Chương 22: Ghen
Hàn Tiểu Anh cả buổi sáng cứ mơ mơ màng màng như người mất hồn, ngồi ăn cơm trưa với Vũ Đông Đông nhưng người ta gọi mấy lần cũng không đáp lại.
"Hàn Tiểu Anh." Vũ Đông Đông tức giận đưa tay đánh nhẹ vào lưng Hàn Tiểu Anh khiến cậu từ trong mơ trở về thực tại.
"Có, có chuyện sao?" Hàn Tiểu Anh đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Cậu bị làm sao thế, sáng giờ cứ nghệt mặt ra. Tôi gọi mấy cũng không được." Vũ Đông Đông tức anh ách cho một thìa cơm to vào miệng nhai ngấu nghiến.
Hàn Tiểu Anh bị dáng vẻ này của cậu chàng làm cho bật cười, "Xin lỗi Đông Đông. Tôi vô ý quá rồi."
"Xin lỗi gì mà xin lỗi, rốt cuộc là cậu có chuyện gì vậy hả?" Cậu ta đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho người ta.
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt không nói gì. Vũ Đông Đông chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của đồ đáng yêu, mà nhìn rồi cũng khiến cậu ta đơ luôn người.
"Đỏ mặt cái gì?" Vũ Đông Đông đột nhiên hét lớn, trong nhà ăn đã ít tiếng rồi, giọng của cậu ta làm cho mấy người xung quanh đều quay lại nhìn.
"Cậu, cậu nói nhỏ thôi. Người ta đang nhìn kìa." Hàn Tiểu Anh vội giơ tay chặn cái loa phát thanh của Vũ Đông Đông.
"Vậy cậu nói tôi nghe xem nào."
Hàn Tiểu Anh do dự xem có nên nói chuyện nào cho đồ vô duyên nghe hay không, lỡ như cậu ta không giữ miệng đi ba hoa chích choè thì cậu không dám đi học mất.
Tính cách Vũ Đông Đông hoạt bát năng động, tuy bình thường lắm mồm thế thôi nhưng chuyện gì cũng kín như bưng. Hàn Tiểu Anh nghĩ là vậy nhưng cũng rất tin tưởng Vũ Đông Đông.
"Có người, có người..." Hàn Tiểu Anh lí nhí.
"Có người làm sao?" Vũ Đông Đông còn sốt ruột hơn cả cậu, tay chân rung rung không yên.
"Có người nói thích tôi." Hàn Tiểu Anh hạ giọng hết mức có thể.
"Đù má thật luôn? Ai, con cái nhà ai cậu chỉ tôi xem nào, có đang ngồi ở đây ăn cơm không?" Vũ Đông Đông đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
"Đã bảo là nói bé thôi mà."
"Được rồi, cậu nói đi." Vũ Đông Đông bắt đầu nghiêm túc.
"Thì... thì ngài ấy bảo ngài ấy thích tôi. Tôi không biết nên làm như nào nữa."
"Vậy cậu có thích người ta không?" Vũ Đông Đông vào luôn trọng điểm.
Hàn Tiểu Anh cũng bị câu hỏi này làm cho đơ luôn, cậu không biết lựa lời nói thế nào với đồ vô duyên nữa. Mãi lâu sau, dưới sự đốc thúc sốt ruột của Vũ Đông Đông, cậu nhịn xuống cảm giác xấu hổ, "Tôi, tôi cũng thích ngài ấy."
"Thì đấy, cậu và ngài ấy đều thích nhau, vậy thì đến với nhau đi, có gì khó đâu." Vũ Đông Đông dừng lại một chút, nhận ra trọng điểm hình như không phải cái này rồi quay phắt sang nhìn Hàn Tiểu Anh.
"Ngài ấy? Người cậu thích là đàn ông?" Vũ Đông Đông vừa nghi ngờ vừa khẳng định.
Hàn Tiểu Anh có hơi lo lắng, sợ Vũ Đông Đông không tiếp nhận nổi chuyện này nhưng cậu vẫn cắn chặt răng gật đầu.
"Đông Đông, nếu như cậu cảm thấy chuyện này đối với cậu là phản cảm, vậy cho tôi... xin lỗi."
Hàn Tiểu Anh không dám nhìn thẳng Vũ Đông Đông, cậu sợ bắt gặp ánh mắt khó chịu của người ta.
Vũ Đông Đông cũng cần thời gian tiêu hoá, áng chừng 2 phút sau bỗng bật cười, "Xin lỗi cái gì, chuyện này bình thường mà. Trong trường chúng ta cũng đầy ra ấy chứ."
"Cậu, cậu không ghét tôi chứ?" Hàn Tiểu Anh đưa mắt nhìn Vũ Đông Đông.
"Tôi còn đang buồn vì cậu thích người ta đây này. Nếu hai người bên nhau thật thì cậu sẽ không còn chơi với tôi nữa." Cậu chàng ra vẻ tủi thân, nước mắt cá xấu muốn rơi xuống.
Hàn Tiểu Anh đã quá quen với cái tính cách này của Vũ Đông Đông, "Ai nói tôi không chơi với cậu nữa."
"Cậu có người yêu rồi sẽ không để ý đến tôi nữa. Tôi sẽ lại ở một mình buồn đến chết cho coi."
"Tôi... tôi với ngài ấy còn chưa có thành đâu." Hàn Tiểu Anh vội vàng sửa lời.
"Cậu với người ta tiến triển đến mức nào rồi? Nắm tay? Hôn môi?" Vũ Đông Đông tò mò, kéo ghế ngồi sát Hàn Tiểu Anh.
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt, lần nữa im lặng không nói gì mặc người suy đoán.
"Đù má, nắm tay rồi? Môi cũng hôn luôn rồi? Thế tại sao còn chưa thành?" Vũ Đông Đông vỗ tay lên đùi, công nhận đồ đáng yêu nhìn vậy nhưng không phải vậy.
"Ngài ấy nói sẽ đợi tôi suy nghĩ thật kĩ, nhưng tôi sợ ngài ấy chỉ là muốn tìm sự mới mẻ nên mới nói vậy với tôi." Hàn Tiểu Anh nói lời trong lòng, cậu muốn nói cho Vũ Đông Đông nghe.
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Chẳng phải hỏi thẳng người ta là được hay sao?" Vũ Đông Đông gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai.
"Tôi, tôi không dám." Hàn Tiểu Anh dừng một chút, chăm chú nhìn đồ vô duyên đang nhai cơm, "Đông Đông, cậu... thấy tôi thế nào?"
Vũ Đông Đông nhai cơm, mặt không đổi sắc bắt đầu vận dụng toàn bộ từ ngữ mình học được, "Trắng trẻo, mềm mềm, đáng yêu." Cậu ta dừng đũa, đưa tay lên véo má Hàn Tiểu Anh, "Ừm... sờ vào rất thích."
"Tôi không có bảo cậu tả vật, là tả chân dung, nghiêm túc trả lời đi." Cậu không để mình chịu thiệt, cũng đưa tay bẹo thật mạnh vào má đồ vô duyên.
"Á á, đau, tôi nói thật mà. Cậu đáng yêu lắm ấy, tôi ghen tị cực luôn."
Hàn Tiểu Anh nghe xong lời khen ngọt sớt của Vũ Đông Đông, cậu không lấy đó làm vinh dự gì, gương mặt này đem đến cho cậu bao nhiêu là rắc rối, không nên được sinh ra mới phải. Tự hỏi rồi lại tự làm mình buồn.
Vũ Đông Đông cũng cảm nhận được sự bất ổn của Hàn Tiểu Anh, suy đi nghĩ lại lời nói của mình nhưng vẫn không thấy có vấn đề gì.
"Tiểu Anh, tôi nói gì sai hả?"
"Không có, cảm ơn cậu nhé." Hàn Tiểu Anh rặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Ăn nhanh thôi, sắp vào học rồi."
_______________
Đến chiều, sau khi giờ học kết thúc, Vũ Đông Đông nhanh chân nhanh tay đứng dưới tầng một khu nhà B đợi Hàn Tiểu Anh.
"Cục cưng, tôi ở đây." Thấy bóng dáng đồ đáng yêu, cậu ta đưa tay lên vẫy vẫy, hét thật to.
"Cậu đợi lâu chưa?" Hàn Tiểu Anh thấy Vũ Đông Đông, tăng tốc bước chân.
"Tôi vừa mới đến thôi à. Chúng ta đi ăn gì đó nhé, tôi đói lắm. Cục cưng muốn ăn gì? Xiên bẩn, tào phớ trân châu, lẩu nướng hay là ramen?"
Hàn Tiểu Anh cũng bội phục thiên đường ẩm thực của Vũ Đông Đông, có khi tất cả những quán ăn trong thành phố đều bị người ta khám phá hết rồi.
"Tào phớ đi, lâu lắm rồi chưa ăn." Cậu suy nghĩ một chút, đi ăn một lúc rồi về thay đồ đến chỗ làm thêm chắc vẫn kịp.
Lâm Hải Thiên hôm nay tan làm sớm, thật ra là hắn đùn đẩy hết công việc cho thư kí Hồ rồi viện cớ đi vun đắp tình cảm với người yêu. Hồ Bằng lần đầu thấy ông chủ mình như vậy cũng có chút mừng lây.
Nhưng cái gì phải ra cái đó, không nên để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Thư kí Hồ vừa đồng cảm với ông chủ vừa bất mãn.
Có tình yêu cái là khác hẳn.
Lâm Hải Thiên đậu xe trước trường học Hàn Tiểu Anh, căn lúc chuông báo hết giờ học vang lên thì mở cửa xe ra bên ngoài chờ người.
Sinh viên trong trường lần lượt ùa ra như ong vỡ tổ, khi thấy có anh đẹp trai dựa vào xe đứng trước cổng trường không khỏi liếc mắt nhìn.
Lâm Hải Thiên từ xa có thể thấy được bóng dáng quen thuộc, thỏ con đang cười, lại còn... phải ôm trái ấp với thằng nhóc bên cạnh.
Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông vừa đi vừa nói cười, tay Vũ Đông Đông đang khoác tay cậu, người như không có xương cốt dựa hẳn một bên vào cậu. Hàn Tiểu Anh đã quá quen với bôn dạng này, không phản ứng gì. Lại không biết phía xa xa có người đang mặt nặng mày nhẹ đi tới chỗ cậu.
"Cục cưng cậu xem, con mồn lèo nhà tôi cực kì ngốc nghếch." Vũ Đông Đông một câu cục cưng hai câu cũng cục cưng đưa ảnh mồn lèo nhà mình cho đồ đáng yêu xem.
Thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa kia dám mở mồm gọi thỏ con nhà mình là cục cưng, lại còn tay trong tay nữa. Lâm Hải Thiên triệt để tức giận.
"Cục cưng nhìn- "
"Cậu gọi ai là cục cưng?" Vũ Đông Đông đầu tựa vào vai Hàn Tiểu Anh, chưa nói xong liền bị người đàn ông cao lớn đẹp trai mà lạnh lùng trước mặt làm cho giật mình.
Mà Hàn Tiểu Anh cũng đơ người chưa hiểu chuyện gì. Cậu đang nằm mơ à? Ngài Lâm sao lại ở đây???
Lâm Hải Thiên đưa tay ôm Hàn Tiểu Anh về phía mình, không cho cậu tiếp xúc với tên nhóc tuỳ tiện này nữa.
"Mong cậu chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Với tư cách là người yêu của em ấy, tôi rất không hài lòng với kiểu xưng hô này. Nếu có nói thì tôi mới là người được phép nói, đây là xưng hô giữa chúng tôi, mong cậu rút kinh nghiệm. Và nếu cậu-"
Hàn Tiểu Anh đưa tay chặn miệng không cho Lâm Hải Thiên nói nữa, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, bao nhiêu ánh mắt tò mò đều nhìn qua đây. Mặt cậu đã đỏ như máu rồi mà Lâm Hải Thiên còn đứng nói trôi như nước chảy, hơn thua với người ta chỉ vì vấn đề này.
"Ngài Lâm, đủ... đủ rồi."
"Vâng???" Vũ Đông Đông đứng một bên đần mặt, đang yên đang lành tự dưng bị mắng oan. Đồ đáng yêu nhìn có đúng người không vậy? Ấu trĩ hết mức à.
"Đông Đông à, cậu chịu khó đi ăn một mình nhé. Giờ tôi có việc gấp, gặp lại cậu sau." Hàn Tiểu Anh không dám đứng đây nữa rồi, cậu vội kéo Lâm Hải Thiên đi ra ngoài.
"Vậy... còn tào phớ trân châu..." Vũ Đông Đông muốn gọi người lại nhưng bị ánh mắt muốn đâm thủng vạn vật của Lâm Hải Thiên làm cho phát run, lời bên miệng vội vã nuốt vào trong.
Nói có sai đâu mà, yêu vào cái là bỏ rơi người ta.
"Hàn Tiểu Anh." Vũ Đông Đông tức giận đưa tay đánh nhẹ vào lưng Hàn Tiểu Anh khiến cậu từ trong mơ trở về thực tại.
"Có, có chuyện sao?" Hàn Tiểu Anh đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Cậu bị làm sao thế, sáng giờ cứ nghệt mặt ra. Tôi gọi mấy cũng không được." Vũ Đông Đông tức anh ách cho một thìa cơm to vào miệng nhai ngấu nghiến.
Hàn Tiểu Anh bị dáng vẻ này của cậu chàng làm cho bật cười, "Xin lỗi Đông Đông. Tôi vô ý quá rồi."
"Xin lỗi gì mà xin lỗi, rốt cuộc là cậu có chuyện gì vậy hả?" Cậu ta đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho người ta.
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt không nói gì. Vũ Đông Đông chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của đồ đáng yêu, mà nhìn rồi cũng khiến cậu ta đơ luôn người.
"Đỏ mặt cái gì?" Vũ Đông Đông đột nhiên hét lớn, trong nhà ăn đã ít tiếng rồi, giọng của cậu ta làm cho mấy người xung quanh đều quay lại nhìn.
"Cậu, cậu nói nhỏ thôi. Người ta đang nhìn kìa." Hàn Tiểu Anh vội giơ tay chặn cái loa phát thanh của Vũ Đông Đông.
"Vậy cậu nói tôi nghe xem nào."
Hàn Tiểu Anh do dự xem có nên nói chuyện nào cho đồ vô duyên nghe hay không, lỡ như cậu ta không giữ miệng đi ba hoa chích choè thì cậu không dám đi học mất.
Tính cách Vũ Đông Đông hoạt bát năng động, tuy bình thường lắm mồm thế thôi nhưng chuyện gì cũng kín như bưng. Hàn Tiểu Anh nghĩ là vậy nhưng cũng rất tin tưởng Vũ Đông Đông.
"Có người, có người..." Hàn Tiểu Anh lí nhí.
"Có người làm sao?" Vũ Đông Đông còn sốt ruột hơn cả cậu, tay chân rung rung không yên.
"Có người nói thích tôi." Hàn Tiểu Anh hạ giọng hết mức có thể.
"Đù má thật luôn? Ai, con cái nhà ai cậu chỉ tôi xem nào, có đang ngồi ở đây ăn cơm không?" Vũ Đông Đông đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
"Đã bảo là nói bé thôi mà."
"Được rồi, cậu nói đi." Vũ Đông Đông bắt đầu nghiêm túc.
"Thì... thì ngài ấy bảo ngài ấy thích tôi. Tôi không biết nên làm như nào nữa."
"Vậy cậu có thích người ta không?" Vũ Đông Đông vào luôn trọng điểm.
Hàn Tiểu Anh cũng bị câu hỏi này làm cho đơ luôn, cậu không biết lựa lời nói thế nào với đồ vô duyên nữa. Mãi lâu sau, dưới sự đốc thúc sốt ruột của Vũ Đông Đông, cậu nhịn xuống cảm giác xấu hổ, "Tôi, tôi cũng thích ngài ấy."
"Thì đấy, cậu và ngài ấy đều thích nhau, vậy thì đến với nhau đi, có gì khó đâu." Vũ Đông Đông dừng lại một chút, nhận ra trọng điểm hình như không phải cái này rồi quay phắt sang nhìn Hàn Tiểu Anh.
"Ngài ấy? Người cậu thích là đàn ông?" Vũ Đông Đông vừa nghi ngờ vừa khẳng định.
Hàn Tiểu Anh có hơi lo lắng, sợ Vũ Đông Đông không tiếp nhận nổi chuyện này nhưng cậu vẫn cắn chặt răng gật đầu.
"Đông Đông, nếu như cậu cảm thấy chuyện này đối với cậu là phản cảm, vậy cho tôi... xin lỗi."
Hàn Tiểu Anh không dám nhìn thẳng Vũ Đông Đông, cậu sợ bắt gặp ánh mắt khó chịu của người ta.
Vũ Đông Đông cũng cần thời gian tiêu hoá, áng chừng 2 phút sau bỗng bật cười, "Xin lỗi cái gì, chuyện này bình thường mà. Trong trường chúng ta cũng đầy ra ấy chứ."
"Cậu, cậu không ghét tôi chứ?" Hàn Tiểu Anh đưa mắt nhìn Vũ Đông Đông.
"Tôi còn đang buồn vì cậu thích người ta đây này. Nếu hai người bên nhau thật thì cậu sẽ không còn chơi với tôi nữa." Cậu chàng ra vẻ tủi thân, nước mắt cá xấu muốn rơi xuống.
Hàn Tiểu Anh đã quá quen với cái tính cách này của Vũ Đông Đông, "Ai nói tôi không chơi với cậu nữa."
"Cậu có người yêu rồi sẽ không để ý đến tôi nữa. Tôi sẽ lại ở một mình buồn đến chết cho coi."
"Tôi... tôi với ngài ấy còn chưa có thành đâu." Hàn Tiểu Anh vội vàng sửa lời.
"Cậu với người ta tiến triển đến mức nào rồi? Nắm tay? Hôn môi?" Vũ Đông Đông tò mò, kéo ghế ngồi sát Hàn Tiểu Anh.
Hàn Tiểu Anh đỏ mặt, lần nữa im lặng không nói gì mặc người suy đoán.
"Đù má, nắm tay rồi? Môi cũng hôn luôn rồi? Thế tại sao còn chưa thành?" Vũ Đông Đông vỗ tay lên đùi, công nhận đồ đáng yêu nhìn vậy nhưng không phải vậy.
"Ngài ấy nói sẽ đợi tôi suy nghĩ thật kĩ, nhưng tôi sợ ngài ấy chỉ là muốn tìm sự mới mẻ nên mới nói vậy với tôi." Hàn Tiểu Anh nói lời trong lòng, cậu muốn nói cho Vũ Đông Đông nghe.
"Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Chẳng phải hỏi thẳng người ta là được hay sao?" Vũ Đông Đông gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai.
"Tôi, tôi không dám." Hàn Tiểu Anh dừng một chút, chăm chú nhìn đồ vô duyên đang nhai cơm, "Đông Đông, cậu... thấy tôi thế nào?"
Vũ Đông Đông nhai cơm, mặt không đổi sắc bắt đầu vận dụng toàn bộ từ ngữ mình học được, "Trắng trẻo, mềm mềm, đáng yêu." Cậu ta dừng đũa, đưa tay lên véo má Hàn Tiểu Anh, "Ừm... sờ vào rất thích."
"Tôi không có bảo cậu tả vật, là tả chân dung, nghiêm túc trả lời đi." Cậu không để mình chịu thiệt, cũng đưa tay bẹo thật mạnh vào má đồ vô duyên.
"Á á, đau, tôi nói thật mà. Cậu đáng yêu lắm ấy, tôi ghen tị cực luôn."
Hàn Tiểu Anh nghe xong lời khen ngọt sớt của Vũ Đông Đông, cậu không lấy đó làm vinh dự gì, gương mặt này đem đến cho cậu bao nhiêu là rắc rối, không nên được sinh ra mới phải. Tự hỏi rồi lại tự làm mình buồn.
Vũ Đông Đông cũng cảm nhận được sự bất ổn của Hàn Tiểu Anh, suy đi nghĩ lại lời nói của mình nhưng vẫn không thấy có vấn đề gì.
"Tiểu Anh, tôi nói gì sai hả?"
"Không có, cảm ơn cậu nhé." Hàn Tiểu Anh rặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Ăn nhanh thôi, sắp vào học rồi."
_______________
Đến chiều, sau khi giờ học kết thúc, Vũ Đông Đông nhanh chân nhanh tay đứng dưới tầng một khu nhà B đợi Hàn Tiểu Anh.
"Cục cưng, tôi ở đây." Thấy bóng dáng đồ đáng yêu, cậu ta đưa tay lên vẫy vẫy, hét thật to.
"Cậu đợi lâu chưa?" Hàn Tiểu Anh thấy Vũ Đông Đông, tăng tốc bước chân.
"Tôi vừa mới đến thôi à. Chúng ta đi ăn gì đó nhé, tôi đói lắm. Cục cưng muốn ăn gì? Xiên bẩn, tào phớ trân châu, lẩu nướng hay là ramen?"
Hàn Tiểu Anh cũng bội phục thiên đường ẩm thực của Vũ Đông Đông, có khi tất cả những quán ăn trong thành phố đều bị người ta khám phá hết rồi.
"Tào phớ đi, lâu lắm rồi chưa ăn." Cậu suy nghĩ một chút, đi ăn một lúc rồi về thay đồ đến chỗ làm thêm chắc vẫn kịp.
Lâm Hải Thiên hôm nay tan làm sớm, thật ra là hắn đùn đẩy hết công việc cho thư kí Hồ rồi viện cớ đi vun đắp tình cảm với người yêu. Hồ Bằng lần đầu thấy ông chủ mình như vậy cũng có chút mừng lây.
Nhưng cái gì phải ra cái đó, không nên để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Thư kí Hồ vừa đồng cảm với ông chủ vừa bất mãn.
Có tình yêu cái là khác hẳn.
Lâm Hải Thiên đậu xe trước trường học Hàn Tiểu Anh, căn lúc chuông báo hết giờ học vang lên thì mở cửa xe ra bên ngoài chờ người.
Sinh viên trong trường lần lượt ùa ra như ong vỡ tổ, khi thấy có anh đẹp trai dựa vào xe đứng trước cổng trường không khỏi liếc mắt nhìn.
Lâm Hải Thiên từ xa có thể thấy được bóng dáng quen thuộc, thỏ con đang cười, lại còn... phải ôm trái ấp với thằng nhóc bên cạnh.
Hàn Tiểu Anh cùng Vũ Đông Đông vừa đi vừa nói cười, tay Vũ Đông Đông đang khoác tay cậu, người như không có xương cốt dựa hẳn một bên vào cậu. Hàn Tiểu Anh đã quá quen với bôn dạng này, không phản ứng gì. Lại không biết phía xa xa có người đang mặt nặng mày nhẹ đi tới chỗ cậu.
"Cục cưng cậu xem, con mồn lèo nhà tôi cực kì ngốc nghếch." Vũ Đông Đông một câu cục cưng hai câu cũng cục cưng đưa ảnh mồn lèo nhà mình cho đồ đáng yêu xem.
Thằng nhóc miệng còn hôi mùi sữa kia dám mở mồm gọi thỏ con nhà mình là cục cưng, lại còn tay trong tay nữa. Lâm Hải Thiên triệt để tức giận.
"Cục cưng nhìn- "
"Cậu gọi ai là cục cưng?" Vũ Đông Đông đầu tựa vào vai Hàn Tiểu Anh, chưa nói xong liền bị người đàn ông cao lớn đẹp trai mà lạnh lùng trước mặt làm cho giật mình.
Mà Hàn Tiểu Anh cũng đơ người chưa hiểu chuyện gì. Cậu đang nằm mơ à? Ngài Lâm sao lại ở đây???
Lâm Hải Thiên đưa tay ôm Hàn Tiểu Anh về phía mình, không cho cậu tiếp xúc với tên nhóc tuỳ tiện này nữa.
"Mong cậu chú ý lời ăn tiếng nói của mình. Với tư cách là người yêu của em ấy, tôi rất không hài lòng với kiểu xưng hô này. Nếu có nói thì tôi mới là người được phép nói, đây là xưng hô giữa chúng tôi, mong cậu rút kinh nghiệm. Và nếu cậu-"
Hàn Tiểu Anh đưa tay chặn miệng không cho Lâm Hải Thiên nói nữa, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, bao nhiêu ánh mắt tò mò đều nhìn qua đây. Mặt cậu đã đỏ như máu rồi mà Lâm Hải Thiên còn đứng nói trôi như nước chảy, hơn thua với người ta chỉ vì vấn đề này.
"Ngài Lâm, đủ... đủ rồi."
"Vâng???" Vũ Đông Đông đứng một bên đần mặt, đang yên đang lành tự dưng bị mắng oan. Đồ đáng yêu nhìn có đúng người không vậy? Ấu trĩ hết mức à.
"Đông Đông à, cậu chịu khó đi ăn một mình nhé. Giờ tôi có việc gấp, gặp lại cậu sau." Hàn Tiểu Anh không dám đứng đây nữa rồi, cậu vội kéo Lâm Hải Thiên đi ra ngoài.
"Vậy... còn tào phớ trân châu..." Vũ Đông Đông muốn gọi người lại nhưng bị ánh mắt muốn đâm thủng vạn vật của Lâm Hải Thiên làm cho phát run, lời bên miệng vội vã nuốt vào trong.
Nói có sai đâu mà, yêu vào cái là bỏ rơi người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất