Ngoài Dự Toán

Chương 5

Trước Sau
Edit: zhuu

Chương 5:

Ngày diễn ra hôn lễ, vô số khách khứa đến nơi, thân là phù rể Lâm Nhiên phụ trách tiếp khách, xử lý một số tình huống nhỏ xảy ra trong hôn lễ, còn phải đi cùng chú rể.

Vốn tưởng là ngày Ngụy Kiêu kết hôn mình sẽ khổ sở nè, đau thương nè nhưng mà khi ngày kết hôn đến thật, Lâm Nhiên chỉ cảm nhận được căng thẳng và mệt mỏi, không có thừa thời gian để cậu đa sầu đa cảm, làm phù rể thật sự không phải là chuyện nhẹ nhàng gì cho cam.

Dưới tình huống cậu đang luống cuống tay chân lại nghênh đón thêm một đợt khách nữa, chờ sau khi toàn bộ khách khứa đã ngồi xuống, cậu mới có thể tranh thủ lúc này mà hít thở.

Sau đó là nghi thức hôn lễ dài dòng, toàn bộ quá trình các phù dâu, phù rể đều phải tham gia bất cứ lúc nào.

Nghi thức hôn lễ vẫn đang được tiến hành, cô dâu chú rể cùng đứng trên sân khấu, ôm nhau, hôn nhau trong tiếng chúc phúc của người thân và bạn bè, tiếng hoan hô điếc tai ở hiện trường, Lâm Nhiên đã bị bầu không khí lây nhiễm mà lớn tiếng hoan hô theo mọi người, không ngừng vỗ tay.

Vẻ mặt chú rể Ngụy Kiêu mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, hai mắt Ngụy Kiêu chăm chú nhìn cô dâu, vô cùng dịu dàng, cô dâu khóc vì vui vẻ, hai tay ôm cổ chú rể.

Một cái hôn tình ý miên man, thật sự là thồn một mớ cơm chó vào đám chó độc thân ở hôn lễ này.

Ngụy Văn Văn khóc, dùng ngón tay lau nhẹ, cô nàng thật sự vui vẻ cho anh trai mình nhưng cũng có chút đau lòng.

Đôi khi tình thân thật phức tạp, mong người nhà có thể thường xuyên gặp nhau nhưng cũng mong người nhà có thể sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.

Đối với những anh chị em thân thiết, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau mà nói, khi anh trai chị gái kết hôn, tách ra khỏi đại gia đình, lúc ấy có lẽ càng có nhiều cảm giác không nỡ hơn nhỉ?

Lâm Nhiên lại nhìn về phía Ngụy Kiêu đang đắm chìm trong hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô dâu, cảm giác không nỡ trong lòng được thay thế bằng một thứ cảm xúc khác, đó chính là vui mừng, cậu dần hiểu được lại sau Ngụy Văn Văn lại nói cậu là cuồng anh trai.

Một người sôi nổi chúc mừng cô dâu chú rể, bên tai toàn là những lời chúc bách niên hảo hợp, bách niên giai lão gì gì đó, Lâm Nhiên thì thầm: Anh Kiêu, chúc anh và chị dâu mỹ mãn hạnh phúc.

Nói ra lời chúc của mình, cuối cùng Lâm Nhiên cũng nở nụ cười, cảm thấy thoải mái.

Lâm Nhiên không thể cảm khái cho hạnh phúc của người khác bao nhiêu lâu, rất nhanh sau đó đã đến phân đoạn cô dâu chú rể đi kính rượu, phụ rể ở bên cạnh chú rể, thỉnh thoảng giúp chú rể chắn rượu.

Khách khứa quá mức nhiệt tình, phụ rể nào cũng không tránh khỏi việc uống rượu, sau khi Lâm Nhiên uống xong bốn ly rượu thì mặt đã đỏ bừng, chân bước hụt.

Ngụy Kiêu thấp giọng dặn dò phù rể khác: "Các cậu xem chừng Tiểu Nhiên, đừng để cậu ấy uống nữa."

Lâm Nhiên không giỏi uống rượu, cũng không thường uống giống như những phù rể khác.

Cô dâu chú rể kính xong từng bàn từng bàn, vừa trở lại bàn chính ngồi xuống thì lại có khách đến kính rượu, phù rể vẫn phụ trách chắn rượu như cũ.

Trong quá trình này, Lâm Nhiên ước chừng đá uống thêm hai ly, mấy phù rể khách cơ bản đều uống say.

Lâm Nhiên say rồi tự giác về lại chỗ của mình ngồi, vừa mới ngồi xuống đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Có khách ngồi cùng bàn nâng chén mời rượu Lâm Nhiên, bị Lâm Thao ngăn lại, hắn nói: "Nó say rồi, không uống thêm được nữa."

"Lần sau nhất định tiếp đãi." Ánh mắt Lâm Nhiên lờ đờ mơ màng, vẫn lễ phép từ chối.

Lắc lư đứng lên, Lâm Nhiên định đi vệ sinh.

"Chân Tiểu Nhiên sắp không đứng vững nữa rồi, để anh đỡ cậu đi." Tưởng Hâm ngồi bàn gần bàn Lâm Nhiên, gã vội đứng dậy đi sang bên đây.

Trên người Tưởng Hâm có mùi rượu, xem ra uống không ít.

"Không cần, tự tôi đi được." Lâm Nhiên xua tay, lập tức từ chối.

Lâm Nhiên chậm rì rì đi phía trước, Tưởng Hâm ân cần hộ tống bên cạnh, gã vươn tay muốn đỡ Lâm Nhiên nhưng Lâm Nhiên không cho gã đụng vào, hình như rất kháng cự.

Mặc dù như thế nhưng Tưởng Hâm vẫn thân mật mà ôm vai Lâm Nhiên gã ôm chặt vô cùng, Lâm Nhiên say rượu không đẩy gã ra nổi.

Lâm Thao đang nói chuyện với người ta, đột nhiên đẩy ghế ra đứng lên, nói với người bên cạnh: "Xin thứ lỗi."



Hắn bước nhanh về phía Lâm Nhiên và Tưởng Hâm, còn chưa đến gần đã nhìn thấy Ngụy Văn Văn đi đến trước mặt hai người họ.

"Tưởng Hâm, anh là khách, mau về lại bàn ngồi đi, tôi mang Lâm Nhiên đến phòng tạm nghỉ."

Ngụy Văn Văn cười thân thiện, động tác nhanh chóng, cô nàng túm lấy tay Lâm Nhiên, kéo Lâm Nhiên đang mềm ngoặt về phía mình, dùng sức đỡ cậu.

"Đừng thấy Tiểu Nhiên gầy thế vẫn nặng lắm Văn Văn em không đỡ nổi cậu ấy đâu."

Tưởng Hâm vươn tay, ý đồ bắt lấy một cánh tay Lâm Nhiên, Lâm Nhiên khó chịu lẩm bẩm: "Sao anh phiền vãi thế."

"Để tôi."

Một thanh âm vang lên phía sau, giọng nói ấy trầm ổn, cương nghị.

Tưởng Hâm quay đầu lại nhìn là Lâm Thao anh trai Lâm Nhiên, chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, dù chỉ là liếc mắt một cái thôi nhưng cũng khiến cho đầu Tưởng Hâm tỉnh táo lại mấy phần.

Lâm Thao đỡ Lâm Nhiên, trao đổi ánh mắt với Ngụy Văn Văn sau đó mang Lâm Nhiên rời đi.

"Em không cần nghỉ! Đêm nay em chính là phù rể của anh Kiêu, đợi lát nữa tiệc kết thúc, em còn phải đứng trước cổng tiễn khách với anh Kiêu nữa." Lâm Nhiên dám kháng nghị với anh trai mình, đúng thật là say không ít rồi.

"Say thành ra như này, nói vớ vẩn cái gì!'"

Giọng nói Lâm Thao nghiêm khắc, không cho giải thích, xách Lâm Nhiên vào phòng nghỉ tạm dành cho khách, để cậu nghỉ trên một cái sofa.

Bị anh trai dạy bảo, trong lòng Lâm Nhiên có chút uất ức, hơn nữa cậu buồn ngủ, nằm bò trên bàn trà mờ màng sắp ngủ.

Qua một lúc lâu, Lâm Nhiên cảm thấy đầu đã không còn choáng thế nữa, anh chậm rãi đứng dậy đi đến WC rửa mặt, hấc nước lạnh ướt mặt, muốn để cho mình tỉnh táo lại một chút.

Khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Nhiên cùng mấy phù rể khác tiêu sái đứng cạnh nhau, anh đi cùng chú rể, đứng ở cổng tiễn khách.

Khách khứa nối đuôi nhau ồn ào ra ngoài khách sạn, khách sạn dần trở nên yên tĩnh lại.

Bên ngoài khách sạn đầy người cùng với xe tới đón, trong phút chốc quả thật là kiến chui không lọt.

"Nhiên Nhiên."

Nghe tiếng mẹ gọi Lâm Nhiên ngẩng đầu, thấy anh trai đang ở cùng với mẹ, bên cạnh có một chiếc ô tô đang đậu, Lâm Nhiên nhận ra là xe anh trai, người ngồi ở ghế lái là tài xế của hắn.

Ngụy Kiêu kết hôn, với quan hệ của nhà họ Lâm bà nhà họ Ngụy, mẹ Lâm đương nhiên sẽ tham dự hôn lễ, mẹ ngồi cùng bàn với nữ quyến nhà họ Ngụy, cả đêm nói chuyện vô cùng vui vẻ, đến bây giờ mới chú ý đến Lâm Nhiên.

Đứng bên cạnh mẹ có một người phụ nữ và một cô gái, hai người đều là họ hàng của nhà họ Ngụy, người phụ nữ rất thân với mẹ Lâm.

"Mẹ, mọi người đi trước đi, con gọi một người bạn đến đón con rồi!" Lâm Nhiên vui vẻ mà vẫy tay với mẹ dáng vẻ đó của cậu nhìn không quá giống như đang say rượu.

Lâm Thao kéo cửa xe ra, để mẹ Lâm và hai vị họ hàng của nhà họ Ngụy lên xe.

Xe bên ngoài khách sạn dần dần không còn chen chúc nữa, hai phần ba khách khứa cũng đã rời đi, Lâm Thao quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Lâm Nhiên, lại thấy Lâm Nhiên đã chạy về phía đường lớn, một chiếc xe đang chậm rãi lái đến gần cậu.

Tài xế hạ cửa đổ xe xuống, Lâm Nhiên đứng bên cạnh cửa sổ xe, vẻ mặt vui mừng nói chuyện với đối phương, Lâm Thao muốn xem thử diện mạo của người lái nhưng ánh đèn lờ mờ, hắn chỉ nhận ra được hiệu xe.

Kỳ lạ, những bạn bè mà bình thường Lâm Nhiên chơi chung Lâm Thao gần như đều biết, hắn chưa từng gặp qua người lái hãng xe này.

Lâm Nhiên ngồi trên ghế phụ lái, ô tô quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Lý Triết vốn đang chơi bóng rổ chỗ sân bóng của tiểu khu, đêm nay tiểu khu có tổ chức một trận thi đấu, chơi vô cùng gây cấn. Thể lực Lý Triết tốt vẫn luôn chạy trên sân, không hề nghỉ ngơi chút nào, một mình y kiếm được 12 điểm, gánh hai phần ba điểm của đội.

Thi đấu ở tiểu khu trình độ thấp cho nên không khó để lấy điểm.

Thi đấu xong, cả người Lý Triết ướt đẫm mồ hôi, ngửa đầu tu mạnh một chai nước khoáng, gió đêm thổi qua da thịt mang đến cảm giác lành lạnh.



"Lý Triết, Lão Chương nói muốn mời mọi người ăn khuya, đại công thần là cậu nhớ đến đó."

Một bàn tay vỗ vai Lý Triết, là đồng đội đêm nay chơi bóng rổ cùng.

"Mấy anh đi đi, chút nữa tôi còn có việc." Lý Triết lau mồ hôi trên mặt, thỉnh thoảng còn có mồ hôi từ ngọn tóc nhiễu xuống.

"Lý Triết à, cậu khó mời ghê luôn ấy." Đối phương thở dài.

Lý Triết không để ý đến mấy người chơi bóng cùng trước đây từng mời y uống rượu, lần nào cũng bị y từ chối.

"Cả người nhớp nháp, tôi phải về tắm, đổi bộ đồ khác đã." Đối phương chắc cũng ý thức được con người Lý Triết không thích giao tiếp nên cũng không miễn cưỡng nữa. Anh ta quấn áo lên tận ngực, mồ hôi chảy đầy đầu, lắc lư rời đi.

Lý Triết uống xong chai nước khoáng rồi ném vào thùng rác, đi về phía toà nhà mình ở, chuẩn bị về nhà tắm.

Về đến nhà, mở đèn, phòng khách trống không hiện lên trước mắt Lý Triết, Lý Triết tập mãi thành quen, y kéo một cái ghế ra ngồi xuống, cởi giày và vớ, đổi dép lê.

Y vào phòng tắm trước, cởi áo ngắn quần ngắn mặc đi chơi bóng rổ ra, lúc đang muốn bước vào mở vòi sen thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại đang đặt ở trên kệ vang lên. Lúc này đã không còn sớm nữa, đã là lúc mọi người nghỉ ngơi, không thể nào là điện thoại có liên quan đến công việc, bình thường muộn như thế cũng không ai gọi Lý Triết.

Lý Triết cầm điện thoại lên nhìn, số điện thoại có hơi quen, nhấn nghe thì là Lâm Nhiên.

Giọng của đối phương lười biếng, nói năng lộn xộn, giống như là uống say mà đúng là say thật.

"Lý Triết, anh đến đón tôi đi, tôi ở khách sạn á, mệt quá đi à, anh ăn cơm chưa?"

Giờ đang là giờ đi ngủ còn hỏi người ta ăn cơm chưa, nói mình ở khách sạn lại không nói là khách sạn nào, đón con khỉ gì.

Lý Triết nhịn xúc động cúp điện thoại xuống, nghiến răng nhả ra hai chữ: "Không rảnh."

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh, rõ ràng Lâm Nhiên đang ở một nơi rất ồn ào.

Nhớ đến dáng vẻ uống say lần trước của Lâm Nhiên, Lý Triết đỡ trán, mặc kệ không quan tâm thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ, y nói: "Gọi bạn cậu đón cậu đi."

"Anh không phải bạn của tôi hả?" Cái tông giọng lười biếng kia của Lâm Nhiên, nghe vào rất mềm mại.

"..."

Vài giây trôi qua, Lý Triết không tình nguyện hỏi: "Địa chỉ, khách sạn nào?"

"Khách sạn XXX."

Trong giọng nói Lâm Nhiên mang theo ý cười: "Lý Triết, đêm nay ở đây đông người lắm… không dễ gọi xe chút nào… Anh sẽ đến đón tôi sao?"

Địa chỉ cũng hỏi rồi, lại còn hỏi y có đến đón không, lần trước còn không biết xấu hổ mà nhấn mạnh mình không phải con sâu rượu cơ đấy.

"Tôi đến ngay."

Vị trí của khách sạn kia Lý Triết biết, đường đi không quá xa tiểu khu y ở.

"Anh tốt quá đi Lý Triết ơi!"

Nghĩ đến mình còn đang trần trụi, Lý Triết lạnh như băng: "Tôi sẽ lấy tiền xe."

Cả người toàn mùi còn chưa kịp tắm, Lý Triết lấy một bộ quần áo mặc vào, lái xe đến khách sạn nơi Lâm Nhiên đang ở.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Triết nhịn xuống xúc động không viết phần kết tiếp của 《 Tám nhảm, tôi làm tài xế trên app gọi xe gặp được vị khách kỳ lạ 》.

Đạo diễn: Nếu như cậu đăng lên mạng bóc phốt, có tin là sẽ có rất nhiều bình luận bảo "yêu nhau đi" không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau