Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco
Chương 67: Chuyện Tống cục cưng làm thì liên quan gì đến Tống Dữ Tinh tôi?
Hôm sau, Tống Dữ Tinh choáng váng tihr lại, nhìn quần áo trên người và căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, đờ cả người. Cậu xoa xoa huyệt thái dương hơi đau, nghĩ thầm sao lại ngủ trong nhà Lục Tứ, tối hôm qua...
Đờ mờ!
Cậu và Lục Tứ đánh cược.
"Tỉnh rồi?" Người đàn ông mặc quần áo ở nhà rộng rãi đẩy cửa vào, cầm điều khiển mở rèm cửa ra, phòng ngủ mờ tối dần dần trở nên sáng ngời. Hắn khoanh tay đứng ở mép giường, tủm tỉm cười nhìn thanh niên đầu tóc rối bù đang ngồi trên giường, "Đầu có đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Giọng điệu tự nhiên như vậy, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi vợ chồng già.
Tống Dữ Tinh cào cào mái tóc rối, nhìn chằm chằm người đàn ông hai giây, mắt to trừng mắt nhỏ.
"..."
Cậu nhanh chóng vén chăn lên, xoay mình xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp chạy, cổ áo cậu đã bị Lục Tứ giữ lại.
"Chạy đi đâu?" Lục Tứ kéo cậu về, nở một nụ cười nhạt, "Chuyện đánh cược hôm qua em còn nhớ chứ."
"Tống, cục, cưng." Hắn khạc ra ba chữ, giọng nói từ tính mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Tống Dữ Tinh giả ngu, "Chuyện gì? Tôi uống say, không nhớ gì hết, đau đầu ghê...". ngôn tình ngược
Lục Tứ: "Không nhớ cũng không sao, để anh giúp em nhớ lại một chút."
Nhãi con, sớm biết em sẽ làm vậy, ông đây đã chuẩn bị tất cả rồi.
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài nhấn mấy cái lên màn hình rồi dí điện thoại sát vào tai Tống Dữ Tinh.
"Tôi, Tống Dữ Tinh, uống rượu thua đồ ngu Lục Tứ -----"
"Nếu Tống cục cưng làm trái cam kết thì sao?"
"Thì Tống cục cưng là đồ rùa con!"
Âm thanh trong quán rượu ồn ào nhưng tiếng của bọn họ rất rõ ràng, truyền vào tai Tống Dữ Tinh. Sắc mặt cậu hết sức phức tạp, nắm tay cuộn chặt, Lục cẩu dám bẫy cậu!
Quá mất mặt, sao khi say rượu cậu lại như đồ ngu vậy!
Lục cậu lại còn ghi âm, đúng là hèn hạ vô sỉ!
"Nhớ ra chưa?" Lục Tứ nhẹ nhàng quơ quơ điện thoại, nhướng mày, "Có cần nghe lần nữa không?"
Tống Dữ Tinh nghiêm mặt gạt tay hắn ra, khoanh tay ngoảnh đi chỗ khác, không phục, "Chuyện Tống cục cưng làm thì liên quan gì đến Tống Dữ Tinh tôi?"
Lục Tứ: "Sau này không gọi là Tống cục cưng nữa, gọi là Tống rùa con."
Tống Dữ Tinh: "Anh mới là đồ rùa con!"
"Tống Dữ Tinh à Tống Dữ Tinh." Lục Tứ ngồi trên giường, chân dài vắt chéo, con ngươi lạnh lùng nheo lại, "Không chịu giữ lời à, không chịu thua thì cứ nói, đừng có giả ngu với tôi."
Tống Dữ Tinh cũng không thích bộ dạng này của hắn, "Ai không chịu thua, giữ thì giữ."
"Được, em nói rồi đó." Lục Tứ lập tức đứng dậy, đưa tay xoa rối mái tóc của cậu, trên gương mặt anh tuấn là một nụ cười cưng chiều, "Ngoan, mau đi đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng tôi sẽ đưa em về trường, thu dọn hết đồ đạc, tối nay đón em về nhà."
Tống Dữ Tinh: "..."
Gì thế gì thế!
Vậy thì không phải là đang vả mặt cậu bôm bốp sao?
Tối qua còn nói là tuyệt đối không thể dọn vào ở nhà Lục Tứ.
Tống Dữ Tinh càng nghĩ càng tức, nắm đấm hung hăng hướng về phía Lục Tứ trách móc, rồi hùng hổ đi vào phòng tắm, dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Lục Tứ đưa tay để bên mép, không nhịn được cười ra tiếng.
Tống cục cưng ơi là Tống cục cưng, sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
- ---
Hàn Dã đứng bên cạnh, miệng há hốc, khó tin nhìn Tống Dữ Tinh đang qua loa nhét quần áo vào vali.
"Tinh ca, cậu vừa nói sẽ dọn vào nhà Lục Tứ sao? Tôi không nghe nhầm chứ?"
Tống Dữ Tinh không ngẩng đầu, tiếp tục ném đồ vào vali, "Nếu không thì tôi dọn đồ làm gì, chạy nạn à?"
Có lẽ chạy nạn cũng là một lựa chọn tốt, nhưng đã đáp ứng rồi, Tống Dữ Tinh cậu mà lại là người lâm trận bỏ trốn sao, không phải chỉ có một tháng thôi à, không có vấn đề gì lớn.
"So với cái trước thì tôi tương đối tin là cậu định đi chạy nạn." Hàn Dã vừa nói xong thì nhìn về phía cửa, hôn gió rất kêu, chào hỏi: "Hiên ca và Thắng ca về rồi."
"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Tiểu Tinh lại dọn đồ?" Chu Thắng kinh ngạc hỏi.
Tống Dữ Tinh dừng lại, quay đầu nhìn hai người ở cửa, Chu Thắng ngạc nhiên đi vào, Lâm Đình Hiên đứng tại chỗ, nhấp môi không nói một lời, sắc mặt hơi khó coi, tròng mắt bình tĩnh thoáng qua một tia khó chịu.
Tống Dữ Tinh nhìn một cái là biết đối phương hiểu lầm chuyện gì.
"Không có gì, tôi với bạn cá cược, sẽ ở nhà người ta một thời gian ngắn, một tháng sau tôi lại về."
Bạn cái gì, nói không chừng là có đi mà không có về, Hàn Dã cảm thán trong lòng, người gì mà thấy sắc quên bạn. Cậu đã sớm nhận ra rồi, giữa Tinh ca với Lục Tứ nào có thù hằn gì, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh của đôi tình nhân thôi, là tình thú đó.
Chu Thắng kêu: "Không muốn, vậy thì tôi sẽ không thể nhìn gương mặt đẹp trai của Tiểu Tinh mỗi ngày rồi!"
Hàn Dã: "Thắng ca, anh thấy mặt tôi có được không? Đẹp không?"
"Cút mau..."
Tống Dữ Tinh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Đình Hiên, sờ gáy có chút không tự nhiên, "Đàn anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng, đi theo cậu.
"Sao họ có vẻ kỳ lạ thế nhỉ? Có chuyện gì giấu chúng ta à?" Chu Thắng hỏi.
"Chắc chắn là vậy." Hàn Dã híp mắt, vuốt vuốt cằm, loáng thoáng có cảm giác đã xảy ra chuyện gì.
Trong hành lang, Tống Dữ Tinh ho nhẹ một tiếng, chủ động giải thích: "Đàn anh, đừng hiểu lầm, tôi không dọn khỏi phòng vì anh."
"Tôi bị Lục Tứ bẫy nên cá cược với anh ta, nếu tôi uống rượu thua thì phải đến ở với anh ta một tháng, tôi thua."
"Không sao." Lâm Đình Hiên khẽ nhấp môi, nở một nụ cười thản nhiên, nói: "Có lẽ anh ta ghen vì tôi ở cùng phòng với cậu."
"Kệ anh ta." Tống Dữ Tinh nhỏ giọng lầu bầu.
Lâm Đình Hiên yên lặng nhìn cậu mấy giây, giọng nói bình tĩnh có chút ý vị khó đoán: "Thật ra thì, nếu cậu thực sự không tình nguyện, anh ta cũng không thể ép được cậu."
Tống Dữ Tinh mím môi, "Đã cá cược thì phải chịu."
"Ừ, không sao, trở về đi thôi." Lâm Đình Hiên cũng không nói gì nữa, xoay người vào nhà trọ.
Tống Dữ Tinh đứng đó hai giây, hơi phiền não gãi đầu mấy phát, đi vào phòng không nói năng gì, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nửa giờ sau, Lục tổng không đợi nổi đã dừng xe dưới tầng kí túc xá, chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu tệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Lục Tứ bước xuống, đi vào kí túc xá một cách rất thành thạo. Hắn mới ở công ty về, trên người còn mặc chính trang nghiêm cẩn, từ cổ tay đến mấy cái cài áo không chỗ nào là không được sửa soạn tỉ mỉ, đi đứng phóng khoáng, nhân sĩ tinh anh hoàn toàn không thể so sánh với đám sinh viên mới chập chững vào đời.
"Ai đây? Bá đạo tổng tài ở đâu tới vậy?"
"Quá đẹp trai, chắc chắn là top trong mộng của tôi!"
"Á á á rất muốn được ngồi thử Porsche của anh ta, hu hu."
...
Chu Thắng và Hàn Dã đờ đẫn nhìn người đàn ông anh tuấn phách lối mặc đồ đắt tiền đang đứng ở cửa. Lâm Đình Hiên chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi tiếp tục chơi game.
"Sao anh lại tới?" Tống Dữ Tinh chê bai hỏi, người đàn ông trước mặt cậu nhìn như một con công đang xòe đuôi.
"Sợ em xách hành ly chạy mất." Lục Tứ ung dung đi tới, vừa nói vừa sờ đầu Tống Dữ Tinh.
Lờ đi ánh mắt bốc hỏa của thanh niên, hắn đến trước mặt Hàn Dã và Chu Thắng, nở một nụ cười hữu hảo yếu ớt, "Xin chào, cảm ơn vì đã chiếu cố Tống Dữ Tinh nhà tôi trong khoảng thời gian vừa rồi."
"Lục tổng, sau này nhờ ngài chiếu cố Tinh ca." Biểu cảm và giọng điệu của Hàn Dã như mẹ già gả con gái đi, "Tính tình Tinh ca không tốt lắm, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Chu Thắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải cười theo, "À... Ngài khách khí rồi."
Người này nhìn quen quen, hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Đờ mờ, người này có quan hệ thế nào với Tiểu Tinh?
"Tự giới thiệu một chút, tôi là bạn trai của Dữ Tinh, Lục Tứ." Lục Tứ vừa nói, vừa lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho Hàn Dã và Chu Thắng.
Chu Thắng nhìn chức vụ ghi trên danh thiếp, lập tức chửi thề trong bụng, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị?
Khó trách khí tràng của người đàn ông này lại mạnh mẽ như vậy, thì ra là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, Chu Thắng cảm thấy trên người Lục Tứ cũng tản ra ánh sáng thần thánh.
Nhưng tia sáng này chỉ kéo dài một giây ----
"Tên họ Lục kia đờ mờ anh nói bậy gì thế hả, mất mặt!"
Tống Dữ Tinh vừa mắng vừa ném một bộ quần áo vào người Lục Tứ, vừa vặn trùm lên đầu hắn, che khuất nửa gương mặt của hắn.
Lục Tứ: "..."
Chu Thắng, Hàn Dã: "..."
Lục Tứ yên lặng kéo quần áo xuống, nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra. Hàn Dã và Chu Thắng cũng cười ha hả cho qua.
Tống Dữ Tinh đi tới, cướp bộ quần áo trong tay Lục Tứ ném vào vali rồi bạo lực kéo khóa vào.
Một loạt động tác mạnh mẽ như cọp.
"Vậy tôi đi trước, gặp lại mọi người sau." Sau khi vẫy tay rất tiêu sái, Tống Dữ Tinh kéo vali rời đi.
Bầu không khí trong phòng ngủ có chút lúng túng, Lục Tứ lại cười với hai người kia rồi mặt không đổi sắc nhìn Lâm Đình Hiên, sau đó đuổi theo cậu.
"Đưa vali cho tôi, tôi cầm cho."
"Không cần."
"Tống cục cưng, có thể khách khí với tôi một chút trước mặt người khác được không, tôi cũng cần có thể diện mà!"
"..."
Chu Thắng và Hàn Dã nhìn nhau.
Chu Thắng: "Tình huống gì đây?"
Hình như hắn đã bỏ quên chuyện gì đó...
Vừa rồi vị khách kia luôn nói, anh ta là bạn trai của Dữ Tinh?
Bạn trai của Dữ Tinh?
Bạn trai?
Đờ mờ!
Đờ mờ!
Cậu và Lục Tứ đánh cược.
"Tỉnh rồi?" Người đàn ông mặc quần áo ở nhà rộng rãi đẩy cửa vào, cầm điều khiển mở rèm cửa ra, phòng ngủ mờ tối dần dần trở nên sáng ngời. Hắn khoanh tay đứng ở mép giường, tủm tỉm cười nhìn thanh niên đầu tóc rối bù đang ngồi trên giường, "Đầu có đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Giọng điệu tự nhiên như vậy, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là đôi vợ chồng già.
Tống Dữ Tinh cào cào mái tóc rối, nhìn chằm chằm người đàn ông hai giây, mắt to trừng mắt nhỏ.
"..."
Cậu nhanh chóng vén chăn lên, xoay mình xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài. Nhưng chưa kịp chạy, cổ áo cậu đã bị Lục Tứ giữ lại.
"Chạy đi đâu?" Lục Tứ kéo cậu về, nở một nụ cười nhạt, "Chuyện đánh cược hôm qua em còn nhớ chứ."
"Tống, cục, cưng." Hắn khạc ra ba chữ, giọng nói từ tính mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Tống Dữ Tinh giả ngu, "Chuyện gì? Tôi uống say, không nhớ gì hết, đau đầu ghê...". ngôn tình ngược
Lục Tứ: "Không nhớ cũng không sao, để anh giúp em nhớ lại một chút."
Nhãi con, sớm biết em sẽ làm vậy, ông đây đã chuẩn bị tất cả rồi.
Hắn lấy điện thoại ra, ngón tay thon dài nhấn mấy cái lên màn hình rồi dí điện thoại sát vào tai Tống Dữ Tinh.
"Tôi, Tống Dữ Tinh, uống rượu thua đồ ngu Lục Tứ -----"
"Nếu Tống cục cưng làm trái cam kết thì sao?"
"Thì Tống cục cưng là đồ rùa con!"
Âm thanh trong quán rượu ồn ào nhưng tiếng của bọn họ rất rõ ràng, truyền vào tai Tống Dữ Tinh. Sắc mặt cậu hết sức phức tạp, nắm tay cuộn chặt, Lục cẩu dám bẫy cậu!
Quá mất mặt, sao khi say rượu cậu lại như đồ ngu vậy!
Lục cậu lại còn ghi âm, đúng là hèn hạ vô sỉ!
"Nhớ ra chưa?" Lục Tứ nhẹ nhàng quơ quơ điện thoại, nhướng mày, "Có cần nghe lần nữa không?"
Tống Dữ Tinh nghiêm mặt gạt tay hắn ra, khoanh tay ngoảnh đi chỗ khác, không phục, "Chuyện Tống cục cưng làm thì liên quan gì đến Tống Dữ Tinh tôi?"
Lục Tứ: "Sau này không gọi là Tống cục cưng nữa, gọi là Tống rùa con."
Tống Dữ Tinh: "Anh mới là đồ rùa con!"
"Tống Dữ Tinh à Tống Dữ Tinh." Lục Tứ ngồi trên giường, chân dài vắt chéo, con ngươi lạnh lùng nheo lại, "Không chịu giữ lời à, không chịu thua thì cứ nói, đừng có giả ngu với tôi."
Tống Dữ Tinh cũng không thích bộ dạng này của hắn, "Ai không chịu thua, giữ thì giữ."
"Được, em nói rồi đó." Lục Tứ lập tức đứng dậy, đưa tay xoa rối mái tóc của cậu, trên gương mặt anh tuấn là một nụ cười cưng chiều, "Ngoan, mau đi đánh răng rửa mặt, sau khi ăn sáng tôi sẽ đưa em về trường, thu dọn hết đồ đạc, tối nay đón em về nhà."
Tống Dữ Tinh: "..."
Gì thế gì thế!
Vậy thì không phải là đang vả mặt cậu bôm bốp sao?
Tối qua còn nói là tuyệt đối không thể dọn vào ở nhà Lục Tứ.
Tống Dữ Tinh càng nghĩ càng tức, nắm đấm hung hăng hướng về phía Lục Tứ trách móc, rồi hùng hổ đi vào phòng tắm, dùng sức đóng cửa thật mạnh.
Lục Tứ đưa tay để bên mép, không nhịn được cười ra tiếng.
Tống cục cưng ơi là Tống cục cưng, sao có thể đáng yêu như vậy chứ.
- ---
Hàn Dã đứng bên cạnh, miệng há hốc, khó tin nhìn Tống Dữ Tinh đang qua loa nhét quần áo vào vali.
"Tinh ca, cậu vừa nói sẽ dọn vào nhà Lục Tứ sao? Tôi không nghe nhầm chứ?"
Tống Dữ Tinh không ngẩng đầu, tiếp tục ném đồ vào vali, "Nếu không thì tôi dọn đồ làm gì, chạy nạn à?"
Có lẽ chạy nạn cũng là một lựa chọn tốt, nhưng đã đáp ứng rồi, Tống Dữ Tinh cậu mà lại là người lâm trận bỏ trốn sao, không phải chỉ có một tháng thôi à, không có vấn đề gì lớn.
"So với cái trước thì tôi tương đối tin là cậu định đi chạy nạn." Hàn Dã vừa nói xong thì nhìn về phía cửa, hôn gió rất kêu, chào hỏi: "Hiên ca và Thắng ca về rồi."
"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Tiểu Tinh lại dọn đồ?" Chu Thắng kinh ngạc hỏi.
Tống Dữ Tinh dừng lại, quay đầu nhìn hai người ở cửa, Chu Thắng ngạc nhiên đi vào, Lâm Đình Hiên đứng tại chỗ, nhấp môi không nói một lời, sắc mặt hơi khó coi, tròng mắt bình tĩnh thoáng qua một tia khó chịu.
Tống Dữ Tinh nhìn một cái là biết đối phương hiểu lầm chuyện gì.
"Không có gì, tôi với bạn cá cược, sẽ ở nhà người ta một thời gian ngắn, một tháng sau tôi lại về."
Bạn cái gì, nói không chừng là có đi mà không có về, Hàn Dã cảm thán trong lòng, người gì mà thấy sắc quên bạn. Cậu đã sớm nhận ra rồi, giữa Tinh ca với Lục Tứ nào có thù hằn gì, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh của đôi tình nhân thôi, là tình thú đó.
Chu Thắng kêu: "Không muốn, vậy thì tôi sẽ không thể nhìn gương mặt đẹp trai của Tiểu Tinh mỗi ngày rồi!"
Hàn Dã: "Thắng ca, anh thấy mặt tôi có được không? Đẹp không?"
"Cút mau..."
Tống Dữ Tinh đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Đình Hiên, sờ gáy có chút không tự nhiên, "Đàn anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi."
Lâm Đình Hiên ừ một tiếng, đi theo cậu.
"Sao họ có vẻ kỳ lạ thế nhỉ? Có chuyện gì giấu chúng ta à?" Chu Thắng hỏi.
"Chắc chắn là vậy." Hàn Dã híp mắt, vuốt vuốt cằm, loáng thoáng có cảm giác đã xảy ra chuyện gì.
Trong hành lang, Tống Dữ Tinh ho nhẹ một tiếng, chủ động giải thích: "Đàn anh, đừng hiểu lầm, tôi không dọn khỏi phòng vì anh."
"Tôi bị Lục Tứ bẫy nên cá cược với anh ta, nếu tôi uống rượu thua thì phải đến ở với anh ta một tháng, tôi thua."
"Không sao." Lâm Đình Hiên khẽ nhấp môi, nở một nụ cười thản nhiên, nói: "Có lẽ anh ta ghen vì tôi ở cùng phòng với cậu."
"Kệ anh ta." Tống Dữ Tinh nhỏ giọng lầu bầu.
Lâm Đình Hiên yên lặng nhìn cậu mấy giây, giọng nói bình tĩnh có chút ý vị khó đoán: "Thật ra thì, nếu cậu thực sự không tình nguyện, anh ta cũng không thể ép được cậu."
Tống Dữ Tinh mím môi, "Đã cá cược thì phải chịu."
"Ừ, không sao, trở về đi thôi." Lâm Đình Hiên cũng không nói gì nữa, xoay người vào nhà trọ.
Tống Dữ Tinh đứng đó hai giây, hơi phiền não gãi đầu mấy phát, đi vào phòng không nói năng gì, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nửa giờ sau, Lục tổng không đợi nổi đã dừng xe dưới tầng kí túc xá, chiếc xe sang trọng trị giá mấy triệu tệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Lục Tứ bước xuống, đi vào kí túc xá một cách rất thành thạo. Hắn mới ở công ty về, trên người còn mặc chính trang nghiêm cẩn, từ cổ tay đến mấy cái cài áo không chỗ nào là không được sửa soạn tỉ mỉ, đi đứng phóng khoáng, nhân sĩ tinh anh hoàn toàn không thể so sánh với đám sinh viên mới chập chững vào đời.
"Ai đây? Bá đạo tổng tài ở đâu tới vậy?"
"Quá đẹp trai, chắc chắn là top trong mộng của tôi!"
"Á á á rất muốn được ngồi thử Porsche của anh ta, hu hu."
...
Chu Thắng và Hàn Dã đờ đẫn nhìn người đàn ông anh tuấn phách lối mặc đồ đắt tiền đang đứng ở cửa. Lâm Đình Hiên chỉ nhìn lướt qua hắn một cái rồi tiếp tục chơi game.
"Sao anh lại tới?" Tống Dữ Tinh chê bai hỏi, người đàn ông trước mặt cậu nhìn như một con công đang xòe đuôi.
"Sợ em xách hành ly chạy mất." Lục Tứ ung dung đi tới, vừa nói vừa sờ đầu Tống Dữ Tinh.
Lờ đi ánh mắt bốc hỏa của thanh niên, hắn đến trước mặt Hàn Dã và Chu Thắng, nở một nụ cười hữu hảo yếu ớt, "Xin chào, cảm ơn vì đã chiếu cố Tống Dữ Tinh nhà tôi trong khoảng thời gian vừa rồi."
"Lục tổng, sau này nhờ ngài chiếu cố Tinh ca." Biểu cảm và giọng điệu của Hàn Dã như mẹ già gả con gái đi, "Tính tình Tinh ca không tốt lắm, ngài đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Chu Thắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải cười theo, "À... Ngài khách khí rồi."
Người này nhìn quen quen, hình như hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Đờ mờ, người này có quan hệ thế nào với Tiểu Tinh?
"Tự giới thiệu một chút, tôi là bạn trai của Dữ Tinh, Lục Tứ." Lục Tứ vừa nói, vừa lấy ra hai tấm danh thiếp đưa cho Hàn Dã và Chu Thắng.
Chu Thắng nhìn chức vụ ghi trên danh thiếp, lập tức chửi thề trong bụng, tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị?
Khó trách khí tràng của người đàn ông này lại mạnh mẽ như vậy, thì ra là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, Chu Thắng cảm thấy trên người Lục Tứ cũng tản ra ánh sáng thần thánh.
Nhưng tia sáng này chỉ kéo dài một giây ----
"Tên họ Lục kia đờ mờ anh nói bậy gì thế hả, mất mặt!"
Tống Dữ Tinh vừa mắng vừa ném một bộ quần áo vào người Lục Tứ, vừa vặn trùm lên đầu hắn, che khuất nửa gương mặt của hắn.
Lục Tứ: "..."
Chu Thắng, Hàn Dã: "..."
Lục Tứ yên lặng kéo quần áo xuống, nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra. Hàn Dã và Chu Thắng cũng cười ha hả cho qua.
Tống Dữ Tinh đi tới, cướp bộ quần áo trong tay Lục Tứ ném vào vali rồi bạo lực kéo khóa vào.
Một loạt động tác mạnh mẽ như cọp.
"Vậy tôi đi trước, gặp lại mọi người sau." Sau khi vẫy tay rất tiêu sái, Tống Dữ Tinh kéo vali rời đi.
Bầu không khí trong phòng ngủ có chút lúng túng, Lục Tứ lại cười với hai người kia rồi mặt không đổi sắc nhìn Lâm Đình Hiên, sau đó đuổi theo cậu.
"Đưa vali cho tôi, tôi cầm cho."
"Không cần."
"Tống cục cưng, có thể khách khí với tôi một chút trước mặt người khác được không, tôi cũng cần có thể diện mà!"
"..."
Chu Thắng và Hàn Dã nhìn nhau.
Chu Thắng: "Tình huống gì đây?"
Hình như hắn đã bỏ quên chuyện gì đó...
Vừa rồi vị khách kia luôn nói, anh ta là bạn trai của Dữ Tinh?
Bạn trai của Dữ Tinh?
Bạn trai?
Đờ mờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất