Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 40

Trước Sau
Giản Dụ lại nhìn về phía rắn nhỏ, trực giác của cậu nói rằng, tất cả mọi thứ có liên quan đến rắn nhỏ.

Rắn nhỏ không thể đọc được suy nghĩ của cậu xáp lại định cọ vài cái nhưng bị Giản Dụ túm lại.

Rắn nhỏ: “?”

“Olderhain?” Giản Dụ nhìn chằm chằm rắn nhỏ, muốn đọc được phản ứng của nó.

Rắn nhỏ không hứng thú lúc lắc đuôi.

“Inin?”

Chóp đuôi móc lên mắt cá chân Giản Dụ.

Giản Dụ: “…”

Cậu nhướn mày, nhìn thật kỹ, quả thật chẳng phát hiện được gì mới thôi.

Tòa thành dưới lòng đất này chẳng có gì đẹp, Giản Dụ quyết định tìm lối ra trước.

Cậu lướt danh sách nhiệm vụ, xem xem nơi này có thực vật nào có thể kiếm điểm được hay không.

Động tác của cậu dần dừng lại, Giản Dụ nhìn hàng cuối cùng trong danh sách.

“Bảo tàng trong sa mạc”, số điểm:???

Bảo tàng trong sa mạc quá rộng, sẽ rất ít tuyển thủ chọn lãng phí thời gian đi làm nhiệm vụ này.

Dấu hỏi chính là khả năng vô tận, cầu livestream cần hai ba tiếng nữa mới có thể đến đây, Giản Dụ quyết định thay đổi ý định ban đầu, định vào sâu hơn để khám phá.

Rắn nhỏ dính Giản Dụ cứng ngắc, lại muốn leo lên người cậu.

Đối mặt với con rắn đã dài cả mét hơn mà cứ thích làm nũng, Giản Dụ mặc kệ nó.

Nhiệt độ tòa thành dưới lòng đất thấp hơn trên sa mạc rất nhiều, Giản Dụ thích nhiệt độ này, cậu lấy hộp quẹt ra, tìm một cành cây đốt lên để làm công cụ chiếu sáng.

Lần đầu tiên tòa thành dưới lòng đất đón chào ánh lửa, có vài côn trùng sống trong bóng tối lâu ngày hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.

Giản Dụ không để ý mấy động vật nhỏ kia, cậu còn có thể nhìn thấy mờ mờ đường vào thành.

Càng đi vào trong, kiến trúc càng lộng lẫy, nếu nói bên ngoài là khu của dân thường, vậy bên trong này chắc chắn là của quý tộc.

Kiến trúc lấp lánh như ngọc trai, Giản Dụ đưa tay lau đi lớp bụi trên mặt tiền, mất đi lớp áo choàng xám xịt, màu sắc rực rỡ vốn có lập tức hiện ra.

Đồ đạc trong nhà đã sớm bị phong hóa hết, chỉ có những món trang sức vàng và đá quý kia vẫn mới.

Tuy có chút sứt mẻ nhưng vẫn không khó nhìn thấy quá khứ huy hoàng của nó.

Giản Dụ không có hứng thú với mấy thứ châu báu này, cậu quay đầu, tiếp tục đi về phía trung tâm.

Có tiếng “sột soạt” vang lên sau lưng, rắn nhỏ đang nằm trên vai Giản Dụ dựng nửa người dậy, cảnh giác nhìn về nơi ánh lửa không chiếu đến sau lưng Giản Dụ.

Có thứ gì đó đang tiến lại đây trong bóng tối.

Rắn nhỏ tuột xuống khỏi người Giản Dụ, cản trước người cậu trong tư thế phòng bị.

“Cậu tự đi?” Giản Dụ nhướng mày, thấy rắn nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế bèn tùy ý nó.

Dù sao bây giờ không có cầu livestream, cũng không cần sợ có người thấy.

Trong lúc cả hai nói chuyện, một thứ gì đó nhích lại gần lằn ranh giữa sáng và tối.

Đó là một con bọ cạp đỏ sậm, cơ thể dài hơn ba mét, “bộ giáp” đỏ đậm trông lạnh lẽo không thôi dưới ánh sáng từ ngọn đuốc trên tay Giản Dụ, cái đuôi móc câu to bằng cả rắn nhỏ.

Nó sợ lửa, có thể đoán được đây là sinh vật dành cả cuộc đời mình dưới đất.

Bọ cạp thấy rắn nhỏ tiếp cận mình, chân trước nó giật giật đầy bất an, nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Chưa để bọ cạp kịp làm quen, rắn nhỏ đã nhào lên.

Đừng thấy chân rắn nhỏ bé mà nhầm, sức mạnh của nó không nhỏ đâu, chỉ cần rạch nhẹ một đường là đã có thể rạch đứt được lớp vỏ cứng của bọ cạp.

Bọ cạp lớn bị đau, muốn dùng đuôi của mình tấn công rắn nhỏ, kết quả chóp đuôi vừa đụng vào vảy của rắn nhỏ đã gãy đôi.

Kết quả tiếp theo không có gì bất ngờ, tình thế nghiêng hẳn về một bên, rắn nhỏ nhanh chóng giành được thắng lợi.

Nó bỏ các xác không còn sự sống của bọ cạp ra, hưng phấn leo lên người Giản Dụ như đang nói: “Mau khen ta đi.”

Lần này Giản Dụ đã hoàn toàn xác nhận người điều khiển cơ thể là rắn nhỏ chứ không phải Olderhain.



Ít nhất Olderhain cậu biết, sẽ…..không làm mấy hành động ngây thơ như vậy.

Giản Dụ sờ đầu rắn nhỏ một cái cho có: “Giỏi quá đi.”

Giọng đều đến mức không thể đều hơn, nhưng rắn nhỏ lại vẫy đuôi hào hứng nhận lời khen này.

Chặng đường tiếp theo, rắn nhỏ cố gắng không để Giản Dụ mệt, thậm chí còn muốn cướp luôn cây đuốc trên tay Giản Dụ để cầm.

Cuối cùng Giản Dụ cũng nhìn ra mục đích của rắn nhỏ, hai mắt Giản Dụ dịu đi: “Tôi không sao đâu, đừng lo.”

Rắn nhỏ nhìn chằm chằm Giản Dụ như muốn xác nhận cậu đang nói dối hay nói thật.

Giản Dụ cũng nhìn thẳng vào mắt rắn nhỏ: “Thật.”

Cậu chưa từng bị ngoại thương nghiêm trọng, chỉ mất nước quá nhiều mà thôi, xuống nước là có thể giải quyết được tất cả.

Thấy vậy, rắn nhỏ thôi không nằng nặc đòi cầm đuốc cho cậu nữa, chẳng qua nó không leo lên người Giản Dụ mà bò dưới mặt đất như hồi ở trên sa mạc.

Nhìn bóng lưng của rắn nhỏ, Giản Dụ nghĩ gì đó, đi được một khoảng bỗng hô: “Ol.”

Giọng điện bình tĩnh, rắn nhỏ quay đầu theo bản năng.

Nhìn đôi mắt xanh thẳm kia, rắn nhỏ nhận ra không ổn rồi: “….”

Mặt Giản Dụ vẫn nhàn nhạt, gọi Olderhain xong cũng không có biểu hiện gì khác.

Đuôi hắn vỗ nhẹ lên mặt đất, hơi đau đầu.

Hai con rồng trong đầu lại đánh nhau.

Rồng ác quỷ: Dụ Dụ phát hiện mình hôn em ấy thì sao! Lúc sau em ấy chủ động mà!

Rồng thiên thần: Nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà còn lớn lối hả! Haizzzz……nhưng mình nhớ lúc Dụ Dụ thiếu nước quá, mình muốn em ấy lại thiếu nước!

Rồng thiên thần lập trường không mấy vững chắc nhanh chóng bị rồng ác quỷ đồng hóa.

Mắt Giản Dụ cứ quét qua quét lại trên đuôi Olderhain, sau đó lại nhìn mặt rắn không có biểu cảm gì, cậu ngồi xổm, cuối cùng nói: “Anh hồi phục thế nào?”

Lúc trên tinh hạm, Giản Dụ còn chưa kịp trao đổi tình hình với Olderhain thì hắn đã biến thành rắn nhỏ mất.

Giản Dụ muốn biết hiệu quả bài hát của mình, nhung Olderhain lại ngây người.

Hắn không ngờ Giản Dụ lại hỏi cái này đầu tiên.

Olderhain bỗng nhiên nhớ lại tình trạng của Giản Dụ.

Em ấy có biết môi đột nhiên sưng lên là gì không?

Hình như….là….không biết.

Nhìn rắn nhỏ ỉu xìu không chịu cử động, Giản Dụ nghi ngờ: “Chưa lành hả?”

Olderhain lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, chỉ là hắn cũng không biết bản thân mình như thế nào, hắn liếc Giản Dụ một cái.

Giản Dụ không hiểu hàm ý của cái liếc mắt này: “….”

“Anh không nói chuyện được?”

Sam có biến thành chuột nhảy Jerboa vẫn có thể trao đổi với cậu.

Olderhain nghe vậy, cơ thể hắn cứng đờ, gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong.

Cuối cùng Olderhain quyết định kệ hết tất thảy, nhỏ giọng nói: “Có thể.”

Giọng kia nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải thính giác của Giản Dụ tốt cộng thêm xung quanh yên tĩnh, có lẽ cậu sẽ không biết Olderhain vừa lên tiếng.

“Chỉ không muốn nói thôi.”

Nghe thấy giọng nói trong vắt của con nít này, mắt Giản Dụ kinh ngạc không thôi.

Không ngờ Olderhain biến về lúc nhỏ, giọng hắn cũng quay về thời kì ấu thơ với hắn.

Giọng con nít vẫn siêu cool ngầu, vừa nghe đã làm người ta liên tưởng đến mấy nhóc shota năm sáu tuổi cứ thích tỏ vẻ ngầu lòi.

Nói miệng thì nói vậy, nhưng Olderhain vẫn đang lẳng lặng quan sát phản ứng của Giản Dụ.

Giản Dụ chỉ cảm thấy, cái tên Inin rất hợp với giọng này.



“Hay lắm.”

Nói chính xác là, rất đáng yêu.

Chôn sâu ý tưởng thật sự xuống đáy lòng, Giản Dụ không nói ra, nhưng đôi mắt cậu đã phanh phui tất cả.

Đuôi Olderhain hơi cuộn lại, nhìn gương mặt vui vẻ của Giản Dụ, thôi không chống cự nữa.

“Thời gian điều khiển cơ thể của ta và rắn nhỏ là 50:50.” Olderhain bắt đầu giải thích: “Nhưng ta có ký ức khi rắn nhỏ nắm quyền kiểm soát cơ thể.”

Nếu không phải Olderhain ép bản thân mình hai lần, một lần biến về kích thước thật và một lần biến thành hình người thì bây giờ hắn đã khỏi bệnh.

Giản Dụ gật đầu, xem ra tiếng hát có hiệu quả, vậy thì tiếp tục thôi.

Cậu không hỏi chuyện xảy ra khi mình mất ý thức, hai người đi tiếp.

Điều này cũng chứng minh Giản Dụ tin Olderhain.

Sau khi chắc chắn Olderhain không bị gì, Giản Dụ đứng dậy tiếp tục khám phá tòa thành dưới mặt đất.

Bọn họ đến trung tâm tòa thành, đập vào mắt chính là một cung điện mang phong cách Baroque đập vào mắt.

Cung điện này là kiến trúc được giữ gìn trọn vẹn nhất trong tòa thành, tầng ngoài của nó không bị hư hại gì, chẳng qua đã bị đủ loại thực vật dây leo bám lên, ngược lại mang đến cho người thưởng thức một cảm giác khác.

“Tường ngoài của cung điện được làm bằng vibranium dẻo.” Olderhain giải thích tác dụng của vibranium dẻo với Giản Dụ.

Đây là kim loại cứng nhất vũ trụ, sản lượng có hạn, không ngờ ở đây có người dùng nó để xây cung điện.

Nếu như hành tinh này có một mỏ vibranium dẻo thì nó đã lên thời sự từ lâu, nhưng Olderhain lại không biết gì.

Điều này chứng minh, Giản Dụ là người đầu tiên phát hiện cung điện được xây bằng vibranium dẻo này.

Giản Dụ nghe giá trị của vibranium dẻo xong thì tưởng cuộc thi đã sắp xếp trước.

Hơn nữa cả thành phố dưới lòng đất thế này, chẳng lẽ không đủ đáp ứng điều kiện trở thành “bảo tàng dưới sa mạc”?

Xem ra trong cái rủi có cái may rồi, Sam muốn loại cậu nhưng không ngờ Giản Dụ phát hiện nơi này.

Lúc cầu livestream định vị được Giản Dụ đến nơi, nó cũng quay được toàn cảnh tòa thành.

Các khán giả liên tục cảm thán, bọn họ tra khắp mọi nguồn tài liệu, phát hiện đây là một di tích chưa ai phát hiện!

Cuộc thi cũng không ngờ Giản Dụ có thể phát hiện nó.

Vị trí hiện tại của Giản Dụ rất gần ốc đảo, nhưng trước đó người của chương trình đến đây khảo sát cũng không phát hiện tòa thành này.

Có lẽ do bị từ trường hỗn loạn ảnh hưởng, nơi này mới có thể trốn nhiều năm như vậy.

Nếu không phải Giản Dụ vô tình bị bão cát cuốn vào đây, có lẽ tòa thành này sẽ mãi mãi ngủ say bên dưới lớp cát, sẽ không một ai biết đến sự tồn tại của nó.

Với vấn đề của Giản Dụ, cuộc thi trả lời như sau.

Cầu livestream vang lên giọng nói nhẹ nhàng của ê-kíp cuộc thi: “Di tích lịch sử và văn hóa là báu vật vô giá, tòa thành dưới lòng đất này hoàn toàn phù hợp với nhiệm vụ “bảo tàng dưới sa mạc”.”

Ting một tiếng, điểm được thêm vào quang não của Giản Dụ.

Cùng lúc đó, ngoại trừ Giản Dụ ra, tất cả tuyển thủ đang tranh thủ kiểm tra quang não khi nghỉ ngơi kinh ngạc phát hiện mình rớt một hạng.

Ai tăng hạng?

Có tuyển thủ nhanh chóng lướt lên trên, hai mắt trợn to.

Tên của Giản Dụ nằm chễm chệ trên vị trí đầu bảng.

Số 0 bên cạnh tên cậu khiến các tuyển thủ xém nữa đã cho rằng bản thân hoa mắt.

“Đây là…..10 000 000 điểm?!”

—-

Chú thích

Phong cách Baroque: Baroque là một phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý, bắt đầu vào khoảng năm 1600 tại Rome và Ý, sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối thế kỷ 18. Nghệ thuật Baroque được đánh dấu bằng cuộc cách mạng ở thế kỷ 17 và mở đầu cho thời kỳ Khai sáng. Baroque nảy nở và phát triển nhờ các nhân tố là nhà thờ, hoàng gia và tầng lớp thị dân.

Nghệ thuật baroque phát triển ở nhiều nơi thuộc châu Âu. Một trong những trung tâm lớn nhất là xứ Flandre, vùng đất ngày nay bao gồm Bỉ, Hà Lan và một phần nước Pháp. Rất nhiều họa sĩ baroque sinh sống ở xứ Flandre: Peter Paul Rubens, Rembrandt… Đây cũng là một thời kỳ hoàng kim của vùng đất này. Phong cách baroque đặc trưng với “ánh sáng phóng đại, cảm xúc mãnh liệt, thoát khỏi sự kiềm chế, và thậm chí là một loại chủ nghĩa giật gân nghệ thuật”. Nghệ thuật baroque không thực sự mô tả phong cách sống của người dân tại thời điểm đó; Tuy nhiên, “gắn bó chặt chẽ với Phong trào Phản Cải cách, phong cách này tái khẳng định và có phần cường điệu những chiều sâu cảm xúc của đức tin Công giáo và vinh danh cả nhà thờ và chế độ quân chủ” về quyền lực và ảnh hưởng của họ.

Nghệ thuật Baroque cũng không chỉ gói gọn trong hội họa. Nó phát triển cả trong điêu khắc, âm nhạc, kiến trúc, văn học..

Kiến trúc phong cách Baroque: Kiến trúc Baroque là một phong cách xây dựng, thiết kế và nghệ thuật cao cấp bắt nguồn từ Ý trong thế kỷ 17 và lan sang phần còn lại của Châu Âu, và cuối cùng là Hoa Kỳ. Nó được đặc trưng bởi các hình thức cực kỳ chi tiết, đá cẩm thạch, trang trí quy mô lớn, và màu sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau