Chương 23: Gặp lại
Buổi chiều hôm nay, bốn con người cùng trong một căn phòng hẹp, khó chịu nhưng lại ấm áp, bốn chúng tôi cứ người nói đông, kẻ nói tây, cứ thế mà cười phá lên.
Ám ảnh cũng vì vậy mà dần tan biến. Ánh cam từ ngoài hắc vào báo hiệu mặt trời sắp lặn, có bọn họ ở bên tôi mới thấy an toàn hơn, tôi chợt nhớ đến câu nói của Gia Tuệ, cô ta cảm thấy người đồng tính ghê tởm vậy sao... Gia Khiêm và Ái Lệ thì đã biết rồi, chúng tôi cũng mở lòng với nhau hơn.
Còn Hoàng Văn nếu biết tôi là người như vậy? Cậu có ghét tôi không?
Bữa tiệc nào cũng phải tàn, Ái Lệ và Gia Khiêm đứng lên chào tạm biệt tôi.
"Mai gặp nha Tiến Bảo." Ái Lệ nở nụ cười về phía tôi.
Tôi cười lại, gật đầu với cô.
Hoàng Văn vẫn ngồi ở đây với tôi, tôi bảo cậu cũng về đi, cậu ấy tỏ vẻ vẫn chưa muốn về.
"Bộ cậu ghét tớ, muốn đuổi tớ về sao."
Tôi cười bất lực, liên tục lắc đầu tỏ ý không phải, Hoàng Văn rất tốt, sao tôi có thể ghét cậu được chứ.
"À nãy tớ có nhắn cho anh hai rồi đó, có gì chút nữa anh ấy sẽ mang đồ ăn sang cho cậu." Hoàng Văn vẩy vẩy điện thoại trước mặt tôi.
Tôi sững người, liền vội vàng từ chối, thật sự bây giờ tôi chỉ muốn một mình, không muốn làm ảnh hưởng đến ai hết. Những lúc như thế này tôi chỉ muốn ở một nơi yên tĩnh, tự mình đấu tranh với suy nghĩ tiêu cực của mình, rồi âm thầm vượt qua nó.
Trong lòng tôi vẫn có thứ gì đó kẹt lại, khó chịu nhưng chẳng hiểu vì sao.
Hoàng Văn bảo, nhắn cũng đã nhắn, rồi cậu bày tỏ nếu có Vỹ Khang thì anh ấy có thể giúp tôi, Vỹ Khang nhiều lần đã tâm sự an ủi với Hoàng Văn, cũng nhờ anh mà Hoàng Văn mới tự tin, mạnh mẽ, lạc quan như hiện tại, tôi thầm cảm thán, có một người anh trai tâm lý như vậy thật tuyệt vời nhỉ, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Hoàng Văn khi nói về Vỹ Khang luôn là sự tự hào và hạnh phúc.
Vỹ Khang luôn tìm cách cứu giúp cảm xúc của người khác, nhưng lại chết ngợp trong cảm xúc của chính mình, sao tôi thấy điểm này tôi với anh giống nhau đến vậy.
Ngồi một chút thì Hoàng Văn cũng về. Trước khi đi, cậu ta quay người hỏi:
"Mai cậu học buổi nào?"
Tôi ngồi suy nghĩ:
"Tầm trưa trưa."
"Hai giờ chiều không?"
"Cũng tầm đó."
"Vậy đi chung đi."
Tôi nhìn Hoàng Văn tỏ ý muốn hỏi vì sao? Cậu ta cũng đoán được ý tôi, ngại ngùng như một cậu bé, ngãi tóc phía sau đầu, cậu bảo thuận đường ngang qua phòng trọ tôi đến trường, với lại mấy tên kia lỡ đâu quay lại, đi hai người an toàn hơn.
Tôi nghĩ vậy cũng tốt, có Hoàng Văn đi chung cũng an tâm hơn, tôi gật đầu, Hoàng Văn vui vẻ chào tạm biệt rồi bước đi.
Đến khi Hoàng Văn rời đi tôi mới ngẫm nghĩ lại chuyện của Gia Tuệ. Được biết gia đình Gia Tuệ cũng thuộc dạng khá giả, chuyện hôm nay xảy ra, dù Hoàng Văn có nói lại cho hiệu trưởng trong trường để xử lý cũng khó, vì nhất định cha Gia Tuệ sẽ dùng tiền để bao che cho đứa con gái thân yêu, tôi cũng cảm thấy được điều này, những cô gái bị bắt nạt cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Hơn thế, nếu cô ta biết người báo thì nhất định sẽ không để yên.
Tôi đã an ủi Hoàng Văn bảo cậu đừng bận tâm đến chuyện này. Tôi thật sự không muốn vì mình mà có ai bị bắt nạt, đặc biệt là những người bạn, người thân.
Nếu Hoàng Văn bị gì thì tôi thật sự không biết làm sao. Tôi bảo chuyện hôm nay cứ để nó qua đi.
Hoàng Văn nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy:
"Nhưng tớ sẽ để ý đến từng hành động của cô ta."
Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như vậy, một phần trong tôi muốn chuyện này ngủ yên, nhưng phần còn lại thật muốn đứng dậy đấu tranh, dành lại công bằng cho mình.
Phải chi Văn Khôi có ở đây, anh sẽ bảo vệ tôi.. phải không?
"Cô thử đụng tới người ấy xem? Tôi sẽ không bao - giờ - tha - thứ."
Tình yêu của Văn Khôi đối với tôi như làn nước mát, tưới vào chồi non gần như đang dần khô héo, sắp chết. Tôi tự hỏi từ lúc nào mà bản thân đã có thứ tình cảm ấy với anh.
Từ lần gặp anh sao? Cũng không rõ nữa. Tôi đã luôn che giấu cảm xúc của mình với anh, bởi không trông mong một ngày nào đó anh đáp lại, tôi không biết tình cảm mình đối với anh có phải được gọi tình yêu không nữa, chỉ biết tôi nhớ anh, muốn bên anh.
Tôi cảm nhận được tình yêu của người khác, nhưng lại hoài nghi tình yêu của mình.
Tôi hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn sắc trời cam, bỗng sao quá đỗi bình yên, đây là lần đầu tôi được đáp trả tình cảm, tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, sợ rằng làm Văn Khôi chán ghét con người nhạt nhẽo của tôi, lại sợ hơn nếu anh rời bỏ tôi, sao cảm giác bất an càng lúc càng chực trào trong lòng mỗi giây mỗi phút lớn thế này.
Một lúc sau thì trời sụp tối, lại đổ cơn mưa ào ạt, từ lúc tan học đến giờ, Văn Khôi vẫn chưa nhắn tôi một tin, dù tôi đã nhắn hỏi anh, nhưng vẫn chẳng thấy anh trả lời. Anh ấy bận rộn gì sao?
Bất giác trong lòng tôi rất muốn được nhìn khuôn mặt Văn Khôi, tôi muốn được say đắm vào ánh mắt đen tuyền của anh, muốn được chạm vào mái tóc đen mượt, mềm mại của anh, muốn được... hôn lên bờ môi anh.
Bỗng nhiên hình ảnh về những tên biến thái thoáng qua đầu tôi, tôi rùng mình, ôm lấy cơ thể, đã cố không nhớ rồi mà... tại sao nổi ám ảnh ấy vẫn bám tôi dai dẳng thế này.
Tự cảm thấy ghê tởm bản thân, bây giờ tôi còn có thể tự an ủi hai từ "xứng đáng" với anh không?
Tôi biết chuyện xảy ra không phải lỗi của anh, cũng không phải ý định của tôi.. chỉ là tôi và cơ thể này.. không thể thoải mái khi nghĩ đến việc được anh nâng niu.
Tôi thương cảm cho những cô gái bị quấy rối, đồng cảm sâu sắc, ngay cả bản thân con trai như tôi vốn không có gì để mất, nhưng sao lại mất quá nhiều.
Tôi co người lại, như một đứa trẻ cảm thấy cuộc sống này quá đáng sợ, chỉ biết khép mình bảo vệ bản thân. Những giọt lệ cũng theo cảm xúc mà bắt đầu ứa ra.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tôi choàng tỉnh.
"Tiến Bảo, Tiến Bảo."
Tôi dùng vài giây định thần lại, là giọng Vỹ Khang, tiếng mưa cùng tiếng gọi sao bi thương đến thế.
Tôi nhanh chóng đứng dậy tiến ra mở cửa, vừa mở cửa ra đón chờ tôi là nụ cười dịu dàng của Vỹ Khang, anh như tia sáng duy nhất tôi nhìn thấy trong bầu trời đêm với lan mưa vô cảm. Tôi bảo anh mau vào đi, mưa lớn lắm.
Vỹ Khang bước vào nhà, anh từ tốn khép cây dù lại, xong cởi áo khoác ra, trong lúc đó tôi vội vội vàng vàng lau đi những giọt nước mắt dang dở.
Tôi cầm hộp đồ ăn mà anh mang đến, đem đi hâm, tôi bảo nếu thấy mưa anh không cần mang đến đâu, thật sự anh không cần đến, anh đến chỉ làm tôi thấy tội lỗi hơn, vì tôi biết bản thân tôi không tốt đẹp, anh không nên dành tâm tư cho một người như tôi.
Phí hoài thời gian thôi...
Vỹ Khang cười nói đang đi trời đổ mưa ấy chứ. Không biết anh nói thật hay đùa, nhưng anh tận tâm đến đây, tôi không có quyền mà trách móc anh.
Tôi đang loay hoay lấy muỗng thì Vỹ Khang đã đứng sau tôi từ lúc nào, đến khi tôi quay người lại thì mới thấy anh đang đứng sau nhìn tôi, tôi nhướng mày tỏ ý hỏi anh ấy sao thế.
Vỹ Khang sờ lên má tôi, đó là nơi tôi bị tát, giây phút ấy như dòng điện chạy qua người khiến tôi giật nảy người rồi lùi ra phía sau một chút. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt anh ánh lên vẻ bi thương, anh hỏi:
"Có đau không?"
Tôi cười lắc đầu, rồi vòng qua anh, như một kẻ tuyệt tình, tiến đến ngồi xuống bàn. Vỹ Khang ngồi đối diện tôi, tôi mở hộp đồ ăn ra, tôi tự bảo lòng là phải tỏ ra thật tích cực, không anh lại cảm thấy có lỗi vì đến đây, Vỹ Khang nhạy cảm lắm.
Là cơm trộn, thơm thật. Tôi tỏ vui vẻ thưởng thức. Bất giác Vỹ Khang hỏi tôi với giọng điệu lo lắng.
"Có cần anh chở em đi học không?"
Câu nói của Vỹ Khang khiến tôi mén tí nữa là phun cơm ra, tôi cười bảo không cần đâu, phiền phức lắm, từ đây bước tới trường cũng gần mà.
Vỹ Khang không hỏi tôi gì về vụ việc xảy ra, khiến tôi cũng thấy thoải mái, tôi thật sự không muốn nhớ đến viễn cảnh ấy, mà tôi cũng không biết Hoàng Văn đã kể những gì. Cậu ấy sẽ nói dối tôi xảy ra tai nạn, hay nói về những tên du côn ấy?
Anh lại hỏi tôi có bị đau ở đau không, tôi bảo không có, thấy anh có vẻ không tin, tôi cười nói với anh.
"Em không sao mà, đừng làm vẻ mặt vậy chứ, ông trời thấy vậy khóc càng to hơn đấy."
Sau đó Vỹ Khang cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tôi, tôi biết anh cứ nhìn vậy làm tôi rất ngại, chỉ cố giả vờ cúi đầu xuống mà ăn.
Mưa bên ngoài tuy không lớn, nhưng từng giọt rất đều rơi xuống, không có dấu hiệu ngừng, gió cũng nhè nhẹ mà thổi vào, sao tôi và mưa lại có duyên đến thế? Là trùng hợp?
Nhưng tôi vẫn không biết rằng, trong màn mưa ấy, có người đang nhìn nhất cử nhất động của tôi và Vỹ Khang.
Vỹ Khang bất giác cười phá lên, bảo ăn từ từ thôi, xong lấy cho tôi ly nước, tôi đón lấy ly nước trên tay cười cảm ơn anh.
Một lúc sau đó tôi nghe thấy tiếng cánh cửa sổ đập vào khung cửa, tôi quay đầu nhanh về hướng cánh cửa sổ, thì bất giác thấy bóng đen lướt qua.
Tôi có cảm giác gì đó lạ lắm, nó thúc giục tôi phải đuổi theo, vì bóng đen ấy làm tôi nhớ đến anh, cơ thể tôi như không nghe lời, mở cửa mà tiến thẳng vào làn mưa, để lại Vỹ Khang ở lại với sự ngỡ ngàng.
Tôi mơ hồ đoán không lý do gì mà Văn Khôi không nhắn tôi một tin, tôi tuy không ràng buộc Văn Khôi phải luôn luôn nhắn tin cho mình, nhưng Văn Khôi lại luôn tự bảo là trách nhiệm của anh. Cảm nhận anh đang làm việc đó rất quan trọng.
Tôi chạy theo bóng người trước mặt, bóng lưng ấy làm tôi sững người... Bóng lưng quen thuộc ấy, chẳng phải của Văn Khôi sao, mặc dù nhìn bóng lưng không thể ngay lập tức đoán chính xác, nhưng cảm giác của tôi bảo tôi rằng bóng lưng ấy rất quen thuộc.
Có thể cho rằng tôi quá ám ảnh với hình ảnh của Văn Khôi, nhưng tại sao người kia lại chạy điên cuồng như vậy?
"Văn Khôi, là anh hả?" Tôi vừa chạy vừa vọng theo hỏi, bóng người ấy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, những hạt mưa bắn vào mặt tôi, hòa quyện với vết tát khiến tôi đau nhói, chân cũng chưa mang cả dép mà chạy trên con đường sỏi, tôi như miễn nhiễm với thứ gọi là đau đớn, cứ đuổi theo người kia.
Tôi có linh cảm, chắc chắn Văn Khôi, anh ấy đến tìm tôi sao? Chẳng lẽ anh ấy hiểu lầm giữa tôi và Vỹ Khang.
"Văn Khôi, Văn Khôi..."
Vừa chạy vừa kêu khiến tôi mất sức, thể lực tôi vốn không tốt, người đằng trước thì rất khỏe, tôi đứng lại, không thể chạy theo nổi, anh ta luồn lách rất điêu luyện, anh ta biết đường nào là đường thông, điều ấy chứng tỏ anh ấy đã phải từng sống ở đây, càng làm suy nghĩ về người ấy chính là Văn Khôi càng thêm được khẳng định hơn.
Lòng bàn chân tôi đau nhức, rát rát, nước mưa làm ướt hết cả người tôi, cứ nghĩ người vừa rồi chính là Văn Khôi tôi không thể chịu nổi.
Tôi ngồi gục xuống, là anh ấy đã hiểu lầm, anh ấy đã bỏ rơi tôi sao... Trong ký ức tôi thấp thoáng hiện lên bóng lưng của anh cứ tiến xa dần khỏi tầm mắt tôi, làm tôi vạn lần đau lòng, anh không để tôi nói lấy một lần biện hộ. Tôi nấc lên.
Ngày hôm nay là ngày gì thế này.. mày thật thảm hại Tiến Bảo.
"Tiến Bảo, sao tự nhiên chạy đi vậy?"
Tôi nghe thấy giọng Vỹ Khang ngày càng gần tôi hơn, cảm thấy một chiếc áo vòng qua người tôi.
"Tiến Bảo có gì về nhà mình tính tiếp, ở đây mưa gió lắm, lỡ cảm lạnh thì sao."
Cậu nói của anh lại làm tôi nhớ về Văn Khôi, càng lúc càng đau lòng, tôi nắm rồi bóp chặt lấy áo mình.
Ám ảnh cũng vì vậy mà dần tan biến. Ánh cam từ ngoài hắc vào báo hiệu mặt trời sắp lặn, có bọn họ ở bên tôi mới thấy an toàn hơn, tôi chợt nhớ đến câu nói của Gia Tuệ, cô ta cảm thấy người đồng tính ghê tởm vậy sao... Gia Khiêm và Ái Lệ thì đã biết rồi, chúng tôi cũng mở lòng với nhau hơn.
Còn Hoàng Văn nếu biết tôi là người như vậy? Cậu có ghét tôi không?
Bữa tiệc nào cũng phải tàn, Ái Lệ và Gia Khiêm đứng lên chào tạm biệt tôi.
"Mai gặp nha Tiến Bảo." Ái Lệ nở nụ cười về phía tôi.
Tôi cười lại, gật đầu với cô.
Hoàng Văn vẫn ngồi ở đây với tôi, tôi bảo cậu cũng về đi, cậu ấy tỏ vẻ vẫn chưa muốn về.
"Bộ cậu ghét tớ, muốn đuổi tớ về sao."
Tôi cười bất lực, liên tục lắc đầu tỏ ý không phải, Hoàng Văn rất tốt, sao tôi có thể ghét cậu được chứ.
"À nãy tớ có nhắn cho anh hai rồi đó, có gì chút nữa anh ấy sẽ mang đồ ăn sang cho cậu." Hoàng Văn vẩy vẩy điện thoại trước mặt tôi.
Tôi sững người, liền vội vàng từ chối, thật sự bây giờ tôi chỉ muốn một mình, không muốn làm ảnh hưởng đến ai hết. Những lúc như thế này tôi chỉ muốn ở một nơi yên tĩnh, tự mình đấu tranh với suy nghĩ tiêu cực của mình, rồi âm thầm vượt qua nó.
Trong lòng tôi vẫn có thứ gì đó kẹt lại, khó chịu nhưng chẳng hiểu vì sao.
Hoàng Văn bảo, nhắn cũng đã nhắn, rồi cậu bày tỏ nếu có Vỹ Khang thì anh ấy có thể giúp tôi, Vỹ Khang nhiều lần đã tâm sự an ủi với Hoàng Văn, cũng nhờ anh mà Hoàng Văn mới tự tin, mạnh mẽ, lạc quan như hiện tại, tôi thầm cảm thán, có một người anh trai tâm lý như vậy thật tuyệt vời nhỉ, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Hoàng Văn khi nói về Vỹ Khang luôn là sự tự hào và hạnh phúc.
Vỹ Khang luôn tìm cách cứu giúp cảm xúc của người khác, nhưng lại chết ngợp trong cảm xúc của chính mình, sao tôi thấy điểm này tôi với anh giống nhau đến vậy.
Ngồi một chút thì Hoàng Văn cũng về. Trước khi đi, cậu ta quay người hỏi:
"Mai cậu học buổi nào?"
Tôi ngồi suy nghĩ:
"Tầm trưa trưa."
"Hai giờ chiều không?"
"Cũng tầm đó."
"Vậy đi chung đi."
Tôi nhìn Hoàng Văn tỏ ý muốn hỏi vì sao? Cậu ta cũng đoán được ý tôi, ngại ngùng như một cậu bé, ngãi tóc phía sau đầu, cậu bảo thuận đường ngang qua phòng trọ tôi đến trường, với lại mấy tên kia lỡ đâu quay lại, đi hai người an toàn hơn.
Tôi nghĩ vậy cũng tốt, có Hoàng Văn đi chung cũng an tâm hơn, tôi gật đầu, Hoàng Văn vui vẻ chào tạm biệt rồi bước đi.
Đến khi Hoàng Văn rời đi tôi mới ngẫm nghĩ lại chuyện của Gia Tuệ. Được biết gia đình Gia Tuệ cũng thuộc dạng khá giả, chuyện hôm nay xảy ra, dù Hoàng Văn có nói lại cho hiệu trưởng trong trường để xử lý cũng khó, vì nhất định cha Gia Tuệ sẽ dùng tiền để bao che cho đứa con gái thân yêu, tôi cũng cảm thấy được điều này, những cô gái bị bắt nạt cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Hơn thế, nếu cô ta biết người báo thì nhất định sẽ không để yên.
Tôi đã an ủi Hoàng Văn bảo cậu đừng bận tâm đến chuyện này. Tôi thật sự không muốn vì mình mà có ai bị bắt nạt, đặc biệt là những người bạn, người thân.
Nếu Hoàng Văn bị gì thì tôi thật sự không biết làm sao. Tôi bảo chuyện hôm nay cứ để nó qua đi.
Hoàng Văn nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy:
"Nhưng tớ sẽ để ý đến từng hành động của cô ta."
Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như vậy, một phần trong tôi muốn chuyện này ngủ yên, nhưng phần còn lại thật muốn đứng dậy đấu tranh, dành lại công bằng cho mình.
Phải chi Văn Khôi có ở đây, anh sẽ bảo vệ tôi.. phải không?
"Cô thử đụng tới người ấy xem? Tôi sẽ không bao - giờ - tha - thứ."
Tình yêu của Văn Khôi đối với tôi như làn nước mát, tưới vào chồi non gần như đang dần khô héo, sắp chết. Tôi tự hỏi từ lúc nào mà bản thân đã có thứ tình cảm ấy với anh.
Từ lần gặp anh sao? Cũng không rõ nữa. Tôi đã luôn che giấu cảm xúc của mình với anh, bởi không trông mong một ngày nào đó anh đáp lại, tôi không biết tình cảm mình đối với anh có phải được gọi tình yêu không nữa, chỉ biết tôi nhớ anh, muốn bên anh.
Tôi cảm nhận được tình yêu của người khác, nhưng lại hoài nghi tình yêu của mình.
Tôi hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn sắc trời cam, bỗng sao quá đỗi bình yên, đây là lần đầu tôi được đáp trả tình cảm, tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, sợ rằng làm Văn Khôi chán ghét con người nhạt nhẽo của tôi, lại sợ hơn nếu anh rời bỏ tôi, sao cảm giác bất an càng lúc càng chực trào trong lòng mỗi giây mỗi phút lớn thế này.
Một lúc sau thì trời sụp tối, lại đổ cơn mưa ào ạt, từ lúc tan học đến giờ, Văn Khôi vẫn chưa nhắn tôi một tin, dù tôi đã nhắn hỏi anh, nhưng vẫn chẳng thấy anh trả lời. Anh ấy bận rộn gì sao?
Bất giác trong lòng tôi rất muốn được nhìn khuôn mặt Văn Khôi, tôi muốn được say đắm vào ánh mắt đen tuyền của anh, muốn được chạm vào mái tóc đen mượt, mềm mại của anh, muốn được... hôn lên bờ môi anh.
Bỗng nhiên hình ảnh về những tên biến thái thoáng qua đầu tôi, tôi rùng mình, ôm lấy cơ thể, đã cố không nhớ rồi mà... tại sao nổi ám ảnh ấy vẫn bám tôi dai dẳng thế này.
Tự cảm thấy ghê tởm bản thân, bây giờ tôi còn có thể tự an ủi hai từ "xứng đáng" với anh không?
Tôi biết chuyện xảy ra không phải lỗi của anh, cũng không phải ý định của tôi.. chỉ là tôi và cơ thể này.. không thể thoải mái khi nghĩ đến việc được anh nâng niu.
Tôi thương cảm cho những cô gái bị quấy rối, đồng cảm sâu sắc, ngay cả bản thân con trai như tôi vốn không có gì để mất, nhưng sao lại mất quá nhiều.
Tôi co người lại, như một đứa trẻ cảm thấy cuộc sống này quá đáng sợ, chỉ biết khép mình bảo vệ bản thân. Những giọt lệ cũng theo cảm xúc mà bắt đầu ứa ra.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tôi choàng tỉnh.
"Tiến Bảo, Tiến Bảo."
Tôi dùng vài giây định thần lại, là giọng Vỹ Khang, tiếng mưa cùng tiếng gọi sao bi thương đến thế.
Tôi nhanh chóng đứng dậy tiến ra mở cửa, vừa mở cửa ra đón chờ tôi là nụ cười dịu dàng của Vỹ Khang, anh như tia sáng duy nhất tôi nhìn thấy trong bầu trời đêm với lan mưa vô cảm. Tôi bảo anh mau vào đi, mưa lớn lắm.
Vỹ Khang bước vào nhà, anh từ tốn khép cây dù lại, xong cởi áo khoác ra, trong lúc đó tôi vội vội vàng vàng lau đi những giọt nước mắt dang dở.
Tôi cầm hộp đồ ăn mà anh mang đến, đem đi hâm, tôi bảo nếu thấy mưa anh không cần mang đến đâu, thật sự anh không cần đến, anh đến chỉ làm tôi thấy tội lỗi hơn, vì tôi biết bản thân tôi không tốt đẹp, anh không nên dành tâm tư cho một người như tôi.
Phí hoài thời gian thôi...
Vỹ Khang cười nói đang đi trời đổ mưa ấy chứ. Không biết anh nói thật hay đùa, nhưng anh tận tâm đến đây, tôi không có quyền mà trách móc anh.
Tôi đang loay hoay lấy muỗng thì Vỹ Khang đã đứng sau tôi từ lúc nào, đến khi tôi quay người lại thì mới thấy anh đang đứng sau nhìn tôi, tôi nhướng mày tỏ ý hỏi anh ấy sao thế.
Vỹ Khang sờ lên má tôi, đó là nơi tôi bị tát, giây phút ấy như dòng điện chạy qua người khiến tôi giật nảy người rồi lùi ra phía sau một chút. Tôi có thể cảm nhận ánh mắt anh ánh lên vẻ bi thương, anh hỏi:
"Có đau không?"
Tôi cười lắc đầu, rồi vòng qua anh, như một kẻ tuyệt tình, tiến đến ngồi xuống bàn. Vỹ Khang ngồi đối diện tôi, tôi mở hộp đồ ăn ra, tôi tự bảo lòng là phải tỏ ra thật tích cực, không anh lại cảm thấy có lỗi vì đến đây, Vỹ Khang nhạy cảm lắm.
Là cơm trộn, thơm thật. Tôi tỏ vui vẻ thưởng thức. Bất giác Vỹ Khang hỏi tôi với giọng điệu lo lắng.
"Có cần anh chở em đi học không?"
Câu nói của Vỹ Khang khiến tôi mén tí nữa là phun cơm ra, tôi cười bảo không cần đâu, phiền phức lắm, từ đây bước tới trường cũng gần mà.
Vỹ Khang không hỏi tôi gì về vụ việc xảy ra, khiến tôi cũng thấy thoải mái, tôi thật sự không muốn nhớ đến viễn cảnh ấy, mà tôi cũng không biết Hoàng Văn đã kể những gì. Cậu ấy sẽ nói dối tôi xảy ra tai nạn, hay nói về những tên du côn ấy?
Anh lại hỏi tôi có bị đau ở đau không, tôi bảo không có, thấy anh có vẻ không tin, tôi cười nói với anh.
"Em không sao mà, đừng làm vẻ mặt vậy chứ, ông trời thấy vậy khóc càng to hơn đấy."
Sau đó Vỹ Khang cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn tôi, tôi biết anh cứ nhìn vậy làm tôi rất ngại, chỉ cố giả vờ cúi đầu xuống mà ăn.
Mưa bên ngoài tuy không lớn, nhưng từng giọt rất đều rơi xuống, không có dấu hiệu ngừng, gió cũng nhè nhẹ mà thổi vào, sao tôi và mưa lại có duyên đến thế? Là trùng hợp?
Nhưng tôi vẫn không biết rằng, trong màn mưa ấy, có người đang nhìn nhất cử nhất động của tôi và Vỹ Khang.
Vỹ Khang bất giác cười phá lên, bảo ăn từ từ thôi, xong lấy cho tôi ly nước, tôi đón lấy ly nước trên tay cười cảm ơn anh.
Một lúc sau đó tôi nghe thấy tiếng cánh cửa sổ đập vào khung cửa, tôi quay đầu nhanh về hướng cánh cửa sổ, thì bất giác thấy bóng đen lướt qua.
Tôi có cảm giác gì đó lạ lắm, nó thúc giục tôi phải đuổi theo, vì bóng đen ấy làm tôi nhớ đến anh, cơ thể tôi như không nghe lời, mở cửa mà tiến thẳng vào làn mưa, để lại Vỹ Khang ở lại với sự ngỡ ngàng.
Tôi mơ hồ đoán không lý do gì mà Văn Khôi không nhắn tôi một tin, tôi tuy không ràng buộc Văn Khôi phải luôn luôn nhắn tin cho mình, nhưng Văn Khôi lại luôn tự bảo là trách nhiệm của anh. Cảm nhận anh đang làm việc đó rất quan trọng.
Tôi chạy theo bóng người trước mặt, bóng lưng ấy làm tôi sững người... Bóng lưng quen thuộc ấy, chẳng phải của Văn Khôi sao, mặc dù nhìn bóng lưng không thể ngay lập tức đoán chính xác, nhưng cảm giác của tôi bảo tôi rằng bóng lưng ấy rất quen thuộc.
Có thể cho rằng tôi quá ám ảnh với hình ảnh của Văn Khôi, nhưng tại sao người kia lại chạy điên cuồng như vậy?
"Văn Khôi, là anh hả?" Tôi vừa chạy vừa vọng theo hỏi, bóng người ấy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, những hạt mưa bắn vào mặt tôi, hòa quyện với vết tát khiến tôi đau nhói, chân cũng chưa mang cả dép mà chạy trên con đường sỏi, tôi như miễn nhiễm với thứ gọi là đau đớn, cứ đuổi theo người kia.
Tôi có linh cảm, chắc chắn Văn Khôi, anh ấy đến tìm tôi sao? Chẳng lẽ anh ấy hiểu lầm giữa tôi và Vỹ Khang.
"Văn Khôi, Văn Khôi..."
Vừa chạy vừa kêu khiến tôi mất sức, thể lực tôi vốn không tốt, người đằng trước thì rất khỏe, tôi đứng lại, không thể chạy theo nổi, anh ta luồn lách rất điêu luyện, anh ta biết đường nào là đường thông, điều ấy chứng tỏ anh ấy đã phải từng sống ở đây, càng làm suy nghĩ về người ấy chính là Văn Khôi càng thêm được khẳng định hơn.
Lòng bàn chân tôi đau nhức, rát rát, nước mưa làm ướt hết cả người tôi, cứ nghĩ người vừa rồi chính là Văn Khôi tôi không thể chịu nổi.
Tôi ngồi gục xuống, là anh ấy đã hiểu lầm, anh ấy đã bỏ rơi tôi sao... Trong ký ức tôi thấp thoáng hiện lên bóng lưng của anh cứ tiến xa dần khỏi tầm mắt tôi, làm tôi vạn lần đau lòng, anh không để tôi nói lấy một lần biện hộ. Tôi nấc lên.
Ngày hôm nay là ngày gì thế này.. mày thật thảm hại Tiến Bảo.
"Tiến Bảo, sao tự nhiên chạy đi vậy?"
Tôi nghe thấy giọng Vỹ Khang ngày càng gần tôi hơn, cảm thấy một chiếc áo vòng qua người tôi.
"Tiến Bảo có gì về nhà mình tính tiếp, ở đây mưa gió lắm, lỡ cảm lạnh thì sao."
Cậu nói của anh lại làm tôi nhớ về Văn Khôi, càng lúc càng đau lòng, tôi nắm rồi bóp chặt lấy áo mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất