Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 33: Trở về

Trước Sau
Nói xong Trương Mưu liền cười bí hiểm rồi đi mất, để lại cho Chu Lâm một bầu trời đầy sự hoang mang.

Bộ mặt khác của Nhị hoàng tử phi?

...

Thấm thoát đã một tuần trôi qua, Huyền Kính Minh đã viết tấu chương gửi về kinh thành thông báo thắng lợi.

Trong tấu chương còn viết quân binh bị thương khá nhiều, cần tịnh dưỡng, vậy nên sẽ khởi hành về muộn một chút.

Huyền Du cầm thư Nhiếp Ngạn đế gửi đến trên tay, cười nhạt: "có phụ hoàng yêu thương thế này thật cảm động."

Trong thư viết chục câu thì hết bảy câu là hỏi thăm Huyền Du. Huyền Kính Minh đọc được những dòng này sẽ nghĩ sao nhỉ?

Quân Mộ Ngọc ngồi trong lòng Huyền Du, cũng đã đọc xong thư trên tay hắn.

"Nhiếp Ngạn đế quả thật muốn ly gián ngươi với Huyền Kính Minh."

Huyền Du gấp thư lại bỏ vào trong bao sau đó nhét vào tay áo, "mặc kệ ông ta, dù sao thì quan hệ giữa chúng ta và Huyền Kính Minh cũng đã có chút gì đó tốt hơn lúc đầu. Đọc được bức thư này chắc có lẽ Huyền Kính Minh cũng sẽ không cạch mặt với ta. Khoảng thời gian ở quân doanh ngươi giúp ta tạo mối quan hệ với hắn, vậy nên ít nhất hắn vẫn biết ta không có ý muốn gây cản trở hay thù địch. Tạm thời sẽ không sao đâu."

Quân Mộ Ngọc rũ mắt suy nghĩ, đúng là lôi kéo bớt một Huyền Kính Minh cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng cũng chưa chắc Huyền Kính Minh sẽ không trở mặt, dù sao thì quan hệ giữa Huyền Du và Huyền Kính Minh vẫn chưa thật sự quá khít.

Huyền Du đưa tay xoay mặt Quân Mộ Ngọc, đặt lên môi y một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.

"Suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"

Quân Mộ Ngọc thật thà đáp: "ta đang nghĩ đến Huyền Kính Minh, nếu như có... Ưm"

Huyền Du hôn lên môi Quân Mộ Ngọc ngăn lại những lời y sắp nói, hắn cất giọng hờn giận: "phải phạt, ở bên cạnh ta còn nghĩ đến nam nhân khác sao?"

Quân Mộ Ngọc mím môi, bất đắc dĩ lườm hắn, cũng không đề cập đến việc vừa rồi, nói: "quay về lều của ngươi đi, ngươi đã ở trong lều ta suốt một canh giờ rồi đấy!"

Huyền Du bị "đuổi", gương mặt liền trở nên đen kịt, Quân Mộ Ngọc thấy vậy liền đưa tay xoa nhẹ mặt hắn như an ủi, "thật sự không thể ở thêm, nếu không sẽ bị nghi ngờ!"

Huyền Du bực dọc buông Quân Mộ Ngọc ra, thời tiết lạnh như thế này đáng ra phải ở trong phòng ôm ấp Quân Mộ Ngọc thỏa thích mới đúng. Chỉ tại Huyền Kính Minh mà hắn phải vác thân ra chiến trường giữa mùa đông lạnh giá này.



Huyền Du đi ra đến cửa liền quay mặt lại hôn nhẹ lên môi Quân Mộ Ngọc cái nữa rồi mới bịn rịn rời đi.

Quân Mộ Ngọc đưa tay sờ lên môi mình, môi mỏng không kìm được cong lên.

Quân Mộ Ngọc bước lên xe ngựa, Huyền Du ngay sau đó liền leo lên theo. Khi đã an ổn ngồi trong xe, lúc này đoàn người mới chậm rãi di chuyển.

Hôm nay sẽ trở về kinh thành, vốn dĩ Sầm Trạch cách kinh thành không xa lắm, thường chỉ mất một ngày đi nếu không dừng chân. Bây giờ lại xuất phát sớm như thế này, có lẽ khi đến kinh thành chắc cũng chỉ tầm xế chiều.

Quân Mộ Ngọc ở trong xe ngựa, an ổn ngồi cạnh Huyền Du. Thân thể y từ trước đến giờ vốn yếu ớt do mẫu thân sinh y non tháng. Bình thường cũng không đi đâu quá xa kinh thành, duy nhất lần này đến Sầm Trạch, đây là lần đầu tiên y đi xa như vậy.

Tuy ngồi xe ngựa sẽ thoải mái hơn cưỡi ngựa rất nhiều, nhưng vẫn không tránh được xốc nảy. Quân Mộ Ngọc lúc đầu ngồi nghiêm chỉnh, nhưng chẳng bao lâu lại bị xốc nảy đến đau mỏi khắp người. Huyền Du thấy vậy liền kéo y vào lòng.

"Ngồi dựa vào ta này, sẽ đỡ khó chịu hơn."

Quân Mộ Ngọc cũng không kiêng dè, bây giờ cơ thể đang đau nhứt, nhất là phần eo và lưng, y chỉ muốn có một điểm tựa thôi, mà vừa vặn Huyền Du là thích hợp nhất.

Thấy Quân Mộ Ngọc ngoan ngoãn tựa vào người mình, tâm trạng Huyền Du cũng thả lỏng.

Chuyến đi này đoàn người của Huyền Du có dừng chân lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lại cấp tốc khởi hành. Mục đích muốn về sớm một chút.

Quân Mộ Ngọc an ổn ngủ trong lòng Huyền Du, khi đến kinh thành y liền tỉnh giấc do tiếng hò reo của toàn dân bên ngoài.

Huyền Du thấy y tỉnh liền đỡ y ngồi thẳng dậy, sửa sang lại quần áo cùng mạng che mặt của y một chút mới cười nói: "chúng ta đến kinh thành rồi."

Quân Mộ Ngọc gật đầu, y đưa tay dụi mắt sau đó im lặng ngồi một bên. Huyền Du đưa tay vén mành cửa lên một chút, ý muốn nhìn tình cảnh bên ngoài.

Khắp hai bên đường đều là dân chúng tụ hợp lại. Mục đích muốn chào mừng Huyền Kính Minh và Huyền Du chiến thắng trở về.

Đoàn người tiến thẳng vào hoàng cung, chỉ cần gặp mặt diện kiến Nhiếp Ngạn đế nữa là được về nhà rồi.

Một số người nhìn theo, không khỏi lên tiếng thắc mắc: "bình thường Nhị hoàng tử khải hoàn về kinh cũng đâu có ngồi xe ngựa? Không lẽ trận chiến này ngài ấy bị thương sao?".

"Làm sao có thể, Nhị hoàng tử là chiến thần của Bắc Thụy chúng ta, làm sao có thể bị thương đến độ ngồi xe ngựa?", một người khác lên tiếng phản bác.

Huyền Du buông mành xuống, mặc kệ tiếng xào xáo ngoài kia. Hắn đưa mắt nhìn người thương bên cạnh, mỉm cười: "ta và Huyền Kính Minh vào chính điện một lát sẽ trở ra, nếu ngươi muốn về phủ trước ta sẽ bảo người đánh xe ngựa về phủ."



Quân Mộ Ngọc lắc đầu, y muốn đợi hắn.

Huyền Du cũng không ép, hắn gật đầu với y một cái rồi ra khỏi xe.

Quân Mộ Ngọc đi đường thật sự rất mệt mỏi, lúc Huyền Du trở ra leo lên xe thì thấy y cũng đã ngủ mất.

Huyền Du nhẹ nhàng đi vào, cố không gây ra tiếng động sau đó ôm Quân Mộ Ngọc vào lòng rồi cho người khởi hành về phủ.

Trước khi đến nơi hắn đã cho người bố trí thêm một xe ngựa, làm giả như Quân sư đã đi theo xe đó trở về nhà. Vì vậy sẽ không ai nghi ngờ trong xe ngựa của Nhị hoàng tử lại có thêm một người. Mà người này lại chính là vị Quân sư bí ẩn của bọn họ.

Trước cửa phủ tụ tập rất nhiều hạ nhân, biết tin họ về nên bọn họ phải ra cửa đón. Huyền Du nhẹ nhàng bế Quân Mộ Ngọc lên bước xuống xe.

Hạ nhân cùng Ngô tổng quản định cúi người bái kiến, Huyền Du liền giơ tay lên ngăn sau đó làm động tác im lặng.

Ngô tổng quản liếc nhìn người trên tay Huyền Du, liền lập tức hiểu tại sao. Ông vội cúi người rồi né sang một bên nhường đường.

Huyền Du một mạch bế Quân Mộ Ngọc về phòng mình không nói thêm nửa lời.

Ngô tổng quan nhìn theo mà không khỏi tò mò người trên tay Nhị hoàng tử là ai. Tại sao lại đeo mạng che mặt? Chưa kể lại theo Nhị hoàng tử về phủ, còn được ngài bế trên tay như vậy, không lẽ là tình nhân mới của Nhị hoàng tử sao?

Ngô tổng quản nghĩ xong liền vội bác bỏ, dù sao thì cũng là việc của chủ tử, một hạ nhân như ông không có quyền chất vấn.

...

Huyền Du đặt Quân Mộ Ngọc lên giường, y lúc này cũng cựa quậy rồi mở mắt.

Thấy y tỉnh Huyền Du liền lên tiếng: "ta làm ngươi thức sao?"

Quân Mộ Ngọc lắc đầu, y hơi nhích người vô trong chừa chỗ cho Huyền Du, "ngươi ngủ với ta một chút đi. Đi đường cả ngày rồi!"

Huyền Du không từ chối, hắn cởi bớt áo ra sau đó leo lên giường ôm Quân Mộ Ngọc. Do biết hôm nay hắn về nên mọi thứ trong phòng được chuẩn bị tất cả, than sưởi cũng đã được đốt lên từ sớm. Căn phòng cực kì ấm áp.

Quân Mộ Ngọc rúc vào người Huyền Du, hắn đưa tay tháo mạng che mặt của y ra rồi hôn nhẹ lên trán y: "ngủ đi, ta ôm ngươi!"

___________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau