Chương 12: Giữ lại
Bởi vì chính mình đuối lý trước, lại e ngại thế lực của Kim Bảng sơn trang. Cuối cùng Hàn Việt đành phải cắn răng ấn dấu vào bản bồi thường năm mươi vạn. Trong lòng bi ai vô hạn, lần này đại ca nhất định sẽ làm thịt mình.
Hình Thiên khẽ liếc mắt nhìn, sau đó liền giao việc này cho quản gia lo liệu. Bấy giờ mới nói:
"Chuyện này đến đây coi như thôi, làm phiền Hàn nhị gia sớm về báo người chuẩn bị một chút."
Hàn Việt thấy hắn có ý muốn đuổi người liền cẩn thận hỏi:
"Như vậy.. vị tiểu huynh đệ này.." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía La Tứ Thiếu.
Chỉ thấy Hình trang chủ bày ra vẻ mặt khó hiểu:
"Tiểu huynh đệ nào? Ở đây chỉ có phu nhân của ta thôi."
Nói xong rất có thâm ý mà liếc nhìn La Tứ Thiếu một cái.
Hàn Việt: "..."
Chưa từng thấy ai vô sỉ giống như ngươi.
Lại quan sát thiếu niên một chút, thấy hắn còn mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì liền thở dài nói:
"Không dấu trang chủ, tiểu huynh đệ này là chúng ta gặp giữa đường, bởi vì có chuyện gấp nên mới đi cùng với chúng ta. Vì vậy.." Ngươi mau thả người đi thôi - câu này hắn không dám nói.
Hình Thiên hơi nhíu mày lại, bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì ta sẽ giúp hắn giải quyết, không phiền ngươi phải nhọc lòng."
Hừ, lâu lắm rồi mới có một người khiến hắn cảm thấy thú vị, sao có thể dễ dàng thả đi như thế?
Hàn Việt nghe vậy cảm thấy cũng có lý, dù sao thì thế lực của Kim Bảng sơn trang lớn như vậy, có chuyện gì mà không giải quyết được. So với tiêu cục bọn họ mà nói không biết hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ thông rồi liền hướng La Tứ Thiếu nói:
"Tiểu huynh đệ, hay là ngươi cứ tạm thời ở lại đây đi, nếu có chuyện gấp thì cũng có thể nhờ Hình trang chủ giúp ngươi."
La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc nhìn hắn:
"Ta không muốn ở lại. Ta muốn rời đi."
Hắn còn phải đi tìm các huynh đệ của mình, sao có thể ở nơi này. Huống chi ở đây còn có một tên đáng ghét như vậy. Vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn Hình trang chủ, trong lòng hừ lạnh.
Ở lại đây làm gì? Làm phu nhân của y? Hắn cũng không phải cô nương nha.
Lúc này, Hình Thiên không mặn không nhạt nói:
"Phu nhân, đều nói tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Ngươi nếu đã" gả "cho ta rồi thì chính là người của Hình Thiên ta. Mọi việc không phải do ngươi quyết định nha."
Hàn Việt nổi hết cả da gà, thì ra Hình trang chủ chính là một tên đoạn tụ?
Hắn muốn nói gì đó thế nhưng lại không thốt lên nổi. Bản thân cũng có chút hiểu biết về Hình Thiên, nếu đã là thứ hắn muốn có, cho dù bất cứ giá nào cũng sẽ không buông bỏ. Chỉ có thể hi vọng hắn nhanh chóng mất đi hứng thú mà thôi.
Lúc này La Tứ Thiếu đột nhiên hướng hắn nói:
"Ngươi nói không giữ lời?"
Hàn Việt có chút chột dạ, ho nhẹ đáp:
"Thật xin lỗi tiểu huynh đệ ah." Hắn cũng không có biện pháp nha.
Bởi vậy, bài học đầu tiên của La Tứ Thiếu sau khi xuống núi chính là "người không vì mình trời tru đất diệt", đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng người xa lạ nha.
Hình Thiên nhìn bọn họ, chân mày nhíu lại, có chút không vui nói:
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin mời Hàn nhị gia nán lại trong phủ uống chén rượu mừng với ta."
Hàn Việt: "..."
Không dám.
"Trang chủ khách khí, tại hạ còn phải trở về báo cáo kết quả cho gia chủ. Không thể bồi lâu được, lần khác nhất định uống cùng trang chủ cho thỏa mới thôi."
Hình Thiên cũng không thật sự muốn lưu hắn lại, tươi cười nói:
"Vậy thì để lần sau cũng được."
"Cáo từ!" Hàn Việt chắp tay ôm quyền nói, sau đó có chút áy náy nhìn sang thiếu niên đang yên lặng, bối rối xoay người rời đi.
Đợi tất cả đều đi rồi, Hình Thiên mới không nhanh không chậm đi về phía La Tứ Thiếu. Hơi cúi người nhìn xuống, hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vây lấy thiếu niên đang ngồi vào giữa, khẽ cười nói:
"Phu nhân, ngươi chắc cũng mệt mỏi rồi? Nào, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi."
La Tứ Thiếu hai mắt trợn trắng, vô lực để hắn ôm lấy mang về tân phòng. Trong lòng không khỏi nghiến răng ken két.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Không phải thật sự muốn "động phòng" đi?
Hình Thiên nhìn vẻ bất an trên mặt hắn, tâm tình tốt đùa giỡn nói:
"Đêm tân hôn phu nhân nghĩ là làm cái gì?"
"Ta là nam nhân!" Thiếu niên mặt không cảm xúc nói.
"Ta biết! Chẳng lẽ phu nhân không biết nam nhân với nam nhân cũng có thể" động phòng "hay sao?"
Hình Thiên có chút vô lại chớp chớp đôi mắt.
La Tứ Thiếu: "..."
Đúng là hắn không biết chút nào.
Đầu năm nay làm nam nhân cũng phải đề phòng bị cướp sắc như vậy sao? Thế đạo này quả nhiên càng ngày càng nguy hiểm. Hắn muốn về nhà ah.
"Ta không thích nam nhân."
Hình trang chủ không hề phân vân:
"Không sao, ta thích là được." Nói xong liền ném người lên trên giường.
La Tứ Thiếu: "..."
Ngươi cứ đợi đấy cho ta!
"Nào, phu nhân mau cởi đồ ra."
Hình Thiên nhìn thiếu niên đang co người một bên, buồn cười nói:
"Chẳng lẽ là muốn để vi phu hầu hạ?"
"Cút!"
Thực ra, Hình trang chủ cũng chỉ muốn hù dọa thiếu niên mặt lạnh này một chút. Mặc dù hắn không thích nữ nhân nhưng cũng chưa từng thích nam nhân nào cả. Với hắn thì La Tứ Thiếu chỉ là một người mà hắn cảm thấy thú vị, muốn giữ bên người tiêu khiển mà thôi.
Chỉ tội cho La Tứ Thiếu, con đường tìm kiếm người thân ngày càng xa. Cũng không biết là có bao nhiêu người hiện đang dò la tin tức về hắn.
Hình Thiên khẽ liếc mắt nhìn, sau đó liền giao việc này cho quản gia lo liệu. Bấy giờ mới nói:
"Chuyện này đến đây coi như thôi, làm phiền Hàn nhị gia sớm về báo người chuẩn bị một chút."
Hàn Việt thấy hắn có ý muốn đuổi người liền cẩn thận hỏi:
"Như vậy.. vị tiểu huynh đệ này.." Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía La Tứ Thiếu.
Chỉ thấy Hình trang chủ bày ra vẻ mặt khó hiểu:
"Tiểu huynh đệ nào? Ở đây chỉ có phu nhân của ta thôi."
Nói xong rất có thâm ý mà liếc nhìn La Tứ Thiếu một cái.
Hàn Việt: "..."
Chưa từng thấy ai vô sỉ giống như ngươi.
Lại quan sát thiếu niên một chút, thấy hắn còn mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì liền thở dài nói:
"Không dấu trang chủ, tiểu huynh đệ này là chúng ta gặp giữa đường, bởi vì có chuyện gấp nên mới đi cùng với chúng ta. Vì vậy.." Ngươi mau thả người đi thôi - câu này hắn không dám nói.
Hình Thiên hơi nhíu mày lại, bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì ta sẽ giúp hắn giải quyết, không phiền ngươi phải nhọc lòng."
Hừ, lâu lắm rồi mới có một người khiến hắn cảm thấy thú vị, sao có thể dễ dàng thả đi như thế?
Hàn Việt nghe vậy cảm thấy cũng có lý, dù sao thì thế lực của Kim Bảng sơn trang lớn như vậy, có chuyện gì mà không giải quyết được. So với tiêu cục bọn họ mà nói không biết hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ thông rồi liền hướng La Tứ Thiếu nói:
"Tiểu huynh đệ, hay là ngươi cứ tạm thời ở lại đây đi, nếu có chuyện gấp thì cũng có thể nhờ Hình trang chủ giúp ngươi."
La Tứ Thiếu mặt không cảm xúc nhìn hắn:
"Ta không muốn ở lại. Ta muốn rời đi."
Hắn còn phải đi tìm các huynh đệ của mình, sao có thể ở nơi này. Huống chi ở đây còn có một tên đáng ghét như vậy. Vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn Hình trang chủ, trong lòng hừ lạnh.
Ở lại đây làm gì? Làm phu nhân của y? Hắn cũng không phải cô nương nha.
Lúc này, Hình Thiên không mặn không nhạt nói:
"Phu nhân, đều nói tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Ngươi nếu đã" gả "cho ta rồi thì chính là người của Hình Thiên ta. Mọi việc không phải do ngươi quyết định nha."
Hàn Việt nổi hết cả da gà, thì ra Hình trang chủ chính là một tên đoạn tụ?
Hắn muốn nói gì đó thế nhưng lại không thốt lên nổi. Bản thân cũng có chút hiểu biết về Hình Thiên, nếu đã là thứ hắn muốn có, cho dù bất cứ giá nào cũng sẽ không buông bỏ. Chỉ có thể hi vọng hắn nhanh chóng mất đi hứng thú mà thôi.
Lúc này La Tứ Thiếu đột nhiên hướng hắn nói:
"Ngươi nói không giữ lời?"
Hàn Việt có chút chột dạ, ho nhẹ đáp:
"Thật xin lỗi tiểu huynh đệ ah." Hắn cũng không có biện pháp nha.
Bởi vậy, bài học đầu tiên của La Tứ Thiếu sau khi xuống núi chính là "người không vì mình trời tru đất diệt", đừng bao giờ dễ dàng tin tưởng người xa lạ nha.
Hình Thiên nhìn bọn họ, chân mày nhíu lại, có chút không vui nói:
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin mời Hàn nhị gia nán lại trong phủ uống chén rượu mừng với ta."
Hàn Việt: "..."
Không dám.
"Trang chủ khách khí, tại hạ còn phải trở về báo cáo kết quả cho gia chủ. Không thể bồi lâu được, lần khác nhất định uống cùng trang chủ cho thỏa mới thôi."
Hình Thiên cũng không thật sự muốn lưu hắn lại, tươi cười nói:
"Vậy thì để lần sau cũng được."
"Cáo từ!" Hàn Việt chắp tay ôm quyền nói, sau đó có chút áy náy nhìn sang thiếu niên đang yên lặng, bối rối xoay người rời đi.
Đợi tất cả đều đi rồi, Hình Thiên mới không nhanh không chậm đi về phía La Tứ Thiếu. Hơi cúi người nhìn xuống, hai cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vây lấy thiếu niên đang ngồi vào giữa, khẽ cười nói:
"Phu nhân, ngươi chắc cũng mệt mỏi rồi? Nào, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi."
La Tứ Thiếu hai mắt trợn trắng, vô lực để hắn ôm lấy mang về tân phòng. Trong lòng không khỏi nghiến răng ken két.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Không phải thật sự muốn "động phòng" đi?
Hình Thiên nhìn vẻ bất an trên mặt hắn, tâm tình tốt đùa giỡn nói:
"Đêm tân hôn phu nhân nghĩ là làm cái gì?"
"Ta là nam nhân!" Thiếu niên mặt không cảm xúc nói.
"Ta biết! Chẳng lẽ phu nhân không biết nam nhân với nam nhân cũng có thể" động phòng "hay sao?"
Hình Thiên có chút vô lại chớp chớp đôi mắt.
La Tứ Thiếu: "..."
Đúng là hắn không biết chút nào.
Đầu năm nay làm nam nhân cũng phải đề phòng bị cướp sắc như vậy sao? Thế đạo này quả nhiên càng ngày càng nguy hiểm. Hắn muốn về nhà ah.
"Ta không thích nam nhân."
Hình trang chủ không hề phân vân:
"Không sao, ta thích là được." Nói xong liền ném người lên trên giường.
La Tứ Thiếu: "..."
Ngươi cứ đợi đấy cho ta!
"Nào, phu nhân mau cởi đồ ra."
Hình Thiên nhìn thiếu niên đang co người một bên, buồn cười nói:
"Chẳng lẽ là muốn để vi phu hầu hạ?"
"Cút!"
Thực ra, Hình trang chủ cũng chỉ muốn hù dọa thiếu niên mặt lạnh này một chút. Mặc dù hắn không thích nữ nhân nhưng cũng chưa từng thích nam nhân nào cả. Với hắn thì La Tứ Thiếu chỉ là một người mà hắn cảm thấy thú vị, muốn giữ bên người tiêu khiển mà thôi.
Chỉ tội cho La Tứ Thiếu, con đường tìm kiếm người thân ngày càng xa. Cũng không biết là có bao nhiêu người hiện đang dò la tin tức về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất