Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Chương 42
Giản Dụ không ngờ người kia thật sự là Mori.
“Tại sao anh còn sống?”
Cậu nhớ rất rõ mình đã dùng tay đâm xuyên qua ngực Mori, lẽ ra tên này phải tắt thở ngay lúc đó chứ.
“Cảm ơn Tiểu Dụ đã quan tâm.” Mori mượn cơ thể Sam nói, trên mặt là một nụ cười tươi: “Có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Mặt mày Giản Dụ tối sầm lại, không nói gì.
Chỉ có chính cậu mới biết mình đang khống chế bản thân rất nhiều để không run rẩy, để không nhớ lại ngày tháng bị điều khiển đó.
Cậu liếc rắn nhỏ đang canh giữ bên chân mình, Giản Dụ âm thầm hít một hơi thật sâu, đột nhiên bình tĩnh lại.
Rắn nhỏ đã bắt đầu cảnh giác ngay khi nhìn thấy Sam, nó biết đây là người khiến Giản Dụ buồn.
‘Sam’ vừa mở miệng nói, mắt rắn nhỏ đã tràn đầy sát ý.
Nếu không phải Giản Dụ còn muốn biết gì đó từ hắn ta thì Olderhain đã tấn công rồi.
Chú ý đến ánh mắt của rắn nhỏ, Mori “wow” một tiếng: “Cậu sống tốt nhỉ, còn nuôi cả thú cưng nữa cơ.”
“…”
Không quan tâm đến sự im lặng của Giản Dụ, Mori chắp tay sau lưng, xoay người tại chỗ: “Cậu biết gì không?”
Gã đột nhiên ngả người, nửa người trên nghiêng về phía Giản Dụ, khóe miệng kéo cao hết cỡ: “Tôi rất — ghen tị với cậu đó!”
“Ha ha ha ha ha!” Mori đột nhiên cười phá lên: “Có phải bất ngờ lắm không?”
“Chủ đi ghen tị với vũ khí của chính mình?”
Giản Dụ mặt lạnh, nhàn nhạt nhìn Mori diễn hề.
Thấy vậy, Mori không cười nữa, oán trách: “Tiểu Dụ, cậu vẫn nhạt nhẽo như xưa.”
“Ngọc đồng sinh đang ở trong tay anh.” Giản Dụ khẳng định, Mori sẽ không dùng thứ gã không có để đổi chác với người khác, để dùng ngọc đồng sinh dụ cậu đến đây, Mori chắc chắn phải có gì đó.
Người trước mặt này rất cuồng nhiệt với bất cứ thứ gì liên quan đến Siren, Giản Dụ không tin gã ta không đi lấy khi có tung tích về ngọc đồng sinh.
“Đúng vậy.” Mori dứt khoát thừa nhận, không giấu giếm gì: “Nhờ có (ngọc đồng sinh) của cậu, tôi mới có thể sống sót.”
Mấy chữ giữa bị Mori cố tình nói lấp lửng, ai không biết còn tưởng Giản Dụ cứu mạng gã ta.
Rắn nhỏ cử động, muốn làm gì đó lại bị Giản Dụ nhanh tay cầm lên.
Cậu vừa an ủi rắn nhỏ, cũng vừa lấy chút “hơi ấm” từ nó.
Rắn nhỏ vòng lên người quấn quanh Giản Dụ, khoác đầu lên cổ cậu, nhìn chằm chằm Mori như cũ.
Thấy một màn này, mặt Mori lạnh đến mức có thể làm đóng băng mọi thứ: “Cậu để cho nó lại gần mình như vậy.”
Không biết bao nhiêu lần Mori muốn chạm vào Giản Dụ nhưng không thành công, cho dù có điều khiển ép cậu đứng im một chỗ thì cơ thể Giản Dụ cũng cứng ngắc, không thả lỏng như bây giờ.
Nếu bây giờ gã không có ngọc đồng sinh, vậy Giản Dụ không muốn nói thêm với gã ta nữa.
Cơ thể của Mori không ở đây, bây dù có làm gì với Sam cũng không ảnh hưởng đến gã ta.
Giản Dụ không biết làm sao Mori có thể làm được điều này, có thể gã ta lại làm chuyện điên rồ gì đó.
“Anh ở đâu?” Giản Dụ lại vào thẳng vấn đề, cùng lúc đó, cậu cố gắng nới rộng phạm vi cảm ứng hòng tìm được chút dấu vết của ngọc đồng sinh.
“Hì hì.” Mori muốn lại gần Giản Dụ, nhưng bị rắn nhỏ ép lùi về sau, điều này càng khiến mặt mày gã khó coi hơn: “Ở….tôi không nói cho cậu biết đâu!”
“Ngoại trừ việc, cậu tự đến gặp tôi.”
“Hiển nhiên.” Giản Dụ đồng ý ngay mà không do dự, cậu nhận ra tay mình bị siết chặt lại, bèn xoa nhẹ rắn nhỏ.
Chú ý tới hành động của cả hai, Mori rũ mắt: “Tôi đổi ý.”
“Cậu giết nó, tôi sẽ nói cho cậu biết vị trí của ngọc đồng sinh.”
“Đây là lệnh, Tiểu Dụ.”
Gã vừa nói xong, mắt Giản Dụ lập tức mất tiêu cự, nhưng sau đó cậu đã bừng tỉnh ngay tức khắc, cậu đã thoát khỏi sự điều khiển của gã ta, bây giờ không phải ngày xưa.
“Tôi từ chối.” Đôi mắt xanh thẳm của Giản Dụ nhìn thẳng vào Mori, ánh mắt lạnh lùng: “Tự tôi có thể tìm ra.”
Dứt lời, cậu xoay người, không muốn đứng lại nơi này thêm dù chỉ một giây.
Thấy vậy Mori cũng không cản lại, chỉ đột nhiên nói: “Tiểu Dụ, lâu lắm rồi tôi không nghe cậu hát.”
“Cậu biết không? Giọng của người đàn ông kia là giọng giống cậu nhất mà tôi có thể tìm được.”
“Tiếc quá….quá tiếc….cuối cùng vẫn không thể…..bằng…” Gã nuốt chữ Siren vào bụng, chỉ có Giản Dụ biết gã ta ám chỉ điều gì.
Quả nhiên Mori có nhúng tay vào chuyện ở hành tinh Z-185.
“Lẽ ra bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, không ngờ cậu không ngoan chút nào, còn dám phản kháng lại chủ của mình.”
Chuyện của Filer cũng do một tay gã làm.
Giản Dụ không quay đầu, tiếp tục bước đi.
“Người kia…tên gì nhỉ? Filer? Cậu ta thích cậu đấy, cậu biết không?”
“Lần đầu tiên gặp mặt cậu ta đã si mê giọng của cậu rồi, cho nên, Tiểu Dụ, cậu ra đời là để….”
Gã không thể nói hết câu, rắn nhỏ đã thoát khỏi vòng tay của Giản Dụ, lao thẳng về phía Mori.
Cơ thể rắn nhỏ siết chặt cổ Mori, mặt gã đỏ bừng, khó khăn lên tiếng.
“Khụ….bảo vệ chủ quá nhỉ….có khi nào nó bị giọng của cậu ảnh hưởng không?”
“…”
Nghe đến đây, Giản Dụ nhìn rắn nhỏ, không đi lên kéo nó xuống.
Cúp Đốm Lửa quy định không được giết đối thủ trong trận tỷ thí, nếu không sẽ bị loại.
Sau khi rắn nhỏ thấy Mori sắp ngất đến nơi mới thả lòng.
Giản Dụ rũ mắt, lông mi như chiếc quạt nhỏ che đi đôi mắt của cậu, cậu không nhìn một người một rắn đằng kia, chỉ nhỏ giọng nói.
“Ngọc đồng sinh bài xích anh.”
Đến bây giờ Giản Dụ mới có thể nghĩ ra được, trạng thái của mấy người kia không phải chuyện Mori có thể làm được chỉ bằng ngọc đồng sinh.
Giản Dụ bỗng nhớ đến một chuyện: “Anh có….chúc phúc vĩnh cửu.”
Mori đã từng lừa gạt một Siren, gã đóng giả làm một người yêu hoàn hảo, làm Siren kia cho gã chúc phúc vĩnh cửu.
Con người sau khi có chúc phúc này sẽ giống Siren, có thể hoạt động dưới đại dương như trên đất liền, đại dương cũng sẽ chấp nhận gã, xem gã là thành viên của đại gia đình.
Quan trọng nhất chính là, người nhận được chúc phúc này sẽ có chung tuổi thọ với Siren, đây là thứ Siren chuẩn bị cho bạn lữ của mình.
Nhưng đối với Mori, kết quả không có gì khó đoán, Siren kia cuối cùng biến mất dưới dáy đại dương, còn chúc phúc trên người Mori vẫn còn.
Ngoại trừ Siren ra, không ai có thể dùng bất kì phương pháp nào để sử dụng ngọc đồng sinh.
Nhưng người được Siren chúc phúc…là ngoại lệ.
Nếu người chúc phúc không tự tay lấy lại lời chúc của mình thì những Siren khác không thể làm được.
Nhưng mà, Mori có lẽ không biết, Giản Dụ không phải Siren bình thường.
Cậu đã quay về đại dương, đại dương thừa nhận cậu là kẻ thống trị.
Thân là vua của Siren, cậu có đặc quyền nhất định.
“Tôi lấy lại chúc phúc của anh.”
Giản Dụ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xanh sâu hoắm, lời nói ra khỏi miệng có sức hấp dẫn kì dị khiến người khác buộc phải ngóng theo.
Đây là ngôn ngữ khác hoàn toàn với ngôn ngữ của thế giới này, đây chính là ngôn ngữ của Siren.
“Anh không được hưởng quyền lợi của bọn tôi, tất cả mọi thứ của anh sẽ quay về với đại dương, bao gồm….tuổi thọ.”
Mà loài người bị lấy lại chúc phúc, sẽ bị đại dương ghét bỏ vĩnh viễn.
Biển khơi sẽ không chứa chấp gã.
“Nhân danh Atlantis, mệnh lệnh này, lập tức có hiệu lực.”
Cậu vừa nói xong, ánh mắt của Mori thay đổi ngay lập tức.
Gã ta đau đớn ôm đầu: “Mày làm cái gì rồi?”
Ngay sau đó lại cúi đầu nói: “Cút khỏi cơ thể của tôi!”
Nhìn tình hình có lẽ là ý thức của Sam bị áp chế đã tỉnh lại, đang giành giật quyền điều khiển cơ thể với Mori.
Rắn nhỏ bò khỏi người Mori, trở lại bên cạnh Giản Dụ, lạnh lùng nhìn người kia lăn lộn dưới đất.
“Thứ anh theo đuổi, tất cả, sẽ không còn tồn tại.”
Giản Dụ hoàn toàn không có cảm xúc gì với cảnh tượng trước mặt, có lẽ Mori sẽ cảm giác được sinh mệnh lực bị rút đi nhanh thôi.
Giản Dụ biết, lý do tại sao Mori truy lùng ráo riết Siren, không chỉ vì giọng hát và sắc đẹp của Siren, mà còn vì tuổi thọ của bọn họ.
Mà trong tất cả mọi thứ, thứ Mori sợ mất nhất, chính là tuổi thọ.
Phản ứng của Mori lớn đến vậy, cuối cùng Giản Dụ cũng thấy có chút sảng khoái: “Có vẻ anh đang ở một nơi rất thú vị.”
Đại khái gã đang ở trong đại dương nào đó, nếu không mệnh lệnh sẽ không thể có hiệu lực nhanh đến vậy.
Không có chúc phúc của Siren, Mori không thể điều khiển được ngọc đồng sinh nữa, như vậy Giản Dụ có thể nhanh chóng tìm thấy nó.
“Tiểu Dụ, cậu thay đổi rồi.” Giọng của Mori trở nên đáng thương vô cùng, gã ngẩng đầu nhìn Giản Dụ: “Tiểu Dụ của tôi không phải thế này.”
Rắn nhỏ bò lên, chắn giữa hai người, chặn luôn ánh mắt của Mori lại.
Ánh mắt của Mori trở nên đáng sợ vô cùng: “Thứ gì đã thay đổi cậu? Cậu gặp ai sau khi đến thế giới này?”
“Là….đối tượng xứng đôi của cậu à?”
“Là hắn ta cướp cậu từ tay tôi! Lẽ ra cậu phải là của tôi! Của tôi!”
“Tôi sẽ không tha cho hắn….”
Tiếng rống giận ngưng bặt, Mori ngoẹo đầu, nằm dưới đất thở hổn hển.
Sam cuối cùng cũng cướp được cơ thể yếu ớt nhìn Giản Dụ: “….Xin lỗi.”
“Anh ta gặp anh?” Giản Dụ không quan tâm đến câu xin lỗi kia: “Trước khi trận đấu diễn ra?”
“Tôi….không nhớ.” Sam cố gắng lục lọi ký ức nhưng lại phát hiện tất cả mọi thứ liên quan đến Mori đều bị phủ một lớp sương mù: “Hình như có ai đó tìm tôi.”
Biết Sam sẽ không nhớ gì vì sức mạnh của ngọc đồng sinh, cuối cùng Giản Dụ nói: “Tinh thần lực vẫn có thể khôi phục.”
Chỉ là cần một khoảng thời gian rất dài.
Sam nghe vậy thì cười khổ, xem ra hắn vô duyên với cuộc thi này rồi.
Không quan tâm đến Sam nhấn nút bỏ quyền kia nữa, Giản Dụ nhìn rắn nhỏ: “Chúng ta về thôi.”
Rắn nhỏ im lặng đuổi theo, một người một rắn quay về tòa thành dưới lòng đất.
Cầu livestream hưng phấn đi chung với bọn họ, lòng các khán giả hóng drama như bị mèo cào, cực kỳ tò mò, hy vọng Giản Dụ có thể giải thích cho mình hiểu.
Trên mạng ngân hà cũng có rất nhiều người thảo luận về cuộc trò chuyện giữa Giản Dụ và ‘Sam’, bọn họ có thù hằn gì à? Ngọc đồng sinh là gì, nghe có vẻ giống đá quý gì đó.
Người quen Sam cũng khó hiểu, tại sao hắn tự nhiên biến thành người khác vậy.
Chỉ tiếc không ai giải thích chuyện này, cuộc thảo luận đã được định trước sẽ kết thúc bằng một dấu chấm hỏi rất to.
Bây giờ Giản Dụ mới chú ý đến cầu livestream bị cậu ngó lơ từ nãy đến giờ, chưa đợi cậu nói gì, cầu livestream đã bị rắn nhỏ vung đuôi đập hư.
Chẳng biết từ khi nào, đôi mắt của rắn nhỏ biến thành màu vàng sậm.
Cơ thể nó ngày càng dài ra, Olderhain xuất hiện.
Hắn sải bước đến trước mặt Giản Dụ, hơi cúi đầu, giơ cả hai tay chạm lên má cậu.
Giản Dụ ngẩng đầu theo động tác của Olderhain, không nói gì.
Nhìn đôi mắt xanh như chất chứa ngàn lời kia, Olderhain còn đang định vòng vo gì đó đã vội vã cúi người, ôm Giản Dụ vào lòng.
“Ta đây rồi.”
—
“Tại sao anh còn sống?”
Cậu nhớ rất rõ mình đã dùng tay đâm xuyên qua ngực Mori, lẽ ra tên này phải tắt thở ngay lúc đó chứ.
“Cảm ơn Tiểu Dụ đã quan tâm.” Mori mượn cơ thể Sam nói, trên mặt là một nụ cười tươi: “Có phải rất ngạc nhiên hay không?”
Mặt mày Giản Dụ tối sầm lại, không nói gì.
Chỉ có chính cậu mới biết mình đang khống chế bản thân rất nhiều để không run rẩy, để không nhớ lại ngày tháng bị điều khiển đó.
Cậu liếc rắn nhỏ đang canh giữ bên chân mình, Giản Dụ âm thầm hít một hơi thật sâu, đột nhiên bình tĩnh lại.
Rắn nhỏ đã bắt đầu cảnh giác ngay khi nhìn thấy Sam, nó biết đây là người khiến Giản Dụ buồn.
‘Sam’ vừa mở miệng nói, mắt rắn nhỏ đã tràn đầy sát ý.
Nếu không phải Giản Dụ còn muốn biết gì đó từ hắn ta thì Olderhain đã tấn công rồi.
Chú ý đến ánh mắt của rắn nhỏ, Mori “wow” một tiếng: “Cậu sống tốt nhỉ, còn nuôi cả thú cưng nữa cơ.”
“…”
Không quan tâm đến sự im lặng của Giản Dụ, Mori chắp tay sau lưng, xoay người tại chỗ: “Cậu biết gì không?”
Gã đột nhiên ngả người, nửa người trên nghiêng về phía Giản Dụ, khóe miệng kéo cao hết cỡ: “Tôi rất — ghen tị với cậu đó!”
“Ha ha ha ha ha!” Mori đột nhiên cười phá lên: “Có phải bất ngờ lắm không?”
“Chủ đi ghen tị với vũ khí của chính mình?”
Giản Dụ mặt lạnh, nhàn nhạt nhìn Mori diễn hề.
Thấy vậy, Mori không cười nữa, oán trách: “Tiểu Dụ, cậu vẫn nhạt nhẽo như xưa.”
“Ngọc đồng sinh đang ở trong tay anh.” Giản Dụ khẳng định, Mori sẽ không dùng thứ gã không có để đổi chác với người khác, để dùng ngọc đồng sinh dụ cậu đến đây, Mori chắc chắn phải có gì đó.
Người trước mặt này rất cuồng nhiệt với bất cứ thứ gì liên quan đến Siren, Giản Dụ không tin gã ta không đi lấy khi có tung tích về ngọc đồng sinh.
“Đúng vậy.” Mori dứt khoát thừa nhận, không giấu giếm gì: “Nhờ có (ngọc đồng sinh) của cậu, tôi mới có thể sống sót.”
Mấy chữ giữa bị Mori cố tình nói lấp lửng, ai không biết còn tưởng Giản Dụ cứu mạng gã ta.
Rắn nhỏ cử động, muốn làm gì đó lại bị Giản Dụ nhanh tay cầm lên.
Cậu vừa an ủi rắn nhỏ, cũng vừa lấy chút “hơi ấm” từ nó.
Rắn nhỏ vòng lên người quấn quanh Giản Dụ, khoác đầu lên cổ cậu, nhìn chằm chằm Mori như cũ.
Thấy một màn này, mặt Mori lạnh đến mức có thể làm đóng băng mọi thứ: “Cậu để cho nó lại gần mình như vậy.”
Không biết bao nhiêu lần Mori muốn chạm vào Giản Dụ nhưng không thành công, cho dù có điều khiển ép cậu đứng im một chỗ thì cơ thể Giản Dụ cũng cứng ngắc, không thả lỏng như bây giờ.
Nếu bây giờ gã không có ngọc đồng sinh, vậy Giản Dụ không muốn nói thêm với gã ta nữa.
Cơ thể của Mori không ở đây, bây dù có làm gì với Sam cũng không ảnh hưởng đến gã ta.
Giản Dụ không biết làm sao Mori có thể làm được điều này, có thể gã ta lại làm chuyện điên rồ gì đó.
“Anh ở đâu?” Giản Dụ lại vào thẳng vấn đề, cùng lúc đó, cậu cố gắng nới rộng phạm vi cảm ứng hòng tìm được chút dấu vết của ngọc đồng sinh.
“Hì hì.” Mori muốn lại gần Giản Dụ, nhưng bị rắn nhỏ ép lùi về sau, điều này càng khiến mặt mày gã khó coi hơn: “Ở….tôi không nói cho cậu biết đâu!”
“Ngoại trừ việc, cậu tự đến gặp tôi.”
“Hiển nhiên.” Giản Dụ đồng ý ngay mà không do dự, cậu nhận ra tay mình bị siết chặt lại, bèn xoa nhẹ rắn nhỏ.
Chú ý tới hành động của cả hai, Mori rũ mắt: “Tôi đổi ý.”
“Cậu giết nó, tôi sẽ nói cho cậu biết vị trí của ngọc đồng sinh.”
“Đây là lệnh, Tiểu Dụ.”
Gã vừa nói xong, mắt Giản Dụ lập tức mất tiêu cự, nhưng sau đó cậu đã bừng tỉnh ngay tức khắc, cậu đã thoát khỏi sự điều khiển của gã ta, bây giờ không phải ngày xưa.
“Tôi từ chối.” Đôi mắt xanh thẳm của Giản Dụ nhìn thẳng vào Mori, ánh mắt lạnh lùng: “Tự tôi có thể tìm ra.”
Dứt lời, cậu xoay người, không muốn đứng lại nơi này thêm dù chỉ một giây.
Thấy vậy Mori cũng không cản lại, chỉ đột nhiên nói: “Tiểu Dụ, lâu lắm rồi tôi không nghe cậu hát.”
“Cậu biết không? Giọng của người đàn ông kia là giọng giống cậu nhất mà tôi có thể tìm được.”
“Tiếc quá….quá tiếc….cuối cùng vẫn không thể…..bằng…” Gã nuốt chữ Siren vào bụng, chỉ có Giản Dụ biết gã ta ám chỉ điều gì.
Quả nhiên Mori có nhúng tay vào chuyện ở hành tinh Z-185.
“Lẽ ra bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, không ngờ cậu không ngoan chút nào, còn dám phản kháng lại chủ của mình.”
Chuyện của Filer cũng do một tay gã làm.
Giản Dụ không quay đầu, tiếp tục bước đi.
“Người kia…tên gì nhỉ? Filer? Cậu ta thích cậu đấy, cậu biết không?”
“Lần đầu tiên gặp mặt cậu ta đã si mê giọng của cậu rồi, cho nên, Tiểu Dụ, cậu ra đời là để….”
Gã không thể nói hết câu, rắn nhỏ đã thoát khỏi vòng tay của Giản Dụ, lao thẳng về phía Mori.
Cơ thể rắn nhỏ siết chặt cổ Mori, mặt gã đỏ bừng, khó khăn lên tiếng.
“Khụ….bảo vệ chủ quá nhỉ….có khi nào nó bị giọng của cậu ảnh hưởng không?”
“…”
Nghe đến đây, Giản Dụ nhìn rắn nhỏ, không đi lên kéo nó xuống.
Cúp Đốm Lửa quy định không được giết đối thủ trong trận tỷ thí, nếu không sẽ bị loại.
Sau khi rắn nhỏ thấy Mori sắp ngất đến nơi mới thả lòng.
Giản Dụ rũ mắt, lông mi như chiếc quạt nhỏ che đi đôi mắt của cậu, cậu không nhìn một người một rắn đằng kia, chỉ nhỏ giọng nói.
“Ngọc đồng sinh bài xích anh.”
Đến bây giờ Giản Dụ mới có thể nghĩ ra được, trạng thái của mấy người kia không phải chuyện Mori có thể làm được chỉ bằng ngọc đồng sinh.
Giản Dụ bỗng nhớ đến một chuyện: “Anh có….chúc phúc vĩnh cửu.”
Mori đã từng lừa gạt một Siren, gã đóng giả làm một người yêu hoàn hảo, làm Siren kia cho gã chúc phúc vĩnh cửu.
Con người sau khi có chúc phúc này sẽ giống Siren, có thể hoạt động dưới đại dương như trên đất liền, đại dương cũng sẽ chấp nhận gã, xem gã là thành viên của đại gia đình.
Quan trọng nhất chính là, người nhận được chúc phúc này sẽ có chung tuổi thọ với Siren, đây là thứ Siren chuẩn bị cho bạn lữ của mình.
Nhưng đối với Mori, kết quả không có gì khó đoán, Siren kia cuối cùng biến mất dưới dáy đại dương, còn chúc phúc trên người Mori vẫn còn.
Ngoại trừ Siren ra, không ai có thể dùng bất kì phương pháp nào để sử dụng ngọc đồng sinh.
Nhưng người được Siren chúc phúc…là ngoại lệ.
Nếu người chúc phúc không tự tay lấy lại lời chúc của mình thì những Siren khác không thể làm được.
Nhưng mà, Mori có lẽ không biết, Giản Dụ không phải Siren bình thường.
Cậu đã quay về đại dương, đại dương thừa nhận cậu là kẻ thống trị.
Thân là vua của Siren, cậu có đặc quyền nhất định.
“Tôi lấy lại chúc phúc của anh.”
Giản Dụ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt xanh sâu hoắm, lời nói ra khỏi miệng có sức hấp dẫn kì dị khiến người khác buộc phải ngóng theo.
Đây là ngôn ngữ khác hoàn toàn với ngôn ngữ của thế giới này, đây chính là ngôn ngữ của Siren.
“Anh không được hưởng quyền lợi của bọn tôi, tất cả mọi thứ của anh sẽ quay về với đại dương, bao gồm….tuổi thọ.”
Mà loài người bị lấy lại chúc phúc, sẽ bị đại dương ghét bỏ vĩnh viễn.
Biển khơi sẽ không chứa chấp gã.
“Nhân danh Atlantis, mệnh lệnh này, lập tức có hiệu lực.”
Cậu vừa nói xong, ánh mắt của Mori thay đổi ngay lập tức.
Gã ta đau đớn ôm đầu: “Mày làm cái gì rồi?”
Ngay sau đó lại cúi đầu nói: “Cút khỏi cơ thể của tôi!”
Nhìn tình hình có lẽ là ý thức của Sam bị áp chế đã tỉnh lại, đang giành giật quyền điều khiển cơ thể với Mori.
Rắn nhỏ bò khỏi người Mori, trở lại bên cạnh Giản Dụ, lạnh lùng nhìn người kia lăn lộn dưới đất.
“Thứ anh theo đuổi, tất cả, sẽ không còn tồn tại.”
Giản Dụ hoàn toàn không có cảm xúc gì với cảnh tượng trước mặt, có lẽ Mori sẽ cảm giác được sinh mệnh lực bị rút đi nhanh thôi.
Giản Dụ biết, lý do tại sao Mori truy lùng ráo riết Siren, không chỉ vì giọng hát và sắc đẹp của Siren, mà còn vì tuổi thọ của bọn họ.
Mà trong tất cả mọi thứ, thứ Mori sợ mất nhất, chính là tuổi thọ.
Phản ứng của Mori lớn đến vậy, cuối cùng Giản Dụ cũng thấy có chút sảng khoái: “Có vẻ anh đang ở một nơi rất thú vị.”
Đại khái gã đang ở trong đại dương nào đó, nếu không mệnh lệnh sẽ không thể có hiệu lực nhanh đến vậy.
Không có chúc phúc của Siren, Mori không thể điều khiển được ngọc đồng sinh nữa, như vậy Giản Dụ có thể nhanh chóng tìm thấy nó.
“Tiểu Dụ, cậu thay đổi rồi.” Giọng của Mori trở nên đáng thương vô cùng, gã ngẩng đầu nhìn Giản Dụ: “Tiểu Dụ của tôi không phải thế này.”
Rắn nhỏ bò lên, chắn giữa hai người, chặn luôn ánh mắt của Mori lại.
Ánh mắt của Mori trở nên đáng sợ vô cùng: “Thứ gì đã thay đổi cậu? Cậu gặp ai sau khi đến thế giới này?”
“Là….đối tượng xứng đôi của cậu à?”
“Là hắn ta cướp cậu từ tay tôi! Lẽ ra cậu phải là của tôi! Của tôi!”
“Tôi sẽ không tha cho hắn….”
Tiếng rống giận ngưng bặt, Mori ngoẹo đầu, nằm dưới đất thở hổn hển.
Sam cuối cùng cũng cướp được cơ thể yếu ớt nhìn Giản Dụ: “….Xin lỗi.”
“Anh ta gặp anh?” Giản Dụ không quan tâm đến câu xin lỗi kia: “Trước khi trận đấu diễn ra?”
“Tôi….không nhớ.” Sam cố gắng lục lọi ký ức nhưng lại phát hiện tất cả mọi thứ liên quan đến Mori đều bị phủ một lớp sương mù: “Hình như có ai đó tìm tôi.”
Biết Sam sẽ không nhớ gì vì sức mạnh của ngọc đồng sinh, cuối cùng Giản Dụ nói: “Tinh thần lực vẫn có thể khôi phục.”
Chỉ là cần một khoảng thời gian rất dài.
Sam nghe vậy thì cười khổ, xem ra hắn vô duyên với cuộc thi này rồi.
Không quan tâm đến Sam nhấn nút bỏ quyền kia nữa, Giản Dụ nhìn rắn nhỏ: “Chúng ta về thôi.”
Rắn nhỏ im lặng đuổi theo, một người một rắn quay về tòa thành dưới lòng đất.
Cầu livestream hưng phấn đi chung với bọn họ, lòng các khán giả hóng drama như bị mèo cào, cực kỳ tò mò, hy vọng Giản Dụ có thể giải thích cho mình hiểu.
Trên mạng ngân hà cũng có rất nhiều người thảo luận về cuộc trò chuyện giữa Giản Dụ và ‘Sam’, bọn họ có thù hằn gì à? Ngọc đồng sinh là gì, nghe có vẻ giống đá quý gì đó.
Người quen Sam cũng khó hiểu, tại sao hắn tự nhiên biến thành người khác vậy.
Chỉ tiếc không ai giải thích chuyện này, cuộc thảo luận đã được định trước sẽ kết thúc bằng một dấu chấm hỏi rất to.
Bây giờ Giản Dụ mới chú ý đến cầu livestream bị cậu ngó lơ từ nãy đến giờ, chưa đợi cậu nói gì, cầu livestream đã bị rắn nhỏ vung đuôi đập hư.
Chẳng biết từ khi nào, đôi mắt của rắn nhỏ biến thành màu vàng sậm.
Cơ thể nó ngày càng dài ra, Olderhain xuất hiện.
Hắn sải bước đến trước mặt Giản Dụ, hơi cúi đầu, giơ cả hai tay chạm lên má cậu.
Giản Dụ ngẩng đầu theo động tác của Olderhain, không nói gì.
Nhìn đôi mắt xanh như chất chứa ngàn lời kia, Olderhain còn đang định vòng vo gì đó đã vội vã cúi người, ôm Giản Dụ vào lòng.
“Ta đây rồi.”
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất