Chương 14: Về quê
Ngày lễ Quốc Khánh, toàn bộ trường học trong thành phố đều cho học sinh, sinh viên nghỉ học một tuần, Hàn Tiểu Anh cũng nhân dịp này bắt xe về quê, đã hơn ba tháng rồi cậu chưa về nên có chút nhớ nhà.
Cậu xin phép ông chủ Hào cho mình tạm thời về quê nghỉ ngơi thăm nhà, ông chủ Hào vui vẻ nói cậu nghỉ đến khi nào cũng được, số ngày làm của cậu còn hơn cả ngày nghỉ phép nữa.
"Cậu lên xe lúc mấy giờ?" Hàn Tiểu Anh kể qua cho Vũ Đông Đông nghe chuyện mình về quê thăm nhà.
"Cậu đi lúc nào tôi theo lúc đó." Vũ Đông Đông giúp đã dọn xong đồ, chạy qua giúp đồ đáng yêu thu dọn một chút. Hai người bọn họ đã quyết định cùng nhau về quê.
"Chiều nay cậu rảnh không?" Hàn Tiểu Anh suy nghĩ một chút, "Chiều nay hai ta cùng nhau đi mua ít quà đem về quê rồi sáng mai bắt xe sớm trở về nhà."
"Được đó." Vũ Đông Đông bật dậy vỗ tay như trẻ lên ba nhận được kẹo.
Buổi chiều khoảng ba giờ hơn, Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông có mặt trong siêu thị. Cậu dùng một ít tiền làm thêm kiếm được mua cho Hàn Tiểu Trúc một chiếc váy kiểu dáng siết eo, ít tài liệu học tập, còn có cả hai ba hộp mochi matcha mà cô nàng vô cùng thích, cậu mua cho dì Tử Dương một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, còn về cha Hàn thì mua cho ông một ít thuốc bổ và một chiếc áo sơ mi. Còn về mẹ Diễm... lúc về cậu sẽ tính sau.
Vũ Đông Đông tuy không đi làm thêm như Hàn Tiểu Anh, nhưng cậu chàng con nhà khá giả, trong nhà không thiếu thứ gì nhưng cũng mua vài thứ như bộ ấm chén bằng sứ đắt tiền, đồng hồ đắt tiền, vv....
Đi tới đi lui cũng thấy hơi đói, hai người vào một gian hàng ngay trong siêu thị, mỗi người gọi một bát bún cùng ít bánh quẩy. Vũ Đông Đông vừa hút sợi bún vừa khen nức nở, nói mình chưa ăn thứ ngon như thế này bao giờ. Hàn Tiểu Anh cười cười, nói rằng sẽ thường xuyên dẫn cậu đi ăn những món còn ngon hơn thế này.
Đồ đã mua xong, bụng cũng no căng. Cả hai đi ra cửa lớn, sau đó cùng nhau đi dạo một lúc cho tiêu thực. Sắc trời nhuộm một màu đỏ vàng rực, ánh mặt trời nấp sau đám mây, hoàng hôn dần biến mất, trời cũng sắp chuyển tối rồi.
Đang là mùa hè, gió trời tạt qua vô cùng mát mẻ, Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông ăn ý không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn xung quanh.
Để tiện cho việc sáng sớm mai về quê, Hàn Tiểu Anh dưới sự nài nỉ làm nũng của Vũ Đông Đông thì đồng ý ngủ lại phòng của cậu chàng, vì trạm xe gần với nơi ở của Vũ Đông Đông hơn là chỗ của cậu. Thôi thì tiện cái nào ta dùng cái đó.
Mà Hàn Tiểu Anh không biết, đêm đó, Lâm Hải Thiên đứng trước cửa phòng của cậu đợi hai tiếng, không thấy người trở về hắn liền rầu rĩ rời đi.
_____________
Bảy giờ sáng hôm sau thì cả hai xuất phát, ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ thì về đến nơi.
"Ôi cái mông tôi." Vũ Đông Đông xoa xoa cái mông đầy thịt của mình, ngồi lâu như vậy có chút tê.
"Mọi thứ dường như không thay đổi nhỉ." Hàn Tiểu Anh nhìn xung quanh, vạn vật vẫn như lúc cậu mới đi.
Hàn Tiểu Anh chào tạm biệt Vũ Đông Đông, hai người hẹn nhau đúng thứ 4 tuần sau sẽ lại gặp nhau ở nơi này, cùng quay trở lại trường học.
Hàn Tiểu Anh không thông báo chuyện mình trở về, cậu hồi hộp cảm giác khi đi xa trở về nhà, được mọi người quan tâm hỏi han là như thế nào, ra sao. Nhưng mọi thứ cậu nghĩ lại không như mong đợi, chỉ có Hàn Tiểu Trúc vội vã chạy ra, ôm chầm lấy cậu. Cha Hàn chỉ nói về rồi sao? Dì Tử Dương chỉ nói cậu về sao không báo trước để mọi người ra đón. Mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Hàn Tiểu Anh có chút tủi thân, gượng ép chính mình cười tươi an ủi rằng không sao.
Hàn Tiểu Anh được Hàn Tiểu Trúc cầm tay đi vào trong nhà, cậu chào cha Hàn đang nằm trên ghế xem ti vi, chào dì Tử Dương đang ngồi ở bếp ngắt rau chuẩn bị cơm trưa.
Hàn Tiểu Trúc lại cầm tay anh trai chui vào trong phòng. Hơn ba tháng rời xa, Hàn Tiểu Anh về cô thực sự rất vui.
"Tiểu Anh, ở trên đó ổn không? Học hành có áp lực không anh? Có ai bắt nạt anh không? Mỗi ngày anh đều ăn uống ngủ nghỉ đủ chứ? Có chạy đông chạy tây tìm việc rồi hành bản thân không đấy?" Hàn Tiểu Trúc xoắn xuýt, tò mò cuộc sống của anh trai bên kia thế nào.
Hàn Tiểu Anh lúc nãy có chút buồn nhưng bây giờ lại được em gái quan tâm quá mức như thế này, cậu vui vẻ trở lại. Hàn Tiểu Anh trả lời từng câu, từng chữ.
"Ở đó học hành không áp lực như anh tưởng, rất nhẹ nhàng thoải mái. Không có ai bắt nạt anh cả, anh còn kết bạn được với người ta đấy nhé, haha. Phải đi làm thêm chứ, không làm thì tiền đâu ra trả tiền học tiền phòng, rồi thi thoảng mua một số thứ. Tiểu Trúc đừng lo, anh sống rất tốt." Cậu nặn nặn má em gái.
"Anh nhìn xem, gầy đi rồi này." Hàn Tiểu Trúc đau lòng, bĩu môi chê bai anh mình.
Hàn Tiểu Anh cười cười, sau đó lôi cặp ra, đưa túi lớn túi nhỏ cho Hàn Tiểu Trúc, "Quà cho em."
Hàn Tiểu Trúc mở từng hộp một, đầu tiên là bộ tài liệu học tập môn gì cũng có, y như quyển bách khoa toàn thư, cô nàng mât thì tỏ ra ghét bỏ nhưng miệng lại vui vẻ cười. Tiếp đó là chiếc đầm siết eo, cô lại cười lớn hơn ôm váy nói rằng tí nữa sẽ thử ngay. Cuối cùng là ba hộp mochi matcha mà cô thường thấy quảng cáo trên ti vi, ánh mắt sáng rực, thèm nhỏ dãi nhưng vẫn giữ hình tượng của cô nàng nết na thuỳ mị. Hàn Tiểu Anh bị cô chọc cười.
"Cảm ơn Tiểu Anh, Tiểu Anh của em là tốt nhất trên đời." Hàn Tiểu Trúc vui vẻ ôm chầm Hàn Tiểu Anh, liên tục cọ mặt vào áo cậu.
"Đây là quà của dì với cha, em giúp anh mang ra cho họ." Hàn Tiểu Anh lại lấy từng hộp ra, dúi vào tay em gái.
"Mẹ, mẹ vào đây đi. Tiểu Anh mua quà cho mẹ nè, nhanh đi mẹ." Hàn Tiểu Trúc hắng giọng một cái rồi hét lớn.
Tử Dương nghe vậy thì dừng tay tắt gas, từ từ đi vào trong phòng.
"Mẹ lại đây đi." Hàn Tiểu Trúc chạy qua kéo Tử Dương ngồi xuống giường.
Hàn Tiểu Anh ngại ngùng, gãi gãi đầu, "Dì... con về nên tiện đường mua cho dì ít đồ. Mong... dì không chê."
Tử Dương nhận lấy hộp quà, mở ra thì híp mắt cười. Phụ nữ mà, ai lại không thích mấy thứ như mỹ phẩm, đồ dưỡng da.
"Cảm ơn con nhé, Tiểu Anh." Tử Dương xoa đầu Hàn Tiểu Anh.
Ngay lúc này, Hàn Tiểu Anh có thể cảm nhận được sống mũi mình cay cay, cậu muốn khóc. Cái chạm nhẹ dịu dàng của dì Tử Dương khiến cậu nhớ đến mẹ Diễm.
Hàn Tiểu Anh nhớ mẹ, cậu thực sự rất nhớ mẹ.
Cậu xin phép ông chủ Hào cho mình tạm thời về quê nghỉ ngơi thăm nhà, ông chủ Hào vui vẻ nói cậu nghỉ đến khi nào cũng được, số ngày làm của cậu còn hơn cả ngày nghỉ phép nữa.
"Cậu lên xe lúc mấy giờ?" Hàn Tiểu Anh kể qua cho Vũ Đông Đông nghe chuyện mình về quê thăm nhà.
"Cậu đi lúc nào tôi theo lúc đó." Vũ Đông Đông giúp đã dọn xong đồ, chạy qua giúp đồ đáng yêu thu dọn một chút. Hai người bọn họ đã quyết định cùng nhau về quê.
"Chiều nay cậu rảnh không?" Hàn Tiểu Anh suy nghĩ một chút, "Chiều nay hai ta cùng nhau đi mua ít quà đem về quê rồi sáng mai bắt xe sớm trở về nhà."
"Được đó." Vũ Đông Đông bật dậy vỗ tay như trẻ lên ba nhận được kẹo.
Buổi chiều khoảng ba giờ hơn, Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông có mặt trong siêu thị. Cậu dùng một ít tiền làm thêm kiếm được mua cho Hàn Tiểu Trúc một chiếc váy kiểu dáng siết eo, ít tài liệu học tập, còn có cả hai ba hộp mochi matcha mà cô nàng vô cùng thích, cậu mua cho dì Tử Dương một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, còn về cha Hàn thì mua cho ông một ít thuốc bổ và một chiếc áo sơ mi. Còn về mẹ Diễm... lúc về cậu sẽ tính sau.
Vũ Đông Đông tuy không đi làm thêm như Hàn Tiểu Anh, nhưng cậu chàng con nhà khá giả, trong nhà không thiếu thứ gì nhưng cũng mua vài thứ như bộ ấm chén bằng sứ đắt tiền, đồng hồ đắt tiền, vv....
Đi tới đi lui cũng thấy hơi đói, hai người vào một gian hàng ngay trong siêu thị, mỗi người gọi một bát bún cùng ít bánh quẩy. Vũ Đông Đông vừa hút sợi bún vừa khen nức nở, nói mình chưa ăn thứ ngon như thế này bao giờ. Hàn Tiểu Anh cười cười, nói rằng sẽ thường xuyên dẫn cậu đi ăn những món còn ngon hơn thế này.
Đồ đã mua xong, bụng cũng no căng. Cả hai đi ra cửa lớn, sau đó cùng nhau đi dạo một lúc cho tiêu thực. Sắc trời nhuộm một màu đỏ vàng rực, ánh mặt trời nấp sau đám mây, hoàng hôn dần biến mất, trời cũng sắp chuyển tối rồi.
Đang là mùa hè, gió trời tạt qua vô cùng mát mẻ, Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông ăn ý không nói gì, chỉ im lặng ngắm nhìn xung quanh.
Để tiện cho việc sáng sớm mai về quê, Hàn Tiểu Anh dưới sự nài nỉ làm nũng của Vũ Đông Đông thì đồng ý ngủ lại phòng của cậu chàng, vì trạm xe gần với nơi ở của Vũ Đông Đông hơn là chỗ của cậu. Thôi thì tiện cái nào ta dùng cái đó.
Mà Hàn Tiểu Anh không biết, đêm đó, Lâm Hải Thiên đứng trước cửa phòng của cậu đợi hai tiếng, không thấy người trở về hắn liền rầu rĩ rời đi.
_____________
Bảy giờ sáng hôm sau thì cả hai xuất phát, ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ thì về đến nơi.
"Ôi cái mông tôi." Vũ Đông Đông xoa xoa cái mông đầy thịt của mình, ngồi lâu như vậy có chút tê.
"Mọi thứ dường như không thay đổi nhỉ." Hàn Tiểu Anh nhìn xung quanh, vạn vật vẫn như lúc cậu mới đi.
Hàn Tiểu Anh chào tạm biệt Vũ Đông Đông, hai người hẹn nhau đúng thứ 4 tuần sau sẽ lại gặp nhau ở nơi này, cùng quay trở lại trường học.
Hàn Tiểu Anh không thông báo chuyện mình trở về, cậu hồi hộp cảm giác khi đi xa trở về nhà, được mọi người quan tâm hỏi han là như thế nào, ra sao. Nhưng mọi thứ cậu nghĩ lại không như mong đợi, chỉ có Hàn Tiểu Trúc vội vã chạy ra, ôm chầm lấy cậu. Cha Hàn chỉ nói về rồi sao? Dì Tử Dương chỉ nói cậu về sao không báo trước để mọi người ra đón. Mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Hàn Tiểu Anh có chút tủi thân, gượng ép chính mình cười tươi an ủi rằng không sao.
Hàn Tiểu Anh được Hàn Tiểu Trúc cầm tay đi vào trong nhà, cậu chào cha Hàn đang nằm trên ghế xem ti vi, chào dì Tử Dương đang ngồi ở bếp ngắt rau chuẩn bị cơm trưa.
Hàn Tiểu Trúc lại cầm tay anh trai chui vào trong phòng. Hơn ba tháng rời xa, Hàn Tiểu Anh về cô thực sự rất vui.
"Tiểu Anh, ở trên đó ổn không? Học hành có áp lực không anh? Có ai bắt nạt anh không? Mỗi ngày anh đều ăn uống ngủ nghỉ đủ chứ? Có chạy đông chạy tây tìm việc rồi hành bản thân không đấy?" Hàn Tiểu Trúc xoắn xuýt, tò mò cuộc sống của anh trai bên kia thế nào.
Hàn Tiểu Anh lúc nãy có chút buồn nhưng bây giờ lại được em gái quan tâm quá mức như thế này, cậu vui vẻ trở lại. Hàn Tiểu Anh trả lời từng câu, từng chữ.
"Ở đó học hành không áp lực như anh tưởng, rất nhẹ nhàng thoải mái. Không có ai bắt nạt anh cả, anh còn kết bạn được với người ta đấy nhé, haha. Phải đi làm thêm chứ, không làm thì tiền đâu ra trả tiền học tiền phòng, rồi thi thoảng mua một số thứ. Tiểu Trúc đừng lo, anh sống rất tốt." Cậu nặn nặn má em gái.
"Anh nhìn xem, gầy đi rồi này." Hàn Tiểu Trúc đau lòng, bĩu môi chê bai anh mình.
Hàn Tiểu Anh cười cười, sau đó lôi cặp ra, đưa túi lớn túi nhỏ cho Hàn Tiểu Trúc, "Quà cho em."
Hàn Tiểu Trúc mở từng hộp một, đầu tiên là bộ tài liệu học tập môn gì cũng có, y như quyển bách khoa toàn thư, cô nàng mât thì tỏ ra ghét bỏ nhưng miệng lại vui vẻ cười. Tiếp đó là chiếc đầm siết eo, cô lại cười lớn hơn ôm váy nói rằng tí nữa sẽ thử ngay. Cuối cùng là ba hộp mochi matcha mà cô thường thấy quảng cáo trên ti vi, ánh mắt sáng rực, thèm nhỏ dãi nhưng vẫn giữ hình tượng của cô nàng nết na thuỳ mị. Hàn Tiểu Anh bị cô chọc cười.
"Cảm ơn Tiểu Anh, Tiểu Anh của em là tốt nhất trên đời." Hàn Tiểu Trúc vui vẻ ôm chầm Hàn Tiểu Anh, liên tục cọ mặt vào áo cậu.
"Đây là quà của dì với cha, em giúp anh mang ra cho họ." Hàn Tiểu Anh lại lấy từng hộp ra, dúi vào tay em gái.
"Mẹ, mẹ vào đây đi. Tiểu Anh mua quà cho mẹ nè, nhanh đi mẹ." Hàn Tiểu Trúc hắng giọng một cái rồi hét lớn.
Tử Dương nghe vậy thì dừng tay tắt gas, từ từ đi vào trong phòng.
"Mẹ lại đây đi." Hàn Tiểu Trúc chạy qua kéo Tử Dương ngồi xuống giường.
Hàn Tiểu Anh ngại ngùng, gãi gãi đầu, "Dì... con về nên tiện đường mua cho dì ít đồ. Mong... dì không chê."
Tử Dương nhận lấy hộp quà, mở ra thì híp mắt cười. Phụ nữ mà, ai lại không thích mấy thứ như mỹ phẩm, đồ dưỡng da.
"Cảm ơn con nhé, Tiểu Anh." Tử Dương xoa đầu Hàn Tiểu Anh.
Ngay lúc này, Hàn Tiểu Anh có thể cảm nhận được sống mũi mình cay cay, cậu muốn khóc. Cái chạm nhẹ dịu dàng của dì Tử Dương khiến cậu nhớ đến mẹ Diễm.
Hàn Tiểu Anh nhớ mẹ, cậu thực sự rất nhớ mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất