Chương 17: Quỳ Hoa Bảo Điển cũng xuyên vào Tu tiên giới?
Bởi vì không có nghe thấy tiếng thở dài của Ngân Tằm, cho nên đến khi Tử Thanh tu luyện xong mà đi lên thì cũng đã là chuyện của mười mấy ngày sau rồi.
Lần này bởi vì ngọn yêu phách chân hỏa kia bùng lên rất mãnh liệt, vì vậy cậu mới phải ngâm mình dưới dòng dung nham đến hơn nửa tháng.
Mà vốn Tử Thanh không có một môn công pháp nào đặc biệt để tu luyện, cứ vận linh lực theo như ghi chép trong Vô Ảnh Kiếm Quyết thì cũng chẳng ăn thua, cho nên muốn áp chế được khí lạnh tỏa ra thì qủa thực là vô cùng khó.
"Ọt ọt ọt"
Bụng mỡ lại réo lên liên hồi, bởi vì đã ăn khá nhiều linh quả nên giờ đây cả người cậu bạn Tử Thanh thực sự là có chút mập ra, cái bụng phẳng lì ngày trước cũng đã xuất hiện một lớp mỡ mỏng mềm mềm mịn mịn.
Vội chạy về nơi ở của Ngân Tằm, trong đầu của cậu bạn Tử Thanh bây giờ chỉ còn tràn ngập hỉnh ảnh của đủ những loại trái cây thơm ngon được bày sẵn trên bàn.
Vừa nhào tới đã nhanh chóng nắm lấy một chùm Nho cỡ lớn để nhai ngấu nghiến, Tử Thanh mải mê ăn đến mức hồn nhiên không hề phát hiện ra sự biến mất của Ngân Tằm.
Mãi một lúc lâu sau, khi chiếc bụng mỡ tròn tròn đã được lấp đầy và nhô lên qua lớp áo mỏng thì cậu mới cảm nhận được có chút kỳ lạ mà bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Ngân Tằm trong hang động.
- Ủa, chị Tằm.
Chị Tằm ơi, chị Tằm đi đâu mất rồi.
Hửm?
Bất ngờ trông thấy một chiếc áo lụa màu đen ánh kim lấp lánh được gấp gọn đặt trên chiếc giường đá, bên cạnh còn có một con tằm nhỏ nằm cuộn tròn hệt như một chiếc nhẫn bạc chợt khiến cho Tử Thanh nảy sinh chút dự cảm không lành.
Vội chạy tới cạnh giường đá, ngay khi ngón tay của Tử Thanh chạm nhẹ lên con tằm màu trắng bạc thì bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ bất chợt hiện ra rồi cất giọng nói.
- Tử Thanh, khi ngươi nhìn thấy hư ảnh này xuất hiện thì ta cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian rồi.
Con tằm nhỏ kia chính là lực lượng bản nguyên của ta, ngươi đem nó luyện hóa đi, sau này nó sẽ có ích rất nhiều đối với việc tu luyện của ngươi...
- Còn về tấm áo lụa bên cạnh, vốn dĩ là ta cũng không định tặng nó cho ngươi đâu, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể để cho nó tan thành tro bụi được.
Bóng người có chút mờ ảo khẽ thở dài một cái, sau đó lại nói.
- Tấm áo lụa màu hắc kim này vốn dĩ là do hai cánh của Ám Dạ ngưng luyện mà thành.
Ngày trước Ám Nguyệt Thiên Điêu vô cùng ngạo mạn, bởi vì muốn luyện chế một kiện y phục thuộc hạng cực phẩm linh khí mà đuổi giết hai phu thê chúng ta...
Lần này ta giúp ngươi luyện hóa hai cánh của Ám Dạ thành một chiếc áo lụa, chỉ cần ngươi đem nó mặc lên người thì cho dù có là thượng phẩm linh khí cũng khó lòng mà giết được ngươi...
Như đã đoán ra được suy nghĩ của Tử Thanh, lúc này lại nghe thấy người phụ nữa kia mở lời nói tiếp.
- Ta và Ám Dạ vốn là đã sớm đạt tới cảnh giới Niết Bàn từ rất lâu, chỉ còn chút nữa thôi thì có thể chạm tới Luân Hồi rồi.
Vậy nên tấm áo lụa kia chân chính là một kiện cực phẩm linh khí, nếu đem so với mấy thứ thượng phẩm linh khí gì đó thì đúng là khác xa đến một trời một vực...
Sau đó Tử Thanh mới biết, thì ra trong những ngày mà cậu ngâm mình trong dung nham thì Ngân Tằm đã quyết định tự mình giải thoát, có lẽ kể từ lúc mà cậu nói ra việc mình đã hoàn toàn hủy diệt được hồn phách của Ám Nguyệt Thiên Điêu thì ý chí sống sót của Ngân Tằm đã không còn nữa rồi.
Vì vậy mà trong lúc cậu tu luyện thì Ngân Tằm đã âm thầm luyện hóa thi thể của Ám Dạ Thiền Vương, biến đôi cánh của Thiền Vương thành một tấm áo lụa màu đen ánh kim.
Còn về bản thân Ngân Tằm thì lại dùng toàn bộ bản nguyên lực lượng của mình, sau đó ngưng luyện thành một con tằm nhỏ màu bạc để lại cho Tử Thanh luyện hóa.
Trên một khía cạnh nào đó thì cậu chính là ân nhân đã trả thù giúp cho Ngân Tằm và Ám Dạ Thiền Vương, vậy nên hai món bảo bối tương đương với hai món cực phẩm linh khí này cũng chính là lễ vật báo ơn mà Ngân Tằm để lại cho cậu.
Cuối cùng, trước khi hư ảnh của Ngân Tằm hoàn toàn biến mất thì cũng đã kịp nói cho Tử Thanh biết về toàn bộ những bí mật của hang động này, ngay cả nơi trồng linh quả hay là lối ra cũng đều nói hết lại cho cậu.
Ngơ ngác đứng nhìn hư ảnh của Ngân Tằm hóa thành một tia sáng trắng bay vào giữa trán, Tử Thanh chỉ kịp cảm thấy tia sáng này không hề đơn giản thì con tằm nhỏ màu bạc chợt ngóc đầu dậy rồi bay thẳng vào bụng cậu, sau đó còn ở tại bên trong đan điền của cậu mà nhả tơ tạo thành một cái kén nhỏ màu bạc.
Trong lúc con tằm hóa kén thì tâm trí của Tử Thanh chợt lóe lên một cái rồi bắt đầu có một tia linh hồn tách ra hòa vào làm một với con tằm ở bên trong cái kén, lúc này Tử Thanh chỉ biết rằng cậu và con tằm kia đã thiết lập nên một mối quan hệ kỳ bí nào đó.
Giờ đây con tằm nhỏ bên trong đan điền của Tử Thanh chẳng khác gì một bộ phận trên cơ thể cậu cả, chỉ cần Tử Thanh có suy nghĩ gì đó thì con tằm nhỏ sẽ lập tức làm theo mà không hề có chút phản kháng nào.
Cái này có chút giống việc Tử Thanh đang điều khiển một con rối vậy, chỉ cần cậu nhấc tay thì con rối sẽ lập tức làm theo những gì mà cậu muốn.
Mà trong lúc Tử Thanh đang luyện hóa con tằm nhỏ thì những tia sáng bạc từ trên người cậu lóe lên lại vô tình chiếu vào tấm áo lụa màu đen ánh kim trên giường đá, bất ngờ là tấm áo lụa này cũng tự động bay tới quấn lên trên người cậu trở thành một chiếc áo khoác dài phủ ở bên ngoài cơ thể.
Toàn bộ những sự việc này đều không hề xuất phát từ chủ ý của cậu, mà tất cả chỉ là do luồng ý chí mỏng manh còn sót lại của Ngân Tằm tự mình hành động mà thôi.
Thế nhưng có lẽ là do Ngân Tằm đã thực sự buông bỏ đi ý niệm tồn tại, cho nên hai món bảo vật vô cùng quý giá này sau khi chủ động tự mình luyện hóa thì cũng không hề xuất hiện tình cảnh bài xích hay là khó khăn nào cho Tử Thanh cả.
Nhìn xuống chiếc áo khoác màu đen xen kẽ chút ánh đỏ đậm trên người, cậu bạn Tử Thanh có chút khó hiểu mà tự mình lầm bầm tự hỏi.
- Ủa, rõ ràng ban nãy là màu đen ánh kim mà nhỉ?
Sao bây giờ mình mặc lên nó lại ra màu đen pha đỏ như thế này nhờ, mà màu này hình như là màu hắc huyết mà.
Trông thì như màu đen, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy có màu đỏ nổi lên, vừa đen mà cũng vừa đỏ, giống kiểu như máu tươi bị đông lại ấy.
Thôi cứ gọi sừ nó là màu hắc huyết đi cho nó vuông.
Lật qua lật lại chiếc áo khoác trên người đến cả chục lần, cảm giác mềm mại thoáng mát hệt như là đang mặc trên mình một lớp lụa mỏng cực kỳ đắt tiền khiến cho cậu bạn Tử Thanh cảm thấy vô cùng thích thú.
- Uây, vừa mềm mịn lại còn vừa nhẹ nữa, cứ như là mấy cái khăn voan, khăn lụa cả trăm nghìn đô trong Shop ấy nhờ.
À mà khoan, lớp bên ngoài là màu đen, lớp bên trong sao lại màu đỏ nhỉ?
Cũng không phải, một mặt là màu đen, một mặt là màu đỏ đậm mới đúng, bảo sao nhìn lâu lại thấy ra màu hắc huyết.
Ủa, lạ lùng nhỉ?
Cũng chẳng để tâm đến màu sắc của chiếc áo do tấm lụa kia hóa thành nữa, lúc này đầu óc của Tử Thanh lại bất ngờ bị con tằm nhỏ bên trong kén bạc thu hút mất rồi.
Chỉ thấy từ trên chiếc kén tằm này phóng ra rất nhiều sợi tơ bạc, sau đó những sợi tơ này bất ngờ dọc theo những mao mạch máu trong người của cậu mà dần dần lan ra bao phủ lấy toàn bộ máu thịt trong người.
Thế rồi kén bạc cũng dần thấm đẫm máu tươi của Tử Thanh mà chuyển thành màu đỏ tươi óng ánh, con tằm nhỏ bên trong bỗng khẽ run run vài cái rồi phóng ra cả trăm ngàn sợi tơ rất nhỏ, những sợi tơ này sau khi phát hiện ra mười cây kim châm màu bạc thì ngay lập tức lao đến rồi trói chặt lấy chúng.
Tử Thanh cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngừng lại, bởi vì trong vùng đan điền của cậu giờ đây đang bị hàng trăm ngàn sợi tơ nhỏ màu máu cùng đám kim châm kia khiến cho xáo trộn hết cả lên.
Kim châm thì xé gió lao vút đi, tơ đỏ thì cứ như là đỉa đói mà bám sát ở phía sau, tình thế giằng co này khiến cho cả người Tử Thanh run lên vì đau đớn, cảm giác buốt lạnh ngay lập tức xuất hiện làm cho cậu đau đến mức không thở nổi.
- A, đau quá, lạnh quá.
Sao tự nhiên lại đau thế này, cái đống tơ đỏ với mấy cái kim kia đang đánh nhau đấy à?
Đau chết mất thôi...
Ngay vào lúc cậu sắp ngất đi vì đau và lạnh thì từ lớp áo lụa trên người chợt có vô vàn những sợi linh khí màu đen ánh kim ầm ầm chảy vào trong máu thịt, cứ mỗi một nơi mà luồng linh khí này đi qua thì sự đau đớn cùng buốt lạnh lại giảm đi thêm một chút.
Sau đó, khi luồng linh khí màu đen ánh kim đi tới đan điền thì liền lập tức kết hợp cùng với vô vàn những sợi tơ nhỏ màu máu trói chặt mấy cái kim bạc kia lại.
Dưới sự mơ màng của Tử Thanh, hai luồng linh lực màu đen ánh kim và màu đỏ tươi rất nhanh đã có thể ép chặt mười cây kim bạc kia lại cùng một chỗ.
Chiếc gương đồng cũ kỹ cũng không chịu yếu thế, ánh sáng đỏ hồng lóe lên, mười cây kim bạc lập tức bị ba loại khí thế khủng bố ép xuống thật chặt không dám nhúc nhích.
Đến cuối cùng, vốn chỉ là mười cây kim châm đã bị đè nén và phân tách mà biến thành con số một trăm, hơn nữa kích thước của mỗi một cây kim cũng nhỏ đi hơn một đoạn, theo như ước chừng của Tử Thanh thì chắc là chỉ dài khoảng tầm năm sáu phân một chút mà thôi.
Đáng chú ý là, ở ngay phần đuôi của kim châm chẳng biết từ lúc nào đã hình thành nên một cái lỗ nhỏ kỳ lạ, nếu như nhìn kỹ thì có vẻ giống với hình dạng của một chiếc đuôi Phượng, ngay chính giữa bị người ta đục một lỗ nhỏ để xỏ sợi tơ màu máu qua.
Lúc này thì cậu bạn Tử Thanh sớm đã bình thường trở lại, sau khi dùng linh thức quan sát kỹ thì chợt nghe cậu cười lớn mấy cái rồi kêu lên.
- Ha ha ha ha.
Cái này... mấy cái kim này, cộng thêm chỉ đỏ nữa, ơ thế chúng mày tính cho tao luyện Quỳ Hoa Bảo Điển giống như Đông Phương Bất Bại thật à?
Ha ha ha ha.
- Từ từ, luyện Quỳ Hoa Bảo Điển là phải tự thiến nhá, anh mày không có muốn bị cắt đâu.
Gì chứ hai mươi mấy năm nay anh mày còn chưa được khai đao lần nào đây này, tự nhiên cắt đi là toang đấy.
Sau một hồi kêu gào khản cổ thì cậu bạn Tử Thanh cũng lấy lại được bình tĩnh, sau đó lại nghe cậu cười cười tự nói.
- Mà cho dù là anh mày muốn luyện thì cũng làm gì có Quỳ Hoa Bảo Điển đâu mà luyện, chả lẽ cái môn võ công do ông tác giả Kim Dung kia viết ra nó lại xuyên không chạy về đây cho mình luyện à?
Vô lý, nhảm nhí, phản khoa học.
Chậc chậc, không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà Tử Thanh còn chưa cười được lâu thì trong não của cậu chợt hiện lên một loạt những thông tin về bí mật của hang động này, trong đó tình cờ là lại xuất hiện một chiếc hộp sắt kỳ lạ bừng bừng lửa cháy nằm sâu dưới đáy hồ dung nham nơi mà cậu vẫn hay ngâm mình.
Chầm chậm đi tới hồ dung nham, sau khi tự an ủi bản thân một chút thì chợt thấy cậu nhảy ùm một cái xuống dòng nham thạch nóng cháy rồi chìm hẳn.
Một lúc lâu sau, giữa dòng nham thạch chợt có một bàn tay nhỏ nhỏ trắng trắng trồi lên, bên trên còn nâng một chiếc hộp nhỏ không biết làm từ chất liệu gì vẫn đang hừng hực bốc cháy.
Sau khi trèo lên bờ, cậu bạn Tử Thanh cố nén cơn tò mò đang trào dâng trong lòng mà từ từ cẩn thận mở chiếc hộp sắt ra.
- Ý, có một quyển sách này.
Quỳ... Quỳ Hoa Bảo Điển?
Ối giời mẹ ơi, tao đang mơ à?
Sao lại có Quỳ Hoa Bảo Điển ở đây?
Không, không thể nào luôn ấy...
- Ái úi.
Đau, đau thật.
Tao không mơ à?
Cơn đau nhức do vừa bị nhéo một cái thật mạnh trên má khiến cho Tử Thanh không thể nào không tin rằng tất cả những chuyện vừa mới xảy ra là sự thật.
Cầm một quyển sách ấm nóng trên tay, cậu bạn Tử Thanh méo miệng mếu máo tự lẩm bẩm.
- Bà mẹ, xong rồi, hay là do mình chửi Thiên đạo ở đây nhiều quá nên mới bị phạt à?
Ôi luyện cái này là phải tự thiến đấy.
Òa òa, em sai rồi, cho em xin lỗi đi mà, em không muốn biến thành thái giám hay công công đâu.
Hu hu hu hu...
Lần này cậu bạn Tử Thanh đã bị đả kích tinh thần cực mạnh, vốn cậu chỉ nói đùa về môn võ công như Quỳ Hoa Bảo Điển mà thôi, ai ngờ đâu môn võ này lại thật sự xuyên không vào trong thế giới tu tiên nơi này, mà trớ trêu thế nào lại còn để cho cậu tìm được nữa.
- Đùa chứ, đầu tiên là cái gương đồng đỏ đỏ cũ cũ, sau là kim châm bạc trắng điêu khắc rườm rà, sau nữa là đến chỉ đỏ rồi áo lụa là lượt.
Òa, mấy cái này chả phải là điều kiện tốt nhất để mình suốt ngày soi gương chải chuốt, thêu thùa may vá với ăn mặc luộm thuộm à?
Thôi không thích đâu, kiểu dở dở ương ương như này sao mà sống được?
Bị cuốn sách Quỳ Hoa Bảo Điển khiến cho khóc lóc kêu gào một phen, đến khi luồng khí lạnh do ngọn Yêu phách chân hỏa kia lan tràn khắp xương sống thì Tử Thanh mới bị đau mà tỉnh táo lại.
Vội nhảy xuống hồ dung nham để ngâm mình, nhưng dường như là sau khi Tử Thanh lấy mất chiếc hộp kia đi thì độ nóng của nham thạch đã giảm hơn nửa, cho nên cảm giác đau đớn do lạnh buốt gây ra vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Trong não chợt vang lên một câu nói rất nhỏ, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, cứ như là giọng của mấy người đóng vai thái giám trong phim cổ trang cung đấu khiến cho Tử Thanh nghe thấy mà nổi cả gai óc.
- Quỳ Hoa Bảo Điển ơi Quỳ Hoa Bảo Điển.
Thân ảnh hệt như quỷ mị, xuất quỷ nhập thần, mỗi kim bay về một hướng, mỗi bước đoạt một mạng người.
Kim xuất khỏi tay, chỉ hồng bay lượn thành tuyến, giang hồ võ đạo thoáng chốc máu chảy thành sông.
Bảo điển à bảo điển, ác hỏa không trừ, người luyện khó lòng mà thành thần công.
Ài...
Một tiếng thở dài cuối cùng vừa dứt thì toàn bộ cuốn sách bỗng chợt hừng hực bốc cháy, sau đó bất ngờ lại biến thành một đốm lửa nhỏ bay thẳng vào giữa lồng ngực của Tử Thanh, hoàn toàn bám chặt vào trái tim của cậu.
Đúng lúc này, một luồng cảm giác nóng bỏng chợt từ trái tim truyền đi chạy dọc theo từng đường kinh mạch mà len lỏi tới khắp toàn thân của cậu.
Cả người Tử Thanh vốn đang run lên vì lạnh cũng dần dần ấm áp trở lại, ngọn lửa lạnh băng của Ám Nguyệt Thiên Điêu cũng nhanh chóng bị ép cho lui trở về.
Há miệng thở dốc mấy cái, cậu bạn Tử Thanh lúc bấy giờ giống như là mới vừa hiểu ra một điều gì đấy cực kỳ quan trọng mà kích động hô lên.
- A, mình hiểu rồi.
Mình sẽ không phải tự thiến, mình sẽ không phải làm thái giám.
Ha ha ha ha.
Anh mày biết mà, cái con chồn già kia, mày tưởng mày hại được anh á, còn khuya nhé.
- Quỳ Hoa Bảo Điển này theo như nguyên tác thì chính là một bản kiếm phổ do hai vợ chồng viết ra, thế nên bản chất của nó chắc chắn là phải luyện kiếm.
Nhưng mà cái này là một bộ kiếm phổ thuộc loại Dương tà, kiểu như Ma hỏa cực nóng ấy, với lại Đông Phương Bất Bại là đàn ông, cơ thể đã thuộc vào loại cực dương rồi, luyện cái này cũng là cực dương nữa cho nên mới bị bốc hỏa mà phát dục...
- Bảo sao mấy người đàn ông muốn luyện cái này thì phải tự thiến là đúng rồi, cực dương cộng cực dương thì chả bốc hỏa à, có khi còn nổ bùng lên ấy chứ.
Kiểu giống như là mấy ông uống thuốc kích dục quá liều ấy nhỉ, nóng bừng bừng luôn, nguy cơ đứt mạch máu hay vỡ mạch máu cực cao.
Mà nếu thiến đi rồi thì hết cái chỗ tạo ra dương khí, cơ thể cũng trở thành âm thịnh dương suy, luyện cái môn này đâm ra lại vừa lúc bù vào.
Tuyệt, tuyệt vời, mình thông minh thật đấy.
Ha ha ha ha.
Sau khi âm thầm đoán ra được bản chất của sự việc thì cậu bạn Tử Thanh lại cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Vốn dĩ cậu còn đang chửi rủa Thiên đạo bất công không cho cậu nổi một loại công pháp gì tốt cả, nhưng nay lại tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển, mà cái môn võ công cực dương tà này lại còn giao đúng cho một người đang bị hàn hỏa tra tấn như cậu thì phải nói là cứ như tặng cậu chăn lông trong mùa đông ấy, cực kỳ hợp lý và đúng lúc.
Bởi vì cái ngọn lửa kia bám chặt vào linh căn bên trong đan điền của cậu, xu thế lại gần với xương cột sống nhất, cho nên cứ mỗi khi mà nó bùng lên thì cậu lại cảm thấy cực kỳ đau buốt, cả người cũng do luồng khí lạnh này tỏa ra mà run lên bần bật.
Nếu xét theo đạo lý âm dương thì bây giờ cả cái cơ thể của cậu nó đang tràn đầy khí lạnh cực âm, cho nên nếu như cậu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mang tính cực dương này thì cũng không cần giống như là nhân vật Đông Phương Bất Bại kia mà tự thiến làm gì nữa.
Chưa nói đến việc, vốn dĩ cậu tu luyện Vô Ảnh Kiếm Quyết là một môn kiếm pháp, thế nhưng pháp khí mà cậu dùng lại là roi, khi thì cứng như kiếm, lúc lại mềm mại như dải lụa, cái này cũng là đạo lý âm dương bổ trợ đấy chứ.
Hơn nữa, cậu bạn Tử Thanh còn ôm trong lòng một ý nghĩ táo bạo không giống ai, cho nên khi phát hiện mình xuyên không tới đây thì cậu mới không chọn kiếm, chọn thương hay là đao búa gì giống với những người khác.
Mà cũng bởi vì cậu đã đọc qua cả trăm bộ tiểu thuyết tu tiên, thấy nhân vật chính lúc nào cũng là kiếm tu dùng kiếm, rồi thì dùng đao dùng thương, số ít khác lại dùng chùy búa với dùng quạt, thế nên cậu mới quyết định lựa chọn dùng roi cho khác biệt.
Nhưng giờ thì đã tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển, lại sẵn có kim châm và chỉ đỏ là những món linh khí đỉnh cấp, vậy nên Tử Thanh đã hoàn toàn đổi ý chuyển qua luyện một môn công pháp vô cùng bá đạo như Quỳ Hoa Bảo Điển.
Lần này nhờ có ngọn lửa cực lạnh trong người thức tỉnh được mạch suy nghĩ linh hoạt trong đầu, nên cậu bạn Tử Thanh với lối suy diễn logic điển hình của một Fan cứng chính hiệu của tiểu thuyết tu tiên thì cậu liền lập tức định hình được con đường tu luyện của mình sau này.
Giờ đây Ngân Tằm đã chết, mà trên người cậu lại có quá nhiều bảo bối khiến cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, vậy nên sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cậu liền quyết định chọn cách ở lại lòng đất âm u nơi này để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chờ đến khi nào cậu đủ sức tự bảo vệ bản thân thì mới rời đi.
Mà lúc này, ở bên phía Hàn Hi cũng đang diễn ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Vốn dĩ là cảnh giới tu vi của Hàn Hi cao hơn Ngô Tầm rất nhiều, nhưng bởi vì còn phải áp chế phong ấn tu vi cho nên tình thế mới có chút không mấy khả quan.
Hơn nữa Ngô Tầm có trong tay hai món trung phẩm pháp khí là Xuy Hỏa Kiếm cùng Hỏa Vân Châu, cộng thêm công pháp hệ Hỏa của hắn thì lại càng kích phát ra tiềm lực của bản thân thêm mấy lần.
Nhìn Mộc khí trên người Hàn Hi đã bị ép cho không thể nào phát tán ra ngoài được nữa, Ngô Tầm lúc này hừng hực lửa chiến liền vung tay lên ném Xuy Hỏa Kiếm thẳng về phía ngực Hàn Hi, hiển nhiêu giao thủ đã lâu khiến cho hắn không được yên tâm mà phải cắn răng ra đòn hạ sát thủ.
Như đoán được tâm lý của Ngô Tầm, chỉ thấy Hàn Hi lúc này lật ngược cây đàn gỗ trên tay đẩy nó sang một bên, bàn tay còn lại cũng lập tức xuất hiện ra một đóa hoa kỳ lạ màu đỏ đậm.
Đóa hoa này lớn hơn một mét, bên rìa cánh hoa hẹp dài phủ đầy những gai nhọn hình răng cưa, cánh hoa xếp thành ba tầng nhìn có chút giống với một đóa Mạn Đà La cỡ lớn, đặc biệt là phần chính giữa của nhụy hoa, nơi đó ngoài một viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng đỏ ra thì không hề có nhụy hoa hay gì cả.
Đóa hoa này vừa xuất hiện thì lửa đỏ hừng hực bốc cháy xung quanh ngay lập tức bị nó hút vào viên ngọc nhỏ, tất cả những trưởng lão của Tử Vân Tông có mặt ở đây đều vì sự xuất hiện của đóa hoa lạ này mà cảm thấy kinh hãi.
- Linh thảo thượng phẩm cấp bốn Phệ Diễm Yêu Hoa?
Tiểu tử này sao lại có được loại linh thảo còn quý hơn cả một món thượng phẩm pháp khí như thế này chứ?
- Phệ Diễm Yêu Hoa?
Mau, mau cho người đi báo với Mặc thái thượng, lão nhân gia người đang luyện chế một món pháp khí rất cần hỏa châu của đóa yêu hoa này.
- Đóa Phệ Diễm Yêu Hoa này chí ít cũng phải có mấy ngàn năm tuổi thọ rồi, nhìn kích thước lớn như vậy thì chắc hẳn năng lượng không nhỏ đâu.
Nhanh đi báo cho Mặc thái thượng một câu, để người tới đây ngăn cải hai tên tiểu tử này một phen.
Không biết là đóa Phệ Diễm Yêu Hoa của mình đã gây ra động tĩnh to lớn gì, lúc này bởi vì liên tục bị ép lui nên Hàn Hi đã hoàn toàn nổi giận.
Sát khí hiện lên trong mắt, trên người Hàn Hi lập tức phóng ra vô tận ánh sáng màu xanh, sau đó, một gốc dây leo to lớn chợt hiện ra sau lưng Hàn Hi.
Gốc dây leo này giống hệt với gốc Hắc Vân Đằng của hắn, nhưng có chút khác biệt là trên thân dây leo lại phủ đầy tầng tầng gai nhọn hệt như là vô vàn những cây châm nhỏ đang chĩa thẳng ra bên ngoài.
Bởi vì đã được kịch độc ăn mòn của Tử U Hủ Độc Hoa thêm vào, cho nên độc tố trên mỗi một chiếc gai nhỏ của Hắc Vân Đằng đều có thể dễ dàng khiến cho da thịt của một tu giả dưới Bàn Huyết Cảnh bị ăn mòn thối rữa.
Trong mắt như hằn lên tia máu, Hàn Hi cất cao giọng lạnh lùng quát.
- Ngô Tầm, ngươi đáng lý không nên cho người vây giết ta và Tử Thanh, càng ngàn vạn lần không nên đẩy hắn vào tuyệt cảnh táng thân nơi miệng yêu thú.
Hôm nay, ta nhất định phải khiến ngươi bồi táng cùng với hắn.
Vũ Mộc Thần Châm, Tịch Thiên Diệt Địa.
Một tiếng quát lạnh vang lên, vô vàn gai lông màu xanh đen tựa như là mưa rào ầm ầm phóng thẳng về phía Ngô Tầm khiến cho toàn thân hắn cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Vội tung Hỏa Vân Châu và Xuy Hỏa Kiếm ra ý định cản lại Vũ Mộc Thần Châm của Hàn Hi, nhưng bởi vì Hàn Hi đã lén truyền một chút khí tức của Thanh Ngọc Linh Đằng vào gốc Hắc Vân Đằng, cho nên mỗi một chiếc gai lông phóng ra đều có uy lực ngang ngửa với một món hạ phẩm pháp khí thông thường.
"Ầm ầm ầm"
Mưa châm va vào hai món trung phẩm pháp khí vang lên từng tiếng nổ lớn như sấm rền, rất nhanh ánh sáng trên hai món pháp khí kia cũng bắt đầu có dấu hiệu không ổn.
"Bùm bùm"
Pháp khí bị mưa châm đâm nát phát ra hai trận nổ lớn, bởi vì là chủ nhân của hai món pháp khí cho nên Ngô Tầm cũng bị trọng thương mà bay mạnh ra sau rồi không ngừng nôn ra máu tươi.
- Khụ khụ.
Không.. không thể nào.
Đó... đó là... là hai kiện trung phẩm pháp khí...
Không... không...
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, Hàn Hi lơ lửng đứng giữa không trung chợt vung tay lên chuẩn bị cho đòn sát thủ cuối cùng.
- Ngô Tầm, đã đến lúc ngươi nên bồi tội với Tử Thanh rồi.
Vũ Mộc Thần Châm, Thiên Long Vũ.
Vô vàn những gai lông màu xanh đen dần ngưng tụ thành hình dạng của một con rồng lớn dài hơn mười mét, Hàn Hi cắn răng phất tay đem con rồng tràn đầy gai lông sắc nhọn này phóng thẳng về phía Ngô Tầm đang nằm gục trên nền võ đài.
Dưới tình cảnh sống chết, Ngô Tầm chợt hung hăng quát lớn, từ sau lưng hắn cũng bất ngờ bay ra một chiếc chuông đồng màu đen xám, chuông đồng đón gió hóa lớn lập tức chắn trước người Ngô Tầm phát ra một tiếng vang trầm đục.
"Boong"
Ánh mắt ngập tràn sự oán độc, Ngô Tầm vội nuốt vào mấy viên đan dược bồi bổ khí lực rồi điên cuồng gào lên.
- Ngươi muốn giết ta sao?
Đừng có mơ, đây là Già La Chuông, là pháp khí thượng phẩm đấy ngươi có biết không?
Ngươi không giết nổi ta đâu, sẽ không đâu...
Ha ha ha ha.
Nghe thấy tiếng cười lớn của Ngô Tầm, lại thấy con rồng được ngưng tụ từ vô vàn gai lông không thể đâm nát chuông lớn, đáy mắt của Hàn Hi lập tức dâng trào sát ý mãnh liệt, hai tay rất nhanh đã kết thành một ấn quyết kỳ lạ rồi hét lớn.
- Thiên Long Tiếp Mộc, Bát Long Vẫn Lạc.
Hắc Vân Đằng sau lưng Hàn Hi như nhận được mệnh lệnh mà thoáng rung lên bần bật, sau đó chợt có tám nhánh dây leo tự động đứt lìa ra rồi hóa thành tám con rồng lớn lao nhanh về phía chiếc chuông đồng trước mắt.
Một loại khí tức vẫn lạc giống như là muốn đâm rách trời cao bất ngờ ập tới, cho dù là pháp khí thượng phẩm như Già La Chuông cũng phải run lên mấy hồi.
"Boong boong boong..."
Nhìn thấy tám con rồng màu xanh đen không ngừng đâm vào chuông đồng khiến cho nó run lên như muốn vỡ nát, vị nội môn trưởng lão vốn trước đó cho Ngô Tầm mượn pháp khí cũng chợt cảm thấy lo lắng mà gào lên.
- Gia La Chuông của ta, mau.. mau ngăn tên tiểu tử kia lại đi.
Hắn muốn hủy đi pháp khí của ta, hắn dám hủy đi pháp khí của ta kìa...
Khi vị trưởng lão này nhịn không được muốn lao ra thì từ trên cao chợt có một tiếng thở dài đầy nặng nề vang lên, sau đó, dưới ánh nắng vàng chói chang chợt có một cánh chim lửa cực lớn bay tới, mỗi nơi mà chim lửa bay qua thì không khí cứ như là bị nung nóng lên mà trở nên khô khốc hơn một chút.
- Là... là Mặc thái thượng.
- Đúng là Mặc thái thượng rồi.
Kia là Thần phách của lão nhân gia Xích Viêm Điêu đấy.
- Lần này Ngô Tầm được cứu rồi...
Ánh mắt của Hàn Hi có chút mê man nhìn chằm chằm cánh chim lửa khổng lồ đang bay tới, sau đó, vòng sáng bảo hộ chợt biến mất, Già La Chuông của Ngô Tầm và Bát Long Vẫn Lạc của Hàn Hi ngay lập tức bị một vị lão giả mặc áo bào màu đỏ đứng trên lưng chim lửa một tay nắm lấy.
Năng lượng trên pháp khí cùng công kích nháy mắt bị tán đi, vị lão giả kia đem chuông đồng ném về phía gã nội môn trưởng lão vừa mới gào lên khi nãy, sau đó lạnh giọng nói.
- Cố mà giữ cho tốt, Già La Chuông này tuy chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng uy lực chân chính vượt xa những thượng phẩm pháp khí phổ thông khác.
Dĩ nhiên uy lực của nó không chỉ có như vậy, ngươi trở về tự mình tìm hiểu đi, một khi chưa nghiên cứu được thì đừng có ra ngoài.
Nói xong lại cúi đầu nhìn tám ngọn dây leo màu xanh đen trên tay, Mặc thái thượng khẽ phẩy một cái, tám ngọn dây leo này giống như là có sinh mệnh mà thoáng cái đã bay nhanh về phía Hàn Hi rồi chui thẳng vào trong người hắn.
- Đây hẳn là Hắc Vân Đằng năm ngàn năm tuổi nhỉ, rất tốt, uy lực quả thực là không hề nhỏ.
Một chiêu Bát Long Vẫn Lạc của ngươi khi nãy rất mạnh, nếu như cả tám con Mộc long cùng lúc phát nổ thì cho dù là ta cũng phải tốn chút sức lực mới ngăn cản được.
Như nhìn ra sát ý trong mắt Hàn Hi, Mặc thái thượng chỉ hừ nhẹ một cái rồi nói tiếp.
- Sự sống chết của tên phế vật này còn chưa đủ để ta can thiệp vào đâu.
Lần này lão phu đến đây là bởi vì đóa Phệ Diễm Yêu Hoa của ngươi mà thôi.
Vội vẫy tay thu lại đóa hoa màu đỏ đậm đang điên cuồng cắn nuốt hỏa khí xung quanh, Hàn Hi không chút sợ hãi mà ngẩng cao đầu cất giọng hỏi.
- Ngài muốn đóa Phệ Diễm Yêu Hoa này chắc hẳn là vì viên Phệ Diễm Châu bên trong đài hoa đúng không?
Được, ta có thể đem nó cho ngài.
Sau đó chỉ thấy hắn vuốt nhẹ cánh hoa rồi vươn tay lấy viên Phệ Diễm Châu trong nhụy hoa ra tung về phía con chim lửa to lớn.
Không nghĩ là Hàn Hi lại có thể tùy ý ném Phệ Diễm Châu mấy ngàn năm tuổi cho mình như vậy, Mặc thái thượng sau khi đón lấy viên ngọc màu đỏ tươi vào tay thì liền gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng nói.
- Rất tốt.
Phệ Diễm Yêu Hoa này ít nhất cũng đã có niên đại hơn sáu ngàn năm, mà Phệ Diễm Châu do nó tạo ra cũng ít nhất chứa sáu loại lửa trong thiên địa.
Ngươi đã tặng cho lão phu một thứ quý giá như vậy, nói đi, ngươi có yêu cầu gì không?
Khẽ thở ra một hơi, Hàn Hi từ từ nhắm lại hai mắt rồi lạnh giọng đáp.
- Ta chỉ muốn những kẻ đã ám hại Tử Thanh phải đền tội.
Tử Thanh đã bị yêu thú bắt đi, chắc hẳn cửu tử nhất sinh, mà tất cả là do cái tên Ngô Tầm này ban cho.
Hắn dẫn theo một đám người vây giết hai người bọn ta, vì vậy Tử Thanh mới phải gặp nạn...
Như là đoán được vị lão giả kia rất cần linh thảo quý hiếm Hỏa hệ, mà bản thân cũng không thích hợp giữ lại linh thảo Hỏa hệ cho lắm, vậy nên chỉ thấy Hàn Hi lại vung tay lên đem một gốc cây đỏ rực như máu đẩy về phía trước.
- Tức Diễm Liệt Hồn Hoa hơn năm ngàn năm?
Ngươi... ngươi còn có cả cái này?
Nhìn lão giả kia nhanh chóng thu lấy gốc Tức Diễm Liệt Hồn Hoa vào tay, Hàn Hi mỉm cười đầy chua chát nói.
- Gốc cây này dĩ vốn là của Tử Thanh, nếu ngài đã nhận nó, vậy thì xin ngài hãy thay Tử Thanh trừng trị những kẻ đã ám hại hắn, giúp hắn đòi lại một chút công đạo.
Nhìn thái độ thành khẩn cùng nét đau thương trên mặt Hàn Hi, lại liếc hai loại linh thảo hệ Hỏa vô cùng quý giá trên tay, Mặc thái thượng hít sâu một hơi rồi lớn tiếng quát.
- Tư Hình Điện lập tức điều tra cho ta.
Các ngươi có thể nghiêm hình thẩm vấn với tất cả nghi can, toàn bộ đều nghe theo lời tiểu tử này mà làm.
Nếu cần thì cứ đến Thất Diễm Sơn của lão phu để lấy Thiêu Tâm Hỏa, dù sao thì cũng đã lâu rồi Thiêu Tâm Hỏa chưa được đốt cháy tim can của kẻ ác nhân nào.
Sau khi nghe thấy tiếng quát lớn, hầu như là cả người của Ngô Tầm đều nhũn ra, hắn thậm chí còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hai tên đệ tử thuộc Tư Hình Điện đến xách đi, mà Hàn Hi thì vẫn đứng đó âm thầm rơi lệ.
Có lẽ đây không phải là điều hắn muốn nhất, nhưng chỉ cần giao cho tông môn thì khi điều tra ra, cái giá mà Ngô Tầm phải trả sẽ cực kỳ kinh khủng.
Quét mắt nhìn thiếu niên vẫn lẳng lặng đứng cúi mặt trên đài đá, Mặc thái thượng cũng không nỡ như vậy mà quay đi, thế nên chỉ thấy lão vung tay lên đem Hàn Hi đặt trên lưng chim lửa rồi cao giọng nói.
- Tiểu tử Hàn Hi này lão phu rất thích, vì vậy liền nhận hắn làm quan môn đệ tử, tám năm sau khi cánh cửa của đại thế giới mở ra chiêu sinh, khi đó hắn sẽ là một trong số đệ tử đại diện cho Tử Vân Tông tham gia tuyển chọn.
Tư Hình Điện, làm cho tốt việc mà lão phu đã nói, nếu không thì hỏa huyệt của Thất Diễm Sơn tùy lúc đều có thể mở ra mời các ngươi đến chơi đấy.
Hừ.
Cánh chim lửa khổng lồ lại bay đi, cả trăm ngàn người ở bên dưới lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, vị thái thượng này của bọn họ quả là tính nóng như lửa, làm chuyện gì cũng phải khiến cho người ta kinh ngạc há miệng mới thôi.
Sau đó không lâu, dưới sự thiêu đốt của Thiêu Tâm Hỏa thì đám thiếu niên đi theo Ngô Tầm cũng không chịu được thêm nữa, bọn chúng rất nhanh đã thừa nhận toàn bộ sự việc, tên đầu xỏ Ngô Tầm cũng chẳng thể trốn tránh nữa đành phải cúi đầu nhận tội.
Kết cục là Ngô Tầm và năm tên đệ tử đi theo hắn bị trừng trị cực kỳ thê thảm, hai tỷ muội vốn trước đó lợi dụng Ngô Tầm đi hạ thủ với Tử Thanh cũng bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn, nghe đâu là bị bán vào thanh lâu của nhân gian.
Còn về Hàn Hi thì đã được đích thân Mặc thái thượng thu nhận, thậm chí còn nhìn ra tư chất thượng đẳng của hắn mà dốc lòng dạy dỗ.
Cuộc sống của Hàn Hi tại Tử Vân Tông cũng tạm coi như là ổn định, mà vị Mặc thái thượng này còn vì muốn giải nỗi buồn trong lòng Hàn Hi mà đã hao tốn một món thượng phẩm pháp khí để nhờ một vị thái thượng trưởng lão khác xem giúp cho Tử Thanh một quẻ.
Sau khi nghe được vị thái thượng kia nói rằng Tử Thanh vẫn chưa chết, hơn nữa quẻ bói còn nói rằng cậu vẫn bình an vô sự, chỉ là không thể tìm ra vị trí cụ thể thì mới khiến cho Hàn Hi vui vẻ trở lại.
Về sau biết được Mặc thái thượng vì muốn giúp mình mà đã phải tốn một món thượng phẩm pháp khí, cho nên Hàn Hi lại càng thêm kính trọng vị sư phụ mới này hơn, thậm chí còn lén dùng chút linh dịch do Thanh Ngọc Linh Đằng ngưng tụ ra để pha trà cho sư phụ dùng, nhờ đó mà tuổi thọ cũng như tu vi của Mặc thái thượng mới có phần tăng tiến.
Còn về Tử Thanh, bởi vì quẻ bói chỉ có thể đoán ra là cậu vẫn bình an vô sự, hơn nữa trong họa lại nhặt được đại phúc duyên cho nên Hàn Hi cũng tạm yên tâm một chút.
Không những thế, vị thái thượng trưởng lão kia sau đó còn nói một câu rằng hai người sẽ còn có duyên gặp lại sau tám năm nữa, điều này càng khiến cho tâm tình của Hàn Hi tốt lên hơn rất nhiều, cảnh giới tu vi cũng chậm rãi tăng lên không ít.
Lần này bởi vì ngọn yêu phách chân hỏa kia bùng lên rất mãnh liệt, vì vậy cậu mới phải ngâm mình dưới dòng dung nham đến hơn nửa tháng.
Mà vốn Tử Thanh không có một môn công pháp nào đặc biệt để tu luyện, cứ vận linh lực theo như ghi chép trong Vô Ảnh Kiếm Quyết thì cũng chẳng ăn thua, cho nên muốn áp chế được khí lạnh tỏa ra thì qủa thực là vô cùng khó.
"Ọt ọt ọt"
Bụng mỡ lại réo lên liên hồi, bởi vì đã ăn khá nhiều linh quả nên giờ đây cả người cậu bạn Tử Thanh thực sự là có chút mập ra, cái bụng phẳng lì ngày trước cũng đã xuất hiện một lớp mỡ mỏng mềm mềm mịn mịn.
Vội chạy về nơi ở của Ngân Tằm, trong đầu của cậu bạn Tử Thanh bây giờ chỉ còn tràn ngập hỉnh ảnh của đủ những loại trái cây thơm ngon được bày sẵn trên bàn.
Vừa nhào tới đã nhanh chóng nắm lấy một chùm Nho cỡ lớn để nhai ngấu nghiến, Tử Thanh mải mê ăn đến mức hồn nhiên không hề phát hiện ra sự biến mất của Ngân Tằm.
Mãi một lúc lâu sau, khi chiếc bụng mỡ tròn tròn đã được lấp đầy và nhô lên qua lớp áo mỏng thì cậu mới cảm nhận được có chút kỳ lạ mà bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Ngân Tằm trong hang động.
- Ủa, chị Tằm.
Chị Tằm ơi, chị Tằm đi đâu mất rồi.
Hửm?
Bất ngờ trông thấy một chiếc áo lụa màu đen ánh kim lấp lánh được gấp gọn đặt trên chiếc giường đá, bên cạnh còn có một con tằm nhỏ nằm cuộn tròn hệt như một chiếc nhẫn bạc chợt khiến cho Tử Thanh nảy sinh chút dự cảm không lành.
Vội chạy tới cạnh giường đá, ngay khi ngón tay của Tử Thanh chạm nhẹ lên con tằm màu trắng bạc thì bóng dáng mờ ảo của một người phụ nữ bất chợt hiện ra rồi cất giọng nói.
- Tử Thanh, khi ngươi nhìn thấy hư ảnh này xuất hiện thì ta cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian rồi.
Con tằm nhỏ kia chính là lực lượng bản nguyên của ta, ngươi đem nó luyện hóa đi, sau này nó sẽ có ích rất nhiều đối với việc tu luyện của ngươi...
- Còn về tấm áo lụa bên cạnh, vốn dĩ là ta cũng không định tặng nó cho ngươi đâu, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể để cho nó tan thành tro bụi được.
Bóng người có chút mờ ảo khẽ thở dài một cái, sau đó lại nói.
- Tấm áo lụa màu hắc kim này vốn dĩ là do hai cánh của Ám Dạ ngưng luyện mà thành.
Ngày trước Ám Nguyệt Thiên Điêu vô cùng ngạo mạn, bởi vì muốn luyện chế một kiện y phục thuộc hạng cực phẩm linh khí mà đuổi giết hai phu thê chúng ta...
Lần này ta giúp ngươi luyện hóa hai cánh của Ám Dạ thành một chiếc áo lụa, chỉ cần ngươi đem nó mặc lên người thì cho dù có là thượng phẩm linh khí cũng khó lòng mà giết được ngươi...
Như đã đoán ra được suy nghĩ của Tử Thanh, lúc này lại nghe thấy người phụ nữa kia mở lời nói tiếp.
- Ta và Ám Dạ vốn là đã sớm đạt tới cảnh giới Niết Bàn từ rất lâu, chỉ còn chút nữa thôi thì có thể chạm tới Luân Hồi rồi.
Vậy nên tấm áo lụa kia chân chính là một kiện cực phẩm linh khí, nếu đem so với mấy thứ thượng phẩm linh khí gì đó thì đúng là khác xa đến một trời một vực...
Sau đó Tử Thanh mới biết, thì ra trong những ngày mà cậu ngâm mình trong dung nham thì Ngân Tằm đã quyết định tự mình giải thoát, có lẽ kể từ lúc mà cậu nói ra việc mình đã hoàn toàn hủy diệt được hồn phách của Ám Nguyệt Thiên Điêu thì ý chí sống sót của Ngân Tằm đã không còn nữa rồi.
Vì vậy mà trong lúc cậu tu luyện thì Ngân Tằm đã âm thầm luyện hóa thi thể của Ám Dạ Thiền Vương, biến đôi cánh của Thiền Vương thành một tấm áo lụa màu đen ánh kim.
Còn về bản thân Ngân Tằm thì lại dùng toàn bộ bản nguyên lực lượng của mình, sau đó ngưng luyện thành một con tằm nhỏ màu bạc để lại cho Tử Thanh luyện hóa.
Trên một khía cạnh nào đó thì cậu chính là ân nhân đã trả thù giúp cho Ngân Tằm và Ám Dạ Thiền Vương, vậy nên hai món bảo bối tương đương với hai món cực phẩm linh khí này cũng chính là lễ vật báo ơn mà Ngân Tằm để lại cho cậu.
Cuối cùng, trước khi hư ảnh của Ngân Tằm hoàn toàn biến mất thì cũng đã kịp nói cho Tử Thanh biết về toàn bộ những bí mật của hang động này, ngay cả nơi trồng linh quả hay là lối ra cũng đều nói hết lại cho cậu.
Ngơ ngác đứng nhìn hư ảnh của Ngân Tằm hóa thành một tia sáng trắng bay vào giữa trán, Tử Thanh chỉ kịp cảm thấy tia sáng này không hề đơn giản thì con tằm nhỏ màu bạc chợt ngóc đầu dậy rồi bay thẳng vào bụng cậu, sau đó còn ở tại bên trong đan điền của cậu mà nhả tơ tạo thành một cái kén nhỏ màu bạc.
Trong lúc con tằm hóa kén thì tâm trí của Tử Thanh chợt lóe lên một cái rồi bắt đầu có một tia linh hồn tách ra hòa vào làm một với con tằm ở bên trong cái kén, lúc này Tử Thanh chỉ biết rằng cậu và con tằm kia đã thiết lập nên một mối quan hệ kỳ bí nào đó.
Giờ đây con tằm nhỏ bên trong đan điền của Tử Thanh chẳng khác gì một bộ phận trên cơ thể cậu cả, chỉ cần Tử Thanh có suy nghĩ gì đó thì con tằm nhỏ sẽ lập tức làm theo mà không hề có chút phản kháng nào.
Cái này có chút giống việc Tử Thanh đang điều khiển một con rối vậy, chỉ cần cậu nhấc tay thì con rối sẽ lập tức làm theo những gì mà cậu muốn.
Mà trong lúc Tử Thanh đang luyện hóa con tằm nhỏ thì những tia sáng bạc từ trên người cậu lóe lên lại vô tình chiếu vào tấm áo lụa màu đen ánh kim trên giường đá, bất ngờ là tấm áo lụa này cũng tự động bay tới quấn lên trên người cậu trở thành một chiếc áo khoác dài phủ ở bên ngoài cơ thể.
Toàn bộ những sự việc này đều không hề xuất phát từ chủ ý của cậu, mà tất cả chỉ là do luồng ý chí mỏng manh còn sót lại của Ngân Tằm tự mình hành động mà thôi.
Thế nhưng có lẽ là do Ngân Tằm đã thực sự buông bỏ đi ý niệm tồn tại, cho nên hai món bảo vật vô cùng quý giá này sau khi chủ động tự mình luyện hóa thì cũng không hề xuất hiện tình cảnh bài xích hay là khó khăn nào cho Tử Thanh cả.
Nhìn xuống chiếc áo khoác màu đen xen kẽ chút ánh đỏ đậm trên người, cậu bạn Tử Thanh có chút khó hiểu mà tự mình lầm bầm tự hỏi.
- Ủa, rõ ràng ban nãy là màu đen ánh kim mà nhỉ?
Sao bây giờ mình mặc lên nó lại ra màu đen pha đỏ như thế này nhờ, mà màu này hình như là màu hắc huyết mà.
Trông thì như màu đen, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy có màu đỏ nổi lên, vừa đen mà cũng vừa đỏ, giống kiểu như máu tươi bị đông lại ấy.
Thôi cứ gọi sừ nó là màu hắc huyết đi cho nó vuông.
Lật qua lật lại chiếc áo khoác trên người đến cả chục lần, cảm giác mềm mại thoáng mát hệt như là đang mặc trên mình một lớp lụa mỏng cực kỳ đắt tiền khiến cho cậu bạn Tử Thanh cảm thấy vô cùng thích thú.
- Uây, vừa mềm mịn lại còn vừa nhẹ nữa, cứ như là mấy cái khăn voan, khăn lụa cả trăm nghìn đô trong Shop ấy nhờ.
À mà khoan, lớp bên ngoài là màu đen, lớp bên trong sao lại màu đỏ nhỉ?
Cũng không phải, một mặt là màu đen, một mặt là màu đỏ đậm mới đúng, bảo sao nhìn lâu lại thấy ra màu hắc huyết.
Ủa, lạ lùng nhỉ?
Cũng chẳng để tâm đến màu sắc của chiếc áo do tấm lụa kia hóa thành nữa, lúc này đầu óc của Tử Thanh lại bất ngờ bị con tằm nhỏ bên trong kén bạc thu hút mất rồi.
Chỉ thấy từ trên chiếc kén tằm này phóng ra rất nhiều sợi tơ bạc, sau đó những sợi tơ này bất ngờ dọc theo những mao mạch máu trong người của cậu mà dần dần lan ra bao phủ lấy toàn bộ máu thịt trong người.
Thế rồi kén bạc cũng dần thấm đẫm máu tươi của Tử Thanh mà chuyển thành màu đỏ tươi óng ánh, con tằm nhỏ bên trong bỗng khẽ run run vài cái rồi phóng ra cả trăm ngàn sợi tơ rất nhỏ, những sợi tơ này sau khi phát hiện ra mười cây kim châm màu bạc thì ngay lập tức lao đến rồi trói chặt lấy chúng.
Tử Thanh cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngừng lại, bởi vì trong vùng đan điền của cậu giờ đây đang bị hàng trăm ngàn sợi tơ nhỏ màu máu cùng đám kim châm kia khiến cho xáo trộn hết cả lên.
Kim châm thì xé gió lao vút đi, tơ đỏ thì cứ như là đỉa đói mà bám sát ở phía sau, tình thế giằng co này khiến cho cả người Tử Thanh run lên vì đau đớn, cảm giác buốt lạnh ngay lập tức xuất hiện làm cho cậu đau đến mức không thở nổi.
- A, đau quá, lạnh quá.
Sao tự nhiên lại đau thế này, cái đống tơ đỏ với mấy cái kim kia đang đánh nhau đấy à?
Đau chết mất thôi...
Ngay vào lúc cậu sắp ngất đi vì đau và lạnh thì từ lớp áo lụa trên người chợt có vô vàn những sợi linh khí màu đen ánh kim ầm ầm chảy vào trong máu thịt, cứ mỗi một nơi mà luồng linh khí này đi qua thì sự đau đớn cùng buốt lạnh lại giảm đi thêm một chút.
Sau đó, khi luồng linh khí màu đen ánh kim đi tới đan điền thì liền lập tức kết hợp cùng với vô vàn những sợi tơ nhỏ màu máu trói chặt mấy cái kim bạc kia lại.
Dưới sự mơ màng của Tử Thanh, hai luồng linh lực màu đen ánh kim và màu đỏ tươi rất nhanh đã có thể ép chặt mười cây kim bạc kia lại cùng một chỗ.
Chiếc gương đồng cũ kỹ cũng không chịu yếu thế, ánh sáng đỏ hồng lóe lên, mười cây kim bạc lập tức bị ba loại khí thế khủng bố ép xuống thật chặt không dám nhúc nhích.
Đến cuối cùng, vốn chỉ là mười cây kim châm đã bị đè nén và phân tách mà biến thành con số một trăm, hơn nữa kích thước của mỗi một cây kim cũng nhỏ đi hơn một đoạn, theo như ước chừng của Tử Thanh thì chắc là chỉ dài khoảng tầm năm sáu phân một chút mà thôi.
Đáng chú ý là, ở ngay phần đuôi của kim châm chẳng biết từ lúc nào đã hình thành nên một cái lỗ nhỏ kỳ lạ, nếu như nhìn kỹ thì có vẻ giống với hình dạng của một chiếc đuôi Phượng, ngay chính giữa bị người ta đục một lỗ nhỏ để xỏ sợi tơ màu máu qua.
Lúc này thì cậu bạn Tử Thanh sớm đã bình thường trở lại, sau khi dùng linh thức quan sát kỹ thì chợt nghe cậu cười lớn mấy cái rồi kêu lên.
- Ha ha ha ha.
Cái này... mấy cái kim này, cộng thêm chỉ đỏ nữa, ơ thế chúng mày tính cho tao luyện Quỳ Hoa Bảo Điển giống như Đông Phương Bất Bại thật à?
Ha ha ha ha.
- Từ từ, luyện Quỳ Hoa Bảo Điển là phải tự thiến nhá, anh mày không có muốn bị cắt đâu.
Gì chứ hai mươi mấy năm nay anh mày còn chưa được khai đao lần nào đây này, tự nhiên cắt đi là toang đấy.
Sau một hồi kêu gào khản cổ thì cậu bạn Tử Thanh cũng lấy lại được bình tĩnh, sau đó lại nghe cậu cười cười tự nói.
- Mà cho dù là anh mày muốn luyện thì cũng làm gì có Quỳ Hoa Bảo Điển đâu mà luyện, chả lẽ cái môn võ công do ông tác giả Kim Dung kia viết ra nó lại xuyên không chạy về đây cho mình luyện à?
Vô lý, nhảm nhí, phản khoa học.
Chậc chậc, không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà Tử Thanh còn chưa cười được lâu thì trong não của cậu chợt hiện lên một loạt những thông tin về bí mật của hang động này, trong đó tình cờ là lại xuất hiện một chiếc hộp sắt kỳ lạ bừng bừng lửa cháy nằm sâu dưới đáy hồ dung nham nơi mà cậu vẫn hay ngâm mình.
Chầm chậm đi tới hồ dung nham, sau khi tự an ủi bản thân một chút thì chợt thấy cậu nhảy ùm một cái xuống dòng nham thạch nóng cháy rồi chìm hẳn.
Một lúc lâu sau, giữa dòng nham thạch chợt có một bàn tay nhỏ nhỏ trắng trắng trồi lên, bên trên còn nâng một chiếc hộp nhỏ không biết làm từ chất liệu gì vẫn đang hừng hực bốc cháy.
Sau khi trèo lên bờ, cậu bạn Tử Thanh cố nén cơn tò mò đang trào dâng trong lòng mà từ từ cẩn thận mở chiếc hộp sắt ra.
- Ý, có một quyển sách này.
Quỳ... Quỳ Hoa Bảo Điển?
Ối giời mẹ ơi, tao đang mơ à?
Sao lại có Quỳ Hoa Bảo Điển ở đây?
Không, không thể nào luôn ấy...
- Ái úi.
Đau, đau thật.
Tao không mơ à?
Cơn đau nhức do vừa bị nhéo một cái thật mạnh trên má khiến cho Tử Thanh không thể nào không tin rằng tất cả những chuyện vừa mới xảy ra là sự thật.
Cầm một quyển sách ấm nóng trên tay, cậu bạn Tử Thanh méo miệng mếu máo tự lẩm bẩm.
- Bà mẹ, xong rồi, hay là do mình chửi Thiên đạo ở đây nhiều quá nên mới bị phạt à?
Ôi luyện cái này là phải tự thiến đấy.
Òa òa, em sai rồi, cho em xin lỗi đi mà, em không muốn biến thành thái giám hay công công đâu.
Hu hu hu hu...
Lần này cậu bạn Tử Thanh đã bị đả kích tinh thần cực mạnh, vốn cậu chỉ nói đùa về môn võ công như Quỳ Hoa Bảo Điển mà thôi, ai ngờ đâu môn võ này lại thật sự xuyên không vào trong thế giới tu tiên nơi này, mà trớ trêu thế nào lại còn để cho cậu tìm được nữa.
- Đùa chứ, đầu tiên là cái gương đồng đỏ đỏ cũ cũ, sau là kim châm bạc trắng điêu khắc rườm rà, sau nữa là đến chỉ đỏ rồi áo lụa là lượt.
Òa, mấy cái này chả phải là điều kiện tốt nhất để mình suốt ngày soi gương chải chuốt, thêu thùa may vá với ăn mặc luộm thuộm à?
Thôi không thích đâu, kiểu dở dở ương ương như này sao mà sống được?
Bị cuốn sách Quỳ Hoa Bảo Điển khiến cho khóc lóc kêu gào một phen, đến khi luồng khí lạnh do ngọn Yêu phách chân hỏa kia lan tràn khắp xương sống thì Tử Thanh mới bị đau mà tỉnh táo lại.
Vội nhảy xuống hồ dung nham để ngâm mình, nhưng dường như là sau khi Tử Thanh lấy mất chiếc hộp kia đi thì độ nóng của nham thạch đã giảm hơn nửa, cho nên cảm giác đau đớn do lạnh buốt gây ra vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Trong não chợt vang lên một câu nói rất nhỏ, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, cứ như là giọng của mấy người đóng vai thái giám trong phim cổ trang cung đấu khiến cho Tử Thanh nghe thấy mà nổi cả gai óc.
- Quỳ Hoa Bảo Điển ơi Quỳ Hoa Bảo Điển.
Thân ảnh hệt như quỷ mị, xuất quỷ nhập thần, mỗi kim bay về một hướng, mỗi bước đoạt một mạng người.
Kim xuất khỏi tay, chỉ hồng bay lượn thành tuyến, giang hồ võ đạo thoáng chốc máu chảy thành sông.
Bảo điển à bảo điển, ác hỏa không trừ, người luyện khó lòng mà thành thần công.
Ài...
Một tiếng thở dài cuối cùng vừa dứt thì toàn bộ cuốn sách bỗng chợt hừng hực bốc cháy, sau đó bất ngờ lại biến thành một đốm lửa nhỏ bay thẳng vào giữa lồng ngực của Tử Thanh, hoàn toàn bám chặt vào trái tim của cậu.
Đúng lúc này, một luồng cảm giác nóng bỏng chợt từ trái tim truyền đi chạy dọc theo từng đường kinh mạch mà len lỏi tới khắp toàn thân của cậu.
Cả người Tử Thanh vốn đang run lên vì lạnh cũng dần dần ấm áp trở lại, ngọn lửa lạnh băng của Ám Nguyệt Thiên Điêu cũng nhanh chóng bị ép cho lui trở về.
Há miệng thở dốc mấy cái, cậu bạn Tử Thanh lúc bấy giờ giống như là mới vừa hiểu ra một điều gì đấy cực kỳ quan trọng mà kích động hô lên.
- A, mình hiểu rồi.
Mình sẽ không phải tự thiến, mình sẽ không phải làm thái giám.
Ha ha ha ha.
Anh mày biết mà, cái con chồn già kia, mày tưởng mày hại được anh á, còn khuya nhé.
- Quỳ Hoa Bảo Điển này theo như nguyên tác thì chính là một bản kiếm phổ do hai vợ chồng viết ra, thế nên bản chất của nó chắc chắn là phải luyện kiếm.
Nhưng mà cái này là một bộ kiếm phổ thuộc loại Dương tà, kiểu như Ma hỏa cực nóng ấy, với lại Đông Phương Bất Bại là đàn ông, cơ thể đã thuộc vào loại cực dương rồi, luyện cái này cũng là cực dương nữa cho nên mới bị bốc hỏa mà phát dục...
- Bảo sao mấy người đàn ông muốn luyện cái này thì phải tự thiến là đúng rồi, cực dương cộng cực dương thì chả bốc hỏa à, có khi còn nổ bùng lên ấy chứ.
Kiểu giống như là mấy ông uống thuốc kích dục quá liều ấy nhỉ, nóng bừng bừng luôn, nguy cơ đứt mạch máu hay vỡ mạch máu cực cao.
Mà nếu thiến đi rồi thì hết cái chỗ tạo ra dương khí, cơ thể cũng trở thành âm thịnh dương suy, luyện cái môn này đâm ra lại vừa lúc bù vào.
Tuyệt, tuyệt vời, mình thông minh thật đấy.
Ha ha ha ha.
Sau khi âm thầm đoán ra được bản chất của sự việc thì cậu bạn Tử Thanh lại cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Vốn dĩ cậu còn đang chửi rủa Thiên đạo bất công không cho cậu nổi một loại công pháp gì tốt cả, nhưng nay lại tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển, mà cái môn võ công cực dương tà này lại còn giao đúng cho một người đang bị hàn hỏa tra tấn như cậu thì phải nói là cứ như tặng cậu chăn lông trong mùa đông ấy, cực kỳ hợp lý và đúng lúc.
Bởi vì cái ngọn lửa kia bám chặt vào linh căn bên trong đan điền của cậu, xu thế lại gần với xương cột sống nhất, cho nên cứ mỗi khi mà nó bùng lên thì cậu lại cảm thấy cực kỳ đau buốt, cả người cũng do luồng khí lạnh này tỏa ra mà run lên bần bật.
Nếu xét theo đạo lý âm dương thì bây giờ cả cái cơ thể của cậu nó đang tràn đầy khí lạnh cực âm, cho nên nếu như cậu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mang tính cực dương này thì cũng không cần giống như là nhân vật Đông Phương Bất Bại kia mà tự thiến làm gì nữa.
Chưa nói đến việc, vốn dĩ cậu tu luyện Vô Ảnh Kiếm Quyết là một môn kiếm pháp, thế nhưng pháp khí mà cậu dùng lại là roi, khi thì cứng như kiếm, lúc lại mềm mại như dải lụa, cái này cũng là đạo lý âm dương bổ trợ đấy chứ.
Hơn nữa, cậu bạn Tử Thanh còn ôm trong lòng một ý nghĩ táo bạo không giống ai, cho nên khi phát hiện mình xuyên không tới đây thì cậu mới không chọn kiếm, chọn thương hay là đao búa gì giống với những người khác.
Mà cũng bởi vì cậu đã đọc qua cả trăm bộ tiểu thuyết tu tiên, thấy nhân vật chính lúc nào cũng là kiếm tu dùng kiếm, rồi thì dùng đao dùng thương, số ít khác lại dùng chùy búa với dùng quạt, thế nên cậu mới quyết định lựa chọn dùng roi cho khác biệt.
Nhưng giờ thì đã tìm được Quỳ Hoa Bảo Điển, lại sẵn có kim châm và chỉ đỏ là những món linh khí đỉnh cấp, vậy nên Tử Thanh đã hoàn toàn đổi ý chuyển qua luyện một môn công pháp vô cùng bá đạo như Quỳ Hoa Bảo Điển.
Lần này nhờ có ngọn lửa cực lạnh trong người thức tỉnh được mạch suy nghĩ linh hoạt trong đầu, nên cậu bạn Tử Thanh với lối suy diễn logic điển hình của một Fan cứng chính hiệu của tiểu thuyết tu tiên thì cậu liền lập tức định hình được con đường tu luyện của mình sau này.
Giờ đây Ngân Tằm đã chết, mà trên người cậu lại có quá nhiều bảo bối khiến cho người ta đỏ mắt thèm thuồng, vậy nên sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cậu liền quyết định chọn cách ở lại lòng đất âm u nơi này để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, chờ đến khi nào cậu đủ sức tự bảo vệ bản thân thì mới rời đi.
Mà lúc này, ở bên phía Hàn Hi cũng đang diễn ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Vốn dĩ là cảnh giới tu vi của Hàn Hi cao hơn Ngô Tầm rất nhiều, nhưng bởi vì còn phải áp chế phong ấn tu vi cho nên tình thế mới có chút không mấy khả quan.
Hơn nữa Ngô Tầm có trong tay hai món trung phẩm pháp khí là Xuy Hỏa Kiếm cùng Hỏa Vân Châu, cộng thêm công pháp hệ Hỏa của hắn thì lại càng kích phát ra tiềm lực của bản thân thêm mấy lần.
Nhìn Mộc khí trên người Hàn Hi đã bị ép cho không thể nào phát tán ra ngoài được nữa, Ngô Tầm lúc này hừng hực lửa chiến liền vung tay lên ném Xuy Hỏa Kiếm thẳng về phía ngực Hàn Hi, hiển nhiêu giao thủ đã lâu khiến cho hắn không được yên tâm mà phải cắn răng ra đòn hạ sát thủ.
Như đoán được tâm lý của Ngô Tầm, chỉ thấy Hàn Hi lúc này lật ngược cây đàn gỗ trên tay đẩy nó sang một bên, bàn tay còn lại cũng lập tức xuất hiện ra một đóa hoa kỳ lạ màu đỏ đậm.
Đóa hoa này lớn hơn một mét, bên rìa cánh hoa hẹp dài phủ đầy những gai nhọn hình răng cưa, cánh hoa xếp thành ba tầng nhìn có chút giống với một đóa Mạn Đà La cỡ lớn, đặc biệt là phần chính giữa của nhụy hoa, nơi đó ngoài một viên ngọc nhỏ lấp lánh ánh sáng đỏ ra thì không hề có nhụy hoa hay gì cả.
Đóa hoa này vừa xuất hiện thì lửa đỏ hừng hực bốc cháy xung quanh ngay lập tức bị nó hút vào viên ngọc nhỏ, tất cả những trưởng lão của Tử Vân Tông có mặt ở đây đều vì sự xuất hiện của đóa hoa lạ này mà cảm thấy kinh hãi.
- Linh thảo thượng phẩm cấp bốn Phệ Diễm Yêu Hoa?
Tiểu tử này sao lại có được loại linh thảo còn quý hơn cả một món thượng phẩm pháp khí như thế này chứ?
- Phệ Diễm Yêu Hoa?
Mau, mau cho người đi báo với Mặc thái thượng, lão nhân gia người đang luyện chế một món pháp khí rất cần hỏa châu của đóa yêu hoa này.
- Đóa Phệ Diễm Yêu Hoa này chí ít cũng phải có mấy ngàn năm tuổi thọ rồi, nhìn kích thước lớn như vậy thì chắc hẳn năng lượng không nhỏ đâu.
Nhanh đi báo cho Mặc thái thượng một câu, để người tới đây ngăn cải hai tên tiểu tử này một phen.
Không biết là đóa Phệ Diễm Yêu Hoa của mình đã gây ra động tĩnh to lớn gì, lúc này bởi vì liên tục bị ép lui nên Hàn Hi đã hoàn toàn nổi giận.
Sát khí hiện lên trong mắt, trên người Hàn Hi lập tức phóng ra vô tận ánh sáng màu xanh, sau đó, một gốc dây leo to lớn chợt hiện ra sau lưng Hàn Hi.
Gốc dây leo này giống hệt với gốc Hắc Vân Đằng của hắn, nhưng có chút khác biệt là trên thân dây leo lại phủ đầy tầng tầng gai nhọn hệt như là vô vàn những cây châm nhỏ đang chĩa thẳng ra bên ngoài.
Bởi vì đã được kịch độc ăn mòn của Tử U Hủ Độc Hoa thêm vào, cho nên độc tố trên mỗi một chiếc gai nhỏ của Hắc Vân Đằng đều có thể dễ dàng khiến cho da thịt của một tu giả dưới Bàn Huyết Cảnh bị ăn mòn thối rữa.
Trong mắt như hằn lên tia máu, Hàn Hi cất cao giọng lạnh lùng quát.
- Ngô Tầm, ngươi đáng lý không nên cho người vây giết ta và Tử Thanh, càng ngàn vạn lần không nên đẩy hắn vào tuyệt cảnh táng thân nơi miệng yêu thú.
Hôm nay, ta nhất định phải khiến ngươi bồi táng cùng với hắn.
Vũ Mộc Thần Châm, Tịch Thiên Diệt Địa.
Một tiếng quát lạnh vang lên, vô vàn gai lông màu xanh đen tựa như là mưa rào ầm ầm phóng thẳng về phía Ngô Tầm khiến cho toàn thân hắn cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Vội tung Hỏa Vân Châu và Xuy Hỏa Kiếm ra ý định cản lại Vũ Mộc Thần Châm của Hàn Hi, nhưng bởi vì Hàn Hi đã lén truyền một chút khí tức của Thanh Ngọc Linh Đằng vào gốc Hắc Vân Đằng, cho nên mỗi một chiếc gai lông phóng ra đều có uy lực ngang ngửa với một món hạ phẩm pháp khí thông thường.
"Ầm ầm ầm"
Mưa châm va vào hai món trung phẩm pháp khí vang lên từng tiếng nổ lớn như sấm rền, rất nhanh ánh sáng trên hai món pháp khí kia cũng bắt đầu có dấu hiệu không ổn.
"Bùm bùm"
Pháp khí bị mưa châm đâm nát phát ra hai trận nổ lớn, bởi vì là chủ nhân của hai món pháp khí cho nên Ngô Tầm cũng bị trọng thương mà bay mạnh ra sau rồi không ngừng nôn ra máu tươi.
- Khụ khụ.
Không.. không thể nào.
Đó... đó là... là hai kiện trung phẩm pháp khí...
Không... không...
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má, Hàn Hi lơ lửng đứng giữa không trung chợt vung tay lên chuẩn bị cho đòn sát thủ cuối cùng.
- Ngô Tầm, đã đến lúc ngươi nên bồi tội với Tử Thanh rồi.
Vũ Mộc Thần Châm, Thiên Long Vũ.
Vô vàn những gai lông màu xanh đen dần ngưng tụ thành hình dạng của một con rồng lớn dài hơn mười mét, Hàn Hi cắn răng phất tay đem con rồng tràn đầy gai lông sắc nhọn này phóng thẳng về phía Ngô Tầm đang nằm gục trên nền võ đài.
Dưới tình cảnh sống chết, Ngô Tầm chợt hung hăng quát lớn, từ sau lưng hắn cũng bất ngờ bay ra một chiếc chuông đồng màu đen xám, chuông đồng đón gió hóa lớn lập tức chắn trước người Ngô Tầm phát ra một tiếng vang trầm đục.
"Boong"
Ánh mắt ngập tràn sự oán độc, Ngô Tầm vội nuốt vào mấy viên đan dược bồi bổ khí lực rồi điên cuồng gào lên.
- Ngươi muốn giết ta sao?
Đừng có mơ, đây là Già La Chuông, là pháp khí thượng phẩm đấy ngươi có biết không?
Ngươi không giết nổi ta đâu, sẽ không đâu...
Ha ha ha ha.
Nghe thấy tiếng cười lớn của Ngô Tầm, lại thấy con rồng được ngưng tụ từ vô vàn gai lông không thể đâm nát chuông lớn, đáy mắt của Hàn Hi lập tức dâng trào sát ý mãnh liệt, hai tay rất nhanh đã kết thành một ấn quyết kỳ lạ rồi hét lớn.
- Thiên Long Tiếp Mộc, Bát Long Vẫn Lạc.
Hắc Vân Đằng sau lưng Hàn Hi như nhận được mệnh lệnh mà thoáng rung lên bần bật, sau đó chợt có tám nhánh dây leo tự động đứt lìa ra rồi hóa thành tám con rồng lớn lao nhanh về phía chiếc chuông đồng trước mắt.
Một loại khí tức vẫn lạc giống như là muốn đâm rách trời cao bất ngờ ập tới, cho dù là pháp khí thượng phẩm như Già La Chuông cũng phải run lên mấy hồi.
"Boong boong boong..."
Nhìn thấy tám con rồng màu xanh đen không ngừng đâm vào chuông đồng khiến cho nó run lên như muốn vỡ nát, vị nội môn trưởng lão vốn trước đó cho Ngô Tầm mượn pháp khí cũng chợt cảm thấy lo lắng mà gào lên.
- Gia La Chuông của ta, mau.. mau ngăn tên tiểu tử kia lại đi.
Hắn muốn hủy đi pháp khí của ta, hắn dám hủy đi pháp khí của ta kìa...
Khi vị trưởng lão này nhịn không được muốn lao ra thì từ trên cao chợt có một tiếng thở dài đầy nặng nề vang lên, sau đó, dưới ánh nắng vàng chói chang chợt có một cánh chim lửa cực lớn bay tới, mỗi nơi mà chim lửa bay qua thì không khí cứ như là bị nung nóng lên mà trở nên khô khốc hơn một chút.
- Là... là Mặc thái thượng.
- Đúng là Mặc thái thượng rồi.
Kia là Thần phách của lão nhân gia Xích Viêm Điêu đấy.
- Lần này Ngô Tầm được cứu rồi...
Ánh mắt của Hàn Hi có chút mê man nhìn chằm chằm cánh chim lửa khổng lồ đang bay tới, sau đó, vòng sáng bảo hộ chợt biến mất, Già La Chuông của Ngô Tầm và Bát Long Vẫn Lạc của Hàn Hi ngay lập tức bị một vị lão giả mặc áo bào màu đỏ đứng trên lưng chim lửa một tay nắm lấy.
Năng lượng trên pháp khí cùng công kích nháy mắt bị tán đi, vị lão giả kia đem chuông đồng ném về phía gã nội môn trưởng lão vừa mới gào lên khi nãy, sau đó lạnh giọng nói.
- Cố mà giữ cho tốt, Già La Chuông này tuy chỉ là pháp khí thượng phẩm nhưng uy lực chân chính vượt xa những thượng phẩm pháp khí phổ thông khác.
Dĩ nhiên uy lực của nó không chỉ có như vậy, ngươi trở về tự mình tìm hiểu đi, một khi chưa nghiên cứu được thì đừng có ra ngoài.
Nói xong lại cúi đầu nhìn tám ngọn dây leo màu xanh đen trên tay, Mặc thái thượng khẽ phẩy một cái, tám ngọn dây leo này giống như là có sinh mệnh mà thoáng cái đã bay nhanh về phía Hàn Hi rồi chui thẳng vào trong người hắn.
- Đây hẳn là Hắc Vân Đằng năm ngàn năm tuổi nhỉ, rất tốt, uy lực quả thực là không hề nhỏ.
Một chiêu Bát Long Vẫn Lạc của ngươi khi nãy rất mạnh, nếu như cả tám con Mộc long cùng lúc phát nổ thì cho dù là ta cũng phải tốn chút sức lực mới ngăn cản được.
Như nhìn ra sát ý trong mắt Hàn Hi, Mặc thái thượng chỉ hừ nhẹ một cái rồi nói tiếp.
- Sự sống chết của tên phế vật này còn chưa đủ để ta can thiệp vào đâu.
Lần này lão phu đến đây là bởi vì đóa Phệ Diễm Yêu Hoa của ngươi mà thôi.
Vội vẫy tay thu lại đóa hoa màu đỏ đậm đang điên cuồng cắn nuốt hỏa khí xung quanh, Hàn Hi không chút sợ hãi mà ngẩng cao đầu cất giọng hỏi.
- Ngài muốn đóa Phệ Diễm Yêu Hoa này chắc hẳn là vì viên Phệ Diễm Châu bên trong đài hoa đúng không?
Được, ta có thể đem nó cho ngài.
Sau đó chỉ thấy hắn vuốt nhẹ cánh hoa rồi vươn tay lấy viên Phệ Diễm Châu trong nhụy hoa ra tung về phía con chim lửa to lớn.
Không nghĩ là Hàn Hi lại có thể tùy ý ném Phệ Diễm Châu mấy ngàn năm tuổi cho mình như vậy, Mặc thái thượng sau khi đón lấy viên ngọc màu đỏ tươi vào tay thì liền gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng nói.
- Rất tốt.
Phệ Diễm Yêu Hoa này ít nhất cũng đã có niên đại hơn sáu ngàn năm, mà Phệ Diễm Châu do nó tạo ra cũng ít nhất chứa sáu loại lửa trong thiên địa.
Ngươi đã tặng cho lão phu một thứ quý giá như vậy, nói đi, ngươi có yêu cầu gì không?
Khẽ thở ra một hơi, Hàn Hi từ từ nhắm lại hai mắt rồi lạnh giọng đáp.
- Ta chỉ muốn những kẻ đã ám hại Tử Thanh phải đền tội.
Tử Thanh đã bị yêu thú bắt đi, chắc hẳn cửu tử nhất sinh, mà tất cả là do cái tên Ngô Tầm này ban cho.
Hắn dẫn theo một đám người vây giết hai người bọn ta, vì vậy Tử Thanh mới phải gặp nạn...
Như là đoán được vị lão giả kia rất cần linh thảo quý hiếm Hỏa hệ, mà bản thân cũng không thích hợp giữ lại linh thảo Hỏa hệ cho lắm, vậy nên chỉ thấy Hàn Hi lại vung tay lên đem một gốc cây đỏ rực như máu đẩy về phía trước.
- Tức Diễm Liệt Hồn Hoa hơn năm ngàn năm?
Ngươi... ngươi còn có cả cái này?
Nhìn lão giả kia nhanh chóng thu lấy gốc Tức Diễm Liệt Hồn Hoa vào tay, Hàn Hi mỉm cười đầy chua chát nói.
- Gốc cây này dĩ vốn là của Tử Thanh, nếu ngài đã nhận nó, vậy thì xin ngài hãy thay Tử Thanh trừng trị những kẻ đã ám hại hắn, giúp hắn đòi lại một chút công đạo.
Nhìn thái độ thành khẩn cùng nét đau thương trên mặt Hàn Hi, lại liếc hai loại linh thảo hệ Hỏa vô cùng quý giá trên tay, Mặc thái thượng hít sâu một hơi rồi lớn tiếng quát.
- Tư Hình Điện lập tức điều tra cho ta.
Các ngươi có thể nghiêm hình thẩm vấn với tất cả nghi can, toàn bộ đều nghe theo lời tiểu tử này mà làm.
Nếu cần thì cứ đến Thất Diễm Sơn của lão phu để lấy Thiêu Tâm Hỏa, dù sao thì cũng đã lâu rồi Thiêu Tâm Hỏa chưa được đốt cháy tim can của kẻ ác nhân nào.
Sau khi nghe thấy tiếng quát lớn, hầu như là cả người của Ngô Tầm đều nhũn ra, hắn thậm chí còn chưa kịp mở miệng thì đã bị hai tên đệ tử thuộc Tư Hình Điện đến xách đi, mà Hàn Hi thì vẫn đứng đó âm thầm rơi lệ.
Có lẽ đây không phải là điều hắn muốn nhất, nhưng chỉ cần giao cho tông môn thì khi điều tra ra, cái giá mà Ngô Tầm phải trả sẽ cực kỳ kinh khủng.
Quét mắt nhìn thiếu niên vẫn lẳng lặng đứng cúi mặt trên đài đá, Mặc thái thượng cũng không nỡ như vậy mà quay đi, thế nên chỉ thấy lão vung tay lên đem Hàn Hi đặt trên lưng chim lửa rồi cao giọng nói.
- Tiểu tử Hàn Hi này lão phu rất thích, vì vậy liền nhận hắn làm quan môn đệ tử, tám năm sau khi cánh cửa của đại thế giới mở ra chiêu sinh, khi đó hắn sẽ là một trong số đệ tử đại diện cho Tử Vân Tông tham gia tuyển chọn.
Tư Hình Điện, làm cho tốt việc mà lão phu đã nói, nếu không thì hỏa huyệt của Thất Diễm Sơn tùy lúc đều có thể mở ra mời các ngươi đến chơi đấy.
Hừ.
Cánh chim lửa khổng lồ lại bay đi, cả trăm ngàn người ở bên dưới lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, vị thái thượng này của bọn họ quả là tính nóng như lửa, làm chuyện gì cũng phải khiến cho người ta kinh ngạc há miệng mới thôi.
Sau đó không lâu, dưới sự thiêu đốt của Thiêu Tâm Hỏa thì đám thiếu niên đi theo Ngô Tầm cũng không chịu được thêm nữa, bọn chúng rất nhanh đã thừa nhận toàn bộ sự việc, tên đầu xỏ Ngô Tầm cũng chẳng thể trốn tránh nữa đành phải cúi đầu nhận tội.
Kết cục là Ngô Tầm và năm tên đệ tử đi theo hắn bị trừng trị cực kỳ thê thảm, hai tỷ muội vốn trước đó lợi dụng Ngô Tầm đi hạ thủ với Tử Thanh cũng bị phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn, nghe đâu là bị bán vào thanh lâu của nhân gian.
Còn về Hàn Hi thì đã được đích thân Mặc thái thượng thu nhận, thậm chí còn nhìn ra tư chất thượng đẳng của hắn mà dốc lòng dạy dỗ.
Cuộc sống của Hàn Hi tại Tử Vân Tông cũng tạm coi như là ổn định, mà vị Mặc thái thượng này còn vì muốn giải nỗi buồn trong lòng Hàn Hi mà đã hao tốn một món thượng phẩm pháp khí để nhờ một vị thái thượng trưởng lão khác xem giúp cho Tử Thanh một quẻ.
Sau khi nghe được vị thái thượng kia nói rằng Tử Thanh vẫn chưa chết, hơn nữa quẻ bói còn nói rằng cậu vẫn bình an vô sự, chỉ là không thể tìm ra vị trí cụ thể thì mới khiến cho Hàn Hi vui vẻ trở lại.
Về sau biết được Mặc thái thượng vì muốn giúp mình mà đã phải tốn một món thượng phẩm pháp khí, cho nên Hàn Hi lại càng thêm kính trọng vị sư phụ mới này hơn, thậm chí còn lén dùng chút linh dịch do Thanh Ngọc Linh Đằng ngưng tụ ra để pha trà cho sư phụ dùng, nhờ đó mà tuổi thọ cũng như tu vi của Mặc thái thượng mới có phần tăng tiến.
Còn về Tử Thanh, bởi vì quẻ bói chỉ có thể đoán ra là cậu vẫn bình an vô sự, hơn nữa trong họa lại nhặt được đại phúc duyên cho nên Hàn Hi cũng tạm yên tâm một chút.
Không những thế, vị thái thượng trưởng lão kia sau đó còn nói một câu rằng hai người sẽ còn có duyên gặp lại sau tám năm nữa, điều này càng khiến cho tâm tình của Hàn Hi tốt lên hơn rất nhiều, cảnh giới tu vi cũng chậm rãi tăng lên không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất