàm xuýt xoa, lúc lắc cái chân bị thương lên cao cho Hàn Quân Tường xem. Nó nhìn vết thương ban nãy cực kỳ nghiêm trọng giờ chỉ còn là một vết xước da nho nhỏ thì không ngăn được khẽ siết chặt bút trong tay. Chu Hàm tung hứng lọ thuốc như món đồ chơi, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm. "Ngươi ráng mà học tập chăm chỉ đấy, đừng để Vũ tiên sinh thất vọng. Chà, có khi hôm nào đó ta nên mời hắn một bữa rượu, cảm ơn hắn luôn ưu đãi ngươi."
Chẳng để ý mấy thứ trăn trở của Chu Hàm, đợi y đã tiến tới cuối hành lang rồi, Hàn Quân Tường mới cất giọng gọi giật. "Phụ thân, hôm nay người đi trả dù cho Hàn tiên sinh đúng không?"
Ngơ ngác ngoảnh lại, Chu Hàm gật đầu. "Ừ, lúc sáng sớm. Sao vậy?"
"Không sao!"
Đúng như dự đoán của mình! Hàn Quân Tuờng tiếp tục viết lách, ánh mắt như có điều suy nghĩ, mặc kệ tiếng nhắc đi ngủ sớm của Chu Hàm cũng không thèm đáp lại. Đợi khi y đã hoàn toàn vào phòng ngủ rồi, còn lại một mình bên ngọn đèn nhỏ, nó viết không được mấy chữ thì khoé môi lại hơi nhếch lên cao. Hoá ra, không phải tự dưng mà hôm nay nó bị phạt.
Bên ngoài, đêm sâu dần, hương hoa quế lan nhẹ ghé vào cửa sổ. Hàn Quân Tường mệt mỏi hoàn thành ba ngàn chữ xong thì vươn vai đứng dậy, thổi đèn bước về phòng ngủ. Gian ngoài vốn của Chu Hàm lúc này trống rỗng, Hàn Quân Tường ghé mắt nhìn vào gian trong, quả nhiên thấy y đã cùng Chu Minh Kiều ngủ trên cái giường mọi khi thuộc về hai huynh đệ nó. Chắc là trước khi ngủ y đã ghé qua xem nhóc có đá mền không để chỉnh lại. Vào chỉnh xong thì tiện tay véo má nghịch bụng nhóc chán chê rồi ngủ quên luôn cạnh nhóc chứ gì. Thói xấu này của y, Hàn Quân Tường đã quá rõ. Bây giờ thì thật hay, cả hai phụ tử cuộn vào nhau ngủ, cùng nhau đá mền xuống đất.
Nhẹ tay nhẹ chân, Hàn Quân Tường bước tới cạnh giường, cầm mền lên đắp cho hai phụ tử Chu Hàm. Cảm nhận được ấm áp, Chu Minh Kiều duỗi người, chùi nước mũi vào ngực áo Chu Hàm, miệng thì lẩm bẩm ngọng nghịu. "Kẹo... này cho... đại ca!"
Chu Hàm hình như bị lời này làm tỉnh, nhíu nhíu mày, còn hơi cười với Hàn Quân Tường mà nói nhỏ. "Ấm quá! Cảm ơn Quân Cát!"
Hơi nhướn mắt, Hàn Quân Tường biết Chu Hàm hoàn toàn không có tỉnh ngủ thì vội lui ra gian ngoài rồi mới khẽ bối rối gãi gãi đầu tự nói một mình. "Phụ thân người nhầm rồi. Ta đâu phải là cha."
Đêm đó, Hàn Quân Tường nằm mơ. Nó mơ thấy cha khẽ khàng đắp mền cho phụ thân khi y ngủ quên, rồi còn nghiêm khắc không cho nó nghịch đồ chơi ồn ào làm phiền y. Khi thức dậy, ánh nắng sớm đã tràn đầy giường nó, nhuộm vàng lên nụ cười hoài niệm trên môi nó.
Ngoài cửa sổ, hoa quế trắng nở rộ bờ tường. Có chú chim sâu nho nhỏ nhảy lon ton. Ngày mới trong veo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất