Chương 29: Cảnh Tuấn & Vũ Đông Đông(1)
Lâm Hải Thiên và Hàn Tiểu Anh đã bên nhau cũng gần một tháng. Trong một tháng qua, họ dành cho nhau những tình cảm nồng cháy nhất của tuổi trẻ và sự trưởng thành.
"Vợ ơi~ em sắp được nghỉ đông chưa?" Lâm Hải Thiên đang nghỉ ngơi giữa cuộc họp, hắn tranh thủ gọi cho cục cưng bé bỏng ở trên trường.
Giám đốc công ty ABCD:.......... Ai đây? Lâm Tổng bá đạo kiêu hãnh đâu rồi?
Thư kí Hồ:.......... Đây là đâu? Tôi là ai? Làm ơn trả lại ông chủ lạnh lùng đoan chính ngày trước cho tôi!!!
Vừa đúng lúc Hàn Tiểu Anh cũng đang nghỉ giải lao giữa giờ, cậu ngồi lôi sách vở ra nhìn lại một chú thì nhận được điện thoại của Lâm Hải Thiên.
Hắn lưu số điện thoại của Hàn Tiểu Anh là Vợ yêu bé xinh, hắn giãy đành đạch đòi cậu đổi thành Ông xã nhưng không thành. Cuối cùng, vì không muốn làm hắn buồn nên Hàn Tiểu Anh đành đổi thành Babi của em.
"Đã nói là không được gọi như thế cơ mà. Ai nghe được thì biết giấu mặt vào đâu." Cậu cúi xuống thì thầm qua điện thoại, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.
"Ỏ~ Anh gọi vợ anh mà." Lâm Hải Thiên vô cùng thích thú khi trêu chọc thỏ con.
Giám đốc công ty ABCD:......... Giờ tan họp luôn có được không???
Thư kí Hồ:........ Ét o ét, cú tui cú tui.
Hàn Tiểu Anh vừa tức vừa thẹn, "Ngài còn thế nữa là em tắt máy đấy. Trêu hoài à."
"Cục cưng tôi đùa thôi, em đừng tắt." Lâm Hải Thiên xoắn xuýt.
Trước hắn cũng đã từng đùa quá trớn như vậy, đi chơi chỗ đông người mà cứ một câu vợ ơi hai câu vợ yêu gọi Hàn Tiểu Anh. Kết quả cậu không nhận điện thoại của hắn một tuần, hắn đến đón cậu tan học cậu cũng không thèm lên xe.
Cuối cùng dỗ mãi cũng xong, công cuộc dỗ vợ thật vất vả gian nan nhưng lại vô cùng thú vị.
"Chắc là tầm thứ bảy tuần này, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cuối tuần tôi đưa em đến một nơi, em muốn đi không?"
"Được chứ ạ! Nhưng đi đâu vậy ạ?"
"Lúc đó em sẽ biết."
Hai người nói qua lại vài câu, Lâm Hải Thiên tiếp tục cuộc họp, Hàn Tiểu Anh bên kia tiếp tục việc học của mình.
Không biết Lâm Hải Thiên sẽ đưa cậu đi đâu, úp úp mở mở khiến cậu rất tò mò, còn có cả mong chờ nữa. Dù sao thì miễn là đi cùng Lâm Hải Thiên, đi đâu cậu cũng nguyện ý.
"Lại tủm tỉm cái gì đấy?" Vũ Đông Đông đã quá quen với bộ mặt này của đồ đáng yêu, hễ cứ đi chung với nhau là Hàn Tiểu Anh lại trưng ra bộ mặt hận không thể nói cho cả thế giới biết mình đang rất rất hạnh phúc.
"Ngài Lâm nói, cuối tuần sữ dẫn tôi đi chơi." Giờ đây, Hàn Tiểu Anh cũng không còn ngại khi nói chuyện tình cảm của hai người, mà Vũ Đông Đông cũng rất tôn trọng lắng nghe.
"Ờ ờ, cả ngày cứ ngài Lâm ngài Lâm. Này thì khoe ân khoe ái, đánh chết cậu." Vũ Đông Đông cười sảng khoái bốp một cái vào lưng Hàn Tiểu Anh.
"Chuyện của cậu với thầy Cảnh Tuấn sao rồi?" Hàn Tiểu Anh tò mò.
Lần trước, Vũ Đông Đông có nói với cậu rằng hễ cứ học tiết của Cảnh Tuấn thì hắn ta sẽ nhăm nhe gọi cậu trả bài.
Chưa hết, còn có một chuyện động trời hơn nữa, tối hôm chủ nhật vừa qua, Cảnh Tuấn và Vũ Đông Đông lại lần nữa trùng hợp gặp mặt ở quán bar. Lần này Cảnh Tuấn lộ nanh vuốt, ấy thế mà ve vãn Vũ Đông Đông.
Vũ Đông Đông từ đó chết khiếp, hễ cứ thấy bóng dáng Cảnh Tuấn lại trốn không dám lại gần, ngay cả tiết của hắn ta cậu cũng buổi học buổi không.
"Còn thế nào nữa, trốn được thì cứ trốn thôi." Vũ Đông Đông thở dài, mặt như cá thiu ngồi lật sách.
Cậu nhớ lại đêm hôm đó, Cảnh Tuấn ngồi bên cạnh cậu ở quầy pha chế. Hắn gọi một ly cooktail đưa đến cho cậu nhưng cậu từ chối.
"Không sợ tôi nói với nhà trường là em chưa đủ tuổi vào những nơi như thế này à?" Cảnh Tuấn thu lại ly rượu, nhấp môi cười nhìn Vũ Đông Đông.
"Này thầy, sao thầy cứ bám đuôi tôi thế." Vũ Đông Đông vô cùng khó chịu với người này, nhị không được nặng lời, "Con mẹ nó thầy là chó hay gì."
Cảnh Tuấn ấy thế mà không tức giận, còn nhìn cậu cười lớn. Vũ Đông Đông cho rằng hắn ta đang khinh bỉ mình, thẹn quá hoá giận đấm một cái vào bản mặt trêu ngươi kia.
Bầu không khí lúc ấy ngưng đọng, không ai là không biết Cảnh Tuấn là tên ăn chơi nhất nhì trong khu này. Bên ngoài là giảng viên nghiêm túc nhưng sâu bên trong lại là con sói hoang đầy nguy hiểm.
Cảnh Tuấn bị ăn một đấm, cũng thẹn quá hoá giận đùng đùng lôi Vũ Đông Đông ra ngoài. Hắn lôi cậu đến góc tối gần đó, đè cậu lên tường, tay giữ chặt quai hàm khiến cậu bắt buộc phải nhìn thẳng vào hắn.
"Em to gan nhỉ? Em có tin tôi xé nát bộ mặt này của em không?" Cảnh Tuấn nghiến răng, coi bộ khá là tức giận.
Vũ Đông Đông tuy mạnh mồm nhưng cũng có chút sợ hãi trước bộ dạng này của Cảnh Tuấn. Cậu không thể tin được người này ấy thế mà có thể trở thành giảng viên đại học.
Thế giới này mù thật rồi.
"Thầy không sợ tôi báo với nhà trường là thầy hành hung học sinh à? Có giỏi thầy cứ thử." Vũ Đông Đông cây ngay không sợ chết đứng, đâm lao phải theo lao.
Cảnh Tuấn đã bớt giận không ít, cảm thấy con mèo Vũ Đông Đông này khá thú vị. Hắn liếc nhìn cánh môi đầy đặn mím chặt vì tức của mèo con, nở nụ cười tà ác.
"Nhỏ bé thế này mà mạnh miệng nhỉ? Có tin... tôi chặn cái miệng nhỏ này của em không?" Cảnh Tuấn kéo gần khoảng cách của hai người.
"Con mẹ nó, thầy bỏ tôi ra ngay. Nếu không tôi la lên đấy." Mèo nhỏ Đông Đông cảm thấy không khí có chút nguy hiểm, cậu không dám khiêu khích người này nữa, bây giờ chỉ cần chạy thôi.
"Ồ~ em la đi. Hay là tôi la cùng em?" Cảnh Tuấn càng thấy mèo nhỏ càng lúc càng đáng yêu rồi đây.
"Đ*t con mẹ, thầy ưm—" Vũ Đông Đông sợ hãi không dám mở mắt, Cảnh Tuấn thế mà dám cưỡng hôn cậu.
Nếm rồi lại càng muốn nếm nữa, vị của mèo con này không tệ. Nghĩ gì làm đó, Cảnh Tuấn mượn bóng tối xung quanh làm càn, giữ chặt người hôn sâu.
"Ưm— con, con mẹ thầy, tôi— ưm" Vũ Đông Đông bị ép mở quai hàm, ngay lập tức lưỡi Cảnh Tuấn vươn vào trong miệng cậu càn quét.
"Vẫn còn mạnh miệng nhỉ? Đông Đông của chúng ta thật đáng yêu nha~" Cảnh Tuấn cười tà ác, tay đưa xuống dưới bóp mông cậu một cái.
Vũ Đông Đông bây giờ sợ thật rồi, nước mắt sinh lí trực trào rơi xuống. Môi bị gặm cắn, lưỡi bị mút chặt vô cùng đau. Mà bên dưới lại bị tên điên này xoa không ngừng. Cậu giãy giụa muốn thoát nhưng vô lực.
"A shhhh." Cảnh Tuấn lơ đãng bị Vũ Đông Đông cắn vào môi, lưỡi cũng không kém phần. Môi bị rách, máu rướm ra làm hắn sót không thôi.
Đúng là mèo con, rất biết cắn người.
Cảnh Tuấn buông môi mèo con ra, môi cậu cũng không kém môi hắn là bao. Bị gắm cắn đến sưng đỏ, khoé môi cũng bị rách, trên mặt toàn là nước mắt. Giống hệt một bé mèo bị ướt mưa.
Vũ Đông Đông chớp thời cơ, giơ chân thúc thật mạnh vào giữa hai chân Cảnh Tuấn sau đó nhanh chân chạy đi.
"Đ*t con mẹ thầy." Vũ Đông Đông không quên giơ ngón giữa với Cảnh Tuấn, sau đó chạy mất biến.
Cảnh Tuấn ôm hàng họ của mình quỳ khuỵ xuống đất, lòng thầm chửi tục một câu. Hắn nhất định sẽ bắt mèo con trả lại toàn bộ sự đau đớn của ngày hôm nay.
Vũ Đông Đông à, em cứ đợi đó cho tôi.
Vũ Đông Đông kết thúc hồi tưởng, cậu rùng mình một cái, nghĩ lại cảnh tượng kia thật đáng sợ.
Không biết người anh em của hắn có ổn không, bất quá ngày đó cậu dùng lực khá mạnh. Chắc không gãy luôn đâu nhỉ. Nhưng mà đáng đời hắn, ai bảo hắn dám cướp nụ hôn đầu đời của cậu.
Dù sao cũng trả được thù rồi, cậu cũng nhẹ nhõm nhưng mà thấy bóng dáng người kia vẫn rất sợ, tận lực chạy trốn.
Hàn Tiểu Anh nhìn vẻ mặt vừa vui vừa buồn của Vũ Đông Đông, lòng thầm mong sao cậu có thể bình an vô sự.
____________
"Dạo này cậu sao thế Cảnh Tuấn, tâm trạng cứ lên xuống thất thường." Bùi Chiểu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Cảnh Tuấn.
Cảnh Tuấn nhấc ly rượu, tay vịn vào thành ghế, cười ta ác nhìn sâu xa. "Tôi vừa tìm được một bé mèo đáng yêu lắm, đang chờ để làm thịt."
"Khiếp, khen đáng yêu mà lại đem thịt, cậu còn nhân tính không vậy?" Bùi Chiểu nghe cũng rùng mình.
"Đồ ngon phải để dành, lúc ăn mới có vị." Cảnh Tuấn không buồn chớp mắt.
Lâm Hải Thiên ngồi bên kia, âm thầm tán thành câu nói này của Cảnh Tuấn. Đúng vậy, đồ ngon phải để dành. Chỉ cần hắn kiên nhẫn một chút sẽ hái được trái ngọt.
"Cậu với bé kia thế nào rồi?" Cảnh Tuấn nhìn thấy nụ cười thập phần biến thái của Lâm Hải Thiên, liếc mắt hỏi thăm.
"Vô cùng hạnh phúc." Lâm Hải Thiên tóm tắt một câu.
Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu đều đã biết quan hệ giữa hắn và Hàn Tiểu Anh. Mỗi khi cùng nhau tụ tập ở nơi Hàn Tiểu Anh làm việc, bọn họ đều sẽ lấy cớ gọi cậu vào rồi thản nhiên trêu chọc.
Lâm Hải Thiên cho mỗi người một đấm rồi bảo Hàn Tiểu Anh ra ngoài. Lâm Hải Thiên nói, hắn gọi thì cậu mới được vào còn không thì không cần.
"Vợ ơi~ em sắp được nghỉ đông chưa?" Lâm Hải Thiên đang nghỉ ngơi giữa cuộc họp, hắn tranh thủ gọi cho cục cưng bé bỏng ở trên trường.
Giám đốc công ty ABCD:.......... Ai đây? Lâm Tổng bá đạo kiêu hãnh đâu rồi?
Thư kí Hồ:.......... Đây là đâu? Tôi là ai? Làm ơn trả lại ông chủ lạnh lùng đoan chính ngày trước cho tôi!!!
Vừa đúng lúc Hàn Tiểu Anh cũng đang nghỉ giải lao giữa giờ, cậu ngồi lôi sách vở ra nhìn lại một chú thì nhận được điện thoại của Lâm Hải Thiên.
Hắn lưu số điện thoại của Hàn Tiểu Anh là Vợ yêu bé xinh, hắn giãy đành đạch đòi cậu đổi thành Ông xã nhưng không thành. Cuối cùng, vì không muốn làm hắn buồn nên Hàn Tiểu Anh đành đổi thành Babi của em.
"Đã nói là không được gọi như thế cơ mà. Ai nghe được thì biết giấu mặt vào đâu." Cậu cúi xuống thì thầm qua điện thoại, mặt đỏ bừng không dám ngẩng lên.
"Ỏ~ Anh gọi vợ anh mà." Lâm Hải Thiên vô cùng thích thú khi trêu chọc thỏ con.
Giám đốc công ty ABCD:......... Giờ tan họp luôn có được không???
Thư kí Hồ:........ Ét o ét, cú tui cú tui.
Hàn Tiểu Anh vừa tức vừa thẹn, "Ngài còn thế nữa là em tắt máy đấy. Trêu hoài à."
"Cục cưng tôi đùa thôi, em đừng tắt." Lâm Hải Thiên xoắn xuýt.
Trước hắn cũng đã từng đùa quá trớn như vậy, đi chơi chỗ đông người mà cứ một câu vợ ơi hai câu vợ yêu gọi Hàn Tiểu Anh. Kết quả cậu không nhận điện thoại của hắn một tuần, hắn đến đón cậu tan học cậu cũng không thèm lên xe.
Cuối cùng dỗ mãi cũng xong, công cuộc dỗ vợ thật vất vả gian nan nhưng lại vô cùng thú vị.
"Chắc là tầm thứ bảy tuần này, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cuối tuần tôi đưa em đến một nơi, em muốn đi không?"
"Được chứ ạ! Nhưng đi đâu vậy ạ?"
"Lúc đó em sẽ biết."
Hai người nói qua lại vài câu, Lâm Hải Thiên tiếp tục cuộc họp, Hàn Tiểu Anh bên kia tiếp tục việc học của mình.
Không biết Lâm Hải Thiên sẽ đưa cậu đi đâu, úp úp mở mở khiến cậu rất tò mò, còn có cả mong chờ nữa. Dù sao thì miễn là đi cùng Lâm Hải Thiên, đi đâu cậu cũng nguyện ý.
"Lại tủm tỉm cái gì đấy?" Vũ Đông Đông đã quá quen với bộ mặt này của đồ đáng yêu, hễ cứ đi chung với nhau là Hàn Tiểu Anh lại trưng ra bộ mặt hận không thể nói cho cả thế giới biết mình đang rất rất hạnh phúc.
"Ngài Lâm nói, cuối tuần sữ dẫn tôi đi chơi." Giờ đây, Hàn Tiểu Anh cũng không còn ngại khi nói chuyện tình cảm của hai người, mà Vũ Đông Đông cũng rất tôn trọng lắng nghe.
"Ờ ờ, cả ngày cứ ngài Lâm ngài Lâm. Này thì khoe ân khoe ái, đánh chết cậu." Vũ Đông Đông cười sảng khoái bốp một cái vào lưng Hàn Tiểu Anh.
"Chuyện của cậu với thầy Cảnh Tuấn sao rồi?" Hàn Tiểu Anh tò mò.
Lần trước, Vũ Đông Đông có nói với cậu rằng hễ cứ học tiết của Cảnh Tuấn thì hắn ta sẽ nhăm nhe gọi cậu trả bài.
Chưa hết, còn có một chuyện động trời hơn nữa, tối hôm chủ nhật vừa qua, Cảnh Tuấn và Vũ Đông Đông lại lần nữa trùng hợp gặp mặt ở quán bar. Lần này Cảnh Tuấn lộ nanh vuốt, ấy thế mà ve vãn Vũ Đông Đông.
Vũ Đông Đông từ đó chết khiếp, hễ cứ thấy bóng dáng Cảnh Tuấn lại trốn không dám lại gần, ngay cả tiết của hắn ta cậu cũng buổi học buổi không.
"Còn thế nào nữa, trốn được thì cứ trốn thôi." Vũ Đông Đông thở dài, mặt như cá thiu ngồi lật sách.
Cậu nhớ lại đêm hôm đó, Cảnh Tuấn ngồi bên cạnh cậu ở quầy pha chế. Hắn gọi một ly cooktail đưa đến cho cậu nhưng cậu từ chối.
"Không sợ tôi nói với nhà trường là em chưa đủ tuổi vào những nơi như thế này à?" Cảnh Tuấn thu lại ly rượu, nhấp môi cười nhìn Vũ Đông Đông.
"Này thầy, sao thầy cứ bám đuôi tôi thế." Vũ Đông Đông vô cùng khó chịu với người này, nhị không được nặng lời, "Con mẹ nó thầy là chó hay gì."
Cảnh Tuấn ấy thế mà không tức giận, còn nhìn cậu cười lớn. Vũ Đông Đông cho rằng hắn ta đang khinh bỉ mình, thẹn quá hoá giận đấm một cái vào bản mặt trêu ngươi kia.
Bầu không khí lúc ấy ngưng đọng, không ai là không biết Cảnh Tuấn là tên ăn chơi nhất nhì trong khu này. Bên ngoài là giảng viên nghiêm túc nhưng sâu bên trong lại là con sói hoang đầy nguy hiểm.
Cảnh Tuấn bị ăn một đấm, cũng thẹn quá hoá giận đùng đùng lôi Vũ Đông Đông ra ngoài. Hắn lôi cậu đến góc tối gần đó, đè cậu lên tường, tay giữ chặt quai hàm khiến cậu bắt buộc phải nhìn thẳng vào hắn.
"Em to gan nhỉ? Em có tin tôi xé nát bộ mặt này của em không?" Cảnh Tuấn nghiến răng, coi bộ khá là tức giận.
Vũ Đông Đông tuy mạnh mồm nhưng cũng có chút sợ hãi trước bộ dạng này của Cảnh Tuấn. Cậu không thể tin được người này ấy thế mà có thể trở thành giảng viên đại học.
Thế giới này mù thật rồi.
"Thầy không sợ tôi báo với nhà trường là thầy hành hung học sinh à? Có giỏi thầy cứ thử." Vũ Đông Đông cây ngay không sợ chết đứng, đâm lao phải theo lao.
Cảnh Tuấn đã bớt giận không ít, cảm thấy con mèo Vũ Đông Đông này khá thú vị. Hắn liếc nhìn cánh môi đầy đặn mím chặt vì tức của mèo con, nở nụ cười tà ác.
"Nhỏ bé thế này mà mạnh miệng nhỉ? Có tin... tôi chặn cái miệng nhỏ này của em không?" Cảnh Tuấn kéo gần khoảng cách của hai người.
"Con mẹ nó, thầy bỏ tôi ra ngay. Nếu không tôi la lên đấy." Mèo nhỏ Đông Đông cảm thấy không khí có chút nguy hiểm, cậu không dám khiêu khích người này nữa, bây giờ chỉ cần chạy thôi.
"Ồ~ em la đi. Hay là tôi la cùng em?" Cảnh Tuấn càng thấy mèo nhỏ càng lúc càng đáng yêu rồi đây.
"Đ*t con mẹ, thầy ưm—" Vũ Đông Đông sợ hãi không dám mở mắt, Cảnh Tuấn thế mà dám cưỡng hôn cậu.
Nếm rồi lại càng muốn nếm nữa, vị của mèo con này không tệ. Nghĩ gì làm đó, Cảnh Tuấn mượn bóng tối xung quanh làm càn, giữ chặt người hôn sâu.
"Ưm— con, con mẹ thầy, tôi— ưm" Vũ Đông Đông bị ép mở quai hàm, ngay lập tức lưỡi Cảnh Tuấn vươn vào trong miệng cậu càn quét.
"Vẫn còn mạnh miệng nhỉ? Đông Đông của chúng ta thật đáng yêu nha~" Cảnh Tuấn cười tà ác, tay đưa xuống dưới bóp mông cậu một cái.
Vũ Đông Đông bây giờ sợ thật rồi, nước mắt sinh lí trực trào rơi xuống. Môi bị gặm cắn, lưỡi bị mút chặt vô cùng đau. Mà bên dưới lại bị tên điên này xoa không ngừng. Cậu giãy giụa muốn thoát nhưng vô lực.
"A shhhh." Cảnh Tuấn lơ đãng bị Vũ Đông Đông cắn vào môi, lưỡi cũng không kém phần. Môi bị rách, máu rướm ra làm hắn sót không thôi.
Đúng là mèo con, rất biết cắn người.
Cảnh Tuấn buông môi mèo con ra, môi cậu cũng không kém môi hắn là bao. Bị gắm cắn đến sưng đỏ, khoé môi cũng bị rách, trên mặt toàn là nước mắt. Giống hệt một bé mèo bị ướt mưa.
Vũ Đông Đông chớp thời cơ, giơ chân thúc thật mạnh vào giữa hai chân Cảnh Tuấn sau đó nhanh chân chạy đi.
"Đ*t con mẹ thầy." Vũ Đông Đông không quên giơ ngón giữa với Cảnh Tuấn, sau đó chạy mất biến.
Cảnh Tuấn ôm hàng họ của mình quỳ khuỵ xuống đất, lòng thầm chửi tục một câu. Hắn nhất định sẽ bắt mèo con trả lại toàn bộ sự đau đớn của ngày hôm nay.
Vũ Đông Đông à, em cứ đợi đó cho tôi.
Vũ Đông Đông kết thúc hồi tưởng, cậu rùng mình một cái, nghĩ lại cảnh tượng kia thật đáng sợ.
Không biết người anh em của hắn có ổn không, bất quá ngày đó cậu dùng lực khá mạnh. Chắc không gãy luôn đâu nhỉ. Nhưng mà đáng đời hắn, ai bảo hắn dám cướp nụ hôn đầu đời của cậu.
Dù sao cũng trả được thù rồi, cậu cũng nhẹ nhõm nhưng mà thấy bóng dáng người kia vẫn rất sợ, tận lực chạy trốn.
Hàn Tiểu Anh nhìn vẻ mặt vừa vui vừa buồn của Vũ Đông Đông, lòng thầm mong sao cậu có thể bình an vô sự.
____________
"Dạo này cậu sao thế Cảnh Tuấn, tâm trạng cứ lên xuống thất thường." Bùi Chiểu hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của Cảnh Tuấn.
Cảnh Tuấn nhấc ly rượu, tay vịn vào thành ghế, cười ta ác nhìn sâu xa. "Tôi vừa tìm được một bé mèo đáng yêu lắm, đang chờ để làm thịt."
"Khiếp, khen đáng yêu mà lại đem thịt, cậu còn nhân tính không vậy?" Bùi Chiểu nghe cũng rùng mình.
"Đồ ngon phải để dành, lúc ăn mới có vị." Cảnh Tuấn không buồn chớp mắt.
Lâm Hải Thiên ngồi bên kia, âm thầm tán thành câu nói này của Cảnh Tuấn. Đúng vậy, đồ ngon phải để dành. Chỉ cần hắn kiên nhẫn một chút sẽ hái được trái ngọt.
"Cậu với bé kia thế nào rồi?" Cảnh Tuấn nhìn thấy nụ cười thập phần biến thái của Lâm Hải Thiên, liếc mắt hỏi thăm.
"Vô cùng hạnh phúc." Lâm Hải Thiên tóm tắt một câu.
Cảnh Tuấn và Bùi Chiểu đều đã biết quan hệ giữa hắn và Hàn Tiểu Anh. Mỗi khi cùng nhau tụ tập ở nơi Hàn Tiểu Anh làm việc, bọn họ đều sẽ lấy cớ gọi cậu vào rồi thản nhiên trêu chọc.
Lâm Hải Thiên cho mỗi người một đấm rồi bảo Hàn Tiểu Anh ra ngoài. Lâm Hải Thiên nói, hắn gọi thì cậu mới được vào còn không thì không cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất