Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 6

Trước Sau
Là một thần y vang danh giang hồ, thái độ của Tạ Tụ khi gặp người bệnh đương nhiên rất ôn hòa. Càng đừng nói tới người song tính vạn người có một như Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ ở trước mặt y càng là mưa thuận gió hòa, dịu dàng vô cùng.

Cẩn thận ngẫm lại, cuộc đời của vị Khúc cung chủ này cũng không dễ dàng gì.

Tạ Tụ xuất thân danh môn, phụ mẫu cởi mở, trên có huynh tỷ dưới có đệ muội, lại vì rất xuất sắc, không bị coi khinh như những đứa bé ở giữa khác. Hắn muốn học y cũng được, lang bạt giang hồ cũng được, hầu như không gặp phải trở ngại gì.

Nhưng Khúc Cửu Nhất thì khác.

Tạ Tụ lần đầu tiên tới Toái Ngọc Cung lại cảm giác được sự bất thường của Toái Ngọc Cung này.

Nữ tử của Toái Ngọc Cung, so với những nữ tử nhà quan cao vinh quý kia sống thoải mái tự do hơn nhiều. Nữ tử sống được không dễ dàng, có nơi trú thân như này cho họ, bảo sao cung nhân Toái Ngọc Cung khi hành tẩu trên giang hồ chú ý phát huy uy danh của môn phái nhà mình cho bên ngoài.

Nhưng sự phồn vinh và đãi ngộ này e rằng chưa chắc Khúc Cửu Nhất có thể hưởng thụ được.

Thanh danh của Khúc Thu Thủy Tạ Tụ đã nghe qua từ lâu, danh tiếng của bà ta ở trong giang hồ trước giờ không tốt. Đây không phải vì bà ta làm ra bao nhiêu chuyện ác mà vì mỗi lần bà ta xuất hiện trên giang hồ, cho dù là người có tính cách tốt cũng bị bà ta chọc tức cho hộc máu. Người đời coi khiêm tốn là mỹ đức nhưng Khúc Thu Thủy hoàn toàn là từ trái nghĩa với khiêm tốn.

Cho nên ở trong tình huống này, Khúc Cửu Nhất là nhi tử của Khúc Thu Thủy, lại là người song tính, sinh sống ở nơi như vậy phải đối mặt với biết bao khó khăn nguy hiểm có thể tưởng tượng ra được.

Vừa không là nam tử vừa không là nữ tử.

Nhưng nữ tử bình thường mỗi khi tới tháng, tâm trạng sẽ khó chịu, khó mà kiềm chế được. Khúc Cửu Nhất thậm chí còn rất có thể không biết yêu thương bản thân mình.

Ài.

Là một thần y, Tạ Tụ đương nhiên có một tấm lòng yêu thương với chúng sinh rồi.

Hắn chẳng kiềm nổi thương xót cho cảnh ngộ của Khúc Cửu Nhất, lúc đưa trà cho Khúc Cửu Nhất còn cố ý lấy đường đỏ qua, bỏ vào trong nước nóng, đợi nó tan ra rồi mới đưa tới cho Khúc Cửu Nhất.

Tới tháng ấy, vẫn nên uống ít nước đường đỏ mới được.

Khúc Cửu Nhất nào biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tạ Tụ đã não bổ ra một bé đáng thương có thân thế thê thảm không biết yêu thương bản thân.

Y nhìn thấy Tạ Tụ đưa nước đường đỏ qua, khóe miệng giật giật, một ly nước sôi là được, y chẳng bị sao uống nước đường đỏ này làm gì? Nhưng sau trong đầu lại xuất hiện giá của đường đỏ.

Thứ như đường ở cổ đại trước nay đều là thứ xa xỉ, không phải là thứ người thường có thể ăn được.

Đổ đi đáng tiếc lắm.

Khúc Cửu Nhất bóp mũi, thẳng thắn một hơi uống cạn.

Hẳn là sự khao khát đồ ngọt đã ngấm vào tận xương, một ly đường đỏ uống vào rồi, tâm tình bực dọc của Khúc Cửu Nhất cũng đỡ hơn nhiều. Nếu là ở hiện đại, y hoàn toàn có thể uống trà sữa ăn chocolate, tâm trạng cũng tốt hơn rất mau.

Nét mặt của Khúc Cửu Nhất cũng có chút hòa hoãn, lại có một ly đường đỏ nữa được đưa qua.

"Cung chủ hôm nay tới vừa khéo, nếu không gấp, chỗ ta đang nấu chút nước gừng, thêm chút đường đỏ" Tạ Tụ vẫn còn muốn giúp Khúc Cửu Nhất điều dưỡng thân thể tốt hơn.

"Đường đỏ của người sao lại có nhiều như vậy?" Trọng điểm của Khúc Cửu Nhất hoàn toàn lệch rồi, y vừa nhìn đã thấy lọ đường đỏ trong tay Tạ Tụ.

Mở ra xem, bên trong đầy ắp những viên đường đỏ tinh khiết.

Cho dù là trưởng lão của cung, một năm phần được chia cũng chẳng nhiều vậy đâu.

Há có lý nào như vậy?

Vị trí của Toái Ngọc Cung xa xôi, loại đường đỏ này được chuyển tới đây phải tăng gấp mấy lần giá. Một lọ đường đỏ này ít nhất cũng phải tốn 20 lượng bạc.

Còn có các loại dược liệu trong phòng Tạ Tụ, tính sơ qua cũng phải tới trăm lượng!



Lý Sắt Sắt làm ăn kiểu gì vậy, Tạ Tụ này chẳng qua cũng chỉ đi ăn chùa thôi mà vung tay cho hắn nhiều đồ như vậy? 3000 lượng còn sót lại, vốn chẳng thể làm vậy được đâu mà!

Khúc Cửu Nhất đương nhiên không biết, trong lòng Lý Sắt Sắt, Tạ Tụ khôi ngô như vậy, cung chủ lại thích nam tử, Tạ Tụ coi như người của y. Toái Ngọc Cung có nghèo cũng không thể khắt khe với cung chủ, do đó chỗ cung ứng cho Tạ Tụ đương nhiên là đầy đủ.

Nếu như ngay cả yêu cầu cơ bản nhất cũng chẳng đáp ứng được cho Tạ Tụ, Tạ Tụ này sao có thể hầu hạ cung chủ cho tốt được? Tới lúc ấy, thiếu cung chủ bọn họ hằng đêm mong muốn chẳng phải là xa ngoài tầm với rồi sao?

"Rất nhiều sao?" Tạ Tụ ngơ ra, mặt khó hiểu.

Chỉ là một lọ mà thôi, vốn chẳng thấm vào đâu.

"Ngươi có rất nhiều đường đỏ?" Khúc Cửu Nhất lạc giọng hỏi.

"Dưới danh nghĩa của ta có mấy tiệm tạp hóa, cũng bán đường" Tạ Tụ gật đầu, "Nếu cung chủ cần, đợi ta gửi một phong thư đi, đưa ít đường đỏ qua đây"

Hầy, cuộc sống của Khúc cung chủ cũng quá khó khăn rồi, chút đường đỏ này cũng khiến y chú ý cho được.

Tiệm?!

Khúc Cửu Nhất bây giờ nghe được cái chữ này liền nghĩ tới mấy đứa ngốc phản loạn bán quách cửa hàng của y, bất giác thấy đau lòng, "Lợi nhuận của tiệm ngươi thế nào?"

"Lợi nhuận một năm vào khoảng gần ba vạn" Tạ Tụ khẽ thở ra một hơi, "Đương nhiên không so được với sự phú quý của Toái Ngọc Cung rồi"

Bùm bùm...

Bước chân của Khúc Cửu Nhất hơi không vững.

Tiệm tạp hóa của Tạ Tụ này một năm còn kiếm được nhiều hơn cả Toái Ngọc Cung bây giờ!

Trước kia Toái Ngọc Cung rất có tiền nhưng đó là trước kia.

Bây giờ Toái Ngọc Cung nghèo tới độ gõ ra tiếng thùng thùng.

Đợi đã, Tạ Tụ này bị mình nhốt ở đây, chuyện tống tiền này y hoàn toàn có thể làm một phen nha.

Khúc Cửu Nhất đang định mở miệng, Tạ Tụ lại giành nói trước, "Chỉ là bây giờ ta ở trong Toái Ngọc Cung, còn phải giấu người nhà ta mới được. Tới lúc ấy, cung chủ sai người đưa thư cho ta, tốt nhất cũng phải chú ý một chút"

Xém chút thì quên, thằng Tạ Tụ này có lai lịch không tầm thường.

Nghe đồn hắn xuất thân từ Tạ gia ở Thái Nguyên, mặc dù là một chi bên nhưng cũng là người làm quan. Đó cũng là nguyên nhân hắn hành tẩu giang hồ lại không có ai dám ra tay với hắn. Dân không đấu với quan, Tạ gia này không dễ dây vào.

Chỉ là Toái Ngọc Cung vốn không chịu sự quản lý của triều đình Trung Nguyên, vậy nên mới có gan đi bắt cóc hắn.

Nếu như thực sự làm ra chuyện mổ gà lấy trứng này, Tạ gia kia chưa chắc đã đưa tiền thật, nhỡ chọc giận triều đình, chuyện mở lại con đường buôn bán há chẳng phải là khó càng thêm khó à?

Chuyện tống tiền chỉ có thể chết từ trong trứng rồi.

Khúc Cửu Nhất vừa nghĩ tới đây, nét mặt sa sầm hẳn xuống.

Xem ra một ly đường đỏ thực sự không đủ!

Nguyệt sự của Khúc cung chủ này coi chừng khá phức tạp rồi đây.

Tạ Tụ chỉ có thể hạ thấp giọng, kiên nhẫn dò hỏi, "Cung chủ dường như có tâm sự, tại hạ tuy bất tài nhưng ở phương diện y thuật cũng có chút tự tin, nếu không ta bắt mạch cho cung chủ?"

Mặc dù không thể nghiên cứu được chỗ kỳ diệu của người song tính nhưng nếu có thể bắt mạch cũng được rồi.

"Vậy sao? Vậy làm phiền Tạ thần y rồi, ngươi cứ yên tâm bắt mạch, xem xem ta và người bình thường có chỗ nào không giống không" Khúc Cửu Nhất là người ăn nói ẩn ý nhiều, lời này cứ kỳ quặc không rõ, một chút cũng chẳng kém nhân vật phản diện trong truyện võ hiệp.

Tạ Tụ nào sẽ để ý mấy lời có chút khó nghe này của Khúc Cửu Nhất, sau khi có được sự đồng ý của Khúc Cửu Nhất bèn lập tức bắt mạch.



Khúc Cửu Nhất thầm cười trong lòng.

Biết rồi chứ, ta là nam nhân hàng thật giá thật, nam nhân đích thực, Tạ Tụ này cho rằng mình là người song tính cơ chứ, bắt mạch xong cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt rồi.

Nghĩ tới có thể giải thích hiểu lầm, tâm trạng của Khúc Cửu Nhất cũng tốt lên.

Ngón tay Tạ Tụ đặt lên mạch, mày cũng bất giác chau lại.

Thấy chưa thấy chưa, chắc chắn là phát hiện ra rồi.

Thế giới võ hiệp sao có thể có thứ đồ không khoa học như người song tính chứ? Ngươi còn là thần y, lời như thế cũng tin!

Tạ Tụ đợi một lúc, mới rời tay khỏi mạch.

"Thần y có lời đừng ngại nói, ta biết trong lòng ngươi có điều nghi ngờ" Thấy Tạ Tụ không vui, Khúc Cửu Nhất cũng vui hơn.

"Nếu như tại hạ không chẩn sai, trong cơ thể cung chủ dường như có hai luồng nội lực va vào nhau. Công lực tu hành của cung chủ bá đạo, sớm muộn cũng sẽ hấp thụ hết chỗ nội lực ấy, công lực gia tăng. Chỉ là nếu như vậy e rằng sẽ có hại cho cơ thể"

Ế?

Thần y này thật sự có chút bản lĩnh.

Khúc Cửu Nhất đương nhiên biết Tạ Tụ đang nói cái gì, cái hắn nói tới là nội lực y hấp thụ của tả hữu hộ pháp trước khi họ chết.

Chính vì nội lực của họ, Khúc Cửu Nhất mới có thể đột phá đỉnh phong của tầng sáu của 《Thiên Ngọc bảo điển》lên tới tầng bảy.

Chỉ là y tự biết không phải chuyện gì lớn, dù gì cũng là nội lực cùng nguồn.

"Chỉ tốn chút thời gian thôi" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ tay, như có ý nói, "Lẽ nào thần y không chẩn ra thứ gì khác sao?"

Có thể chẩn đoán ra nội lực khác thường trong cơ thể y, chẳng lẽ nhìn không ra mạch tượng của y và nam nhân bình thường chẳng có gì khác nhau sao?

Nếu có thần y này làm chứng, người trên dưới Toái Ngọc Cung sẽ càng thêm tin tưởng mình là nam tử rồi.

"Cung chủ" Tạ Tụ bỗng đỏ mặt, dường như lời sắp tới rất khó mở miệng.

"Có gì cứ nói đừng ngại" Chắc chắn biết mình không phải người song tính rồi.

Khúc Cửu Nhất vui vẻ nghĩ.

"Cung chủ tu luyện võ công, tại hạ không thể chen vào" Ánh mắt Tạ Tụ nhìn Khúc Cửu Nhất càng thêm thương xót, Khúc cung chủ vẫn chưa biết bản thân đã đánh mất thứ gì đâu.

Hắn ở Toái Ngọc mấy ngày, hắn đã biết rõ người trên dưới trong cung coi trọng chuyện sinh con như nào.

"Cung chủ ngoài chuyện tiêu hóa nội lực ra, đồng thời, thực ra cũng có hại cho lục phủ ngũ tạng. Tuy rằng có nội lực bảo vệ, lục phủ ngũ tạng sẽ không có gì khác biệt nhưng đối với chuyện hoài thai sinh con lại có bất lợi rất lớn"

Đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung đều đợi Khúc Cửu Nhất mang thai đứa bé, nếu vậy chức cung chủ mới có thể càng thêm vững chắc. Nhưng bây giờ võ công Khúc Cửu Nhất tu luyện rất khó để y có em bé, càng đừng nói tới Khúc Cửu Nhất vốn là người song tính, điều này càng thêm khó khăn.

Nguyệt sự này, e là sau này cũng chẳng đều đặn rồi.

Cũng không biết Khúc cung chủ này sẽ nghĩ sao?

Cho dù mình luôn luôn bên cạnh, sợ rằng cũng phải điều chỉnh hàng ngày mới được.

Sách cổ từng viết, người song tính có tuổi thọ không dài, xem ra quả đúng là có chuyện này.

Tạ Tụ thở dài nói, "Cung chủ, sau này trong chuyện mang thai, sợ rằng rất khó có con nối dõi"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau