Chương 131
13-14 tuổi là cái tuổi tự coi mình là nhất, thích tự xưng anh đại chị đại. Nghe có tiếng cười nhạo, cả đám tức tối quay đầu lại, muốn nhìn xem thằng nào to gan lớn mật dám trêu cười bọn nó.
“Cười cái gì? Tôi khuyên anh bớt rảnh xem vào chuyện người khác, tôi mà là anh, tôi sẽ coi chưa từng thấy gì, lập tức quay đầu rời đi.” Người tới là một thanh niên không quá đẹp trai, bù lại ngũ quan nhu hòa. Giống như anh trai ôn nhu nhà hàng xóm, tương đối vô hại, khí chất lại ôn hòa, không có ý gây sự đánh nhau. Bọn nó bèn hung ác cảnh cáo một hai câu.
Khác với sự tức giận của cả đám, nữ sinh lâm vào tuyệt cảnh biết rõ vô dụng vẫn nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía người thanh niên, cầu xin hắn giúp đỡ.
Người trước mắt có vẻ là người tốt, có lẽ, có lẽ hắn sẽ giúp cô.
Đối phương chỉ có một người, nhưng hắn là người trưởng thành, sẽ có lực uy hiếp nhất định. Nếu hắn có tâm muốn cứu người, không phải hoàn toàn không được. Nữ sinh nhỏ yếu thấp thỏm nghĩ thầm.
Tiếc là hiện thực luôn tàn khốc, cô bé lại một lần nữa thất vọng rồi. Thanh niên ôn nhu tuy cười cười với cô, lại không làm bất cứ hành động cứu giúp nào. Càng làm cô bé tuyệt vọng là, người mới tới không chỉ không thèm cứu cô, còn khoanh tay đứng nhìn.
Hắn tới bỏ đá xuống giếng.
“Hỏi tôi cười cái gì hả?” Thanh niên ôn nhu đến gần hai bước, dùng ngữ khí trào phúng hoàn toàn không hợp khí chất nói: “Cười cái gì nữa chứ, đương nhiên là cười thủ đoạn vụng về của mấy đứa.”
“Bao nhiêu năm rồi mà thủ đoạn bắt nạt mãi không tiến bộ thế. Môi trường đã khiến mấy đứa bị hạn chế tư duy, xé đồ là cách bắt nạt nhàm chán nhạt nhẽo nhất đấy. Sao mấy đứa không biết động não, cải tiến hoặc sáng tạo một cách mới mẻ hơn?”
“Sáng tạo, cải tiến?” Những đứa nhóc nghe vậy đều nhịn không được nhíu mày, khó chịu vì bị người lạ đánh giá thấp. Rõ ràng việc nó làm ai cũng phải kinh sợ, thế mà nghe hắn nói vậy liền cảm thấy nhục nhục. Khó chịu thì khó chịu, bọn nó vẫn bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ sinh nhỏ gầy hỏi: “Anh chê thủ đoạn bọn tôi cũ kỹ, thế nói tôi nghe anh có ý tưởng gì mới mẻ hơn nào. Anh có đầu óc, ngon thì nói đi.”
Thanh niên ôn nhu hứng thú đánh giá đám nhóc một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cặp sách bị ném góc hẻm, chiếc cặp bị lăn lộn vào vòng, mặt ngoài dính đầy tro bụi.
Đám học sinh trung học này rõ ràng tới kiếm chuyện, hiện tại là kỳ nghỉ đông, bọn nó không mặc đồng phục, cho dù đang học bổ túc cũng không ai ép nổi bọn nó. Chiếc cặp sách là của ai, không cần nói cũng biết.
Bước chân dài vào hẻm, thanh niên ôn nhu nhặt cặp sách lên, trước tiên hắn không đáp lời, ngược lại từ trong túi móc ra bịch khăn giấy, lau chùi cặp sách dính vết bẩn, vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.
“Anh đang lừa chúng tôi đúng không, thật ra anh muốn cứu nó?” Bằng không một cái cặp rách bẩn thì bẩn, mắc gì phải lau. Nữ sinh cầm đầu hoài nghi hỏi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên ôn nhu không hiền lành chút nào. Nói thật, bề ngoài thanh niên chính là kiểu người hiền lành, thấy thế nào cũng không giống kiểu người mấy đứa nó.
Không chừng hắn cố ý nói vậy, hấp dẫn lực chú ý của bọn nó, để con quỷ xấu xí kia nhân cơ hội chạy trốn.
Nghe cô nhóc nói vấy, đám còn lại tức khắc cảnh giác hơn. Vài đứa vậy quanh cô bé gầy yếu chặt chẽ hơn, đảm bảo cô bé không thể chạy trốn được.
Đối mặt với nghi ngờ, thanh niên ôn nhu không quá bận tâm. Lau khô cặp sách, hắn mở cặp sách ra, lục lọi bên trong, tìm ra một cây bút xóa.
Trong cặp học sinh thường có thứ này. Học sinh sinh viên lúc viết chữ hoặc làm bài tập viết sai, đa số sẽ gạch chữ bị sai và viết tiếp bên cạnh, lười dùng bút xóa. Nhưng tiểu học và học sinh mới lên trung học vẫn giữ thói quen dùng bút xóa cho vở sạch đẹp.
Mọi người khó hiểu nhìn thanh niên ôn nhu mở nắp bút xóa, sau đó cực kỳ lãng phí đổ xuống đất.
Làm gì vậy?
Không phải đồ của bọn nó, bọn nó không đau lòng, tiếp tục nhìn động tác của thanh niên ôn nhu. Đổ hết mực bút xóa, tiện tay vứt cây bút rỗng và cặp sách sang một bên, hắn móc trong túi ra hộp thuốc và quẹt lửa, châm một điếu thuốc, cười tủm tỉm như nhà ảo thuật: “Đừng chớp mắt, kế tiếp mời chứng kiến kỳ tích xuất hiện.”
Nói xong, thanh niên ôn nhu dí điếu thuốc đến gần mực bút xóa, hai giây sau, mực trên mặt đất bỗng tự bốc cháy. Rõ ràng không hề tiếp xúc với lửa, chỉ cảm nhận được chút ấm nóng, thế mà tự bùng cháy. Trên thân bút có ghi chú xin đừng để gần lửa, cơ mà chẳng mấy ai để ý dòng nhắc nhở ấy trong lòng. Bọn nó không ngờ mực gần lửa sẽ tạo hậu quả bất ngờ đến thế.
Ủa cháy thì cháy thôi, liên quan gì bọn nó, chứng kiến kỳ tích gì chứ? Đám nhóc hơi khinh bỉ, cho rằng hắn làm màu giả thần bí: “Tưởng thủ đoạn gì mới mẻ lắm, không bịa được cách nào nên bày trò mèo lừa trẻ con hả.” Mực bút xóa bốc cháy lạ đấy, nhưng liên quan gì thủ đoạn bắt nạt?
Thanh niên từ tốn bóp tắt điếu thuốc kẹp trên tay, chậm rãi nói: “Nửa cây bút xóa đã cháy lớn như vậy, nếu mấy đứa dùng một lọ nguyên, hơn nữa vẽ lên cơ thể rồi đốt lửa, có phải ngọn lửa sẽ càng đẹp càng đồ sộ hơn?”
Chủ ý thật hay, cơ mà, bôi mực xóa lên cơ thể người có phải hơi quá mức rồi không?
Nói đến cùng, dù sao con người cũng không phải con mèo con chó.
Đám nhóc bị kiến nghị lớn mật dọa cho hoảng sợ. Bọn nó hư hỏng, nhưng thường chỉ vờn qua vờn lại, nhiều nhất là đánh lộn vì thanh danh, hoặc cấu véo bạn học vài cái. Mấy vết thương nhỏ không cần bôi thuốc đều có thể tự lành. Bởi vì không gây chuyện gì to tát nên phụ huynh không ai quản bọn nó. Riêng việc đốt lửa thiêu người bọn chúng chưa từng làm thử.
Sao thanh niên này mà nói chuyện bâng quơ nhẹ nhàng quá. Dường như việc đốt người không khác gì ăn cơm uống miếng nước, không coi ai ra gì.
Phải biết rằng việc đốt lửa không bé nhỏ chút nào. Chỉ với một chút mực bút xóa đã cháy lớn như vậy, có thể tưởng tượng nếu đốt lên người sẽ nghiêm trọng cỡ nào. Chắc chắn phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nếu người vào bệnh viện, việc này sẽ rất ầm ĩ.
Cứ có cảm giác không tốt lắm. Gây thương tích là chuyện nhỏ, chủ yếu là sau khi gây chuyện bọn nó có còn tự do như bây giờ không? Sợ rằng sẽ bị phụ huynh và giáo viên quản lý chặt.
Nhìn ra bọn nó khiếp sợ, thanh niên ôn nhu không vội, chờ đợi nhìn bọn nó, thong thả nhả ra một câu: “Thế nào, mấy đứa sợ à?”
“Khinh tao á?” Bị khích đểu, nữ sinh cầm đầu cáu tiết, cậy mạnh mặc kệ hậu quả: “Có gì mà không dám. Tao kêu người đi mua bút xóa liền.” Nói xong nó lấy tiền đưa cho một nữ sinh đứng bên cạnh, còn không quên dặn dò: “Mua vài cái cho tao, khỏi lo không đủ dùng. Mua thêm một cái bật lửa.”
“Mua thật hả?” Nữ sinh nhận tiền chần chờ hỏi.
“Nói nhảm, cầm tiền thì đi mua ngay!” Đàn em cầm tiền còn không biết nhanh cái chân đi mua, ngược lại còn nghi ngờ cô nhóc. Chị đại trước nay nói một không hai cảm thấy mất mặt mất uy tín trước mặt người lạ, lập tức sầm mặt, tức giận quát mắng.
Bị mắng, nữ sinh cầm tiền không dám nói nữa, vội vàng chạy đi mua đồ theo yêu cầu của chị đại.
“Có quyết đoán, là một nhân vật xứng tầm. Mình không nhìn lầm người mà.” Thanh niên ôn nhu khen ngợi cô nhóc, hiến thêm chủ ý: “Mực bút xóa gần lửa liền cháy. Đổ mực lên người nó xong, em không cần đứng cạnh nó, huơ bật lửa xa xa một chút là được. Chuyện kế tiếp xảy ra đều là ngoài ý muốn, em chỉ nghịch lửa xíu thôi mà, ai cũng không trách lên đầu em được.”
Huống chi cô nhóc còn nhỏ, chuyện gì cũng có thể lớn biến nhỏ, nhỏ coi như không, xử phạt nhẹ nhàng. Nghĩ vậy, nữ sinh cầm đầu như được uống viên thuốc an thần. Việc hôm nay bắt buộc phải làm, bằng không về sau bị khinh thường sao mà nhóc còn đủ uy tín để làm chị đại.
Vặn nắp bút xóa, kêu đàn em đổ mực lên tay phải nữ sinh nhỏ gầy, đại phát từ bi mà nói: “Mặt mũi mày xấu quá, tao tha cho cái mặt mày. Không phải mày có thành tích tốt, viết chữ đẹp, nhiều lần thi cử được giáo viên khen à? Để tao xem sau khi bị thương cánh tay thì còn viết đẹp cỡ nào!”
Nữ sinh cầm đầu cảm thấy mình không hủy dung cô bé đã quá nhân từ nương tay, nên mang ơn đội nghĩa. Nhưng cô bé nhỏ gầy lại không nghĩ vậy.
Đối thoại giữa bọn họ, cô bé nghe không sót một chữ, cũng tận mắt nhìn thấy mực bút xóa tự dưng bốc cháy. Nhìn một cây bút tiếp một cây bút đổ lên tay mình, chúng như con rắn độc chậm rãi quấn quanh cánh tay cô bé, sẵn sàng hé răng cắn cô bé bất cứ lúc nào.
“Lần sau tớ không làm bài không thi nữa, tớ nộp giấy trắng tớ nộp giấy trắng được chưa?” Cô bé bị dọa phát hoảng, khóc lóc cầu xin: “Các cậu đừng đốt tớ, cái gì tớ cũng có thể làm, tớ làm bài tập hộ các cậu, không, tớ thi hộ các cậu. Lúc thi cử tớ sẽ làm thật tốt và viết tên các cậu vào bài thi.” Hạng nhất không thuộc về cô bé, dù nộp giấy trắng về nhà bị ba mẹ mắng chửi vẫn đỡ hơn bị bỏng hoặc tàn tật.
Hàng xóm nhà cô bé có một đứa trẻ bị bỏng nặng, sống rất khổ sở. Vào bệnh viện tri liệu một thời gian dài vẫn không khá hơn, phải cấy da các kiểu. Nghe bảo dù có trị hết cũng sẽ lưu sẹo, ảnh hưởng sắc tố da.
Cô bé không muốn bị biến thành như vậy.
Nữ sinh nhỏ gầy nói năng lộn xộn, người ở đây vẫn nghe hiểu ý của cô bé. Vừa nghe hạng nhất thi cử, một đứa ý chí không kiên định động tâm. Nữ sinh cầm đầu phỉ nhổ: “Mày tưởng tao bị ngu à? Bài thi bị sửa tên có sửa được chữ viết không? Tự nhiên học sinh giỏi biến thành học giốt, mày nghĩ giáo viên bị mù hả? Ý tưởng nhảm nhí mà cũng dám nói ra. Tao thấy mày ước gì tao bị giáo viên tóm cổ thì có.”
“Bật lửa mua chưa?” Nữ sinh cầm đầu càng nói càng hăng, muốn lập tức đốt lửa, giáo huấn con quỷ nhỏ một trận.
Nữ sinh nhỏ gầy liều mạng lắc đầu: “Tớ có thể truyền đáp án cho các cậu, không đột ngột giỏi lên, mỗi lần thành tích tăng lên một chút, giáo viên sẽ không nghi ngờ.”
Truyền đáp án có ích lợi gì, giám thị trường học canh thi rất nghiêm, nguy hiểm gian lận quá cao. Nhìn chằm chằm nữ sinh nhỏ gầy, nữ sinh cầm đầu không chút dao động, cô nhóc nhận bật lửa nữ sinh bên cạnh đưa qua, chuẩn bị đốt lửa.
Nhấn bật lửa, ngọn lửa sắc cam vàng bùng lên nhảy nhót. Ngọn lửa từng chút từng một tiến đến gần tay phải nữ sinh nhỏ gầy, khoảng cách chỉ còn mười mấy centimet, mực bút xóa tùy thời có thể bốc cháy. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ sinh cầm đầu bỗng cảm thấy tay cầm bật lửa đau nhói, khiến bàn tay mất sức đánh rơi bật lửa. Ngọn lửa cam vàng lập tức biến mất.
“Đjt, ai làm?!” Nữ sinh cầm đầu tức tối mắng chửi thô tục.
- -----oOo------
“Cười cái gì? Tôi khuyên anh bớt rảnh xem vào chuyện người khác, tôi mà là anh, tôi sẽ coi chưa từng thấy gì, lập tức quay đầu rời đi.” Người tới là một thanh niên không quá đẹp trai, bù lại ngũ quan nhu hòa. Giống như anh trai ôn nhu nhà hàng xóm, tương đối vô hại, khí chất lại ôn hòa, không có ý gây sự đánh nhau. Bọn nó bèn hung ác cảnh cáo một hai câu.
Khác với sự tức giận của cả đám, nữ sinh lâm vào tuyệt cảnh biết rõ vô dụng vẫn nhịn không được hướng ánh mắt cầu cứu về phía người thanh niên, cầu xin hắn giúp đỡ.
Người trước mắt có vẻ là người tốt, có lẽ, có lẽ hắn sẽ giúp cô.
Đối phương chỉ có một người, nhưng hắn là người trưởng thành, sẽ có lực uy hiếp nhất định. Nếu hắn có tâm muốn cứu người, không phải hoàn toàn không được. Nữ sinh nhỏ yếu thấp thỏm nghĩ thầm.
Tiếc là hiện thực luôn tàn khốc, cô bé lại một lần nữa thất vọng rồi. Thanh niên ôn nhu tuy cười cười với cô, lại không làm bất cứ hành động cứu giúp nào. Càng làm cô bé tuyệt vọng là, người mới tới không chỉ không thèm cứu cô, còn khoanh tay đứng nhìn.
Hắn tới bỏ đá xuống giếng.
“Hỏi tôi cười cái gì hả?” Thanh niên ôn nhu đến gần hai bước, dùng ngữ khí trào phúng hoàn toàn không hợp khí chất nói: “Cười cái gì nữa chứ, đương nhiên là cười thủ đoạn vụng về của mấy đứa.”
“Bao nhiêu năm rồi mà thủ đoạn bắt nạt mãi không tiến bộ thế. Môi trường đã khiến mấy đứa bị hạn chế tư duy, xé đồ là cách bắt nạt nhàm chán nhạt nhẽo nhất đấy. Sao mấy đứa không biết động não, cải tiến hoặc sáng tạo một cách mới mẻ hơn?”
“Sáng tạo, cải tiến?” Những đứa nhóc nghe vậy đều nhịn không được nhíu mày, khó chịu vì bị người lạ đánh giá thấp. Rõ ràng việc nó làm ai cũng phải kinh sợ, thế mà nghe hắn nói vậy liền cảm thấy nhục nhục. Khó chịu thì khó chịu, bọn nó vẫn bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ sinh nhỏ gầy hỏi: “Anh chê thủ đoạn bọn tôi cũ kỹ, thế nói tôi nghe anh có ý tưởng gì mới mẻ hơn nào. Anh có đầu óc, ngon thì nói đi.”
Thanh niên ôn nhu hứng thú đánh giá đám nhóc một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cặp sách bị ném góc hẻm, chiếc cặp bị lăn lộn vào vòng, mặt ngoài dính đầy tro bụi.
Đám học sinh trung học này rõ ràng tới kiếm chuyện, hiện tại là kỳ nghỉ đông, bọn nó không mặc đồng phục, cho dù đang học bổ túc cũng không ai ép nổi bọn nó. Chiếc cặp sách là của ai, không cần nói cũng biết.
Bước chân dài vào hẻm, thanh niên ôn nhu nhặt cặp sách lên, trước tiên hắn không đáp lời, ngược lại từ trong túi móc ra bịch khăn giấy, lau chùi cặp sách dính vết bẩn, vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.
“Anh đang lừa chúng tôi đúng không, thật ra anh muốn cứu nó?” Bằng không một cái cặp rách bẩn thì bẩn, mắc gì phải lau. Nữ sinh cầm đầu hoài nghi hỏi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên ôn nhu không hiền lành chút nào. Nói thật, bề ngoài thanh niên chính là kiểu người hiền lành, thấy thế nào cũng không giống kiểu người mấy đứa nó.
Không chừng hắn cố ý nói vậy, hấp dẫn lực chú ý của bọn nó, để con quỷ xấu xí kia nhân cơ hội chạy trốn.
Nghe cô nhóc nói vấy, đám còn lại tức khắc cảnh giác hơn. Vài đứa vậy quanh cô bé gầy yếu chặt chẽ hơn, đảm bảo cô bé không thể chạy trốn được.
Đối mặt với nghi ngờ, thanh niên ôn nhu không quá bận tâm. Lau khô cặp sách, hắn mở cặp sách ra, lục lọi bên trong, tìm ra một cây bút xóa.
Trong cặp học sinh thường có thứ này. Học sinh sinh viên lúc viết chữ hoặc làm bài tập viết sai, đa số sẽ gạch chữ bị sai và viết tiếp bên cạnh, lười dùng bút xóa. Nhưng tiểu học và học sinh mới lên trung học vẫn giữ thói quen dùng bút xóa cho vở sạch đẹp.
Mọi người khó hiểu nhìn thanh niên ôn nhu mở nắp bút xóa, sau đó cực kỳ lãng phí đổ xuống đất.
Làm gì vậy?
Không phải đồ của bọn nó, bọn nó không đau lòng, tiếp tục nhìn động tác của thanh niên ôn nhu. Đổ hết mực bút xóa, tiện tay vứt cây bút rỗng và cặp sách sang một bên, hắn móc trong túi ra hộp thuốc và quẹt lửa, châm một điếu thuốc, cười tủm tỉm như nhà ảo thuật: “Đừng chớp mắt, kế tiếp mời chứng kiến kỳ tích xuất hiện.”
Nói xong, thanh niên ôn nhu dí điếu thuốc đến gần mực bút xóa, hai giây sau, mực trên mặt đất bỗng tự bốc cháy. Rõ ràng không hề tiếp xúc với lửa, chỉ cảm nhận được chút ấm nóng, thế mà tự bùng cháy. Trên thân bút có ghi chú xin đừng để gần lửa, cơ mà chẳng mấy ai để ý dòng nhắc nhở ấy trong lòng. Bọn nó không ngờ mực gần lửa sẽ tạo hậu quả bất ngờ đến thế.
Ủa cháy thì cháy thôi, liên quan gì bọn nó, chứng kiến kỳ tích gì chứ? Đám nhóc hơi khinh bỉ, cho rằng hắn làm màu giả thần bí: “Tưởng thủ đoạn gì mới mẻ lắm, không bịa được cách nào nên bày trò mèo lừa trẻ con hả.” Mực bút xóa bốc cháy lạ đấy, nhưng liên quan gì thủ đoạn bắt nạt?
Thanh niên từ tốn bóp tắt điếu thuốc kẹp trên tay, chậm rãi nói: “Nửa cây bút xóa đã cháy lớn như vậy, nếu mấy đứa dùng một lọ nguyên, hơn nữa vẽ lên cơ thể rồi đốt lửa, có phải ngọn lửa sẽ càng đẹp càng đồ sộ hơn?”
Chủ ý thật hay, cơ mà, bôi mực xóa lên cơ thể người có phải hơi quá mức rồi không?
Nói đến cùng, dù sao con người cũng không phải con mèo con chó.
Đám nhóc bị kiến nghị lớn mật dọa cho hoảng sợ. Bọn nó hư hỏng, nhưng thường chỉ vờn qua vờn lại, nhiều nhất là đánh lộn vì thanh danh, hoặc cấu véo bạn học vài cái. Mấy vết thương nhỏ không cần bôi thuốc đều có thể tự lành. Bởi vì không gây chuyện gì to tát nên phụ huynh không ai quản bọn nó. Riêng việc đốt lửa thiêu người bọn chúng chưa từng làm thử.
Sao thanh niên này mà nói chuyện bâng quơ nhẹ nhàng quá. Dường như việc đốt người không khác gì ăn cơm uống miếng nước, không coi ai ra gì.
Phải biết rằng việc đốt lửa không bé nhỏ chút nào. Chỉ với một chút mực bút xóa đã cháy lớn như vậy, có thể tưởng tượng nếu đốt lên người sẽ nghiêm trọng cỡ nào. Chắc chắn phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nếu người vào bệnh viện, việc này sẽ rất ầm ĩ.
Cứ có cảm giác không tốt lắm. Gây thương tích là chuyện nhỏ, chủ yếu là sau khi gây chuyện bọn nó có còn tự do như bây giờ không? Sợ rằng sẽ bị phụ huynh và giáo viên quản lý chặt.
Nhìn ra bọn nó khiếp sợ, thanh niên ôn nhu không vội, chờ đợi nhìn bọn nó, thong thả nhả ra một câu: “Thế nào, mấy đứa sợ à?”
“Khinh tao á?” Bị khích đểu, nữ sinh cầm đầu cáu tiết, cậy mạnh mặc kệ hậu quả: “Có gì mà không dám. Tao kêu người đi mua bút xóa liền.” Nói xong nó lấy tiền đưa cho một nữ sinh đứng bên cạnh, còn không quên dặn dò: “Mua vài cái cho tao, khỏi lo không đủ dùng. Mua thêm một cái bật lửa.”
“Mua thật hả?” Nữ sinh nhận tiền chần chờ hỏi.
“Nói nhảm, cầm tiền thì đi mua ngay!” Đàn em cầm tiền còn không biết nhanh cái chân đi mua, ngược lại còn nghi ngờ cô nhóc. Chị đại trước nay nói một không hai cảm thấy mất mặt mất uy tín trước mặt người lạ, lập tức sầm mặt, tức giận quát mắng.
Bị mắng, nữ sinh cầm tiền không dám nói nữa, vội vàng chạy đi mua đồ theo yêu cầu của chị đại.
“Có quyết đoán, là một nhân vật xứng tầm. Mình không nhìn lầm người mà.” Thanh niên ôn nhu khen ngợi cô nhóc, hiến thêm chủ ý: “Mực bút xóa gần lửa liền cháy. Đổ mực lên người nó xong, em không cần đứng cạnh nó, huơ bật lửa xa xa một chút là được. Chuyện kế tiếp xảy ra đều là ngoài ý muốn, em chỉ nghịch lửa xíu thôi mà, ai cũng không trách lên đầu em được.”
Huống chi cô nhóc còn nhỏ, chuyện gì cũng có thể lớn biến nhỏ, nhỏ coi như không, xử phạt nhẹ nhàng. Nghĩ vậy, nữ sinh cầm đầu như được uống viên thuốc an thần. Việc hôm nay bắt buộc phải làm, bằng không về sau bị khinh thường sao mà nhóc còn đủ uy tín để làm chị đại.
Vặn nắp bút xóa, kêu đàn em đổ mực lên tay phải nữ sinh nhỏ gầy, đại phát từ bi mà nói: “Mặt mũi mày xấu quá, tao tha cho cái mặt mày. Không phải mày có thành tích tốt, viết chữ đẹp, nhiều lần thi cử được giáo viên khen à? Để tao xem sau khi bị thương cánh tay thì còn viết đẹp cỡ nào!”
Nữ sinh cầm đầu cảm thấy mình không hủy dung cô bé đã quá nhân từ nương tay, nên mang ơn đội nghĩa. Nhưng cô bé nhỏ gầy lại không nghĩ vậy.
Đối thoại giữa bọn họ, cô bé nghe không sót một chữ, cũng tận mắt nhìn thấy mực bút xóa tự dưng bốc cháy. Nhìn một cây bút tiếp một cây bút đổ lên tay mình, chúng như con rắn độc chậm rãi quấn quanh cánh tay cô bé, sẵn sàng hé răng cắn cô bé bất cứ lúc nào.
“Lần sau tớ không làm bài không thi nữa, tớ nộp giấy trắng tớ nộp giấy trắng được chưa?” Cô bé bị dọa phát hoảng, khóc lóc cầu xin: “Các cậu đừng đốt tớ, cái gì tớ cũng có thể làm, tớ làm bài tập hộ các cậu, không, tớ thi hộ các cậu. Lúc thi cử tớ sẽ làm thật tốt và viết tên các cậu vào bài thi.” Hạng nhất không thuộc về cô bé, dù nộp giấy trắng về nhà bị ba mẹ mắng chửi vẫn đỡ hơn bị bỏng hoặc tàn tật.
Hàng xóm nhà cô bé có một đứa trẻ bị bỏng nặng, sống rất khổ sở. Vào bệnh viện tri liệu một thời gian dài vẫn không khá hơn, phải cấy da các kiểu. Nghe bảo dù có trị hết cũng sẽ lưu sẹo, ảnh hưởng sắc tố da.
Cô bé không muốn bị biến thành như vậy.
Nữ sinh nhỏ gầy nói năng lộn xộn, người ở đây vẫn nghe hiểu ý của cô bé. Vừa nghe hạng nhất thi cử, một đứa ý chí không kiên định động tâm. Nữ sinh cầm đầu phỉ nhổ: “Mày tưởng tao bị ngu à? Bài thi bị sửa tên có sửa được chữ viết không? Tự nhiên học sinh giỏi biến thành học giốt, mày nghĩ giáo viên bị mù hả? Ý tưởng nhảm nhí mà cũng dám nói ra. Tao thấy mày ước gì tao bị giáo viên tóm cổ thì có.”
“Bật lửa mua chưa?” Nữ sinh cầm đầu càng nói càng hăng, muốn lập tức đốt lửa, giáo huấn con quỷ nhỏ một trận.
Nữ sinh nhỏ gầy liều mạng lắc đầu: “Tớ có thể truyền đáp án cho các cậu, không đột ngột giỏi lên, mỗi lần thành tích tăng lên một chút, giáo viên sẽ không nghi ngờ.”
Truyền đáp án có ích lợi gì, giám thị trường học canh thi rất nghiêm, nguy hiểm gian lận quá cao. Nhìn chằm chằm nữ sinh nhỏ gầy, nữ sinh cầm đầu không chút dao động, cô nhóc nhận bật lửa nữ sinh bên cạnh đưa qua, chuẩn bị đốt lửa.
Nhấn bật lửa, ngọn lửa sắc cam vàng bùng lên nhảy nhót. Ngọn lửa từng chút từng một tiến đến gần tay phải nữ sinh nhỏ gầy, khoảng cách chỉ còn mười mấy centimet, mực bút xóa tùy thời có thể bốc cháy. Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ sinh cầm đầu bỗng cảm thấy tay cầm bật lửa đau nhói, khiến bàn tay mất sức đánh rơi bật lửa. Ngọn lửa cam vàng lập tức biến mất.
“Đjt, ai làm?!” Nữ sinh cầm đầu tức tối mắng chửi thô tục.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất