Chương 21: Cùng nhau ăn cơm
Hàn Tiểu Trúc chơi khoảng bốn năm ngày thì phải về, mặc dù chơi chưa có đã nhưng việc học vẫn phải đặt lên hàng đầu. Hàn Tiểu Anh tiễn cô ra trạm xe, nói đôi lời dặn dò rồi cả hai tạm biệt nhau.
Hàn Tiểu Anh lại tiếp tục việc học trên trường và chỗ làm thêm. Cậu không muốn mình rảnh rỗi, hễ ngơi tay là cậu lại nghĩ tới Lâm Hải Thiên, vậy cho nên làm gì cũng được miễn trọng tâm không rơi trên người hắn là được.
Sau cuộc gọi mấy ngày trước, Hàn Tiểu Anh tuy rất để bụng chuyện mình không nghe điện thoại của người ta, cậu muốn nhắn tin xin lỗi đối phương nhưng lại chần chừ không dám. Mà Lâm Hải Thiên từ ngày đó cũng chưa hề nhắn tin hay liên lạc lại với cậu. Hàn Tiểu Anh có chút hụt hẫng.
Lâm Hải Thiên mấy ngày nay vô cùng bận rộn, hết đi đến thành phố này bàn chuyện làm ăn rồi lại chạy đến thành phố khác ký hợp đồng. Bù lu bù loa khiến hắn cũng quên mất bên cạnh mình còn có một bé thỏ con đáng yêu.
Hàn Tiểu Anh sau khi từ trường về đến phòng trọ, cậu đi dạo ngoài chợ mua một chút gì đó về nấu cơm. Lúi húi trong bếp thì điện thoại trên bàn đổ chuông, cậu lay tay vào áo rồi chạy đến nhận điện thoại.
"Alo ạ." Bất kể là ai gọi đến, Hàn Tiểu Anh luôn luôn mở lời vô cùng lịch sự.
Lâm Hải Thiên bận rộn tối ngày cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn nới lỏng cà vạt, day day thái dương, biếng nhác tựa người vào ghế, mệt mỏi lập tức bị xua tan khi nghe được giọng nói mềm mại của Hàn Tiểu Anh.
"Là tôi. Em ăn cơm chưa?"
Hàn Tiểu Anh không biết người gọi đến là Lâm Hải Thiên, có chút bất ngờ. "Vâng, tôi đang chuẩn bị ăn thưa ngài."
"Mấy ngày nay bận quá nên không liên lạc với em được, thật xin lỗi."
Hàn Tiểu Anh thật sự không biết người kia bận đến mức nào, lúc trước cậu có tra ít thông tin của Lâm Hải Thiên thì biết được hắn là một trong những tổng tài trẻ tuổi nhất nhì thành phố A. Đầu óc thông minh cùng với tài năng kinh doanh thiên phú, thủ đoạn tàn độc chẳng nương tay, Lâm Hải Thiên từ lúc 22 tuổi đã đưa tập đoàn Lâm Nguyên lên đỉnh cao thịnh vượng.
Mà người âm u cao lãnh này lại thích cậu.
"Không sao ạ, tôi không để ý đâu. Ngài đã dùng cơm chưa?" Hàn Tiểu Anh hiếm khi mở lòng nói nhiều hơn một chút.
Mặc dù cậu không biết giữa Lâm Hải Thiên và cô gái xinh đẹp hôm trước có mối quan hệ như thế nào, cậu nghe lời Hàn Tiểu Trúc, nếu đã thích người ta thì tội gì phải đứng nhìn trong khi đối phương cũng đã nói thích cậu.
Cậu nghe được tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia, đáy lòng dâng lên chút ấm áp.
"Công việc vừa mới kết thúc nên tôi chưa kịp ăn." Hắn dừng một chút như đang suy nghĩ điều gì, "Em vẫn chưa nấu xong sao?"
Người tài giỏi luôn bận tối mắt tối mũi như vậy sao? Hàn Tiểu Anh tuy không hiểu lắm thế giới của người giàu nhưng cậu lại rất đồng cảm với Lâm Hải Thiên. Vì đồng tiền, ai mà không mệt.
"Cũng gần xong rồi, ngài cũng chuẩn bị đi ăn đi, để quá bữa không tốt cho dạ dày đâu." Cái tính thích quan tâm người khác của Hàn Tiểu Anh nổi lên.
"Tiểu Anh, tôi..." Lâm Hải Thiên dừng một chút, nhỏ giọng như làm nũng, "Tôi bây giờ có thể qua chỗ em được không?"
"Vâng???" Hàn Tiểu Anh có chút mờ mịt, nghe thấy nhưng lại không hiểu gì.
"Tôi bây giờ có thể qua dùng cơm cùng em được không? Dì giúp việc trong nhà đã về từ chiều rồi nên giờ tôi vẫn chưa có cơm ăn." Lâm Hải Thiên lẩm bẩm, khoé miệng giương lên đang cười.
Dì giúp việc trong nhà hắn là Dì Mai, đã chăm sóc hắn từ hồi hắn còn tấm bé. Ngày nào Dì cũng dọn dẹp chăm lo đến nhà cửa bếp núc, luôn nấu cơm sẵn đợi hắn về rồi hâm lại cho nóng. Dì Mai nghe được những lời này chắc Dì sẽ buồn lắm.
"À... vâng, nếu ngài..." Hàn Tiểu Anh có chút chưa hiểu rõ, mơ màng đáp lại.
"Được, vậy tôi qua liền, em chờ tôi chút." Lâm Hải Thiên không để cậu nói hết câu đã vội tắt điện thoại, cầm áo lấy chìa khoá xe nhanh chóng đi ra ngoài.
"Dì Mai, con qua nhà thỏ con ăn cơm. Dì không cần đợi con đâu nhé." Lâm Hải Thiên thay giày, nói với vào trong bếp.
Dì Mai đang hâm lại nồi canh xương, nghe vậy thì quay người, "Vậy con đi cẩn thận."
Thỏ con??? Bà không nghe nhầm đấy chứ??? Sao tự nhiên lại có thỏ con ở đây???
Nơi Lâm Hải Thiên ở cách chỗ Hàn Tiểu Anh phỏng chừng 15km, buổi tối đường vẫn còn tắc rất nhiều. Lâm Hải Thiên chờ đèn đỏ như kiến trong chảo lửa, sốt ruột không thôi, nhưng thi thoảng lại trộm cười.
Sắp được ăn cơm cùng thỏ con, sắp được gặp thỏ con rồi. Tâm trạng Lâm Hải Thiên vô cùng vui vẻ, đang cười toe toét bỗng nhìn vào gương chiếu hậu.
Lâm Hải Thiên:.........
Khụ khụ, bình tĩnh bình tĩnh, tâm phải tịnh.
Hàn Tiểu Anh bên kia cũng chờ đến sốt vó, giờ này rồi còn nói muốn qua cậu ăn cơm. Vui thì vui thật nhưng chờ mãi không thấy người, cậu sợ trên đường đến đây ngài Lâm gặp chút rắc rối.
Khoảng chừng 30 phút sau, hắn đỗ xe phía trước ngõ nhỏ, khống chế tâm tình sung sướng khoai thai xuống xe đi vào bên trong.
Hàn Tiểu Anh lúc này như hoá thành cún con tai thính, đi đi lại lại trước cửa nhà, nghe được tiếng giày cộp cộp dưới nền đất vội vã mở cửa.
Lâm Hải Thiên cũng đang đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Cả hai nhìn nhau, mắt chạm mắt.
"Ngài... ngài vào đi ạ." Hàn Tiểu Anh đỏ mặt, đứng sang một bên.
Lâm Hải Thiên bình thường mặt lạnh tanh, chưa bao giờ lo lắng về thứ gì bỗng dưng lúc này lại có chút đỏ mặt khi ở cạnh thỏ con. Nhìn gò má đỏ hồng của Hàn Tiểu Anh, tim hắn có làm bằng thép cũng không chịu nổi sự đáng yêu này.
"Khụ khụ, làm phiền em rồi." Lâm Hải Thiên nói cảm ơn rồi đi vào, Hàn Tiểu Anh liếc mắt lơ đãng có thể thấy rõ vành tai đỏ đỏ của hắn, máu nóng cứ hệt như dồn hết lên mặt cậu vậy.
Đây là lần thứ hai Lâm Hải Thiên đến nơi này, mọi thứ vẫn như cũ, gọn gàng sạch sẽ, đúng là một tổ ấm thoải mái.
Trên bàn ăn có cá kho dưa, thịt ba chỉ quay và canh xương. Lâm Hải Thiên chột dạ, ở nhà... hình như Dì Mai cũng nấu canh xương thì phải.
"Tôi đi rửa tay, em cứ ăn trước đi." Hắn đi ra phía vòi nước, cho ít xà bông vào tay rửa sạch rồi nhanh chóng đi ra.
Thỏ con đang ngồi ngay ngắn đợi hắn kìa, hệt như vợ bé nhỏ đang đợi chồng vậy, ôi mẹ ơi tim con đau quá.
(Xin đấy ngài Lâm:))))) tổng tài xin hãy bình thường)
Lâm Hải Thiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Tiểu Anh, còn cố ý kéo gần khoảng cách của hai người.
Tay đang xới cơm của Hàn Tiểu Anh hơi run, tim còn đập nhanh hơn lúc nãy nữa. Ôi tim ơi, đừng nổ nhé mày, để tao ăn cho xong bữa cơm này với.
(Bé Tiểu Anh bị thao túng tâm lí rồi:))))
Lâm Hải Thiên gắp cho Hàn Tiểu Anh một miếng cá, còn dặn cậu cẩn thận không mắc xương.
"Em phải ăn nhiều lên, bây giờ gầy quá." Lâm Hải Thiên tiếp tục gỡ cá cho vào bát của cậu.
"Ngài ăn đi, đừng chỉ gắp cho tôi, tôi tự ăn được mà." Cậu đưa tay cản lại miếng thịt sắp được cho vào bát, vội vã lắc đầu.
"Em nhìn xem người được mấy lạng thịt." Lâm Hải Thiên đưa tay véo véo má thỏ con.
Hàn Tiểu Anh há mồm, hạt cơm đang nhai cũng thuận đà rơi xuống. Cậu há mồm trợn mắt, ăn cơm thôi mà sao lại khổ thế này!!
(Mặt ẻm đúng kiểu như này này mn (・_・;) ????????????:))))))
Ừm mịn màng, mềm mại, độ đàn hồi vô cùng tốt, xúc cảm chạm vào phải trên cả tuyệt vời. Lâm Hải Thiên sắc mặt không đổi nhìn Hàn Tiểu Anh. Vốn phải tịnh tâm nhưng nhìn biểu cảm nai vàng ngơ ngác, hạt cơm rơi trên bàn của thỏ con thì không nhịn nổi cười.
Lâm Hải Thiên quay mặt đi, miệng có hơi mỉm cười nhưng trong tâm như đang đi đánh giặc, kích động sung sướng, máu nóng dồn lên não. Nếu không phải đang bày ra mặt tốt đẹp cho bé cưng thấy thì giờ hắn đã lao vào cắn xé cậu rồi.
Hàn Tiểu Anh bị tiếng cười trầm thấp của Lâm Hải Thiên làm giật mình, mới đỏ mặt nhận ra mình thất thố cỡ nào. Lớn bằng nấy rồi, ăn cơm còn vương vãi.
"Ngài... ngài đừng cười." Cậu dùng đũa chọc chọc bát cơm, cúi gằm mặt xuống.
Lâm Hải Thiên cũng biết hình như mình hơi lố, quay mặt làm ngơ như không có chuyện gì, "Tôi không có cười, em mau ăn đi."
"Chắc chắn là ngài đang cười."
"Tôi thật sự không có cười."
"Ngài cười."
"Tôi không cười."
"Rõ ràng vừa rồi tôi còn thấy ngài-"
"Được rồi, em nhanh ăn đi."
Tốc độ ăn của hai người này tương đối nhanh, nhưng vừa ăn vừa ưỡn ẹo với nhau nên thành ra bữa cơm tốn mất một giờ mới xong.
Hàn Tiểu Anh nói Lâm Hải Thiên cứ ra ghế ngồi, chuyện trong bếp cứ để cậu lo nhưng hắn cứng đầu lì lợm không chịu đi, đòi ở trong đây giúp cậu dọn dẹp. Hàn Tiểu Anh nói không lại, mặc xác người kia làm gì thì làm.
Cậu thề, Lâm Hải Thiên lì số hai thì không ai dám tranh số một với hắn.
Hàn Tiểu Anh đứng cạnh bồn rửa bát, Lâm Hải Thiên lau xong bàn ăn từ đằng sau ngắm cậu. Cậu cứ ở nhà sẽ mặc đồ ngủ đủ kiểu con vật, lúc này trên người đang mặc bộ con mèo. Lâm Hải Thiên chẹp miệng ngăn nước dãi muốn chảy xuống.
Đúng là vợ damdang của mình mà.
(Sos giải cứu bé Tiểu Anh:)))))
Lâm Hải Thiên lại gần, từ phía đằng sau vòng tay qua ôm lấy eo Hàn Tiểu Anh, cậu bị động tác này làm cho giật mình, bát trên tay cũng rơi xuống nhưng may không vỡ.
"Ngài... ngài Lâm?" Cậu sợ tiếng thình thichk trong lồng ngực sẽ bị Lâm Hải Thiên nghe thấy mất.
Lâm Hải Thiên dựa đầu vào hõm vai cậu, xoay mặt vào cổ, "Tiểu Anh à, em nhanh một chút được không? Tôi sợ tôi không đợi nổi mất."
Hơi thở của Lâm Hải Thiên phả thẳng vào cổ cậu có chút ngứa. Cậu biết hắn đang nói đến chuyện gì, chính cậu cũng mong chờ tình yêu của hai người nhưng không hiểu sao cậu lại cứ mãi chần chừ. Hàn Tiểu Anh cậu chưa yêu đương bao giờ, vấn đề tình cảm đối với cậu vô cùng mơ hồ, không muốn lùi mà cũng không dám tiến.
Cậu gặp được Lâm Hải Thiên, trái tim vốn bình thường nhưng lại vì ngài ấy mà lỡ nhịp, mà rung động. Ngài ấy cũng đã nói thích cậu, nhưng liệu điều đó có thật không?
Hay ngài ấy có hứng thú với giương mặt này? Cậu không tự nhận bản thân mình xinh đẹp, nhưng từ lúc biết nghe đến giờ, cậu cũng đã không ít lần nghe người khác nói mình xinh đẹp, nói mình xinh đẹp giống mẹ.
Cậu muốn hỏi Lâm Hải Thiên rằng có phải ngài ấy thích gương mặt này hay không, nhưng cậu không dám, cậu sợ sẽ nghe được câu trả lời từ hắn, rằng những gì cậu nghĩ là đúng.
"Tôi... tôi không biết nữa... xin lỗi ngài..." Cậu không từ chối, chỉ là cần một chút thời gian suy nghĩ.
Lâm Hải Thiên không rõ ý của Hàn Tiểu Anh, hắn vội vã siết chặt cái ôm như muốn khảm thỏ con vào trong người mình.
"Tôi không vội, em cứ từ từ suy nghĩ, tôi không ép em. Chỉ là mong em đừng từ chối tôi." Hắn nhẹ hôn vào cần cổ trắng mềm của thỏ con, thì thầm.
Cổ Hàn Tiểu Anh nhạy cảm, cậu rùng mình một cái. Chợt nhận ra hình như Lâm Hải Thiên hiểu nhầm ý của mình, cuống quýt muốn giải thích nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cái hôn của Lâm Hải Thiên chặn lại.
Hai người lại một lần nữa chạm môi, nhưng nụ hôn nay lại không vội vàng mãnh liệt như trước mà rất dịu dàng. Hàn Tiểu Anh đắm chìm vào nó, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Chỉ cần là em, dù có bảo tôi đợi bao lâu đi nữa, tôi đều nguyện ý."
Trong mắt Lâm Hải Thiên đều là ý cười, nhìn Hàn Tiểu Anh yêu chiều dịu dàng.
Đợi khi mọi thứ đã được dọn dẹp xong, Hàn Tiểu Anh thấy đã muộn, cậu lấy dũng khí mở lời mời hắn ngủ lại nhưng Lâm Hải Thiên lại nhẹ nhàng từ chối, hắn nói ở công ty còn một ít việc.
"Vậy ngài đi cẩn thận. Đừng mải làm việc, nhất định phải ngủ sớm." Hàn Tiểu Anh đứng ở cửa, lo lắng.
"Tôi biết rồi, em mau vào đi." Lâm Hải Thiên cười, xoa nhẹ mái tóc cậu.
"Ngài lái xe cẩn thận." Cậu cúi chào Lâm Hải Thiên, chuẩn bị đóng cửa.
Lâm Hải Thiên có chút tiếc nuối, đưa tay chặn cánh cửa cúi đầu mổ một cái và môi thỏ con.
"Ngủ ngon nhé, bé cưng của tôi."
Hàn Tiểu Anh lại tiếp tục việc học trên trường và chỗ làm thêm. Cậu không muốn mình rảnh rỗi, hễ ngơi tay là cậu lại nghĩ tới Lâm Hải Thiên, vậy cho nên làm gì cũng được miễn trọng tâm không rơi trên người hắn là được.
Sau cuộc gọi mấy ngày trước, Hàn Tiểu Anh tuy rất để bụng chuyện mình không nghe điện thoại của người ta, cậu muốn nhắn tin xin lỗi đối phương nhưng lại chần chừ không dám. Mà Lâm Hải Thiên từ ngày đó cũng chưa hề nhắn tin hay liên lạc lại với cậu. Hàn Tiểu Anh có chút hụt hẫng.
Lâm Hải Thiên mấy ngày nay vô cùng bận rộn, hết đi đến thành phố này bàn chuyện làm ăn rồi lại chạy đến thành phố khác ký hợp đồng. Bù lu bù loa khiến hắn cũng quên mất bên cạnh mình còn có một bé thỏ con đáng yêu.
Hàn Tiểu Anh sau khi từ trường về đến phòng trọ, cậu đi dạo ngoài chợ mua một chút gì đó về nấu cơm. Lúi húi trong bếp thì điện thoại trên bàn đổ chuông, cậu lay tay vào áo rồi chạy đến nhận điện thoại.
"Alo ạ." Bất kể là ai gọi đến, Hàn Tiểu Anh luôn luôn mở lời vô cùng lịch sự.
Lâm Hải Thiên bận rộn tối ngày cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, hắn nới lỏng cà vạt, day day thái dương, biếng nhác tựa người vào ghế, mệt mỏi lập tức bị xua tan khi nghe được giọng nói mềm mại của Hàn Tiểu Anh.
"Là tôi. Em ăn cơm chưa?"
Hàn Tiểu Anh không biết người gọi đến là Lâm Hải Thiên, có chút bất ngờ. "Vâng, tôi đang chuẩn bị ăn thưa ngài."
"Mấy ngày nay bận quá nên không liên lạc với em được, thật xin lỗi."
Hàn Tiểu Anh thật sự không biết người kia bận đến mức nào, lúc trước cậu có tra ít thông tin của Lâm Hải Thiên thì biết được hắn là một trong những tổng tài trẻ tuổi nhất nhì thành phố A. Đầu óc thông minh cùng với tài năng kinh doanh thiên phú, thủ đoạn tàn độc chẳng nương tay, Lâm Hải Thiên từ lúc 22 tuổi đã đưa tập đoàn Lâm Nguyên lên đỉnh cao thịnh vượng.
Mà người âm u cao lãnh này lại thích cậu.
"Không sao ạ, tôi không để ý đâu. Ngài đã dùng cơm chưa?" Hàn Tiểu Anh hiếm khi mở lòng nói nhiều hơn một chút.
Mặc dù cậu không biết giữa Lâm Hải Thiên và cô gái xinh đẹp hôm trước có mối quan hệ như thế nào, cậu nghe lời Hàn Tiểu Trúc, nếu đã thích người ta thì tội gì phải đứng nhìn trong khi đối phương cũng đã nói thích cậu.
Cậu nghe được tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia, đáy lòng dâng lên chút ấm áp.
"Công việc vừa mới kết thúc nên tôi chưa kịp ăn." Hắn dừng một chút như đang suy nghĩ điều gì, "Em vẫn chưa nấu xong sao?"
Người tài giỏi luôn bận tối mắt tối mũi như vậy sao? Hàn Tiểu Anh tuy không hiểu lắm thế giới của người giàu nhưng cậu lại rất đồng cảm với Lâm Hải Thiên. Vì đồng tiền, ai mà không mệt.
"Cũng gần xong rồi, ngài cũng chuẩn bị đi ăn đi, để quá bữa không tốt cho dạ dày đâu." Cái tính thích quan tâm người khác của Hàn Tiểu Anh nổi lên.
"Tiểu Anh, tôi..." Lâm Hải Thiên dừng một chút, nhỏ giọng như làm nũng, "Tôi bây giờ có thể qua chỗ em được không?"
"Vâng???" Hàn Tiểu Anh có chút mờ mịt, nghe thấy nhưng lại không hiểu gì.
"Tôi bây giờ có thể qua dùng cơm cùng em được không? Dì giúp việc trong nhà đã về từ chiều rồi nên giờ tôi vẫn chưa có cơm ăn." Lâm Hải Thiên lẩm bẩm, khoé miệng giương lên đang cười.
Dì giúp việc trong nhà hắn là Dì Mai, đã chăm sóc hắn từ hồi hắn còn tấm bé. Ngày nào Dì cũng dọn dẹp chăm lo đến nhà cửa bếp núc, luôn nấu cơm sẵn đợi hắn về rồi hâm lại cho nóng. Dì Mai nghe được những lời này chắc Dì sẽ buồn lắm.
"À... vâng, nếu ngài..." Hàn Tiểu Anh có chút chưa hiểu rõ, mơ màng đáp lại.
"Được, vậy tôi qua liền, em chờ tôi chút." Lâm Hải Thiên không để cậu nói hết câu đã vội tắt điện thoại, cầm áo lấy chìa khoá xe nhanh chóng đi ra ngoài.
"Dì Mai, con qua nhà thỏ con ăn cơm. Dì không cần đợi con đâu nhé." Lâm Hải Thiên thay giày, nói với vào trong bếp.
Dì Mai đang hâm lại nồi canh xương, nghe vậy thì quay người, "Vậy con đi cẩn thận."
Thỏ con??? Bà không nghe nhầm đấy chứ??? Sao tự nhiên lại có thỏ con ở đây???
Nơi Lâm Hải Thiên ở cách chỗ Hàn Tiểu Anh phỏng chừng 15km, buổi tối đường vẫn còn tắc rất nhiều. Lâm Hải Thiên chờ đèn đỏ như kiến trong chảo lửa, sốt ruột không thôi, nhưng thi thoảng lại trộm cười.
Sắp được ăn cơm cùng thỏ con, sắp được gặp thỏ con rồi. Tâm trạng Lâm Hải Thiên vô cùng vui vẻ, đang cười toe toét bỗng nhìn vào gương chiếu hậu.
Lâm Hải Thiên:.........
Khụ khụ, bình tĩnh bình tĩnh, tâm phải tịnh.
Hàn Tiểu Anh bên kia cũng chờ đến sốt vó, giờ này rồi còn nói muốn qua cậu ăn cơm. Vui thì vui thật nhưng chờ mãi không thấy người, cậu sợ trên đường đến đây ngài Lâm gặp chút rắc rối.
Khoảng chừng 30 phút sau, hắn đỗ xe phía trước ngõ nhỏ, khống chế tâm tình sung sướng khoai thai xuống xe đi vào bên trong.
Hàn Tiểu Anh lúc này như hoá thành cún con tai thính, đi đi lại lại trước cửa nhà, nghe được tiếng giày cộp cộp dưới nền đất vội vã mở cửa.
Lâm Hải Thiên cũng đang đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Cả hai nhìn nhau, mắt chạm mắt.
"Ngài... ngài vào đi ạ." Hàn Tiểu Anh đỏ mặt, đứng sang một bên.
Lâm Hải Thiên bình thường mặt lạnh tanh, chưa bao giờ lo lắng về thứ gì bỗng dưng lúc này lại có chút đỏ mặt khi ở cạnh thỏ con. Nhìn gò má đỏ hồng của Hàn Tiểu Anh, tim hắn có làm bằng thép cũng không chịu nổi sự đáng yêu này.
"Khụ khụ, làm phiền em rồi." Lâm Hải Thiên nói cảm ơn rồi đi vào, Hàn Tiểu Anh liếc mắt lơ đãng có thể thấy rõ vành tai đỏ đỏ của hắn, máu nóng cứ hệt như dồn hết lên mặt cậu vậy.
Đây là lần thứ hai Lâm Hải Thiên đến nơi này, mọi thứ vẫn như cũ, gọn gàng sạch sẽ, đúng là một tổ ấm thoải mái.
Trên bàn ăn có cá kho dưa, thịt ba chỉ quay và canh xương. Lâm Hải Thiên chột dạ, ở nhà... hình như Dì Mai cũng nấu canh xương thì phải.
"Tôi đi rửa tay, em cứ ăn trước đi." Hắn đi ra phía vòi nước, cho ít xà bông vào tay rửa sạch rồi nhanh chóng đi ra.
Thỏ con đang ngồi ngay ngắn đợi hắn kìa, hệt như vợ bé nhỏ đang đợi chồng vậy, ôi mẹ ơi tim con đau quá.
(Xin đấy ngài Lâm:))))) tổng tài xin hãy bình thường)
Lâm Hải Thiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Tiểu Anh, còn cố ý kéo gần khoảng cách của hai người.
Tay đang xới cơm của Hàn Tiểu Anh hơi run, tim còn đập nhanh hơn lúc nãy nữa. Ôi tim ơi, đừng nổ nhé mày, để tao ăn cho xong bữa cơm này với.
(Bé Tiểu Anh bị thao túng tâm lí rồi:))))
Lâm Hải Thiên gắp cho Hàn Tiểu Anh một miếng cá, còn dặn cậu cẩn thận không mắc xương.
"Em phải ăn nhiều lên, bây giờ gầy quá." Lâm Hải Thiên tiếp tục gỡ cá cho vào bát của cậu.
"Ngài ăn đi, đừng chỉ gắp cho tôi, tôi tự ăn được mà." Cậu đưa tay cản lại miếng thịt sắp được cho vào bát, vội vã lắc đầu.
"Em nhìn xem người được mấy lạng thịt." Lâm Hải Thiên đưa tay véo véo má thỏ con.
Hàn Tiểu Anh há mồm, hạt cơm đang nhai cũng thuận đà rơi xuống. Cậu há mồm trợn mắt, ăn cơm thôi mà sao lại khổ thế này!!
(Mặt ẻm đúng kiểu như này này mn (・_・;) ????????????:))))))
Ừm mịn màng, mềm mại, độ đàn hồi vô cùng tốt, xúc cảm chạm vào phải trên cả tuyệt vời. Lâm Hải Thiên sắc mặt không đổi nhìn Hàn Tiểu Anh. Vốn phải tịnh tâm nhưng nhìn biểu cảm nai vàng ngơ ngác, hạt cơm rơi trên bàn của thỏ con thì không nhịn nổi cười.
Lâm Hải Thiên quay mặt đi, miệng có hơi mỉm cười nhưng trong tâm như đang đi đánh giặc, kích động sung sướng, máu nóng dồn lên não. Nếu không phải đang bày ra mặt tốt đẹp cho bé cưng thấy thì giờ hắn đã lao vào cắn xé cậu rồi.
Hàn Tiểu Anh bị tiếng cười trầm thấp của Lâm Hải Thiên làm giật mình, mới đỏ mặt nhận ra mình thất thố cỡ nào. Lớn bằng nấy rồi, ăn cơm còn vương vãi.
"Ngài... ngài đừng cười." Cậu dùng đũa chọc chọc bát cơm, cúi gằm mặt xuống.
Lâm Hải Thiên cũng biết hình như mình hơi lố, quay mặt làm ngơ như không có chuyện gì, "Tôi không có cười, em mau ăn đi."
"Chắc chắn là ngài đang cười."
"Tôi thật sự không có cười."
"Ngài cười."
"Tôi không cười."
"Rõ ràng vừa rồi tôi còn thấy ngài-"
"Được rồi, em nhanh ăn đi."
Tốc độ ăn của hai người này tương đối nhanh, nhưng vừa ăn vừa ưỡn ẹo với nhau nên thành ra bữa cơm tốn mất một giờ mới xong.
Hàn Tiểu Anh nói Lâm Hải Thiên cứ ra ghế ngồi, chuyện trong bếp cứ để cậu lo nhưng hắn cứng đầu lì lợm không chịu đi, đòi ở trong đây giúp cậu dọn dẹp. Hàn Tiểu Anh nói không lại, mặc xác người kia làm gì thì làm.
Cậu thề, Lâm Hải Thiên lì số hai thì không ai dám tranh số một với hắn.
Hàn Tiểu Anh đứng cạnh bồn rửa bát, Lâm Hải Thiên lau xong bàn ăn từ đằng sau ngắm cậu. Cậu cứ ở nhà sẽ mặc đồ ngủ đủ kiểu con vật, lúc này trên người đang mặc bộ con mèo. Lâm Hải Thiên chẹp miệng ngăn nước dãi muốn chảy xuống.
Đúng là vợ damdang của mình mà.
(Sos giải cứu bé Tiểu Anh:)))))
Lâm Hải Thiên lại gần, từ phía đằng sau vòng tay qua ôm lấy eo Hàn Tiểu Anh, cậu bị động tác này làm cho giật mình, bát trên tay cũng rơi xuống nhưng may không vỡ.
"Ngài... ngài Lâm?" Cậu sợ tiếng thình thichk trong lồng ngực sẽ bị Lâm Hải Thiên nghe thấy mất.
Lâm Hải Thiên dựa đầu vào hõm vai cậu, xoay mặt vào cổ, "Tiểu Anh à, em nhanh một chút được không? Tôi sợ tôi không đợi nổi mất."
Hơi thở của Lâm Hải Thiên phả thẳng vào cổ cậu có chút ngứa. Cậu biết hắn đang nói đến chuyện gì, chính cậu cũng mong chờ tình yêu của hai người nhưng không hiểu sao cậu lại cứ mãi chần chừ. Hàn Tiểu Anh cậu chưa yêu đương bao giờ, vấn đề tình cảm đối với cậu vô cùng mơ hồ, không muốn lùi mà cũng không dám tiến.
Cậu gặp được Lâm Hải Thiên, trái tim vốn bình thường nhưng lại vì ngài ấy mà lỡ nhịp, mà rung động. Ngài ấy cũng đã nói thích cậu, nhưng liệu điều đó có thật không?
Hay ngài ấy có hứng thú với giương mặt này? Cậu không tự nhận bản thân mình xinh đẹp, nhưng từ lúc biết nghe đến giờ, cậu cũng đã không ít lần nghe người khác nói mình xinh đẹp, nói mình xinh đẹp giống mẹ.
Cậu muốn hỏi Lâm Hải Thiên rằng có phải ngài ấy thích gương mặt này hay không, nhưng cậu không dám, cậu sợ sẽ nghe được câu trả lời từ hắn, rằng những gì cậu nghĩ là đúng.
"Tôi... tôi không biết nữa... xin lỗi ngài..." Cậu không từ chối, chỉ là cần một chút thời gian suy nghĩ.
Lâm Hải Thiên không rõ ý của Hàn Tiểu Anh, hắn vội vã siết chặt cái ôm như muốn khảm thỏ con vào trong người mình.
"Tôi không vội, em cứ từ từ suy nghĩ, tôi không ép em. Chỉ là mong em đừng từ chối tôi." Hắn nhẹ hôn vào cần cổ trắng mềm của thỏ con, thì thầm.
Cổ Hàn Tiểu Anh nhạy cảm, cậu rùng mình một cái. Chợt nhận ra hình như Lâm Hải Thiên hiểu nhầm ý của mình, cuống quýt muốn giải thích nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cái hôn của Lâm Hải Thiên chặn lại.
Hai người lại một lần nữa chạm môi, nhưng nụ hôn nay lại không vội vàng mãnh liệt như trước mà rất dịu dàng. Hàn Tiểu Anh đắm chìm vào nó, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Chỉ cần là em, dù có bảo tôi đợi bao lâu đi nữa, tôi đều nguyện ý."
Trong mắt Lâm Hải Thiên đều là ý cười, nhìn Hàn Tiểu Anh yêu chiều dịu dàng.
Đợi khi mọi thứ đã được dọn dẹp xong, Hàn Tiểu Anh thấy đã muộn, cậu lấy dũng khí mở lời mời hắn ngủ lại nhưng Lâm Hải Thiên lại nhẹ nhàng từ chối, hắn nói ở công ty còn một ít việc.
"Vậy ngài đi cẩn thận. Đừng mải làm việc, nhất định phải ngủ sớm." Hàn Tiểu Anh đứng ở cửa, lo lắng.
"Tôi biết rồi, em mau vào đi." Lâm Hải Thiên cười, xoa nhẹ mái tóc cậu.
"Ngài lái xe cẩn thận." Cậu cúi chào Lâm Hải Thiên, chuẩn bị đóng cửa.
Lâm Hải Thiên có chút tiếc nuối, đưa tay chặn cánh cửa cúi đầu mổ một cái và môi thỏ con.
"Ngủ ngon nhé, bé cưng của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất