Chương 28: Tỏ tình
Bên trong đại sảnh lớn, rất nhiều người đã tập trung vào đây để chúc thọ lão phu nhân hầu phủ. Từ con cháu tại gia cho đến người nhà của các quan lại ở kinh thành. Trừ những người theo phe phái của thừa tướng ra, hầu hết quý phu nhân cùng con cháu của những vị quan còn lại đều đến tặng lễ chúc mừng đại thọ.
Lúc này, ngồi trên chủ vị là một lão thái thái đã ngoài thất tuần, khuôn mặt hiền từ hòa ái đang không ngừng hướng những quý phu nhân mỉm cười vui vẻ. Trông thấy Lê Vân đi vào liền vẫy tay gọi lại:
"Vân nha đầu, mau đến bên cạnh tổ mẫu này."
Lê Vân nghe vậy thì nhanh chóng đi tới, khẽ đỡ lấy cánh tay của bà, ôn nhu nói:
"Tổ mẫu, hôm nay là đại thọ của người. Vân nhi không biết tổ mẫu thích gì nên chỉ có thể tự mình thêu tặng cho người một bức" Tiên nữ hiến đào ", hi vọng người không ghét bỏ."
Nói xong liền bảo Đinh Hương đem bức tranh mở ra để bà xem thử.
Chỉ thấy trên những tầng mây tía được thêu một cách khéo léo, một thiếu nữ xinh đẹp mặc xiêm y màu lục nhạt, trên tay đỡ một khay đào đỏ hồng đang khẽ mỉm cười. Dải lụa dài vắt qua hai khuỷu tay như đón gió mà bay phất phới. Quả thật là vô cùng sinh động.
Tất cả mọi người ở đây trông thấy đều không ngừng được mà than thở. Tay nghề thêu thùa của Lê tiểu thư thật sự là hiếm có ah.
Lê lão phu nhân cũng vui vẻ nở nụ cười tán thưởng:
"Thêu rất đẹp, Vân nhi đúng là có tâm."
Lê Vân ngượng ngùng mỉm cười nói:
"Tổ mẫu quá khen rồi."
Có phụ nhân không nhịn được lên tiếng:
"Lê tiểu thư không những đẹp người mà còn đẹp nết. Ở đây có ai không biết ngươi nổi tiếng là tài nữ kinh thành? Lão phu nhân thật đúng là có phúc. Có một tôn nữ bảo bối như vậy."
Người bên trong đại sảnh không ngừng gật đầu phụ họa theo.
Cẩm Tú nhìn một màn này trong lòng có chút ghen tị. Biểu tỷ nàng thật sự là tài mạo song toàn, so với chính mình đúng là khác biệt một trời một vực.
Nàng vốn đã xuất thân con vợ lẽ, ngoài dung mạo ra cũng chẳng có tài nghệ gì. Không giống như biểu tỷ được nhiều người cưng chiều ái mộ. Nàng muốn thứ gì từ trước đến nay cũng đều phải nỗ lực để tranh giành.
Điều này khiến cho nàng càng củng cố suy nghĩ phải bắt được vị La công tử kia vào trong lòng bàn tay.
Thực ra, tham dự thọ yến lần này cũng có không ít quý công tử nhà quyền quý. Thế nhưng đa số đều mến mộ biểu tỷ nàng, số còn lại nếu không chướng mắt xuất thân của nàng thì cũng là đã có đối tượng khác tốt hơn. Nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào đám người La công tử. Cho dù gia thế của hắn có không bằng những người này, thế nhưng với tướng mạo anh tuấn kia thì đã ăn đứt bọn họ. Làm thê tử của hắn cũng không có gì phải ủy khuất.
Sau một hồi trò chuyện hỏi han, Lê lão phu nhân có chút mệt mỏi mà lui về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trước khi đi còn không quên phân phó hầu phu nhân thay bà tiếp đãi mọi người.
Chủ nhân buổi tiệc không còn ở nơi này, mấy thiếu nữ trẻ tuổi cũng đi ra ngoài tham gia yến hội. Thường thì mấy bữa tiệc như vậy là cơ hội tốt để thanh niên nam nữ trẻ tuổi làm quen gặp gỡ ah.
La Nhất Phong lúc này còn đang phân vân, không biết có nên đem đồ vật trả lại cho người trong lòng hay không.
Vốn hắn có việc đến muộn nên không kịp vấn an lão phu nhân, đành đến nơi các nam nhân tụ họp trước. Lúc đi ngang qua hoa viên thì thấy khăn tay của ai đó đánh rớt trên khóm hoa, tò mò liền nhặt lên xem thử. Khi nhìn thấy bức tranh uyên ương được thêu một cách tinh tế, trong lòng tán thưởng vô cùng. Thầm nghĩ có lẽ đây là của cô nương nào đó thêu tặng cho nam nhân mình ái mộ. Đến lúc nhìn thấy chữ Vân được thêu ở góc bên dưới, lồng ngực bỗng chốc lạnh đi.
Nàng ấy là muốn tặng cho ai sao? Hắn có nên trả lại hay không?
Đúng lúc này, Lê Vân dẫn theo nha hoàn Đinh Hương đi đến. Trông thấy La Nhất Phong ở đây thì có chút ngạc nhiên:
"La công tử đang đi dạo sao?"
La Nhất Phong có hơi chột dạ rũ tay xuống, ý đồ muốn giấu chiếc khăn đi. Hắn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ta có việc nên đến trễ, đang muốn đi đến chỗ bọn tiểu Tam đây. Tiểu thư giờ này còn ra đây là có việc gì sao?"
Lê Vân có chút ngượng ngùng đáp:
"À.. ta làm rớt đồ nên tới đây tìm thử."
Nói xong chợt liếc mắt thấy chiếc khăn màu lam nhạt ở trong tay hắn, xấu hổ hỏi dò:
"La công tử, khăn ngươi đang cầm là?"
La Nhất Phong thấy không giấu được liền dứt khoát giơ lên, biết rõ còn hỏi:
"Cái này là ta nhặt được, chẳng lẽ là của tiểu thư?"
Lê Vân đỏ mặt, khẽ gật đầu đáp:
"Đúng là của ta, vậy công tử.." Nàng vừa nói vừa đưa tay ra: "Có thể trả lại cho ta hay không?"
Đinh Hương ở một bên trợn to mắt. Tiểu thư nhà nàng làm sao thế, nói như vậy không phải là công cốc luôn sao?
Ai.. rõ ràng chỉ cần hỏi La công tử xem có thấy khăn tay của nàng không? Nếu người ta nói không thì chính là thích rồi đó. Dù sao chủ tớ nàng cũng đã chính mắt thấy hắn nhặt nó. Nếu như không ái mộ nàng, vậy giữ khăn tay đó lại làm gì? Còn là khăn thêu uyên ương hí thủy?
La Nhất Phong thấy nàng cũng hỏi như vậy rồi, có chút tiếc nuối mà đưa khăn trả lại.
Lê Vân giật nhẹ chiếc khăn một cái. A.. Vì sao lại không ra? Nàng tăng lực một chút, vẫn không được.
Lê Vân: "..."
Liếc nhìn hắn một chút, nàng chợt lên tiếng:
"Công tử, ngươi thấy khăn tay này thêu thế nào?"
La Nhất Phong nhất thời còn chưa hiểu ra cái gì. Theo bản năng nói:
"Rất đẹp!"
Lê Vân khẽ cười:
"Nếu công tử thích, vậy ta tặng nó cho công tử có được hay không?"
La Nhất Phong hơi ngẩn ra, nàng vậy mà lại tặng khăn tay cho hắn? Nên biết khăn tay của nữ tử là vật tượng trưng cho sự riêng tư. Đem tặng cho nam nhân nào thì chính là muốn tỏ lòng ái mộ đối với người đó.
Thấy La Nhất Phong còn đang khiếp sợ, bộ dạng không thể tin. Lê Vân có chút lo lắng nói:
"La công tử không thích sao? Vậy.."
Không đợi nàng nói hết, La Nhất Phong vội lên tiếng đánh gãy:
"Không phải, ta rất thích. Đa tạ tiểu thư."
Lê Vân lúc này mới nhoẻn miệng cười:
"Công tử không cần khách sáo." Dừng một chút lại nói tiếp:
"Cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép đi trước đây."
Nói xong liền nhanh chân rời đi. Ai.. thật là xấu hổ muốn chết!
La Nhất Phong nhìn theo bóng dáng của nàng, khuôn mặt nghiêm túc khẽ cười một cái. Hắn có phải nên chủ động một chút hay không?
Mà ở phía xa, Đinh Hương vô cùng bội phục nói:
"Tiểu thư thật sự là cao minh. Sách lược bỏ con săn sắt bắt con cá rô này thật là hiệu quả. Bây giờ La công tử đã biết tâm ý của người rồi, nhất định sẽ chủ động đáp lại thôi."
Vốn kế hoạch của nàng chỉ dừng lại ở việc thăm dò thái độ của La công tử đối với tiểu thư, sau đó mới tính tiếp. Không ngờ tiểu thư nhà nàng lại trực tiếp đi đến giai đoạn tỏ tình luôn rồi. Ai.. xem một màn vừa rồi thật sự là rất kích thích.
Lê Vân cũng không giấu được sự vui vẻ trong lòng, nàng hiện tại đã xác định La công tử có ý với mình. Điều này thật sự là rất tốt.
Hai người ai cũng chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện được ở góc khuất phía xa có một người đã chứng kiến được màn gặp gỡ vừa rồi.
Cẩm Tú lúc này đang vặn xoắn khăn tay, ánh mắt lành lạnh nhìn theo phương hướng rời đi của hai người. Quả nhiên điều nàng lo lắng đã trở thành sự thật. Thế nhưng nàng cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.
Lúc này, ngồi trên chủ vị là một lão thái thái đã ngoài thất tuần, khuôn mặt hiền từ hòa ái đang không ngừng hướng những quý phu nhân mỉm cười vui vẻ. Trông thấy Lê Vân đi vào liền vẫy tay gọi lại:
"Vân nha đầu, mau đến bên cạnh tổ mẫu này."
Lê Vân nghe vậy thì nhanh chóng đi tới, khẽ đỡ lấy cánh tay của bà, ôn nhu nói:
"Tổ mẫu, hôm nay là đại thọ của người. Vân nhi không biết tổ mẫu thích gì nên chỉ có thể tự mình thêu tặng cho người một bức" Tiên nữ hiến đào ", hi vọng người không ghét bỏ."
Nói xong liền bảo Đinh Hương đem bức tranh mở ra để bà xem thử.
Chỉ thấy trên những tầng mây tía được thêu một cách khéo léo, một thiếu nữ xinh đẹp mặc xiêm y màu lục nhạt, trên tay đỡ một khay đào đỏ hồng đang khẽ mỉm cười. Dải lụa dài vắt qua hai khuỷu tay như đón gió mà bay phất phới. Quả thật là vô cùng sinh động.
Tất cả mọi người ở đây trông thấy đều không ngừng được mà than thở. Tay nghề thêu thùa của Lê tiểu thư thật sự là hiếm có ah.
Lê lão phu nhân cũng vui vẻ nở nụ cười tán thưởng:
"Thêu rất đẹp, Vân nhi đúng là có tâm."
Lê Vân ngượng ngùng mỉm cười nói:
"Tổ mẫu quá khen rồi."
Có phụ nhân không nhịn được lên tiếng:
"Lê tiểu thư không những đẹp người mà còn đẹp nết. Ở đây có ai không biết ngươi nổi tiếng là tài nữ kinh thành? Lão phu nhân thật đúng là có phúc. Có một tôn nữ bảo bối như vậy."
Người bên trong đại sảnh không ngừng gật đầu phụ họa theo.
Cẩm Tú nhìn một màn này trong lòng có chút ghen tị. Biểu tỷ nàng thật sự là tài mạo song toàn, so với chính mình đúng là khác biệt một trời một vực.
Nàng vốn đã xuất thân con vợ lẽ, ngoài dung mạo ra cũng chẳng có tài nghệ gì. Không giống như biểu tỷ được nhiều người cưng chiều ái mộ. Nàng muốn thứ gì từ trước đến nay cũng đều phải nỗ lực để tranh giành.
Điều này khiến cho nàng càng củng cố suy nghĩ phải bắt được vị La công tử kia vào trong lòng bàn tay.
Thực ra, tham dự thọ yến lần này cũng có không ít quý công tử nhà quyền quý. Thế nhưng đa số đều mến mộ biểu tỷ nàng, số còn lại nếu không chướng mắt xuất thân của nàng thì cũng là đã có đối tượng khác tốt hơn. Nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào đám người La công tử. Cho dù gia thế của hắn có không bằng những người này, thế nhưng với tướng mạo anh tuấn kia thì đã ăn đứt bọn họ. Làm thê tử của hắn cũng không có gì phải ủy khuất.
Sau một hồi trò chuyện hỏi han, Lê lão phu nhân có chút mệt mỏi mà lui về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Trước khi đi còn không quên phân phó hầu phu nhân thay bà tiếp đãi mọi người.
Chủ nhân buổi tiệc không còn ở nơi này, mấy thiếu nữ trẻ tuổi cũng đi ra ngoài tham gia yến hội. Thường thì mấy bữa tiệc như vậy là cơ hội tốt để thanh niên nam nữ trẻ tuổi làm quen gặp gỡ ah.
La Nhất Phong lúc này còn đang phân vân, không biết có nên đem đồ vật trả lại cho người trong lòng hay không.
Vốn hắn có việc đến muộn nên không kịp vấn an lão phu nhân, đành đến nơi các nam nhân tụ họp trước. Lúc đi ngang qua hoa viên thì thấy khăn tay của ai đó đánh rớt trên khóm hoa, tò mò liền nhặt lên xem thử. Khi nhìn thấy bức tranh uyên ương được thêu một cách tinh tế, trong lòng tán thưởng vô cùng. Thầm nghĩ có lẽ đây là của cô nương nào đó thêu tặng cho nam nhân mình ái mộ. Đến lúc nhìn thấy chữ Vân được thêu ở góc bên dưới, lồng ngực bỗng chốc lạnh đi.
Nàng ấy là muốn tặng cho ai sao? Hắn có nên trả lại hay không?
Đúng lúc này, Lê Vân dẫn theo nha hoàn Đinh Hương đi đến. Trông thấy La Nhất Phong ở đây thì có chút ngạc nhiên:
"La công tử đang đi dạo sao?"
La Nhất Phong có hơi chột dạ rũ tay xuống, ý đồ muốn giấu chiếc khăn đi. Hắn khẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Ta có việc nên đến trễ, đang muốn đi đến chỗ bọn tiểu Tam đây. Tiểu thư giờ này còn ra đây là có việc gì sao?"
Lê Vân có chút ngượng ngùng đáp:
"À.. ta làm rớt đồ nên tới đây tìm thử."
Nói xong chợt liếc mắt thấy chiếc khăn màu lam nhạt ở trong tay hắn, xấu hổ hỏi dò:
"La công tử, khăn ngươi đang cầm là?"
La Nhất Phong thấy không giấu được liền dứt khoát giơ lên, biết rõ còn hỏi:
"Cái này là ta nhặt được, chẳng lẽ là của tiểu thư?"
Lê Vân đỏ mặt, khẽ gật đầu đáp:
"Đúng là của ta, vậy công tử.." Nàng vừa nói vừa đưa tay ra: "Có thể trả lại cho ta hay không?"
Đinh Hương ở một bên trợn to mắt. Tiểu thư nhà nàng làm sao thế, nói như vậy không phải là công cốc luôn sao?
Ai.. rõ ràng chỉ cần hỏi La công tử xem có thấy khăn tay của nàng không? Nếu người ta nói không thì chính là thích rồi đó. Dù sao chủ tớ nàng cũng đã chính mắt thấy hắn nhặt nó. Nếu như không ái mộ nàng, vậy giữ khăn tay đó lại làm gì? Còn là khăn thêu uyên ương hí thủy?
La Nhất Phong thấy nàng cũng hỏi như vậy rồi, có chút tiếc nuối mà đưa khăn trả lại.
Lê Vân giật nhẹ chiếc khăn một cái. A.. Vì sao lại không ra? Nàng tăng lực một chút, vẫn không được.
Lê Vân: "..."
Liếc nhìn hắn một chút, nàng chợt lên tiếng:
"Công tử, ngươi thấy khăn tay này thêu thế nào?"
La Nhất Phong nhất thời còn chưa hiểu ra cái gì. Theo bản năng nói:
"Rất đẹp!"
Lê Vân khẽ cười:
"Nếu công tử thích, vậy ta tặng nó cho công tử có được hay không?"
La Nhất Phong hơi ngẩn ra, nàng vậy mà lại tặng khăn tay cho hắn? Nên biết khăn tay của nữ tử là vật tượng trưng cho sự riêng tư. Đem tặng cho nam nhân nào thì chính là muốn tỏ lòng ái mộ đối với người đó.
Thấy La Nhất Phong còn đang khiếp sợ, bộ dạng không thể tin. Lê Vân có chút lo lắng nói:
"La công tử không thích sao? Vậy.."
Không đợi nàng nói hết, La Nhất Phong vội lên tiếng đánh gãy:
"Không phải, ta rất thích. Đa tạ tiểu thư."
Lê Vân lúc này mới nhoẻn miệng cười:
"Công tử không cần khách sáo." Dừng một chút lại nói tiếp:
"Cũng không còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép đi trước đây."
Nói xong liền nhanh chân rời đi. Ai.. thật là xấu hổ muốn chết!
La Nhất Phong nhìn theo bóng dáng của nàng, khuôn mặt nghiêm túc khẽ cười một cái. Hắn có phải nên chủ động một chút hay không?
Mà ở phía xa, Đinh Hương vô cùng bội phục nói:
"Tiểu thư thật sự là cao minh. Sách lược bỏ con săn sắt bắt con cá rô này thật là hiệu quả. Bây giờ La công tử đã biết tâm ý của người rồi, nhất định sẽ chủ động đáp lại thôi."
Vốn kế hoạch của nàng chỉ dừng lại ở việc thăm dò thái độ của La công tử đối với tiểu thư, sau đó mới tính tiếp. Không ngờ tiểu thư nhà nàng lại trực tiếp đi đến giai đoạn tỏ tình luôn rồi. Ai.. xem một màn vừa rồi thật sự là rất kích thích.
Lê Vân cũng không giấu được sự vui vẻ trong lòng, nàng hiện tại đã xác định La công tử có ý với mình. Điều này thật sự là rất tốt.
Hai người ai cũng chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện được ở góc khuất phía xa có một người đã chứng kiến được màn gặp gỡ vừa rồi.
Cẩm Tú lúc này đang vặn xoắn khăn tay, ánh mắt lành lạnh nhìn theo phương hướng rời đi của hai người. Quả nhiên điều nàng lo lắng đã trở thành sự thật. Thế nhưng nàng cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất