Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt
Chương 77: Hồi Mười: Cuốn theo chiều gió (c)
Tay của Đoàn Cảnh Trú run cầm cập như thể đang ngồi trên ghế massage điện. Ban nãy do lo sợ quá mức nên quên bẵng sức nặng của Thạch Thuần, bây giờ cảm giác đau nhức mới truyền đến. Thật là... bế cả trăm ký chứ không thể ít hơn.
Bác sĩ chuẩn đoán Thạch Thuần bị sốc nhiệt nên gây ra tình trạng trên. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, không cần phải lo lắng cho gã ta quá mức. Hiện thời Thạch Thuần đang ngủ ngon lành trên giường bệnh. Tiếng ngáy của gã dễ khiến người nghe liên tưởng đến động cơ máy cày.
- Sao lúc ấy cậu không hô hoán lên để mọi người chạy tới giúp đỡ, mà lại phải tự thân vận động từ đầu tới cuối hả? - Yên Trần Nham cau mày nhìn Đoàn Cảnh Trú.
Đoàn Cảnh Trú vừa trộn mỳ với nước sốt, vừa trả lời bâng quơ:
- Thưa điều tra Yên, lúc ấy tôi hoảng quá hóa ngu, nên không nghĩ đến phương án trên.
Yên Trần Nham liếc mắt nhìn Nhậm Hiền Tề. Chú thở dài thườn thượt, đoạn vỗ vỗ vai Yên Trần Nham, ra hiệu rời khỏi đây.
Cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, sắc mặt của song phương đều biến đổi một cách ngoạn mục.
- Đây không phải là tính cách của Đoàn Cảnh Trú. Ngoại trừ khi... - Nhậm Hiền Tề vỡ lẽ ra. Chú khẽ đảo mắt về phía Kristian, rồi chầm chậm dời tầm mắt sang người bạn đồng nghiệp của mình. Hai người nhìn nhau, chỉ biết nhún vai một cái, rồi lủi thủi ra băng ghế dựng ở hành lang ngồi xuống nghỉ chân.
Kristian đứng tựa lưng vào tường, tay phải ông khoanh lại rồi đặt ngang ngực ủ ấm. Kristian nhấp một ngụm cà phê, tầm mắt ông chuyển hướng sang đại sảnh bệnh viện. Nơi ấy vẫn ồn ào và đông đúc như mọi khi. Âm thanh hỗn tạp của cõi nhân trần đập vào tai viên đại tướng đã quá lục tuần tựa hồ như tiếng súng. Rền rĩ, rền rĩ, rền rĩ... liên hồi.
Đoàn Cảnh Trú đang muốn giấu ông chuyện gì sao?
'Đừng để tôi phải thất vọng vì cậu, đệ tử mới của tôi ạ.' - Khóe miệng Kristian nhếch lên một chút, rồi hạ xuống một cách vô cùng nhanh chóng.
oOo
Hoàng Thiệu ủ rũ trực nhà xác. Chiếc đèn pin bị cậu xoay vòng vòng, thứ ánh sáng yếu ớt ấy nhanh chóng hòa vào ánh đèn Leg sáng ấm trên trần nhà.
Một vật thể đen ngòm bất thình lình chộp lấy chân Hoàng Thiệu, cậu kinh hãi la lên:
- Ma! Kh... Quỷ!!!
Chàng trai có chiếc mũi lân kia đang ôm bụng nằm cạnh cửa hông nhà xác. Chiếc áo mà anh ta đang mặc loang lổ máu, vệt máu đã khô chuyển sang màu nâu sẫm nhờ nhờ, nhưng mùi hôi tanh vẫn còn vương lại ít nhiều.
- Anh... anh bị... bị... xâm... hại à? - Hoàng Thiệu kiểm vừa lắp bắp hỏi, vừa kiểm tra vết thương trên người Băng Dương, đặng tìm tư thế đỡ anh lên đúng cách nhất.
- ... Gần như là vậy... Nhưng phải nói ngược lại mới đúng. - Băng Dương dường như chỉ bị kiệt sức, nên không lấy làm khó khăn gì khi đứng lên.
Hoàng Thiệu khom người xuống, đoạn đỡ Băng Dương lên lưng, rồi cõng anh chạy vào phòng khám của bác sĩ Cao.
Bác sĩ Cao không có ở trong phòng. Vì vậy Hoàng Thiệu đành đặt Băng Dương xuống giường, cẩn thận kê gối và đắp chăn hộ anh, rồi hộc tốc chạy ra ngoài đại sảnh cầu cứu.
- Có chuyện gì vậy cậu Hoàng? - Lang Quân Tử chộp lấy Hoàng Thiệu.
- Anh là ai? Tôi đang gấp, đừng cản. - Hoàng Thiệu giằng khỏi vòng tay Lang Quân Tử.
- Bác sĩ. Nhưng không công tác ở đây. - Lang Quân Tử gãi gãi cằm, đáp.
- Thế thì mau theo tôi. - Hoàng Thiệu nắm lấy cánh tay Lang Quân Tử, lôi lôi, kéo kéo y vào phòng khám của bác sĩ Cao.
Hành lang bệnh viện buổi khuya im ắng lạ thường, khiến cho tiếng bước chân của họ trở nên vô cùng nổi bật. Quạt trần nơi đại sảnh vẫn phát ra âm thanh "xè xè, xè xè". Tiếng con thằn lằn tặc lưỡi trong góc tường thỉnh thoảng vọng đến. Gió xuân chuyện trò cùng đám thực vật trong khoảng sân vắng vẻ. Con lộ bảng lảng sương đêm, lâu thật lâu mới nhìn thấy ánh đèn pha của xe cộ lướt qua.
Đêm trăng lạnh lẽo, song lòng người còn lạnh hơn hết thảy...
- Băng Dương? - Lang Quân Tử thảng thốt nói.
- Hai người quen biết nhau à? - Hoàng Thiệu đặt tay lên cây dùi cui điện, thận trọng dò xét thái độ của y.
Lang Quân Tử không đáp. Y đeo găng tay, rồi đem ống nghe của bác sĩ Cao áp lên tai, kế đấy đo huyết áp và kiểm tra nhịp tim cho Băng Dương. Huyết áp dưới chín mươi, còn nhịp tim tương đối bình thường. Lang Quân Tử ấn ấn bụng Băng Dương, đặng kiểm tra xem dạ dày như thế nào. Bụng mềm, không cứng mấy, có vẻ như đã nhịn đói suốt hai ngày nay. Lang Quân Tử tuột quần Băng Dương xuống, bắt đầu tiến hành thăm khám phần hạ bộ.
- Khụ... Anh sử dụng thuốc kích dục à? - Lang Quân Tử kiểm tra hai mặt dương v*t của Băng Dương, y nhận thấy bao quy đầu có vết rách, tinh hoàn bị sang chấn nhẹ, cả vùng bẹn háng cũng có kha khá mảng thâm tím và trầy xước. Nhưng không có dấu hiệu xuất huyết trong hay thương tổn nặng nề dẫn đến chảy máu, vậy thì chắc chắn đây không phải là máu của anh ta.
Băng Dương mệt mỏi gật đầu xác nhận.
Lang Quân Tử chỉnh sửa trang phục hộ Băng Dương xong, y kéo ghế ngồi xuống soạn toa thuốc. Kết quả khám nghiệm cuối cùng là Băng Dương bị chấn thương tinh hoàn, tổn thương vùng kín ước khoảng mười lăm phần trăm, nghi có dấu hiệu bị xâm hại.
Lang Quân Tử thay đổi găng tay, đoạn sát trùng kim tiêm, rồi bước tới rút máu của Băng Dương đem đi xét nghiệm. Những hai ống máu, hơi quá nhiều đối với người đang bị kiệt sức, nhưng đó là điều cần thiết để bảo đảm mức độ chính xác đối với việc chẩn đoán tình trạng của bệnh nhân.
Băng Dương từ chối dùng bữa. Anh trùm chăn kín mít, rồi nhắm nghiền đôi mắt lại, chưa đầy mười giây sau đã ngủ ngáy o o.
- Anh Băng không có thói quen ngủ ngáy lớn tiếng như vậy... Ắt hẳn đã sức cùng lực kiệt rồi. Trông chừng anh ta hộ tôi. Tôi phải đem cái này đến phòng xét nghiệm. - Lang Quân Tử vừa nói, vừa vứt kim tiêm vào máy xử lý, đoạn đem hai ống máu tới phòng xét nghiệm.
Hoàng Thiệu chào tạm biệt Lang Quân Tử xong, cậu bèn ngồi xuống ghế trông chừng Băng Dương.
"Tin... Tin..."
Điện thoại bỗng reo lên. Hoàng Thiệu từ tốn mở tin nhắn lên xem. Là của Đoàn Cảnh Trú. Hắn bảo rằng nếu chưa ăn gì thì lát hết ca trực về đồn ăn cơm, còn nếu rồi thì thôi, về nhà hay về đồn thì tùy ý cậu.
Hoàng Thiệu phồng miệng, cậu nhắn rằng mình còn phải về nhà phụ mẹ nấu bánh chưng, nên không thể về đồn được.
- Khoan!
Băng Dương bị tiếng thét của Hoàng Thiệu lay tỉnh, anh khẽ cựa mình, rồi kéo chăn xuống nhìn cậu:
- Cái gì "Khoan"?
Hoàng Thiệu điếng hồn nhận ra đây là số máy cũ mà Đoàn Cảnh Trú bảo mất. Số hiện giờ của hắn là714-xxx-xxx, còn số cũ là 657-xxx-xxx. Nếu như Đoàn Cảnh Trú đã tìm được chiếc điện thoại, ắt hẳn hắn phải thông báo cho mọi người hay, nhằm ngăn chặn kẻ mạo danh mình. Nhưng đằng này...
Hoàng Thiệu run rẩy bấm số gọi cho mẹ mình.
- Mẹ... Mẹ à...
- Alo, con trai của mẹ hả? Nay xin mấy bác về sớm được hôn? - Hoàng Kim vừa hồ hởi hỏi, vừa quơ tay đuổi lũ ruồi đang dòm ngó dĩa gà nấu đông thơm phức của bà.
- Ai gọi cửa cũng đừng ra mở nha! Hôm nay con không về nhà đâu, con phải trực thay cho anh bạn đồng nghiệp rồi. Nhớ nha! Ai kêu cửa cũng đừng ra mở... Mẹ nhớ nha!! - Đầu móng tay Hoàng Thiệu bị cậu gặm nham nhở, viền mắt đỏ hoe chực khóc, cả thân người cậu run rẩy như thể đang đứng trong cơn bão tuyết.
- Cái thằng này... Tự dưng hôm nay trở chứng đi nạt mẹ mày... Rồi, rồi, rồi. Tao nhớ rồi. Con với chả cái. - Hoàng Kim cất giọng hờn mát. Uổng công bà mất cả buổi chiều làm món gà nấu đông cho cậu con trai, bây giờ nó lại lớn tiếng quát nạt bà.
- Ai gọi báo về con cũng đừng ra mở luôn nha. Họ tung tin giả để lừa mẹ đấy... Nhớ nha! Nhớ nha mẹ! Đừng có mở cửa nha! Đừng nha!!
Hoàng Kim buồn bực tắt máy. Bà dụi dụi đôi mắt ngân ngấn nước, rồi quay qua đậy lồng bàn. Có con làm cảnh sát thật là khổ!
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Tiếng đập cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Kim. Ruột gan bà bỗng chốc quặn lên từng cơn. Một sợi linh tính mơ hồ từ đâu xuất hiện, nó lượn lờ quanh tâm trí bà, vẽ nên những con chữ cảnh báo đầy xiêu vẹo...
...
Mở mắt ra và thấy mình trọng sinh về trong bụng mẹ, Văn Quân cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng. Sự nghiệp tàn lụi, danh vọng từng có biến mất tựa bong bóng sau mưa, ngay cả người bên gối cũng trở mặt thành thù.
Hệ thống giúp cho đối thủ của Văn Quân có được bàn tay vàng, công lược thành công người bên gối, trở thành minh tinh sáng giá vào hàng bậc nhất Đại Việt dân quốc. Còn Văn Quân thì hoàn toàn ngược lại, không giống như kiếp trước, cuộc sống của y luôn luôn bị hệ thống của đối thủ nhúng tay vào, họ không từ thủ đoạn chà đạp lên người y. Nên kết cục hiện giờ của Văn Quân là đứng đường tiếp khách. Nhưng vì vết sẹo trên mặt nên chẳng mấy ai ưng.*
Văn Quân nhìn mâm cơm nóng sốt trên bàn, hai hàng nước mắt bất chợt lăn xuống. Người kia đi đâu mất rồi?
"Đùng... Đùng... Đùng..."
- Mở cửa!!! Mở cửa ra mau!! Thằng biến thái...
Phòng trọ mà Văn Quân đang cư ngụ nằm hướng mặt về con lộ U Minh. Đằng sau con lộ U Minh ấy là nhà xác Hào Tu, nơi này không khi nào vắng "khách", đều đặn mỗi ngày chở vào - chở ra xác chết, theo một quy trình khép kín thấm đượm đau buồn.
Ông chủ nhà trọ tiếc rẻ mặt hậu của dãy nhà trọ, nên xây thêm một dãy phòng nữa. Nhưng đến khi đăng biển thì không một ai đến liên hệ, bởi vì tầm nhìn của phòng trọ nằm trực diện với con lộ U Minh. Ông ta đành cắn răng giảm giá thuê xuống, mới miễn cưỡng vớt vát lại được vài đồng bạc lẻ. Đúng là tính già thì hóa ra non.
Bình sinh ông chủ nhà làm nhiều điều ác nên không dám ló mặt ra đây khi trời vừa sụp tối. Văn Quân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. 21:46 phút. Có thứ gì còn đáng sợ hơn cô hồn dã quỷ sao?
Hóa ra thứ ấy là cảnh sát.
- Cậu Văn Quân! Chúng tôi mời cậu về đồn xác minh một số sự việc có liên quan tới quân y Băng Dương.
Còng số tám mau chóng tra vào tay Văn Quân, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng truyền đến, y quay đầu nhìn mâm cơm, khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, rồi theo toán cảnh sát về đồn.
Đồn cảnh sát buổi đêm chỉ vỏn vẹn mười người: Hai quản giáo, một nhân viên trực quầy tiếp dân, ba người phụ trách công việc bàn giấy và hai người còn lại thay phiên nhau tuần tra.
Lâm Yến Nhi là hình cảnh quốc tế, mảng mà cô phụ trách chính thức là về kinh tế, đáng ra không tham gia vào đợt phá án này, song vì tính chất nghiêm trọng của nó, nên cô quyết định góp sức một phen.
- Phiền cô Lâm làm thủ tục hộ tôi. Tôi phải vào nhà vệ sinh một lát. - Lang Thử Dữ xấu hổ nhờ vả.
Lâm Yến Nhi nhoẻn miệng cười, rồi gật nhẹ đầu, sau đó khoát khoát tay "đuổi đi".
- Cô có thấy ai ở đây vừa mắt không? - Nhậm Hiền Tề vừa ký tên vào giấy xác nhận, vừa hỏi Lâm Yến Nhi.
- Không. Không đủ tiêu chuẩn của tôi. - Lâm Yến Nhi cười cười, đáp.
- Phũ quá đi mất. - Đám cảnh sát trẻ tuổi ồ lên trêu ghẹo.
- Ưng thằng nào thì hốt cho lẹ. Tụi này chẳng khác nào bánh chưng qua Tết. Ai thấy cũng đều ngán ngược, ngán xuôi.
Lâm Yến Nhi phì cười, rồi nghiêm mặt kiểm tra xấp giấy tờ và dữ liệu mà mình đã nhập vào trong máy tính.
- Xong rồi. - Nụ cười đột ngột quay trở lại trên mặt Lâm Yến Nhi, khiến Nhậm Hiền Tề có chút choáng váng. Lật mặt nhanh quá, chú thực sự "hold" không kịp.
Yên Trần Nham cùng hai viên cảnh sát trẻ áp giải Văn Quân vào phòng hỏi cung. Phòng hỏi cung nằm sau buồng tạm giam, diện tích tuy nhỏ nhưng trang thiết bị vô cùng tân tiến, hoàn toàn trái ngược với vẻ nhếch nhác của căn phòng.
- Băng Dương không muốn đưa cậu ra tòa, nên việc cậu bị bắt giữ hoàn toàn không liên quan tới anh ta. - Mẫu đơn hỏi cung nằm trước mặt Văn Quân hệt như xấp kịch bản mà y đã từng cầm qua hàng ngàn lần ở kiếp trước. Dày cộp, chi chít chữ, được đóng ngay ngắn thành từng tập, cố định bằng kẹp giấy hoặc kim bấm.
- ... Vậy sao? - Văn Quân chợt nhớ đến kiếp trước, y đã từng đóng một cảnh phim ở đây, nhan đề của bộ phim ấy mang tên "Hình cảnh hay Hình ảnh?"* Bây giờ đối thủ của Văn Quân đã cướp kịch bản của y, nhờ thế mà cô ta một bước lên trời, trở thành diễn viên sáng giá của làng giải trí.
- Tôi cần cậu hợp tác để triệt phá đường dây môi giới mại dâm ở con hẻm 419. - Yên Trần Nham khuấy khuấy tách cà phê cho tan đường, rồi đưa lên miệng nếm thử.
Văn Quân nhàn nhạt gật đầu. Yên Trần Nham dằn sự vui mừng xuống đáy lòng, chú mở hộp bút lấy ra một cây, rồi cất giọng ôn hòa hỏi cung Văn Quân. Y chậm rãi trả lời từng câu hỏi mà Yên Trần Nham đặt ra, thỉnh thoảng lại giải đáp những chỗ khó hiểu cho chú nghe.
Kim đồng chỉ hai giờ sáng, cuộc hỏi cung mới tạm thời kết thúc. Yên Trần Nham đưa cho Văn Quân một chồng giấy, bảo rằng hãy viết lời khai vào đây, nếu không đủ thì cứ việc xin thêm. Văn Quân cầm bút lên hý hoáy viết. Nét chữ thật đẹp, đều đặn và ngay ngắn, mặc dù y đang viết trên bề mặt giấy A4 không kẻ ô. Yên Trần Nham quan sát nét chữ và cách cầm bút của Văn Quân mà trong lòng không khỏi nghi hoặc, bởi lẽ tư thế hiện giờ của y thoạt nhìn chẳng khác nào siêu sao đang ký tặng người hâm mộ, cẩn trọng từng li từng tí, chăm chút đến từng chi tiết nhỏ. Người này... đâu thể nào là hạng trai bao cao cấp mà cư dân mạng đồn thổi?
Yên Trần Nham che miệng ngáp dài, rồi đẩy cửa ra ngoài tìm chỗ ngồi đợi Văn Quân.
Căn-tin trong đồn cảnh sát chỉ đơn giản là một góc nhỏ khoảng sáu mét vuông. Nơi đây lắp đặt một bộ kệ, tủ bếp, một cái bàn bằng gỗ trò chỉ mộc mạc và hai cái ghế xếp bằng sắt hoen gỉ. Cùng với một chiếc máy pha nước nóng-lạnh, một cái lò vi sóng hiệu Panasonic, một nồi cơm điện nhỏ hiệu Sharp, một bếp ga bốn lò và một máy hút khói sơn bạc.
Nhậm Hiền Tề đang pha sữa đặc với trà Lipton túi lọc để làm món trà sữa dã chiến. Trên mặt bàn hiện thời có năm ly cà phê chưa pha và hai ly mỳ chưa nấu. Giáp Tết rồi mà anh em trong đồn vẫn phải cắm chốt ở đây bảo vệ an ninh cho Hào Tu, không dám lơ là một phút nào cả, vì e sợ tên sát nhân biến thái kia sẽ lợi dụng thời điểm này mà ra tay với nạn nhân tiếp theo.
- Canh chừng Văn Quân. Tôi đồ rằng cậu ta đang có ý định tự sát. - Yên Trần Nham tùy tiện chọn một ly cà phê, rồi lại đằng máy nước nóng-lạnh rót nước sôi pha uống.
Nhậm Hiền Tề đang thổi thổi ly trà sữa, gã chợt khựng lại, rồi quay sang hỏi Yên Trần Nham:
- Sao lại thế chứ?
- Chỉ có những người không sợ chết mới dám khai tuốt tuồn tuột như vậy. Anh nên nhớ mạng lưới của kẻ cầm đầu 419 không hề nhỏ. Cái chết của Chung Tình cách đây ba năm vẫn còn là một uẩn khúc.
- Anh không sợ hắn ta thông đồng nên khai dối sao?
- Thế anh đi làm điều tra viên vì lý do gì? Chúng ta điều tra không chỉ dựa trên lý trí, mà còn phải dựa trên tình người nữa. Cứng nhắc quá, sẽ gãy.
Yên Trần Nham pha xong tách cà phê, chú định bụng ăn mỳ cho đỡ đói, nhưng nghĩ đến khuôn mặt bất cần đời của Văn Quân lại đâm lo, nên vội vã chào tạm biệt Nhậm Hiền Tề, rồi cấp tốc quay về phòng hỏi cung. Gót giày Yên Trần Nham nện xuống sàn nhà cồm cộp, cồm cộp; gửi từng luồng âm thanh vào bóng đêm sâu thẳm.
- Viết xong chưa cậu Văn? - Yên Trần Nham mỉm cười hòa ái với Văn Quân.
Văn Quân khẽ gật nhẹ đầu, rồi xếp chồng giấy lại thật gọn gàng. Tác phong này khiến cho Yên Trần Nham liên tưởng tới giới báo chí và giới viết lách, họ đa phần đều rất trân trọng con chữ của mình, thậm chí ngay cả bản nháp cũng ̣đều lưu giữ lại kỹ càng, đặng dành làm tư liệu về sau.
Văn Quân được sắp xếp ngủ trong phòng trực của quản giáo nhà giam. Y sờ sờ cái bụng đói meo, rồi đứng dậy giăng mùng ngủ.
- Anh ngủ rồi à? - Bàn tay ai đó đặt trên trán Văn Quân, âm ấm, thô ráp và sần sùi. Tay bác sĩ chăng? Nhưng không, chắc không phải, nó chai sần và sứt sẹo hơn thế. Ai nhỉ?
Văn Quân trở mình, dụi dụi đôi mắt chim loan ươn ướt, rồi nhỏm người dậy.
- Ăn đi. Tôi mới vừa mua thôi. - Băng Dương đặt thức ăn lên bàn, rồi vén mùng hộ Văn Quân.
- ... Cảm... cảm ơn anh.
Cơm hến và cao lầu vẫn còn nóng hổi. Bánh đa mới nướng nên vừa giòn, vừa thơm, cắn vào nghe ngọt tận tim gan. Văn Quân nhoáng cái đã chén hết sạch thức ăn mà Băng Dương mang đến.
- Mọi người hay gọi tôi là "Thánh mẫu", "Bạch Liên Hoa", "Tom Sue" hay "Jack Sue", bởi tôi dễ dãi quá, ai nhờ gì cũng giúp, ai cần gì cũng góp một tay, nên họ hay coi thường tôi lắm. Nhưng biết sao được... lương thiện là bản chất của tôi mà, tôi đâu thể vì người dưng nước lã mà rũ bỏ đi con người thật của mình.
Văn Quân vừa ăn bánh đa, vừa nghe Băng Dương tâm sự.
- Thế giới này thiếu thốn người tốt lắm, nên tôi xung phong đứng ra bổ sung cho thế giới này vậy.
Văn Quân gảy gảy đũa, hòng tìm xem còn miếng thịt vụn nào sót lại trên dĩa không.
- Tôi xin lỗi vì đã khiến cho anh... Anh dù gì cũng là Straight, trải qua sự việc lần này...
Băng Dương cười gượng. Miếng bánh đa trong tay anh bị bẻ nát thành từng mẩu vụn.
Gió đêm khẽ khàng huýt sáo. Tiếng ngân của nó vọng vào tai hai con người sinh bất phùng thời ấy như thể một tràng cười chua chát.
Băng Dương trầm mặc bẻ bánh đa ăn. Còn Văn Quân thì vào nhà vệ sinh rửa mặt, sẵn tiện vứt rác luôn.
- Nếu anh cảm thấy tôi chướng mắt thì cứ việc đâm đơn kiện tôi đi. Dù sao đó cũng là danh dự của một người đàn ông, tôi không hề xứng đáng để anh phải chịu đựng bóng ma tâm lý đâu. - Buông lại một câu nhẹ bẫng, Văn Quân mới cảm thấy trong lòng vơi đi được một chút sự áy náy.
Văn Quân trở lại phòng thì không thấy Băng Dương đâu cả. Y thở hắt ra, rồi bước tới giăng mùng đi ngủ, được nửa chừng thì chợt nghe tiếng giày nện trên sàn nhà. Văn Quân xoay người lại, tầm mắt của y khẽ chạm vào ánh nhìn hiền hòa của Băng Dương.
Băng Dương đưa cho Văn Quân một bịch Coca đá, rồi kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục hàn huyên cùng y.
- Anh tin tôi trọng sinh không?
- Không... - Băng Dương chọc chọc ống hút.
- Kiếp trước tôi là một biên kịch tài ba. Thỉnh thoảng lại đóng một vai phụ góp vui. Giang Lạp đời trước là ảnh đế, nhưng không cưới Vệ Miên Miên, mà ở vậy suốt đời, bởi vì Vệ Miên Miên đã bị ám sát khi mới vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Chuyên án mà các anh đang điều tra lâm vào bế tắc, vì một mật thám đã hủy hết tài liệu rồi ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài định cư... Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, vì tôi chỉ sống tới năm ba mươi hai tuổi rồi trọng sinh về lại bụng mẹ, nên những diễn biến tiếp theo không thể theo dõi kịp...
oOo
Chú thích:
1/ và 2/: Chuyện của Văn Quân sẽ được giải thích chi tiết bên "Lạc bước đến thế giới song song", dự kiến trong tuần này sẽ đăng chương đầu. Còn vụ của Chung Tình nằm bên "Bốn mươi", vài ngày nữa mình sẽ cập nhật phần Hậu ký.
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Lý do tại sao không truyền nước biển cho Băng Dương? Đơn giản là vì gần hai ngày nay anh ta chưa ăn gì cả. Nếu truyền nước biển rất dễ gây ra sốc phản vệ, dẫn đến tử vong. Ở quê mình đã từng có trường hợp như vậy. Một cô gái đang học trung học phổ thông đột nhiên ngất xỉu, người nhà mới đem đến phòng khám tư nhân có tiếng trong vùng chẩn trị. Tại đây bác sĩ đã truyền nước biển cho cô và ít giờ sau, cô ấy đã tử vong do sốc phản vệ. Người nhà đã đâm đơn kiện lên tòa án, song phần thắng đã nghiêng về ông bác sĩ, vì lý do cô gái này đã nhịn đói nhiều ngày mà không báo cho bác sĩ biết, nên đã dẫn đến sự cố như trên. Nhưng ông ấy vẫn phải bồi thường một số tiền rất lớn cho gia đình cô gái để họ không kiện lên tòa án cấp cao hơn... Chuyện đau lòng này đã trở thành một hồi chuông cảnh tỉnh cho những người ham hố truyền nước biển vô tội vạ, và hay mắc cỡ giấu bệnh với bác sĩ...
Bác sĩ chuẩn đoán Thạch Thuần bị sốc nhiệt nên gây ra tình trạng trên. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, không cần phải lo lắng cho gã ta quá mức. Hiện thời Thạch Thuần đang ngủ ngon lành trên giường bệnh. Tiếng ngáy của gã dễ khiến người nghe liên tưởng đến động cơ máy cày.
- Sao lúc ấy cậu không hô hoán lên để mọi người chạy tới giúp đỡ, mà lại phải tự thân vận động từ đầu tới cuối hả? - Yên Trần Nham cau mày nhìn Đoàn Cảnh Trú.
Đoàn Cảnh Trú vừa trộn mỳ với nước sốt, vừa trả lời bâng quơ:
- Thưa điều tra Yên, lúc ấy tôi hoảng quá hóa ngu, nên không nghĩ đến phương án trên.
Yên Trần Nham liếc mắt nhìn Nhậm Hiền Tề. Chú thở dài thườn thượt, đoạn vỗ vỗ vai Yên Trần Nham, ra hiệu rời khỏi đây.
Cánh cửa phòng bệnh vừa khép lại, sắc mặt của song phương đều biến đổi một cách ngoạn mục.
- Đây không phải là tính cách của Đoàn Cảnh Trú. Ngoại trừ khi... - Nhậm Hiền Tề vỡ lẽ ra. Chú khẽ đảo mắt về phía Kristian, rồi chầm chậm dời tầm mắt sang người bạn đồng nghiệp của mình. Hai người nhìn nhau, chỉ biết nhún vai một cái, rồi lủi thủi ra băng ghế dựng ở hành lang ngồi xuống nghỉ chân.
Kristian đứng tựa lưng vào tường, tay phải ông khoanh lại rồi đặt ngang ngực ủ ấm. Kristian nhấp một ngụm cà phê, tầm mắt ông chuyển hướng sang đại sảnh bệnh viện. Nơi ấy vẫn ồn ào và đông đúc như mọi khi. Âm thanh hỗn tạp của cõi nhân trần đập vào tai viên đại tướng đã quá lục tuần tựa hồ như tiếng súng. Rền rĩ, rền rĩ, rền rĩ... liên hồi.
Đoàn Cảnh Trú đang muốn giấu ông chuyện gì sao?
'Đừng để tôi phải thất vọng vì cậu, đệ tử mới của tôi ạ.' - Khóe miệng Kristian nhếch lên một chút, rồi hạ xuống một cách vô cùng nhanh chóng.
oOo
Hoàng Thiệu ủ rũ trực nhà xác. Chiếc đèn pin bị cậu xoay vòng vòng, thứ ánh sáng yếu ớt ấy nhanh chóng hòa vào ánh đèn Leg sáng ấm trên trần nhà.
Một vật thể đen ngòm bất thình lình chộp lấy chân Hoàng Thiệu, cậu kinh hãi la lên:
- Ma! Kh... Quỷ!!!
Chàng trai có chiếc mũi lân kia đang ôm bụng nằm cạnh cửa hông nhà xác. Chiếc áo mà anh ta đang mặc loang lổ máu, vệt máu đã khô chuyển sang màu nâu sẫm nhờ nhờ, nhưng mùi hôi tanh vẫn còn vương lại ít nhiều.
- Anh... anh bị... bị... xâm... hại à? - Hoàng Thiệu kiểm vừa lắp bắp hỏi, vừa kiểm tra vết thương trên người Băng Dương, đặng tìm tư thế đỡ anh lên đúng cách nhất.
- ... Gần như là vậy... Nhưng phải nói ngược lại mới đúng. - Băng Dương dường như chỉ bị kiệt sức, nên không lấy làm khó khăn gì khi đứng lên.
Hoàng Thiệu khom người xuống, đoạn đỡ Băng Dương lên lưng, rồi cõng anh chạy vào phòng khám của bác sĩ Cao.
Bác sĩ Cao không có ở trong phòng. Vì vậy Hoàng Thiệu đành đặt Băng Dương xuống giường, cẩn thận kê gối và đắp chăn hộ anh, rồi hộc tốc chạy ra ngoài đại sảnh cầu cứu.
- Có chuyện gì vậy cậu Hoàng? - Lang Quân Tử chộp lấy Hoàng Thiệu.
- Anh là ai? Tôi đang gấp, đừng cản. - Hoàng Thiệu giằng khỏi vòng tay Lang Quân Tử.
- Bác sĩ. Nhưng không công tác ở đây. - Lang Quân Tử gãi gãi cằm, đáp.
- Thế thì mau theo tôi. - Hoàng Thiệu nắm lấy cánh tay Lang Quân Tử, lôi lôi, kéo kéo y vào phòng khám của bác sĩ Cao.
Hành lang bệnh viện buổi khuya im ắng lạ thường, khiến cho tiếng bước chân của họ trở nên vô cùng nổi bật. Quạt trần nơi đại sảnh vẫn phát ra âm thanh "xè xè, xè xè". Tiếng con thằn lằn tặc lưỡi trong góc tường thỉnh thoảng vọng đến. Gió xuân chuyện trò cùng đám thực vật trong khoảng sân vắng vẻ. Con lộ bảng lảng sương đêm, lâu thật lâu mới nhìn thấy ánh đèn pha của xe cộ lướt qua.
Đêm trăng lạnh lẽo, song lòng người còn lạnh hơn hết thảy...
- Băng Dương? - Lang Quân Tử thảng thốt nói.
- Hai người quen biết nhau à? - Hoàng Thiệu đặt tay lên cây dùi cui điện, thận trọng dò xét thái độ của y.
Lang Quân Tử không đáp. Y đeo găng tay, rồi đem ống nghe của bác sĩ Cao áp lên tai, kế đấy đo huyết áp và kiểm tra nhịp tim cho Băng Dương. Huyết áp dưới chín mươi, còn nhịp tim tương đối bình thường. Lang Quân Tử ấn ấn bụng Băng Dương, đặng kiểm tra xem dạ dày như thế nào. Bụng mềm, không cứng mấy, có vẻ như đã nhịn đói suốt hai ngày nay. Lang Quân Tử tuột quần Băng Dương xuống, bắt đầu tiến hành thăm khám phần hạ bộ.
- Khụ... Anh sử dụng thuốc kích dục à? - Lang Quân Tử kiểm tra hai mặt dương v*t của Băng Dương, y nhận thấy bao quy đầu có vết rách, tinh hoàn bị sang chấn nhẹ, cả vùng bẹn háng cũng có kha khá mảng thâm tím và trầy xước. Nhưng không có dấu hiệu xuất huyết trong hay thương tổn nặng nề dẫn đến chảy máu, vậy thì chắc chắn đây không phải là máu của anh ta.
Băng Dương mệt mỏi gật đầu xác nhận.
Lang Quân Tử chỉnh sửa trang phục hộ Băng Dương xong, y kéo ghế ngồi xuống soạn toa thuốc. Kết quả khám nghiệm cuối cùng là Băng Dương bị chấn thương tinh hoàn, tổn thương vùng kín ước khoảng mười lăm phần trăm, nghi có dấu hiệu bị xâm hại.
Lang Quân Tử thay đổi găng tay, đoạn sát trùng kim tiêm, rồi bước tới rút máu của Băng Dương đem đi xét nghiệm. Những hai ống máu, hơi quá nhiều đối với người đang bị kiệt sức, nhưng đó là điều cần thiết để bảo đảm mức độ chính xác đối với việc chẩn đoán tình trạng của bệnh nhân.
Băng Dương từ chối dùng bữa. Anh trùm chăn kín mít, rồi nhắm nghiền đôi mắt lại, chưa đầy mười giây sau đã ngủ ngáy o o.
- Anh Băng không có thói quen ngủ ngáy lớn tiếng như vậy... Ắt hẳn đã sức cùng lực kiệt rồi. Trông chừng anh ta hộ tôi. Tôi phải đem cái này đến phòng xét nghiệm. - Lang Quân Tử vừa nói, vừa vứt kim tiêm vào máy xử lý, đoạn đem hai ống máu tới phòng xét nghiệm.
Hoàng Thiệu chào tạm biệt Lang Quân Tử xong, cậu bèn ngồi xuống ghế trông chừng Băng Dương.
"Tin... Tin..."
Điện thoại bỗng reo lên. Hoàng Thiệu từ tốn mở tin nhắn lên xem. Là của Đoàn Cảnh Trú. Hắn bảo rằng nếu chưa ăn gì thì lát hết ca trực về đồn ăn cơm, còn nếu rồi thì thôi, về nhà hay về đồn thì tùy ý cậu.
Hoàng Thiệu phồng miệng, cậu nhắn rằng mình còn phải về nhà phụ mẹ nấu bánh chưng, nên không thể về đồn được.
- Khoan!
Băng Dương bị tiếng thét của Hoàng Thiệu lay tỉnh, anh khẽ cựa mình, rồi kéo chăn xuống nhìn cậu:
- Cái gì "Khoan"?
Hoàng Thiệu điếng hồn nhận ra đây là số máy cũ mà Đoàn Cảnh Trú bảo mất. Số hiện giờ của hắn là714-xxx-xxx, còn số cũ là 657-xxx-xxx. Nếu như Đoàn Cảnh Trú đã tìm được chiếc điện thoại, ắt hẳn hắn phải thông báo cho mọi người hay, nhằm ngăn chặn kẻ mạo danh mình. Nhưng đằng này...
Hoàng Thiệu run rẩy bấm số gọi cho mẹ mình.
- Mẹ... Mẹ à...
- Alo, con trai của mẹ hả? Nay xin mấy bác về sớm được hôn? - Hoàng Kim vừa hồ hởi hỏi, vừa quơ tay đuổi lũ ruồi đang dòm ngó dĩa gà nấu đông thơm phức của bà.
- Ai gọi cửa cũng đừng ra mở nha! Hôm nay con không về nhà đâu, con phải trực thay cho anh bạn đồng nghiệp rồi. Nhớ nha! Ai kêu cửa cũng đừng ra mở... Mẹ nhớ nha!! - Đầu móng tay Hoàng Thiệu bị cậu gặm nham nhở, viền mắt đỏ hoe chực khóc, cả thân người cậu run rẩy như thể đang đứng trong cơn bão tuyết.
- Cái thằng này... Tự dưng hôm nay trở chứng đi nạt mẹ mày... Rồi, rồi, rồi. Tao nhớ rồi. Con với chả cái. - Hoàng Kim cất giọng hờn mát. Uổng công bà mất cả buổi chiều làm món gà nấu đông cho cậu con trai, bây giờ nó lại lớn tiếng quát nạt bà.
- Ai gọi báo về con cũng đừng ra mở luôn nha. Họ tung tin giả để lừa mẹ đấy... Nhớ nha! Nhớ nha mẹ! Đừng có mở cửa nha! Đừng nha!!
Hoàng Kim buồn bực tắt máy. Bà dụi dụi đôi mắt ngân ngấn nước, rồi quay qua đậy lồng bàn. Có con làm cảnh sát thật là khổ!
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Tiếng đập cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng Kim. Ruột gan bà bỗng chốc quặn lên từng cơn. Một sợi linh tính mơ hồ từ đâu xuất hiện, nó lượn lờ quanh tâm trí bà, vẽ nên những con chữ cảnh báo đầy xiêu vẹo...
...
Mở mắt ra và thấy mình trọng sinh về trong bụng mẹ, Văn Quân cứ ngỡ đó là một cơn ác mộng. Sự nghiệp tàn lụi, danh vọng từng có biến mất tựa bong bóng sau mưa, ngay cả người bên gối cũng trở mặt thành thù.
Hệ thống giúp cho đối thủ của Văn Quân có được bàn tay vàng, công lược thành công người bên gối, trở thành minh tinh sáng giá vào hàng bậc nhất Đại Việt dân quốc. Còn Văn Quân thì hoàn toàn ngược lại, không giống như kiếp trước, cuộc sống của y luôn luôn bị hệ thống của đối thủ nhúng tay vào, họ không từ thủ đoạn chà đạp lên người y. Nên kết cục hiện giờ của Văn Quân là đứng đường tiếp khách. Nhưng vì vết sẹo trên mặt nên chẳng mấy ai ưng.*
Văn Quân nhìn mâm cơm nóng sốt trên bàn, hai hàng nước mắt bất chợt lăn xuống. Người kia đi đâu mất rồi?
"Đùng... Đùng... Đùng..."
- Mở cửa!!! Mở cửa ra mau!! Thằng biến thái...
Phòng trọ mà Văn Quân đang cư ngụ nằm hướng mặt về con lộ U Minh. Đằng sau con lộ U Minh ấy là nhà xác Hào Tu, nơi này không khi nào vắng "khách", đều đặn mỗi ngày chở vào - chở ra xác chết, theo một quy trình khép kín thấm đượm đau buồn.
Ông chủ nhà trọ tiếc rẻ mặt hậu của dãy nhà trọ, nên xây thêm một dãy phòng nữa. Nhưng đến khi đăng biển thì không một ai đến liên hệ, bởi vì tầm nhìn của phòng trọ nằm trực diện với con lộ U Minh. Ông ta đành cắn răng giảm giá thuê xuống, mới miễn cưỡng vớt vát lại được vài đồng bạc lẻ. Đúng là tính già thì hóa ra non.
Bình sinh ông chủ nhà làm nhiều điều ác nên không dám ló mặt ra đây khi trời vừa sụp tối. Văn Quân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. 21:46 phút. Có thứ gì còn đáng sợ hơn cô hồn dã quỷ sao?
Hóa ra thứ ấy là cảnh sát.
- Cậu Văn Quân! Chúng tôi mời cậu về đồn xác minh một số sự việc có liên quan tới quân y Băng Dương.
Còng số tám mau chóng tra vào tay Văn Quân, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng truyền đến, y quay đầu nhìn mâm cơm, khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, rồi theo toán cảnh sát về đồn.
Đồn cảnh sát buổi đêm chỉ vỏn vẹn mười người: Hai quản giáo, một nhân viên trực quầy tiếp dân, ba người phụ trách công việc bàn giấy và hai người còn lại thay phiên nhau tuần tra.
Lâm Yến Nhi là hình cảnh quốc tế, mảng mà cô phụ trách chính thức là về kinh tế, đáng ra không tham gia vào đợt phá án này, song vì tính chất nghiêm trọng của nó, nên cô quyết định góp sức một phen.
- Phiền cô Lâm làm thủ tục hộ tôi. Tôi phải vào nhà vệ sinh một lát. - Lang Thử Dữ xấu hổ nhờ vả.
Lâm Yến Nhi nhoẻn miệng cười, rồi gật nhẹ đầu, sau đó khoát khoát tay "đuổi đi".
- Cô có thấy ai ở đây vừa mắt không? - Nhậm Hiền Tề vừa ký tên vào giấy xác nhận, vừa hỏi Lâm Yến Nhi.
- Không. Không đủ tiêu chuẩn của tôi. - Lâm Yến Nhi cười cười, đáp.
- Phũ quá đi mất. - Đám cảnh sát trẻ tuổi ồ lên trêu ghẹo.
- Ưng thằng nào thì hốt cho lẹ. Tụi này chẳng khác nào bánh chưng qua Tết. Ai thấy cũng đều ngán ngược, ngán xuôi.
Lâm Yến Nhi phì cười, rồi nghiêm mặt kiểm tra xấp giấy tờ và dữ liệu mà mình đã nhập vào trong máy tính.
- Xong rồi. - Nụ cười đột ngột quay trở lại trên mặt Lâm Yến Nhi, khiến Nhậm Hiền Tề có chút choáng váng. Lật mặt nhanh quá, chú thực sự "hold" không kịp.
Yên Trần Nham cùng hai viên cảnh sát trẻ áp giải Văn Quân vào phòng hỏi cung. Phòng hỏi cung nằm sau buồng tạm giam, diện tích tuy nhỏ nhưng trang thiết bị vô cùng tân tiến, hoàn toàn trái ngược với vẻ nhếch nhác của căn phòng.
- Băng Dương không muốn đưa cậu ra tòa, nên việc cậu bị bắt giữ hoàn toàn không liên quan tới anh ta. - Mẫu đơn hỏi cung nằm trước mặt Văn Quân hệt như xấp kịch bản mà y đã từng cầm qua hàng ngàn lần ở kiếp trước. Dày cộp, chi chít chữ, được đóng ngay ngắn thành từng tập, cố định bằng kẹp giấy hoặc kim bấm.
- ... Vậy sao? - Văn Quân chợt nhớ đến kiếp trước, y đã từng đóng một cảnh phim ở đây, nhan đề của bộ phim ấy mang tên "Hình cảnh hay Hình ảnh?"* Bây giờ đối thủ của Văn Quân đã cướp kịch bản của y, nhờ thế mà cô ta một bước lên trời, trở thành diễn viên sáng giá của làng giải trí.
- Tôi cần cậu hợp tác để triệt phá đường dây môi giới mại dâm ở con hẻm 419. - Yên Trần Nham khuấy khuấy tách cà phê cho tan đường, rồi đưa lên miệng nếm thử.
Văn Quân nhàn nhạt gật đầu. Yên Trần Nham dằn sự vui mừng xuống đáy lòng, chú mở hộp bút lấy ra một cây, rồi cất giọng ôn hòa hỏi cung Văn Quân. Y chậm rãi trả lời từng câu hỏi mà Yên Trần Nham đặt ra, thỉnh thoảng lại giải đáp những chỗ khó hiểu cho chú nghe.
Kim đồng chỉ hai giờ sáng, cuộc hỏi cung mới tạm thời kết thúc. Yên Trần Nham đưa cho Văn Quân một chồng giấy, bảo rằng hãy viết lời khai vào đây, nếu không đủ thì cứ việc xin thêm. Văn Quân cầm bút lên hý hoáy viết. Nét chữ thật đẹp, đều đặn và ngay ngắn, mặc dù y đang viết trên bề mặt giấy A4 không kẻ ô. Yên Trần Nham quan sát nét chữ và cách cầm bút của Văn Quân mà trong lòng không khỏi nghi hoặc, bởi lẽ tư thế hiện giờ của y thoạt nhìn chẳng khác nào siêu sao đang ký tặng người hâm mộ, cẩn trọng từng li từng tí, chăm chút đến từng chi tiết nhỏ. Người này... đâu thể nào là hạng trai bao cao cấp mà cư dân mạng đồn thổi?
Yên Trần Nham che miệng ngáp dài, rồi đẩy cửa ra ngoài tìm chỗ ngồi đợi Văn Quân.
Căn-tin trong đồn cảnh sát chỉ đơn giản là một góc nhỏ khoảng sáu mét vuông. Nơi đây lắp đặt một bộ kệ, tủ bếp, một cái bàn bằng gỗ trò chỉ mộc mạc và hai cái ghế xếp bằng sắt hoen gỉ. Cùng với một chiếc máy pha nước nóng-lạnh, một cái lò vi sóng hiệu Panasonic, một nồi cơm điện nhỏ hiệu Sharp, một bếp ga bốn lò và một máy hút khói sơn bạc.
Nhậm Hiền Tề đang pha sữa đặc với trà Lipton túi lọc để làm món trà sữa dã chiến. Trên mặt bàn hiện thời có năm ly cà phê chưa pha và hai ly mỳ chưa nấu. Giáp Tết rồi mà anh em trong đồn vẫn phải cắm chốt ở đây bảo vệ an ninh cho Hào Tu, không dám lơ là một phút nào cả, vì e sợ tên sát nhân biến thái kia sẽ lợi dụng thời điểm này mà ra tay với nạn nhân tiếp theo.
- Canh chừng Văn Quân. Tôi đồ rằng cậu ta đang có ý định tự sát. - Yên Trần Nham tùy tiện chọn một ly cà phê, rồi lại đằng máy nước nóng-lạnh rót nước sôi pha uống.
Nhậm Hiền Tề đang thổi thổi ly trà sữa, gã chợt khựng lại, rồi quay sang hỏi Yên Trần Nham:
- Sao lại thế chứ?
- Chỉ có những người không sợ chết mới dám khai tuốt tuồn tuột như vậy. Anh nên nhớ mạng lưới của kẻ cầm đầu 419 không hề nhỏ. Cái chết của Chung Tình cách đây ba năm vẫn còn là một uẩn khúc.
- Anh không sợ hắn ta thông đồng nên khai dối sao?
- Thế anh đi làm điều tra viên vì lý do gì? Chúng ta điều tra không chỉ dựa trên lý trí, mà còn phải dựa trên tình người nữa. Cứng nhắc quá, sẽ gãy.
Yên Trần Nham pha xong tách cà phê, chú định bụng ăn mỳ cho đỡ đói, nhưng nghĩ đến khuôn mặt bất cần đời của Văn Quân lại đâm lo, nên vội vã chào tạm biệt Nhậm Hiền Tề, rồi cấp tốc quay về phòng hỏi cung. Gót giày Yên Trần Nham nện xuống sàn nhà cồm cộp, cồm cộp; gửi từng luồng âm thanh vào bóng đêm sâu thẳm.
- Viết xong chưa cậu Văn? - Yên Trần Nham mỉm cười hòa ái với Văn Quân.
Văn Quân khẽ gật nhẹ đầu, rồi xếp chồng giấy lại thật gọn gàng. Tác phong này khiến cho Yên Trần Nham liên tưởng tới giới báo chí và giới viết lách, họ đa phần đều rất trân trọng con chữ của mình, thậm chí ngay cả bản nháp cũng ̣đều lưu giữ lại kỹ càng, đặng dành làm tư liệu về sau.
Văn Quân được sắp xếp ngủ trong phòng trực của quản giáo nhà giam. Y sờ sờ cái bụng đói meo, rồi đứng dậy giăng mùng ngủ.
- Anh ngủ rồi à? - Bàn tay ai đó đặt trên trán Văn Quân, âm ấm, thô ráp và sần sùi. Tay bác sĩ chăng? Nhưng không, chắc không phải, nó chai sần và sứt sẹo hơn thế. Ai nhỉ?
Văn Quân trở mình, dụi dụi đôi mắt chim loan ươn ướt, rồi nhỏm người dậy.
- Ăn đi. Tôi mới vừa mua thôi. - Băng Dương đặt thức ăn lên bàn, rồi vén mùng hộ Văn Quân.
- ... Cảm... cảm ơn anh.
Cơm hến và cao lầu vẫn còn nóng hổi. Bánh đa mới nướng nên vừa giòn, vừa thơm, cắn vào nghe ngọt tận tim gan. Văn Quân nhoáng cái đã chén hết sạch thức ăn mà Băng Dương mang đến.
- Mọi người hay gọi tôi là "Thánh mẫu", "Bạch Liên Hoa", "Tom Sue" hay "Jack Sue", bởi tôi dễ dãi quá, ai nhờ gì cũng giúp, ai cần gì cũng góp một tay, nên họ hay coi thường tôi lắm. Nhưng biết sao được... lương thiện là bản chất của tôi mà, tôi đâu thể vì người dưng nước lã mà rũ bỏ đi con người thật của mình.
Văn Quân vừa ăn bánh đa, vừa nghe Băng Dương tâm sự.
- Thế giới này thiếu thốn người tốt lắm, nên tôi xung phong đứng ra bổ sung cho thế giới này vậy.
Văn Quân gảy gảy đũa, hòng tìm xem còn miếng thịt vụn nào sót lại trên dĩa không.
- Tôi xin lỗi vì đã khiến cho anh... Anh dù gì cũng là Straight, trải qua sự việc lần này...
Băng Dương cười gượng. Miếng bánh đa trong tay anh bị bẻ nát thành từng mẩu vụn.
Gió đêm khẽ khàng huýt sáo. Tiếng ngân của nó vọng vào tai hai con người sinh bất phùng thời ấy như thể một tràng cười chua chát.
Băng Dương trầm mặc bẻ bánh đa ăn. Còn Văn Quân thì vào nhà vệ sinh rửa mặt, sẵn tiện vứt rác luôn.
- Nếu anh cảm thấy tôi chướng mắt thì cứ việc đâm đơn kiện tôi đi. Dù sao đó cũng là danh dự của một người đàn ông, tôi không hề xứng đáng để anh phải chịu đựng bóng ma tâm lý đâu. - Buông lại một câu nhẹ bẫng, Văn Quân mới cảm thấy trong lòng vơi đi được một chút sự áy náy.
Văn Quân trở lại phòng thì không thấy Băng Dương đâu cả. Y thở hắt ra, rồi bước tới giăng mùng đi ngủ, được nửa chừng thì chợt nghe tiếng giày nện trên sàn nhà. Văn Quân xoay người lại, tầm mắt của y khẽ chạm vào ánh nhìn hiền hòa của Băng Dương.
Băng Dương đưa cho Văn Quân một bịch Coca đá, rồi kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục hàn huyên cùng y.
- Anh tin tôi trọng sinh không?
- Không... - Băng Dương chọc chọc ống hút.
- Kiếp trước tôi là một biên kịch tài ba. Thỉnh thoảng lại đóng một vai phụ góp vui. Giang Lạp đời trước là ảnh đế, nhưng không cưới Vệ Miên Miên, mà ở vậy suốt đời, bởi vì Vệ Miên Miên đã bị ám sát khi mới vừa tròn hai mươi bốn tuổi. Chuyên án mà các anh đang điều tra lâm vào bế tắc, vì một mật thám đã hủy hết tài liệu rồi ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài định cư... Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, vì tôi chỉ sống tới năm ba mươi hai tuổi rồi trọng sinh về lại bụng mẹ, nên những diễn biến tiếp theo không thể theo dõi kịp...
oOo
Chú thích:
1/ và 2/: Chuyện của Văn Quân sẽ được giải thích chi tiết bên "Lạc bước đến thế giới song song", dự kiến trong tuần này sẽ đăng chương đầu. Còn vụ của Chung Tình nằm bên "Bốn mươi", vài ngày nữa mình sẽ cập nhật phần Hậu ký.
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Lý do tại sao không truyền nước biển cho Băng Dương? Đơn giản là vì gần hai ngày nay anh ta chưa ăn gì cả. Nếu truyền nước biển rất dễ gây ra sốc phản vệ, dẫn đến tử vong. Ở quê mình đã từng có trường hợp như vậy. Một cô gái đang học trung học phổ thông đột nhiên ngất xỉu, người nhà mới đem đến phòng khám tư nhân có tiếng trong vùng chẩn trị. Tại đây bác sĩ đã truyền nước biển cho cô và ít giờ sau, cô ấy đã tử vong do sốc phản vệ. Người nhà đã đâm đơn kiện lên tòa án, song phần thắng đã nghiêng về ông bác sĩ, vì lý do cô gái này đã nhịn đói nhiều ngày mà không báo cho bác sĩ biết, nên đã dẫn đến sự cố như trên. Nhưng ông ấy vẫn phải bồi thường một số tiền rất lớn cho gia đình cô gái để họ không kiện lên tòa án cấp cao hơn... Chuyện đau lòng này đã trở thành một hồi chuông cảnh tỉnh cho những người ham hố truyền nước biển vô tội vạ, và hay mắc cỡ giấu bệnh với bác sĩ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất