Chương 113
Không cho chim ăn, ngươi thế này là đang ngược đãi tù nhân!”
…Con chim này cũng khá thông minh đó chứ. Chưa gì đã bị đội cái nồi đen như vậy, Cố Trường Sinh nhướng mày, thẳng tay thực hiện cái gọi là “ngược đãi tù nhân” mà con chim nói.
Không phải nói cậu ngược đãi nó sao, này thỉ ngược đãi này.
Cố Trường Sinh đưa tay mở túi, hắc điểu thấy thế, vui mừng quá đỗi, không thèm vùi đầu ăn uống nữa, vội vàng vẫy cánh từ trong túi phi ra, hướng về phía cửa sổ muốn bay ra ngoài.
Ai biết mới vừa bay đến gần cửa sổ, chỉ còn 20cm nữa thôi, cứ nghĩ sắp chạy thoát rồi, Cố Trường Sinh vươn tay lấy hai miếng khoai lát trong túi mà hắc điểu ăn còn thừa: “Hai mảnh hóa sò, lấy lực kiềm lại.”
Hai miếng khoai lát mỏng giòn lập tức cứng như vỏ sò, một trên một dưới kẹp đầu hắc điểu.
Trước mắt tối sầm, phần đầu của nó cứ như bị ai đó dùng sức nắm chặt, cả mỏ chim cũng không thể mở, muốn mổ người cũng không được. Hắc điểu sợ hãi, thở không dám thở, cánh cũng quên vẫy, cả người cứng đờ, lập tức rơi bịch xuống đất.
Rõ ràng chỉ là hai mảnh khoai lát dùng chút lực liền vỡ, nhưng ngay cả khi hắc điểu bị rơi xuống đất, chúng vẫn kiên cố kẹp đầu hắc điểu.
Tự do gần trong gang tấc mà như cách cả biển trời. Hắc điểu bị kẹp như thịt nhồi, biến thành bánh bao nhân đầu chim, vô cùng nhục nhã.
Hắc điểu không phục, nó không tin cái đồ kẹp đầu mình cứng đến mức không vỡ được. Đập một lần không vỡ thì đập nhiều lần, nó không tin là không đập nát được cái thứ này.
Nghĩ vậy, hắc điểu đập cánh, bay loạn xạ trong phòng. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cứ bay đại là được. Nếu đập không vỡ cái đồ đang kẹp đầu nó, thì thử ăn hên bay thẳng ra cửa sổ, chẳng phải cũng tốt sao?
“Ra là một con chim tâm cơ.”
Nhìn thấu mưu kế của hắc điểu, Cố Trường Sinh tốt bụng giúp nó đóng chặt cửa sổ.
Hắc điểu hoàn toàn không biết tình hình, không đầu không đuôi bay loạn xạ khắp nơi. Đầu chim bị đập tới choáng váng, không biết rằng con đường chạy trốn duy nhất đã bị đóng lại, vẫn nỗ lực va đập khắp nơi hòng thoát khỏi hai miếng khoai lát đang kẹp đầu.
5 phút, 10 phút trôi qua, con hắc điểu cắn răng kiên trì nãy giờ bắt đầu chịu không nổi. Ở lần va chạm cuối cùng, “rầm” một tiếng, hắc điểu đâm sầm vào tường rồi trượt thẳng xuống đất.
Nó nằm im không nhúc nhích, như một con chim chết.
Một lúc lâu sau, hắc điểu lấy lại được một chút sức lực, nó giơ cánh lên, từ mũi cánh thoát ra một chút quỷ khí, tụ lại thành hình lá cờ nhỏ.
Qủy khí có màu đen, điều kiện cũng có hạn, lá cờ cũng chỉ có thể là màu đen, sợ hai người Cố Trường Sinh nhìn không hiểu ý, hắc điểu còn tốn sức viết chữ thật to trên lá cờ: Chim không bay nữa, chim chịu thua.
Hắc điểu vô lực vẫy vẫy cánh, lá cờ đen đón gió bay phấp phới, chữ viết xiêu vẹo trên cờ cũng lộn xộn theo, uốn éo đến mức nếu không phải Cố Trường Sinh thị lực tốt chắc cũng chả nhận ra cái đám vặn vẹo như giun bò kia là chữ viết.
“Ha ha.” Cố Trường Sinh bật cười, thừa dịp hắc điểu không chú ý nhanh chóng nghiêm túc lại, miễn cho con chim này thẹn quá hóa giận.
Người ta là một con chim mà, viết được chữ đã không dễ dàng gì, không thể yêu cầu quá nhiều.
Nếu hắc điểu đã đầu hàng, không muốn chạy trốn nữa, cũng nên thay đổi cách thức đối đãi tù binh, che mắt người ta hoài cũng kỳ.
Cố Trường Sinh nhịn cười, giơ tay vớt con chim đang nằm bẹp trên đất lên, nhẹ nhàng gỡ hai miếng khoai lát đang kẹp trên đầu nó ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng tối, một lần nữa nhìn thấy thế giới, hắc điểu kích động đến nỗi hận không thể bay mấy vòng quanh phòng để bày tỏ vui sướng trong lòng. Nhưng mà thân xác còn ở trong tù, cái mạng nhỏ vẫn còn nằm trong tay người ta, nó không dám làm càn. Vì thế đầu nhỏ lắc lư nhìn ngó xung quanh hai lần, sau đó ngoan ngoãn đứng im trên tay Cố Trường Sinh.
Ngay cả như thế, nhìn đến cửa phòng đóng chặt, cả cửa sổ cũng bị khóa lại, hoàn toàn không một khe hở. Ánh mắt hắc điểu nhìn về Cố Trường Sinh tràn ngập u oán – Quá ác độc!
Cố Trường Sinh bị ánh mắt như phi tử lãnh cung nhìn đế vương vô tình mà nổi cả da gà. Cậu vội vàng đặt hắc điểu lên bàn, đi thẳng vào vấn đề, tiện thể dời lực chú ý: “Ai ra lệnh cho ngươi đổi mã QR của tiệm bán quà vặt?”
Hắc điểu chỉ là một con chim, cũng không cần tiền, Cố Trường Sinh nghi ngờ sau lưng nó có người sai khiến. Những giống chim như hắc điểu, vẹt hoặc anh vũ thường được người ta nuôi làm thú cưng. Nó có người nuôi thì cũng bình thường.
Không ngờ sự việc khác xa so với cậu nghĩ.
“Không có ai.” Hắc điểu bị hành hạ đến ngoan ngoãn, gần như Cố Trường Sinh hỏi gì sẽ đáp nấy. Cố Trường Sinh không hỏi nó cũng chủ động khai. Sợ bị tên đại ma vương này tra tấn tiếp, hắc điểu buồn bã yểu xìu: “Là chính tui muốn đổi nên đi đổi thôi.”
Thì ra, Hắc điểu đúng là vật nuôi, nhưng chủ của nó trước đó đã qua đời. Chủ của nó là một bà lão rất hòa ái, nó được bạn già của bà để lại, yêu ai yêu cả đường đi, nên bà cũng thương yêu nó rất nhiều. Cả hai đều có tình cảm sâu đậm, nó trước sau chỉ coi hai người là chủ nhân. Sau khi bà qua đời, nó liền tuyệt thực, mặc kệ con cái của bà dùng hết biện pháp cho nó ăn đều không được.
Lúc còn sống bà là một người cực kỳ tốt bụng, định kỳ sẽ đến cô nhi viện làm từ thiện, mua cho bọn trẻ vài món đồ chơi hay đồ ăn vặt gì đó. Sau khi chết bà liền đi đầu thai, còn hắc điểu, không biết vì nguyên nhân gì mà không vào được địa phủ. Đừng thấy bộ dáng nửa sống nửa chết nằm trong tay Cố Trường Sinh mà lầm, tu vi của nó rất cao, có thể chạm được vào vật thật.
“Bình thường chim chỉ ở trong nhà với chủ nhân, nhưng chủ nhân có thói quen cuối tuần đều đến cô nhi viện, mỗi lần đi đều sẽ dẫn theo chim, đã thành thói quen rồi. Dù bây giờ chủ nhân không còn, mỗi tuần chim đều theo thói quen tự bay qua đó nhìn bọn nhỏ.”
Cô nhi viện vẫn luôn có người giúp đỡ. Hiện nay, có khá nhiều người muốn làm từ thiện, cho nên mỗi lần đến cô nhi viện nó đều thấy không ít các mạnh thường quân. Tuy rằng có rất nhiều người, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây rất mẫn cảm, đừng nghĩ bọn nhỏ không biết gì, ai đối với bọn nó tốt bọn nó đều nhớ kỹ.
“Chim nghe thấy bọn nhỏ hỏi các dì trong cô nhi viện, vì sao chủ nhân đã lâu không đến thăm bọn nó, có phải bà hết thương bọn nó nữa rồi hay không.” Nói đến đây, hắc điểu nhạy bén phát hiện thái độ Cố Trường Sinh đối với nó không quá đáng sợ, vì vậy nó khôi phục một chút tính tình hoạt bát. Nó vỗ cánh phành phạch, từ đầu bàn bên này bay thấp đến đầu bên kia: “Lần cuối chủ nhân đi thăm bọn nhỏ, bà hứa sẽ đem cho chúng rất nhiều kẹo ngọt. Trước khi mất, bà ấy bận lòng nhất ngoại trừ chim cùng con cái, chính là đám trẻ ấy, sao có thể không thương được chứ.”
“Cho nên ngươi đã trộm đổi mã QR để lấy tiền mua kẹo cho bọn nhỏ?” Cái con chim này cũng khá thông minh đó chứ, ứng dụng quét mã thanh toán này nhiều người cao tuổi có khả năng học tập kém đều không biết dùng như thế nào. Nó có thể sử dụng lưu loát thế không nói, còn không cần ai dạy cũng có thể nghĩ đến việc đổi trắng thay đen để kiếm tiền.
Nghe Cố Trường Sinh nói, đầu nhỏ hắc điểu gật gật, tỏ vẻ đồng ý.
Cố Trường Sinh thấy thế, dở khóc dở cười nói: “Vậy tài khoản của cái mã QR giả kia là sao?” Một con chim làm sao có thể đăng ký phần mềm thanh toán được chứ.
“Là của chủ nhân.” Ở nơi Cố Trường Sinh không nhìn thấy, hắc điểu trộm khinh bỉ cậu. Tên nhân loại này quá ngu, cái này cũng không nghĩ ra được, không có một chút thông minh nào giống chủ nhân. Hắc điểu thay đổi tư thế, đứng thẳng trên hai chân, bộ dáng tôn quý hạ mình giải thích cho con thú hai chân ngu muội này hiểu: “Sau khi chủ nhân qua đời, di động của bà không bị vứt, nhưng cũng không ai dùng, nên tài khoản thanh toán không bị xóa. Bà ấy không còn nữa, con cháu của bà cũng không cần thứ này. Chim cũng được coi là một đứa con khác của chủ nhân, dĩ nhiên đây là đồ vật chim có thể kế thừa.”
Như này có vấn đề gì sao?
Hoàn toàn không có!
“Chủ nhân là người rất hiện đại nhé, không hề tụt hậu so với thời đại. Lúc bà mua hàng online hoặc ra ngoài mua đồ quét mã trả tiền chim đều có mặt. Việc đơn giản như vậy, chim tùy tiện nhìn là hiểu.” Chim ta thông minh như vậy mà.
Hắc điểu kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
“Chim từng thấy người ta trộm đổi mã QR trên xe đạp công cộng, cũng từng muốn làm thế. Nhưng sau hai ngày chim đã từ bỏ.” Hắc điểu phát hiện, chỉ đơn thuần đổi mã QR, thì bản thân không cạnh tranh nổi với thú hai chân.
Cái bọn thú hai chân này quá lươn lẹo, một cái mã QR nhỏ nhỏ cũng bị bọn họ đổi qua đổi lại. Lúc bọn họ dán mã QR giả trên xe đạp công cộng hoặc những nơi công cộng có thu phí, vì tiền, bọn họ không đơn giản chỉ dán mã QR lên, mà sẽ thêm bên cạnh các mã QR quảng cáo lừa đảo dụ dỗ người qua đường.
Nào là quét mã tặng quà, quét mã nhận tiền mặt,… đều là lợi ích dễ thấy, làm nhiều người nghĩ chắc đây là hoạt động quảng cáo gì đó của các hãng xe đạp công, tích cực quét mã, hoàn toàn không nghi ngờ, mãi đến lúc tiền mất tật mang mới biết là mình bị lừa. Thậm chí có nhiều người bị lừa cũng không biết, quét mã trả tiền nhưng không mở xe được không nói, quà còn không có, thế là tức giận mà mắng chửi công ty người ta.
Còn có rất nhiều thủ đoạn cao cấp, như làm giả một tờ hóa đơn phạt có mã QR, dán bên ngoài mấy chiếc xe vi phạm quy định đang đậu ven đường, khiến chủ xe quét mã nộp tiền phạt. Những chủ xe kia cứ nghĩ là cảnh sát dán vào, vội vàng lấy di động quét mã, nào dám chần chừ.
Dù sao chỉ cần bỏ tí sức, liền dễ dàng có một số tiền đáng kể. Nhóm thú hai chân càng ngày càng nghĩ ra nhiều thủ đoạn cao cấp, thị trường các khu vực công cộng đã bị bọn họ chiếm hết.
Sau một thời gian nghiên cứu, hắc điểu từ bỏ việc cạnh tranh cùng đám thú hai chân lươn lẹo này, phát huy ưu thế người khác không nhìn thấy mình, chuyên nhắm vào các cửa hàng gia đình, trộm đổi mã QR của họ. Thời nay, gần như mỗi cửa hàng đều có trang bị camera giám sát, bọn thú hai chân lừa đảo đó sợ bị bắt được, rất ít kẻ mạo hiểm đi đổi mã QR ở đây. Cái bánh màu mỡ này chỉ có một con chim là nó độc chiếm.
“Ai biết mới lần đầu hành động đã bị phát hiện.” Tổng cộng mới được hơn 50 đồng, thậm chí còn không kịp cầm tiền đi mua kẹo đã bị bắt. Sớm biết thế này nó đã không làm cái việc phức tạp như thế, cứ phi vào lụm hai bịch kẹp rồi bay ra còn khỏe hơn, nói không chừng đám trẻ ở cô nhi viện đã sớm được ăn kẹo rồi, mình cũng bỏ trốn mất dạng, không bị người ta bắt lại.
Nghĩ vậy, hắc điểu buồn bực: “Mệt cho chim bỏ công đi tìm một cửa hàng có chủ trùng tên với chủ nhân.” Cứ nghĩ như vậy thì khả năng bị phát hiện sẽ thấp, ai ngờ lại xui xẻo đến thế.
Hắc điểu thở ngắn than dài.
Thế mà cũng biết đi điều tra thị trường… Cố Trường Sinh không còn lời gì để nói. Nhưng hắc điểu dù có thông minh cũng không phải là con người, nó không có chuẩn mực đạo đức như nhân loại, bằng không cũng không tới mức dù có thiện ý cơ lại đi làm việc vi phạm pháp luật.
Cố Trường Sinh cạn lời, nhưng nghĩ lại vẫn cần phải giáo dục cái con chim không sợ trời không sợ đất này mới được.
Ví dụ như, đầu tiên phải cho nó hiểu, trộm đổi mã QR của người khác là sai!
“Nếu chủ nhân của ngươi biết ngươi làm như vậy, ngươi nghĩ bà ấy sẽ vui sao?” Nhìn hắc điểu không để bụng, biết nó và chủ nó tình cảm rất tốt, Cố Trường Sinh lười phí lời, trực tiếp đưa ra đòn sát thủ: “Ngươi là một con chim thông minh, chắc ngươi biết chủ ngươi sẽ nghĩ như thế nào, đúng không?”
Cái này cần ngươi nói ra sao?
Chim ta đương nhiên là một con chim thông minh rồi!
Hắc điểu kiêu ngạo xù lông chim.
- -----oOo------
…Con chim này cũng khá thông minh đó chứ. Chưa gì đã bị đội cái nồi đen như vậy, Cố Trường Sinh nhướng mày, thẳng tay thực hiện cái gọi là “ngược đãi tù nhân” mà con chim nói.
Không phải nói cậu ngược đãi nó sao, này thỉ ngược đãi này.
Cố Trường Sinh đưa tay mở túi, hắc điểu thấy thế, vui mừng quá đỗi, không thèm vùi đầu ăn uống nữa, vội vàng vẫy cánh từ trong túi phi ra, hướng về phía cửa sổ muốn bay ra ngoài.
Ai biết mới vừa bay đến gần cửa sổ, chỉ còn 20cm nữa thôi, cứ nghĩ sắp chạy thoát rồi, Cố Trường Sinh vươn tay lấy hai miếng khoai lát trong túi mà hắc điểu ăn còn thừa: “Hai mảnh hóa sò, lấy lực kiềm lại.”
Hai miếng khoai lát mỏng giòn lập tức cứng như vỏ sò, một trên một dưới kẹp đầu hắc điểu.
Trước mắt tối sầm, phần đầu của nó cứ như bị ai đó dùng sức nắm chặt, cả mỏ chim cũng không thể mở, muốn mổ người cũng không được. Hắc điểu sợ hãi, thở không dám thở, cánh cũng quên vẫy, cả người cứng đờ, lập tức rơi bịch xuống đất.
Rõ ràng chỉ là hai mảnh khoai lát dùng chút lực liền vỡ, nhưng ngay cả khi hắc điểu bị rơi xuống đất, chúng vẫn kiên cố kẹp đầu hắc điểu.
Tự do gần trong gang tấc mà như cách cả biển trời. Hắc điểu bị kẹp như thịt nhồi, biến thành bánh bao nhân đầu chim, vô cùng nhục nhã.
Hắc điểu không phục, nó không tin cái đồ kẹp đầu mình cứng đến mức không vỡ được. Đập một lần không vỡ thì đập nhiều lần, nó không tin là không đập nát được cái thứ này.
Nghĩ vậy, hắc điểu đập cánh, bay loạn xạ trong phòng. Tuy không nhìn thấy gì, nhưng cứ bay đại là được. Nếu đập không vỡ cái đồ đang kẹp đầu nó, thì thử ăn hên bay thẳng ra cửa sổ, chẳng phải cũng tốt sao?
“Ra là một con chim tâm cơ.”
Nhìn thấu mưu kế của hắc điểu, Cố Trường Sinh tốt bụng giúp nó đóng chặt cửa sổ.
Hắc điểu hoàn toàn không biết tình hình, không đầu không đuôi bay loạn xạ khắp nơi. Đầu chim bị đập tới choáng váng, không biết rằng con đường chạy trốn duy nhất đã bị đóng lại, vẫn nỗ lực va đập khắp nơi hòng thoát khỏi hai miếng khoai lát đang kẹp đầu.
5 phút, 10 phút trôi qua, con hắc điểu cắn răng kiên trì nãy giờ bắt đầu chịu không nổi. Ở lần va chạm cuối cùng, “rầm” một tiếng, hắc điểu đâm sầm vào tường rồi trượt thẳng xuống đất.
Nó nằm im không nhúc nhích, như một con chim chết.
Một lúc lâu sau, hắc điểu lấy lại được một chút sức lực, nó giơ cánh lên, từ mũi cánh thoát ra một chút quỷ khí, tụ lại thành hình lá cờ nhỏ.
Qủy khí có màu đen, điều kiện cũng có hạn, lá cờ cũng chỉ có thể là màu đen, sợ hai người Cố Trường Sinh nhìn không hiểu ý, hắc điểu còn tốn sức viết chữ thật to trên lá cờ: Chim không bay nữa, chim chịu thua.
Hắc điểu vô lực vẫy vẫy cánh, lá cờ đen đón gió bay phấp phới, chữ viết xiêu vẹo trên cờ cũng lộn xộn theo, uốn éo đến mức nếu không phải Cố Trường Sinh thị lực tốt chắc cũng chả nhận ra cái đám vặn vẹo như giun bò kia là chữ viết.
“Ha ha.” Cố Trường Sinh bật cười, thừa dịp hắc điểu không chú ý nhanh chóng nghiêm túc lại, miễn cho con chim này thẹn quá hóa giận.
Người ta là một con chim mà, viết được chữ đã không dễ dàng gì, không thể yêu cầu quá nhiều.
Nếu hắc điểu đã đầu hàng, không muốn chạy trốn nữa, cũng nên thay đổi cách thức đối đãi tù binh, che mắt người ta hoài cũng kỳ.
Cố Trường Sinh nhịn cười, giơ tay vớt con chim đang nằm bẹp trên đất lên, nhẹ nhàng gỡ hai miếng khoai lát đang kẹp trên đầu nó ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi bóng tối, một lần nữa nhìn thấy thế giới, hắc điểu kích động đến nỗi hận không thể bay mấy vòng quanh phòng để bày tỏ vui sướng trong lòng. Nhưng mà thân xác còn ở trong tù, cái mạng nhỏ vẫn còn nằm trong tay người ta, nó không dám làm càn. Vì thế đầu nhỏ lắc lư nhìn ngó xung quanh hai lần, sau đó ngoan ngoãn đứng im trên tay Cố Trường Sinh.
Ngay cả như thế, nhìn đến cửa phòng đóng chặt, cả cửa sổ cũng bị khóa lại, hoàn toàn không một khe hở. Ánh mắt hắc điểu nhìn về Cố Trường Sinh tràn ngập u oán – Quá ác độc!
Cố Trường Sinh bị ánh mắt như phi tử lãnh cung nhìn đế vương vô tình mà nổi cả da gà. Cậu vội vàng đặt hắc điểu lên bàn, đi thẳng vào vấn đề, tiện thể dời lực chú ý: “Ai ra lệnh cho ngươi đổi mã QR của tiệm bán quà vặt?”
Hắc điểu chỉ là một con chim, cũng không cần tiền, Cố Trường Sinh nghi ngờ sau lưng nó có người sai khiến. Những giống chim như hắc điểu, vẹt hoặc anh vũ thường được người ta nuôi làm thú cưng. Nó có người nuôi thì cũng bình thường.
Không ngờ sự việc khác xa so với cậu nghĩ.
“Không có ai.” Hắc điểu bị hành hạ đến ngoan ngoãn, gần như Cố Trường Sinh hỏi gì sẽ đáp nấy. Cố Trường Sinh không hỏi nó cũng chủ động khai. Sợ bị tên đại ma vương này tra tấn tiếp, hắc điểu buồn bã yểu xìu: “Là chính tui muốn đổi nên đi đổi thôi.”
Thì ra, Hắc điểu đúng là vật nuôi, nhưng chủ của nó trước đó đã qua đời. Chủ của nó là một bà lão rất hòa ái, nó được bạn già của bà để lại, yêu ai yêu cả đường đi, nên bà cũng thương yêu nó rất nhiều. Cả hai đều có tình cảm sâu đậm, nó trước sau chỉ coi hai người là chủ nhân. Sau khi bà qua đời, nó liền tuyệt thực, mặc kệ con cái của bà dùng hết biện pháp cho nó ăn đều không được.
Lúc còn sống bà là một người cực kỳ tốt bụng, định kỳ sẽ đến cô nhi viện làm từ thiện, mua cho bọn trẻ vài món đồ chơi hay đồ ăn vặt gì đó. Sau khi chết bà liền đi đầu thai, còn hắc điểu, không biết vì nguyên nhân gì mà không vào được địa phủ. Đừng thấy bộ dáng nửa sống nửa chết nằm trong tay Cố Trường Sinh mà lầm, tu vi của nó rất cao, có thể chạm được vào vật thật.
“Bình thường chim chỉ ở trong nhà với chủ nhân, nhưng chủ nhân có thói quen cuối tuần đều đến cô nhi viện, mỗi lần đi đều sẽ dẫn theo chim, đã thành thói quen rồi. Dù bây giờ chủ nhân không còn, mỗi tuần chim đều theo thói quen tự bay qua đó nhìn bọn nhỏ.”
Cô nhi viện vẫn luôn có người giúp đỡ. Hiện nay, có khá nhiều người muốn làm từ thiện, cho nên mỗi lần đến cô nhi viện nó đều thấy không ít các mạnh thường quân. Tuy rằng có rất nhiều người, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây rất mẫn cảm, đừng nghĩ bọn nhỏ không biết gì, ai đối với bọn nó tốt bọn nó đều nhớ kỹ.
“Chim nghe thấy bọn nhỏ hỏi các dì trong cô nhi viện, vì sao chủ nhân đã lâu không đến thăm bọn nó, có phải bà hết thương bọn nó nữa rồi hay không.” Nói đến đây, hắc điểu nhạy bén phát hiện thái độ Cố Trường Sinh đối với nó không quá đáng sợ, vì vậy nó khôi phục một chút tính tình hoạt bát. Nó vỗ cánh phành phạch, từ đầu bàn bên này bay thấp đến đầu bên kia: “Lần cuối chủ nhân đi thăm bọn nhỏ, bà hứa sẽ đem cho chúng rất nhiều kẹo ngọt. Trước khi mất, bà ấy bận lòng nhất ngoại trừ chim cùng con cái, chính là đám trẻ ấy, sao có thể không thương được chứ.”
“Cho nên ngươi đã trộm đổi mã QR để lấy tiền mua kẹo cho bọn nhỏ?” Cái con chim này cũng khá thông minh đó chứ, ứng dụng quét mã thanh toán này nhiều người cao tuổi có khả năng học tập kém đều không biết dùng như thế nào. Nó có thể sử dụng lưu loát thế không nói, còn không cần ai dạy cũng có thể nghĩ đến việc đổi trắng thay đen để kiếm tiền.
Nghe Cố Trường Sinh nói, đầu nhỏ hắc điểu gật gật, tỏ vẻ đồng ý.
Cố Trường Sinh thấy thế, dở khóc dở cười nói: “Vậy tài khoản của cái mã QR giả kia là sao?” Một con chim làm sao có thể đăng ký phần mềm thanh toán được chứ.
“Là của chủ nhân.” Ở nơi Cố Trường Sinh không nhìn thấy, hắc điểu trộm khinh bỉ cậu. Tên nhân loại này quá ngu, cái này cũng không nghĩ ra được, không có một chút thông minh nào giống chủ nhân. Hắc điểu thay đổi tư thế, đứng thẳng trên hai chân, bộ dáng tôn quý hạ mình giải thích cho con thú hai chân ngu muội này hiểu: “Sau khi chủ nhân qua đời, di động của bà không bị vứt, nhưng cũng không ai dùng, nên tài khoản thanh toán không bị xóa. Bà ấy không còn nữa, con cháu của bà cũng không cần thứ này. Chim cũng được coi là một đứa con khác của chủ nhân, dĩ nhiên đây là đồ vật chim có thể kế thừa.”
Như này có vấn đề gì sao?
Hoàn toàn không có!
“Chủ nhân là người rất hiện đại nhé, không hề tụt hậu so với thời đại. Lúc bà mua hàng online hoặc ra ngoài mua đồ quét mã trả tiền chim đều có mặt. Việc đơn giản như vậy, chim tùy tiện nhìn là hiểu.” Chim ta thông minh như vậy mà.
Hắc điểu kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
“Chim từng thấy người ta trộm đổi mã QR trên xe đạp công cộng, cũng từng muốn làm thế. Nhưng sau hai ngày chim đã từ bỏ.” Hắc điểu phát hiện, chỉ đơn thuần đổi mã QR, thì bản thân không cạnh tranh nổi với thú hai chân.
Cái bọn thú hai chân này quá lươn lẹo, một cái mã QR nhỏ nhỏ cũng bị bọn họ đổi qua đổi lại. Lúc bọn họ dán mã QR giả trên xe đạp công cộng hoặc những nơi công cộng có thu phí, vì tiền, bọn họ không đơn giản chỉ dán mã QR lên, mà sẽ thêm bên cạnh các mã QR quảng cáo lừa đảo dụ dỗ người qua đường.
Nào là quét mã tặng quà, quét mã nhận tiền mặt,… đều là lợi ích dễ thấy, làm nhiều người nghĩ chắc đây là hoạt động quảng cáo gì đó của các hãng xe đạp công, tích cực quét mã, hoàn toàn không nghi ngờ, mãi đến lúc tiền mất tật mang mới biết là mình bị lừa. Thậm chí có nhiều người bị lừa cũng không biết, quét mã trả tiền nhưng không mở xe được không nói, quà còn không có, thế là tức giận mà mắng chửi công ty người ta.
Còn có rất nhiều thủ đoạn cao cấp, như làm giả một tờ hóa đơn phạt có mã QR, dán bên ngoài mấy chiếc xe vi phạm quy định đang đậu ven đường, khiến chủ xe quét mã nộp tiền phạt. Những chủ xe kia cứ nghĩ là cảnh sát dán vào, vội vàng lấy di động quét mã, nào dám chần chừ.
Dù sao chỉ cần bỏ tí sức, liền dễ dàng có một số tiền đáng kể. Nhóm thú hai chân càng ngày càng nghĩ ra nhiều thủ đoạn cao cấp, thị trường các khu vực công cộng đã bị bọn họ chiếm hết.
Sau một thời gian nghiên cứu, hắc điểu từ bỏ việc cạnh tranh cùng đám thú hai chân lươn lẹo này, phát huy ưu thế người khác không nhìn thấy mình, chuyên nhắm vào các cửa hàng gia đình, trộm đổi mã QR của họ. Thời nay, gần như mỗi cửa hàng đều có trang bị camera giám sát, bọn thú hai chân lừa đảo đó sợ bị bắt được, rất ít kẻ mạo hiểm đi đổi mã QR ở đây. Cái bánh màu mỡ này chỉ có một con chim là nó độc chiếm.
“Ai biết mới lần đầu hành động đã bị phát hiện.” Tổng cộng mới được hơn 50 đồng, thậm chí còn không kịp cầm tiền đi mua kẹo đã bị bắt. Sớm biết thế này nó đã không làm cái việc phức tạp như thế, cứ phi vào lụm hai bịch kẹp rồi bay ra còn khỏe hơn, nói không chừng đám trẻ ở cô nhi viện đã sớm được ăn kẹo rồi, mình cũng bỏ trốn mất dạng, không bị người ta bắt lại.
Nghĩ vậy, hắc điểu buồn bực: “Mệt cho chim bỏ công đi tìm một cửa hàng có chủ trùng tên với chủ nhân.” Cứ nghĩ như vậy thì khả năng bị phát hiện sẽ thấp, ai ngờ lại xui xẻo đến thế.
Hắc điểu thở ngắn than dài.
Thế mà cũng biết đi điều tra thị trường… Cố Trường Sinh không còn lời gì để nói. Nhưng hắc điểu dù có thông minh cũng không phải là con người, nó không có chuẩn mực đạo đức như nhân loại, bằng không cũng không tới mức dù có thiện ý cơ lại đi làm việc vi phạm pháp luật.
Cố Trường Sinh cạn lời, nhưng nghĩ lại vẫn cần phải giáo dục cái con chim không sợ trời không sợ đất này mới được.
Ví dụ như, đầu tiên phải cho nó hiểu, trộm đổi mã QR của người khác là sai!
“Nếu chủ nhân của ngươi biết ngươi làm như vậy, ngươi nghĩ bà ấy sẽ vui sao?” Nhìn hắc điểu không để bụng, biết nó và chủ nó tình cảm rất tốt, Cố Trường Sinh lười phí lời, trực tiếp đưa ra đòn sát thủ: “Ngươi là một con chim thông minh, chắc ngươi biết chủ ngươi sẽ nghĩ như thế nào, đúng không?”
Cái này cần ngươi nói ra sao?
Chim ta đương nhiên là một con chim thông minh rồi!
Hắc điểu kiêu ngạo xù lông chim.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất